Hội nghị thường ủy không chút gợn sóng làm cho công tác nhiệm kỳ mới căn bản được mở màn. Nhưng phương án nhiệm kỳ mới này được thông qua thì có người mừng có người lo. Mặc dù hội nghị thường ủy không xuất hiện tình cảnh đối chọi gay gắt, thế nhưng vẫn có người không thoải mái, Văn Thành Đồ chính là một trong số đó.
Văn Thành Đồ là phó bí thư chuyên trách, căn bản có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự tỉnh Mật Đông. Hắn mong muốn có quyền được lên tiếng trong phương án nhiệm kỳ mới, thế nhưng sau khi Sầm Vật Cương tìm gặp Vương Tử Quân, quyền lên tiếng của hắn bị giảm đi phân nửa. Đối mặt với một kết quả như vậy, Văn Thành Đồ còn có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu được sao?
Nhưng sự việc đến nước này thì hắn căn bản còn biết làm gì hơn được? Nếu như Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương không thống nhất ý kiến, một người là phó bí thư tỉnh ủy như hắn sẽ có địa vị quan trọng, vấn đề là hai vị lãnh đạo đứng đầu lại có sự nhất trí chưa từng xảy ra.
Sau khi hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông có sự nhất trí, Văn Thành Đồ là lãnh đạo thứ ba trong tỉnh, nào có thể trông mong xuất hiện thế cục chân vạc? Hơn nữa Văn Thành Đồ không hình thành được xu hướng hô ứng trong hội nghị thường ủy, không có ngọn thì cũng không có vấn đề, thế nhưng một khi không có ngọn thì căn bản không ai tình nguyện đệm hát với anh.
Mặt ngoài thì Văn Thành Đồ biểu hiện là một người ôn hòa bình tĩnh, thế nhưng sau khi quay về phòng làm việc của mình, gương mặt Văn Thành Đồ trở nên cực kỳ âm u.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng làm việc của Văn Thành Đồ, hắn nhìn điện thoại đổ chuông, trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
- Chào bí thư Văn, tôi là Ngưu Hiệp Thăng của thành phố Tử Vân, ngài có gì bận rộn không? Đầu dây bên kia mặc dù nói chuyện rất ôn hòa, nhưng căn cứ vào âm thanh này thì Văn Thành Đồ vẫn thấy Ngưu Hiệp Thăng có vài phần uất nghẹn.
"Ngưu Hiệp Thăng!" Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát mà chợt nhớ người này chính là trưởng phòng tuyên truyền Ngưu Hiệp Thăng của thành phố Tử Vân luôn theo sát tiến độ của mình. Hắn hiểu Ngưu Hiệp Thăng vì sao lại gọi điện thoại cho mình. Trong phương án lần trước, nhờ mình nói giúp mà người này chuẩn bị tiến lên làm phó bí thư thị ủy Tử Vân.
Đây hầu như là một sự kiện chắc chắn ván đóng thuyền, bây giờ lại có vấn đề xảy ra. Đối mặt với tình huống này thì Văn Thành Đồ cũng phải nén giận. Thế nhưng căn bản không có hảo cảm gì với Ngưu Hiệp Thăng gọi điện thoại cho mình. Đám người trong thể chế đều hiểu rõ tình hình chính trị Mật Đông hiện tại, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải là chất vấn tôi sao?
Văn Thành Đồ ghét nhất là hạng người này, được đề bạt thì căn bản là mang ơn, hận không thể ôm lấy anh gọi ông nội; thế nhưng khi không được đề bạt, ngược lại biến mình thành nơi trút giận. Tôi không phải cha mẹ anh, cần gì phải vô duyên vô cớ ném mũ quan cao hơn cho anh? Tôi cũng không phải là một tên tâm thần.
Văn Thành Đồ thầm tức giận, hắn cũng không còn khách khí mà hỏi ngược lại một câu: - À, trưởng phòng Ngưu, anh có chuyện gì không?
Quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người, Văn Thành Đồ ngược lại cao hơn Ngưu Hiệp Thăng kia không biết bao nhiêu lần. Văn Thành Đồ chậm rãi mở miệng làm cho Ngưu Hiệp Thăng giảm đi vài phần lo nghĩ, hắn vội vàng cẩn thận nói: - Bí thư, quấy rầy anh rồi, nghe nói phương án nhiệm kỳ mới không có tôi thì phải?
- Trưởng phòng Ngưu, công tác nhiệm kỳ mới là cả tỉnh ủy thống nhất suy xét, bây giờ việc anh cần làm chính là an tâm thực hiện công tác của mình, còn những chuyện khác, tổ chức sẽ có suy xét. Tổ chức đề bạt thì là tín nhiệm anh; nếu không đề cập đến thì rõ ràng là đang vun vén gốc cây, sau này sẽ có tác dụng rất lớn. Văn Thành Đồ nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc, trưởng phòng Ngưu gọi điện thoại đến cũng là hành vi lỗ mãng, hắn vừa nghe bí thư Văn nói như vậy thì chợt trở nên yên lặng: - Bí thư Văn, không phải tôi có ý này...
Trưởng phòng Ngưu giải thích, hắn gọi điện thoại cho lãnh đạo cũng không phải vì mũ quan mất đi, thế nhưng Văn Thành Đồ không cho người này thời gian giải thích. Văn Thành Đồ cảm thấy rất bức bối, sau khi cúp điện thoại thì hận không thể mắng một câu, Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương căn bản làm cho tôi cực kỳ bức bối, anh là hạng người gì mà dám lên tiếng như vậy?
Văn Thành Đồ uống một hớp nước rồi bắt đầu nghĩ về chuyện này. Nhìn từ tổng thể thì lựa chọn của mình là không sai, thậm chí hắn còn cảm thấy bước đi của mình là căn bản không thể bắt bẻ được. Sở dĩ rơi vào kết quả như vậy, chỉ là vì kết quả không liên quan đến thực lực của mình.
Chưa nói đến Sầm Vật Cương, cho dù là Vương Tử Quân cũng có một lượng người giúp đỡ khá lớn. Chính mình tuy là phó bí thư tỉnh ủy thế nhưng căn bản không có mấy người chịu khó giúp đỡ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đạt thành hiệp nghị với nhau, chính mình căn bản là vật hy sinh chủ yếu giữa hai người này. Từng đối tượng khảo sát đều là nhân tài khó có được, đều là cán bộ phù hợp với tiêu chuẩn được đề bạt, vấn đề là ở chỗ cũng chỉ có vài chức vụ mà thôi, người phù hợp thì lại quá nhiều. Càng nhiều người thì vị trí càng ít, đây luôn là thái độ trong quan trường, chỉ là mũ quan tương ứng với quyền lợi và thực lực, khi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân liên thủ với nhau, tất cả không nằm trong tay Văn Thành Đồ.
- Ôi, đôi khi suy nghĩ của mình luôn luôn tốt. Văn Thành Đồ khẽ nói một câu rồi bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để thay đổi tình hình hiện tại, chỉ là bây giờ hắn cố gắng cân não thế nhưng căn bản không tìm được đối sách thích hợp.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Văn Thành Đồ cố tình không nghe, thế nhưng cuối cùng cũng phải đưa mắt nhìn. Khi hắn thấy đó là số điện thoại quen thuộc, thế là trực tiếp nhấc máy.
- Có chuyện gì vậy? Văn Thành Đồ lên tiếng căn bản không mấy khách khí.
Người ở đầu dây bên kia nói: - Thành Đồ, vài vị lãnh đạo tòa soạn báo đến nhà chúng ta.
- Ngư Nhi có chuyện gì sao? Văn Thành Đồ nghe lời vợ thì không khỏi chấn động, hắn vội vàng hỏi.
Văn Thành Đồ cực kỳ quan tâm đến con gái bảo bối của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy đời này mình cưới vợ có một cảm giác thành tựu duy nhất chính là một Tiểu Ngư Nhi tài sắc vẹn toàn, đây là kiêu ngạo của cả đời hắn. Lúc này nghe vợ nói lãnh đạo tòa soạn chạy đến nhà, hắn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
- Thành Đồ, tổng biên tập nói Ngư Nhi nhà chúng ta tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ sở nội vụ đang đến tòa soạn báo thẩm tra lý lịch chính trị. Tổng biên tập Trương khoong biết có chuyện gì xảy ra, điện thoại cho anh thì không được, thế nên đến nhà tìm tôi. Vợ Văn Thành Đồ nói đên chuyện này thì có chút vội vàng.