Lúc này Văn Ngư Nhi cũng không phải lấy thân phận của một phóng viên cùng đi theo đoàn của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ nàng là một cán bộ thuộc ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Dựa theo phân công thì Văn Ngư Nhi phải đi đơn vị khác, thế nhưng nàng chặn đường Trương Tề Bảo ba lượt, Trương Tề Bảo bị ép buộc mà thỏa mãn tâm ý của nàng, sắp xếp nàng vào ban số một.
- Ôi, em thử nghĩ mà xem, không biết người may mắn tiếp theo sẽ là ai đây? Chị Lý cảm khái một phen, sau đó lại khẽ nói: - Ngư Nhi, chủ tịch Vương có yêu cầu với hiệu suất công tác của các đơn vị tuyến dưới, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút để dưỡng sức, chờ sau đó tiếp nhận sắp xếp của lãnh đạo.
Văn Ngư Nhi khẽ gật đầu, chị Lý cuối cùng cũng ngậm miệng lại, nàng không khỏi nhắm mắt nghỉ ngơi được một lát. Khi nhắm măt lại thì trong đầu nàng chợt xuất hiện tình cảnh người kia được nhóm người Trương Tề Bảo túm tụm vây quanh đi lên xe.
- Ôi, chỉ cần mỗi ngày được thấy ánh mặt trời và anh ấy, mình cũng không cần tương lai gì nữa. Văn Ngư Nhi không biết vì sao lại nhớ đến câu thơ như vậy.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết Văn Ngư Nhi đang cảm khái ở chiếc xe phía sau, lúc này hắn đang khẽ trò chuyện với Trương Tề Bảo.
- Chủ tịch, vừa rồi khi lên xe thì Hiểu Bạch có gọi điện thoại đến, nói là đang chờ ở khu văn phòng thị ủy. Trương Tề Bảo báo cáo công tác cho Vương Tử Quân rồi cười nói.
- À, cũng không biết bây giờ cậu ấy thế nào, có thể thích ứng với công tác hay không. Vương Tử Quân nâng ly trà lên rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Trương Tề Bảo cũng không dám tỏ ra nhàn nhã như Vương Tử Quân, hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc nói: - Dựa theo những gì Hiểu Bạch nói thì bận rộn hơn khá nhiều, cũng phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa lãnh đạo địa phương cũng cực kỳ giúp đỡ anh ấy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ ra khá hài lòng với câu trả lời của Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bây giờ đang có người xem xét vật liệu xây dựng đường cao tốc.
"Xem xét tài liệu?" Vương Tử Quân nhìn không gian có vài phần tiêu điều ven đường cao tốc, hắn chợt nói; - Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ người ta gõ cửa.
Trương Tề Bảo khẽ gật đầu mà không lên tiếng.
Xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc, chỉ nửa giờ sau đã đến khu văn phòng cấp ủy chính quyền thành phố Thanh Chuyên. Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung đã sớm chờ ngoài cổng, hai người nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Triệu Hiểu Bạch cũng không đứng ở bên cạnh bọn họ, mà đứng ở một vị trí trong nhóm các thành viên ban ngành thị ủy.
- Chủ tịch Vương, chào mừng ngài đến thành phố Thanh Chuyên. Phùng Vũ Trách là bí thư thị ủy Thanh Chuyên, hắn có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, hắn là người đầu tiên vươn tay nói lời chào mừng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Phùng Vũ Trách, sau đó lại bắt tay Tần Hoài Chung, lúc này mới nói: - Chỗ này cũng không phải địa điểm trò chuyện, bí thư Phùng, anh để cho các đồng chí khác tiếp tục công tác, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói, cũng không thể làm trễ nãi công tác được.
Phùng Vũ Trách căn bản hiểu rõ tính cách của Vương Tử Quân, hắn biết mặc dù chủ tịch Vương rất dễ nói chuyện, nhưng nội dung câu nói cực kỳ đáng tin, đã yêu cầu mình rời đi thì mình không nên ở lâu.
Phùng Vũ Trách phất tay với những người chung quanh, sau đó đưa nhóm người Vương Tử Quân đến một căn phòng họp nhỏ.
Vương Tử Quân mặc dù không nói nhiều nhưng luôn đánh giá tình hình chung quanh. Lúc này hắn nhìn vào những hành vi của Phùng Vũ Trách, có thể thấy năng lực khống chế của Phùng Vũ Trách ở thành phố Thanh Chuyên là thế nào.
- Chủ tịch, hôm nay chúng tôi cho ra sắp xếp thế này: Sáng sớm chủ tịch Hoài Chung sẽ báo cáo công tác với ngài, buổi chiều mời ngài đến một huyện kiểm tra trọng điểm, khi đó lại để cho các vị đồng chí tuyến huyện báo cáo công tác với ngài. Phùng Vũ Trách mỉm cười khi nói đến tuyến huyện, cũng không quen chép miệng về phía Triệu Hiểu Bạch.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Tốt, đi vào địa bàn của anh, tất nhiên là phải để anh làm chủ. Hôm nay cứ xử lý như sắp xếp của các anh. Nhưng tôi chỉ muốn xem tình hình thực tế, ai dám bày vẽ này nọ, tôi căn bản sẽ không dễ dãi.
- Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi làm sao dám làm ra vẻ trước mặt ngài. Phía thành phố Thanh Chuyên sắp xếp hành trình của Vương Tử Quân cực kỳ tinh tế, theo lời của một vị phó thư ký trưởng thị ủy phụ trách tiếp đãi, các vấn đề sắp xếp thời gian đều phải được chính xác từng giây.
Vương Tử Quân hiểu rất rõ về công tác của thành phố Thanh Chuyên, vì vậy quá trình kiểm tra của hắn cũng phí quá nhiều sức lực. Lần này hắn đến thành phố Thanh Chuyên chủ yếu là vì muốn nhìn xem Triệu Hiểu Bạch công tác thế nào.
Một ngày hoạt động xem như kết thúc, sau khi dùng cơm tối thì Vương Tử Quân bắt đầu tọa đàm với các vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố Thanh Chuyên. Đối tượng tọa đàm đầu tiên của Vương Tử Quân là Phùng Vũ Trách. Phùng Vũ Trách là bí thư thị ủy được Vương Tử Quân đẩy lên, bây giờ trong mắt nhiều người thì Phùng Vũ Trách chính là một cán bộ điển hình thuộc phái Vương Tử Quân.
Vì hai bên quá quen thuộc nên Phùng Vũ Trách trò chuyện với Vương Tử Quân có vài phần tùy ý, chốc chốc còn vang lên vài tiếng cười vui vẻ.
- Chủ tịch, đường cao tốc đã được hoàn công, thế nhưng lại có không ít người nhìn chằm chằm vào nó. Hai ngày trước có vài người của cục kiểm toán giống như còn cảm thấy Phùng Vũ Trách tôi nhúng tay vào kiếm chút lợi ở sự kiện này vậy. Phùng Vũ Trách báo cáo các tình huống công tác trong thành phố Thanh Chuyên, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Phùng Vũ Trách rồi cười nói: - Anh có động tay động chân gì hay không?
- Tôi căn bản dùng tính giai cấp của mình để đảm bảo với ngài, trong sự kiện này tôi không thẹn với lương tâm, cực kỳ thanh bạch, không nhúng tay vào bất kỳ phương diện nào.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tốt, chuyện này tôi biết rồi. Anh yên tâm, đúng thì đúng mà sai thì sai, tỉnh ủy có tính nguyên tắc của mình, căn bản không cho phần tử tham ô hủ bại nào lọt lưới, cũng nhất quyết không làm cho những đồng chí toàn tâm toàn ý công tác phải chịu uất ức.
"Các đồng chí toàn tâm toàn ý vì công tác!" Phùng Vũ Trách nghe những lời đánh giá của Vương Tử Quân về mình, hắn không khỏi cảm thấy rất vui mừng. Hắn mỉm cười đảm bảo: - Mong chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cho ngài thất vọng. Năm nay thành phố Thanh Chuyên căn bản không kêu gọi được nhiều hạng mục đầu tư, thế nhưng ngài nên cho chúng tôi năm năm, chúng tôi có lòng tin sẽ tiến lên vị trí đứng đầu Mật Đông.
Lúc này kinh tế thành phố Thanh Chuyên đã đứng vào hàng thứ ba, nếu như Phùng Vũ Trách có thể đưa Thanh Chuyên tiến lên vị trí thứ hai, như vậy đủ nói rõ Phùng Vũ Trách có quyết tâm rất lớn. Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn thái độ công tác như thế này của Phùng Vũ Trách, hắn không khỏi khen ngợi vài câu.
Khi Phùng Vũ Trách rời đi thì nhóm người Tần Hoài Chung lục tục đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, tất nhiên khi đến lượt Triệu Hiểu Bạch thì căn bản đã đến mười một giờ. Triệu Hiểu Bạch nhìn một Vương Tử Quân với tinh thần như cầu vồng mà không khỏi có vài phần cảm khái, mặc dù tuổi thọ của mình và chủ tịch Vương không kém nhau quá nhiều, thế nhưng bây giờ chủ tịch Vương nhìn qua càng giống như cực kỳ có tinh thần hơn trước đó.
- Hiểu Bạch, gần đây cậu công tác thế nào? Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch nhanh nhạy pha trà rót nước cho mình, hắn không khỏi cười hỏi.
Mặc dù mới đi được hơn một tháng nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được sự biến đổi của Triệu Hiểu Bạch. Người này bây giờ mặc tây trang màu xanh, nhìn qua ngoài có chút khôn khéo giỏi giang, phần lớn là sự ổn định.
Là biểu hiện ổn định của một cán bộ cấp huyện.
- Chủ tịch Vương, cảm tạ ngài hôm nay đã huy động nhân lực đến thăm tôi, tôi thật sự cực kỳ kích động. Triệu Hiểu Bạch cung kính ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Tôi cảm thấy cậu công tác dưới huyện rất không tồi. Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Triệu Hiểu Bạch rồi tiếp tục nói: - Hy vọng cậu có thể tiếp tục cố gắng, làm tốt công tác trong huyện.
Triệu Hiểu Bạch không dám kiêu ngạo, hắn biết rõ mình sở dĩ có thể điều động những vị cán bộ cơ sở xảo trá dưới huyện cũng là vì có chủ tịch Vương ngồi sau lưng. Lần này chủ tịch Vương đến chủ yếu lấy danh nghĩa kiểm tra công tác của thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng người trong quan trường đều nhìn qua và hiểu rõ vấn đề.
- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ngài. Triệu Hiểu Bạch đứng lên ghế rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Bây giờ cậu công tác thuận lợi, nhưng càng như vậy thì càng phải khiêm tốn cẩn thận. Cậu cần phải giấu tài, cần phải hoàn thành tích lũy cơ sở; còn phải hòa mình với các đồng chí, hình thành một ban ngành hợp lực, đoàn kết, làm tốt các công tác của mình.