Sầm Vật Cương đã tiếp đãi qua nhiều lãnh đạo thế nhưng lần đầu tiên thấy được phương thức tiếp đãi như hôm nay. Lão vô thức đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ, trong ánh mắt có vài phần tán dương. Phương Anh Hồ dùng dư quang khóe mắt biết được ánh mắt của bí thư Sầm, hắn tỏ ra càng thêm vui vẻ.
- Bí thư Sầm, hai ta về phòng nghỉ một lát, người một khi đã đến tuổi thì căn bản thời gian ngủ cũng giảm đi. Khi chân lão chuẩn bị rời khỏi bàn tiệc đi nghỉ ngơi thì không khỏi vung tay nói với Sầm Vật Cương. Lúc này nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương càng thêm sáng lạn, lão tranh thủ thời gian đi theo Chân lão. Chân Đông Chính và Sở Hồng Đạo mãi đứng bên cạnh cũng nhanh chóng theo sau.
Văn Thành Đồ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đội ngũ bên kia, hắn chép miệng mà cảm thấy có chút thất lạc. Đúng lúc này Đồ Phấn Đấu đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, nếu đã có bí thư Sầm đi cùng với lão thủ trưởng, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, chúng tôi đã sắp xếp phòng.
Vương Tử Quân đi theo đám người Đồ Phấn Đấu đến gian phòng được sắp xếp cho mình, gương mặt hắn tràn đầy nụ cười. Sau khi nói vài câu tán dương, hắn căn bản cho ra lời khen ngợi với công tác tiếp đãi của thành phố Linh Long.
Sau khi quay lại phòng thì Trương Tề Bảo nhanh chóng châm trà cho Vương Tử Quân, hắn nhìn Vương Tử Quân đang lặng lẽ xem tivi, thế là khẽ nói: - Chủ tịch, bí thư Sầm có không ít lần đi gặp Chân lão, hơn nữa...
Trương Tề Bảo muốn an ủi mình, Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ điều này. Hắn khoát tay áo với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, tôi hiểu anh muốn nói gì, anh đừng quá quan tâm, đây chỉ là chuyên nhỏ mà thôi.
Trương Tề Bảo khẽ thở ra, hắn nhìn Vương Tử Quân, chỉ sợ chủ tịch Vương tuổi trẻ bốc đồng, cảm thấy bị mất thể diện. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình thường lại, chủ tịch Vương sao lại không phóng khoáng như vậy? Nếu như không phóng khoáng, có thể tiến lên vị trí hiện tại hay không?
- Lãnh đạo rất coi trọng sự phát triển của Mật Đông, chúng ta không nên phụ lòng kỳ vọng và quan tâm của lãnh đạo, còn phương diện khác thì chúng ta không nên suy xét. Vương Tử Quân không chờ Trương Tề Bảo nói hết lời mà trầm giọng nói.
- Vâng, chủ tịch nói đúng, tôi rõ ràng là có chút lo lắng.
Vương Tử Quân tiếp tục xem tivi, gương mặt cực kỳ bình thường.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy trong mắt người thường thì chủ tịch Vương là cán bộ trẻ tuổi đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản có nhiều thần bí, thế nhưng hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉn thì lại biết khá nhiều chuyện. Dù chủ tịch Vương có quyền lợi lớn, thế nhưng quyền lợi đi đôi với trách nhiệm, càng ở gần bên cạnh lãnh đạo thì càng có cơ hội tiến lên.
Có một vài việc mà Vương Tử Quân cần bày ra tư thái khoan hồng độ lượng. Ví dụ như sự kiện Sở Hồng Đạo lần này, chủ tịch tuy có biểu hiện bình thản thế nhưng trong lòng có lẽ đã cuộn sóng ầm ầm rồi.
Khi Trương Tề Bảo đang xem xét nên an ủi Vương Tử Quân như thế nào, lúc này ở trong một gian phòng khác, Sầm Vật Cương đang mỉm cười trò chuyện với Chân lão. Chân lão nói đến những cảm khái khi về thăm quê, thế nhưng Sầm Vật Cương căn bản nghe từng câu từng chữ của Chân lão một cách cực kỳ chăm chú.
- Hồng Đạo, em tôi sao không về tỉnh ở với cậu? Chân lão cùng Sầm Vật Cương nói về vài phương diện liên quan đến thành phố Linh Long, sau đó lão chợt hỏi Sở Hồng Đạo.
Sở Hồng Đạo ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương với bộ dạng cực kỳ hăng hái. Những năm qua hắn là người có quyền lực tuyệt đối ở sở khoa học công nghệ tỉnh Mật Đông, thế nhưng sở khoa học công nghệ là đơn vị yếu thế, vì vậy hắn cũng không có quá nhiều hào quang ở trên người.
Lúc này Sở Hồng Đạo được ngồi bên cạnh chân lão, Sầm Vật Cương lại rất khách khí với hắn, đừng nói là đơn thư bổ nhiệm sắp được chuyển xuống Mật Đông.
- Xem ra ngày tốt lành sau này của mình đã đến.
Khi Sở Hồng Đạo đang nghĩ đến tương lai sau này của mình, lúc này Chân lão chợt hỏi làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn không sợ hãi mà cười nói: - Bác trai, cháu cũng đang phát sầu đây, mỗi lần cháu về đón thì mẹ lại không chịu đi. Lần này có ngài về tham quê, mong ngài giúp đỡ cháu nói vài câu, để cháu đưa mẹ đến Rừng Mật.
- Đây là lá rụng về cội, tôi hiểu em gái của mình đang nghĩ thế nào. Chân lão có chút sầu não, sau đó lại khẽ nói: - Ôi, ai chăm sóc cho mẹ cậu?
- Anh rể của cháu đã chuyển về ở nhà rồi. Sở Hồng Đạo nói rồi châm thêm nước cho Chân lão: - Những năm qua thôn chú trọng cải tạo, căn nhà cũ bây giờ đã là nhà hai tầng, sau đó chị gái và anh rể chuyển đến làm bạn với mẹ cháu, xem như cháu bỏ thêm chút tiền giúp đỡ chị gái chă sóc mẹ.
- Ừ, như vậy cũng tốt, thế nhưng điều kiện chữa bệnh ở quê không được tốt, cậu cần phải quan tâm nhiều hơn ở phương diện này. Chân lão khẽ chỉ vào Sở Hồng Đạo rồi thản nhiên nói.
Sở Hồng Đạo thấy bác trai hỏi về tình hình sức khỏe của mẹ mình, hắn không cảm thấy nói những lời như vậy là lãng phí thời gian. Ngược lại hắn còn cảm thấy mình được tăng tiến thêm vài phần độ nặng trước mặt bí thư Sầm.
- Vật Cương, rất tốt. Hai bên nói chuyện khoảng hai mươi phút, Chân lão đã có vài phần mỏi mệt, Sầm Vật Cương đề xuất cáo từ. Khi Sầm Vật Cương rời đi, Chân lão tiến lên vỗ mạnh lên vai của Sầm Vật Cương.
Tuy chỉ là bốn chữ nhưng lại làm cho Sầm Vật Cương cực kỳ vui mừng. Mặc dù Chân lão đã rời khỏi cương vị nhiều năm thế nhưng lực ảnh hưởng quá lớn làm cho người ta không dám coi thường. Lúc này Chân lão cho mình một đánh giá như vậy, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ truyền khắp tỉnh Mật Đông, càng cho ra những ảnh hưởng lớn với tuyến trên.
Sở Hồng Đạo thấy Sầm Vật Cương đi ra thì cũng đi theo. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Chân lão và Chân Đông Chính, Chân Đông Chính dọn dẹp chăn màn cho bố, sau khi ông cụ lên giường nghỉ ngơi thì chuẩn bị rời đi.
- Con cảm thấy em họ như thế nào? Chân Đông Chính nghe câu hỏi đột nhiên của bố mình thì trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Coi như biết quy củ.
Khi Chân Đông Chính còn định nói gì thêm, Chân lão đã nhắm mắt lại.
Biết con không ai bằng cha, hiểu cha không ai hơn con, Chân Đông Chính biết rõ bố mình có ý nghĩ gì. Nghĩ lại thì thấy ông cụ nhà mình càng lớn tuổi càng nghĩ đến tình thân, mặc dù hắn hiểu nhưng cũng chỉ thở dài, hắn không đồng ý với quyết định của bố, thế nhưng cũng biết mình không thể lên tiếng ở sự kiện này.
Buổi chiều đoàn người về thăm quê Chân lão, khi thấy những khu nhà hai tầng được quy hoạch chỉnh tề trong thôn, Chân lão càng có thêm vài phần cảm khái. Lúc này những ông lão hơn sáu mươi ở quê đều xuất hiện bắt tay mời thuốc Chân lão, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy thổn thức.