- Nhị thúc, cháu không tụ tập với đám người kia, cháu chỉ dùng cơm với bạn bè, nếu chú không tin thì có thể tự mình đến xem.
Thường Vận Thông căn bản không tin lời giải thích của Thường Giáp Lũng, hắn hừ một tiếng nói: - Được rồi, cậu cũng đừng nên gạt tôi, tôi nói cho cậu biết, sau này cậu nên thành thật một chút, không nên tới lui với những người không đứng đắn, biết không?
- Nhị thúc, những người kia căn bản đều là bạn bè vào sinh ra tử của cháu, có gì mà không đứng đắn? Nếu như là trước kia thì Thường Giáp Lũng nhất định sẽ không dám nói với chú mình như vậy. Hôm nay hắn uống vào chút rượu, hơn nữa trước đó còn làm tốt tâm sự của mình, thế nên có vài phần đắc ý quên hình. Thế cho nên lúc này trò chuyện cũng không quá tràn đầy kính ý như dĩ vãng.
Thường Vận Thông không muốn tranh luận với con cháu của mình, thế nhưng lại dùng giọng không thể nhịn được nói: - Tiểu tử hồ đồ, cậu bây giờ là người có gia sản, nếu đi cùng đám người kia căn bản không có gì là tốt. Cậu nên suy nghĩ lại một chút, chú đây cũng là vì tốt cho cậu mà thôi.
- Nhị thúc, cháu biết là chú tốt với cháu, thế nhưng những người anh em này căn bản đều trượng nghĩa, nếu không phải có được sự giúp đỡ của bọn họ, cháu nào có thể dạy cho tên họ Triệu kia một bài học được? Cháu nghĩ rằng sau này người kia muốn làm gì khác phải suy nghĩ cho thật kỹ. Thường Giáp Lũng nói đến phương diện đắc ý của mình thì không khỏi cười lên ha hả.
Thường Vận Thông nghe lời nói của cháu mà sinh ra cảm giác khó nói nên lời, cháu mình nhìn qua giống như một tên ngốc khó ngóc đầu lên được. Một lúc sau hắn hừ lạnh nói: - Chuyện này làm cậu đắc ý có phải không?
- Chú, trước mặt chú cháu không muốn nói dối, cháu thật sự đắc ý vì sự kiện này. Thường Giáp Lũng nói đến đây thì cười cười: - Nhị thúc, ngài là người ở trên cao có đôi khi coi trọng người ta quá mức. Ngày hôm qua ngài không tỏ ra như trời sập sao? Chủ tịch Vương được người đề cao quá mức không phải là bỏ đi rồi à?
- Không thể nói rõ ràng được, cậu tự mà lo cho mình đi. Thường Vận Thông hừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau khi nghe âm thanh tút tút vang lên trong điện thoại, Thường Giáp Lũng ném điện thoại của mình cho một cô gái đẹp ở bên cạnh. Người phụ nữ này không biêt đang suy nghĩ điều gì, cũng không chụp được điện thoại, thế là điện thoại rơi xuống vỡ tan.
- Ôi trời! Người phụ nữ không khỏi kêu lên.
- Hừ, em tên gì, có phải là đau lắm không? Thường Giáp Lũng nói rồi vung tay cho người phụ nữ bên cạnh một tát.
- Không, không đau. Người phụ nữ căn bản biết rõ Thường Giáp Lũng là người hung ác, thế nên dù hai hốc mắt đầy nước mắt cũng không dám nói thêm điều gì.
- Giám đốc Thường, chủ tịch Thường là người làm việc ổn định, anh ấy cũng là vì ngài, thế nên ngài cũng đừng nổi giận với anh ấy. Những người già thường là như vậy, làm việc chần chừ, chỉ là một tên thanh niên đến huyện mà sợ đến mức không biết phải làm sao. Tôi thấy chủ tịch phê bình anh thế nhưng thật lòng thì cảm rất đau đớn.
Tên thanh niên kia mở miệng căn bản nói trúng tâm lý của Thường Giáp Lũng, thế là Thường Giáp Lũng không khỏi khoát tay áo lên nói: - Tiểu Cổ nói đúng, Nhị thúc của tôi căn bản có cảm giác như vậy. Được rồi, chúng ta không nói về phương diện này nữa, hôm nay tôi rất vui, mời mọi người uống không say không về.
Đám người đều đi theo chân Thường Giáp Lũng, sau khi nghe Thường Giáp Lũng lên tiếng thì nâng ly rượu lên. Thường Giáp Lũng nhanh chóng uống cạn ly dưới sự phụ trợ của tiếng cười nói nịnh nọt bên tai.
- Con người của tôi dù có không ít bệnh tật, thế nhưng các anh em đều nên biết tôi là người trượng nghĩa. Lần này cậu Phùng Vĩnh giúp tôi một vấn đề lớn, tôi sẽ tuyệt đối không đối xử tệ với anh ấy. Tiểu Cổ, hai ngày sau cậu đi đến Phùng gia nói với bố mẹ của Phùng Vĩnh, sau này cứ coi tôi như con, có gì cần cứ mở miệng sai khiến.
Thường Giáp Lũng nói rất hăng hái, đám đàn em không khỏi nâng ly rượu lên tán thưởng lời nói của đại ca.
Cảm giác say càng nồng đậm thì Thường Giáp Lũng càng có ánh mắt mê mang, hắn thầm nghĩ: "Gan lớn ôm hổ, gan nhỏ ôm gà! Ông ra tay theo cách của ông, ai có thể làm gì được ông? Vương Tử Quân là lãnh đạo tỉnh ủy, người này hoài nghi mình thì sao? Không có chứng cứ đâu, ha ha!"
"Nhị thúc vẫn là người già rồi, làm việc thiếu quyết đoán, được rồi, mình cũng nên an ủi ông ấy một chút!" Trong đầu Thường Giáp Lũng lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không khỏi cầm điện thoại lên bấm số.
- Tút tút tút...Số điện thoại vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau... Giọng nói trong trẻo vang lên làm cho Thường Giáp Lũng có chút bực bội, hắn ném điện thoại ra, thầm nghĩ ông lão này đúng là quá nổi giận, thôi thì ngày mai đến sẽ hay hơn.
- Cốc cốc cốc.
- Ai vậy? Tiếng gõ cửa làm cho đám người đang uống rượu mơ màng cảm thấy khó chịu, thế là có người không khỏi hét lên.
- Bà chủ nói giám đốc Thường đang mời khách ở đây, chị ấy muốn vào mời rượu. Giọng nói của nhân viên phục vụ truyền vào trong phòng.
Tên đàn em của Thường Giáp Lũng đi ra mở cửa rất mất kiên nhẫn, hắn nói: - Bà chủ của các người thì tính làm gì...
Tên thanh niên còn chưa nói xong thì bị túm tóc đẩy ngã xuống đất.
Đó chỉ là bắt đầu, khi tên đàn ông ra mở cửa bị khống chế, có vài chục người xông vào, những người này võ trang đầy đủ, có sự khác biệt với cảnh sát bình thường.
- Đứng yên, cảnh sát đây. Khi tiếng quát này vang lên có vài người lao đến, thế nhưng đám côn đồ đề bị đánh vào chỗ yếu hại mà ngã lăn xuống đất.
- Ai là Thường Giáp Lũng. Một người đàn ông còn trẻ lớn tiếng quát đám người trong phòng, lúc này ánh đèn mù mờ được thay thế bằng bóng trắng sáng rực.
Thường Giáp Lũng có chút sững sốt, hắn hầu như nói theo bản năng: - Tôi là Thường Giáp Lũng, xin hỏi các anh...
Người đàn ông kia khong chờ Thường Giáp Lũng có phản ứng thì vài tên đàn ông đã tiến lên trực tiếp vây quanh.
- Các anh làm gì? Tôi phạm tội gì, các anh... Thường Giáp Lũng lúc này cảm thấy lạnh như băng, thế nhưng lại cứng miệng nói.
- Anh phạm tội gì thì tự mình hiểu rõ. Người đàn ông dẫn đầu chợt vung lên lên nói: - Mang đi.
Thường Giáp Lũng còn định lên tiếng thế nhưng bị vài tên cảnh sát chống bạo động trực tiếp còng tay lại. Lúc này hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi mà nói: - Các vị, Nhị thúc của tôi là phó chủ tịch thường vụ huyện này, chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Người đàn ông dẫn đầu cười cười nói: - Thường Giáp Lũng, dựa theo căn cứ chính xác, anh tình nghi tổ chức xây dựng xã hội đen, lần này không ai cứu được anh.
- Tôi... Thường Giáp Lũng còn muốn nói thêm hai câu thế nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Mình biết rõ vì sao lại bị bắt, thế là hắn căn bản mất hết can đảm.
- Đại ca chúng tôi chỉ ra đây uống chút rượu cho vui... Viên cảnh sát không nói lời nằo, chỉ yêu cầu nhân viên đưa những người có liên quan đi. Khi Thường Giáp Lũng bị đẩy lên xe, hắn thấy oan gia của mình là anh Ngũ cũng bị đẩy lên xe.
Khi thấy như vậy thì Thường Giáp Lũng vì sao lại hiểu chú của mình lo lắng như vậy, chính mình mất nhiều tăm cơ để che giấu sự việc, thế nhưng đối với người ta thì căn bản không đủ.