Sầm Vật Cương căn bản nắm chắc ý nghĩ của Văn Thành Đồ, mà Văn Thành Đồ lúc này cũng không làm cho lão thất vọng. Nhưng lão vẫn làm ra vẻ khó xử nói: - Chủ tịch Cố là người có năng lực công tác mạnh mẽ, đủ nhiệt tình, điều này thực tế là khó có được. Nhưng anh ấy...Nói như thế nào đây nhỉ, căn bản là khá qua loa đối với những việc nhỏ nhặt, tôi cảm thấy vì để cho ban ngành vận hành tốt, cần phải phối hợp thêm một trợ thủ nữa.
Làm một người đứng đầu ban ngành thì bình luận về một thành viên cũng không là vấn đề, rất bình thường mà thôi. Nhưng sau khi nghe Sầm Vật Cương bình luận như vậy về Cố Tắc Viêm, Văn Thành Đồ thầm nghĩ nếu như Vương Tử Quân nghe được cũng không biết sẽ có phản ứng gì, vì bí thư Sầm xem như thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Vương Tử Quân.
Văn Thành Đồ nhanh chóng suy nghĩ, hắn xem xét ý nghĩ của Sầm Vật Cương, cẩn thận lục soát, sau đó tìm ra được hương vị của nó. Ý nghĩ của Sầm Vật Cương là quá rõ ràng rồi, trong sự kiện này cảm thấy một vị trí phó chủ tịch thường vụ là chưa đủ, còn muốn nhét cả vị trí phó chủ tịch thường ủy vào trong ngực mình. Một khi hai vị trí này đều thuộc về Sầm Vật Cương, hơn nữa với sự cường thế của Sầm Vật Cương vào lúc hiện tại, chỉ sợ quyền lên tiếng của chủ tịch Vương phía ủy ban nhân dân tỉnh sẽ bị chèn ép rất mạnh.
Lúc này Văn Thành Đồ trên cơ bản đã đoán được Sầm Vật Cương muốn cho ai tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường ủy kia.
"Một người cẩu thả phải thêm một người cẩn thận!" Sau khi suy xét câu nói của Sầm Vật Cương, Văn Thành Đồ nhanh chóng nghĩ đến một người. Hắn nghĩ đến kết quả sau khi sắp xếp người này, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần bội phục Sầm Vật Cương.
Khi Văn Thành Đồ chuẩn bị nói ra người này, lời lên bên miệng thì lại cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy trưởng phòng Uông phòng tổ chức là người cẩn thận, nếu như có thể để anh ấy tiến lên, có lẽ là là quần anh tụ hội.
Uông Thanh Minh phòng tổ chức? Đây là chuyện căn bản không thể. Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, quyền lực quan trọng cần phải nắm là nhân sự, Uông Thanh Minh rõ ràng là một khâu quan trọng nhất của quyền lợi nhân sự tỉnh Mật Đông. Đừng nói là chung phó thần tỉnh, cho dù là phó chủ tịch thường vụ thì Uông Thanh Minh cũng không thèm.
Gương mặt Sầm Vật Cương khá nghiêm túc, lão lắc đầu nói: - Trưởng phòng Uông thật sự là nhân tuyển tốt, thế nhưng công tác của phòng tổ chức bên kia quá bận, khó thể thoát thân được.
"Tôi cũng biết là như vậy!" Văn Thành Đồ thầm cảm khái, hắn bày ra bộ dạng khó xử nói: - Bí thư, người cẩn thận tuy còn khá nhiều, thế nhưng nếu muốn phối hợp không một khe hở với chủ tịch Cố thì lại không nhiều. Nếu như trưởng phòng Uông không thích hợp, như vậy chỉ còn một người khác phù hợp với chức vụ này, thế nhưng tôi chỉ sợ bí thư không nỡ buông tay mà thôi.
- Ôi, chỉ cần có lợi cho công tác, tôi đều có thể cho người ấy tiến lên. Gương mặt Sầm Vật Cương lộ ra nụ cười, lão vung tay lên dùng giọng cực kỳ tự tin nói với Văn Thành Đồ.
Lúc này Văn Thành Đồ cũng không giấu diếm nữa, hắn khẽ nói: - Bí thư Sầm, ngài cảm thấy thư ký trưởng như thế nào? Anh ấy là người công tác cẩn thận, đây là một người nổi tiếng trong số các thường ủy tỉnh ủy.
- Hay cho bí thư Văn, anh còn có ý với cả thư ký trưởng. Ôi, xem ra tôi phải tìm một thư ký trưởng mới rồi. Sầm Vật Cương cảm khái không khỏi làm cho Văn Thành Đồ sinh ra ý nghĩ hèn mọn. Thầm nghĩ ngài thật sự là có lợi còn than thở, nếu như ngài không muốn thì hoàn toàn có thể nhờ Văn Thành Đồ tôi đến hỗ trợ.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương vào lúc mười giờ lẻ năm. Hắn tiến vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương lúc chín giờ năm mươi, nói cách khác thì hắn chỉ ở trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương mười lăm phút mà thôi.
Lần này Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương chủ yếu là nói rõ ý nghĩ của mình ở sự kiện này, thế nhưng hắn không ngờ Sầm Vật Cương cũng không muốn cùng mình bàn bạc quá nhiều. Hai người hỏi han một chút về tình hình của Hà Kiến Chương, sau đó đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện công tác của Hà Kiến Chương.
Vương Tử Quân không cảm thấy bất ngờ với đề cử Cố Tắc Viêm tiến lên thay thế Hà Kiến Chương. Khi nói đến Cố Tắc Viêm, Vương Tử Quân căn bản có cho ra vài lời khẳng định. Thế nhưng khi hắn đẩy Trương Bản Tiến tiếp nhận vị trí của Cố Tắc Viêm, Sầm Vật Cương lại đề cử Phương Anh Hồ.
Nhìn từ phương diện lý lịch thì Phương Anh Hồ làm thường ủy tỉnh ủy thời gian dài hơn cả Trương Bản Tiến, hơn nữa người này còn là thư ký trưởng, lực ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng một khi Phương Anh Hồ làm thư ký trưởng tiến vào ủy ban nhân dân tỉnh, Vương Tử Quân biết rõ mình sẽ mất đi quyền lực. Một khi phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy kết hợp với nhau, hơn nữa lại có được sự coi trọng của Sầm Vật Cương, như vậy trong ủy ban nhân dân tỉnh sẽ xuất hiện xu thế khác.
Vương Tử Quân căn bản không cho phép tình huống này xảy ra.
Vì vậy Vương Tử Quân căn bản chối bỏ ý kiến của Sầm Vật Cương, tất nhiên lời nói của hắn rất có kỹ xảo, là vì vị trí của Phương Anh Hồ rất quan trọng, nên để cho Phương Anh Hồ tiếp tục làm thư ký trưởng.
Nhưng Sầm Vật Cương vất vả lắm mới có được cơ hội như thế này, lão nào chịu đơn giản bỏ qua? Vì vậy Sầm Vật Cương nói thư ký trưởng Phương tuy dùng thuận tay thế nhưng vì sự phát triển của Mật Đông, cũng phải có chút ý thức đại cục, nên vứt bỏ thì vứt bỏ, nên hy sinh thì hy sinh.
Tuy Sầm Vật Cương nói những lời này có cảm giác khá khôi hài, thế nhưng ai có thể cười được? Sau khi Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương nói hai câu tranh chấp, hai người không nói gì thêm. Hai người bọn họ đều biết rõ tranh chấp này phải có một bên nhượng bộ, bây giờ tình huống là giương cung bạt kiếm, thế nhưng lại không ai chịu nhượng bộ.
Vương Tử Quân không muốn lui bước, cũng không thể lui bước. Lúc này nếu như hắn lui bước nhượng bộ, như vậy sẽ không còn chỗ nào để lùi. Sầm Vật Cương căn bản là người gây sự, người này có được ưu thế cũng không bao giờ chịu nhượng bộ.
- Chủ tịch Vương, bác sĩ nói bệnh tình của chủ tịch Hà đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc thì Cổ Dương khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói lời nào, trong lòng nghĩ đến vấn đề của Hà Kiến Chương. Trong sự kiện này Hà Kiến Chương có quyền lợi đề cử, thế nhưng tác dụng của quyền lợi này là không lớn.
Khi Cổ Dương không biết phải làm sao thì Vương Tử Quân cảm thấy có chút quẫn bách, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Cổ Dương: - Cậu sắp xếp một chút, tôi muốn đến thăm chủ tịch Hà.
Khi Cổ Dương đóng cửa lại rời đi, Vương Tử Quân nhìn về phía cửa sổ, tuy bên ngoài còn chưa có tuyết rơi nhưng bầu không khí càng lạnh lẽo khô ráo.
Khi nào thì thời tiết mới dễ chịu hơn một chút?
Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông rồi tiện tay cầm báo lên đọc. Đây là nhật báo Mật Đông, Vương Tử Quân lật qua lật lại, sau đó nhìn vào trang quảng cáo, căn bản chỉ thấy những tòa nhà ở thành phố Linh Long.
Tuy chuyên gia tuyến trên nói điều này rất bình thường, thế nhưng lúc này tốc độ phát triển của sản nghiệp bất động sản ở Linh Long đã là quá lớn, cũng nói giá nhà không lên quá cao. Thế nhưng không có mấy quần chúng tin vào điều này, dù sao thì bây giờ có không ít người xem báo và suy nghĩ ngược lại.
Như vậy cũng không tính là bi ai.
Vương Tử Quân nhìn giá cả nhà đất ở Linh Long, trong đầu hắn lóe lên hào quang. Hình như sang năm chính là thời điểm khủng hoảng giá nhà đất, đại biểu cho nguy cơ lần này chính là giá cả nhà đất ở nước ngoài sụt giảm nghiêm trọng.
Khi đó bọn họ có thể chống đỡ được qua mùa xuân thì là rất tốt rồi.