Bí Thư Trùng Sinh

Chương 318

Quan trường có một quy củ, chính là lấy nguyên tắc làm lãnh đạo thỏa mãn làm tôn chỉ, lấy đại cục làm trọng, chính là mục tiêu mà từng đơn vị hạ cấp muốn đạt được. Vì vậy ở vấn đề nhân sự, chỉ cần lãnh đạo thượng cấp có dự định từ trước, chỉ cần sớm liên hệ với hạ cấp, những việc còn lại chỉ là trình tự cẩn phải thực hiện mà thôi.

Vì thế mà trình tự xác định và đánh giá dân chủ thật sự là một trò cười, nếu nói một cách không khách khí thì chỉ là một sự kiện đi ngang qua sân khấu mà thôi, vì dù anh đề cử ai thì kết quả cũng cơ bản được xác định. Tổ chức thượng cấp đã có xác định và đánh giá về nhân sự, chỉ cần người được đề bạt ra mặt ở đơn vị là được, những trình tự còn lại chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Vì vào thời điểm quan trọng như lúc này cần phải đảm bảo ý đồ của lãnh đạo được thực hiện, đó chính là trách nhiệm của người đứng đầu đơn vị cơ quan ban ngành.

Vì vậy mà dựa theo lệ cũ thì mọi người đều đã thầm hiểu kết quả của trình tự xác định và đánh giá dân chủ như thế này, Dương Quân Tài chỉ chú tâm bàn tán xì xầm với Đổng Quốc Khánh, nhưng tình huống xảy ra trước mắt lại làm cho cả hai sợ ngây người. Dương Quân Tài tuyệt đối không ngờ có tình huống này xảy ra, thế là luống cuống tay chân không biết làm gì cho phải. Đổng Quốc Khánh dù sao cũng có năng lực chiến trường, hắn thấy Dương Quân Tài ngây người thì lập tức có phản ứng:

- Mau thu hồi tất cả phiếu bầu lại.

Dưới tình thế cấp bách, tiếng hô lớn của Đổng Quốc Khánh lại càng làm cho không gian thêm lộn xộn vượt quá dự đoán của mọi người, kẻ nào còn nhớ rõ hắn là ai? Vô tình các vị thường ủy cũng bắt đầu lên tiếng, ai cũng phân vân.

- Tổng cộng có bốn mươi hai phiếu, có bốn mươi phiếu không hợp cách.

Một người lớn tiếng hô lên, ngay sau đó phòng họp náo động đã lập tức bình tĩnh trở lại.

- Bốn mươi hai phiếu có bốn mươi phiếu không hợp cách, thật hay giả vậy?

- Sao lại giả cho được? Lưu Truyền Pháp là ai thì mọi người cũng không biết, các anh tuyển cái gì thì tôi cũng không biết, dù sao thì tôi cũng chỉ biết có người đang được đề bạt.

- Nhiều người bỏ phiếu không hợp cách, nếu loại người thế này mà còn được làm phó bí thư huyện ủy thì con bà nó không thể hiểu nổi.

Phòng họp giống như bộc phát sau giây phút bị đè nén, bầu không khí bình tĩnh đã nhanh chóng bị tiếng nghị luận ồn ào thay thế. Từng phiếu bầu không biết bị ai đó rải xuống đất, hàng loạt lá phiếu không hợp cách xuất hiện cực kỳ chói mắt.

Lưu Truyền Pháp nghe thấy những lời nghị luận vang lên mà giống như có rất nhiều con sâu chui vào trong tai, hắn muốn gào lên để áp chế đám người nói hươu nói vượn kia, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đầu óc chợt nổ ầm một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất ngất đi.

- Xong rồi.

Lưu Truyền Pháp cảm thấy phòng họp dần trở nên mơ hồ, trong lòng chỉ còn lại vài ý nghĩ như vậy mà thôi.

Sau khi giằng co vài phút trong hỗn loạn thì bầu không khí nhanh chóng lắng dịu, các vị ủy viên huyện ủy lại ngồi xuống vị trí của mình, cả phòng họp khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng lúc này hầu như là ai cũng hiểu rõ, muốn trở lại thời điểm trước khi bỏ phiếu là chuyện không thể nào.

Dương Quân Tài xanh mặt ngồi cùng một chỗ với Đổng Quốc Khánh, hắn nhìn vào những tờ phiếu bầu, trong lòng hắn biết rõ nó đại biểu cho thứ gì, ánh mắt của hắn lúc này giống như muốn giết người, mục tiêu chính là Vương Tử Quân.

Từ khi sự việc bắt đầu đến kết thúc, Vương Tử Quân thật sự giống như không thấy được bất kỳ chuyện gì xảy ra, hắn vẫn ngồi trên vị trí của mình một cách điềm nhiên như không, dùng vẻ mặt vô tội để đối mặt với ánh mắt của Dương Quân Tài.

- Bí thư Dương, anh xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Đổng Quốc Khánh dùng giọng lạnh lùng nói, hắn chau mày quay sang nhìn Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài chợt rùng mình, gương mặt tươi cười đã trắng bệch không còn chút máu. Đổng Quốc Khánh không còn bộ dạng nhàn nhã như lúc mới đến huyện Lô Bắc, lần này đến khảo sát vốn tưởng rằng sẽ nắm chắc thắng lợi, rõ ràng lại hỏng việc.

Đổng Quốc Khánh là người phụ trách công tác khảo sát lần này, tất nhiên hắn sẽ khó tránh khỏi liên quan, nhưng Dương Quân Tài lại anh không ra anh, em không ra em, dù thế nào cũng phải có nhiều người chịu trách nhiệm một chút, như thế sẽ nhẹ hơn so với tình huống một mình hắn phải đứng ra gánh chịu.

Dương Quân Tài nhíu mày, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Đổng Quốc Khánh, bây giờ bày trước mặt hắn là hai con đường, hoặc là xác định và đánh giá dân chủ một lần nữa, áp dụng vào thủ đoạn cưỡng chế để Lưu Truyền Pháp có thể vượt qua trình tự này. Nếu như hắn có thể khống chế toàn bộ phòng họp này, phương pháp như vậy là thỏa đáng nhất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Dương Quân Tài có thể nắm chắc tất cả ban ngành thường ủy, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống khó xử vào lúc này.

Có một phương pháp khác, đó chính là báo cáo cho lãnh đạo những gì thật sự diễn ra, nhưng nếu báo cáo như vậy thì chuyện Lưu Truyền Pháp đề bạt làm phó bí thư huyện ủy xem như bị phá hỏng.

Thật sự quá xấu hổ, Dương Quân Tài đường đường là bí thư huyện ủy tự mình tọa trấn sự kiện này, không ngờ lại xuất hiện kết quả tuyển cử xấu hổ thế này. Dương Quân Tài thầm hiểu trong số bốn mươi hai lá phiếu của các ủy viên huyện ủy, có hai lá phiếu thông qua chính là của mình và của chính bản thân Lưu Truyền Pháp.

Dương Quân Tài nhìn Lưu Truyền Pháp ngồi ở phía bên kia như cương thi, hắn càng cảm thấy bực bội, thật sự sinh ra cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép. Con bà nó tại sao anh lại có quan hệ kém như vậy? Nếu sớm biết anh là loại người nhu nhược không ra gì như thế, tôi cần gì phải phí sức vì anh? Đúng là tức chết người, đối phương căn bản chỉ là một kẻ vô dụng, mình cần gì phải vì một người như thế mà đối kháng với đám người này? Dương Quân Tài nghĩ như vậy thì trong lòng đã sinh ra ý nghĩ mới.

Dương Quân Tài nhìn đám ủy viên huyện ủy, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Nếu đã có kết quả như vậy, cứ dựa theo kết quả tuyển cử để báo lên trên, nhưng hai mắt lãnh đạo thị ủy sẽ sáng như tuyết, những người giở trò cũng nên chú ý, đẩy ngã quyết định của tổ chức chính là không trưởng thành trên phương diện chính trị, một người không trưởng thành trên phương diện chính trị thì sao có thể được tổ chức ủy thác trách nhiệm?

- Cái gì gọi là kiên định lập trường chính trị? Đó chính là phải bảo trì sự nhất trí cao độ đối với những quyết định của thượng cấp, nếu như không làm được điều này, sẽ là không kiên định lập trường chính trị, sẽ là cờ xí không rõ ràng. Như thế sẽ làm rối loạn các mối quan hệ, thổi phồng vấn đề, tạo ra xu hướng do dự, có vấn đề về tác phong, sẽ sinh ra thói quen coi thường thượng cấp, bằng mặt không bằng lòng, đối nghịch tổ chức. Tôi hy vọng mọi người nên bảo trì đầu óc thanh tỉnh, cần phải thận trọng trước việc đại sự, cần phải có năng lực xem xét chính bản thân, không nên ngây ngốc để người ta sai bảo.

Dương Quân Tài nói xong thì đảo mắt nhìn khắp phòng, vẻ mặt giống như vẫn còn mang theo vài phần tức giận.

Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao đều hiểu Dương Quân Tài đang nói điều gì, nhưng hai người chỉ nhìn nhau cười lạnh mà thôi. Có bốn mươi ủy viên huyện ủy, bọn họ cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào trước đó, chỉ nói sự thật về tình huống Lưu Truyền Pháp tiến lên nhận chức, cuối cùng lại cho ra kết quả như vậy. Đám ủy viên huyện ủy cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Dương.

Dù có bày mưu đặt kế thì bốn mươi tờ phiếu bầu không hợp cách cũng là một kết quả thật sự ngoài ý muốn của nhiều người, trước đó hai người Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao cũng không cảm giác mình có lực ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ nhìn vào từng tờ phiếu không hợp cách, chứng tỏ Lưu Truyền Pháp là một người không được đám cán bộ nơi đây đón chào.

Khi thấy Dương Quân Tài lên tiếng thì Đổng Quốc Khánh vội vàng gọi điện thoại báo cáo kết quả bỏ phiếu cho trưởng phòng Cát Trường Lễ. Lúc này Cát Trường Lễ ở đầu dây bên kia cũng thở hổn hển chửi ầm lên, còn đưa ra một yêu cầu kiểm tra thật chặt xem đám cán bộ huyện Lô Bắc có bất kỳ hành vi ác ý nào trước khi tuyển cử hay không.

Sau khi nổi giận mắng chửi Đổng Quốc Khánh thì Cát Trường Lễ cũng vội vàng chạy đến báo cáo công tác với Trình Vạn Thọ, tuy hắn là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng kinh nghiệm công tác tổ chức nhiều năm đã nói rõ cho hắn biết sự kiện lần này cực kỳ khó giải quyết.

Trình Vạn Thọ đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì liên thủ với chủ tịch Lý Dật Phong để ép bí thư Trịnh Đông Phương phải nhượng bộ, khi thấy Cát Trường Lễ chạy vào thì mỉm cười nói:

- Anh Cát, thái độ hấp tấp của anh như vậy là không được, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, tuy không thể đạt đến mức độ núi Thái Sơn đổ xuống đầu chẳng đổi sắc thế nhưng ít nhất cũng phải bình tĩnh ung dung chứ? Hai chúng ta là anh em, nếu như để cho lãnh đạo nhìn thấy bộ dạng vội vàng của anh, chẳng phải sẽ mất đi tính biểu hiện sao?

Cát Trường Lễ lúc này đã quá gấp gáp, nào có thời gian khua môi múa mép với Trình Vạn Thọ? Hắn cũng bất chấp tình huống, trực tiếp nói rõ kết quả khảo sát dưới huyện Lô Bắc.

- Bốp!

Trình Vạn Thọ đang vuốt ve một ly trà bằng gốm trong tay, hắn chợt giật mình, không ngờ buông tay, thế là ly gốm rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

- Anh nói là sự thật? Có người to gan dám cho ra những hành vi mờ ám vậy sao? Điều tra cho tôi, điều tra thật rõ ràng cho tôi, tôi cũng không tin sự việc xảy ra như vậy.

Trình Vạn Thọ tức giận đến mức mặt mũi méo xệch, hắn lớn tiếng nói.

Cát Trường Lễ nhìn gương mặt dù núi Thái Sơn có đổ xuống cũng không biến đổi của Trình Vạn Thọ mà trong lòng thầm măng một tiếng chỉ biết ra vẻ. Lúc này hắn chẳng dám biểu hiện ra ngoài, chỉ tranh thủ thời gian lên tiếng:

- Bí thư Trình, tôi đã cho Đổng Quốc Khánh nhanh chóng bắt tay vào điều tra.

Đổng Quốc Khánh là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, là người được Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đề bạt lên, thế cho nên Trình Vạn Thọ rất an tâm với Đổng Quốc Khánh. Lúc này đầu óc hắn chợt xoay chuyển, hắn lên tiếng:

- Chuyện này không thể bao che, cũng không thể đợi lâu hơn, nếu không chúng ta sẽ bị động, anh đi theo tôi đến phòng làm việc của bí thư Trịnh để báo cáo công tác.

Cát Trường Lễ rất không muốn đi gặp bí thư Trịnh Đông Phương, nhưng lúc này hắn dù làm thế nào cũng khó thể thoát thân, chỉ có thể cùng Trình Vạn Thọ một trước một sau đi ra khỏi phòng.

Hai ngày qua Trịnh Đông Phương có chút mất hứng, lão là bí thư thị ủy, sau khi quyền uy của mình bị khiêu chiến thì thật sự trong lòng có chút bức bối khó tiêu tán. Sau khi lão phân tích cẩn thận sự việc vừa rồi, phát hiện trong đó có dấu vết của một người.

Dủ Trịnh Đông Phương rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể gắng nhẫn nhịn, sau này nếu có cơ hội thì sẽ cho đối phương biết tay.

- Bí thư Trịnh, đã xảy ra vấn đề, quá trình khảo sát Lưu Truyền Pháp ở huyện Lô Bắc không được tốt.

Trình Vạn Thọ đi đến trước mặt của Trịnh Đông Phương rồi lớn tiếng nói.

Trịnh Đông Phương lúc này đang thầm suy nghĩ vài vấn đề tương quan, thấy Trình Vạn Thọ xám mặt đi vào phòng thì trong lòng có chút sảng khoái. Lãnh đạo cũng là người, cũng có vui buồn hờn giận, sao có thể trông mong lão nói lời yêu mến với một kẻ đáng ghét cho được? Chẳng qua là lòng dạ con người che giấu khá sâu, không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

- Có chuyện gì xảy ra?

Trịnh Đông Phương ngồi ở sau bàn làm việc, lão dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Bí thư Trịnh, chúng ta cần nên sửa trị đám cán bộ ở huyện Lô Bắc, có vài người bày trò trong lúc khảo sát đồng chí Lưu Truyền Pháp, làm cho đại đa số phiếu khảo sát đối với đồng chí Lưu Truyền Pháp đều không hợp cách. Hành vi này quá ác liệt, căn bản là đối kháng công khai với quyết định của thị ủy, không coi thị ủy ra gì.

Trước khi Trình Vạn Thọ đi vào phòng làm việc của Trịnh Đông Phương thì đã đắn đo thật kỹ lời nói của mình, khi thấy mặt bí thư Trịnh thì nhanh chóng dùng giọng cực kỳ căm phẫn nói.

Đầu óc Trịnh Đông Phương cũng nổ ầm một tiếng, tình huống này thật sự không nằm trong dự đoán của lão. Lão nhìn vẻ mặt tức giận của Trình Vạn Thọ, vẻ mặt chợt trầm xuống, lão hỏi:

- Bí thư Trình, có chứng cứ về tình huống có người bày trò ác ý không?

Trình Vạn Thọ không ngờ Trịnh Đông Phương lại hỏi như vậy, thế là cảm thấy mắc nghẹn. Hắn sở dĩ nói như vậy chỉ hoàn toàn là phán đoán, cảm thấy nếu không có người giở trò thì căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như vậy. Xưa nay đã khảo sát cán bộ biết bao lần? Cũng có nhiều người có ý kiến với cán bộ được khảo sát, nhưng cuối cùng có vị cán bộ nào không được thông qua chứ?

- Điều này...Quá trình như vậy...Bí thư Trịnh, còn chưa có kết quả điều tra, tôi cũng không dám khẳng định, nhưng tôi cảm thấy nếu như không có người có hành vi ác ý, thì sao lại xuất hiện kết quả này? Thật sự là quá mức.

Vẻ mặt Trình Vạn Thọ chợt biến đổi, hắn trầm giọng giải thích.

Nếu là trước kia thì Trịnh Đông Phương sẽ tán thành với ý kiến của Trình Vạn Thọ, thế nhưng lúc này lão đang tìm cách vỗ lên mặt đám người Trình Vạn Thọ và Lý Dật Phong, đối phương vừa rồi đã làm lung lay quyền uy tối thượng của lão, bây giờ lão có được cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua đơn giản như vậy?

Thế là Trịnh Đông Phương chợt nghiêm mặt rồi nghiêm trang nói:

- Bí thư Trình, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, anh cũng là cán bộ lãnh đạo của đảng, không thể cho ra kết luận lung tung trước khi chưa có kết quả điều tra rõ ràng. Chúng ta sẽ không bỏ qua cho những người giở trò ác ý, thế nhưng cũng không dựa vào suy đoán chủ quan của mình để định luận sự việc, vơ đũa cả nắm với cán bộ tuyến dưới, để rồi đánh một gậy chết tươi cho được.

Trịnh Đông Phương nói bằng giọng điệu đường đường chính chính, điều này làm cho Trình Vạn Thọ cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Nhưng cao hơn một cấp có thể đè chết người, tuy hắn rất mất hứng nhưng trong lòng cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

- Bí thư Trịnh, tôi đã cho đồng chí Đổng Quốc Khánh điều tra chuyện này, tôi tin không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền đến.

Cát Trường Lễ thấy Trình Vạn Thọ bị mắng thì vội vàng lên tiếng giải thích, dù thế nào thì Trình Vạn Thọ cũng là đồng minh của hắn, lúc này không giúp thì còn chờ đến lúc nào?

Trịnh Đông Phương cũng không vội xác định thái độ khi sự việc còn chưa sáng tỏ, lão khẽ gật đầu rồi tức giận nói:

- Sau khi có kết quả thì đưa đến cho tôi một bản báo cáo, Đổng Quốc Khánh là cán bộ lão thành của phòng tổ chức, bây giờ lại để xảy ra vấn đề như vậy. Nếu như sự việc thế này tiếp tục tiếp diễn, ý đồ của thị ủy sẽ được thực hiện thế nào? Hừ!

Nếu bí thư đã có ý kiến với anh, như vậy thì tương lai chính trị của anh xem như xong. Đổng Quốc Khánh là ái tướng của Cát Trường Lễ, lúc này dù biết Trịnh Đông Phương đang nổi nóng thế nhưng hắn vẫn chú ý nói:

- Bí thư Trịnh, Đổng Quốc Khánh hôm nay vừa xuống huyện Lô Bắc, vẫn không thể nắm giữ được thế cục.

- Ừ.

Trịnh Đông Phương khẽ ừ một tiếng, sau đó lão vỗ bàn nói:

- Dương Quân Tài làm bí thư như thế nào? Cũng không thông qua được ý chỉ của thị ủy, tôi thấy rõ ràng là anh ta có vấn đề về năng lực.

Gương mặt Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đều rất khó coi, kết quả như thế này xuất hiện thật sự là thứ mà bọn họ không tình nguyện được thấy, hơn nữa sự việc còn vô tình liên quan đến Dương Quân Tài. Nhưng lúc này bọn họ thật sự không thể nói nên lời, dù sao thì Dương Quân Tài cũng là bí thư huyện ủy, xảy ra chuyện thì hắn sẽ là người đứng ra gánh chịu đầu tiên.

Là một bí thư huyện ủy, nếu như để cho lãnh đạo cho ra khẳng định anh có vấn đề về năng lực khống chế, như vậy hầu như tương đương với phán anh tử hình. Tuy Dương Quân Tài có hậu trường nhưng nếu Trịnh Đông Phương nói ra những lời như vậy ở hội nghị thường ủy thị ủy, lực sát thương không phải chỉ là cực lớn mà thôi.

Dương Quân Tài đang ở huyện Lô Bắc nào biết được mình đang bị Trịnh Đông Phương phê bình? Lúc này hắn đang cùng Đổng Quốc Khánh nói chuyện với từng vị ủy viên huyện ủy.

- Anh Lữ, anh là cựu chiến binh, tôi tin anh sẽ nói lời thật lòng khi đối mặt với quá trình điều tra của tổ chức. Anh nói rõ ràng xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Có phải có người muốn anh cho ra lá phiếu không hợp cách với chủ nhiệm Lưu?

Dương Quân Tài cố gắng áp chế lửa giận của mình, hắn khẽ lên tiếng hỏi vị bí thư đảng ủy xã Tôn Liên Phô.

Anh Lữ năm nay năm mươi tuổi, là một vị bí thư đảng ủy xã có xuất thân là bí thư chi bộ nên lời nói rất thô, là một người nổi tiếng cứng rắn trong huyện Lô Bắc, có người nói nếu lão không có cái tính chết người như thế, sợ rằng bây giờ cũng đã là cán bộ cấp huyện.

- Bí thư Dương, anh cũng coi như nói đúng, thật sự có người để tôi làm như vậy.

Anh Lữ dùng ánh mắt tinh quái nhìn Dương Quân Tài, gương mặt ngăm đen có biểu hiện cực kỳ trung thành và tận tâm.

Dương Quân Tài và Dương Quân Tài đã thật sự rất mệt mỏi, lúc này nghe thấy anh Lữ lên tiếng tỏ thái độ thì giống như uống thuốc kích thích, lập tức trở nên tỉnh táo. Hai người vốn đang gồng người chịu đựng, bây giờ đã ngồi thẳng người và thoải mái hẳn lên.

- Anh Lữ, anh từ từ nói xem, rốt cuộc là ai giở trò, chỉ cần anh nói ra tên người kia, tôi và anh Đổng sẽ nghiêm khắc giữ bí mật, hơn nữa tôi đảm bảo sẽ dừng lại chuyện này ở đây, bỏ qua tất cả với anh.

Dương Quân Tài nhìn chằm chằm vào mặt anh Lữ, giống như đang nhìn thấy một món châu báu cực kỳ quý hiếm.

Đổng Quốc Khánh không nói gì nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười, giống như muốn cho anh Lữ cảm nhận được tình cảm ấm áp của phòng tổ chức thị ủy.

- Lương tâm nói cho tôi nên làm như vậy, Lưu Truyền Pháp này mới đi vào huyện Lô Bắc được vài ngày, chưa làm ra chuyện đại sự gì ra hồn, lại cả ngày chỉ biết gào thét to mồm. Tôi không hiểu vì sao thị ủy lại đề bạt một người như vậy, nhưng lương tâm của tôi muốn nói ra sự thật khi tiếp nhận tờ phiếu bầu. Bí thư Dương, anh không cần phải nói gì cả, phiếu bầu cần phải căn cứ vào thái độ thật sự cầu thị, phải có trách nhiệm với mình, với tổ chức. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Anh Lữ chợt vỗ bàn rồi lớn tiếng nói.

Anh Lữ là một lãnh đạo xã, lão thường xuyên có thói quen vỗ bàn như vậy mỗi khi nói đến đúng chỗ thoải mái, lúc này lão cũng quên mình đang ở trong khu văn phòng huyện ủy. Lão vỗ tay xuống bàn, lại nói những lời thật lòng, cơn tức giải tỏa hơn phân nửa, thật sự rất sướng.

Lúc này vẻ mặt Dương Quân Tài đã biến thành màu đen, hắn chợt nhảy dựng lên khi anh Lữ vỗ tay xuống bàn. Hắn há miệng muốn trách mắng anh Lữ một trận, thế nhưng biết rõ đối phương là loại lỳ lợm ngu ngốc như lừa, dù có nói thế nào cũng không có kết quả, thế là đành cho đối phương đi ra.

Đổng Quốc Khánh lúc này cũng không còn lòng dạ để nổi giận với người ta, hắn nhìn vào một mớ bản ghi chép với nội dung tôi tự nguyện bỏ phiếu không hợp cách, tôi phụ trách với tổ chức, phụ trách với chính mình...Hắn cảm thấy đầu óc mình như phồng lên. Hắn biết rõ chuyện lần này quá mơ hồ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm công tác nhiều năm, xuất hiện kết quả vào lúc này thì hầu như là không thể không có khả năng không có người giở trò, nhưng người ta ra tay mà mình không nắm được bất kỳ manh mối nào, thủ đoạn của đối phương thật sự không phải chỉ là cao siêu như bình thường.

Lưu Truyền Pháp khốn kiếp, công tác không ra thể thống gì, bây giờ còn kéo ông vào cùng chịu tội. Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tình huống mình sẽ bị phê bình nặng nề khi quay về thị ủy, vẻ mặt hắn càng thêm hậm hực.

Vẻ mặt Dương Quân Tài cũng cực kỳ khó coi, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi trong phòng xem xét văn kiện, khi thấy Dương Quân Tài đi vào thì đứng lên nói:

- Bí thư Dương, sự việc thế nào rồi?

- Còn thế nào nữa, chủ tịch Vương còn chưa hiểu rõ nữa sao?

Dương Quân Tài dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Anh là chủ tịch huyện, là người đứng đầu khối chính quyền, càng là người đứng cùng chiến tuyến với tổ chức. Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái, sao anh lại cùng giống như những người khác, cũng chỏ ra một phiếu chống với đồng chí Lưu Truyền Pháp?

- Bí thư Dương, cũng không thể ăn nói lung tung, cho dù tôi không hiểu cũng sẽ cố gắng chứng thực ý đồ của thị ủy, một phiếu lần này tôi đường đường chính chính đứng ra bầu, tôi nói rõ chính mình bỏ phiếu không hợp cách với đồng chí Lưu Truyền Pháp. Tôi là một đảng viên, là một cán bộ cấp xứ, tôi cảm thấy mình nên nói lời thật lòng với tổ chức, đồng chí như thế nào thì đánh giá như vậy.

Vương Tử Quân cũng không yếu kém, giọng điệu của hắn rất bình thản:

- Tôi cũng không nói gì khác với tình huống các đồng chí phòng tổ chức thị ủy xuống khảo sát đồng chí Lưu Truyền Pháp.

- Anh...

Dương Quân Tài lúc này thật sự sinh ra cảm giác tức nổ phổi, khốn nổi hắn dù tức giận cũng không thể nói hành vi của Vương Tử Quân là không đúng, ở phương diện này hắn thật sự không tìm ra được chút bệnh tật nào của Vương Tử Quân.

Đây chỉ là khảo sát, tôi chỉ cho ra ý kiến của mình, nếu như thượng cấp chỉ mặt gọi tên kiên trì cho đồng chí Lưu Truyền Pháp là phó bí thư huyện ủy, tôi cũng sẽ giơ hai tay tán thành. Con bà nó, anh nói còn dễ nghe hơn hát, nhưng không phải đang nói nhảm sao? Anh là người đứng ra nói như vậy, Lưu Truyền Pháp còn có cơ hội tiến lên làm phó bí thư huyện ủy nữa sao?

- Chủ tịch Vương, người làm nhưng trời đang nhìn, dù anh có khéo ăn nói thế nào thì lãnh đạo thượng cấp cũng không phải kẻ ngu, lãnh đạo sẽ biết rõ ai là người càn quấy mà thôi.

Dương Quân Tài trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng không khách khí nói.

- Tôi tin tưởng lời nói của bí thư Dương, nhưng này bí thư Dương, anh mới là bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc, là lãnh đạo đứng đầu huyện ủy, cho dù ban ngành huyện ủy cần phải đứng ra làm kiểm điểm thì còn chưa đến lượt một chủ tịch huyện như tôi. Nếu nói không phối hợp làm tốt công tác thì có thể, nhưng loại chuyện này tôi cũng chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ mà thôi, cũng không thể nào là nhân vật chính được.

Vương Tử Quân càng nói càng nhẹ nhàng thoải mái, hắn đưa mắt nhìn bộ dạng giống như không khống chế được tâm tình của Dương Quân Tài, giọng điệu càng thản nhiên hơn.

Dương Quân Tài giống như bị dội một gáo nước lạnh, những chuyện thế này nếu không tìm ra được nguyên nhân, như vậy bí thư huyện ủy sẽ là đối tượng bị truy cứu trách nhiệm. Vương Tử Quân chỉ là một chủ tịch huyện, là người nắm công tác kinh tế, xảy ra vấn đề ở phương diện nhân sự thì huyện ủy mới là nơi tiếp nhận trừng phạt đầu tiên.

Con bà nó, Dương Quân Tài nhịn không được thầm mắng một câu thô tục, rõ ràng là Vương Tử Quân chiếm hết chỗ tốt, tất cả rác rưởi đổ lên người mình, hơn nữa hắn còn phải chịu đựng uất ức thay cho người khác.

Dương Quân Tài nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, chủ tịch Vương nhìn Dương Quân Tài nghênh ngang bỏ đi mà vẻ mặt càng thêm bình tĩnh.

Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì điện thoại vang lên, hắn nghe máy, chợt nghe thấy đầu dây bên kia có người nghiêm nghị nói:

- Vương Tử Quân, cậu thật sự to gan, ngay cả những chuyện như vậy mà cũng dám làm.

Giọng điệu này rất quen thuộc, Vương Tử Quân cũng không tỏ ra kinh hoảng, hắn trầm ngâm khoảnh khắc rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Trịnh, bờ vai tôi có hơi hẹp, cũng không thể nào cáng đáng được trọng trách như vậy, anh cũng không thể thấy tôi là người thành thật mà thích dội nước bẩn lên người thì dội.

Trịnh Đông Phương nghe thấy lời phản bác của Vương Tử Quân mà thầm buồn cười, nhưng nghĩ đến tình huống tiểu tử này không từ thủ đoạn nào thì lại trầm mặt xuống, lão vẫn nhẫn tâm phê bình:

- Tử Quân, cậu còn trẻ, chút được mất không quan trọng, cậu cũng biết đấy, chuyện này nếu thao tác không tốt sẽ tạo ra cho cậu ảnh hưởng lớn như thế nào.

Trịnh Đông Phương không đợi Vương Tử Quân trả lời, lão tiếp tục nói:

- Sự việc xảy ra ở huyện Lô Bắc lần này thật sự có ảnh hưởng không tốt, các cậu là những người không an phận, cứ ngồi đó chờ cờ lê của lãnh đạo thị ủy gõ xuống đầu là vừa.

Trịnh Đông Phương nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương rất ngắn nhưng lại biểu hiện đầy đủ thái độ của mình, Vương Tử Quân là hạng người tám mặt lung linh, có sao không nghe và hiểu xu hướng âm thầm giúp đỡ của bí thư Trịnh? Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, lúc này cảm giác không yên tâm xem như đã hoàn toàn tan biến.

Những chuyện này không dễ làm, Vương Tử Quân hiểu rõ đạo lý này, nếu như không phải giai đoạn trước đã vung tay làm quá rộng, bây giờ hắn cũng không bí quá hóa liều mà áp dụng bước đi mạo hiểm lần này.

Chuyện phiếu bầu ở huyện Lô Bắc là chuyện lớn nhưng đối với thành phố An Dịch thì chỉ là một vị phó bí thư huyện ủy không được thông qua khảo sát mà thôi. Đám cán bộ tỉnh Sơn Nam ngày nào cũng bận rộn tối tăm mặt mũi, tay chân không bao giờ rãnh rỗi, tất nhiên sẽ căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Tề Chính Hồng là một lãnh đạo tỉnh, tất nhiên hắn cũng không biết chuyện này, nhưng cuộc điện thoại của Dương Quân Tài lại làm cho một người nhúng tay vào sự việc như hắn cảm thấy khó thể nào bình tĩnh được. Hắn căn bản không quan tâm đến vấn đề Lưu Truyền Pháp có được đề bạt làm phó bí thư huyện ủy hay không, hắn chỉ quan tâm đến tình huống Dương Quân Tài có bị ảnh hưởng hay không.

- Bí thư Trịnh nói lực khống chế của Quân Tài có vấn đề.

Những lời này giống như một cây đinh đóng mạnh vào lòng Tề Chính Hồng, một vị trí phó bí thư huyện ủy là chuyện nhỏ, thế nhưng sự việc liên quan đến Dương Quân Tài lại là chuyện lớn.

Lãnh đạo giao phó con trai cho mình, đây không phải là nhìn trúng mình sao? Nếu để cho Dương Quân Tài vì sự kiện lần này mà bị xử phạt, thậm chí còn bị Trịnh Đông Phương trực tiếp kéo ra, như vậy sẽ là sự việc có tính hủy diệt với Dương Quân Tài, xuống tuyến dưới mạ vàng nhưng lại bị đánh ngã, Tề Chính Hồng nói gì với lãnh đạo của mình bây giờ?

Đám người Dương Quân Tài muốn điều tra thật rõ ràng xem có người có hành vi ác ý trong sự kiện này hay không, nhưng Tề Chính Hồng lại đứng trên độ cao khác, chính là cờ lê lần này sẽ tuyệt đối không được đánh lên người Dương Quân Tài. Đừng nói bây giờ còn chưa điều tra được kẻ nào có hành vi ác ý, dù là điều tra ra được thì bí thư huyện ủy cũng sẽ bị cờ lê gõ xuống đầu, chẳng qua độ nặng nhẹ có chút khác biệt mà thôi.

Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Tề Chính Hồng nhấc điện thoại lên, nhưng khi hắn vừa định bấm số thì lại dập máy. Hắn là một người có tính cách cường thế, hắn làm việc rất ít khi nhượng bộ, chỉ cần là thứ mình đã quyết định thì căn bản sẽ kiên trì đến phút cuối. Bây giờ hắn vẫn rất muốn kiên trì như trước, nhưng nghĩ về tình huống Dương Độ Lục mời mình đến thủ đô dùng cơm thì tâm tình của hắn lại dao động.

Nếu Tề Chính Hồng gọi cuộc điện thoại này thì xem như nhận thua, nhưng nếu hắn không nói, chẳng phải sẽ phụ lòng ủy thác của lãnh đạo Dương Độ Lục sao? Nghĩ đến chuyện ra mặt cho Dương Quân Tài, tâm tư của Tề Chính Hồng chợt chuyển dời lên người đứng ngang hàng với Dương Quân Tài là Vương Tử Quân.

Năm trước chính Tề Chính Hồng chọn huyện Lô Bắc chính là địa điểm để Dương Quân Tài đến nhận chức, hắn là một vị lãnh đạo nhìn xa trông rộng, hắn thấy rõ xu thế phát triển bừng bừng của huyện Lô Bắc. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ dựa vào con đường nối liền hai tỉnh hàng xóm, cũng có thể tạo ra rất nhiều cơ hội cho huyện nghèo này.

Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc đúng lúc nơi đây chưa phát triển, rõ ràng hắn sẽ lấy được thành tích một cách đường đường chính chính, chỉ cần hắn ngồi lên vị trí bí thư huyện ủy, như vậy sẽ không có kẻ nào kéo thành tích ra khỏi tay hắn.

Lúc đó Tề Chính Hồng nghĩ rất tốt, nhưng bây giờ hắn lại chợt cảm thấy có chút hối hận, nếu như đặt Dương Quân Tài trong một huyện bình thường khác, có lẽ đã sớm mở ra cục diện. Đặt Dương Quân Tài ở trong huyện Lô Bắc cùng một vị cán bộ trẻ tuổi bùng ra hào quang chói mắt khác, thật sự là một phương án quá mức không phù hợp.

Tề Chính Hồng nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi tràn đầy ý chí chiến đấu của Vương Tử Quân mà cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Nếu người thanh niên kia đã ra tay, nếu như không có chuẩn bị thì hắn cũng căn bản không tin, điều hắn cầm làm chính là bóp chết trạng thái hiện tại trước khi tất cả được phát động, còn chính mình chịu uất ức như thế nào thì sau này hãy nói.

Điện thoại nhanh chóng được nối thông, khi nghe thấy giọng điệu khách khí gọi mình là lãnh đạo và xin nghe chỉ thị ở đầu dây bên kia của Trịnh Đông Phương, Tề Chính Hồng nở nụ cười cởi mở nói:

- Bí thư Đông Phương, anh quá khách khí rồi, không quá vài ngày nữa anh sẽ là thường ủy tỉnh ủy, tôi nào dám nhận mình là lãnh đạo của anh?

Trịnh Đông Phương rất khách khí với Tề Chính Hồng, nhưng trong những lời khách khí của Trịnh Đông Phương hiì Tề Chính Hồng cảm nhận được khoảng cách giữa hai người. Trong lòng hắn biết rõ Trịnh Đông Phương có chút khúc mắc vì tình huống mình nhúng tay vào huyện Lô Bắc, nhưng lúc này hắn cũng không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Anh Trịnh, tôi là người nhìn Quân Tài lớn lên từ nhỏ, dù nó có chút vấn đề thế nhưng bản chất cũng là người tốt. Nó vừa đến thành phố An Dịch, có một số việc chỉ mong anh là lãnh đạo có thể tha thứ cho.

Tề Chính Hồng là lãnh đạo cấp tỉnh, tất nhiên sẽ không nói rõ ràng sự việc, nhưng ý nghĩa lời nói đã biểu hiện rất đường hoàng rồi.

- Lãnh đạo cứ yên tâm, Quân Tài mới tới chỗ tôi, không phải giống như đến nhà mình sao? Có chuyện gì anh cứ nói với tôi là được.

Trịnh Đông Phương trả lời cũng rất khách khí.

Hai người nói xong những gì cần nói thì chuyển đề tài sang phương diện thời tiết, Tề Chính Hồng nhắc nhở Trịnh Đông Phương mặc nhiều áo ấm, sau đó cúp điện thoại rất ăn ý. Tề Chính Hồng khẽ dựa lưng lên ghế, hắn trầm ngâm một lát, lại cầm điện thoại lên, nhưng lúc này lại gọi cho Trình Vạn Thọ.

Sau khi sự kiện về Lưu Truyền Pháp xảy ra ở huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân biểu hiện rất an phận, ngoài xử lý vài công tác thông thường, hắn cũng từ chối những cuộc hội nghị không quá quan trọng.

Nhưng dù Vương Tử Quân có biểu hiện an phận thế nào thì cũng có vô số ánh mắt theo dõi hắn, sự kiện khảo sát cho ra một lổ hỗng lớn và sóng gió lớn, toàn huyện Lô Bắc cũng không tin chuyện này không có liên quan đến Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc, hắn nhìn văn kiện còn thoang thoảng mùi mực của phòng tổ chức thị ủy mà thở dài một hơi. Tất cả cố gắng xem như đã chính thức kết thúc từ sau khi văn kiện này đến đây.

Tôn Quốc Lương tiếp nhận vị trí phó bí thư huyện ủy chủ quản công tác chính trị, Lý Cẩm Hồ đảm nhiệm vị trí thường ủy huyện ủy, trưởng phòng tổ chức, còn Lưu Truyền Pháp lại không được nhắc đến dù chỉ là một chữ.

- Cốc, cốc, cốc.

Tiếng đập cửa khẽ vang lên, Tôn Hạ Châu cùng Tôn Quốc Lương đi vào. Vương Tử Quân thấy Tôn Quốc Lương thì vội vàng đứng lên nói:

- Bí thư Tôn, chúc mừng chúc mừng anh, lần này xem như anh tiến một bước, nhất định phải mời khách mới được.

Tôn Quốc Lương nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, hắn rất khó tin người thanh niên trông giống như sinh viên này chính là mọt nhân vật quyền lực cao vời ở huyện Lô Bắc, thật sự không đáng tin chút nào. Hắn khẽ cười với Vương Tử Quân, sau đó lại trầm giọng nói:

- Chủ tịch Vương, khi nào anh rảnh thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ đến theo chỉ thị.

Tôn Hạ Châu tự rót cho Tôn Quốc Lương một ly trà rồi lặng lẽ lui ra. Hắn là một thư ký hợp cách, lúc nào lãnh đạo không cần sự có mặt của anh, như vậy anh cần phải nhanh chóng biến mất ngay lập tức.

- Hạ Châu còn trẻ nhưng công tác ở cơ quan có hơi lâu, nếu muốn phát triển thêm một bước thì phải đưa xuống cơ sở rèn luyện.

Tôn Quốc Lương nhìn hình bóng Tôn Hạ Châu bỏ đi mà khẽ nói.

Tôn Quốc Lương là một trưởng phòng tổ chức có kinh nghiệm, hắn có ánh mắt cực kỳ tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã biết Tôn Hạ Châu đang thiếu hụt cái gì. Tôn Hạ Châu đi theo Vương Tử Quân chưa lâu nhưng công tác trong văn phòng huyện ủy đã khá lâu, công tác ở cơ quan sẽ làm cho người ta nhanh nhạy sắc bén, nhưng nếu muốn tiếp tục phát triển thì chỉ có thể cho xuống tuyến dưới rèn luyện mà thôi.

- Bí thư Tôn, anh nói đúng, Hạ Châu là một mầm mống tốt, thế nhưng càng là như vậy thì càng phải rèn luyện nhiều hơn.

Vương Tử Quân căn bản không chú ý đến một vấn đề, đó chính là tuổi tác của mình còn nhỏ hơn cả Tôn Hạ Châu.

Tôn Quốc Lương cười ha hả nói:

- Chỉ cần chủ tịch huyện cam lòng, tôi sẽ tìm một vị trí cho Hạ Châu rèn luyện vào bất cứ lúc nào.

Tôn Quốc Lương nói và đầu óc nhanh chóng chuyển đến thị trấn huyện thành, hắn đang xem xét mình có thể bài trừ ra một vị trí ở thị trấn này để cho Tôn Hạ Châu xuống rèn luyện.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Cứ quyết định như vậy đi, đến khi tôi cho Hạ Châu tìm đến cửa, bí thư Tôn cũng đừng quên đấy nhé?

Vương Tử Quân và Tôn Quốc Lương nói chuyện với nhau mà cười phá lên ha hả, giống như gặp phải một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười. Tôn Quốc Lương đến tìm Vương Tử Quân cũng không phải vì chuyện của Tôn Hạ Châu, sau khi tiếp tục nói thêm vài câu không liên quan thì hắn đã lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, ngày mai bí thư Trần sẽ đến thị ủy công tác, những người bạn già chúng tôi muốn mời bí thư Trần vài ly chia tay, không biết đến tối anh có rảnh không?

Tôn Quốc Lương dù biết Vương Tử Quân không có khả năng từ chối lời mời của mình, thế nhưng lúc này nghe thấy Vương Tử Quân chính miệng nói sẽ đến thì trong lòng tràn đầy vui sướng. Dù sao điều này cũng đại biểu cho tình huống Vương Tử Quân tiếp nhận và ném cho bọn họ một cành ô liu.

- Địa điểm là Giáp Ngư Thôn, tuy muốn tìm một địa phương khác phù hợp hơn với bí thư Trần, thế nhưng chọn tới chọn lui thì tôi lại cảm thấy nơi đây là tốt nhất.

Tôn Quốc Lương tiếp tục nói thêm vài câu, sau đó hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn sắp trở thành nhân vật đứng hàng thứ ba ở huyện Lô Bắc, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều.

Trần Lộ Dao sắp phải đi, Vương Tử Quân nhìn những số điện thoại đặt dưới bàn làm việc của mình, không khỏi đưa bút gạch một cái. Tuy Trần Lộ Dao chưa tính là về hưu, thế nhưng bây giờ là phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố, sau này lực ảnh hưởng đến huyện Lô Bắc sẽ ngày càng nhỏ, thế cho nên cũng xem như sẽ biến mất.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Trần Lộ Dao rời đi mà trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cầm lấy điện thoại bấm một dãy số.

Giọng điệu của Dương Quân Tài từ bên kia truyền đến, sau khi nghe được âm thanh này thì Vương Tử Quân dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:

- Bí thư Dương, anh có bận gì không, tôi là Tử Quân.

Dương Quân Tài thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại gọi điện thoại cho mình, sạu khi sự việc liên quan đến Lưu Truyền Pháp xảy ra, hắn cảm thấy quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân đã hạ thấp đến mức đóng băng. Sau một lần thất bại thì Dương Quân Tài thật sự nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt rất u tối.

- Chào chủ tịch Vương, anh có chuyện gì sao?

Dương Quân Tài áp chế tâm tư mà khẽ lên tiếng với Vương Tử Quân.

- Bí thư Dương, nghe nói ngày mai bí thư Trần sẽ đến thành phố báo danh, hôm nay có vài đồng chí mở tiệc tiễn chân, hai người chúng ta không bằng cùng đến chung vui, anh có rảnh không?

Vương Tử Quân dùng giọng điệu rất bình thản, tư thái hạ xuống rất thấp.

Dương Quân Tài cũng có suy nghĩ của riêng mình, tuy hắn rất không muốn đứng cùng một chỗ với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này Trần Lộ Dao sắp đi, hắn đành gật đầu nói:

- Tốt, đến tối tôi nhất định sẽ đến.

Vương Tử Quân nói rõ địa điểm với Dương Quân Tài, sau đó hắn cúp điện thoại. Lần này hai bên đánh nhau sống chết, tuy hắn thoát hiểm và thắng một bậc, thế nhưng Trịnh Đông Phương lại cho hắn một câu nói rất có ý nghĩa: Đoàn kết ban ngành mới là nhân tài.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không cho rằng Trịnh Đông Phương yêu cầu mình đoàn kết bên cạnh Dương Quân Tài, sau nhiều lần suy xét, hắn cuối cùng cũng tìm ra được ý nghĩa của nó. Chính là mình và Dương Quân Tài dù đối lập với nhau thé nào nhưng vẻ bề ngoài thì lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái đoàn kết cao độ.

Ai quyết định thì cứ đi theo ý nghĩ của người đó, cũng không nên quá va chạm vào nhau, đến cảnh giới cao độ thì tất cả sẽ được hóa giải trong vô hình. Có câu nói: "Kẻ thiện chiến sẽ không có công lao hiển hách", vào thời điểm bình thường thì chính mình cũng không nên biểu hiện quá cường thế, cần phải pha trộn sự cường thế vào trong mối quan hệ hòa hợp và đoàn kết, để cho người ta không tìm ra chút bệnh tật nào.

Lần này vì đi đến tiễn chân Trần Lộ Dao mà Vương Tử Quân kéo cả Dương Quân Tài đến tham gia, như vậy sẽ cực kỳ nể mặt Trần Lộ Dao, còn làm cho người ta thấy mình vẫn coi trọng bí thư Dương Quân Tài, đó là một hành động nhất cữ lưỡng tiện, sao không làm cho được?
Bình Luận (0)
Comment