Tất cả mọi người thật sự ngây ngốc vì hành động lần này của Vương Tử Quân, người này có thể ra tay chớp nhoáng trong lúc tình thế đang giằng co, hơn nữa còn tát một vị giáo sư chuyên gia đầy quyền uy như Trần Hổ Đức phải ngã xuống đất, điều này thật sự làm cho thanh danh và uy tín tốt đẹp của giáo sư Trần trong nhiều năm qua biến mất sạch sẽ.
Không ngờ lại là vu oan hãm hại, các học viên hiểu rõ chân tướng và chợt sinh ra cảm giác cùng chung mối thù, dù sau này bọn họ còn có thể phải tranh chấp trên con đường làm quan, thế nhưng bây giờ bọn họ đều là học viên trường đảng, vb. tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Ngay cả dấu chấm câu cũng giống y hệt, đúng là quá buồn cười, đó chỉ là một phần của người ta mà thôi.
Một giọng nói mang theo vài phần cười nhạo chợt vang lên, sau đó bên dưới đài chủ tịch vang lên đủ mọi lời nghị luận, lại có những tiếng cười cực kỳ đè nén.
Tiếng cười kia giống như một cây diêm ném vào đống dầu hỏa, cảm xúc trong phòng bị thiêu đốt, thế là những tràng cười lớn vang lên không dứt. Hầu như tất cả giáo sư trường đảng đều cúi đầu, dù sự việc không liên quan đến bọn họ, thế nhưng bọn họ là đồng sự của Trần Hổ Đức, bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Khi tiếng cười vang lên rộn rã thì hội trường càng thêm rối loạn, Triệu Tùng Lâm lúc này gấp gáp đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, nếu như sớm biết sẽ có kết quả như vậy, lão thà chết cũng không cho Trần Hổ Đức lên tiếng phát biểu.
- Đồng chí Vương Tử Quân đã nói rõ ràng rồi, thế sự không có gì tuyệt đối, kinh nghiệm của cậu ấy đã cho chúng ta một bài học sinh động. Các đồng chí, bài học này thật sự rất sâu sắc, nó yêu cầu chúng ta sau này công tác nên có thái độ cụ thể đối với các vấn đề, không thể cứ nghe theo một hướng, cần phải có sự kiểm tra đối chiếu, chứng thực rõ ràng...
Giọng điệu của Nhiếp Hạ Quân không cao, thế nhưng khi lão mở miệng thì phòng họp chợt yên tĩnh trở lại.
Đám học viên lúc này không sợ giảng viên trường đảng, thế nhưng đứng trước mặt bí thư tỉnh ủy, bọn họ tuyệt đối chỉ là những đứa trẻ mà thôi. Bí thư tỉnh ủy đã mở miệng, bọn họ nào dám có chút âm thanh ồn ào? Nếu để bí thư Nhiếp Hạ Quân điểm danh, như vậy chỉ sợ tương lai của bọn họ sẽ bị chôn vùi dưới vực thẳm.
Trên mặt Nhiếp Hạ Quân là nụ cười nhạt, thật sự giống như bản thân rất vui vẻ vì xuất hiện sự kiện chân lý khó thể phân biệt rõ như lúc này. Sau khi nói vài lời khẳng định với bài viết của Vương Tử Quân, lão nhanh chóng chuyển chủ đề sang phương diện công tác. Lão yêu cầu tất cả giáo sư giảng viên của trường đảng phải lấy đó làm tấm gương, sau này dù làm gì cũng phải thật sự cầu thị, chỉ như vậy mới có thể làm tốt công tác dạy và học, mới có thể góp sức cho quá trình thúc đẩy kinh tế tỉnh Sơn Nam tiến lên.
Vương Tử Quân ngồi ở vị trí của mình, hắn đưa mắt nhìn bí thư Nhiếp Hạ Quân chỉ mất khoảnh khắc đã có thể khống chế thế cục, thế là trong lòng không khỏi bội phục. Có thể nhanh chóng phân tích và cho ra phán đoán chính xác, cũng có thể thuận đà đẩy sự việc tiếp tục đi theo hướng có lợi, Nhiếp Hạ Quân không hỗ danh là đại tướng chấp chưởng một phương, thủ đoạn của mình so với lão thật sự có chênh lệch quá lớn.
Vương Tử Quân sống lại, hắn dù biết được nhiều thứ nhưng nó cũng không có nghĩa rằng mình sẽ là một người hùng mạnh. Đường học vấn kéo dài vô tận, dù sống đến già cũng vẫn phải học, còn có rất nhiều thứ cần phải học tập, ví dụ như bí thư Nhiếp ở trước mắt, còn có rất nhiều phươn diện mà chính hắn cũng khó thể nào với tới.
Nhìn từ góc độ của Nhiếp Hạ Quân, rõ ràng là lão rất tức giận vì sự việc xấu xa lần này, nhưng lúc này lão lại không thể không cho ra lựa chọn khác. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão không thể tùy ý để cho trường đảng tỉnh ủy phát sinh những sự kiện ác liệt như vậy, thế cho nên mới có vài lời áp chế, dù sự việc gì xảy ra thì mọi người đều đã biết, thế nhưng càng là như vậy thì càng phải áp chế cho đúng cách.
Sau khi Nhiếp Hạ Quân nói ra vài lời yêu cầu với cán bộ trẻ, sau đó lão quyết đoán kết thúc cuộc nói chuyện. Từng tràng vỗ tay vang lên trong phòng hội nghị, tất cả giống như khôi phục lại bình thường chỉ sau nháy mắt.
Nhưng tất nhiên cũng không ai quên Trần Hổ Đức vẫn còn đang đứng trên đài chủ tịch, khi Nhiếp Hạ Quân đang lên tiếng, có không ít người lén đưa mắt nhìn Trần Hổ Đức, giống như nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ quý hiếm.
- Đi, lên đưa giáo sư Trần xuống.
Triệu Tùng Lâm nhìn Trần Hổ Đức đứng trên đài, lão nhíu mày rồi liên tiếng phân phó với hai vị giảng viên trường đảng đứng cách đó không xa. Hai vị giảng viên kia biết tâm tình của phó hiệu trưởng thường vụ không tốt đẹp gì cho lắm, thế là nhanh chóng đi về phía Trần Hổ Đức.
Hai người đi về phía Trần Hổ Đức, bọn họ chuẩn bị đỡ giáo sư Trần đi xuống bên dưới. Nhưng cơ thể đứng yên bất động của Trần Hổ Đức lại đột nhiên ngã xuống, đổ ập về phía một tên cán bộ trẻ tuổi.
Người này thật sự không ngờ Trần Hổ Đức sẽ ngã xuống, dù sao cũng thiếu kinh nghiệm trong những trường hợp thế này, hắn chợt ngây người, cơ thể chợt thả lỏng theo bản năng. Khoảnh khắc thả lỏng của hắn cũng đủ cho cơ thể Trần Hổ Đức đổ ập xuống đất.
- Ầm!
Không được bất kỳ người nào đỡ lại, Trần Hổ Đức ngã xuống đất, ngay trên đài chủ tịch.
Trần Hổ Đức ngã xuống làm cho phòng hội nghị lại rối loạn, may mà xe cứu thương đến rất nhanh, vài phút sau xe đã đưa giám đốc Trần đi đến bệnh viện.
Sự kiện Trần Hổ Đức ngã xuống thật sự giống như con lạc đà ăn cây cỏ cuối cùng, bí thư tỉnh ủy Nhiếp nói ra vài lời yêu cầu với lãnh đạo trường đảng, sau đó vội vàng kết thúc quá trình kiểm tra giám sát của mình. Nhưng khi lão rời đi lại làm cho cả trường đảng giống như bị mây đen bao phủ, đặc biệt là phó hiệu trưởng thường vụ Triệu Tùng Lâm, vẻ mặt lão càng giống như có thể vặn ra nước.
Các vị cán bộ lớn nhỏ đều đi ra khỏi phòng họp, Thạch Nham Phong nắm chặt bản thảo trong tay, trong lòng cực kỳ thất vọng. Vì chuẩn bị cho sự kiện lần này, hắn thật sự làm theo những gì đám học viên ranh mãnh chỉ dạy, đó là những ngày qua không thân cận với vợ, hơn nữa còn làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, chỉ chờ đến lúc mình đột nhiên nổi tiếng, để lại ấn tượng sâu sắc cho bí thư tỉnh ủy.
Không ngờ Thạch Nham Phong còn chưa nói thì bí thư Nhiếp đã đi rồi, lúc này sân khấu thuộc về hắn vẫn ở ngay trước mắt, nhưng không còn khán giả, hắn nào có thể làm được gì?
Cảm giác cực kỳ thất lạc làm cho Thạch Nham Phong thất hồn lạc phách, hắn theo đám người đi ra khỏi phòng họp, ánh sáng mặt trời chói mắt làm cho hắn tỉnh táo hơn khá nhiều. Hắn khẽ đảo mắt, một bóng người hiện ra trong mắt hắn, hắn thấy đối phương đi như đầu đám người, cơ thể được ánh mặt trời chiếu rọi giống như bùng sáng. Hắn chợt cảm thấy có chút rung động, một cảm giác uể oải lan tràn khắp đáy lòng.
Chẳng lẽ mình viễn viễn không bao giờ đuổi kịp đối phương? Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng, tâm tình của Thạch Nham Phong càng thêm ảm đạm, trong lòng không khỏi hiện lên nội dung bài diễn văn của mình: "Năm ngàn năm, dòng Hoàng Hà cuồn cuộn đã mang theo không biết bao anh hùng...". Tình huống lúc này làm hắn sinh ra một ý nghĩ khác lạ, mình giống như một anh hùng bị nước Hoàng Hà đưa đi, giống như một con chim Khổng Tước cô độc, dù cao lớn nhưng không được đưa ra sân khấu cho người ta thưởng thức.
Biệt thự của La Xương Hào tọa lạc ở phía tây bắc thành phố Sơn Viên, ở trong một khu biệt thự cũng không quá nổi bật nhưng những gì trang hoàng bên trong lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khó thể theo kịp. Vì chỗ này rời xa nội thành, thế cho nên chỗ này cũng là một nơi trụy lạc của La Xương Hào.
Những nơi có gái đẹp đều là thiên đường, lúc này bên người La Xương Hào có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nếu như là những người thường xuyên chú ý đến lĩnh vực giải trí thì sẽ phát hiện ra một vấn đề, chính là cô gái này từng xuất hiện trong một bộ phim nào đó...
Trong không khí tràn ngập mùi hương rượu mạnh làm say lòng người, nếu so sánh với cô ngôi sao xinh đẹp đang thẹn thùng ngồi bên cạnh thì La Xương Hào càng coi trọng Dương Quân Tài ở phía bên kia hơn. Lúc này Dương Quân Tài cũng không độc thân, bên cạnh hắn cũng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Dựa vào lời giới thiệu của La Xương Hào thì cô gái này chính là em họ của cô ngôi sao ở bên cạnh mình, so sánh với cô chị ngôi sao thì cô em ngoài việc không có vầng hào quang của ngôi sao thì lại càng tinh khiết hơn vài phần.
Lúc này cô gái kia đang rót rượu cho Dương Quân Tài, sau khi cô nàng uống vào một ly thì giống như có chút choáng váng, loại cảm giác choáng váng này càng làm cho nàng lớn gan hơn, không khỏi dùng ánh mắt nóng hừng hực nhìn Dương Quân Tài. Dưới ánh mắt thiêu đốt của nàng, Dương Quân Tài thật sự không kìm lòng được, hắn kéo tay cô gái ngồi sát lại bên mình. Hai mắt cô gái chợt có chút kinh hoảng như nai con, sau đó nàng thuận thế ngồi xuống sát bên Dương Quân Tài, bộ dạng thật sự làm cho người ta cảm thấy yêu thương không thôi.
La Xương Hào lúc này cảm thấy có chút hối hận, sớm biết em họ của Nhã Hinh lại xinh đẹp và có hương vị như vậy, chính mình nên nếm thử trước thì hay hơn. Ôi, lúc này xem như tiện nghi cho Dương Quân Tài, nhưng cô gái kia đã đến với Dương Quân Tài, mình dù không nỡ cũng không thể vì một người phụ nữ mà anh hưởng đến kế hoạch lớn, không phải có câu anh em như tay chân, gái như quần áo sao?
Dựa theo kế hoạch của La Xương Hào thì điều cần làm nhất vào lúc này chính là tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Dương Quân Tài. Dù trước mắt hai người cũng coi là bạn, thế nhưng La Xương Hào vẫn cảm thấy giữa mình và Dương Quân Tài có một khoảng cách, cũng không quá thân mật khăng khít, không có gì giấu nhau, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.
Tuuy bố của La Xương Hào là bí thư thị ủy thành phố Sơn Viên, còn là một thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nếu so với Dương Quân Tài thì căn bản là kém quá xa, thật sự rất xa. Người thường đi đến chỗ cao, vì sao La Xương Hào không cố gắng trèo lên người Dương Quân Tài?
Phải làm sao để thiết lập một mối quan hệ không bàn cãi với Dương Quân Tài? Đây chính là chút lo nghĩ của La Xương Hào, hắn thấy đám bạn bè thân thiết thường là cùng chung chiến hào, hoặc ít nhất cũng cùng chung ưu buồn; hoặc cùng học chung, cũng có thể là bạn một thời ăn chơi lêu lổng, cùng chơi gái chẳng hạn. Hắn và Dương Quân Tài tất nhiên sẽ không cùng chung chiến hào, cũng không phải là bạn học, cho dù Dương Quân Tài có đến trường đảng làm một học viên thì La Xương Hào cũng không phải là người trong thể chế, cũng không thể nào cùng trường được. Sau khi suy nghĩ trước sau, La Xương Hào chợt cảm thấy trước mắt chỉ còn một con đường, đó chính là cùng nhau chơi gái.
Nếu là những cô gái cấp bậc thấp thì La Xương Hào sẽ khó bắt được tâm tính của Dương Quân Tài, thế cho nên mới nhắn với cô ngôi sao Tiếu Nhã Hinh, không ngờ Nhã Hinh lại đưa đến một cô em họ thật sự tốt đẹp như vậy.
- Anh Dương, Sở Sở còn học được nghệ thuật pha trà, không bằng để cho cô ấy biểu diễn trợ hứng?
Khi thấy cô em họ của mình chưa chịu ngồi vào lòng Dương Quân Tài, cô ngôi sao tên là Nhã hinh đã có chút nóng vội, nàng nói lời đề nghị với Dương Quân Tài mà gương mặt tràn đầy nụ cười.
Dương Quân Tài cũng thật sự rất động tâm với một cô gái ngây thơ xinh đẹp như con nai nhỏ ở bên cạnh mình, nhưng bí thư Dương sau khi ước lượng chí lớn của mình, hắn không muốn ngã thuyền đơn giản trong khe nướt hẹp, thế là vẫn rất chú ý hình tượng cá nhân. Hơn nữa hắn là người có tư tưởng, chú tâm thưởng thức, hắn không giống với La Xương Hào, không phải thấy gái là chạy đến giống như chó thấy mồi, như thế có khác gì động vật?
- Tốt, vậy xem tài nghệ của Sở Sở là thế nào.
Dương Quân Tài khẽ nhìn về phía Tiêu Sở Sở, mỗi hành động vung tay nhấc chân của hắn giống như cho ra một cảm giác làm say lòng người. Ánh mắt hắn khônng khỏi rơi lên bộ trang phục bó gọn cơ thể của nàng, trong long thầm nghĩ, cô nàng này đúng là có lồi có lõm, dáng người nóng bỏng.
Tiêu Sơ Sở có thể nói là cực kỳ gắng gượng chịu đựng với Dương Quân Tài, sau khi chị họ của mình đi đến bên cạnh La Xương Hào thì thật sự có cuộc sống an nhàn sung sướng. Bây gời La Xương Hào càng đối đãi khách khí với Dương công tử, nếu như mình có thể đến bên cạnh Dương công tử, chẳng phải sau này cuộc sống của mình sẽ còn tốt đẹp hơn cả chị họ của mình?
Tiêu Sở Sở khẽ gật đầu, nàng khẽ nói:
- Chút tài nghệ của tôi chỉ sợ làm cho Dương tiên sinh tức giận.
- Ha ha ha, Sở Sở, mặc kệ tài nghệ của em có thành thạo hay không, hay vướng chân vướng tay thì anh Dương sẽ không chú ý. Nếu như anh ấy chê em không đủ tư chất thì anh sẽ làm chủ, để cho anh Dương tự dạy bảo em.
La Xương Hào khẽ nuốt nước miếng, hắn nói lời trêu đùa với Tiêu Sở Sở.
Dương Quân Tài khẽ cười rồi khẽ gật đầu với Tiêu Sở Sở. Thế là Tiêu Sở Sở đi về phía một bộ trà cụ cách đó không xa, cơ thể mềm mại biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ, trong quá trình đi lại bùng lên sức quyến rũ vô hạn.
- Ngày mai bạn cậu có thời gian không?
Dương Quân Tài thu hồi ánh mắt lưu luyến trên người Tiêu Sở Sở, hắn khẽ hỏi với La Xương Hào.
- Mặc kệ anh ta có rãnh hay không thì cũng sẽ phải đến, anh Dương cứ yên tâm, nếu như hắn ta không đến thì tôi sẽ bắt cóc đưa đến. Dương thiếu gia muốn gặp mặt hắn, như vậy rõ ràng là vinh hạnh ba đời.
La Xương Hào nghe rõ lời của Dương Quân Tài, thế là hắn tùy tiện nói, đồng thời trong lòng cũng có thêm vài phần vui sướng. Có thể cùng làm việc với Dương Quân Tài, như vậy căn bản còn tốt hơn so với phương pháp cùng chơi gái.
- Không cần phải nói lời nghiêm trọng như vậy, nhưng ngày mai tôi phải quay về rồi.
Dương Quân Tài khẽ cười nói, nhưng lời nói lại biểu hiện rõ nội dung.
Tiêu Sở Sở đã pha trà ngon, nàng khẽ đưa đến trước mặt Dương Quân Tài rồi khẽ nói:
- Dương công tử, ngày mai ngài phải về thủ đô sao?
Gương mặt Nhã Hinh không khỏi biến đổi, tuy nàng không biết thân phận của Dương công tử, thế nhưng lại biết rõ loại quý công tử như thế này không thích những loại phụ nữ thông minh hơn người, vì ai cũng thích một cô gái xinh đẹp như tiên nhưng ngốc nghếch, bây giờ hình như em mình lại phạm vào điều kiêng kỵ thế này.
- Sao em biết anh sắp về thủ đô?
Dương Quân Tài nhíu mày, nhưng khi nhìn bộ dạng của Tiếu Sở Sở thì trong lòng không khỏi nóng lên, hắn khẽ nói.
- Ngài nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nghe qua là biết giọng Bắc Kinh.
Tiêu Sở Sở khẽ cười, nàng dùng giọng nịnh nọt nói.
Dương Quân Tài tiếp nhận ly trà và uống một ngụm, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Nói rất đúng, anh phải về Bắc Kinh, ha ha ha.
Nhã Hinh thấy em gái của mình vượt qua kiểm tra thì không khỏi thở dài một hơi, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, thế là vội vàng nói tránh đi:
- Dương công tử ở thủ đô có bao giờ gặp Huệ Đan Đan không? Nghe nói gần đây cô ấy rất hay ở chỗ đó.
Cô gái Huệ Đan Đan chỉ là một ngôi sao giải trí, bộ dạng rất xinh đẹp, đó chính là một ngôi sao lớn đối với những ngôi sao hạng ba như Nhã Hinh.
Dương Quân Tài trầm ngâm một chút, sau đó hắn mới thản nhiên nói:
- Cũng từng uống rượu vài lần, nhưng tôi và cô ấy cũng không có quan hệ quá sâu.
Dương Quân Tài nói lời khá lạnh nhạt nhưng Nhã Hinh có ánh mắt tinh đời lại thấy vị Dương công tử này thật sự bất phàm, nàng biết rõ Dương công tử nói như vậy không phải Huệ Đan Đan không muốn hướng về phía mình, mà là chính Dương công tử không có hứng thú chơi bời với Huệ Đan Đan. Nhã Hinh nhìn nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo của La Xương Hào vào thời điểm năm xưa, bây giờ lại tỏ ra cực kỳ nịnh hót, thế là tâm tư kết hợp em họ cho Dương Quân Tài càng thêm mãnh liệt.
Thật ra Nhã Hinh cảm thấy biện pháp tốt nhất là mình nhào vào lòng Dương công tử, nhưng đáng tiếc là nhìn bộ dạng của Dương công tử thì giống như không vừa mắt mình.
- Tút, tút, tút.
Chiếc đồng hồ lớn treo trong phòng khách chợt cho ra ba tiếng kêu khá lớn, nhìn lên thấy kim ngắn đã chỉ đến số chín. Dương Quân Tài nhìn đồng hồ mà khóe miệng chợt tươi cười:
- Bây giờ bí thư Nhiếp đã đến trường đảng tỉnh ủy rồi chứ?
- Đã đến rồi, nghe nói là đến lúc tám rưỡi, bây giờ có lẽ đang là lúc có kịch hay, nhưng chúng ta không thể nào đến đó nhìn gương mặt của tên kia, đúng là đáng tiếc.
La Xương Hào nói, hắn dùng tay xoa bóp vị trí cao ngất trên ngực Nhã Hinh, giống như thật sự muốn bóp nát hai bộ vị mềm mại tràn đầy cảm xúc này.
Tuy Nhã Hinh rất đau nhưng lại không dám kêu thành tiếng, dù sao La Xương Hào cũng là chủ của nàng, nếu như làm cho La Xương Hào mất hứng, chỉ sợ sẽ có phiền toái rất lớn.
- Thật sự có chút đáng tiếc.
Dương Quân Tài có chút tán thưởng hành vi không coi ai ra gì của La Xương Hào, nhưng hắn cũng không trực tiêp kéo cô gái Tiểu Sở Sở vào lòng mình. Bây giờ bí thư Dương thật sự rất có ý tứ, hắn thích để cho mỹ nhân chủ động thương yêu mình, như vậy mới hay.
- Hì hì, đắc tội với Dương công tử và anh La, tên kia thật sự đủ đáng thương.
Tiêu Sở Sở nhìn bộ dạng cảm khái của Dương Quân Tài và La Xương Hào, nàng là một cô gái tâm tư không đơn thuần, thế là vội vàng dùng giọng nịnh nọt nói.
- Ha ha ha, Sở Sở, em nói rất hay. Anh Dương, tôi thấy anh nên ban thưởng cho cái miệng nhỏ nhắn nói ra những lời quá hay của Tiêu Sở Sở mới được.
La Xương Hào nói, sau đó hắn há miệng hôn xuống đôi môi của Nhã Hinh.
Dương Quân Tài cũng khựng người lại, hắn khẽ kéo Tiêu Sở Sở vào lòng. Tiêu Sở Sở cũng thuận thế ngồi vào lòng hắn, nàng khẽ nhắm mắt, bộ dạng quyến rũ nói không nên lời.
Dương Quân Tài ôm lấy bờ vai mềm mại không xương của Tiếu Sở Sở rồi nói:
- Sở Sở, người kia tuy không may nhưng cũng không phải là một kẻ dễ đối phó.
Dương Quân Tài nói đến đây thì hai mắt không khỏi có chút lấp lánh, hắn giống như nhớ lại tình huống mình và đối phương tranh chấp với nhau ở huyện Lô Bắc, thế là toàn thân chợt trở nên sắc bén. Tiêu Sở Sở tuy giả vờ nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên hé ra dò xét gương mặt của Dương Quân Tài, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của đối phương, nàng thầm nghĩ, tên kia rốt cuộc là ai, có thể làm cho Dương công tử đầy quyền thế tức giận đến mức như vậy, xem ra vận mệnh của tên kia là cực kỳ bi thảm.
Khi Tiêu Sở Sở có ý nghĩ như vậy thì La Xương Hào đã ngẩng đầu lên và thoát khỏi cặp môi đỏ mọng của Nhã Hinh, hắn nhìn thấy Dương Quân Tài đã bắt đầu lục lọi trên người Tiêu Sở Sở, thế là chợt nở nụ cười đắc ý:
- Anh Dương, cũng không còn nhiều thời gian, hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi thăm thử xem, rốt cuộc tên họ Vương kia đã bị ép đến mức nào rồi? Hắn bị điểm danh trước mặt bí thư thị ủy, chắc chắn bây giờ đang rơi vào tình huống sống không bằng chết.
La Xương Hào vừa nói vừa đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở gần đó, Nhã Hinh ngồi bên cạnh khẽ cười, nàng dùng những ngón tay khẽ hoạt động trên lưng của La Xương Hào.
- Tút, tút, tút.
La Xương Hào còn chưa kịp bấm số thì điện thoại riêng trong biệt thự đã vang lên điên cuồng, Dương Quân Tài ngồi bên cạnh điện thoại, hắn cũng nhanh chóng cầm điện thoại lên. Tiêu Sở Sở ngồi bên cạnh Dương Quân Tài, nàng nhìn gương mặt đầy tự tin của Dương Quân Tài, vô tình sinh ra cảm giác mê muội.
Người đàn ông này mạnh hơn La Xương Hào rất nhiều, là người kiêu ngạo tự tin, thật sự mạnh hơn La Xương Hào gấp chục lần. Tiêu Sở Sở thầm nghĩ đến kết quả mình sẽ hiến thân cho người đàn ông này, thế là trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút mâu thuẫn.
- Alo, tôi là Dương Quân Tài.
Dương Quân Tài tiếp điện thoại, hắn dùng giọng thản nhiên tự đắc nói, Tiêu Sở Sở ở bên cạnh cũng không quên dùng những ngón tay mềm mại của mình vẽ những vòng tròn trên lưng Dương Quân Tài.
- Cái gì? Cậu nói gì? Nói lại một lần nữa tôi xem?
Dương Quân Tài lúc này đã đứng thẳng người lên, hắn đã không còn phong thái thương hoa tiếc ngọc, căn bản không quan tâm đến Tiêu Sở Sở bị ngã trên mặt đất. Hắn lúc này giống như hóa thành một đầu sư tử, liên tục hét lên với đối phương ở bên kia.
- Sao có thể? Vương Tử Quân hắn sao có thể lật ngược thế cờ? Đã đến mức độ này rồi, tên Vương Tử Quân kia sao có thể làm được như vậy?
Dương Quân Tài gầm thét với chiếc điện thoại, lúc này hắn thật sự đã là một con sư tử thật sự, âm thanh đẩy lên cao độ.
Nhưng kết quả lại không thuận theo những tiếng gào thét của hắn, sau khi xác định nhận được tin tức chính xác, Dương Quân Tài ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
- Sao có thể, sao lại có thể như vậy? Vương Tử Quân lại giành phần thắng trước mặt Nhiếp Hạ Quân, tên này không những rửa sạch dơ bẩn trên người mình, còn cho người hại mình một cái tát trời giáng, con bà nó...
Dương Quân Tài vỗ mạnh tay lên lan can, gương mặt cực kỳ dữ tợn, thật sự không còn bộ dạng công tử hào hoa phong nhã như vừa rồi.
La Xương Hào cũng không thể tin có một kết quả như vậy, nhưng nó là do chính miệng Dương Quân Tài nói ra, hắn không thể không tin. Hắn nhìn bộ dạng như điên cuồng của Dương Quân Tài, thế là không nhịn được phải hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? Không phải lão Trần đổi ý rồi đấy chứ?
- Ông ta dám? Trần Hổ Đức đã bị người ta phản kích, lão tức đến mức hôn mê bất tỉnh ngay trên đài, bây giờ đang được chữa trị trong bệnh viện. Lão già kia thật sự vô dụng, cái quái gì mà là giáo sư thâm niên, ngay cả chút chuyện như vậy cũng không hoàn thành, đúng là ngu như heo.
Dương Quân Tài thật sự nổi giận, giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt đến mức điên cuồng.
La Xương Hào nhìn bộ dạng phẫn nộ không thể chịu nổi của Dương Quân Tài, trong lòng cũng cực kỳ tức giận, cũng cực kỳ lạnh lẽo. Vương Tử Quân này có thể làm cho Dương Quân Tài trở nên như vậy, thủ đoạn tất nhiên sẽ không kém, điều này không khỏi làm cho hắn ớn lạnh.
- Đồ vô dụng như vậy còn muốn con mình có một tương lai tốt, tôi thấy lão già này không bằng mua đậu hũ về đâm đầu vào chết quách cho rồi. Hừ, gọi điện thoại cho Dương Tiểu Mao, không cho con trai của lão già kia được toại nguyện.
La Xương Hào nói, sau đó hắn nhấc điện thoại lên.
Khi La Xương Hào gọi điện thoại cho Dương Tiểu Mao thì Dương Quân Tài đã chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nhìn đồng hồ, vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Bầu không khí trong phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh, mới vừa rồi hai tên đàn ông còn cực kỳ hứng thú trêu chọc hai mỹ nữ, thế nhưng bây giờ tất cả không gian như đông cứng, không ai có hành động nào thừa thãi, cả đám chỉ sợ Dương công tử sẽ nổi điên lên. Tiêu Sở Sở không ngờ một Dương công tử vừa rồi hào hoa phong nhã, bây giờ lại biến thành một kẻ như vậy, mà tên không may dám đắc tội với hai vị Dương công tử và La công tử lại không có bất kỳ vấn đề gì.
Có thể sống sót dưới tình huống Dương Quân Tài và La Xương Hào liên thủ với nhau, hơn nữa còn làm cho Dương Quân Tài nổi giận điên cuồng như vậy, đối phương là cao nhân phương nào? Vương Tử Quân, trường đảng, Tiêu Sở Sở nghĩ đến cái tên xa lạ này, trong lòng giống như hóa thành một chiếc tivi đang chiếu lại những hình ảnh các cựu chiến binh.
- Không cần, chúng ta cần phải cho tên kia chức vụ đã hứa, không những cho đối phương là phó chủ tịch thành phố, còn cho vào thường ủy thị ủy. Dù sao thì cha con họ Trần kia đã ra lực cho chúng ta, tuy sự việc không thành nhưng chúng ta cũng cần thực hiện hứa hẹn của mình.
Dương Quân Tài nghiêng đầu đi chỗ khác nhìn La Xương Hào, sau đó trầm giọng phân phó.
La Xương Hào dù có là bao cỏ thì cũng phải nghe lời phân phó của Dương Quân Tài, hắn đặt điện thoại xuống, trong miệng mắng hai câu, sau đó hắn dùng một tay giữ lấy Nhã Hinh, bàn tay vung vẫy sờ soạng khắp người nàng. Lúc này hắn cũng không quan tâm đến sự có mặt của Dương Quân Tài, hắn há miệng cúi xuống áp lên bộ ngực trần đã được vạch ra bên dưới.
Nhã Hinh đã có thói quen với những hành động như lúc này của La Xương Hào, nàng rất biết cách làm gì cho La thiếu gia cảm thấy buông lỏng, dù có Dương Quân Tài ở chỗ này thì nàng vẫn liên tục cười khanh khách, trong âm thanh tràn đầy hương vị quyến rũ người khác. Dương Quân Tài nhìn hai người La Xương Hào và Nhã Hinh đã quấn lấy nhau, trong lòng hắn cũng bùng lên ngọn lửa vô danh, lúc này hắn cũng không còn ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, lại càng không cần quan tâm đến ánh mắt như nai con của Tiêu Sở Sở, hắn trực tiếp đẩy ngã cô nàng xuống ghế sa lông.
Dương Quân Tài muốn phát tiết, hắn muốn phát tiết tất cả lửa giận, mà người phụ nữ này chính là đối tượng để hắn phát tiết. Lúc này hắn thật sự rất muốn đẩy tất cả lửa giận vì thất bại ra khỏi con người mình.
Tuy đã làm tốt công tác chuẩn bị để hiến thân nhưng Tiêu Sở Sở thâtj sự không ngờ Dương Quân Tài sẽ thay đổi đột ngột như vậy, khi hắn tấn công điên cuồng, nàng có chút vùng vẫy, thế nhưng chỉ sau một lát đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Tiêu Sở Sở dù sao cũng là người từng trải, sau khi trải qua cảm giác đau đớn thô bạo lúc ban đầu, nàng bắt đầu thoải mái hưởng thụ. Nhưng khi ý nghĩ cảm nhận của nàng vừa mới xuất hiện trong đầu, nàng chợt nghe thấy La Xương Hào hét lên một tiếng:
- Vương Tử Quân, tao giết mày.
Khi tiếng thét của La Xương Hào vang lên, Dương Quân Tài vốn đang hoạt động mạnh mẽ trên người Tiếu Sở Sở đột nhiên khựng lại, cơ thể co giật, phát tiết cực mạnh...
Mới ba phút trôi qua mà thôi, Tiêu Sở Sở vừa mới có được chút cảm giác, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là thầm nghĩ đến một quyển sách ghi lại nhưng bệnh tâm lý của đàn ông. Xem ra Dương tiên sinh thật sự có một chướng ngại tâm ly không nhỏ với người đàn ông tên là Vương Tử Quân kia...
Vương Tử Quân ngồi trong phòng của mình, hắn nhàn nhã đọc sách, lúc này trong lòng hắn thật sự rất thả lỏng. Sau khi Hào Nhiếp Quân rời khỏi trường đảng, Vương Tử Quân cũng trực tiếp rời khỏi trường đảng, bây giờ hắn là một mũi nhọn, hắn không cần phải ở lại làm gì cho thêm phát sinh phiền phức.
Một âm thanh mở cửa vang lên, Trương Lộ Giai mặc một bộ trang phục bình thường đi vào trong phòng. Nếu so sánh với vẻ nhàn nhã của Vương Tử Quân thì phụ đạo viên Trương Lộ Giai giống như cũng không được như thế. Vì sau khi bận rộn tay chân phái người đưa Trần Hổ Đức đến bệnh viện thì Triệu Tùng Lâm cũng không dừng lại mà lập tức triệu tập hội nghị công chức trong trường đảng.
- Chị đã về rồi à?
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai, hắn đặt quyển sách xuống rồi nói. Khi hắn đứng lên nghênh đón Trương Lộ Giai, đúng lúc Trương Lộ Giai quăng túi xách lên ghế sa lông, nàng giống như hóa thành một cánh chim nhỏ phóng thẳng vào lòng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự không ngờ Trương Lộ Giai lại nhiệt tình như vậy, hắn có chút ngẩn ngơ, đúng lúc này môi của Trương Lộ Giai đã áp lên môi hắn, những ngón tay của nàng cũng điên cuồng xâm nhập vào trong quần áo hắn.
- Tử Quân, chị muốn cậu.
Những từ ngữ thì thào như vậy phát ra từ trong miệng Trương Lộ Giai, những ngày qua có nhiều chuyện xảy ra, nàng thật sự bị áp chế, bây giờ thấy Vương Tử Quân thì giống như tất cả bùng phát. Tất cả những lo lắng, đè nén, áp lực đều giống như hóa thành những con sóng thủy triều điên cuồng, bắt đầu nổi sóng gió.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai giống như một quả mận chín, thế là hắn cũng không khỏi trở nên điên cuồng. Hắn cũng không chần chừ mà ôm lấy nàng rồi lăn xuống ghế sa lông, hai người nam nữ giống như hai con thiêu thân, đang điên cuồng thiêu đốt chính bản thân mình.
Quá trình thiêu đốt xảy ra rất nhanh, hai người cùng nhau đi đến đỉnh điểm cảm giác, sau đó bọn họ ôm nhau thật chặt. Trương Lộ Giai dùng những ngón tay thon dài của mình để vẽ những hình ảnh bất định lên người Vương Tử Quân, trong miệng của nàng liên tục vang lên những âm thanh giống như rền rĩ.
- Tử Quân, cậu có biết không, bộ dạng cậu đứng trên dài diễn thuyết thật sự làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, nếu như không phải lúc đó có nhiều người, chị đây hận không thể trực tiếp lao vào trong lòng cậu.
Trương Lộ Giai vừa ôm thật chặt Vương Tử Quân vừa dùng giọng dịu dàng lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn thấy Trương Lộ Giai giống như một cô gái nhỏ đang quấn lấy người mình, hắn không khỏi cảm thấy lửa nóng lại bùng lên trong lòng. Hắn khẽ dùng tay ve vuốt mái tóc dài xinh đẹp của nàng, sau đó khẽ cười nói:
- Hèn gì vừa rồi chị nhiệt tình như vậy, thì ra là bị em đây quyến rũ.
- Thật sự là bị cậu quyến rũ, như vậy thì thế nào? Có gì sao?
Trương Lộ Giai giống như một cô gái nhỏ, nàng lay động cơ thể, đung đưa làm nũng, thật sự rất quyến rũ. Vương Tử Quân đã hồi phục trở lại, hắn lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt rực lửa, sau đó cả hai ôm xiết lấy nhau, hắn cũng không khách khí mà nhanh chóng tiến vào bên trong chiến trận.
- Cậu này đúng là, như một dã thú.
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ nói:
- Triệu Tùng Lâm hôm nay thật sự đáng giận, cái quái gì mà họp với chả hành, làm cho người ta đến bây giờ mới quay về được.
Trương Lộ Giai khẽ nói vài câu, một tình huống mưa gió mới lại phát sinh, nhưng lúc này tất cả xảy ra rất nhẹ nhàng, mà Vương Tử Quân cũng nhờ vào những lời nói của nàng mà hiểu rõ chính mình tạo ra lực ảnh hưởng thế nào với sự kiện lần này. Thông qua miêu tả của Trương Lộ Giai, trong lòng Vương Tử Quân càng xuất hiện bộ dạng bại hoại của hiệu trưởng Triệu.
- Hừ, bây giờ ông ta đã hối hận, lúc chị đây đi đến tìm gặp nói vài lời thật lòng thì ông ta không tin, cố gắng cho qua, bây giờ sự kiện phát sinh đến tình trạng như vậy mới biết tỏ ra khách khí.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn không khỏi dùng sức ở bên dưới. Lúc bắt đầu Trương Lộ Giai còn dùng giọng ngắt quảng để giới thiệu những gì xảy ra cho Vương Tử Quân, nhưng bây giờ chỉ còn lại những âm thanh rền rĩ mà thôi.
Hai mươi phút sau Vương Tử Quân lại thoải mái nằm trên người Trương Lộ Giai. Một lúc lâu sau Trương Lộ Giai mới khôi phục lại năng lực nói chuyện, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng oán giận nói:
- Cậu này đúng là, mỗi một lần đều như trâu rừng, chị đây cũng không chịu được cậu. May mà cậu cũng không phải hoàn toàn thuộc về chị, nghe nói người phối ngẫu của cậu công tác trong quân đội, sau này cậu sẽ gây tai họa cho cô ấy, dù sao thì năng lực của người ta cũng mạnh mẽ hơn.
Trương Lộ Giai này đúng là thứ gì cũng có thể nghĩ ra được, Vương Tử Quân đưa tay vân vê bộ vị to tròn trước ngực nàng, hắn cười hì hì không nói gì. Hắn lúc này cũng xem như là một người hiểu rõ tâm tư của phụ nữ, biện pháp tốt nhất của mình lúc này chính là không nên nói gì cả.
- Đúng rồi, hiệu trưởng Triệu có cho ra ý kiến gì trong hội nghị cán bộ toàn trường không?
Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai tán nhảm một lúc, sau đó hắn di chuyển chủ đề.
- Còn có ý kiến gì nữa, ngoài yêu cầu tất cả cán bộ đảng viên và giáo viên trong trường phải đề cao tố chất của bản thân thì còn nói gì nữa? Dù sao bây giờ lão cũng rất sợ hãi, trước kia lão thật sự chỉ có ý nghĩ cầu tiến, bây giờ nếu bảo trụ được vị trí của mình thì đã phải thắp nhang rồi. Bây giờ đối phương mới nghĩ đến tôi, còn cầu tôi nói vài lời có ích với chú Lưu.
Trương Lộ Giai vén chăn ngồi dậy, nàng dùng giọng cực kỳ phong tình nói.
Vương Tử Quân cười cười, phản ứng của Triệu Tùng Lâm như vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, dù sao thì nó cũng liên quan đến tương lai của nhiều người. Nhưng Vương Tử Quân thấy Triệu Tùng Lâm cũng không có gì sai trong sự kiện lần này, nhưng trách nhiệm của một lãnh đạo thì không thể nào không phải gánh chịu.
- Ông ấy nói gì về tôi?
Vương Tử Quân cảm thấy Triệu Tùng Lâm không thể không cho ra vài lời bình về mình, thế là hắn kéo Trương Lộ Giai vào trong chăn rồi khẽ nói. nguồn TruyenFull.vn
Trương Lộ Giai đùa giỡn với Vương Tử Quân một lúc, sau đó nàng cười nói:
- Còn nói thế nào nữa? Bây giờ cậu là người bị hại, Triệu Tùng Lâm ngoài việc an ủi nịnh nọt thi còn làm gì hơn được?
Trương Lộ Giai nói đến đây thì hất đầu lên nói:
- Cậu cũng không phải là không có kinh nghiệm ở phương diện giường chiếu thế này, cậu nói cho chị xem, cậu có phải đã ăn sạch cô quân nhân của Mạc gia rồi không?
Đầu óc của phụ nữ cấu tạo thế nào vậy? Sao Trương Lộ Giai không có việc gì lại đả động đến phương diện này? Vương Tử Quân dù có chút cảm thán, thế nhưng hắn vẫn quyết định là chiến sĩ ưu tú, dù đánh chết cũng không thể nói.
- Tút, tút, tút.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân nhìn dãy số gọi đến, hắn khẽ cười, sau đó nói:
- Thiên Tâm à, tôi đang ở nhà.
Trương Thiên Tâm ở bên kia không biết nói gì mà Vương Tử Quân cười nói:
- Cậu đến đi, chị Lộ Giai cũng có ở đây, chúng tôi định dùng cơm trưa với nhau, xem như chúc mừng.
Trương Lộ Giai nghe Vương Tử Quân nói đến hai chữ Thiên Tâm thì vội vàng rụt tay về, bây giờ nghe thấy hắn nói mình đang ở bên cạnh, thế là trong lòng sinh ra ý nghĩ hung ác, thế là không khỏi há miệng cắn về phía người hắn.
- Ối!
Vương Tử Quân hét lên một tiếng, đầu dây bên kia chợt truyền đến câu hỏi quan tâm của Trương Thiên Tâm. Trương Lộ Giai dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, nàng hận không thể cắn thật chặt.
- Chị này thật là, chỉ biết ức hiếp người mà thôi.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, bàn tay cũng không dừng lại mà khẽ vỗ lên bộ vị cao ngất trước ngực Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai cũng không khách khí với Vương Tử Quân, nàng vung vẫy bàn tay phấn rồi nũng nịu:
- Muốn tìm em thì cậu về thủ đô mà tìm.
Hai người đùa giỡn một lúc, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường. Khi Trương Thiên Tâm đến thì cũng vừa lúc hai người thu dọn xong tất cả. Trương Lộ Giai bắt chuyện với Trương Thiên Tâm một câu, sau đó đi vào phòng bếp thu dọn, Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm ra phòng khách ngồi nói chuyện.
- Tử Quân, hôm nay thật sự rất thoải mái, nhưng đáng tiếc là lão già kia chỉ bị ngất xỉu, nếu thật sự trở nên si ngốc thì càng tốt.
Trương Thiên Tâm vừa uống trà vừa dùng giọng cảm thán nói.
Vương Tử Quân nở nụ cười bình thản, đối với hắn thì Trần Hổ Đức có kết quả thế nào đã không còn quan trọng, dù sao nhìn vào tình huống trước mắt thì đối phương còn tồn tại hay không cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến mình. Thật ra thì hắn cảm thấy nếu Trần Hổ Đức trở nên si ngốc sẽ tốt hơn rất nhiều, vì danh dự cả đời của lão đã bị hủy hoại, dù là những người có quan hệ tốt, bây giờ bọn họ cũng phải kéo khoảng cách với lão mà thôi.
- Thôi bỏ đi, ông ấy đã trả giá đắt rồi.
Vương Tử Quân vung tay lên rồi nói tiếp:
- Chuyện Trần Chính Vũ thì thế nào rồi?
- Tôi nào không thực hiện những gì cậu phân phó? Tiểu tử kia nghe nói đã nắm chắc được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Thiên Sơn, con bà nó, nghĩ lại cũng cảm thấy ngứa răng.
Trương Thiên Tâm giống như cũng đoán được chút vấn đề bên trong sự kiện này, hắn vừa mắng lớn, vừa gõ xuống bàn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ kéo tay Trương Thiên Tâm rồi khẽ nói hai câu, vẻ mặt vốn đang cực kỳ tức giận của Trương Thiên Tâm đã trở nên hoan hỉ.
- Cứ làm như thế, tôi phải đi tìm người sắp xếp.
Trương Thiên Tâm nói, hắn cũng không quan tâm đến chuyện Vương Tử Quân đang chờ mình dùng cơm, hắn vội vàng rút điện thoại ra và chạy luôn ra ngoài.
- Thiên Tâm đi đâu vậy?
Trương Lộ Giai nghe được âm thanh bên ngoài, nàng mặc tạp dề từ trong nhà bếp đi ra. Tuy nàng đã trang điểm lại, thế nhưng bộ dạng bừng bừng sức sống vẫn làm cho người ta cảm nhận được những hương vị khác thường.
Vương Tử Quân thật sự sáng mắt với bộ dạng của Trương Lộ Giai vào lúc này, hắn đi ra khóa cửa, sau đó khẽ ôm lấy Trương Lộ Giai:
- Hắn đi ra ngoài làm vài việc, sẽ không dùng cơm chung với hai chúng ta.