Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người thanh niên thò đầu ra kia, phải nói là hai bên đã có duyên gặp mặt một lần, chính là Lưu Kiến Thiết. Người này xem như là một kẻ song hành với Dương Quân Tài ở thủ đô, năm xưa vì muốn tìm nguồn vui cho Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không ít lần có tranh chấp với Dương Quân Tài.
Tuy Lưu Kiến Thiết đang cười, thế nhưng Vương Tử Quân cũng có thể nhìn thấy trong nụ cười của đối phương có cảm giác ghen tỵ rất sâu.
- Con bà nó, bọn họ đến đây để phá rối.
Tôn Khải đứng sau lưng Vương Tử Quân đang định cất bước đi ra, Vương Tử Quân biết Tôn Khải là người xoa mắt không có hạt cát, nếu để cho hắn đi qua sợ rằng sẽ không xong việc.
Xem ra đám người kia căn thời gian rất chuẩn, nếu như bây giờ xảy ra xung đột thì sẽ không hay với cả Mạc gia và Vương gia. Nhìn bộ dạng đám người kia thì rõ ràng cũng không phải loại cạn dầu trong thủ đô, dù mặc kệ chỗ này phát sinh chuyện gì, tin tức chắc chắn cũng sẽ truyền về thủ đô mà thôi.
- Chú Mạc, chúng cháu đều lớn lên cùng Tiểu Bắc, hôm nay là ngày vui của cô ấy, chúng cháu sao có thể không đến được? Dù không có thiếp mời nhưng chúng cháu cũng không mời mà đến, cháu nghĩ cậu Vương chẳng lẽ không mời mọi người được một bữa cơm?
Lưu Kiến Thiết nhìn Mạc Tiểu Bắc giống như một tiên nữ, trong lòng đau đến mức nhỏ máu, tâm tư muốn làm cho Vương Tử Quân mất mặt càng thêm đông đặc.
Vẻ mặt Mạc Đông Tường chợt biến đổi, với vị trí của hắn thì răn dạy hai tên tiểu bối như Lưu Kiến Thiết căn bản không phải là chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là phải xem xét từng trường hợp. Ví dụ như lúc này, cho dù trong lòng lão rất mất vui nhưng cũng không tiện mở miệng khiển trách. Đám thanh niên kia lặn lội đến đây vì muốn tham gia tiệc cưới của con mình, nếu lão mở lời trách mắng thì lại bày ra tư thế không phóng khoáng. Nhưng nếu không can thiệp để cho đám người này thích làm gì thì làm, chỉ sợ nhìn bộ dạng ngang ngược của bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Vương gia.
Quá nhiều chiếc xe sang trọng bao quanh đoàn xe Audi, một hôn lễ như vậy thật sự khó thấy được, hơn nữa lúc này ở trước mắt bao người, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có người nói Vương gia chuẩn bị xe hoa không được tốt.
Khi vẻ mặt Mạc Đông Tường chợt biến đổi thì Lưu Kiến Thiết đã từ trong xe chui ra, hắn cười hì hì đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó ra vẻ thân mật nói:
- Cậu Tử Quân, nói thật nhé, tôi thật sự cảm thấy đố kỵ với tiểu tử cậu, nhưng Tiểu Bắc đã lựa chọn cậu, chúng tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cậu mà thôi. Lên xe đi, xem như hôm nay anh em phục vụ hôn lễ của cậu một lần, dù thế nào cũng không thể để cho công chúa kiêu ngạo của chúng tôi ngồi trên những chiếc Audi không ra gì kia chứ?
Vương Tử Quân nào không cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Lưu Kiến Thiết, đối phương nói như vậy rõ ràng muốn làm tổn hại thể diện của Vương gia: Đó là Vương gia quá keo kiệt.
Vương Tử Quân biết rõ mình không thể nổi giận trong trường hợp này, dù sao thì Lưu Kiến Thiết đã nói rất rõ ràng và đường hoàng, nếu như chính mình chỉ cần nói sai lời, như vậy sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ là không biết lễ nghĩa, không hiểu lễ đãi khách.
Khi trong lòng Vương Tử Quân đang có hàng ngàn ý nghĩ quay cuồng, khoảnh khắc này hắn cũng không cho ra ý kiến gì hay, hắn vô thức vân vê mũi, trong lòng thầm nghĩ mặc kệ đám người này, thôi thì nhẫn nhịn một lần vậy.
Mạc Tiểu Bắc cắn chặt răng, lúc này Vương Tử Quân nắm chặt bàn tay của nàng, làm cho nàng sinh ra cảm giác căng cứng. Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc, hôm nay là ngày vui, hắn cũng không muốn làm cho Mạc Tiểu Bắc nổi giận.
- Thôi bỏ đi, xem như hôm nay chúng ta được ngồi lên xe đẹp.
Vương Tử Quân kéo bàn tay Mạc Tiểu Bắc, thầm nói lần này coi như xong.
Mạc Tiểu Bắc dù thở phì phò nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày vui lớn của đời mình, nàng nhìn ánh mắt yêu thương của Vương Tử Quân với mình, tâm tình của nàng dần bình phục trở lại.
Đám người Lưu Kiến Thiết vốn cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng bây giờ thì, hì hì, mày cưới được Mạc Tiểu Bắc, chúng tao không làm gì được chỉ có thể đến đây phá hoại, xem làm gì được? Khi nhìn Vương Tử Quân đi về phía chiếc xe của mình, nụ cười trên mặt Lưu Kiến Thiết càng thêm sáng lạn.
- Tử Quân à, người so với người thật sự là đau lòng, hàng so với hàng thì tỏ rỏ thua kém, xem cũng vậy, Mercedes Benz dù sao cũng tốt hơn, không những tốc độ nhanh mà chạy còn cực kỳ thoải mái, xe Audi của cậu thật sự kém xa. Cậu có biết vì sao loại xe Audi kia lại được chọn dùng cho công tác nhà nước không?
Lưu Kiến Thiết ân cần mở cửa xe cho hai người Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười rạng rỡ nói.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Kiến Thiết? Nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều với đối phương, chỉ cười cười mà không lên tiếng.
- Vì nó quá rẻ, ha ha ha.
Lưu Kiến Thiết vừa nói vừa cười lớn rồi ngồi vào trong xe, mà đám người đi theo Lưu Kiến Thiết đến cũng xuống xe, bọn họ vừa cười vừa mở cửa sổ xe mình ra, muốn thay thế cho đám xe Audi kia.
Mạc lão gia tử và Vương lão gia tử đang đứng trên lầu xem náo nhiệt, bọn họ cũng không muốn cùng ầm ĩ với đám thanh niên bên dưới. Mạc lão gia tử nhìn từng dãy xe bên dưới, sau đó cầm quải trượng gõ gõ xuống đất:
- Đám khỉ không có dây thừng trói buộc này thật sự không ra gì, cũng dám đến đây gây náo loạn, sau khi quay về tôi sẽ cho bọ nó biết tay.
Vương lão gia tử nào không biết đám tiểu tử kia có lai lịch bất phàm, mà bọn họ đến đây rõ ràng vì hôn lễ của cháu mình. Nếu như bọn họ cố ý quấy rối thì tốt, nhưng biểu hiện của bọn họ thì rõ ràng là chúc mừng, thực tế lại đến đánh vào thể diện của Vương gia.
- Lão thủ trưởng, chỉ là một đám tiểu tử không biết nông cạn, ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức, cần gì phải chấp nhất với bọn họ? Nói ra thì trách nhiệm cũng thuộc về tôi, chỉ chú ý cường điệu an phận.
Vương lão gia tử vẫn nở nụ cười, lão khẽ nói.
Hai ông lão năm xưa đều là hạng người phong vân một cõi, nhưng bây giờ đối diện với chút thủ đoạn nhỏ của đám thanh niên bên dưới thì thật sự không có biện pháp nào hay, cũng chỉ có thể để tùy ý mà thôi.
- Tút, tút, tút.
Tiếng còi trong trẻo vang lên từ phía không xa đã hấp dẫn ánh mắt của đám người vốn đang tập trung vào đoàn xe xa hoa ở phía bên này, chỉ trong nháy mắt mọi người đã nhìn về phía bên kia. Dưới ánh mắt của mọi người, một chiếc xe co khá dài giống như một bóng ma chạy đến không tiếng động.
Chiếc xe màu đen này nhìn qua cũng không có gì xuất chúng, thế nhưng nó lại có vẻ đẹp thản nhiên và quý giá. Khi chiếc xe chậm rãi chạy đến, người ta chợt sinh ra cảm giác giống như có một thân sĩ nho nhã lễ độ đang đi ra từ trong đám đông chen chúc.
Lúc này bên ngoài khách sạn có nhiều xe, thế nhưng dù là những chiếc xe bình thường hay những chiếc xe sang trọng của nhóm người Lưu Kiến Thiết, sau khi chiếc xe này xuất hiện thì tất cả giống như mất đi vẻ đẹp vốn có.
- Đây là loại xe gì? Sao tôi lại không biết?
Tôn Khải nhìn chiếc xe quỷ dị kia chạy đến mà dùng giọng khó hiểu nói.
Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp qua loại xe này, nhưng khí thế và vẻ đẹp thản nhiên lại làm cho hắn sinh ra cảm giác cực kỳ yêu mến.
- Là xe Spyker! Con bà nó, tao có nhìn lầm không?
Một tên thanh niên chạy chiếc BMW nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến thì cũng bất chấp kế hoạch gây phiền cho Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía chiếc xe màu đen kia, trong mắt đầy vẻ si mê.
Skyper là xe gì thì đại đa số đám người ở đây đều không rõ, thế nhưng đối với đám người Lưu Kiến Thiết thì thật sự quá quen thuộc, bọn họ biết rõ về nhãn hiệu xe hơi giống như các cô gái biết các nhãn hiệu thời trang. Tên chạy chiếc BMW kia tiến lên, những người khác cũng đi theo.
Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, một cô gái mặc tây trang màu trắng hơn hai mươi tuổi từ trên xe bước xuống, trang phục của nàng mang phong cách Châu Âu, nhưng ở thành phố Giang Thị này thì chưa từng có ai được thấy.
Cô gái này hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, trên gương mặt là nụ cười tươi tắn, càng làm cho nàng thêm xinh đẹp động lòng người. Nàng căn bản không chú ý đến đám người Lưu Kiến Thiết, nàng nho nhã lễ độ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nói:
- Xin hỏi hai vị có phải là Vương Tử Quân tiên sinh và Mạc Tiểu Bắc nữ sĩ không?
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe màu đen, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, sau đó hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng chung quanh có quá nhiều người, hắn nào có thể nhìn thấy cái gì? Sau khi bình tĩnh lại, hắn thản nhiên nói:
- Tôi chính là Vương Tử Quân.
- Vương tiên sinh, hôm nay là ngày tân hôn của anh, xin cho phép tôi dùng sự thành tâm nhất để chúc mừng anh tân hôn đại hỉ. Tôi là trợ lý Phó Viện Yên của tổng giám đốc tập đoàn Quân Thành, tôi chịu sự ủy thác của tập đoàn Quân Thành, đặc biệt đến đây chúc mừng tân hôn của ngài và Mạc Tiểu Bắc nữ sĩ, chiếc xe này chính là lễ vật tân hôn của tập đoàn Quân Thành cho hai vị. Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, uyên ương bạc đầu răng long.
Phó Viện Yên nói bằng giọng điệu cực kỳ khôn khéo, sau đó nàng kéo cửa xe, bàn tay đeo bao tay trắng lại khẽ duỗi ra, cho ra một động tác mời.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Phó Viện Yên, hắn nào không biết ai đang làm trò? Nhưng Mạc Tiểu Bắc đã nhập cổ phần vào tập đoàn Quân Thành, trở thành cổ đông thứ hai của tập đoàn Quân Thành, cho dù người ta có điều tra thế nào thì chiếc xe này cũng không mang đến bất kỳ điều gì kiêng kỵ. Thế là hắn gật đầu với Phó Viện Yên, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nắm tay Mạc Tiểu Bắc vào ngồi trong xe.
- Là xe chế tác thủ công cực kỳ tinh khiết, con bà nó, lần đầu tiên tao được thấy chiếc xe như vậy, nếu mỗi ngày được chạy một chiếc như thế, dù làm lái xe cũng cam lòng.
Tên thanh nhiên chạy chiếc BMW rõ ràng là loại người yêu xe cuồng nhiệt, hắn dùng tay sờ vào chiếc Skyper, giống như đang ve vuốt một mỹ nữ.
- Tiên sinh, xin ngài tránh ra một chút, Vương tiên sinh và Mạc nữ sĩ đang rất gấp, hôm nay là ngày đại hỉ, không thể chậm trễ.
Phó Viện Yên cười khanh khách với tên thanh niên kia, sau đó nàng khẽ ngồi xuống vị trí lái.
Chiếc xe màu đen giống như u linh lại chạy đi, lúc này đám người Lưu Kiến Thiết mới xem như lấy lại thần trí của mình, bọn họ trơ mắt nhìn đôi uyên ương vào trong xe bỏ đi, trong lòng giống như ăn một chén ớt, cực kỳ nóng và xót.
Con bà nó, vốn muốn làm khó Vương Tử Quân, bác bỏ thể diện của Vương gia, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tập đoàn Quân Thành, lại đạp đổ thể diện của chính mình. Ý nghĩ này bùng lên trong lòng Lưu Kiến Thiết, đúng lúc Tôn Khải đứng bên cạnh cười ha hả nói:
- Anh Lưu, hai người bọn họ đã lên chiếc xe kia, như vậy làm phiền anh chở tôi đi với, cả đời này tôi còn chưa được ngồi qua chiếc Mercedes Benz nào cả.
Lưu Kiến Thiết nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Khải, hắn hận không thể tiến lên cho đối phương một đấm. Thế nhưng lúc này thật sự quá bất đắc dĩ, hắn cần phải bảo trì phong độ của mình, dù sao hắn cũng đến đây với lá cờ tham gia hôn lễ của Mạc Tiểu Bắc.
- Lên mà ngồi.
Lưu Kiến Thiết tức giận nói một tiếng, hăn khởi động xe, mà những chiếc xe phía sau cũng đã được khởi động.
- Con bà nó, tự dưng biến thành lái xe bất đắc dĩ.
Lưu Kiến Thiết nhìn về chiếc xe màu đen đẹp đẽ quý phái ở phía trước, bộ dạng của nó giống hệt như một vương giả đi tuần, hắn càng cảm thấy mình giống như một tên lái xe đi theo phụ trợ vậy.
Đoàn xe mênh mông chạy đi làm cho không ít người cảm thấy ghen ghét, khi đoàn xe kia chạy đi, một cặp mắt thu thủy ở bên cạnh cửa sổ đã thu về.
Trong phòng của Tần Hồng Cẩm, nàng cũng mặc một bộ áo cưới, hơn nữa áo cưới này giống hệt như của Mạc Tiểu Bắc, nhưng lúc này bên cạnh nàng lại không có hình bóng của Vương Tử Quân.
- Anh ấy nên như vậy, đứng giữa đám người có khí khái kiêu ngạo thoáng đạt, chiếc xe kia cũng chỉ hợp với anh ấy mà thôi...
Tần Hồng Cẩm nhìn đám người dần đi xa, nước mắt cũng giàn giụa trên mặt phấn.
Cuối cùng Tần Hồng Cẩm cũng đến đây, nàng nhịn không được phải đến đây, tuy trong lòng nàng cực kỳ mâu thuẫn nhưng vẫn không thể nào cản được bước chân của mình. Nàng nhìn gương mặt với nụ cười ấm áp của hắn giống hệt như năm xưa, trong lòng nàng thật sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cực kỳ cảm khái. Đối mặt với người đàn ông đã cho nàng rất nhiều mật ngọt và giấc mộng này, nàng cuối cùng cũng sinh ra một cảm ngộ, dù mình cố gắng tỏ ra rộng lượng thế nhưng thật lòng lại cảm thấy cực kỳ khổ sở khi chia xẻ. Yêu càng sâu thì càng thêm nghiêm túc, nàng không biết yêu một người đàn ông như vậy thì là nổi bất hạnh hay là vận may của mình.
Dù sớm biết hắn không thể cho mình một chốn đi về, hắn sớm muộn gì cũng sẽ cùng chung chăn gối với một người phụ nữ khác, nhưng vào đúng thời điểm này thì Tần Hồng Cẩm mới sinh ra cảm giác khó thể nào tiếp nhận. Buổi chiều nàng bỏ qua một cuộc đàm phán quan trọng, nàng tắt điện thoại và chạy đến công viên Bích Thủy khóc cả buổi chiều, một bác gái lao công trong công viên đã đứng vài giờ nhìn nàng bằng ánh mắt quan tâm, rõ ràng là sợ nàng nhảy xuống hồ tìm cái chết. Khoảnh khắc đó nàng mới chợt thừa nhận mình yêu người đàn ông này, yêu đến tận xương tủy, yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, nàng không thể tiếp nhận tình cảnh hắn đi yêu thương một cô gái khác. Nhưng hắn quá ưu tú, như vậy đã chú định hắn sẽ không thuộc về mình, chỉ có thể là một phần của mình mà thôi...
Đoàn xe mênh mông chạy như bay về phía khách sạn sắp tổ chức hôn lễ, đối mặt với đoàn xe này thì nhiều người nhìn vào cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Có không ít những đoàn xe đi qua, khi thấy đoàn xe đón dâu thế này thì không khỏi nghiêng đầu nhìn.
Trong đám người này có một kẻ mà Vương Tử Quân biết mặt, Tiểu Tào đang chạy một chiếc xe Santana, hắn dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Trương Dân Cường ở phía sau:
- Anh Trương, thật sự là không đến tỉnh thành không biết mình ít tiền, anh xem đoàn xe kết hôn kia kìa, kém nhất cũng là BMW, hừ, chiếc xe kia cũng không biết nhãn hiệu gì, con bà nó quá mạnh mẽ và khí phái.
Trương Dân Cường ngồi ở sau xe, hắn lúc này mập hơn so với khi Vương Tử Quân rời khỏi xã Tây Hà Tử, cũng uy nghiêm hơn, có lẽ cũng vì nguyên nhân trở thành lãnh đạo cao nhất của xã. Cừu Gia Thành ở bên cạnh hắn đang lật qua lật lại một phần tài liệu.
- Tiểu Tào, cậu không khoác lác đấy chứ, kém nhất là BMW sao?
Trương Dân Cường dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Tào, trong miệng càng mỉm cười.
Tuy Tiểu Tào chỉ là cán bộ cấp ban, thế nhưng đến bây giờ trong xã Tây Hà Tử thì dù là Trương Dân Cường hay Cừu Gia Thành cũng phải nở nụ cười với Tiểu Tào, rất ít khi nói chuyện nghiêm túc. Trong sự việc thế này có vấn đề gì thì tất nhiên đám cán bộ xã Tây Hà Tử đều biêt rất rõ. Nhưng Tiểu Tào cũng là người cực kỳ thông minh, hắn càng tỏ ra cực kỳ cẩn thận, tính cách ẩn giấu như vậy càng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
- Anh Trương, tôi thật sự không dám khoác lác, dù tôi chưa từng được lái xe tốt, thế nhưng cũng đã đọc không ít tạp chí xe hơi, tương lai khi xã chúng ta đổi xe, tôi có thể cho ra vài lời giới thiệu.
Tiểu Tào nói rồi vỗ đầu dùng giọng uể oải nói:
- Nhưng tôi cũng thật sự chưa từng thấy nhãn hiệu của chiếc xe kia, đám người làm báo cũng không biết cho một nhãn hiệu tốt như vậy vào trong bài viết, thế mà mình mua đều đặn hằng tháng để xem.
Cừu Gia Thành cũng không quan tâm đến đoạn đối thoại giữa hai người Trương Dân Cường và Tiểu Tào, hắn đặt tài liệu trong tay xuống rồi thúc giục:
- Tiểu Tào, đẩy mạnh tốc độ lên, hôm nay chúng ta dù thế nào cũng phải ngăn chặn trưởng phòng Lô, nếu không sẽ trễ giờ. Đặc biệt là ngài mai chúng ta phải báo cáo về tình hình thí điểm.
Cừu Gia Thành tuy nói không lớn nhưng lại làm cho bầu không khí trong xe bình tĩnh trở lại, Trương Dân Cường tuy cực kỳ bình tĩnh nhưng khóe mắt lại có chút lo lắng.
Lúc này cơ hội rất là quan trọng với xã Tây Hà Tử, nếu như bọn họ không nắm bắt được, như vậy những chuẩn bị của xã trong nửa năm qua lại coi như thất bại trong gang tấc. Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành chính là hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, có thể nói là chịu áp lực không nhỏ. Tuy kinh tế của xã Tây Hà Tử đã chấm dứt tình huống bị thị trấn huyện thành áp đảo, thế nhưng đối với hai người cầu tiến như bọn họ thì còn lâu mới có thể ngủ ngon trên sổ ghi chép công lao. Bọn họ phải làm sao lập ra thành tích dưới cơ sở mà Vương Tử Quân đẻ lại, hơn nữa phải lập thành tích cao, chỉ như vậy mới có thể đẩy mạnh kinh tế của xã tiến lên giai đoạn mới.
- À, chạy nhanh lên một chút.
Trương Dân Cường nói, sau đó lại khẽ lên tiếng:
- Gia Thành, nếu không hôm nay chúng ta liên lạc với lãnh đạo, để xem anh ấy có về thành phố Giang Thị chưa, đã nhiều năm không gặp, bây giờ thật sự muốn gặp lại anh ấy.
Trương Dân Cường tuy không nói cụ thể là gặp ai nhưng dù là Tiểu Tào hay Cừu Gia Thành cũng thầm hiểu, biết rõ vị lãnh đạo kia là ai.
- Ôi, lãnh đạo luôn rất bận rộn, luôn không trùng hợp, chúng ta đến thì lãnh đạo đã đi mất. Tôi thấy bây giờ sắp đến tết, chúng ta dứt khoát liên lạc với lãnh đạo, đặc biệt đến thăm anh ấy một lần, thế nào?
Cừu Gia Thành móc ra hai điếu thuốc, một ném cho Trương Dân Cường, một ném cho chính mình.
Trương Dân Cường khẽ gật đầu, hắn đồng ý với ý kiến của Cừu Gia Thành. Khi hai người còn đang trầm ngâm thì Tiểu Tào nói tiếp:
- Lãnh đạo của chúng ta đã là chủ tịch huyện, nhưng không ngờ huyện Lô Bắc lại biến thành của tỉnh Sơn Nam, vì thế mà lãnh đạo của chúng ta trở thành cán bộ tỉnh Sơn Nam, ôi, thật sự làm cho người ta khó thể tin được.
Bầu không khí trong xe lại tiếp tục trầm lắng, Tiểu Tào cũng không tiếp tục lên tiếng, chiếc xe Santana chạy đi như bay, chạy thẳng về phía phòng nông nghiệp.
Mười phút sau tấm biển của phòng nông nghiệp xuất hiện trước mặt bọn họ, khi Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành xuống xe tràn đầy hy vọng thì chợt thấy vài bóng người leo lên một chiếc xe hai mươi bốn chỗ. Sau khi người lên xe đông đủ thì nhanh chóng khởi động và chạy đi.
Xe đến xe đi vốn là chuyện bình thường, nhưng lúc này trong mắt đám người Trương Dân Cường thì lại là một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân làm cho tất cả đều thất vọng. Vì người lên xe cuối cùng chính là vị trưởng phòng Lô mà hôm nay bọn họ muốn đến gặp mặt.
Trưởng phòng Lô đi mất, có thể là đi không trở lại, Cừu Gia Thành nghĩ đến tình huống trắc trở vài lần trước, thế là hắn đưa mắt nhìn Trương Dân Cường.
- Tiểu Tào, đuổi theo, dù thế nào thì hôm nay cũng phải nói trưởng phòng Lô thông qua cho xã Tây Hà Tử.
Trương Dân Cường vỗ tay một cái, hắn trầm giọng phân phó Tiểu Tào.
Tiểu Tào đã sớm có chuẩn bị, thế là nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia, nhưng Giang Thị cũng không phải nơi thích làm gì thì làm, hơn nữa bọn họ cũng có việc cần cầu người ta, cũng không dám lỗ mãng thất lễ.
- Bí thư Trương, bọn họ đi trên con đường mà vừa rồi chúng ta vừa qua, không phải nhóm người trưởng phòng Lô này đến tham gia hôn lễ vừa rồi đấy chứ?
Tiểu Tào bẻ tay lái vài lượt, sau đó phát hiện chiếc xe hai mươi bốn kia chạy đúng con đường mà vừa rồi mình vừa đi qua.
- Như vậy cũng vô dụng, mà nào có trùng hợp như vậy?
Trương Dân Cường cười cười, hắn khẽ nằm lên ghế sa lông, sau đó trầm giọng nói.
Dù không quen thuộc đường xá ở thành phố Giang Thị, thế nhưng Tiểu Tào với kỹ thuật lái xe cao độ vẫn nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe hai mươi bốn chỗ kia. Nhưng đuổi theo thì đuổi theo, bọn họ vẫn không dám chặn đầu, chỉ có thể đi theo sau mà thôi.
Khi chiếc xe hai mươi bốn chỗ liên tục chạy về phía trước, xe càng ngày càng nhiều hơn, dù không đạt đến tình trạng kẹt xe, thế nhưng những chiếc xe ở khắp bốn phía lại làm cho tốc độ của dòng xe chậm lại rất nhiều. Nhưng những chiếc xe kia giống như rất biết cách an phận, dù tốc độ quá chậm thế nhưng không ai dám bóp còi.
- Thành phố Giang Thị biến thành văn minh như thế này từ bao giờ vậy?
Tiểu Tào nhìn tình cảnh quái dị trước mắt mà không khỏi buồn bực nói.
Hai người Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành ở phía sau cũng không có tâm tư phản bác lời nói của Tiểu Tào, bọn họ đều đang thầm nghĩ xem mình gặp trưởng phòng Lô thì nói gì cho tốt.
Từng chiếc xe giống như có hẹn ước với nhau, từng chiếc chạy vào trong khách sạn Giang Nguyên, khi Tiểu Tào chạy xe vào khách sạn Giang Nguyên, lúc này bãi đậu xe của khách sạn đã dừng đầy xe. Tiểu Tào nhìn từng chiếc xe được sắp đặt chỉnh tề, hắn không khỏi mở miệng hỏi Trương Dân Cường:
- Bí thư Trương, hôm nay không phải có đại hội gì đấy chứ? Anh xem, biển số những chiếc xe này đều là của các cơ quan ban ngành...
Xe biển số của các cơ quan ban ngành đại biểu cho cái gì thì Trương Dân Cường biết rất rõ, biển số xe của cơ quan mà đặc biệt là ở thành phố Giang Thị lại càng thêm khó lường. Hắn tuy có chuyện cần làm, thế nhưng cũng không nhịn được phải nói với Tiểu Tào:
- Cũng không ngờ tụ tập đông thế này, cậu cũng đừng đoán mò.
Khi hai người Trương Dân Cường và Tiểu Tào đang nói chuyện với nhau thì chiếc xe hai mươi bốn chỗ của trưởng phòng Lô trước mặt đã dừng lại. Vài người đàn ông xuống xe, lúc này trưởng phòng Lô thường ngày vênh váo tự đắc bây giờ giống như biến thành một người hầu, đi theo sau đám người với bộ dạng cực kỳ dễ bảo.
- Trưởng phòng Lô.
Dù nói chuyện ở đây thật sự không phù hợp, thế nhưng Trương Dân Cường vẫn cung kính chào một tiếng. Dù sao thì sau hôm nay bọn họ sẽ không còn cơ hội, dù thế nào thì lúc này bọn họ cũng phải cố gắng ra sức vật lộn một lần cuối cùng.
Trưởng phòng Lô chợt nghe thấy có người gọi mình, hắn ngẩng đầu lên, nụ cười nhàn nhạt trên mặt có chút cô đọng. Khi hắn thấy rõ đó là đám người Trương Dân Cường thì nụ cười trên mặt chợt biến mất. Hắn nhìn vài người đàn ông trước mặt cùng dừng lại với mình, sau đó căn bản cũng không quan tâm đến Trương Dân Cường, hắn đi về phía trước nói với vài người đàn ông kia:
- Cục trưởng, tôi gặp vài người bạn, tôi đến chào hỏi bọn họ một tiếng.
Vị cục trưởng kia không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước, trưởng phòng Lô thì cất bước đi đến trước mặt Trương Dân Cường, hắn dùng giọng khó thở nói:
- Này, các anh sao lại đến đây? Đi mau, đi mau, không thấy tôi đang bận sao? Các anh đến đây gây náo nhiệt à? Tôi nói cho các anh biết, sự kiện kia đã xác định rồi, đừng phí công vô ích, dù thế nào cũng vô dụng, không còn chuyện của các anh nữa.
Trưởng phòng Lô vứt lại những câu như vậy, sau đó cũng không quan tâm đến nhóm người Trương Dân Cường, nhanh chóng đi về phía đám đàn ông lúc vừa rồi.
Dù là ở xã Tây Hà Tử hay huyện Hồng Bắc thì Trương Dân Cường cũng xem như là một nhân vật lớn, dù là xuất hiện ở huyện ủy cũng rất được nể tình. Nhưng lúc này hắn thật sự giống như một con ruồi bị người ta chán ghét đuổi đi, trong lòng thật sự nén giận, cũng cảm thấy rất khó chịu. Dù sao nơi đây cũng là thành phố Giang Thị, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa vị trí của trưởng phòng Lô khá quan trọng, sau này nếu muốn tiếp tục có hạng mục thì cần phải liên hệ với người này.
- Bí thư Trương, chúng ta về thôi.
Cừu Gia Thành cũng nổi giận vì những lời trách móc của trưởng phòng Lô lúc này, hắn đi đến bên cạnh Trương Dân Cường rồi trầm giọng nói.
Trương Dân Cường khẽ gật đầu, tuy rất không cam lòng nhưng thế cục trước mắt đã là như vậy, việc hắn có thể làm chỉ là rời khỏi chỗ này, không còn biện pháp nào khác.
Tiểu Tào nhìn sự việc phát sinh, lúc này hắn thật sự không còn dư âm lên tiếng, thế là nghiêm mặt, cũng không dám để cho hai vị lãnh đạo mất hứng. Tuy hắn có chút lai lịch, nhưng làm người phải tự mình hiểu lấy mình, phải bày ra vị trí chính yếu của bản thân, như vậy mới thật sự quan trọng.
- Tiểu Tào, cậu lái xe đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo, để xem lãnh đạo có ở thành phố Giang Thị không?
Trương Dân Cường vừa lên xe vừa lấy điện thoại ra bấm số. Khi kinh tế phát triển thì bây giờ dù là lãnh đạo xã cũng cần phải đổi máy nhắn tin thành điện thoại di động.
Tiểu Tào còn chưa khởi động xe thì Trương Dân Cường đã gọi đi rồi, Trương Dân Cường thật sự có quan hệ khá gần với Vương Tử Quân, thế là vừa nối thông điện thoại thì dùng giọng ân cần nóng bỏng thăm hỏi:
- Lão lãnh đạo, tôi là Dân Cường.
Tuy Vương Tử Quân trẻ hơn Trương Dân Cường rất nhiều, thế nhưng sau khi Vương Tử Quân rời khỏi xã Tây Hà Tử, dù là Trương Dân Cường hay Cừu Gia Thành cũng thích gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo cũ. Dù vị lãnh đạo này còn rất trẻ, nhưng Vương Tử Quân có phản đối cũng vấp phải những lý lẽ hùng hồn của bọn họ.
- Chỉ nên gọi là lãnh đạo.
Đây chính là định vị của Vương Tử Quân cho nhóm người Trương Dân Cường.
- Hì hì, tôi không phải là lão lãnh đạo, ngài tìm anh Tử Quân, nếu như vậy thì xin chờ một chút.
Một tiếng cười của một cô gái vang lên từ đầu dây bên kia, rất dễ nghe, nhưng gương mặt Trương Dân Cường chợt ửng hồng. Nhưng câu trả lời vừa rồi trong điện thoại lại không thể cho người khác biết, nếu không thì mất hết thể diện.
Cũng may nửa phút sau đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười vang dội của Vương Tử Quân:
- Tôi là Vương Tử Quân.
- Lão lãnh đạo, tôi là Dân Cường, ngài có ở thành phố Giang Thị không? Tôi muốn báo cáo công tác với ngài.
Trương Dân Cường nghe được âm thanh của Vương Tử Quân thì nở nụ cười nói.
Vương Tử Quân nghe thấy Trương Dân Cường hỏi mình có mặt ở thành phố Giang Thị hay không, hắn chợt sững sờ, sau đó cười nói:
- Cũng không cần báo cáo công tác, nhưng có thể cùng nhau uống rượu, bây giờ các anh ở nơi nào? Tôi sẽ cho người đến đón?
Trương Dân Cường chợt cảm thấy vui sướng, tuy sự việc không thành nhưgn bây giờ có thể gặp mặt Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy hưng phấn còn hơn hoành thành hạng mục, thế là hắn lên tiếng ngay:
- Lão lãnh đạo, tôi cũng không dám làm phiền anh, tôi cùng Gia Thành và Tiểu Tào đến thành phố Giang Thị, bây giờ đang ở khách sạn Giang Nguyên. Anh đang ở đâu, tôi sẽ chạy xe đến ngay.
Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia chợt nở nụ cười vui vẻ, dù Trương Dân Cường có phải biết tin hay không, nhưng có thể gặp mặt được người này cũng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ, càng không muốn truy cứu nguyên nhân này. Dù sao thì hắn cũng là một vị cán bộ lãnh đạo, đôi khi cũng nên giả vờ hồ đồ, đâu cần phải gắng gượng với cấp dưới?
- Tôi cũng đang ở khách sạn Giang Nguyên, các anh nói vị trí của mình đi, tôi sẽ cho người đến tiếp đãi.
Trương Dân Cường cúp điện thoại, hắn không chờ Cừu Gia Thành lên tiếng mà cười hì hì nói:
- Hôm nay thật sự quá may mắn, lão lãnh đạo không những có mặt ở thành phố Giang Thị, hơn nữa còn đang ở trong khách sạng Giang Nguyên, lát nữa lãnh đạo sẽ cho người xuống đón tiếp chúng ta.
Cừu Gia Thành và Tiểu Tào nghe nói Vương Tử Quân đang ở trong khách sạn Giang Nguyên thì cũng không nhịn được tỏ ra vui sướng, dù sao thì bọn họ cũng đã một năm rồi chưa được gặp Vương Tử Quân. Tiểu Tào có ý nghĩ đơn giản hơn, nhưng Cừu Gia Thành và Trương Dân Cường thì lại trộn lẫn thêm nhiều nhân tố khác. Khi Vương Tử Quân ở xã Tây Hà Tử thì quan hệ của bọn họ đã rất tốt nhưng dù sao thì nó cũng phải được duy trì thông qua mối quan hệ thường tới lui với nhau, nếu quá lâu mà hai bên không liên hệ, sợ rằng tình cảm cũng sẽ chậm rãi rút xuống.
- Chủ tịch Cừu, anh nói xem lãnh đạo làm gì ở chỗ này? Có phải đến uống rượu mừng của người ta không?
Tiểu Tào lúc này đã biết có người làm lẽ kết hôn ở đây, vì vậy sau khi mời thuốc hai người Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành thì cười hỏi.
Hai vị lãnh đạo nghe Tiểu Tào nói như vậy mới biết có người kết hôn, Cừu Gia Thành hít vào một hơi nói:
- Tôi cảm thấy điều này rất có thể, cũng không biết hôn lễ của ai mà phô trương như vậy. nguồn TruyenFull.vn
Khi ba người Trương Dân Cường đang cảm khái thì một người thanh niên mặc tây trang, toàn thân bùng lên hào quang chói mắt đi đến trước mặt. Người này nhìn thoáng qua nhóm Trương Dân Cường, sau đó cười hỏi:
- Xin hỏi ba vị có phải là khách đến từ xã Tây Hà Tử không? Tôi là Vương Tử Hoa, là em của Vương Tử Quân.
Trương Dân Cường nghe nói đây là em của Vương Tử Quân thì vội vàng nói:
- Chúng tôi là người đến từ xã Tây Hà Tử, chào anh, chào anh.
Vương Tử Hoa đối mặt với bàn tay của Trương Dân Cường thì trong lòng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng phải nhiệt tình đưa tay ra. Nói thật, trong lòng hắn thật sự có chút khinh thường đám cán bộ miền núi này, dù ba người bọn họ nhìn có vẻ rất ngăn nắp, nói chuyện cũng lễ phép, thế nhưng trong ấn tượng của hắn thì đây là những kẻ thô lỗ, không có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ dùng tác phong cứng rắn mạnh mẽ để thúc đẩy tuyến dưới phát triển mà thôi. Nói toạc ra thì nông thôn chỉ có hai loại công tác được chú trọng, một là kế hoạch hóa gia đình, hai là xây dựng nhà cửa, vì thế hắn thật sự không muốn kết giao với đám cán bộ nông thôn thế này.
Nhưng Vương Tử Hoa không thể nào xem nhẹ thân phận của đám người này, vì bọn họ là thuộc hạ cũ của Vương Tử Quân, hắn đã có quyết định cầu tiến theo anh mình, tất nhiên sẽ tiếp đón những người này không chút chậm trễ, nếu không sau này cũng khó gặp mặt.
- Bí thư Trương, chủ tịch Cừu, anh của tôi đang rất bận rộn, thế cho nên nói tôi đến đón các anh, mời mọi người theo tôi.
Vương Tử Hoa nở nụ cười hàn huyên hai câu với Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, sau đó đưa hai người đi về phía đại sảnh.
Lúc này ở cửa đại sảnh đã có không ít người, có ba bàn lễ tâ xếp thành hàng, có không ít người đang ở đó ghi chép gì đó. Tiểu Tào nhìn đám người di chuyển mà không khỏi thầm nghĩ, con bà nó, người đến không ít, sợ rằng tiền mừng sẽ không ít, cũng không biết nhà này có địa vị gì, đến đưa lễ cũng phải xếp hàng.
- Này, đồng chí, ngài bỏ ra quá nhiều, có tổng cộng bốn người, tiền mừng tổng cộng chỉ là hai trăm đồng mà thôi.
Khi đám người Vương Tử Hoa đang định đi qua địa điểm thu lễ vật, một người thanh niên phụ trách đăng ký đã vung tay cản một người khác lại, sau đó đưa mười tờ tiền mặt cho một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi.
Lần này đừng nói là Tiểu Tào, dù là Trương Dân Cường cũng cảm thấy hoài nghi, hai người bọn họ chỉ thấy người ta ghét bỏ những kẻ đi ít tiền, bây giờ đi nhiều thì không nhận, đúng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế.
Vương Tử Hoa nhìn bộ dạng chần chừ của ba người, hắn khẽ cười nói:
- Những người đến đây đều là khách, nếu không cho vào thì sẽ giống như không nể tình, nhưng nếu cứ nhận bừa bãi thì lại trái quy định, thế cho nên chỉ thu mỗi người năm mươi đồng, vừa vặn đủ tiền cho tiệc đứng ở khách sạn Giang Nguyên, không phải là nhất cữ lưỡng tiện sao?
Người nhà Vương gia cũng cảm thấy có chút đau đầu vì tình huống kết hôn không thu lễ mừng của Vương Tử Quân. Nếu như không cho những người không phải là thân bằng hảo hữu đến, như vậy sẽ là không quá nể tình, hơn nữa lại làm cho đám cưới có chút quạnh quẽ, làm cho Mạc gia mất mặt, nếu mở rộng quá cũng không nên. Thế là Vương Tử Quân cho ra quyết định với vấn đề khó khăn này, chính là người nào đến cũng hoan nghênh nhưng chỉ thu tiền mừng năm mươi đồng, coi như người đến tham gia hôn lễ bỏ tiền ra mời chính mình một bữa cơm.
- Tôi đã nói với các anh rồi, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không phải đã nói quá rõ rồi sao? Sự việc kia đã định rồi, các anh cứ quấn lấy tôi, tôi có biện pháp nào sao? Các anh cũng đừng tiếp tục dây dưa ở đây nữa, nếu không tôi sẽ thông báo với lãnh đạo của các anh, hạng mục nhỏ cũng đừng hòng có được.
Khi ba người Trương Dân Cường đi theo Vương Tử Hoa về phía trước, không biết trưởng phòng Lô chạy từ đâu ra, thấy Trương Dân Cường thì nhanh chóng lên tiếng khá bực bội.
Ba người Trương Dân Cường cũng không ngờ gặp mặt trưởng phòng Lô ở chỗ này, nói thật thì ba người thật sự sợ hãi với những lời của trưởng phòng Lô, dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta, nếu thật sự bị báo cho lãnh đạo, bọn họ cũng không đảm đương được. Dù sao trưởng phòng Lô cũng có danh vọng và địa vị, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt ba phần.
Trưởng phòng Lô lúc này rất tức giận, hắn không ngờ đám cán bộ nhà quê lại đi đến tận nơi đây, nếu như để cho cục trưởng biết, còn cho rằng mình nhận hối lộ của bọn họ.
Đúng lúc Trưởng phòng Lô đang cực kỳ tức giận thì Vương Tử Hoa đứng bên cạnh Trương Dân Cường đã lên tiếng:
- Này, đồng chí nhận lầm người rồi, ba người bọn họ không phải đến tìm anh, bọn họ là khách của anh tôi.
Vương Tử Hoa nói, sau đó kéo bàn tay của Trương Dân Cường đi vào trong đại sảnh.
Trưởng phòng Lô từ sau khi trở thành trưởng phòng thì rất ít khi có người dám nói với mình như vậy, trong lòng cũng rất mất vui, đang lúc định lên tiếng phản kích thì có một người đàn ông trung niên cách đó không xa đi đến rồi khẽ nói:
- Tử Hoa, bố cậu đâu?
Vương Tử Hoa nghe thấy như vậy thì vội vàng quay đầu lại, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần:
- Chú Điền, chú đến rồi đấy à? Mau vào bên trong ngồi đi, bố của cháu đang đợi, chú và San San đến chậm rồi đấy.
Vương Tử Hoa vừa nói vừa chỉ vào nhóm Trương Dân Cường:
- Đây là vài người bạn của anh cháu, để cho cháu đến đón, lúc này có hơi bận, cũng không thể tiếp đãi chú được.
- Tốt, tốt, tốt, cứ bận rộn đi, chú cũng không phải người ngoài, nào so đo với bọn họ.
Người đàn ông trung niên kia cười ha hả, sau đó vung tay cho Vương Tử Hoa tiếp tục công việc.
Lúc này trưởng phòng Lô cũng không dám thở mạnh, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà vừa rồi mình không mở miệng, nếu không sau khi trở về mình sẽ bị cục trưởng Điền cho biết tay. Lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu miết qua đám người Trương Dân Cường.
- Cục trưởng Điền, vị vừa rồi là?
Khi cục trưởng Điền nghiêng đầu thì trưởng phòng Lô cũng cả gan lên tiếng hỏi.
Có lẽ vì để biểu hiện mói quan hệ không như bình thường của mình với Vương gia, cục trưởng Điền cũng tình nguyện giải thích mối quan hệ của mình với Vương gia, hắn cười ha hả nói;
- Đây là con trai của lão Nhị Vương gia, là Vương Giải Phóng.
Con trai của Vương Giải Phóng, như vậy anh của hắn là? Trưởng phòng Điền chợt nghĩ đến một cái tên, khoảnh khắc này vẻ mặt hắn chợt biến đổi.
Đám người Trương Dân Cường cũng không cảm nhận được vẻ mặt biến đổi dữ dội của trưởng phòng Lô, ba người bọn họ đi vào đại sảnh, lúc này Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang nhìn cực kỳ có tinh thần và điển trai đã mỉm cười đi đến.
- Lão lãnh đạo, anh ăn mặc thế này, người ta không biết còn tưởng rằng anh sắp kết hôn.
Tiểu Tào lái xe cho Vương Tử Quân thời gian khá lâu, hắn dù đã lâu không gặp bí thư Vương, thế nhưng bây giờ cũng không quên nói một câu đùa giỡn.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay ba người Trương Dân Cường, hắn nói:
- Tiểu Tào, tôi thật sự khen cậu có ánh mắt tinh đời, cậu đoán đúng, hôm nay là ngày tôi kết hôn.
"Thật sự là lãnh đạo kết hôn?"
Lúc này không những Tiểu Tào mà Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng cực kỳ khiếp sợ, bọn họ nghĩ đến tình huống nóng bỏng bên ngoài, ba người bắt đầu suy đoán đến lãnh đạo cũ của mình, rốt cuộc có địa vị cao thế nào?
- Đi, đến kia ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đưa ba người lên ngồi ở một bộ ghế sa lông trên đài chủ tịch, hắn hỏi han tình hình của xã Tây Hà Tử.