Bí Thư Trùng Sinh

Chương 358

- Trưởng phòng Triệu, chúng ta đều là cán bộ thành phố An Dịch, kính mong sau này lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.

Vương Tử Quân cười cười vươn tay với Triệu Bí Ý, lại dùng giọng nhiệt tình nói.

Vương Tử Quân tỏ ra nhiệt tình nhưng Triệu Bí Ý biết rõ người đứng trước mặt mình là nhân vật nào. Vương Tử Quân tuy chỉ là một vị chủ tịch huyện trong thành phố, thế nhưng lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân thật sự vượt xa so với bất kỳ vị bí thư huyện ủy nào khác, nếu mình so sánh với người ta thì thật sự là kém quá xa.

- Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nên nói như vậy, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó ban, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.

Triệu Bí Ý dùng hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân, lại dùng giọng nhiệt tình nói.

Ba người lên tiếng rồi cùng nhau ngồi xuống bàn, khi ngồi xuống, tuy Triệu Bí Ý và Tần Thọ Sinh đã cực kỳ nhiệt tình mời Vương Tử Quân lên ngồi ghế thủ tịch, thế nhưng cuối cùng Vương Tử Quân vẫn đẩy Tần Thọ Sinh ngồi lên. Lý do tất nhiên lúc này là trường hợp anh em bạn bè gặp nhau, nào có chuyện hắn giành vị trí của người anh lớn tuổi hơn?

Lần này Tần Thọ Sinh tìm Vương Tử Quân rõ ràng là có mục đích, lúc này thấy Vương Tử Quân khách khí với mình như vậy, chỉ cảm thấy mình thật sự có thể diện trước mặt bạn bè, thế là gương mặt càng tươi vui hơn.

Hai người Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh nói về vài tình huống ở thành phố Hồng Ngọc, sau đó Tần Thọ Sinh cười ha hả nói:

- Bí Ý cùng tôi lớn lên từ nhỏ, hai chúng tôi tuy không cùng một xã thế nhưng hai bên chỉ cách nhau một con sông mà thôi. Chủ tịch Vương, các cậu sau này ở thành phố An Dịch cũng nên quan tâm đến nhau nhiều hơn.

Triệu Bí Ý thấy Tần Thọ Sinh nói đến mình thì trong mắt có thêm chút ánh sáng nóng bỏng, hai tay liên tục chà xát, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Điều này cũng không trách được hắn, vì hắn không có hy vọng với chuyện lần này, lại chưa từng có ý nghĩ sẽ có cơ hội. Hôm nay vô tình nghe bạn học cũ là Tần Thọ Sinh biết Vương Tử Quân, tin tức này giống như sét giữa trời quang, hắn cảm thấy chút hy vọng tro tàn trong lòng mình bắt đầu cháy lại.

Thật ra Triệu Bí Ý đã sớm kính ngưỡng chủ tịch Vương Tử Quân từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp Vương Tử Quân. Hắn đưa mắt nhìn người cán bộ thanh niên trẻ tuổi đẹp trai trước mặt, thật sự nghi ngờ đây chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp vào đời. Không ngờ người thanh niên nói chuyện như mây trôi nước chảy này chính là một đại nhân vật có thể nghiêng tay làm gió lật tay làm mưa ở thành phố An Dịch, là hạng người cực kỳ khí phách, ngay cả hạng người như Dương Quân Tài cũng bị đối phương làm cho thất bại thảm hại, ảm đạm xuống đài.

Dù Vương Tử Quân sắp được điều đi, thế nhưng nói về lực ảnh hưởng của người này ở huyện Lô Bắc vẫn rất lớn, vẫn là đệ nhất, có nhiều chuyện thị ủy cần phải trưng cầu ý kiến của người này.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bạn của giám đốc Tần thì cũng là bạn của tôi, mọi người giúp đỡ lẫn nhau là được, cái gì mà quan tâm này nọ, anh cũng đừng khách khí.

Tần Thọ Sinh và Vương Tử Quân nói thêm vài câu, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình. Thì ra Triệu Bí Ý công tác ở khối chính quyền thành phố có chút không được như ý muốn, muốn xuống cơ sở công tác hai năm, trước mắt huyện Lô Bắc đang ở vào thời điểm thay đổi nhân sự, hắn muốn Vương Tử Quân hỗ trợ một chút, có thể giúp đỡ để Triệu Bí Ý xuống Lô Bắc rèn luyện một thời gian hay không?

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm với vấn đề của Tần Thọ Sinh, khi hắn đâng định trả lời, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đóng chặt đã bị đẩy ra, một người đàn ông hơn bốn mươi nhanh chóng đi vào.

- Anh Triệu, nghe nói anh mời khách ở đây, tôi xem như không mời mà đến, có cần tôi ra mặt tiếp khách cho anh không?

Người đàn ông này không quá cao, gương mặt lại cực kỳ ngạo nghễ, bày ra bộ dạng thượng cấp nói chuyện với hạ cấp.

Triệu Bí Ý thấy người này thì vẻ mặt khẽ biến đổi, nhưng hắn vẫn phải đứng lên nói:

- Trưởng phòng Hà, tôi mời bạn học cũ đến dùng bữa cơm rau dưa mà thôi.

- À, bạn học đến thì cũng nên chiêu đãi cho tốt, à, mà tôi cũng nên mời bạn học của anh một ly mới được.

Trưởng phòng Hà nói xong thì nhìn về phía Tần Thọ Sinh, cũng không có ý muốn chào hỏi, hắn khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Này anh Triệu, có phải nên đổi phòng không? Ba người dùng một gian phòng lớn như thế này có phải quá lãng phí rồi không?

Cây tranh nhau một lớp vỏ, con người tranh nhau một lời nói, Triệu Bí Ý mời người dùng cơm chính là muốn tìm thể diện, bây giờ trưởng phòng Hà mở miệng là muốn mình đổi phòng, rõ ràng là cực kỳ không lễ phép. Hơn nữa giọng điệu của trưởng phòng Hà căn bản không có ý thương lượng, giống hệt như mệnh lệnh.

Vẻ mặt Triệu Bí Ý chợt đỏ bừng bừng, nhưng hắn rõ ràng rất cố kỵ trưởng phòng Hà, một lúc lâu sau mới dùng giọng khó xử nói:

- Trưởng phòng Hà, anh xem, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.

- Sắp xếp xong cũng phải đổi, tôi còn có việc. Thế này đi, các anh đến Lam Hải Vịnh, cứ tính sổ cho tôi.

Trưởng phòng Hà vừa nói vừa vung tay với một vị cán bộ trẻ tuổi đi theo phía sau:

- Đi gọi điện thoại cho Lam Hải Vịnh, để cho bọn họ chuẩn bị một phòng cho trưởng phòng Triệu.

Gương mặt Tần Thọ Sinh thật sự trở nên khó nhìn, nếu như ở thành phố Hồng Ngọc thì hắn đã sớm đứng ra giữ thể diện cho bạn mình, nhưng lúc này hắn lại ở thành phố An Dịch, cũng không biết rõ tình huống, không dám mở miệng bậy bạ, đỡ gây phiền cho bạn học của mình. Nhưng sự việc ngột ngạt thế này là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải.

- Cám ơn trưởng phòng Hà, tôi vẫn có tiền để chi trả cho bữa cơm này.

Triệu Bí Ý cau mày, cuối cùng kiên quyết từ chối.

Thấy tiểu tử Triệu Bí Ý không nể mặt mình thì trưởng phòng Hà chợt đỏ mặt tía tai, hôm nay hắn mời một nhân vật quan trọng đến dùng cơm, hẹn dùng cơm ở khách sạn Huy Đô. Hắn tưởng rằng khách sạn sẽ nể mặt mình, một phòng sẽ không là vấn đề, không ngờ tất cả đều đã được sử dụng, nếu đổi chỗ thì không phải làm khổ khách mời sao? Vì vậy khi nghe nhân viên phục vụ nói Triệu Bí Ý cũng mời khách ở chỗ này, thế là hắn quyết định đến ép Triệu Bí Ý đổi địa điểm tiếp khách.

- Anh Triệu, anh làm gì gì vậy? Còn khách khí gì nữa? Mau đi nhanh lên, đi đến Lam Hải Vịnh đi.

Trưởng phòng Hà vừa nói vừa ngồi xuống ghế mà không thèm phân trần.

Người thanh niên đi theo trưởng phòng Hà đến lại kéo tay Triệu Bí Ý rồi nói:

- Anh Triệu, hôm nay là thời điểm quan trọng của trưởng phòng Hà, anh cũng đừng làm khó anh ấy, sau này chúng ta sẽ cùng uống vài ly, anh đi thôi, đi thôi.

Người thanh niên vừa nói vừa muốn đẩy Triệu Bí Ý ra ngoài.

Lúc này Triệu Bí Ý có thể nói là tiến thối lưỡng nan, một là không muốn đắc tội với trưởng phòng Hà, nhưng nếu cứ đi như vậy, mình mất mặt là chuyện nhỏ, khách của mình cũng mất mặt.

- Trưởng phòng Hà, anh đổi chỗ khác đi, khách của tôi đã đến đủ rồi.

Triệu Bí Ý cố gắng nhẫn nhịn, hắn tranh thủ áp chế tâm tình rồi lên tiếng.

Vẻ mặt trưởng phòng Hà càng trở nên khó coi, hắn vỗ tay lên bàn thật mạnh:

- Triệu Bí Ý, nói thật cho anh biết, hôm nay tôi mời trưởng phòng Cát đến dùng cơm, nếu anh thức thời thì tranh thủ thời gian mà đến Lam Hải Vịnh, nếu không thì cứ chờ đó mà rót rượu cho trưởng phòng Cát.

Nhắc đến trưởng phòng Cát thì đám người công tác trong khối đảng ủy chính quyền thành phố An Dịch đều biết đó là ai, thật sự rất kính sợ chủ nhân của cái tên kia, dù sao thì đó cũng là vị lãnh đạo nắm lấy mũ ô sa của mọi người.

Vẻ mặt Triệu Bí Ý càng trở nên đỏ hồng, người thanh niên đứng bên cạnh trưởng phòng Hà lại càng lên tiếng khuyên bảo:

- Anh Triệu, anh nhanh lên thôi, hôm nay trưởng phòng tổ chức xuống tìm nói chuyện với trưởng phòng Hà, muốn đề cử trưởng phòng Hà xuống làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, chỉ còn kém trình tự nữa là xong mà thôi. Anh xem, bây giờ trưởng phòng Hà sắp có chuyện tốt, anh còn ở đây gây rối làm gì?

- Bí thư huyện ủy Lô Bắc? Hì hì, chức vụ này thật sự rất tốt.

Khi viên cán bộ thanh niên bên kia đang định tiếp tục kéo Triệu Bí Ý ra ngoài thì một tiếng nói mỉa mai vang lên từ trong miệng của Vương Tử Quân.

Ngay từ đầu thì Vương Tử Quân đã không muốn mở miệng, dù sao thì vấn đề này cũng liên quan đến tương lai của Triệu Bí Ý, chính mình tuy không thích nhưng cũng không muốn mở miệng làm ảnh hưởng đến tương lai của người ta. Nhưng lời nói của tên cán bộ thanh niên kia thì khác, đối phương nói trưởng phòng Hà sắp tiến lên làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, điều này làm cho tâm tình của Vương Tử Quân trở nên khó chịu.

Một người như vậy đến nhận chức bí thư huyện ủy Lô Bắc làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không thoải mái, sự việc đã đến mức này thì hắn cũng không cần quan tâm đến lễ tiết, hắn muốn đứng ra chống đỡ thể diện cho Triệu Bí Ý.

Lời nói tràn đầy mỉa mai của Vương Tử Quân tất nhiên sẽ rơi vào trong tai của trưởng phòng Hà, mà trưởng phòng Hà là một cán bộ công tác cơ quan lâu năm, nào không nghe rõ ý nghĩa mỉa mai trong lời nói này? Hắn đang cực kỳ xuân phong đắc ý, thấy tên thanh niên kia mở miệng khiêu khích mình, thế là gương mặt trở nên bức bối khó nhịn. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng khinh thường nói:

- Tất nhiên là chức vị tốt, lời này của cậu là rất đúng. Tiểu tử, tôi nói một câu không dễ nghe, đó chính là những người có tính cách nói năng không che đậy miệng như vậy thường rất khó phát triển đi lên.

- Hừ, sự việc cũng không dễ dàng như vậy, tất cả đều có thể xảy ra.

Vương Tử Quân nở nụ cười không cho là đúng, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói với Tần Thọ Sinh:

- Anh Tần, tôi thật sự không lên được vị trí kia, nhưng tôi cảm thấy vị trí bí thư huyện ủy ít nhất cũng phải cần một người ổn định và trưởng thành, cũng không phù hợp với loại người chỉ biết khoe khoang hống hách thế này.

Vẻ mặt Tần Thọ Sinh lúc này cũng thả lỏng hơn, hắn ở thành phố Hồng Ngọc không sợ bất kỳ ai, bây giờ ở thành phố An Dịch, nếu không phải nể mặt bạn học cũ thì đã sớm nổi giận. Bây giờ Vương Tử Quân mở miệng, hắn cũng đã bỏ đi một nửa cảm giác lo lắng cho Triệu Bí Ý, hắn cười hì hì phụ họa theo Vương Tử Quân: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Cậu gần đây là người cực kỳ sắc bén, cậu nói hắn làm không được, chắc chắc sẽ không được làm.

Hai người đối thoại với nhau làm cho trưởng phòng Hà cảm thấy mất hứng, hắn có thể trở thành người được đề cử thì đã thành công hơn phân nửa rồi, điều cố kỵ nhất lúc này chính là phải làm tốt công tác rải thảm, không nên bỏ lỡ một cơ hội tốt như lúc này. Bây giờ nghe thấy hai tên khốn mở miệng nói lung tung, bảo mình không phù hợp, vậy là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác căm tức.

- Hai người các anh nói hươu nói vượn gì vậy?

Tên cán bộ thanh niên đi theo trưởng phòng Hà là người đứng ra nói lời ngăn cản đầu tiên, hắn là tâm phúc của trưởng phòng Hà, tất nhiên vào thời điểm mấu chốt phải là người đứng ra đầu tiên.

- Tôi nói anh ta không phù hợp làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, thế nào? Có gì sao?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn tên cán bộ thanh niên kia, hắn nói từng chữ một rất rõ ràng.

- Hừ, rất lớn lối, tôi cảm thấy anh ấy là phù hợp nhất, không ngờ nơi đây còn xuất hiện một trưởng phòng tổ chức thứ hai.

Một tiếng cười lớn vang lên, một đoàn người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông đi đầu được người ta vây quanh như sao quanh trăng mỉm cười nói.

Người đàn ông này lên tiếng làm cho đám người đi theo cười lớn, tiếng cười này rõ ràng là chĩa về phía Vương Tử Quân, rõ ràng có ý nói rằng tên thanh niên kia thật sự không biết lượng sức.

Nhưng người đàn ông đi đầu nhìn thấy gương mặt của Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt khựng lại, nụ cười trên mặt cũng giống như đóng băng ngay lập tức.

- Chào trưởng phòng Cát.

Vương Tử Quân đứng lên vươn tay ra với Cát Trường Lễ, gương mặt ấm áp như mùa xuân:

- Trưởng phòng Cát, anh cảm thấy anh ta thích hợp làm bí thư huyện ủy Lô Bắc sao?

Cát Trường Lễ lúc này thật sự nghẹn họng đỏ mặt tía tai, hắn không ngờ lại đụng mặt Vương Tử Quân ở chỗ này. Hắn nghĩ đến lời nói không hay của mình vì quá vui vẻ vào lúc vừa rồi, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn cho mình một tát. Hắn là cán bộ làm công tác tổ chức, những gì liên quan đến nhân sự đều phải có tính bí mật, ít nhất đây cũng là tố chất của cán bộ tổ chức, mình sao lại nói trắng ra như vậy?

- Đồng chí trưởng phòng Hà có lập trường chính trị kiên định, an tâm chịu khó công tác, cũng có kinh nghiệm công tác cơ sở, lúc này nếu được đề bạt làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, nhất định sẽ nắm chắc công tác đoàn kết và đại cục.

Không biết vì sao Cát Trường Lễ thấy Vương Tử Quân lên tiếng phân cao thấp thì trong lòng sinh ra chút cảm giác ái ngại, thế cho nên lời nói vào lúc này giống như đang báo cáo công tác với Trịnh Đông Phương.

Thấy Cát Trường Lễ có thái độ khác thường thì vẻ mặt đám người hộ tống chung quanh chợt biến đổi, gương mặt trưởng phòng Hà cũng trở nên ngưng trọng hơn vài phần, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm chút hoài nghi.

- Hừ, trưởng phòng Cát, anh khái quát cực kỳ đúng chỗ, thế nhưng đáng tiếc là lời nói của anh thật sự không tính.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cát Trường Lễ, sau đó hắn nói ra từng chữ một.

"Lời nói của anh thật sự không tính!"

Những lời này giống như một quả bom ném vào phòng, đám người đi theo Cát Trường Lễ đến tham gia bữa tiệc chiêu đãi này phần lớn đều là những cán bộ có danh dự và uy tín trong các cơ quan đảng ủy chính quyền thành phố An Dịch, lúc này bọn họ đưa mắt nhìn nhau mà thật sự giật mình líu lưỡi. Bọn họ tham chính nhiều năm, thật sự chưa từng thấy người nào lên tiếng với trưởng phòng tổ chức thị ủy như vậy.

Lời nói của anh thật sự không tính, đây là một câu nói cực kỳ có khí phách, thật sự giống như một cái tát như trời giáng lên mặt Cát Trường Lễ.

- Vương Tử Quân, anh nói chuyện cần chú ý một chút.

Cát Trường Lễ tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, hắn run rẩy chỉ vào Vương Tử Quân rồi thở phì phò nói.

Ba chữ Vương Tử Quân vừa ra khỏi miệng Cát Trường Lễ thì thật sự giống như một câu thần thú, điều này làm cho vẻ mặt đám người đang cố gắng suy đoán về thân phận của Vương Tử Quân trở nên cực kỳ cổ quái.

Dù bọn họ chưa từng gặp mặt vị chủ tịch huyện cực kỳ cường thế này bao giờ, thế nhưng đây là nhân vật có thể làm cho một cán bộ có xuất thân mạnh mẽ không phải là dân đen như Dương Quân Tài xuống đài ảm đạm, là hình tượng thật sự khắc sâu vào ấn tượng của mọi người. Một nhân vật như vậy nói ra những lời như vừa rồi, thật sự không khỏi làm cho người ta suy nghĩ đến nhiều phương diện khác.

Trưởng phòng Hà đứng cách Cát Trường Lễ không xa, lúc này giống như có vài chục con chuột đang cào cấu trong lòng. Hắn càng hối hận không thôi, thầm nghĩ mình ăn vào thứ quái quỷ gì mà chạy đến gian phòng này, nếu biết rõ nơi này có Vương Tử Quân thì hắn đã đổi sang nơi khác từ lâu rồi.

Nhưng trên đời này không bán thuốc hối hận, nếu những vị chủ tịch khác nói như vậy thì trưởng phòng Hà sẽ không tin, nhưng đây là Vương Tử Quân lên tiếng, hắn cảm thấy cái mũ ô sa tượng trưng cho vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc sắp đội lên đầu mình đã càng trở nên mơ hồ.

- Tôi nói chuyện cần chú ý thế nào? Trưởng phòng Cát, tôi nói cũng không sai, lời nói của anh thật sự không tính thì sẽ là không tính, dựa theo chế độ tổ chức, vị trí bí thư huyện ủy phải do hội nghị thường ủy thị ủy quyết định, anh mở miệng đã sắp xếp cho anh ấy là bí thư huyện ủy Lô Bắc, chẳng lẽ anh cảm thấy mình là một trưởng phòng tổ chức thì có thể đại biểu cho bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, bí thư Trình, đại biểu cho toàn thể thường ủy An Dịch sao? Nếu thật sự là như vậy thì làm phiền anh lập lại lời nói vừa rồi cho tôi nghe thử xem?

Vương Tử Quân tuy không lớn tiếng nhưng những lời nói của hắn không khỏi làm cho Cát Trường Lễ nghẹn họng và thiếu chút nữa là hộc máu. Tất nhiên Cát Trường Lễ sẽ không dám nói như vậy, hắn thật sự là trưởng phòng tổ chức, nhưng hắn ngồi ở vị trí đó thì sao? Nếu như lời nói của hắn rơi vào trong tai lãnh đạo thị ủy, đó là lời nói trái với kỷ luật, chẳng phải mình không xem lãnh đạo ra gì, coi rẻ thượng cấp sao?

Điều làm cho Cát Trường Lễ càng thêm tức giận là Vương Tử Quân cầm bí thư Trịnh và chủ tịch Lý ra để áp chế mình thì không sao, thế nhưng đối phương còn kéo cả Trình Vạn Thọ đứng ra, đây không phải là lấy mình ra làm trò đùa à? Hắn cũng không nghĩ rằng Vương Tử Quân vô duyên vô cớ nhắc đến Trình Vạn Thọ.

Vẻ mặt Cát Trường Lễ liên tục biến đổi, chợt đỏ chợt trắng, hai mắt lóe lên hào quang kinh người. Nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì chỉ sợ trưởng phòng Cát đã tiêu diệt Vương Tử Quân từ lâu rồi.

- Hừ!

Cát Trường Lễ rất muốn nói ra vài lời áp chế Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

- Ôi, trưởng phòng Cát, tôi cũng không biết anh muốn dùng gian phòng này, nếu như biết trước thì dù thế nào tôi cũng phải nể mặt anh. Bây giờ anh đã đến, không bằng chúng ta cùng dùng một bữa cơm chứ?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng phất tay áo bỏ đi của Cát Trường Lễ, hắn khẽ hô lên một tiếng.

Cát Trường Lễ lúc này không quan tâm đến lời nói của Vương Tử Quân, chỉ bước vài bước đã đi ra khỏi phòng. Đám trưởng phòng Hà và những người đi theo ở phía bên kia thấy Cát Trường Lễ rời đi thì cũng theo đuôi đi ra. Trưởng phòng Hà nhìn trận thế của mình, lại nhìn Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ nhanh chóng chạy theo Cát Trường Lễ.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Triệu Bí Ý, Tần Thọ Sinh và Vương Tử Quân. Nếu gương mặt Vương Tử Quân khá vui vẻ thì Triệu Bí Ý lại rất mất tự nhiên, hắn chỉ là một cán bộ bình thường, bây giờ đắc tội với trưởng phòng tổ chức và trưởng phòng của mình, trong lòng không khỏi bùng lên những con sóng cực kỳ khó chịu.

- Tử Quân, cậu xem chuyện này có thể cho...

Tần Thọ Sinh đưa mắt nhìn bộ dạng không yên của người bạn học cũ, trong lòng không còn chút chần chừ, hắn dùng giọng xin lỗi nói với Vương Tử Quân. Tuy Tần Thọ Sinh không phải người trong quan trường, thế nhưng cũng biết được không ít những chuyện trong quan trường, hắn thấy Cát Trường Lễ nổi nóng bỏ đi như vậy, rõ ràng là mình gây phiền cho Vương Tử Quân, nếu không phải mình mời Vương Tử Quân đến đây, sẽ không có sự việc như vậy phát sinh.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo rồi vừa cười vừa nói:

- Anh Tần, trời muốn mưa mà cô gái cũng muốn lấy chồng, những gì nên phát sinh thì cứ phát sinh, chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng bây giờ sự việc có liên quan đến trưởng phòng Triệu, sợ rằng trưởng phòng Triệu cũng khó thể tiếp tục công tác ở cơ quan thị ủy, không bằng đổi hoàn cảnh đến huyện Lô Bắc chúng tôi. Tuy điều kiện không tốt bằng cơ quan thị ủy nhưng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu như không có sự việc vừa rồi phát sinh thì Vương Tử Quân sẽ nói như vậy sẽ làm cho Triệu Bí Ý vui mừng như điên, nhưng bây giờ Vương Tử Quân đắc tội với Cát Trường Lễ, làm sao hắn có thể tin được lời nói của Vương Tử Quân? Cái gì mà đưa hắn đến huyện Lô Bắc, chưa nói những người khác, Cát Trường Lễ là người đầu tiên không thông qua.

- Cám ơn chủ tịch Vương cho tôi cơ hội, nếu như tôi thật sự có thể xuống công tác ở huyện Lô Bắc, tôi sẽ đi theo chủ tịch Vương làm tốt công tác vài năm.

Triệu Bí Ý tuy thật sự không yên nhưng lúc này là chủ nhà, cũng chỉ có thể mở miệng kiên trì mà thôi.

Vương Tử Quân nào không nhìn thấy vẻ khó chịu trên mặt Triệu Bí Ý, nhưng hắn cũng không muốn giải thích, cũng không muốn nói quá nhiều. Khi rượu và thức ăn được dọn lên, mọi người bắt đầu ăn uống, nhưng vì buổi chiều Vương Tử Quân còn phải gặp mặt Trịnh Đông Phương, thế là bữa cơm chỉ qua loa mà thôi.

Khi đi ra khỏi khách sạn Huy Đô, vẻ mặt Triệu Bí Ý vẫn treo nụ cười, thế nhưng nhìn qua vẫn thấy có chút cứng nhắc, điều này chứng tỏ sự việc vừa xảy ra thật sự khó thể tiêu tan. Cũng khó trách hắn, vì hắn chỉ là một vị phó phòng, bây giờ đắc tội với một vị trưởng phòng tổ chức thị ủy, dù là bất kỳ ai cũng không thể vui vẻ cho được.

- Anh Tần, hôm nay anh cũng đừng đi vội, chờ tôi làm xong việc thì chúng ta sẽ uống một bữa vui say.

Vương Tử Quân bắt chặt tay Tần Thọ Sinh rồi vừa cười vừa nói.

Tần Thọ Sinh có chút bất mãn với biểu hiện của bạn học cũ nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì, hắn đành phải bắt tay cười gượng với Vương Tử Quân, nói rằng nếu không có việc gì làm thì hãy đến thành phố Hồng Ngọc gặp mặt uống rượu.

Hai người nói thêm vài câu, Vương Tử Quân lên xe đi về phía thị ủy An Dịch. Sau khi thấy chiếc xe Santana màu đen chạy khuất dạng thì Tần Thọ Sinh mới quay sang an ủi bạn học của mình:

- Cậu nhìn bộ dạng chán nản của mình kìa, Vương Tử Quân không phải đã nói rồi sao? Cậu ấy cũng không phải là người nói không giữ lời, anh cũng không cần nghĩ gì nhiều, chuẩn bị đến Lô Bắc công tác hai năm là vừa.

Triệu Bí Ý không ngờ bạn học của mình lạ nói ra những lời như vậy, hắn ngẩn ngơ một lát rồi cũng quên cố kỵ mà nói:

- Anh ta có thể hoàn thành được sao?

- Nếu cậu ta đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ thành.

Tần Thọ Sinh nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Bí Ý rồi nghiêm túc nói.

Khi Vương Tử Quân đi đến khu văn phòng thị ủy An Dịch thì đúng một giờ bốn lăm, lúc này có không ít xe con chạy vào khu văn phòng thị ủy, càng có không ít cán bộ chạy xe máy xe đạp đi làm việc, cảnh tượng chung quanh khá bận rộn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thái Thần Bân đến khu văn phòng thị ủy, hắn dừng xe bên ngoài khu văn phòng dành cho các vị thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân lại đẩy cửa xe bước xuống đi về phía phòng làm việc của Trịnh Đông Phương. Khi Vương Tử Quân vừa đi được hai bước thì một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy đến ngay bên cạnh.

- Đây không phải là chủ tịch Vương Tử Quân sao?

Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên từ chiếc xe Audi ở phía sau, khi âm thanh vang lên thì Trình Vạn Thọ bước xuống từ chỗ ngồi phía sau chiếc Audi, hắn xách một chiếc cặp công văn, nhìn qua rất có phong thái của lãnh đạo.

Vương Tử Quân thấy Trình Vạn Thọ thì nhanh chóng nở nụ cười, hắn nhanh chóng đi về phía phó bí thư Trình:

- Chào bí thư Trình.

Trình Vạn Thọ hôm nay thật sự rất vui, hướng đi của Vương Tử Quân xem như đã định. Hắn nghĩ đến kết quả Vương Tử Quân bị sắp xếp đến ghẻ lạnh ở vị trí trưởng phòng nghiên cứu chính sách của khối chính quyền tỉnh mà trong lòng không khỏi sảng khoái, càng làm hắn cảm thấy vui vẻ hơn chính là trong lòng đang nghĩ về tên khốn này, không ngờ đối phương lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

Nụ cười nhạt của Vương Tử Quân thật sự rất đáng ghét trong mắt Trình Vạn Thọ, nếu không phải người này thì Dương Quân Tài cũng không rơi rớt đến tình trạng khốn khổ như lúc này. Nếu không phải đối phương thầm ra tay, chính mình có thể nhờ cây cầu của Dương Quân Tài để có thể có quan hệ thân thiết với Dương gia ở trung ương. Sợ rằng sau này đường làm quan của hắn sẽ càng ngày càng cao, không ngờ tất cả ước mơ của hắn đều bị Vương Tử Quân đập bể.

- Ha ha ha, Tử Quân, hôm nay tôi nghe các đồng chí phòng tổ chức tỉnh ủy nói cậu sẽ đến nhận công tác quan trọng ở phòng nghiên cứu chính sách của khối chính quyền tỉnh, nói thật thì tôi rất là không nỡ, một đồng chí như cậu lên tỉnh công tác là tổn thất rất lớn cho thành phố An Dịch.

Trình Vạn Thọ cười tủm tỉm, vẻ mặt tiếc hận, nhưng dù là ai cũng có thể nghe thấy hắn đang tự vạch áo cho người xem lưng. Nếu Vương Tử Quân được đề bạt làm chủ nhiệm của phòng nghiên cứu chính sách thì sẽ là thăng chức, nhưng khốn nổi chỉ là một vị trưởng phòng bình thường, hì hì, đó là cách biệt một trời một vực. Cấp bậc khác trong khối chính quyền tỉnh là không nhiều, thế nhưng cấp bậc chính xứ thì thật sự là quá nhiều.

Vương Tử Quân tất nhiên nghe rõ lời trêu tức của Trình Vạn Thọ, trong lòng hắn cũng có tính toán của mình, hắn cười hì hì dùng giọng biết thời thế nói:

- Nếu như anh Trình thật sự cảm thấy khó thể bỏ qua, như vậy tôi sẽ không đi.

- Ôi, nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi, ai bảo lãnh đạo tỉnh ủy đã nhìn trúng nhân tài như cậu, lãnh đạo muốn cậu được bồi dưỡng trọng điểm, tôi dù không muốn cũng không ngăn được. Đồng thời tôi cũng không thể vì lòng ái tài của mình mà làm trễ nãi tương lai tốt đẹp của cậu.

Trình Vạn Thọ nói đến bốn chữ tương lai tốt đẹp thì không khỏi lớn tiếng nhấn mạnh.

Vương Tử Quân mỉm cười cảm tạ sự quan tâm của Trình Vạn Thọ. Lúc này Trình Vạn Thọ cũng tiến lên kéo tay Vương Tử Quân, khuyến khích Vương Tử Quân sau khi ngồi lên cương vị công tác thì nhất định phải cố gắng, phải tạ ra một thời đại mới. Trình Vạn Thọ yêu cầu dù Vương Tử Quân có đến nơi nào cũng không nên quên mình là cán bộ thành phố An Dịch, đại biểu cho hình tượng cán bộ trẻ của thành phố An Dịch.

- Tử Quân, sau này cậu về tỉnh sẽ là lãnh đạo tỉnh, nếu tôi có tìm gặp cậu, cũng mong cậu đừng quên đấy nhé?

Khi hai bên tách ra thì Trình Vạn Thọ cũng không quên nói đùa một câu với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt chặt bàn tay mềm nhũn của Trình Vạn Thọ rồi nghiêm trang nói:

- Bí thư Trình, anh xem mình kìa, tôi sao có thể quên, nhưng dù quên ai tôi cũng không quên ngài, dù sao thì ngài cũng có công dẫn dắt tôi.

Hai bên cười lên ha hả, Trình Vạn Thọ ngẩng đầu đi về phía phòng làm việc của mình, bàn chân nhấc lên cao, bộ dạng đắc ý khó thể bỏ sót.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Trình Vạn Thọ đi về phía phòng làm việc, trên miệng là nụ cười vui vẻ, hắn không biết sau khi Trình Vạn Thọ biết mình đến báo cáo thứ gì cho Trịnh Đông Phương, không biết đối phương còn có biểu hiện vui vẻ như lúc này không?

- Chủ tịch Vương, mời anh ngồi, bí thư Trịnh đang nghỉ ngơi, anh chờ một chút vậy.

Khi Vương Tử Quân đi đến trước mặt thì Chương Đức Long vội vàng đứng lên, hắn vừa mở lời mời ngồi vừa rót cho Vương Tử Quân một ly trà.

Vương Tử Quân mỉm cười bắt chuyện với Chương Đức Long, lại ngồi xuống đối diện với thư ký Chương. Chương Đức Long đặt ly trà trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói:

- Hôm nay trưởng phòng tài chính tỉnh đến kiểm tra thị sát, giữa trưa bí thư Trịnh có uống hơi nhiều.

Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ trong tay của Chương Đức Long rồi nói một tiếng cảm ơn, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với Chương Đức Long. Chương Đức Long nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và khá bình tĩnh của Vương Tử Quân mà trong lòng thầm sinh ra cảm thán, tuy hắn lớn tuổi hơn Vương Tử Quân thế nhưng lúc này không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ bội phục.

Chương Đức Long là thư ký của bí thư thị ủy, hắn biết rõ một số việc mà người ta còn chưa được biết, tin tức Vương Tử Quân sắp đến đảm nhiệm một vị trí trưởng phòng của phòng nghiên cứu chính sách tỉnh, đây là tin tức mà hắn là một trong những người biết trước khá sớm. Hắn là thư ký bên cạnh bí thư Trịnh Đông Phương, những ngày tháng qua hắn cảm thấy có nhiều người vì được mất một vị trí mà tỏ ra lo lắng, bây giờ chủ tịch Vương Tử Quân vẫn tươi cười như không, điều này làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác bội phục.

Chương Đức Long tin tưởng Vương Tử Quân không thể không bức bối, thế nhưng bộ dạng lạnh nhạt bình thường như không của chủ tịch Vương chính là công phu khó có được. Hắn nghĩ đến tình huống lãnh đạo thường nhíu mày về hướng đi của Vương Tử Quân, hắn càng tỏ ra nhiệt tình hơn với chủ tịch Vương.

- Tút, tút, tút...

Khi hai người đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn làm việc của Chương Đức Long chợt vang lên, Chương Đức Long cầm điện thoại lên xem, sau đó hắn vội vàng đứng lên nghiêm túc nói:

- Bí thư Trịnh, tôi là Đức Long.

Trịnh Đông Phương ở đầu dây bên kia nói một câu gì đó, Chương Đức Long đặt điện thoại xuống nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Trịnh mời anh vào phòng.

Vương Tử Quân đặt ly trà trong tay xuống, hắn đứng lên nói:

- Anh bạn, ngày sau nếu rảnh thì hai ta cùng nhau tâm sự một phen.

Chương Đức Long vội vàng gật đầu, không dám biểu hiện chút tư thái của thư ký lãnh đạo, hắn khách khí nói:

- Chủ tịch Vương nếu có rảnh thì tùy tiện gọi tôi một tiếng, tôi đảm bảo dù mưa gió giông tố thế nào cũng sẽ đến theo lời hiệu triệu của ngài.

Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc của Trịnh Đông Phương, phòng làm việc của bí thư Trịnh khá rộng rãi, lúc này bí thư đang uống trà nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, hai hàng chân mày nhíu lại.

Nói thật thì ngày hôm nay Trịnh Đông Phương suy nghĩ nhiều nhất là vấn đề nên nói chuyện với Vương Tử Quân như thế nào, lão tuyệt đối không ngờ lại có một sắp xếp ngoài ý muốn như vậy với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân sẽ là một vị trưởng phòng của phòng nghiên cứu chính sách, chức vị nhìn qua có vẻ khá tốt thế nhưng ai cũng biết độ nặng của nó là thế nào.

Nếu Vương Tử Quân được đề bạt là bí thư huyện ủy thì sẽ có cấp bậc phó phòng, bây giờ nếu ném đến phòng nghiên cứu chính sách với cái mác cán bộ thanh niên được bồi dưỡng trọng điểm, như vậy căn bản là ướp lạnh. Hơn nữa Trịnh Đông Phương biết rõ tình hình của khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, nếu Vương Tử Quân đến khối chính quyền tỉnh Sơn Nam thì sẽ có quả ngọt để ăn sao?

Vì việc này mà Trịnh Đông Phương đã gọi điện thoại cho Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng Nhiếp Hạ Quân ở đầu dây bên kia lên tiếng rất đường hoàng, nhưng từ những lời giải thích đường hoàng đó mà bí thư Trịnh biết rõ Nhiếp Hạ Quân đang rất bất đắc dĩ. Dương Độ Lục vẫn còn lực ảnh hưởng quá lớn ở tỉnh Sơn Nam, có xu thế thâm căn cố đế, lay bất động, lật không đổ, dù là bí thư Trần Quốc Văn trước kia hay bí thư Nhiếp Hạ Quân vào lúc này cũng khó thể nào khống chế hoàn toàn hội nghị thường ủy tỉnh ủy.

Trịnh Đông Phương thầm nghĩ lung tung thì thấy Vương Tử Quân bước vào phòng dưới ánh nắng trời chiều rực rỡ, lúc này Vương Tử Quân căn bản không có chút biểu hiện chán chường, thật sự không cho là đúng.

Chưa nói gì khác, Vương Tử Quân rõ ràng là một cán bộ có tố chất tâm lý tuyệt vời, điều này không khỏi làm cho Trịnh Đông Phương cảm khái vô hạn.

"Cũng chỉ có thể trông chờ vào ngày sau mà thôi!"

Trịnh Đông Phương thầm than một câu, sau đó lão đứng lên khỏi ghế nói:

- Tiểu Vương, đến đây, ngồi đi, ngồi đi.

- Chào bí thư Trịnh.

Vương Tử Quân duỗi hai tay bắt chặt tay Trịnh Đông Phương, sau đó hắn mới ngồi xuống ghế sa lông trong phòng bí thư Trịnh. Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì bí thư Trịnh cũng đã đi ra ngồi ở chiếc ghế sa lông phía bên kia.

Chương Đức Long nhìn vị trí ngồi của bí thư Trịnh Đông Phương mà không khỏi sinh ra cảm giác đắc ý vì chính mình trước nay chú tâm nối quan hệ với Vương Tử Quân, hắn hiểu lãnh đạo ngồi như vậy là có ý gì. Dưới tình huống bình thường, dù tiếp kiến phó chủ tịch thành phố thì Trịnh Đông Phương cũng chỉ ngồi trên ghế làm việc của mình, không ngờ Vương Tử Quân đến thì bí thư Trịnh lại đi ra ngồi ngang hàng như thế. Vì vậy mà có thể thấy địa vị của chủ tịch Vương trong lòng bí thư Trịnh là rất cao.

Chương Đức Long rót trà cho hai người rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng. Sau khi cửa phòng được đóng lại thì bên trong chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương.

Hai người bắt đầu nói chuyện, người lên tiếng chủ đạo chính là Trịnh Đông Phương. Hơn nữa Trịnh Đông Phương cũng không chú tâm quá nhiều đến chuyện công tác, chỉ quan tâm đến cuộc sống của Vương Tử Quân.

- Tử Quân, cậu kết hôn có chút sơ sài, tôi thấy khi nào cậu rảnh thì nên đưa vợ đi dạo chơi. Năm tháng như thoi đưa, con người nhanh chóng già lão, lời này thật sự không phải là giả. Giống như tôi vậy, lúc này muốn đi chơi, muốn lãng mạn cũng không còn tâm tình nữa rồi.

Trịnh Đông Phương mỉm cười nâng ly trà chuyển chủ đề lên người Mạc Tiểu Bắc.

Trịnh Đông Phương là một bí thư thị ủy cấp phó bộ thì thật sự rất bận rộn, thời gian sắp xếp rất căng, căn bản cũng không có thời gian nói chuyện gia đình với cấp dưới, nhưng không biết vì sao bây gời bí thư Trịnh lại chú tâm đến vấn đề này như vậy.

Nếu nói thật lòng thì Trịnh Đông Phương rất tán thưởng vị cán bộ thanh niên trưởng thành, thông minh, khéo léo và giỏi giang này, lão thật sự không biết nên sắp xếp hắn như thế nào cho phải. Lão thấy nói ra kết quả kia thì thật sự rất ngượng mồm, dù là chính lão cũng cảm thấy kết quả đó không công bằng với Vương Tử Quân.

- Cám ơn bí thư Trịnh quan tâm, tôi cũng có quyết định như vậy nhưng lại không có nhiều thời gian, tuyến trên có nhiệm vụ thì tuyến dưới chạy mỏi chân. Bí thư Trịnh cũng không thể chỉ cho ra yêu cầu với chúng tôi, nếu có rảnh thì ngài cũng nên đi nghỉ ngơi thoải mái một chút, công tác mà, dù sao cũng không thể làm hết được.

Vương Tử Quân cười nói lại hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó hắn nói tiếp:

- Bí thư Trịnh, tôi có việc cần báo cáo với anh.

Trịnh Đông Phương nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân, lão thầm nghĩ, thứ gì nên đến cũng sẽ phải đến. Cũng may mà lão đã sớm chuẩn bị tâm lý, thầm nghĩ Vương Tử Quân nói ra trước cũng tốt, dù sao thì sự việc này sớm muộn gì cũng phải nói, đối phương phát tiết một chút cũng tốt, dù sao cũng còn hơn chôn giấu nổi buồn phiền trong lòng.

Trịnh Đông Phương nhanh chóng bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, lão khẽ nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, lại dùng giọng chân thành nói:

- Tử Quân, có gì cậu cứ nói.

- Bí thư Trịnh, đây là tài liệu của phòng tài chính huyện Lô Bắc đưa đến ngày hôm nay, tôi đã xem qua, cảm thấy sự kiện này quá lớn cho nên mới đưa đến cho chư vị lãnh đạo quyết định.

Vương Tử Quân nói rồi lấy ra phần văn kiện viết tay của trưởng phòng Triệu đưa cho Trịnh Đông Phương.

Trịnh Đông Phương chợt kinh ngạc, lão không ngờ Vương Tử Quân cũng không phải đến kêu khổ mà thật sự là báo cáo công tác. Lão nhận lấy tài liệu trong tay Vương Tử Quân, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn.

Lúc đầu Trịnh Đông Phương giống như xem xét một phần tài liệu thông thường, nhưng càng xem thì vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Thật to gan, Dương Quân Tài này thật sự là cả gan làm loạn, không những ném tất cả tài chính của huyện Lô Bắc đến đầu tư bất động sản ở phương nam, còn lấy danh nghĩa của chính quyền huyện Lô Bắc vay một khoản tiền lớn của ngân hàng, số tiền vài chục triệu, là vài chục triệu.

Lúc này Trịnh Đông Phương biết rất rõ trò đầu tư bất động sản ở phương nam, Tôn Hiểu Ngộ mất tích càng làm cho lão sinh ra dự cảm không tốt. Nhưng sau khi xem xong văn kiện thì lão thật sự sinh ra một ý nghĩ khác thường.

Chẳng lẽ Vương Tử Quân thật sự đến bây giờ mới biết sao? Dựa vào những gì Trịnh Đông Phương biết về Vương Tử Quân, suy đoán này đã nhanh chóng bị chối bỏ. Vương Tử Quân là một vị chủ tịch huyện có lực ảnh hưởng sâu rộng ở huyện Lô Bắc, chưa nói đến phương diện Vương Tử Quân đã chủ trì công tác ở huyện Lô Bắc một tuần qua, dù là khi học tập ở trường đảng chỉ sợ cũng biết rõ chân tướng sự việc này.

Vương Tử Quân là một người quyết đoán, trước nay làm gì cũng như sấm sét, không bao giờ rề rà. Nhưng vì sao đến bây giờ Vương Tử Quân mới đưa phần tài liệu này lên báo cáo với mình? Nếu xét từ phương diện ổn định thì nó thật sự rất phù hợp, nhưng nguyên nhân là như vậy sao?

Phản kích!

Rõ ràng đây là đòn phản kích của Vương Tử Quân với Dương gia, yếu điểm phản kích của Vương Tử Quân chính là Dương Quân Tài.

Nếu nói công trình 315 của Dương Quân Tài chỉ là một hạng mục tô vẽ thành tích, là một trò khôi hài không thực tế thì có thể nói đó là chút sai lầm chính trị để che giấu đi tất cả, cũng không đủ đẩy Dương Quân Tài vào chỗ chết. Nhưng bây giờ thì khác, nếu một khi ném tin tức này ra, chỉ sợ Dương Quân Tài sẽ rơi vào một con đường chết không chốn chôn thây, hoàn toàn xong đời.

Nhẹ nhất chính là xử lý song quy, Trịnh Đông Phương nghĩ đến những cơn mưa gió bão tố khi vụ việc này bị phanh phui ra mà không khỏi cảm thấy run rẩy, trong lòng chợt lóe lên điểm sáng về hướng đi u ám của Vương Tử Quân, hơn nữa ánh sáng này càng ngày càng rực rỡ và chiếu rọi khắp không gian.

Trịnh Đông Phương vừa mừng vừa sợ, lão biết khi tài liệu này được công bố thì sẽ không ai có thể đứng ra đối kháng, tất cả sẽ bị cuốn đi như gặp lũ quét, đám người thao túng sự việc cũng không thể làm gì được, không thể không muối mặt tiếc nuối.

Lúc này nụ cười của Trịnh Đông Phương cực kỳ sáng lạn, nhưng Trịnh Đông Phương lại cảm thấy một thay đổi kinh người chậm rãi triển khai theo nụ cười của mình.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Trịnh Đông Phương đặt phần tài liệu trong tay xuống rồi nói:

- Chuyện này tôi ẽ nhờ người của ủy ban kỷ luật thị ủy tham gia điều tra...

Dương Quân Tài thật sự vui vẻ, hơn một tuần qua hắn thật sự sinh ra cảm giác hãnh diện, giống như hắn đang phát huy khả năng của mình trên người một con đàn bà ngỗ nghịch. Hắn thậm chí ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lại hát vang một bài, dùng hành động để biểu hiện cảm giác của mình.

Tất cả cũng chỉ vì tên khốn kia, một tên khốn để hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tử Quân, tât cả đều là vì Vương Tử Quân. Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống tên khốn đã hủy diệt kế hoạch xuống tuyến dưới rèn luyện của mình sắp được đẩy vào ăn không ngồi chờ ở phòng nghiên cứu chính sách của khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, trong lòng không khỏi vui mừng như điên. Lúc này trong sân đều là tiếng cười của hắn, thậm chí cười đến mức chảy cả nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment