Nếu so sánh với tình cảnh sao quanh trăng của Vương Tử Quân thì Tôn Trạch Hồng cảm thấy trong lòng có chút đố kỵ. Hắn là phó bí thư xếp hàng đầu tiên trong tỉnh đoàn Sơn Nam, hắn không nhớ mình đã từng có đãi ngộ như vậy hay chưa, không ngờ Vương Tử Quân mới đến vài ngày đã hầu như nhảy qua đầu mình.
Hoắc Tương Nhiễm có đến không? Anh Hoắc lúc này đang mất hết mặt mũi, sẽ đến cổ động cho Vương Tử Quân sao? Rõ ràng Hoắc Tương Nhiễm sẽ hận chết Vương Tử Quân, như vậy mình sẽ liên hợp với Hoắc Tương Nhiễm, như vậy khả năng Hoắc Tương Nhiễm xông lên va chạm với Vương Tử Quân là rất lớn.
Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, sau này nếu đi xuống thì chỉ có nước chết đuối; bay cao thì té chết.
Tôn Trạch Hồng thầm nghĩ như vậy rồi nở nụ cười quỷ dị, đồng thời gương mặt càng thêm sáng lạn. Hắn hướng về phía Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, bây giờ mọi người tỏ ra thịnh tình như vậy thì anh cũng đừng chối từ, anh cũng đừng nên kéo người khác ra ngoài.
Khi Tôn Trạch Hồng lên tiếng thì cửa bị kéo ra, khi Hoắc Tương Nhiễm với gương mặt đông cứng xuất hiện trong phòng thì bầu không khí ấm áp như mùa xuân chợt biến thành trạng thái cực kỳ xấu hổ.
Rất nhiều người vốn mang nụ cười trên mặt, bây giờ đã trở nên ngưng trọng.
Cả đại sảnh tĩnh lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, từng ánh mắt đều nhìn về một người.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt căng cứng của Hoắc Tương Nhiễm, lú này ánh mắt của Hoắc Tương Nhiễm cũng rơi lên người Vương Tử Quân, hai người khẽ đối mặt nhau trong sảnh Sơn Hà.
Hoắc Tương Nhiễm thật sự cảm thấy rất khó xử vì không biết có nên đến tham gia bữa tiệc này hay không, dù biết đó là bậc thang của Âu Dương Dương để mình có thể bước xuống nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nếu mình không đến thì rõ ràng là càng thêm mất mặt, dù thế nào thì mình cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi biết Âu Dương Dương mở tiệc mời khách thì Hoắc Tương Nhiễm ngồi trầm mặc trong phòng làm việc của mình, trước kia hắn rất ít hút thuốc, lúc này chỉ nửa ngày đã hết hai bao thuốc.
Đi thì thật sự mất mặt, nhưng nếu không đi thì càng mất mặt hơn, nếu như mình không có chút độ lượng như vậy, sao có thể tiếp tục phát triển ở tỉnh đoàn? Hoắc Tương Nhiễm nghĩ đến tình huống trước đó mình ồn ào mời Vương Tử Quân đến tham gia tiệc rượu, hắn cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Tiền nợ ba tháng đến quá nhanh, trong đầu Hoắc Tương Nhiễm nghĩ đến những vấn đề như vậy, cuối cùng hắn mới bóp nát đầu thuốc và đi đến sảnh Sơn Hà. Trước khi đến hắn đã cho ra quyết định, dù thế nào thì mình cũng phải giống như Từ Thứ tiến vào doanh trại quân Tào, mặc kệ Vương Tử Quân có như thế nào thì mình cũng không cần lên tiếng.
Nhưng vừa vào cửa thì rơi vào ngay tình huống trước mắt, Hoắc Tương Nhiễm chợt cảm thấy hối hận không thôi, nhưng lúc này hắn không phải là người thắng nắm quyền khống chế tất cả, lúc này tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân.
"Không cần dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi!"
Hoắc Tương Nhiễm đưa mắt về từng ánh mắt nhìn mình, trong lòng thầm căm tức, thậm chí cảm thấy bức bối khó chịu, sau này mình nhất định phải cho đám người nhìn mình bằng ánh mắt này một bài học.
- Ha ha ha, tổ trưởng Hoắc, anh là một vị quan chấp pháp nhưng bây giờ mới đến, tôi có chuyện cần báo cáo với anh, bọn họ đang định liên hợp lại ép tôi, hôm nay tôi không gục xuống là không được. Anh là tổ trưởng kiểm tra kỷ luật, cũng không thể để bọn họ tùy ý thích làm gì thì làm được.
Vương Tử Quân nói rồi đi đến trước mặt Hoắc Tương Nhiễm, hắn cười ha hả, giọng điệu rất sảng khoái.
Hoắc Tương Nhiễm không ngờ người giải vây cho mình lại chính là Vương Tử Quân, hắn đối mặt với cành ô liu của vương tử quân thì không thể từ chối, cũng không từ chối được. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, nơi này cũng không phải là văn phòng tỉnh đoàn, đây là bàn rượu, các đồng chí mời rượu anh, như vậy nói rõ bọn họ kính ngưỡng anh, đãi ngộ như vậy là quá tốt, tôi đây có muốn như thế cũng không được.
- Này, tổ trưởng Hoắc cũng đừng nói lời tâng bốc để lừa gạt tôi, rượu đựng trong bình, dạ dày lại ở trong bụng, uống rượu vào sẽ cực kỳ khó chịu, rõ ràng là chịu khổ. Anh nuông chiều bọn họ như vậy là không hay, coi như hại tôi thảm bại.
Vương Tử Quân giả vờ tỏ ra tức giận, nhưng ngay sau đó hắn lại thay đổi chủ đề:
- Nếu không thì chúng ta cùng nhận lời chúc của bọn họ, nếu bí thư Hoắc đồng ý, tôi mời anh một ly
Vương Tử Quân rõ ràng đang hạ bậc thang cho mình, Hoắc Tương Nhiễm đã hạ quyết tâm, nhất định phải mời Vương Tử Quân một ly. Không phải hắn tự nhận mình thua, nhưng hắn nhất định phải mời rượu Vương Tử Quân, nếu không sẽ mất hết mặt mũi.
Bây giờ Vương Tử Quân chủ động mời rượu, hơn nữa còn cực kỳ bình tĩnh và không một tiếng động, điều này không khỏi làm cho Hoắc Tương Nhiễm cảm thấy thoải mái hơn, trong mắt lóe lên cảm giác khó tả, đồng thời cũng thuận tay nâng ly rượu lên.
Âu Dương Dương nhìn hai người Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm nâng ly rượu, trong lòng lại đánh giá Vương Tử Quân cao hơn vài phần. Vương Tử Quân này quá thần kỳ, là người có năng lực mạnh, đối nhân xử thế lại cực kỳ khôn khéo, thường thì những kẻ năng lực mạnh thường cậy tài khinh người, khi nổi giận thì tâm tình rất kém cỏi, nhưng Âu Dương Dương cảm thấy Vương Tử Quân không thuộc về hàng ngũ như vậy.
Vì hai nhân vật chính đã nâng ly mời rượu nhau, thế là bầu không khí liên hoan rất thành công. Nhưng bữa tiệc hôm nay thật sự là ký ức khốn khổ với Vương Tử Quân, vì người đến mời rượu như sóng biển, hết lớp này đến lớp khác.
Ngày hôm sau tỉnh dậy thì Vương Tử Quân cảm thấy đầu mình có hơi đau, hắn đi rửa mặt, ra ngoài ăn sáng, sau đó mới cảm thấy tinh thần và thể xác thoải mái một chút.
Thái Thần Bân chạy đến rất kịp thời, khi Vương Tử Quân xách cặp ra khỏi quán thì hắn đã dừng trước cổng ký túc xá.
Lúc này Vương Tử Quân đi vào trong khu văn phòng của tỉnh đoàn thì số người chào hỏi hắn thật sự đã rất đông, ngày càng nhiều. Thậm chí có người sắp đi vào văn phòng, khi thấy bí thư Vương đi đến thì tranh thủ lui ra cửa tươi cười chào hỏi. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tươi cười đáp lại lời chào hỏi của tất cả mọi người, dù không biết bọn họ có thật lòng hay không.
Sau khi xử lý vài chuyện đơn giản thì Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của bí thư Âu Dương Dương, hắn cũng không quá quen thuộc công tác của tỉnh đoàn, những chuyện cần phối hợp với các đơn vị ban ngành khác thì cần Âu Dương Dương ra mặt.
Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Âu Dương Dương, lúc này bí thư Âu Dương Dương đang ghi chép gì đó trên bàn làm việc. Hôm nay Âu Dương Dương mặc trang phục công sở màu đỏ, thật sự giống như một đóa hoa rực rỡ. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lên mặt bí thư tỉnh đoàn, hắn cảm thấy bí thư Âu Dương hôm nay hình như không vui.
- Hôm nay bí thư Âu Dương có vẻ rất bận rộn.
Vương Tử Quân có chút nghi vấn, thế nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ tùy ý len tiếng chào hỏi Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng đứng lên khỏi ghế, lại mỉm cười nhìn Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi còn tưởng rằng hôm nay anh không thể đi làm được, không ngờ người đi làm sớm nhất lại là anh.
Khi hai người Vương Tử Quân và Âu Dương Dương lên tiếng nói chuyện thì thư ký Chung Địch Hồng nhanh chóng châm trà, sau đó nhanh chân lui ra ngoài.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Âu Dương, ngày hôm qua thật sự uống quá nhiều, đến tận bây giờ vẫn còn đau đầu.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện thì chợt ý thức được hôm nay Âu Dương Dương có gì đó không giống với trước kia, hình như gò má trái của nàng có vẻ hơi sưng, nhưng sưng rất nhỏ, lại được trang điểm che giấu, căn bản không nhìn kỹ sẽ khó phát giác được.
"Không phải bị ai đánh đấy chứ?"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, điều này làm cho Vương Tử Quân bị dọa nhảy dựng lên. Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện thì Vương Tử Quân lại lắc đầu, Âu Dương Dương là cán bộ cấp giám đốc sở, như thế nào lại đánh nhau với người ta?
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn áp chế cảm giác nghi hoặc trong lòng, hắn mở miệng hỏi:
- Bí thư Âu Dương, có một việc tôi cần hỏi ý kiến của chị, đồng thời yêu cầu chị trợ giúp.
- Sao? Chuyện gì làm cho bí thư Vương bất bình như vậy? Để xem tôi có biện pháp nào để giải quyết không?
Âu Dương Dương mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng trêu chọc nói.
Âu Dương Dương có biểu hiện như vậy càng làm cho Vương Tử Quân triệt để bỏ qua ý nghĩ che giấu, hắn nhanh chóng nói về sự kiện cúp điện ở trường nghề thanh niên cho Âu Dương Dương.
"Phối hợp với ngành điện?"
Âu Dương Dương nói lại một lời của Vương Tử Quân mà trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, giống như chuyện này cũng không phải dễ dàng gì.
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Dựa theo những gì Vương Tử Quân được biết thì chỉ cần lãnh đạo tỉnh đoàn ra mặt thì sự việc này sẽ được giải quyết rất dễ dàng, dù sao thì nó cũng liên quan đến hai đơn vị. Dù cục điện lực cảm thấy đang thiếu hụt điện, thế nhưng trường nghề thanh niên cũng rất cần điện ổn định để dạy và học. Sự việc này cũng không đến mức làm ảnh hưởng đến cục điện lực tỉnh, chỉ cần cục điện lực thành phố Sơn Viên lên tiếng cũng đủ giải quyết vấn đề rồi.
Nhưng bây giờ tại sao Âu Dương Dương lại tỏ ra khó khăn như vậy?
- Bí thư Vương, thật sự không dám giấu anh, chuyện này thật sự khó khăn.
Âu Dương Dương khẽ xoa xoa tay:
- Chuyện này nói ra cũng là lỗi của tôi, năm trước có phơi bày một hiện trạng chất lượng phục vụ trong văn phòng của cục điện lực quá kém, công nhân viên đi làm không tích cực. Tôi cho người đi thăm dò, sau khi xác nhận thông tin thì không ch cơ quan đoàn của cục điện lực danh hiệu tiên tiến.
Không cho người ta danh hiệu tiên tiến, sự việc nào có liên quan đến tỉnh đoàn nhưng Âu Dương Dương vẫn mạnh tay, xem ra đó là lý do vì sao nàng có danh hiệu người phụ nữ sắt, sự việc như vậy xảy ra thì quan hệ giữa cục điện lực và tỉnh đoàn có thể khá lên mới là lạ. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Sau này thế nào?
Vương Tử Quân tuy đã suy đoán được kết quả nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi một câu.
- Còn có thể thế nào nữa? Người của cục điện lực đến vài lần, tôi cũng không gặp mặt bọn họ, sau này bọn họ cũng không đến nữa.
Âu Dương Dương buông tay ra rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói với Vương Tử Quân.
- Xem ra sự việc thật sự có chút phiền toái, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại trở nên như vậy?
Vương Tử Quân cũng chỉ cười khổ một tiếng, nhưng chuyện này cũng cần phả giải quyết cho tốt mới được.
- Bí thư Âu Dương, nếu không thì chúng ta liên lạc với bọn họ, nếu không thành công thì ta lại nghĩ biện pháp khác.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn đưa ra một ý kiến không tính là quá hay cho Âu Dương Dương.
- Vậy thì thử xem thế nào, nếu không được thì tôi sẽ nhờ chủ tịch Chung ra mặt. Anh ấy là phó chủ tịch phân công quản lý điện, mời anh ấy ra mặt cũng xem như phù hợp.
Âu Dương Dương giống như cảm nhận được Vương Tử Quân đến đây tìm sự trợ giúp của mình, chính mình nếu không cho ra phương án phù hợp, chỉ sợ lại dội gáo nước lạnh lên đầu Vương Tử Quân, thế là thầm cảm thấy có chút lo lắng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ nếu không phải thật sự quá bất đắc dĩ, dù là các vị lãnh đạo ở cấp bậc nào cũng muốn giải quyết sự việc trong vòng tay của mình, dù sao thì nếu yêu cầu lãnh đạo ra mặt cũng là thể hiện sự bất lực của mình.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương Dương thì Vương Tử Quân gọi chủ nhiệm văn phòng Lâm Thụ Cường đến phòng của mình. Dù sao thì chuyện này cũng khó thể mở miệng liên hệ, không bằng nhờ chủ nhiệm Lâm đi xử lý. Đối với người thường này chỉ giỏi bày ra những trò âm mưu quỷ kế thì Vương Tử Quân tuy không quan tâm nhưng cũng chẳng bỏ qua, thỉnh thoảng cũng phải cho đối phương một bài học.
- Bí thư Vương, ngài tìm tôi sao?
Lâm Thụ Cường đối mặt với Vương Tử Quân thì tỏ ra cực kỳ tôn trọng.
Vương Tử Quân nhìn vào cặp mắt có chút nếp nhăn của Lâm Thụ Cường, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Thụ Cường, mời anh ngồi, anh đến phòng tôi mà khách khí như vậy, chẳng phải đang xem tôi là người ngoài sao?
Lâm Thụ Cường thật sự rất muốn xem Vương Tử Quân là người ngoài, tốt nhất là không nên đến tỉnh đoàn. Tuy hắn thầm oán như vậy nhưng trên miệng lại xưng không dám, sau đó ngồi xuống ghế sa lông.
- Chủ nhiệm Thụ Cường, anh là lão tướng trong văn phòng tỉnh đoàn chúng ta, bí thư Âu Dương đã không ít lần tuyên dương khích lệ anh. Anh là người công tác sinh động mạnh mẽ, lực lượng cao độ, không ít lần lập công lớn cho tỉnh đoàn.
Vương Tử Quân móc thuốc ra ném cho Lâm Thụ Cường một điếu, sau đó khẽ hỏi.
Vẻ mặt Lâm Thụ Cường chợt biến đổi, nếu là lãnh đạo khác khích lệ thì hắn sẽ cười tủm tỉm tiếp nhận, nhưng nếu người đó là Vương Tử Quân, như vậy hắn thật sự sinh ra cảm giác ngồi không yên. Hắn thấy Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói ra những câu như vậy, chắc chắn có thứ gì đó đang chờ đón mình.
- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương cũng chỉ quen miệng mà thôi, thật ra con người tôi năng lực có hạn, làm việc cũng không quá thỏa đáng, làm tốt công tác cũng vì sau lưng có sự lãnh đạo của các vị...
Thấy Lâm Thụ Cường muốn từ chối thì Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo nói:
- Chủ nhiệm Lâm, tôi gọi anh đến không phải muốn nghe những lời khiêm tốn, bây giờ chuyện cung cấp điện cho trường nghề thanh niên của tỉnh đoàn chúng ta có vấn đề, tôi và bí thư Âu Dương kết hợp một số tình tiết và cảm thấy anh là người thích hợp ra mặt, coi như mệt nhọc anh một chuyến.
Lâm Thụ Cường cũng không quá quan tâm đến chuyện đi phối hợp với cục điện lực, nhưng đột nhiên hắn giật mình chợt nhớ đến chuyện xảy ra vào năm ngoái: Tỉnh đoàn đã không tặng bằng khen đơn vị tiên tiến cho cục điện lực. Hắn nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ động, nếu là nhiệm vụ cứng ngắc thì cũng dễ nói, cục điện lực dù không tình nguyện thì cũng chỉ có thể làm theo, nhưng bây giờ mình có chuyện cầu người ta, người ta có đồng ý hay không còn phải xem xét vào tâm tình tốt xấu thế nào.