Vương Tử Quân thật sự không ngờ Hoắc Tương Nhiễm lại nói ra những lời như vậy, vì hắn đối với chuyện này cũng không quá để ý, Hoắc Tương Nhiễm sao lại an ủi mình như thế? Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến lời nói của mình khi đánh đuổi tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội trước đó.
Đối với những lời đó thì vương tử quân tất nhiên không giải thích, nhưng bây giờ đối mặt với ý tốt của Hoắc Tương Nhiễm thì hắn thật sự sinh ra cảm giác buồn bực. Nhưng hắn vẫn gật đầu, vẫn nói lời cảm tạ với Hoắc Tương Nhiễm.
Những lời phát biểu của bí thư Lưu Truyền Thụy nhanh chóng được truyền đạt lại trong tỉnh đoàn, tuy Âu Dương Dương luôn cường điệu sự hài lòng của tỉnh ủy với công tác của tỉnh đoàn, đợt điều chỉnh này là lãnh đạo tỉnh ủy suy xét đến phương diện phòng lao động thương binh xã hội thích hợp hơn với hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, sắp xếp như vậy là quan tâm đến đại cục. Nhưng đám cán bộ của tỉnh đoàn vẫn cảm thấy giống như mình trơ mắt để người ta hái đi trái cây chăm sóc lâu ngày, thật sự cảm thấy mắc nghẹn khó chịu.
- Con bà nó, cũng biết chỉ có kết quả như vậy.
Một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi đi từ trong phòng họp ra ngoài, hắn không nhịn được chửi ầm lên.
- Bí thư Vương không phải đã nói còn chưa đến giai đoạn cuối cùng sao?
Một tên cán bộ đi bên cạnh nói.
Tên cán bộ hơn ba mươi khẽ nghiêng đầu nhìn tên cán bộ trẻ tuổi bên cạnh:
- Này cậu em, cậu không hiểu hay giả vờ hồ đồ vậy? Bí thư Vương nói như vậy chẳng qua chỉ là vì thể diện của tỉnh đoàn chúng ta mà thôi. Bây giờ bí thư Lưu cũng đã đại biểu cho tỉnh ủy xuống khen thưởng và an ủi tỉnh đoàn, cậu cảm thấy chuyện lần này còn cơ hội lật ngược bàn cờ sao?
Tên cán bộ hơn ba mươi nói đến đây thì ngẩng đầu nói:
- Cậu em, anh cho cậu một tiện nghi nhé, chúng ta đánh cuộc, nếu như chuyện này cứ như vậy thì anh thắng, nếu như có chuyển biến thì cậu thắng. Nếu cậu thắng thì anh sẽ mời cậu đến Cẩm Viên Tinh ăn tối, nếu như anh thắng, coi như thắng chay đi.
Tên cán bộ nhìn người đàn ông hơn ba mươi nói với nụ cười tự tin, hắn biết rõ đối phương đang nói giỡn với mình, nhưng lúc này lại không biết vì sao xuất hiện dũng khí:
- Tốt, em sẽ đánh cuộc với anh. Nhưng nếu em thua cũng mời anh dùng cơm, Cẩm Viên Tinh thì không được, nhưng quán cơm vỉa hè thì không có vấn đề.
Tám giờ sáng, trong trường kỹ thuật công nghệ Sơn Nam, tất cả đã được sắp xếp trang hoàng đẹp đẽ, khi Vương Tử Quân đi vào thì thiếu chút nữa đã không nhận ra đây là trường kỹ thuật công nghệ Sơn Nam. Những bức biểu ngữ giăng khắp nơi, thao trường sạch sẽ như trong nhà, nhìn qua giống như nơi đây sắp tổ chức một đại lễ gì đó.
Vương Tử Quân vừa xuống xe thì một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đi đến, sau khi nhìn thiệp mời của Vương Tử Quân thì nhanh chóng đưa đến khu vực chờ. Trong khu vực này đã tụ tập không ít người, tất cả đều là lãnh đạo đơn vị ban ngành, Giản Thuận Bình là chủ nhà lại đang bàn luận nóng sốt với đám người nơi đây.
Giản Thuận Bình mặt một bộ tây trang thẳng thớm, trước ngực là cà vạt đỏ, hắn chỉ còn kém phủ lên người tấm lụa hồng với hai chữ chú rể mà thôi. Lúc này Giản Thuận Bình cười tươi hớn hở, gương mặt nhơn nhớt như một đóa hoa mào gà.
- Trưởng phòng Triệu, phòng tài chính tỉnh cũng phải cho ra giúp đỡ nhiều hơn với trường nghề thanh niên đấy nhé? Người nào mà không biết chỉ cần anh vung tay lên là sẽ quyết định đám người chúng tôi ăn muối hay ăn thịt?
Giản Thuận Bình cười ha hả lên giọng nói đùa với một người đàn ông trung niên có gương mặt dài và hẹp ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên có cặp mắt khá hẹp, hắn nghe được lời nói thổi phồng của Giản Thuận Bình thì sinh ra cảm giác hưởng thụ, hai mắt nhỏ híp lại thành đường:
- Trưởng phòng Giản, anh cũng đừng kéo tôi lên quá cao như vậy, tôi nói cho anh biết, nếu anh hôm nay không chiêu đãi chúng tôi cho tốt, như vậy thì chuyện ngân sách anh cứ chờ ở đấy cho tôi. Người nào mà chẳng biết anh đang ôm một con búp bê vàng, chỉ cần làm tốt thì sẽ cực kỳ có mặt mũi trước lãnh đạo tỉnh ủy.
- Ha ha ha, may mắn, chỉ là may mắn mà thôi.
Giản Thuận Bình đứng giữa những lời chúc mừng của đám người chung quanh, tuy ngoài miệng hắn rất khiêm tốn nhưng thực tế thì lại đắc chí không thôi.
Khi Giản Thuận Bình và vị lãnh đạo phòng tài chính đang bàn chuyện sôi nổi thì vô tình thấy được Vương Tử Quân. Hắn căn bản không có hảo cảm gì với tên phó bí thư trẻ tuổi của tỉnh đoàn, đặc biệt là người mình phái đi phát thiệp mời lại bị đánh, hơn nữa nghe tên kia nói thì người chỉ huy đánh người chính là phó bí thư Vương Tử Quân kia.
- Ha ha ha, bí thư Vương cũng đến, hoan nghênh, thật sự hoan nghênh.
Vẻ mặt Giản Thuận Bình chợt biến đổi, hắn nhiệt tình đưa tay về phía Vương Tử Quân, hai bàn tay mập mạp duỗi ra rất phong độ.
Vương Tử Quân đối mặt với gương mặt tươi cười của Giản Thuận Bình thì trong lòng liên tục cười lạnh, hắn duỗi tay mình bắt chặt tay của đối phương.
- Các vị, mọi người không phải muốn được làm quen với vị cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam chúng ta sao? Mọi người đến đây, tôi giới thiệu cho mọi người biết, vị này chính là bí thư Vương Tử Quân của tỉnh đoàn, là vị cán bộ cấp sở trể tuổi nhất và có tương lai nhất của tỉnh chúng ta.
Giản Thuận Bình chào hỏi Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả lớn tiếng nói với đám người chung quanh.
Cán bộ trẻ gần đây vốn luôn được người ta chú ý, lúc này Vương Tử Quân lại là người trẻ tuổi nhất, lại là một thành viên trong hàng ngũ cán bộ cấp sở, thế là càng thu hút ánh mắt của mọi người.
Vương Tử Quân biết Giản Thuận Bình chẳng có ý gì tốt, đối phương thổi phồng chính mình cũng chẳng có hảo ý gì. Nhưng khi đối mặt với đủ loại ánh mắt phức tạp không đồng nhất, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không chút luống cuống.
Giản Thuận Bình nhìn Vương Tử Quân khẽ gật đầu ra vẻ chào hỏi đám cán bộ lãnh đạo cấp sở ở chung quanh, hắn không khỏi cảm thấy có chút đố kỵ, chính mình khi còn trẻ như đối phương thì làm gì có được địa vị thế này?
- Lại nói tiếp, tôi còn phải cảm ơn bí thư Vương, vì bí thư Vương là người đi đầu trong công tác dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên trong tỉnh, lại là người làm tốt công tác mở đầu, thế cho nên công lao này của anh sẽ được phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi vĩnh viễn ghi nhớ.
Giản Thuận Bình nói, sau đó lại cười ha hả lên tiếng:
- Nhưng này cậu Vương, là một người từng trải thì tôi cũng muốn tặng cậu một câu. Người trong quan trường thì có vài thứ cần phải hiểu, nhiều khi ngẩng đầu để thấy rõ đường sẽ hay hơn là cúi đầu buồn bực kéo xe. Đây là chuyện mà hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã thông qua, cậu lại mạnh miệng nói cái gì là kết quả cuối cùng còn chưa xác định gì đó. Những lời đó của cậu nói ra thì anh em nhất định sẽ cười một tiếng cho qua, nhưng nếu nó rơi vào trong tai lãnh đạo, như vậy sợ rằng lãnh đạo sẽ có ý kiến với tình huống mở mồm vô ý vô tứ của cậu.
Khi Giản Thuận Bình nói lời cảm tạ thì đã kéo đến không ít ánh mắt, giọng điệu của hắn không thấp. Bây giờ hắn thay đổi chủ đề, hầu như những lời nói mỉa mai với Vương Tử Quân nhanh chóng tiến vào trong tai đám cán bộ lãnh đạo cấp sở ở nơi này.
Giản Thuận Bình này quá âm hiểm, bây giờ lời nói của Vương Tử Quân có thể sẽ được truyền vào tai tất cả lãnh đạo ở tỉnh Sơn Nam, nếu như không có gì quá ngạc nhiên thì người ta sẽ nói Vương Tử Quân là một kẻ không biết trời cao đất rộng.
"Sự việc còn chưa đến giai đoạn cuối cùng?"
Một vài vị cán bộ cấp sở nghe những lời của Giản Thuận Bình thì đã bắt đầu thấy hứng thú, bắt đầu khẽ bàn tán với người bên cạnh. Mà đám trưởng phòng cục trưởng kia cũng nhanh chóng mở miệng thêm mắm dặm muối để bàn tán về Vương Tử Quân.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, đây là quyết định của hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh, thế mà hắn ta cũng dám cho ra lời nghi vấn, rõ ràng là loại cán bộ trẻ không đủ kinh nghiệm nhưng miệng lưỡi chẳng chịu thua ai.
- Đây là điển hình của loại cán bộ không sợ gió làm đau đầu lưỡi. Tên này dám lớn lối như vậy, theo tôi hấy thì không bao lâu nữa bí thư Lưu sẽ đến tổ chức họp ở tỉnh đoàn.
Có người khẽ cười nói.
- Trưởng phòng Giản, bí thư Lưu đã đi qua rồi, nhưng trên đời có rất nhiều chuyện khó ngờ, tôi cảm thấy cái gì chưa đi đến bước cuối cùng thì khó thể nào cho ra kết luận được. Dù sao thì trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp vẫn còn chưa nằm trong tay của các anh, có phải không?
Vương Tử Quân cười ha hả khẽ gật đầu với Giản Thuận Bình rồi thản nhiên nói.
Giản Thuận Bình nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử người cứ đứng đó mà mạnh miệng, rõ ràng là châu chấu đá xe, để xem còn nhảy được mấy ngày?
- Bí thư Vương nói đúng, dù sao thì chưa đến lúc cuối cùng sẽ khó thể nào khẳng định được.
Giản Thuận Bình đang lên tiếng rất vui vẻ, nhưng mới nói được hai câu thì một tên cán bộ trẻ hơn ba mươi tuổi chạy đến báo cáo một tin tức:
- Chủ tịch Hào Nhất Phong đến.
Tuy phòng lao động thương binh xã hội tỉnh là cấp giám đốc sở, thế nhưng số lần chủ tịch tỉnh đến thăm viếng kiểm tra công tác lại khá ít. Bây giờ khai giảng trường kỹ thuật công nghệ tỉnh Sơn Nam mà chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong tự mình đến tham gia, điều này làm cho Giản Thuận Bình thật sự rất mừng rỡ. Hắn lúc này cũng không thèm quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn khẽ chạy về phía cổng trường.
Đối với Giản Thuận Bình thì buổi lễ khai giảng hôm nay chính là một cơ hội biểu hiện tuyệt vời nhất trong nhiều năm qua. Không những phó chủ tịch thường vụ tỉnh đến tham gia, thậm chí bây giờ cả chủ tịch tỉnh cũng hạ giá đi đến. Xem như lúc này tư cách của buổi lễ đã quá cao, ai có thể nói Giản Thuận Bình này không có bản lĩnh? Hừ!
Khi tiếng nhạc hùng tráng vang lên, nghi thức khai giảng được tiến hành, hơn hai mươi đại biểu sinh viên cùng nhau đọc tuyên ngôn của nhà trường.
- Tôi tràn đầy tin tưởng vào công tác đào tạo nghề và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên của tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, như vậy nhất định sẽ làm tốt tất cả nhiệm vụ được giao. Chúng tôi sẽ cố gắng đẩy mạnh và phát triển công tác, càng trợ giúp nhiều thanh niên công nhân có nghề nghiệp và việc làm, để bọn họ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Tất cả cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi đều có lòng tin, có trách nhiệm làm tốt công tác được giao, sẽ thỏa mãn yêu cầu của lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền...
Giản Thuận Bình bày tỏ thái độ rất rõ ràng, lúc này các hãng truyền thông cũng nhanh chóng ghi hình trưởng phòng Giản.
Nghi thức khai giảng nhanh chóng kết thúc sau nửa giờ, rất nhiều bong bóng được thả lên trời xem như đặt dấu chấm hết cho nghi thức hôm nay.
Vương Tử Quân đứng dưới đài với gương mặt thờ ơ lạnh nhạt. Khi đám lãnh đạo đi gần hết thì hắn mới leo lên xe bỏ đi. Hắn nhìn hiện trường khai giảng bề bộn thông qua cửa kính xe, hắn cảm thấy lúc này mình nên ra tay làm chút chuyện được rồi.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thái Thần Bân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi. Lúc này hắn biết bí thư Vương không thoải mái, thế cho nên hỏi cũng rất chú ý.
Vương Tử Quân phát hiện giọng điệu khác thường của Thái Thần Bân, hắn cười cười nói:
- Trở về.
Vì xe đến quá nhiều nên đi ra ngoài cũng không thể nhanh, khi xe của Vương Tử Quân sắp ra khỏi cổng, hắn chợt thấy một người mặc trang phục công nhân rất quen mặt. Khi Thái Thần Bân lái xe qua người công nhân kia, Vương Tử Quân phát hiện người công nhân mặc áo màu xanh kia chính là mẹ của Dung Dung.
- Chị Tô, chị đến đây tham gia huấn luyện sao?
Vương Tử Quân nói Thái Thần Bân dừng xe lại, sau đó khẽ hạ cửa kính xuống nói.
Chị Tô lúc này đang nói chuyện với người ta, thấy Vương Tử Quân thò đầu ra thì nói:
- Bí thư Vương, tôi theo người ta đi đến tham gia náo nhiệt, nhưng mỗi người phải bỏ ra hai mươi đồng mới được đi vào.
Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày, hắn cũng không hỏi tiếp mà khẽ nói:
- Chị Tô, các chị đi đâu vậy? Tôi tiễn mọi người một quảng đường nhé?
- Cám ơn bí thư Vương, thật sự cũng không cần, chúng tôi còn có chút việc, ngài cứ đi trước đi.
Chị Tô tuy rất kính trọng Vương Tử Quân, nhưng khi nghĩ đến địa vị của Vương Tử Quân, chính là phó bí thư tỉnh đoàn, lại sinh ra thêm một cảm giác kinh sợ.
Vương Tử Quân cũng không cưỡng ép, sau khi nói lời từ biệt với chị Tô thì ngồi dựa ra ghế sau, khẽ hút thuốc.
Thái Thần Bân là người rất quen thuộc với bí thư Vương, hắn biết đây là lúc bí thư đang trầm tư, thế là hắn lái xe rất chậm, không muốn làm ảnh hưởng đến lãnh đạo.
Xe chạy về khu văn phòng tỉnh ủy, lúc này Vương Tử Quân đang trầm tư chợt lấy điện thoại ra bấm số. Khi điện thoại được nối thông thì trên mặt hắn nhanh chóng lộ ra nụ cười.
- Chào bí thư Nhiếp, tôi là Vương Tử Quân, khi nào ngài có rảnh, tôi sẽ đến báo cáo công tác.
Nhiếp Hạ Quân cảm thấy rất bất ngờ vì Vương Tử Quân gọi điện thoại đến cho mình, nhưng sau khi nghe nói Vương Tử Quân muốn báo cáo công tác thì cũng rất nể tình, cho Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình, vì lúc này lão có nửa giờ rảnh rỗi.
Nhiếp Hạ Quân đặt điện thoại xuống mà trong lòng sinh ra chút nghi vấn, thầm nghĩ Vương Tử Quân này có gì hay để báo cáo với mình? Khi nghi vẫn xuất hiện trong lòng thì từng sự kiện trước đó giống như một cuốn phim xuất hiện trong lòng lão.
Chẳng lẽ lại là chuyện liên quan đến trường nghề thanh niên? Nhiếp Hạ Quân dừng lại trên vấn đề này vài giây, sau đó khẽ nhíu mày. Lão thật sự khó chịu vì tình huống trường nghề thanh niên rơi vào trong tay của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, dù sao thì lão cũng mới vừa lên tiếng khẳng định công tác của tỉnh đoàn trong hạng mục đào tạo và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, nhưng lão mới khen được hai ngày thì phòng lao động thương binh xã hội tỉnh đã cho ra ý kiến muốn sát nhập.
Khối chính quyền tỉnh căn bản không quan tâm đến cảm nhận của mình, thậm chí có thể nói Hào Nhất Phong rõ ràng đang làm khó mình. Khốn nổi làm khó như vậy nhưng người ta lại có lý do rõ ràng, dù là mình phản kích thì cũng không có cớ, thậm chí nếu Nhiếp Hạ Quân lão cường thế, chỉ sợ sẽ hủy hoại tất cả những gì mà lão đã tạo dựng được vào thời gian trước đó.
Nhịn, cơn tức này Nhiếp Hạ Quân cũng chỉ có thể nhịn, dù sao thì bây giờ cũng không phải là lúc hờn dỗi.
- Bí thư Nhiếp!
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký khẽ đi vào.
- Có phải là Vương Tử Quân đến không? Nếu vậy thì cho vào.
Nhiếp Hạ Quân khẽ ngẩng đầu, sau đó lão vung tay lên với thư ký của mình.
Tên thư ký chợt ngây người, nhưng sau đó hắn lại lên tiếng:
- Bí thư Nhiếp, bí thư Vương còn chưa đến, nhưng lúc này đã có chương trình của hội nghị thường ủy, mời anh xem qua...
Thư ký vừa nói vừa đưa một phần văn kiện lên bàn làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân. Lúc này bí thư Nhiếp cầm văn kiện lên xem, ánh mắt rơi lên cách sắp xếp về cơ cấu của trường nghề thanh niên...
Nó sẽ thuộc về phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.
- Chuyện này không phải là hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã cho ra quyết định rồi sao?
Nhiếp Hạ Quân nhìn thấy vấn đề có liên quan đến trường nghề thanh niên, lão dùng giọng mất hứng hỏi.
- Bí thư Nhiếp, văn phòng khối chính quyền nói sự việc dù sao cũng có liên quan đến tỉnh đoàn, vẫn phải thông qua hội nghị thường ủy thì hay hơn.
Thư ký lên tiếng và thấy bí thư Nhiếp mất hứng, hắn chợt cảm thấy nghẹn lời, cũng không dám nói gì hơn. Vị trí của hắn tuy hiển hách nhưng vinh quang lại đến từ vầng hào quang của bí thư Nhiếp Hạ Quân, nếu không có bí thư Nhiếp Hạ Quân thì hắn chẳng là thứ chó má gì. Vì thế lúc này đối diện với gương mặt mất hứng của bí thư, hắn thật sự cảm thấy không quá tốt.
Nhiếp Hạ Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Thư ký biết lúc này mình tốt nhất không nên tiếp tục ở lại, thế là vội vàng lui ra. Khi hắn lui ra đến cửa thì chợt nghe Nhiếp Hạ Quân nói:
- Lát nữa Vương Tử Quân đến, cho cậu ấy trực tiếp tiến vào.
"Trực tiếp tiến vào?"
Thư ký chợt ngây người, sau đó hắn vội gật đầu. Hắn là thư ký của bí thư Nhiếp Hạ Quân, hắn biết trực tiếp tiến vào phòng làm việc của bí thư sẽ đại biểu cho thứ gì. Khi lui ra khỏi phòng thì trong đầu hắn hiện ra gương mặt của Vương Tử Quân, thầm nghĩ xem ra vị phó bí thư tỉnh đoàn kia quá ẩn giấu, chính mình đã xem thường người này rồi. Nhìn vào biểu hiện của bí thư Nhiếp, rõ ràng hai bên có quan hệ không tầm thường.
Tên thư ký có ý nghĩ muốn tu bổ mối quan hệ với Vương Tử Quân, thế nên thấy Vương Tử Quân đi vào phòng thì nhanh chóng nhiệt tình đứng lên:
- Chào bí thư Vương, vừa rồi bí thư Nhiếp đã có phân phó, mời anh đi theo tôi.
Vương Tử Quân cũng tỏ ra cảm tạ sự nhiệt tình của viên thư ký, tuy với mối quan hệ giữa hắn và Nhiếp Hạ Quân thì cũng không cần thông qua thư ký làm gì, thế nhưng nhiều bạn thì thêm nhiều đường, hắn cũng không tùy tiện đắc tội với người. Hắn nhớ rõ viên thư ký này họ Hoàng, thế là lập tức cười nói:
- Trưởng phòng Hoàng, thật sự đã làm phiền anh rồi.
- Ôi, anh xem kìa, đây là bản chức công tác của tôi, nào có phải làm phiền, đều là phục vụ lãnh đạo mà thôi. À, bí thư Vương, thiếu chút nữa thì quên, chỗ này của tôi có vài phần thịt bò khô và lạp xưởng, để ở đây lâu quá cũng sợ hỏng mất, chút nữa xem như bí thư Vương giúp đỡ một chút, gặp mặt bí thư xong thì anh lấy một thùng, coi như chia xẻ một chút.
Vương Tử Quân vội nói không cần, thế nhưng trưởng phòng Hoàng lại nói:
- Đều là vì phục vụ bí thư Nhiếp, cũng đừng nên khách khí, nếu không sẽ là lãng phí.
Vương Tử Quân cũng không thể từ chối, nói lát nữa sẽ cầm về.
- Khi nào ngài có rảnh thì cho tôi đây cơ hội được nịnh bợ lãnh đạo một chút, coi như hai bên cùng nhau uống vài ly cho vui.
Trưởng phòng Hoàng khẽ bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Nào dám, phải là tôi mời trưởng phòng Hoàng mới đúng, chẳng qua là vì thời gian của trưởng phòng Hoàng quá bất định, cho nên tôi cũng không đám tùy ý mở miệng.
Vương Tử Quân là hạng người mà đối phương kính mình một thước thì mình sẽ kính lại một trượng, bây giờ trưởng phòng Hoàng khách khí như vậy, hắn tất nhiên cũng không kênh kiệu.
- Lãnh đạo xem lời mình nói kìa, thôi thì cứ quyết định như vậy, chúng ta thừa dịp nào đó để tâm sự một chút, đến lúc đó ngài nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy.
Trưởng phòng Hoàng thấy đã đi đến bên cửa phòng làm việc của Nhiếp Hạ Quân thì vội vàng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân cũng biết lúc này không nên quá gắng gượng, hắn cũng cười nói:
- Cũng đừng nói là ai mời, chúng ta đều vui vẻ là được rồi.
Vương Tử Quân khẽ gõ và mở cửa cửa phòng làm việc của Nhiếp Hạ Quân, trưởng phòng Hoàng lúc này cũng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, hắn cung kính nói với bí thư Nhiếp Hạ Quân:
- Bí thư Nhiếp, bí thư Vương Tử Quân đã đến.
Nhiếp Hạ Quân ngồi bên cạnh bàn làm việc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khoát tay nói:
- Tự mình tìm chỗ ngồi đi, chờ tôi mời nữa sao?
Vương Tử Quân thấy bí thư Nhiếp Hạ Quân tùy ý như vậy thì cũng cười ha hả nói:
- Tôi vừa thấy ngài thì trong lòng đã dâng trào cảm giác kính sợ, nếu ngài chưa lên tiếng thì tôi nào dám ngồi?
- Được rồi, bí thư Vương, cũng đừng nói những lời như vậy, anh nói xem tìm tôi có việc gì? Trước tiên tôi nói trước, nếu lại liên quan đến trường nghề thanh niên vào trong tay phòng lao động thương binh xã hội, như vậy cũng đừng nói nữa. Hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã thông qua rồi, cậu tìm tôi cũng vô dụng.
Nhiếp Hạ Quân vung tay lên rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Lúc này vừa vặn trưởng phòng Hoàng đi vào dâng trà cho Vương Tử Quân, nghe thấy hai người đối thoại như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình hạ thấp tư thái với Vương Tử Quân. Hắn là thư ký của bí thư tỉnh ủy, hắn biết rõ đặc điểm nghề nghiệp của mình: Có tính phụ thuộc rất mạnh. Trên người hắn có dấu ấn của Nhiếp Hạ Quân, nếu muốn làm thư ký được lâu dài, muốn có tương lai rộng lớn thì cũng chỉ có thể đi sâu vào vòng quan hệ của bí thư Nhiếp. Lúc này vị bí thư Vương trẻ tuổi của tỉnh đoàn chính là người được bí thư Nhiếp rất coi trọng.
Khi thấy Vương Tử Quân và Nhiếp Hạ Quân bàn luận với nhau, trưởng phòng Hoàng đặt ly trà xuống và khẽ lui ra đóng cửa lại.
- Bí thư Nhiếp, tôi vội vã đến tìm ngài cũng không phải là vì vấn đề này.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân trả lời làm cho Nhiếp Hạ Quân thật sự bất ngờ, lão thầm cảm thấy nghi hoặc, thế rồi dùng giọng nghi ngờ nói:
- Cậu không phải vì chuyện này? Vậy là vì cái gì? Không phải là muốn đổi vị trí đấy chứ?
- Đổi vị trí thì cũng có thể, nhưng lý lịch của tôi quá cạn, phải hai năm nữa mới được. Nhưng lần này tôi thật sự có ý nghĩ muốn đổi vị trí cho một người, để xem ngài có giúp đỡ hay không mà thôi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt tràn đầy khiêm tốn nhìn bí thư Nhiếp Hạ Quân, sau đó lại cười ha hả nói.
- Sao? Là ai dám làm phiền bí thư Vương, để bí thư Vương phải chạy quan cho như vậy? Rõ ràng là thể diện rộng bao la như thảo nguyên.
Nhiếp Hạ Quân cười dùng giọng từ chối cho ý kiến nói với Vương Tử Quân.
- Bí thư Âu Dương, tôi muốn đổi vị trí cho chị ấy, để chị ấy sang làm trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục chơi trò đánh Thái Cực Quyền với bí thư Nhiếp, hắn nói thẳng vấn đề.
Nhiếp Hạ Quân thật sự có chút vui đùa vì trò chạy quan của Vương Tử Quân, nhưng lúc này Vương Tử Quân nói muốn đẩy Âu Dương Dương tiến lên làm trưởng phòng lao động thương binh xã hội, vẻ mặt lão chợt biến đổi. Lão là lãnh đạo tỉnh ủy, lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội không phải là người của mình, điều này cũng không đáng quan tâm. Dù sao thì lão cũng là người quản lý cả tỉnh Sơn Nam, một vị trí trưởng phòng như vậy căn bản không đáng quan tâm.
Lúc này cũng vì trò sát nhập trường nghề thanh niên vào trong phòng lao động thương binh xã hội tỉnh mới làm cho bí thư Nhiếp Hạ Quân sinh ra chút căm tức.
Dù sao thì cơ cấu của trường nghề thanh niên cũng chính là chính Nhiếp Hạ Quân mở miệng khen ngợi, đối với cán bộ tỉnh Sơn Nam thì rõ ràng trường nghề thanh niên sắp nhận được sự quan tâm lớn.
Nhưng bây giờ khối chính quyền tỉnh lại không thèm nể mặt Nhiếp Hạ Quân, thông qua đề nghị của phòng lao động thương binh xã hội, chuyển trường nghề thanh niên vào trong tay phòng lao động thương binh xã hội. Con bà nó, đây không phải là xem thường một bí thư tỉnh ủy như lão sao?
Dù biểu hiện là như vậy nhưng biện pháp sát nhập đó lại rất có lợi cho công tác đào tạo và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên trong tỉnh Sơn Nam, nhưng khốn nổi ngày nay trong quan trường cũng không nhìn vào những biểu hiện đẹp đẽ ở bên ngoài như vậy.
Người ta chỉ cho rằng Nhiếp Hạ Quân rơi vào thế hạ phong trong tranh chấp quyền lợi ở tỉnh ủy, cờ xí mình dựng lên cũng bị chủ tịch tỉnh triệt hạ, chính mình cũng không có biện pháp gì để đáp trả.
Nhưng nếu đề bạt Âu Dương Dương thành trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, kết quả này lại khác hẳn. Âu Dương Dương lên nhận chức, đó vẫn là công lao của nàng, mà vị trưởng phòng lao động bây giờ lại chuyển vị trí, ai cũng xem như đó là thắng lợi của mình.
Nhưng động vào một vị trưởng phòng cũng không phải là đơn giản, hơn nữa sau lưng Giản Thuận Bình còn có bóng dáng của Hào Nhất Phong. Nhiếp Hạ Quân thầm đánh giá thế lực trong tay mình, lão khẽ nói:
- Tử Quân, chuyện này thật sự không dễ làm.
- Bí thư Nhiếp, tôi biết rõ không dễ làm, nếu không thì tôi cũng không tìm ngài để tự thân xuất mã.
Vương Tử Quân biết rõ bí thư Nhiếp Hạ Quân đã động tâm, hắn lập tức nói:
- Anh cảm thấy nếu bí thư Lưu Truyền Thụy, Trịnh Đông Phương và chính ủy Hạ Bảo Quốc lên tiếng ủng hộ, ngài có thể thông qua được không?
Lưu Truyền Thụy, Trịnh Đông Phương và Hạ Bảo Quốc? Nhiếp Hạ Quân nghe thấy Vương Tử Quân nói đến ba cái tên kia thì hai mắt không khỏi sáng ngời.
- Tử Quân, cậu có nắm chắc chuyện này không?
...
Dưới tán cây ngô đồng trong biệt thự của Trương lão gia tử, gió khẽ thổi, Vương Tử Quân và Trương lão gia tử đang ngồi cạnh bàn đá dưới tàng cây, hai người đang đánh cờ. Những quân cờ bằng ngọc thạch đập lên bàn đá lạnh như băng, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh lạch cạch.
Trương Lộ Giai mặc một bộ váy dài màu hồng giống như một quả táo chín. Lúc này nàng đang đứng sau lưng của Trương lão gia tử, dùng câu được câu không để nghĩ kế cho ông mình. Nhưng Trương lão gia tử đi theo những lời chỉ dẫn của nàng, kết quả là bị Vương Tử Quân ăn sạch quân.
- Nha đầu, đánh cờ không nên quá quân tử, cháu cũng đừng mò mẫm chỉ huy nữa, vừa rồi một câu của cháu làm ông mất mã, bây giờ ông chỉ còn lại một xe mà thôi.
Trương lão gia tử dùng bàn tay khô gầy của mình để giữ bàn tay trắng nõn của Trương Lộ Giai, không cho nàng tiếp tục chỉ mình, lại lớn tiếng nói.
Trương Lộ Giai ở trước mặt người khác thì là một giảng viên cực kỳ nghiêm túc, nhưng nàng vào trong khu biệt thự này và lập tức biến hóa nhanh chóng, giống như một cô gái nhỏ. Lúc này nàng vẫn nhanh chóng cướp quân xe trong tay ông cụ, sau đó nói:
- Ông nội, vừa rồi là người ta chưa nhìn kỹ, bây giờ ông đi theo cháu, nhất định sẽ thắng.
- Ông thấy nhất định sẽ thua thì đúng hơn. Nha đầu à, từ nhỏ cháu đã có thiên hướng về phía nó, bây giờ lớn lên cũng là như vậy, người ta nói cháu gái hướng ngoại thật sự là không sai.
Trương lão gia tử nhìn Trương Lộ Giai cướp lấy quân xe của mình mà lắc đầu nói.
Trương lão gia tử chẳng qua là nắm những chuyện của Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân hồi còn nhỏ để trêu chọc mà thôi, nhưng lão cũng không ngờ một câu của mình lại trúng đích, thế khoảnh khắc này một Trương Lộ Giai trong lòng có quỷ chợt đỏ bừng mặt. Bí thư Vương ngồi đối diện với Trương lão gia tử thì có định lực cao hơn rất nhiều, tố chất tâm lý cũng mạnh hơn Trương Lộ Giai không biết bao nhiêu lần, thế là hắn vẫn đánh cờ rất bình thường, giống như những lời vừa rồi của Trương lão gia tử căn bản không liên quan đến hắn.
Nhưng Vương Tử Quân giữ bình tĩnh cũng không được bao lâu, khi Trương lão gia tử đi vào trong nhà rót nước, Trương Lộ Giai lại nghịch ngợm giẫm chân hắn một cái. Hai người cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Vương Tử Quân giống như đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Trương Lộ Giai, từng chút từng chút một.
Khóe miệng Trương Lộ Giai ẩn giấu nụ cười, nàng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt giống như biết nói. Vương Tử Quân đọc qua đã hiểu, không biết vì sao cũng trở nên hít thở khó khăn. Trương Lộ Giai rót cho hắn một ly nước, khi tiếp nhận ly nước thì hắn khẽ động vào tay nàng, thế hắn chợt đỏ mặt, trong lòng bùng lên cảm giác khó tả.
Nhưng tình huống liếc mắt đưa tình không tiếng động của hai người cũng khó thể xong việc, lúc này Trương lão gia tử đã cầm ly nước của mình từ phòng khách đi ra.
- Tử Quân, cậu xác định muốn làm chuyện này sao?
Trương lão gia tử đặt một quân cờ xuống bàn cờ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm vào Trương lão gia tử, sau đó hắn trịnh trọng nói:
- Ông Trương, trong khối chính quyền tỉnh thật sự có rất nhiều trụ cột, dù sao thì chú Trương cũng khó triển khai mở rộng công tác, ông nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân nói đến chú Trương, tât nhiên là con trai của Trương lão gia tử, bố của Trương Lộ Giai, bố vợ hờ của hắn, phó chủ tịch tỉnh Trương Đông Viễn.
Lúc này Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng lại bị hai vị lãnh đạo Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng công tác nhiều năm trong khối chính quyền tỉnh áp chế khó thở. Dù có sự giúp đỡ của bí thư Nhiếp Hạ Quân nhưng quyền lợi vẫn cực kỳ hạn chế.
- Tiểu tử cậu chỉ sợ không phải chỉ vì những thứ này phải không?
Trương lão gia tử cười cười, trong ánh mắt lóe lên cái nhìn thần trí. Vương Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trương lão gia tử.
- Cô gái Âu Dương Dương kia cũng rất tốt, đã công tác vài năm ở tỉnh đoàn và cho ra thành tích cao, cũng đã đến lúc đổi vị trí được rồi.
Trương lão gia tử nói rồi cầm lấy điện thoại gọi đi.
Vương Tử Quân nhìn Trương lão gia tử gọi điện thoại mà thở dài một hơi, dù là ở trước mặt Nhiếp Hạ Quân hay trước mặt Trương lão gia tử thì hắn đều có bộ dạng cực kỳ tự tin, nhưng nếu nói thật lòng thì hắn cũng rất lo lắng. Muốn hoàn thành sự việc lần này thì hắn phải mượn lực từ hai người, đồng thời cũng phải liên hệ hai bên với nhau.
Mặt trời dần hạ xuống phía tây, lúc này bầu trời trên bàn đá cũng đã vàng rực, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác cực kỳ chờ mong với ngày mai.
- Trưởng phòng Giản, đây là đoạn phim ngắn của đài truyền hình tỉnh đưa đến, ngài xem, nếu như không có vấn đề, tối mai đài truyền hình tỉnh sẽ phát chuyên mục này.
Phó chủ nhiệm văn phòng phụ trách tuyên truyền của phòng lao động thương binh xã hội cầm một chiếc đĩa CD trong tay rồi cười ha hả nói với Giản Thuận Bình.
Giản Thuận Bình trước nay rất xem trọng các chương trình tuyên truyền bằng truyền hình, bây giờ nó liên quan đến bản thân hắn, thế la hắn nhanh chóng nói với tên phó chủ nhiệm kia:
- Mở lên xem thế nào.
Tên phó chủ nhiệm đã sớm chuẩn bị đầu đĩa, thế là trên màn hình không xa xuất hiện hình ảnh của trưởng phòng Giản, hắn đang ngồi với khí thế siêu phàm trong một gian phòng để tiếp nhận những lời phỏng vấn của một phóng viên đài truyền hình.
- Trưởng phòng Giản, ngày hôm qua trường kỹ thuật công nghệ tỉnh Sơn Nam trực thuộc phòng lao động thương binh xã hội tỉnh đã được khai giảng và bắt đầu học tập, đây là một tin tức cực tốt với các công nhân thanh niên đang thất nghiệp. Lúc này tôi muốn hỏi trưởng phòng Giản về một vấn đề mà mọi người đang rất quan tâm, đó là phòng lao động thương binh xã hội tỉnh sau này sẽ dùng biện pháp gì để đẩy mạnh công tác đào tạo và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên?
Giọng điệu của người đẹp dẫn chương trình thật sự rất dịu dàng uyển chuyển, bàn tay thon thả giữ chặt lấy micro, nói xong lại đưa micro đến bên miệng Giản Thuận Bình.
Lúc micro được đưa qua thì ánh mắt của Giản Thuận Bình có hơi ngưng tụ, tình huống này xảy ra trong nháy mắt, ngoài Giản Thuận Bình thì người khác căn bản không thể nhận ra chút biểu hiện kinh ngạc của chính hắn.
Bàn tay của nữ phong viên thật sự là trơn bóng trắng ngần như sứ, vị trưởng phòng Giản tiếp nhận phỏng vấn cũng biết rõ bàn tay này càng xinh đẹp hơn so với hình ảnh trên tivi. Hắn ngây ngốc trong khoảnh khắc cũng vì bàn tay xinh đẹp của nàng.
- Đào tạo và hướng nghiệp luôn là công tác của phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi, mục đích của việc mở các lớp đào tạo cho công nhân thanh niên lần này cũng là vì cố gắng cho bọn họ một kỹ năng, cho bọn họ một nghề. Cổ nhân có nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh, gia tài bạc triệu không bằng trên tay có nghề, bây giờ chúng tôi muốn thông qua công tác đào tạo để dạy nghề cho công nhân thanh niên, để cho bọn họ có thể nhanh chóng tìm được công tác... Tôi tin tưởng thông qua sự cộng đồng cố gắng của chính quyền và xã hội, công tác đào tạo và hướng nghiệp ở tỉnh Sơn Nam sẽ ngày càng tốt, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để có càng nhiều công nhân sinh viên có việc làm.
Khi Giản Thuận Bình đang vung tay lên tiếng với giọng điệu cực kỳ khí thế thì đoạn phim dừng lại, hình ảnh cuối cùng là gương mặt đầy tự tin và khí thế của Giản Thuận Bình.
- Trưởng phòng Giản, anh xem còn có gì không hài lòng không?
Phó chủ nhiệm nhìn gương mặt với nụ cười tươi rói của Giản Thuận Bình, hắn thầm thở dài một hơi rồi khẽ nói.
- Thành Dân, đoạn phim làm rất tốt, xem ra ban tuyên truyền của các anh đã bỏ ra nhiều tâm tư, đã khổ cực, nhưng vì sao ngày mai mới phát?
Giản Thuận Bình khẽ hít vào một hơi thuốc rồi cười ha hả nói.
Ý tứ của lãnh đạo chính là thánh chỉ, vị phó chủ nhiệm lúc này đang cố gắng sắp xếp lời hay ý đẹp để làm vừa lòng lãnh đạo, bây giờ nghe thấy Giản Thuận Bình lên tiếng thì nói ngay:
- Trưởng phòng Giản, đài truyền hình cũng có quy củ riêng, mà hôm nay không thể phát tiết mục của anh được.
Giản Thuận Bình nhíu mày, hắn dùng tay vuốt mái tóc bóng loáng của mình, lại nói:
- Không phải thứ gì cũng có thể thay đổi sao? Anh đi bàn với bọn họ, nói rằng hôm nay phải phát.
"Trưởng phòng Giản hôm nay làm sao vây? Sao lại muốn phát ngay hôm nay?"
Vị phó chủ nhiệm cảm thấy cực kỳ nghi vấn, nhưng hắn cũng không dám hỏi lại. Khốn nổi hắn cũng không có khả năng để giải quyết yêu cầu này của lãnh đạo.
- Trưởng phòng Giản, anh thật sự là khí thế ngút trời, anh xem hình ảnh kìa, đó không phải là tiêu chuẩn của cán bộ cấp chính bộ sao?
Thư ký nhẹ nhàng đưa hai ly trà đến, khi thấy hình cảnh vung tay chỉ tứ phương của trưởng phòng Giản trên tivi, hắn vừa đặt trà trước mặt lãnh đạo vừa cười ha hả góp vui.
Giản Thuận Bình tuy quyền thế không nhỏ nhưng bây giờ chỉ là cấp giám đốc sở mà thôi, nếu nói muốn lên cấp chính bộ thì còn một đoạn đường rất dài. Nhưng thư ký nói như vậy thì hắn lại rất vui, dù sao thì hắn cũng rất hy vọng với cấp chính bộ.
- Hà Minh Xương anh cái gì cũng hay, nhưng không hay ở chỗ chỉ biết nói tốt, cái gì mà tiêu chuẩn cấp chính bộ, tiểu tử cậu có thể đánh giá được sao?
Giản Thuận Bình dù là lên tiếng phê bình thế nhưng nụ cười trên mặt lại khó thể nào che giấu được.
Thư ký được gọi là Hà Minh Xương cười nói:
- Trưởng phòng, tôi đây là nói lời thật lòng, nếu anh nói đó là lời nịnh hót thì ngài có thể hỏi chủ nhiệm Ngô xem tôi có nói đúng không. Chủ nhiệm Ngô là người được xưng tụng là thành thật nhất phòng lao động thương binh xã hội chúng ta, lời của anh ấy là không bao giờ sai.
Hà Minh Xương vừa nói vừa nhìn sang chủ nhiệm Ngô.
Chủ nhiệm Ngô thật sự rất bội phục bản lĩnh vuốt mông ngựa của Hà Minh Xương, hắn cũng vội vàng lên tiếng góp vui:
- Trưởng phòng Giản, thư ký Hà không phải là nịnh hót anh, không những anh ấy thấy như vậy, thậm chí là tất cả cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cũng đều là như thế. Nói chung là ai cũng cảm thấy ngài thật sự có tiêu chuẩn của cấp chính bộ, có tương lai tiến lên chính bộ.
- Hai người các anh đúng là...
Giản Thuận Bình chỉ tay về phía hai người Hà Minh Xương, bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép nhưng nụ cười trên miệng lại khó thể nào che giấu được.
Hà Minh Xương và Ngô Thành Dân nhìn nụ cười trên mặt Giản Thuận Bình, hai người biết rõ mình đã nịnh hót lãnh đạo thành công, vì nụ cười của lãnh đạo thật sự quá sảng khoái.
Giản Thuận Bình lại rất hưởng thụ lời nịnh hót của hai tên thuộc hạ, tuy hắn biết nó không thể nào là sự thật nhưng vẫn cả thấy không thể nói mình không có khả năng đi đến cấp chính bộ. Bây giờ mình đã công tác ở phòng lao động thương binh xã hội tỉnh được sáu năm, chỉ thiếu thành tích mà thôi, nếu như hắn có thể làm ra thành tích, như vậy sẽ có hy vọng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.
Giản Thuận Bình nghĩ đến vị trí phó chủ tịch tỉnh mà trong lòng nóng lên hôi hổi, ánh mắt nhìn lên, đúng lúc thấy đồng hồ treo tường, đã thấy đồng hồ chỉ chín giờ.
Chín giờ, hội nghị thường ủy đã mở trước đó hơn một giờ, biết đâu bây giờ đã thông qua quyết nghị sát nhập trường nghề thanh niên vào phòng lao động thương binh xã hội tỉnh? Nếu quyết nghị được thông qua, như vậy sẽ đến thời đại của mình.
Thật sự không khác biệt so với suy nghĩ của Giản Thuận Bình, vào lúc chín giờ thì hội nghị thường ủy đã thông qua quyết nghị sát nhập trương tùng niên vào cho phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, không có ai phản đối điều này. Sau khi chủ tịch tỉnh Tề Chính Hồng nói ra quyết nghị của văn phòng khối chính quyền tỉnh, ngoài một hai người không hiểu rõ tình huống, căn bản không một ai lên tiếng.