Bí Thư Trùng Sinh

Chương 446

- Chủ tịch Lý và chủ tịch Lưu đều nói rất đúng, đề tài này chúng ta thảo luận qua mà thôi, sẽ để cho hội nghị thường ủy quyết định sau.

Nhâm Xương Bình thấy Lưu Nham Phú định lên tiếng thì vung tay lên trầm giọng nói.

Lý Khang Lộ thấy Nhâm Xương Bình tỏ thái độ thì khẽ nở nụ cười nhạt, hắn cũng không thèm che giấu nụ cười của mình.

- Chủ tịch Vương, không thể làm như vậy được, bây giờ tập đoàn Lam Hà khó thể xử lý được vấn đề của mình, nếu như tiếp tục cho vay, căn bản đến khi tập đoàn phá sản thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng...

Sau khi kết thúc hội nghị thì Lưu Nham Phú nhan chóng đi đến phòng làm việc cảu Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói.

Vương Tử Quân ném cho Lưu Nham Phú một điếu thuốc, sau đó châm cho mình một điếu rồi nói:

- Chủ tịch Lưu, nếu muốn ngăn cản chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là tìm ra chứng cứ, như vậy sẽ thuyết phục hơn dùng miệng lên tiếng.

Lưu Nham Phú thở dài một hơi, Vương Tử Quân nói gì sao hắn không hiểu? Nhưng điều làm hắn cảm thấy khó khăn chính là muốn tìm được căn cứ chính xác cũng không dễ dàng gì.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Nhâm mời ngài sang một chuyến.

Khi hai người đang trầm ngâm thì Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi vào rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói với Lưu Nham Phú:

- Trước mắt còn chưa ra quyết định, anh cũng không cần quá sốt ruột.

Phòng làm việc của Nhâm Xương Bình cách không quá xa phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của chủ tịch Nhâm, Nhâm Xương Bình đứng thẳng người rồi lên rồi nhiệt tình nói:

- Chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi bên này.

Vương Tử Quân cùng ngồi xuống ghế sa lông với Nhâm Xương Bình, thư ký của Nhâm Xương Bình nhanh chóng tiến lên châm trà cho Vương Tử Quân, sau đón nhanh chóng đi ra ngoài.

- Chủ tịch Tử Quân, từ khi anh đến thành phố Đông Bộ thì chúng ta cũng chưa trò chuyện với nhau. Thế nào, anh đến thành phố Đông Bộ và cảm thấy thích ứng chứ?

Nhâm Xương Bình khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, hắn tươi cười nói.

Vương Tử Quân cũng có phản ứng rất tự nhiên với sự quan tâm đột nhiên của Nhâm Xương Bình, hắn dùng giọng thành khẩn để cảm tạ sự quan tâm của chủ tịch Nhâm, cũng hy vọng sau này chủ tịch giúp đỡ và chỉ bảo mình nhiều hơn trong công tác.

Hai người nói đùa với nhau một lúc, sau đó Nhâm Xương Bình lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, sắp đến tết rồi, tôi thật sự bận đến mức trợn mắt há mồm. Những ngày qua lịch làm việc thật sự quá dày, nếu ngày hôm qua thư ký trưởng Đào không nhắc nhở tôi, tôi thiếu chút nữa đã quên phân phối một vị phó thư ký trưởng hỗ trợ công tác cho anh, đúng là quá xấu hổ.

Nhâm Xương Bình đột nhiên nhắc đến vấn đề này, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng chủ tịch Nhâm gọi mình đến chỉ vì muốn biểu đạt cảm giác hỗ thẹn. Nhưng dù Nhâm Xương Bình có ý gì thì Vương Tử Quân suy nghĩ một lát và quyết định ra tay trước chiếm thế chủ động:

- Chủ tịch Nhâm, xem ra hai người chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê. Ngày hôm qua có vài cán bộ cấp dưới đến thăm tôi, có một vị phát triển không được như ý, muốn chuyển địa phương. Tôi khi đó uống say, cũng không suy xétn nhiều mà trực tiếp đồng ý, anh xem, việc này anh phải để tôi làm xong việc mới được.

Vương Tử Quân nói thẳng ra như vậy chính thức phá hỏng những ý nghĩ đã tồn tại từ lâu trong đầu Nhâm Xương Bình. Hắn đã sớm có tính toán với vị phó thư ký trưởng hỗ trợ công tác cho Vương Tử Quân, hôm nay gọi Vương Tử Quân đến chính là nói một câu, nhưng không ngờ đối phương lại ra bài chẳng giống như bình thường, thẳng thắn ném cho hắn một nan đề.

Nếu như mình nói ra từ sớm thì người bị làm khó chính là Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại là người nói ra trước, Nhâm Xương Bình cảm thấy người khó khăn vào lúc này chính là mình.

"Nếu từ chối thì sao?"

Điều này căn bản chẳng có gì là vấn đề với một vị chủ tịch thành phố như Nhâm Xương Bình, hắn thật sự muốn vung đao sắc chối bỏ lời nói của đối phương. Nhưng hắn nghĩ về tính toán của mình, hắn cũng không muốn vì một vị trí phó thư ký trưởng mà làm quan hệ của mình với Vương Tử Quân trở nên khó chịu.

Một tên cán bộ trẻ muốn thủ đoạn thì có thủ đoạn, là một kẻ trí dũng song toàn, Nhâm Xương Bình cần gì phải trêu chọc vào? Cứ để cho đám người tự cho rằng mình là kẻ siêu phàm cạo trọc đầu của đối phương. Nhâm Xương Bình nghĩ đến tên khốn luôn bày ra bộ dạng cao hơn người khác một cái đầu, thế là trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Chủ tịch Vương, điều này nói rõ điều gì? Chính là đưa một lính tốt vào trị trí phù hợp, anh nói rất đúng, tôi cũng tin ánh mắt của anh, chỉ cần là người anh nhìn trúng thì tuyệt đối sẽ không sai, dưới tay tướng mạnh không có binh quèn.

Nhâm Xương Bình vung tay lên rất hào sảng, hắn nói:

- Chỉ cần anh tình nguyện, tôi sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ cho anh.

Vương Tử Quân thấy Nhâm Xương Bình nở nụ cười vui vẻ thoải mái, hắn cố gắng bày ra bộ dạng cảm động muốn rơi nước mắt nhìn Nhâm Xương Bình, thế nhưng trong lòng lại liên tục xem xét cân nói của chủ tịch Nhâm. Một câu hết sức tranh thủ cho anh của Nhâm Xương Bình thật sự là lập lờ nước đôi, có hai ý nghĩa.

Xem ra Nhâm Xương Bình này cũng không phải là một kẻ tình nguyện làm người bài trí. Sau khi ném cho Nhâm Xương Bình một phán đoán khá phù hợp, Vương Tử Quân cảm thấy áp lực của mình giảm đi rất nhiều. Hắn cảm tạ ý tốt của chủ tịch Nhâm, sau đó tiếp tục trao đổi với chủ tịch Nhâm về vài phương diện khác.

Hai người nói chuyện hơn nửa giờ, bầu không khí cực kỳ phù hợp. Khi hai người còn đang hào hứng lên tiếng, đúng lúc bên ngoài vang lên nhiều tiếng ồn ào.

Phòng làm việc của Nhâm Xương Bình có hiệu quả cách âm rất tốt, dù không nghe được nội dụng tiếng ồn ào bên ngoài, thế nhưng những âm thanh đó cũng không khỏi làm cho hai vị lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của khối chính quyền thành phố cảm thấy đứng ngồi không yên.

- Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Thư ký trưởng Đào Chính Đào và thư ký của Nhâm Xương Bình nhanh chóng đi vào. Đào Chính Đào không chờ Nhâm Xương Bình lên tiếng hỏi, hắn trực tiếp báo cáo:

- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương, Tiết Nhất Phàm đang ồn ào với chủ tịch Lưu.

- Chuyện gì xảy ra?

Hai mắt Nhâm Xương Bình chợt lóe lên, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông.

- Là chuyện xảy ra ở hội nghị văn phòng chủ tịch, Tiết Nhất Phàm không hiểu vì sao mà biết tin, cô ta chạy đến tìm chủ tịch Lưu, thế là hai bên bất đồng ngôn ngữ, sinh ra cải vả.

Đào Chính Đào có chút do dự, hắn trầm giọng nói.

Nhâm Xương Bình chỉ ừ một tiếng mà không nói gì, sau đó xoay người đi về phía cửa ra vào. Nhưng hắn còn chưa đi đến cửa thì chợt nghiêng đầu hỏi Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Tử Quân, anh gọi hai người bọn họ đến, tôi muốn nói chuyện với cả hai.

Nhâm Xương Bình nói một lời cực kỳ bình tĩnh nhưng Vương Tử Quân lại hiểu ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Nhưng Nhâm Xương Bình là chủ tịch khối chính quyền, chỉ cần sắp xếp không trái với nguyên tắc thì Vương Tử Quân cũng không thể không nghe theo. Hắn thầm nghĩ như vậy rồi mỉm cười đồng ý:

- Vâng, tôi sẽ đi gọi hai người bọn họ.

- Chủ tịch Vương, Tiết Nhất Phàm là người rất nóng tính, khi anh tách hai người bọn họ ra thì chú ý phương pháp một chút.

Đào Chính Đào cùng đi bên cạnh Vương Tử Quân, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình được vài chục bước thì khẽ nhắc nhở Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, dù Đào Chính Đào xuất phát từ mục đích gì thì Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười với lời nhắc nhở của đối phương. Lúc này tiếng cải vả càng gay gắt, trên hành lang khu văn phòng khối chính quyền thành phố có không ít cán bộ nhan viên đứng ra nhìn.

- Chào chủ tịch Vương, thư ký trưởng!

Khi thấy hai người Vương Tử Quân đi đến thì đại đa số nhân viên cán bộ đều tỏ ra kinh sợ, bọn họ lên tiếng chào hỏi rồi tranh thủ thời gian đi về phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc của Lưu Nham Phú cũng không cùng tầng với Nhâm Xương Bình. Lúc này ngoài phòng làm việc của Lưu Nham Phú đã đứng đầy người, mà âm thanh cải vả của nam nữ liên tục từ trong phòng truyền ra.

- Đồng chí Tiết Nhất Phàm, ý kiến của tôi xuất phát từ góc độ của khối chính quyền thành phố, đó là vì lợi ích đại cục. Chị hiểu cũng được, không hiểu cũng chẳng sao, tôi không cần giải thích với chị, tôi còn công tác của mình, xin lỗi, mời chị đi ra ngoài.

Lưu Nham Phú lên tiếng bằng giọng điệu có bảy phần tức giận.

- Chủ tịch Lưu, anh luôn miệng nói mình xuất phát từ đại cục, là giữ gìn lợi ích của khối chính quyền thành phố. Tôi hiểu tâm tình của anh, thế nhưng phương pháp của anh là không đúng. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lam Hà, tôi phải nói cho anh nghe rõ ràng, tập đoàn Lam Hà chúng tôi có hai ba ngàn công nhân viên chức, bọn họ cần có công tác, bọn họ cũng cần ăn cơm, nếu tập đoàn Lam Hà sụp đổ, như vậy làm sao bây giờ? Anh có gánh vác được trách nhiệm này không?

- Chẳng lẽ chủ tịch Lưu một lòng vì công tác, chấp chính vì dân, thế cho nên không có thời gian nghe lời giải thích của đám người đóng thuế chúng tôi? Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng muốn hỏi chủ tịch Lưu, anh là một vị chủ tịch của khối chính quyền thành phố hay là chủ tịch của nhân dân? Hôm nay anh nói rõ ràng cho tôi.

Tiết Nhất Phàm rõ ràng cũng không muốn buông tha, không chịu nhường ai dù chỉ là một bước. Nàng nói với giọng điệu chất vấn rất rõ ràng. Lúc này đám người ở bên ngoài thấy Vương Tử Quân và Đào Chính Đào đi đến, bọn họ tranh thủ thời gian giải tán, có vài người lớn gan vẫn đứng nán bên ngoài, giốn như muốn nghe sự việc này được giải quyết như thế nào.

- Thư ký trưởng, anh gõ cửa đi.

Vương Tử Quân nhìn cánh cửa khé hờ rồi nói với Đào Chính Đào.

Thực tế thì Đào Chính Đào cũng không muốn, thế nhưng hắn là một thư ký trưởng, hắn không thể không đi đến nơi này, cũng chỉ đi theo sau lưng Vương Tử Quân mà thôi. Lúc này hắn nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, thế là tranh thủ thời gian gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào bên trong.

Trong phòng làm việc của Lưu Nham Phú, lú này Lưu Nham Phú đang đứng cách không xa Tiết Nhất Phàm, gương mặt đỏ lên, trong mắt đầy phẫn nộ. Tiết Nhất Phàm đứng trước mặt Lưu Nham Phú cũng không chút yếu thế, nàng trừng măt nhìn Lưu Nham Phú, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo, giống như muốn xem anh có thể làm gì được tôi.

Khi Đào Chính Đào đẩy cửa đi vào, ánh mắt hai người nhìn ra cửa. Tiết Nhất Phàm căn bản không có hứng thú với tình huống Đào Chính Đào đi đến, ánh mắt của nàng nhanh chóng rơi lên mặt Tiết Nhất Phàm. Text được lấy tại Truyện FULL

Đây là lần thứ hai Tiết Nhất Phàm gặp vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi vừa đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ, thế là nàng có chút chần chừ, sau đó dùng chiêu ra tay trước chiếm thế chủ động nói:

- Chủ tịch Vương, ngài phải bình luận phân xử cho tôi, chủ tịch Lưu phản đối lời thỉnh cầu của tập đoàn chúng tôi một cách vô duyên vô cớ, tôi đến chủ yếu muốn hỏi chủ tịch Lưu một lý do rõ ràng. Chủ tịch Lưu không những không nói lý do, lại muốn đuổi tôi ra ngoài. Các anh là lãnh đạo khối chính quyền thành phố, đáng lý ra phải cho ra những văn kiện chính sách hộ giá và thúc đẩy xí nghiệp phát triển, vì sao lại không cho xí nghiệp dư âm lên tiếng như thế này?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lưu Nham Phú, gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Tiết Nhất Phàm rồi nói:

- Chủ tịch Lưu chối bỏ lời thỉnh cầu của chị là có suy xét riêng, anh ấy không có nghĩa vụ giải thích cho chị, bây giờ chị có thể rời khỏi đây.

Vương Tử Quân khẽ chỉ tay ra ngoài cửa, sau đó hắn nói với thư ký Đào:

- Thư ký trưởng Đào, thông báo cho văn phòng khối chính quyền thành phố, sau này nên nắm chặt công tác đăng ký của khách, cần phải công tác sao cho có quy phạm rõ ràng, tôi không hy vọng sự kiện thế này phát sinh lần nữa.

Vương Tử Quân là một phó chủ tịch thường vụ, hắn là người chủ quản khối văn phòng khối chính quyền thành phố. Đào Chính Đào biết những lời của Vương Tử Quân có ý nghĩa là gì, thế nhưng đối mặt với gương mặt lạnh lẽo của Vương Tử Quân, hắn vẫn phải tranh thủ đồng ý.

Tiết Nhất Phàm là con gái của bí thư Tiết Diệu Tiến, trước nay đến khu văn phòng khối chính quyền thành phố Đông Bộ thường là thích làm gì thì làm, thích mưa có mưa thích gió được gió, thậm chí có vài vị cán bộ lãnh đạo nữ thấy nàng phải xưng chị em rất thân mật. Điều này làm cho nàng sinh ra ảo giác, nghĩ rằng mình cũng có chút địa vị ở trong khu văn phòng thành phố. Cũng vì căn cứ vào cảm giác tự đắc này cho nên nàng mới căn bản không sợ lớn tiếng cải vả với Lưu Nham Phú.

Không ngờ Vương Tử Quân căn bản không thèm nể mặt, không nói hai lời, trự tiếp yêu cầu nàng rời khỏi phòng làm việc của Lưu Nham Phú. Hơn nữa Vương Tử Quân còn ra chỉ thị sau này phải xiết chặt công tác đăng ký cho khách, đây không phải là là chỉ cây dâu mắng cây hòe, biến Tiết Nhất Phàm thành một vị khách không mời mà đến sao?

- Chủ tịch Vương, anh nói vậy là có ý gì?

Tiết Nhất Phàm quay đầu nhìn, trong mắt bừng bừng lửa giận.

- Chị Tiết Nhất Phàm, giám đốc Tiết, mong chị chú ý hình tượng của mình. Với hành vi vừa rồi của chị, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể đề nghị thị ủy đổi người cầm lái của tập đoàn Lam Hà.

Vương Tử Quân lên tiếng không chút khách khí, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Tiết Nhất Phàm.

Tiết Nhất Phàm chợt sững sờ, nàng đối mặt với vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi hơn mình, nàng không hiểu vì sao mà sinh ra cảm giác chột dạ, tất cả dũng khí vừa rồi bừng bừng xuất hiện khi tranh chấp với Lưu Nham Phú đã tan biến sạch sẽ.

- Chủ tịch Nham Phú, chúng ta đi thôi, chuyện này anh nhất định phải báo cáo rõ ràng với bí thư Tiết và chủ nhiệm Nhâm, đúng là không ra thể thống gì.

Vương Tử Quân nói rồi kéo Lưu Nham Phú đi ra ngoài cửa, căn bản không quan tâm đến Tiết Nhất Phàm đang đứng ngay bên cửa.

Lưu Nham Phú ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân hùng dũng đi ra, hắn không khỏi cảm thấy cảm khái. Chính mình vẫn luôn cảm thấy khó thể so sánh với Vương Tử Quân, bây giờ xem ra mình không phục không được, vì ít nhất nhìn vào phương diện quyết đoán và dũng khí thì mình thật sự là có chênh lệch quá lớn với vị phó chủ tịch thường vụ này. Tiết Nhất Phàm dám lớn tiếng trước mặt mình, mình nhân nhượng chẳng phải nói mình đang e ngại và dung túng cô ta sao? Nhưng trước mặt một Vương Tử Quân cực kỳ cường thế thì cô nàng căn bản không còn chút tâm lý gây hấn.

Đám người đến xem náo nhiệt cũng đã tản đi, hành lang sạch sẽ giống như chưa từng có điều gì phát sinh. Nhưng khi đi trên hành lang, dù thế nào cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như hai bên có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Chủ tịch Vương, chúng ta bây giờ...

Đào Chính Đào cất bước về phía Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.

- Đi đến phòng làm việc của chủ tịch Nhâm.

Vương Tử Quân phất tay với Đào Chính Đào rồi xoay người thản nhiên nói:

- Trước kiên văn phòng khối chính quyền cho ra một ý kiến xử lý chuyện này, lát nữa tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Nhâm.

"Ý kiến xử lý?"

Đào Chính Đào chợt lắp bắp kinh hãi, dựa theo thể diện của bí thư Tiết Diệu Tiến, Vương Tử Quân không cho Tiết Nhất Phàm cơ hội phân trần mà lớn tiếng mắng mỏ đã quá với lẽ thường, bây giờ còn truy cứu...Có phải thái quá không?

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Lưu, tôi cảm thấy chuyện này chỉ là...

Đào Chính Đào là một cán bộ từ cơ sở bò lên, hắn từng là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, từng là chủ tịch huyện. Hắn biết rõ quan trường là một mớ quan hệ như mạng nhện, cực kỳ mật thiết và liên lạc với nhau rất sâu, chỉ cần mở mồm nếu không đúng sẽ rơi vào tình huống khó thể xoay người, sinh ra phiền toái vô tận. Vì thế mà Đào Chính Đào đắn đo suy nghĩ, định nói ra ý kiến của mình.

Lưu Nham Phú tất nhiên hiểu ý của Đào Chính Đào, dù thật sự không cam lòng nhưng cũng biết nếu cho ra ý kiến xử lý, như vậy Vương Tử Quân rõ ràng đứng về phía đối lập với Tiết Diệu Tiến. Dựa vào những gì hắn hiểu về bố cục của thành phố Đông Bộ, đây rõ ràng không phải là chuyện tốt với Vương Tử Quân.

Lưu Nham Phú do dự một lúc, cuối cùng nói lời khuyên nhủ Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, thôi bỏ đi, chuyện này đến đây thì nên dừng, cũng đừng nắm quá chặt.

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Nham Phú và Đào Chính Đào, hắn cũng không giải thích với hai người bọn họ, chỉ nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình luôn ngồi trong phòng làm việc, thế nhưng trước khi Vương Tử Quân đi vào thì hắn đã biết tất cả những gì đã xảy ra. Hắn ngồi trên ghế làm việc, nhìn Vương Tử Quân đi vào, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, đó chính là có một vị phó chủ tịch hùng mạnh có ý nghĩ và có thể xông lên ở bên cạnh cũng chưa hẳn là một chuyện tốt.

- Chủ tịch Vương, chuyện này nên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tôi là người nhìn Nhất Phàm lớn lên, ngoài nóng tính thì cung rất hiểu chuyện, nếu không lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô ấy đên xin lỗi chủ tịch Lưu nhé?

Nhâm Xương Bình nghe xong báo cáo của Vương Tử Quân thì khẽ gõ mặt bàn nói.

Vương Tử Quân cũng giống như đã có tính toán về thái độ dàn xếp ổn thỏa của chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn nâng ly lên uống một ngụm nói:

- Chủ tịch Nhâm, tôi hiểu ý của ngài, chỉ là không có quy củ thì không thể nào khá được. Bây giờ sự việc đã huyên náo đến mức cả khu văn phòng cai cũng biết, không quá hai ngày nữa sẽ truyền đi khắp các đơn vị ban ngành, như vậy thì khối chính quyền chúng ta còn gì là uy tín? Lãnh đạo có còn danh dự nữa không? Như vậy chẳng phải sẽ loạn sao?

Nhâm Xương Bình không ngờ Vương Tử Quân lại cứng như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng khó xử nói:

- Chủ tịch Tử Quân, đây cũng chỉ là chút tranh chấp trên phương diện công tác, hơn nữa vấn đề nầy nếu xử lý như vậy, bí thư Diệu Tiến bên kia...

Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Nhâm Xương Bình? Hắn đã định vị cho chính mình ở thành phố này, thế là cười nói:

- Nếu như chủ tịch Nhâm cảm thấy khó khăn, tôi sẽ giải thích với bí thư Tiết. Tôi tin bí thư Tiết là người hợp tình hợp lý, nhất định sẽ xuất phát từ phương diện đại cục mà lên tiếng giúp đỡ quyết định của khối chính quyền chúng ta.

- Được, cứ như vậy.

Nhâm Xương Bình khẽ gõ tay xuống bàn, lúc này mới trầm giong nói:

- Coi như chuyện này làm phiền chủ tịch Tử Quân giải thích với bí thư Tiết.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ.

- Chủ tịch Vương, chuyện này náo loạn sẽ không tốt cho anh.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, Lưu Nham Phú giữ chặt tay Vương Tử Quân trên hành lang rồi khẽ nói.

- Nham Phú, đôi khi náo loạn cũng không phải không tốt, nếu như tôi không có ý kiến với sự việc lần này, chỉ sợ sau này chúng ta sẽ là những người không có cũng không sao, là tượng gỗ cho người ta thích làm gì thì làm.

Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lưu Nham Phú rồi cười ha hả nói.

Có cũng như không, Lưu Nham Phú nhai nuốt ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân mà trong lòng chợt nóng hẳn lên. Sau khi đi vào thành phố Đông Bộ, hắn là một vị phó chủ tịch tạm giữ chức chẳng phải có như không sao? Bây giờ nếu Vương Tử Quân đi theo con đường giống mình, chỉ sợ sẽ bị Nhâm Xương Bình và Tiết Diệu Tiến áp chế rơi vào hoàn cảnh chó má của mình trước đó.

Bây giờ Vương Tử Quân có cơ hội ra tay, tuy đắc tội không ít người nhưng lại biểu hiện thái độ rất rõ ràng, đó chính là có một số việc không thể không quan tâm đến lời nói của hắn.

Lưu Nham Phú nghĩ đến tình huống ngày hôm qua thư ký của mình nhắc đến những lời nghị luận của nhân viên công tác phía dưới đối với Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy Vương Tử Quân xử lý như vậy là đúng. Bây giờ thế cục ở thành phố Đông Bộ rõ ràng là độc tài, đã không thể tan vào, như vậy chỉ có thể tìm phương pháp để khẳng định sự hiện hữu của mình.

Nếu nhìn vào tình huống trước mắt thì Vương Tử Quân xem như đã thành công, hắn đã dùng phương thức của mình để cho ra tiếng nói. Tuy đây chỉ là cảm giác nhưng Lưu Nham Phú cũng hiểu một vấn đề, đó là sau này trong thế cục của thành phố Đông Bộ, dù thế cục đó vẫn là của Tiết Diệu Tiến, thế nhưng bí thư Tiết cũng không phải thay đổi cái nhìn với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân còn chưa đến gặp bí thư Tiết Diệu Tiến đã nhận được điện thoại của thư ký trưởng văn phòng thị ủy là Lý Hạc Dương. Thư ký trưởng Lý đã truyền đạt ý chỉ của bí thư Tiết, là xử lý sự việc thật sự nghiêm minh, không vì Tiết Nhất Phàm là con gái của mình mà qua loa nuông chiều.

Lý Hạc Dương gọi điện thoại rất bình thản giống như rất qua loa, căn bản không thể nào nhìn nhận được chút ý nghĩ chủ đạo gì khác. Sau khi truyền đạt ý chỉ của bí thư Tiết thì hắn nhanh chóng cúp điện thoại.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó cúp điện thoại, một nụ cười nhạt xuất hiện trên mặt hắn.

Hiệu suất xử lý sự việc của văn phòng khối chính quyền thành phố được tăng lên đáng kể dưới sự quan tâm của Vương Tử Quân, một phần văn bản cho ra thông báo phê bình giám đốc Tiết đã được truyền xuống các đơn vị ban ngành với tốc độ nhanh nhất.

Đối mặt với một văn kiện như vậy, thành phố Đông Bộ vốn đang tiến vào bầu không khí chào đón năm mới chợt bùng lên nhiều con sóng ngầm, rất nhiều lãnh đạo đơn vị ban ngành cầm được thông báo trong tay thì vẻ mặt không khỏi biến đổi.
Bình Luận (0)
Comment