Thái Nguyên Thương suy nghĩ lại cẩn thận rồi chuẩn bị lui xuống, đúng lúc này Đổng Quốc Khánh ở cách đó không xa đã trầm giọng hỏi:
- Xương Bình, có chuyện gì sao?
- Trưởng phòng Đổng, có chút chuyện, có một vài truyền thông quốc gia cảm thấy nghi thức ký kết của chúng ta khá tiêu biểu, thế cho nên muốn phỏng vấn một chút...
Nhâm Xương Bình nói rất lạnh nhạt, thế nhưng tay áo có chút lắc lư qua lại đã làm cho nhiều người nhìn rõ vấn đề, đó là chủ tịch Nhâm rất vui vẻ vì sự xuất hiện của truyền thông quốc gia.
Đổng Quốc Khánh cũng không nhiều lời, hắn khẽ gật đầu với Nhâm Xương Bình, sau đó cùng đi với Hứa Tiền Giang về phía đài chủ tịch.
Nhâm Xương Bình cùng đi theo lên đài chủ tịch, vì lúc này sẽ ký kết hợp đồng cho nên hắn là chủ tịch thành phố sẽ cùng giám đốc Cát Trường Binh được sắp xếp vào vị trí trung tâm. Sau khi gật đầu với Cát Trường Binh thì Nhâm Xương Bình nhìn xuống bên dưới.
Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn đám người bên dưới, từng gương mặt quen thuộc chợt hiện ra trong mắt. Những người kia đều là lãnh đạo đơn vị ban ngành trong thành phố Đông Bộ, lúc này bọn họ đang ngồi bên dưới cực kỳ quy củ giống như học sinh tiểu học.
Nhâm Xương Bình mơ hồ nhìn khắp một vòng, sau đó hắn thu hồi ánh mắt. Dù sao bây giờ hắn cũng phải làm tốt công tác ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, dù hắn thật sự chỉ muốn tiếp cận trưởng phòng Hứa Tiền Giang mà thôi.
Đáng tiếc là lúc này Nhâm Xương Bình chỉ là một chủ tịch thành phố, hắn còn phải tham gia ký kế hợp đồng, cũng không thể ngồi cùng một chỗ với Hứa Tiền Giang cho được.
- Giám đốc Cát, sau này chúng ta là người một nhà, tôi là người thích kết giao bạn bè, sau này giám đốc Cát đến thành phố Đông Bộ cũng đừng quên tôi đấy nhé?
Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua Cát Trường Binh rồi phất tay cực kỳ khí thế nói.
Cát Trường Binh chợt có chút bất ngờ vì tình huống Nhâm Xương Bình đột nhiên mở miệng, hắn có hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng có phản ứng, hắn nhiệt tình nói:
- Chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, chỉ cần đến thành phố Đông Bộ thì tôi sẽ đến làm phiền anh.
Nhâm Xương Bình thu hết tất cả biểu hiện của Cát Trường Binh vào trong mắt mình, trong lòng thật sự có chút mất vui. Đại đa số số người nói chuyện thường không thích đối phương tỏ ra không chăm chú, Nhâm Xương Bình là một chủ tịch thành phố, hắn càng có cảm nhận này sâu sắc hơn bất kỳ ai khác.
Vừa rồi Cát Trường Binh sở dĩ có chút bất ngờ, rõ ràng đã cho thấy đối phương không quá chú tâm đến mình, điều này sao không khỏi làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra chút vướng mắc tâm lý? Nhưng bây giờ hắn có chuyện cần cầu Cát Trường Binh, cũng căn bản không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Hắn cố gắng áp chế cảm giác bức bối vào trong lòng, biểu hiện vẫn trò chuyện rất vui vẻ.
Cát Trường Binh cũng không chú ý đến vẻ mặt mất vui của chủ tịch Nhâm, so với tình cảnh vào lúc này thì trong đầu hắn chủ yếu cảm thấy lo lăng bất an vì chuyện của nhà máy, hắn nào có tâm tư để rào đón Nhâm Xương Bình?
Mới hơn một tuần trôi qua mà nhà máy rượu Hồng La Xuân đã chiếm hơn mười phần trăm định mức tiêu thụ của nhà máy rượu Tân Nguyên, thế tấn công như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng. Dù một phần mười là không quá nhiều thế nhưng định mức như vậy cũng không phải là quá ít, hơn nữa trạng thái đang là không thể nào chống đỡ được, nếu như rượu Hồng La Xuân cứ mãi được bán đi với xu thế như lúc này, chỉ sợ nhà máy rượu Tân Nguyên sẽ cực kỳ khốn khó.
Cát Trường Binh nghĩ đến những lời nhắc nhở của chuyên gia trong xưởng tối qua mà cảm thấy đau đầu, điều này làm cho tâm tư của hắn có chơi rối loạn, sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên. Nếu như không phải hôm nay là Đổng Quốc Khánh cho ra lời hẹn, Cát Trường Binh sẽ không đến tham gia. Điều hắn muốn làm nhất vào lúc này chính là khẩn cấp triệu tập cuộc họp giữa ban giám đốc và chuyên gia trong nhà máy, bọn họ sẽ cùng nhau thương lượng cho ra sách lược đối phó với nhà máy rượu Hồng La Xuân.
- Không biết là kẻ nào cho ra phương án như vậy, nếu như nhà máy rượu Tân Nguyên của mình có thể thi triển phương án đó nhanh hơn một bước, chỉ sợ sẽ thắng lớn hơn Hồng La Xuân rất nhiều.
Cát Trường Binh cực kỳ cảm khái, thế là bàn tay không khỏi xiết chặt lại.
- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các vị khách quý, hôm nay là một ngày tốt lành, chúng tôi long trọng cử hành nghi thức ký kết giữa nhà máy rượu Tân Nguyên và khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Hạng mục này được tiến cử sẽ rót vào thành phố Đông Bộ một dòng máu mới, chúng ta dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh.
Khi đến thời điểm bắt đầu nghi thức ký kết, phó bí thư Phạm Bằng Phi mặt tây trang màu xanh đen dùng giọng cực kỳ trầm bổng tuyên bố với mọi người.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, Nhâm Xương Bình và Cát Trường Binh nhanh chóng đứng lên trong tiếng vỗ tay, Nhâm Xương Bình lại nhìn tỷ lệ người vỗ tay mà thầm cảm thấy rất đắc ý.
Nhâm Xương Bình cảm thấy tiếng vỗ tay kia phần lớn là hướng về phía mình.
Lần này không ai không biết hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên là do Nhâm Xương Bình kéo về thành phố Đông Bộ, là công lao của chủ tịch Nhâm hắn, hơn nữa hắn còn là một nhân vật chính thức trong nghi thức ký kết lần này. Tuy Hứa Tiền Giang đến tham gia, còn có cả Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến, thế nhưng cũng không ai phủ nhận tất cả đều đang xoay quanh Nhâm Xương Bình.
- Lúc này mời mọi người dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh chủ tịch Nhâm Xương Bình đọc diễn văn.
Phạm Bằng Phi vừa vỗ tay vừa mỉm cười nhìn thoáng qua gương mặt đầy vui vẻ của Nhâm Xương Bình rồi nói.
Nhâm Xương Bình đã sớm chuẩn bị tốt diễn văn lần này. Khi tiếng vỗ tay vang lên, hánw đặt một trang bản thảo đã được đóng dấu đỏ ửng lên mặt bàn, sau đó tươi cười nhìn xuống bên dưới nói:
- Vì bài diễn văn này mà các đồng chí làm cán bút trong văn phòng khối chính quyền thành phố đã bỏ ra không ít tế bào não, tôi đã vừa đọc qua, thật sự ghi rất hay. Nhưng hôm nay tôi sẽ không đọc dựa vào nó, tôi là chủ tịch thành phố Đông Bộ, tôi cảm thấy nếu như máy móc đọc một bài diễn văn đã được viết sẵn sẽ không thể biểu đạt đầy đủ thành ý của thành phố Đông Bộ với sự giúp đỡ to lớn của nhà máy rượu Tân Nguyên trong phương diện phát triển kinh tế, đồng thời cũng không biểu đạt được sự chú ý cao độ với tình hình phát triển kinh tế của thành phố chúng ta, cũng khó lòng bày tỏ với giám đốc Cát đã thu xếp chút thời gian quý báu đến tham gia nghi thức ký kết...
Nhâm Xương Bình mõi lần nói đến các điểm mấu chốt thì nói rất rõ ràng mạch lạc, những lời mở đầu là khá tốt, rất có lực tác động.
Mỗi câu mỗi chữ của Nhâm Xương Bình vào lúc này thật sự đã được châm chước sẵn, cực kỳ có tình cảm, cũng có thêm vài phần khí phách. Hắn đứng trên đài chủ tịch mà cảm thấy mình giống như nhẹ đi hai ba phần, dù không xem bản thảo nhưng từng câu từng chữ cực kỳ hùng hồn, cực kỳ trôi chảy.
Nhâm Xương Bình tuy nhìn thẳng về phía trước nhưng dư quang khóe mắt lại chăm chăm về phía trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang. Khi thấy Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu nở nụ cười thì hắn thật sự rất vui mừng. Điều này nói rõ lần đầu tiên mình ngẫu hứng lên tiếng đã nhận được sự tán thưởng và khẳng định của trưởng phòng Hứa, không phải hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư cũng vì chờ mong hiệu quả như vậy sao?
- Thưa trưởng phòng Hứa, giám đốc Cát, hôm nay tôi ở đây đại biểu cho thành phố Đông Bộ nhiệt liệt hoan nghênh hai vị. Những năm gần đây thành phố chúng tôi chứng thực tinh thần chỉ đạo của tỉnh ủy, lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm, vì muốn thu hút được đầu tư, muốn kéo vốn lưu động, tìm đến tư chất để phát triển thành phố mà đã mặt dày mày dạn chạy nát bàn chân. Dù là bất kỳ ai cũng không nề hà gian khổ, bày ra trăm phương ngàn kế, dùng hoàn cảnh tốt đẹp nhất để chào đón nhà đầu tư.
Vương Tử Quân ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới đài chủ tịch, hắn lẳng lặng nghe Nhâm Xương Bình lên tiếng phát biểu.
Tuy Vương Tử Quân không ưa gì Nhâm Xương Bình, thế nhưng lúc này Nhâm Xương Bình ăn nói trôi chảy và cực kỳ có hồn, hắn cũng không thể không thừa nhận Nhâm Xương Bình lên tiếng rất có lực tác động.
Lúc này Nhâm Xương Bình thật sự rất chói lọi, đối phương tuy không quá lớn tiếng nhưng lại có lực lượng mạnh mẽ, khi phát biểu thi thoảng lại vung tay biểu cảm, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác khí thế ngàn vạn.
- Chủ tịch Vương, ngồi dưới này nhìn chủ tịch Nhâm phát biểu thật sự có chút khác biệt.
Chúc Vu Bình ngồi cách Vương Tử Quân không xa, hắn hơi nghiêng người khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Chúc Vu Bình, trong lòng thầm hiểu ý của đối phương. Chẳng biết có phải là những chiếc ghế trên đài chủ tịch được cố ý sắp xếp hay không, lúc này trên đài chủ tịch người sắp xếp ngồi cao hơn Vương Tử Quân là phó bí thư Bành Quang Binh, hàng ghế đầu tiên của Vương Tử Quân ở đưới đài có vẻ hơi thấp hơn một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu không trả lời, tuy hắn thầm hiểu điều này có ý nghĩa là gì, thế nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.
- Tôi tin tưởng nhà máy rượu Tân Nguyên ở phía đông sẽ nhanh chóng mọc rễ trong thành phố Đông Bộ, chắc chắn sẽ thúc đẩy kinh tế thành phố phát triển. Nhà máy rượu Tân Nguyên chắc chắn cũng nhanh chóng kế thừa, sẽ nhanh chóng trở nên hùng mạnh trong phương diện kinh doanh rượu của mình.
Nhâm Xương Bình dùng những câu nói cực kỳ có tương lai để kết thúc bài phát biểu của mình, hắn vỗ tay xuống bàn một cái, cho thấy niềm tin thật sự không gì sánh nổi của mình.
Đây cũng không phải là niềm tin của một vị chủ tịch thành phố, là niềm tin của người sắp tiến làm lãnh đạo đứng đầu thành phố.
Tiếng vỗ tay lại vang lên nhiệt liệt, Vương Tử Quân khẽ vỗ tay, hắn đưa mắt nhìn, chợt thấy Nhâm Xương Bình đi về phía mình.
- Chủ tịch Nhâm phát biểu thật sự làm cho chúng ta càng có thêm tinh thần, càng tràn đầy tin tưởng với sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Lúc này sẽ là chương trình thứ hai của hội nghị, mời chủ tịch thành phố Đông Bộ Nhâm Xương Bình và giám đốc nhà máy rượu Tân Nguyên Cát Trường Binh cùng ra ký kết hợp đồng.
Phạm Bằng Phi nói xong câu cuối cùng thì âm thanh đột nhiên trở nên cao vút.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt chợt vang lên, càng có không ít ánh đèn chớp sáng. Khi Phạm Bằng Phi nói xong thì nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ nhanh chóng đưa hai phần hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước đến đặt trước mặt Nhâm Xương Bình và Cát Trường Binh.
Nhâm Xương Bình cầm bút lên với tư thế cực kỳ phong độ, hắn khẽ gật đầu với đám phóng viên đang chụp ảnh và ghi hình, sau đó ký lên bản hợp đồng ba chữ Nhâm Xương Bình với bộ dạng cực kỳ tiêu sái.
Nhâm Xương Bình có chữ ký rất đẹp, mạnh mẽ và cứng rắn như sắt thép. Hơn nữa chữ ký của hắn từng được mời người xếp đặt, ký có thể nhìn ra được đó là chữ gì, càng có thêm vài phần khí khái của nét chữ thư pháp. Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua tên mình, đột nhiên một ý nghĩ bùng lên trong đầu, nếu như có người hữu tâm sưu tầm chữ ký của mình, chắc chắn sau này có thể để cho người ta dùng làm mẫu.
Cũng có lẽ vì nguyên nhân này mà Nhâm Xương Bình được đám phóng viên vây quanh chụp ảnh càng nở nụ cười sáng lạn.
Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành đối với hắn, không những có trưởng phòng Hứa Tiền Giang đến tham gia góp vui, hắn lại biểu hiện rất tốt trước mặt trưởng phòng Hứa. Nhờ việc ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên mà uy vọng của hắn sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, hơn nữa quan trọng nhất còn có...
Nhâm Xương Bình thầm nghĩ như vậy, lúc này ánh mắt của hắn nhìn về phía nhóm Vương Tử Quân đang ngồi ở hàng đầu tiên dưới đài chủ tịch.
Lúc này Cát Trường Binh ở bên kia cũng đã ký xong, sau đó hai bên trao hợp đồng cho nhau, lại là một tràng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
- Đồng chí Diệu Tiến, hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên là thật sự rất tốt, có nhà máy rượu Tân Nguyên thì thành phố Đông Bộ sẽ có thêm một con rồng dẫn dắt kinh tế phát triển.
Hứa Tiền Giang cười ha hả nhìn Tiết Diệu Tiến ngồi ngay bên cạnh mình rồi nói.
Tiết Diệu Tiến biết Hứa Tiền Giang nói ra những lời như vậy chủ yếu là tạo thế cho Nhâm Xương Bình, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng không dám biểu hiện lên mặt, hắn cười nói:
- Đúng vậy, lần này là chủ tịch Nhâm đã bỏ ra nhiều công sức kéo hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên về cho thành phố Đông Bộ, thật sự không thể bỏ qua công lao.
- À, tôi nghe Quốc Khánh nói chủ tịch Nhâm cũng là một người có năng lực duy trì công tác.
Hứa Tiền Giang nói một câu hai ý nghĩa, lão vừa nói vừa cười ha hả nhìn Tiết Diệu Tiến.
Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy nhiều năm, sao hắn không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của trưởng phòng Hứa Tiền Giang? Nếu là trước kia hắn sẽ còn lo lắng có nên đi theo luận điệu của lãnh đạo hay không, nhưng bây giờ hắn là một bí thư thị ủy sắp rời khỏi chức vụ, cũng không cần phải mở lời nịnh hót trưởng phòng tổ chức làm gì.
- Trưởng phòng Hứa nói rất đúng, đồng chí Xương Bình dường như rất phù hợp với công tác của khối chính quyền thành phố, nếu lập trường kiên định thêm một chút, bước tiến ổn thêm một chút thì tốt hơn.
Hứa Tiền Giang có hơi nhíu mày, Tiết Diệu Tiến rõ ràng nói lời có ẩn giấu, lão là một lão quan trường sao không hiểu? Dù lão có chút căm tức với Tiết Diệu Tiến thế nhưng cũng không phát tác. Hơn nữa bây giờ Tiết Diệu Tiến sắp rút xuống, cũng không có gì phải quan tâm, nếu lão náo loạn với người này cũng không có lợi lộc gì.
Đổng Quốc Khánh vẫn luôn đứng bên cạnh Hứa Tiền Giang, tất nhiên hắn sẽ nghe lọt vào tai tất cả lời nói của Hứa Tiền Giang và Tiết Diệu Tiến. Hắn nhì gương mặt biến thành màu đen của Tiết Diệu Tiến, trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
Tiết Diệu Tiến dù sao cũng là Tiết Diệu Tiến, ngay cả lúc này cũng không chịu khuất phục dưới uy nghiêm của trưởng phòng tổ chức, nhưng không chịu khuất phục thì thế nào? Chúng tôi đã tính toán đẩy Nhâm Xương Bình lên, tỉnh ủy cũng đã có kết luận, anh cho rằng chính mình có thể đứng ra cản Nhâm Xương Bình sao? Thật sự không biết lượng sức.
Khi trong lòng Đổng Quốc Khánh đang có hàng loạt ý nghĩ thì một phóng viên chậm rãi đứng lên, âm thanh của viên phóng viên này thông qua micro đã vang vọng khắp hội trường:
- Giám đốc Cát, tôi muốn hỏi một chút, vì sao nhà máy rượu Tân Nguyên của các anh lại chọn thành phố Đông Bộ? Theo tôi được biết thì các thành phố trong tỉnh đều có phát thư mời với anh, muốn nhà máy của các anh đến đầu tư. Tôi cũng muốn hỏi một chút, trong các thành phố ở tỉnh Sơn Nam, anh thấy hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Đông Bộ như thế nào?
- Đã đến rồi!
Đổng Quốc Khánh khẽ híp mắt, hắn là đạo diễn của tất cả sự việc, tất nhiên hắn biết rõ đám phóng viên kia đặt những câu hỏi như thế nào, sẽ có phương hướng như thế nào. Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn Cát Trường Binh đứng trên đài, hắn lại nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi bên dưới.
Lần này chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ phải ăn quả đắng và cố gắng nhẫn nhịn.
Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu với đám người bên dưới, nhưng ánh mắt lại luôn đặt lên người đám phóng viên đã được sắp xếp sẵn ở bên dưới. Lúc này hắn nghe thấy một người trong số đó lên tiếng làm khó dễ, vậy là trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Tuy đến bây giờ Nhâm Xương Bình vẫn chưa thể chinh phục được Vương Tử Quân, điều này thật sự làm uy vọng của hắn bị ảnh hưởng rất mạnh. Thế nhưng bây giờ nghĩ đến tình huống chủ tịch Vương luôn giành ưu thế với mình ở khối chính quyền thành phố sắp phải khổ sở vì Cát Trường Binh, hắn chợt cảm thấy trái tim mình gia tốc. Khoảnh khắc này Nhâm Xương Bình chợt phát hiện ra một vấn đề, đó là chính mình hình như quá coi trọng Vương Tử Quân.
Nhưng dù trước kia Vương Tử Quân có hùng mạnh thế nào, bây giờ cũng khó thể nào chịu được đòn đau của mình.
Vương Tử Quân cũng không nhìn Nhâm Xương Bình, cũng không nhìn Hứa Tiền Giang, hắn chỉ lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình, một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi.
- Nếu nói về phương diện vị trí địa lý thì thành phố Đông Bộ căn bản không chiếm bất kỳ ưu thế gì trong tỉnh Sơn Nam, ngay từ đầu kế hoạch xây dựng nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không đặt trong thành phố Đông Bộ.
Cát Trường Binh tuy vì vấn đề của công ty vào lúc này mà tâm sự nặng nề, thế nhưng hắn cũng là một lãnh đạo xí nghiệp hợp cách, cuối cùng nhìn nhận tình huống hiện tại và biểu hiện tố chất xứng đáng. Sau khi phóng viên đặt câu hỏi thì hắn nhanh chóng áp chế tâm tư rối loạn của mình.
Cát Trường Binh nở nụ cười chân thành nhìn vị phóng viên bên dưới đang kinh ngạc vì câu hỏi của mình, hắn chợt cười nói: nguồn TruyenFull.vn
- Nhưng chúng tôi coi trọng hoàn cảnh phát triển của thành phố Đông Bộ, coi trọng chính kêu gọi đầu tư lấy xí nghiệp làm trọng của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, cuối cùng mới quyết định xây dựng nhà máy ở đây, cũng chính là báo đáp thành ý của chủ tịch Nhâm và thành phố Đông Bộ với nhà máy chúng tôi.
- Nói thật trước đó tôi thật sự có chút thất vọng về vài vị lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, trước khi chủ tịch Nhâm đến liên hệ với chúng tôi, cũng có vài vị lãnh đạo khối chính quyền thành phố Đông Bộ đến liên hệ. Nhưng khi đó nhà máy chúng tôi đang có cải cách, tôi thật sự quá bận rộn, vì vậy mà có chút chậm trễ, thế là vị lãnh đạo kia không nói nhiều mà vỗ mông bỏ đi. Điều này làm cho hội nghị ban giám đốc chúng tôi cho ra quyết định không xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ.
- Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị đàm phán với thành phố khác thì chủ tịch Nhâm đến nhà máy rượu Tân Nguyên chúng tôi, thành ý và quyết tâm của anh ấy đã làm cho ban giám đốc chúng tôi thật sự cảm động, thế là cho ra thay đổi chưa từng có. Thành phố Đông Bộ có một vị chủ tịch tốt đẹp như vậy, điều này làm cho chúng tôi tràn đầy niềm tin khi xây dựng nhà máy ở thành phố này.
Cát Trường Binh dùng lời lẽ hùng hồn lên tiếng, giọng điệu tỏ ra tín nhiệm và cảm khái với chủ tịch Nhâm của thành phố Đông Bộ. Sau khi hắn nói xong thì đám người đã được sắp xếp sẵn nhanh chóng vỗ tay rộn rã.
Thái Nguyên Thương cũng vỗ tay, tuy hắn biết Cát Trường Binh chỉ là nói bừa, độ tin cậy không cao, thế nhưng ít nhất thông qua đó cũng làm cho uy vọng của lãnh đạo mình tăng tiến.
Dù sao lúc này cũng đang ở trước mặt truyền thông và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, nhà máy rượu Tân Nguyên tạo thế cho Nhâm Xương Bình như vậy thật sự quá tốt, không lo Hứa Tiền Giang không hài lòng.
- Giám đốc Cát, tôi xin mạo muội hỏi anh một câu, anh có thể bày tỏ một chút, có thể nói ra tên của vị lãnh đạo mà thành phố Đông Bộ mà mình không hài lòng được không?
Một tên phóng viên đeo kính đen đứng lên dùng giọng cay nghiệt hỏi.
- Xin hỏi anh là?
Cát Trường Binh khẽ nhích lại gần micro rồi trầm giọng hỏi.
- Tôi là phóng viên nhật báo tỉnh Sơn Nam.
Tên phóng viên lên tiếng.
- Thật xin lỗi đồng chí phóng viên, tôi không thể trả lời tên của vị lãnh đạo này. Dù tôi không hài lòng với thái độ của anh ấy, thế nhưng người ta cũng không có gì sai lầm. Kêu gọi đầu tư chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện đánh một bên chịu đựng, anh ấy rời khỏi nhà máy của chúng tôi, biết đâu sẽ cảm thấy có một hạng mục tốt hơn so với nhà máy rượu Tân Nguyên chúng tôi?
Cát Trường Binh nói đến đây thì dùng giọng tiêu sái nói tiếp:
- Thế sự vô thường, tất cả đều có thể xảy ra, những gì tôi vừa nói cũng chỉ đại biểu cho cá nhân mình mà thôi.
- Ha ha ha!
Tiếng cười chợt vang lên khắp bốn phía, nhưng Chúc Vu Bình ngồi bên cạnh Vương Tử Quân lại không chút cảm giác buồn cười, hắn xiết chặt tay, dùng ánh mắt đầy lửa giận nhìn Cát Trường Binh.
Tuy Cát Trường Binh không nói tên của vị lãnh đạo kia ra, nhưng đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ ngồi đây đều biết rất rõ, lúc này giám đốc Cát Trường Binh của nhà máy rượu Tân Nguyên nói về chủ tịch Chúc Vu Bình và Vương Tử Quân.
Bây giờ Cát Trường Binh nói như vậy chẳng khác nào đổ bô lên đầu Chúc Vu Bình và Vương Tử Quân, càng đáng hận là lúc này còn có mặt trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang.
Chúc Vu Bình biết rõ mình là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thành phố, cũng coi như là một nhân vật ở Đông Bộ. Nhưng nếu hắn đứng trước mặt trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, căn bản chỉ là một cán bộ cấp phó giám đốc sở, sẽ chẳng là thứ gì cả. Nếu hắn để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, chỉ sợ sau này đừng hòng cầu tiến.
Chúc Vu Bình cực kỳ oán hận, hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lại phát hiện Vương Tử Quân rất bình tĩnh, căn bản giống như những lời của đối phương không phải chĩa về phía mình. Hắn chợt kinh ngạc, tại so mình lại không thể bình tâm tĩnh khí như chủ tịch Vương? Thế là hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cảm xúc của mình.
- Giám đốc Cát, theo tôi được biết thì hai vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ đến nhà máy rượu Tân Nguyên kêu gọi đầu tư lần lượt là chủ tịch Vương và chủ tịch Chúc, không biết anh đang nói đến vị nào.
Lúc này một nữ phóng viên hơn ba mươi mặc quần áo bó sát người với bộ ngực cao vút chợt lên tiếng, cô nàng vừa xinh đẹp lại vừa có giọng nói rất dễ nghe.
Nữ phóng viên nói qua micro, hai cái tên chủ tịch Vương và chủ tịch Chúc vang lên rất rõ ràng trong phòng hội nghị.
Vương Tử Quân nhìn về phía nữ phóng viên kia, hắn cười lạnh một tiếng rồi thôi. Có lẽ lần này đối phương quyết tâm muốn cho mình chết không chỗ chôn, thế nên cũng không cần để lại thể diện cho mình.
Hứa Tiền Giang vốn đang hào hứng nghe các phóng viên đặt vấn đề, thế nhưng khi nữ phóng viên kia đặt câu hỏi thì lão chợt nhận thấy sự việc không đơn giản như vậy. Lúc này gương mặt với nụ cười tủm tỉm của lão đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.