Lô Thiến Thiến và Liêu An Như thấy bộ dạng của Tông An thì trong lòng đề cao cảnh giác, trên mặt xuất hiện vẻ lạnh lùng ghét bỏ, chỉ e trốn không kịp. Tông An thẹn quá hóa giận mà nổi trận lôi đình, hắn hung hăng nói:
- Thức thời một chút, nếu không tôi sẽ cho các cô đẹp mắt.
- Mau tránh ra, nếu tiếp tục ngăn cản không cho chún tôi đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.
Hai người Liêu An Như thật sự vô kế khả thi, lúc này Lô Thiến Thiến đành lấy cớ mời cảnh sát đến trợ giúp, xem như chuẩn bị sẵn sàng để chào đón quân địch.
- Hừ, ông còn chưa nói chuyện với cô, cô lại không chờ được nữa rồi sao? Tôi nói cho cô biết, tối hôm nay cô sẽ được sướng, nếu muốn được sung sướng thì mau im miệng lại, nếu không ông lột trần ra bây giờ, có tin không?
Tông An là một tên đàn ông có giọng đàn bàn, lúc này hắn nhanh chóng trở nên hung ác.
Lô Thiến Thiến vừa rồi còn tỏ ra cực kỳ oán hận, bây giờ nàng chợt rùng mình, trên cánh tay nổi đầy da gà.
- Tông An, tôi không tiếp tục tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng ở thành phố Giang Thị, cũng không muốn làm ngôi sao ca nhạc nữa. Nếu như anh còn bám theo chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.
Một giọng nói trầm thấp và kiên định từ trong phòng vang ra.
Đây là giọng nói của Liêu An Như, tuy đã hơn một năm chưa gặp mặt nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rất rõ giọng nói của nàng.
- Thôi được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Liêu tiểu thư, cô biết vì sao ông chủ của tôi coi trọng cô không? Vì cô không đi theo khuôn mẫu, đơn thuần đáng yêu, hương vị tốt.
Tông An giống hệt như một con rắn độc, hắn cười hì hì nói.
- Tôi đã nói rồi, mời anh đi ra.
Âm thanh kiên định lại vang lên, lần này Liêu An Như cũng không chút do dự, nàng đứng lên đi về phía con đường bên ngoài.
- Hừ, nếu các người đã không biết tốt xấu, không uống rượu mời mà thích rượu phạt, như vậy đừng trách tôi ra tay độc ác. Anh em đâu, hầu hạ tốt ngôi sao của chúng ta, đúng rồi, đừng làm cho gương mặt nhỏ nhắn kia bị thương, có biết không?
Tông An khẽ vung tay lên, một dạng như mèo bắt chuột.
- Anh Tông cứ yên tâm, đám chúng em nên ra tay sẽ ra tay, nếu ra tay chỉ có chính xác và nắm đủ lực lượng, anh Tông bảo bọn em ra tay, chúng em cũng không nỡ.
- Nhưng này anh Tông, chúng tôi là những người thương hoa tiếc ngọc, nhưng cô bé kia rất nóng tính, sau này anh Tông có thưởng cho anh em giảm nhiệt một chút được không? Cũng không uổng công mọi người thường ngày làm theo lời anh.
Vài người đàn ông mặc trang phục bảo vệ nở nụ cười cực kỳ ẩn ý tiến về phia Liêu An Như.
- Các người muốn làm gì?
Khi Vương Tử Quân khẽ híp mắt, đúng lúc này Tô Anh đã vọt lên, theo sát bên cạnh nàng là Lộ Chiêu Thông.
Tông An quả nhiên không ngờ gặp vài người muốn xen vào chuyện của người khác. Hắn thấy có vài người muốn quấy rối chuyện tốt của mình, thế là hắn chợt nổi nóng. Nhưng khi thấy đoàn người Vương Tử Quân thì hắn chợt híp mắt, chỉ là môt đám thanh niên, căn bản không có vấn đề.
Nhưng hai người Liêu An Như đang không biết phải làm sao thì trở nên cực kỳ vui vẻ, hầu như cùng nhìn về phía nhóm Vương Tử Quân, trong mắt có những phản xạ khác biệt. Lô Thiến Thiến thấy nhóm người bên kia rất xa lạ, còn Liêu An Như thì hầu như thấy đám người vây quanh Vương Tử Quân.
Đây là có thật không? Gương mặt người đàn ông kia thật sự có lực tác động rất lớn với nàng, khoảnh khắc này Liêu An Như thật sự không dám nhìn thẳng vào Vương Tử Quân, nàng cố gắng quay đầu đi nơi khác, không nhìn hắn.
- Ôi, xem ra rất muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng tôi nói cho các người biết, đây là chuyện của công ty chúng tôi, nếu ái dám chen vào, đừng trách nắm đấm của anh em đây không có mắt.
Tông An dùng ánh mắt tham lam nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì nói.
Gương mặt Vương Tử Hoa thật sự không tốt, vừa rồi hắn đã dùng giọng sắt son đảm bảo với anh họ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Không ngờ bọn họ vừa mới chuẩn bị đi ra thì đụng phải tình cảnh người ta đang ức hiếp Liêu An Như.
"Chuyện này là ai làm?"
Vương Tử Hoa không cần nghĩ cũng biết, hắn nhìn gương mặt tràn đầy kiêu ngạo của Tông An, thế là tức giận quát lớn:
- Anh gọi Hồng Trung Phát ra đây cho tôi, để tôi hỏi anh ta xem, có phải vừa rồi là thuận miệng nói với tôi cho vui không?
Tông An có thể được Hồng Trung Phát trọng dụng trong công ty thì cũng không phải là một kẻ ngu ngốc ăn không ngồi rồi. Khi thấy Vương Tử Hoa nói như vậy, mở miệng đã gọi thẳng tên Hồng Trung Phát, hắn lập tức ý thức được đối phương có lai lịch lớn. Hắn nghĩ đến tình huống đây là con đường dành cho khách quý, thế là chút tâm tư trong lòng chợt tan biến.
Hắn nhìn về phía Vương Tử Hoa, lại đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân, lúc này mới cười nói:
- Ông chủ của chúng tôi đang trên lầu, tôi có thể bẩm báo một tiếng, nhưng trước tiên cũng xin hỏi anh bạn tên gì?
- Tôi là Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa cắn chặt răng trầm giọng nói.
"Vương Tử Hoa?"
Tông An thật sự từng nghe qua tên này, hắn biết rõ đối phương là công tử của bí thư Vương Giải Phóng. Tuy Vương Giải Phóng không công tác ở thành phố Giang Thị, thế nhưng Vương Tử Hoa cũng xem như có số má trong đám công tác tỉnh Chiết Giang.
Trong đầu Tông An chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng cho ra quyết định, sau đó cười hì hì nói:
- Thì ra là Vương công tử, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ đi xin chỉ thị của ông chủ.
Tông An nói rồi khoát tay áo với đám đàn ông đứng phía sau, tỏ ý đừng cho Liêu An Như đi, còn nhóm người Vương Tử Hoa thì cứ tự nhiên.
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, trong lòng dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này thật sự không nói nên lời. Nàng thật sự cảm thấy mình nên giao phó tất cả cho hắn, người này từ đầu đến cuối đã giống như cướp đi ước mở và sự nhiệt tình của nàng; hắn nắm trong tay vui buồn hờn giận của nàng, nhưng nàng căn bản không thể nào tiếp cận hắn.
Hai người có thể nói là đang diễn kịch câm.
- Thì ra là cô, đã lâu không gặp.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt bình tĩnh của Liêu An Như đang nhìn mình, hắn khẽ nói, giọng điệu cực kỳ ôn hòa và dịu nhẹ.
Liêu An Như không ngờ Vương Tử Quân lại có thể trò chuyện với mình trong hoàn cảnh này. Nàng vốn là một cô gái thông minh, nàng học đại học vài năm, dù là khí chất hay học thức cũng đã sớm mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần so với cô gái ở thôn Yên Chi Nam trước đó.
Vương Tử Quân có thể thoải mái mở miệng trò chuyện với nàng, điều này càng có nghĩa là hai người đứng sát nhau nhưng lại xa cách tận chân trời. Lúc này một cảm giác đau lòng chợt bùng phát trong người Liêu An Như, nàng càng xiết chặt tay, cố gắng không cho tiếng nức nở phát ra từ cuống họng.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi không lên tiếng, Liêu An Như giống như chết lặng, nàng đã quên trả lời giống như căn bản không kịp phản ứng. Nàng thật sự cảm thấy đau đớn, người đàn ông này làm cho nàng trở nên tiều tụy, làm cho nàng cực kỳ uất ức, nàng đứng co rúm vào một góc, sau đó nàng thả lỏng hai tay ra, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống:
- Thật là trùng hợp, cũng không ngờ lại gặp anh ở chỗ này.
Nếu so sánh với một Liêu An Như hầu như không khống chế được cảm xúc thì Vương Tử Quân lại cực kỳ bình tĩnh, dù trong lòng cực kỳ khổ sở.
Sau này mình chỉ có thể là người qua đường sao?
- Cô hát rất hay, Tiểu Bắc rất thích.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, ngay sau đó giọng điệu đã trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Mạc Tiểu Bắc trước đó vì Vương Tử Quân và Liêu An Như nói chuyện với nhau mà đưa mắt nhìn Liêu An Như, lúc này nghe Vương Tử Quân nhắc đến mình, nàng khẽ cười nói với Liêu An Như:
- Cô hát thật sự rất cảm động.
- Chị quá khen rồi, hát cho vui mà thôi, thật sự làm chị chê cười.
Tuy Mạc Tiểu Bắc chỉ khẽ cười nhưng Liêu An Như chợt cảm thấy cô gái kia thật sự giông như mây bay trên trời, là tồn tại mà cả đời nàng cũng không thể nào với tới được. Thế là trong lòng nàng không khỏi bùng lên cảm giác cực kỳ tự ti:
- Có lẽ chỉ những người như vậy mới thật sự xứng đôi với Vương Tử Quân.
...
- Chủ tịch Hà, tôi nghe nói ngoại ô có một khu đất chuẩn bị xây công viên. Nói thật, dựa theo quy hoạch của thành phố chúng ta thì sau này nơi đó sẽ là trung tâm buôn bán, nếu biến nó thành công viên chẳng phải là uổng phí tài nguyên sao? Quá đáng tiếc.
Hồng Trung Phát sờ đầu mình rồi dùng giọng có vài phần nịnh hót nói.
Người đàn ông trung niên được gọi là chủ tịch Hà nào không hiểu tâm tư của Hồng Trung Phát? Nhưng hắn cũng không mở miệng, chỉ khẽ nhìn rượu đỏ trong ly thủy tinh, giống như thấy được màu sắc gì đó cực kỳ đẹp đẽ.
- Tôi cảm thấy nơi đó nên biến thành một khu dân cư xa hoa, chỉ có một khu dân cư xa hoa mới phù hợp với trung tâm buôn bán như vậy, mới có thể tôn lên vẻ đẹp của nhau. Chủ tịch Hà, ngài là lãnh đạo nắm công tác xây dựng, ngài là người có quyền lên tiếng mạnh mẽ nhất.
Hồng Trung Phát nói mang theo ánh mắt chờ đợi, chủ tịch Hà khẽ nang ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó mới dùng giọng hời hợt nói:
- Ông chủ Hồng, tiền thật sự xài không hết, việc làm ăn phải hiểu chừng mực, cũng đừng nên quá tham lam.
Lúc này ánh mắt Hồng Trung Phát thật sự rất nhu hòa, hắn giống như biến thành một con thú cưng biết nghe lời đang đứng trước mặt ông chủ của mình.
Tên mập vừa rồi nói chuyện với trần hòa đang đứng ở một bên, hứn nghe chủ tịch Hà lên tiếng mà trong lòng liên tục oán thầm. Trong lòng thầm nghĩ, người này thật sự rất biết cách giả vờ, mỗi lần ông chủ tìm đối phương làm việc thì luôn nói ra những lời cực kỳ có lý, luôn ra vẻ đạo mạo để dạy bảo Hồng Trung Phát. Nhưng sau đó thì sao? Không làm theo kế hoạch của ông chủ của mình sao? Chỉ là đối phương đứng ra thu tiền với số lượng không nhỏ, rõ ràng là lòng dạ độc ác.
Đã muốn làm kỹ nữ còn thích lập đền thờ, con bà nó đây là hình tượng gì? Trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy, tên mập thật sự cho ra lời khẳng định không mấy hay ho về chủ tịch Hà.
- Tiền xài không hết, nhà cũng xây dựng không hết. Nếu anh có thời gian thì nên tu thân dưỡng tính, chỉ cần ánh mắt anh nhìn thoáng một chút, tâm tính yên ổn một chút thì có thể hưởng thụ cuộc sống, không phải là cuộc sống rất đẹp sao?
Chủ tịch Hà đặt ly rượu xuống ban rồi nói tiếp:
- Cuộc sống tốt phải nói đến hai chữ hưởng thụ, anh không nên cứ mãi chú tâm vào tiền. Một người như anh cả ngày chỉ biết nghĩ về tiền, tôi thật sự cảm thấy anh nên xin lỗi cuộc sống của mình.
- Chủ tịch Hà, anh nói đúng, cuộc sống vui vẻ bìn thản mới là hạnh phúc. Một người quan cao như ngài có thể bảo trì được lòng dạ thanh thản thật sự làm cho người ta bội phục không thôi. Sau này tôi nhất định sẽ phải đẩy mạnh học tập anh, cố gắng hưởng thụ cuộc sống.
Hồng Trung Phát gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tỏ ra cực kỳ khiêm tốn.
- Ông chủ!
Khi chủ tịch Hà đang định mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, Tông An nở nụ cười nịnh nọt đi vào trong.
Nhưng sự xuất hiện của Tông An giống như chặn họng chủ tịch Hà, điều này làm cho chủ tịch Hà rất khó chịu. Tông An còn chưa kịp mở miệng thì Hồng Trung Phát đã trừng mắt nói:
- Tiểu nha đầu kia đâu, mau đem đến đây!
Gương mặt của chủ tịch Hà vốn trở nên âm trầm, bây giờ lại xuất hiện nụ cười, hơn nữa càng thêm sáng lạn hơn so với tình huống nói chuyện với Hồng Trung Phát lúc vừa rồi.
- Ông chủ, có chút sự việc ngoài ý muốn, gặp phải Vương Tử Hoa.
Trước khi Tông An đến đây cũng đã nghĩ kỹ xem nên nói thế nào.
"Đụng phải Vương Tử Hoa?"
Hổ Tử nghe tin tức này mà cực kỳ ngạc nhiên, tuy hắn thật sự không cho rằng đó là tin tức gì lớn, thế nhưng đại biểu tình huống hắn làm việc không thuận. Hơn nữa vừa rồi Vương Tử Hoa còn đặc biệt nhắc mình quan tâm đến Liêu An Như kia.
Chủ tịch Hà cũng có mặt khi tên mập báo cáo với Hồng Trung Phát về Vương Tử Hoa, bây giờ lại nghe Tông An nói, sao lại không hiểu? Hắn thấy Hồng Trung Phát cau mày, thế là cười lạnh nói:
- Đi nói cho Vương Tử Hoa, nói là bí thư Vương đang chờ hắn về nhà dùng cơm, đừng tiếp tục làm loạn ở chỗ này.
Hồng Trung Phát phất tay với Tông An, tuy hắn thấy đáp án như vậy sẽ làm cho Vương Tử Hoa mất vui, nhưng Vương Tử Hoa so với chủ tịch Hà thì kém nhau quá xa. Cấp bậc của Vương Tử Hoa không thể so với chủ tịch Hà, nếu như Vương Tử Hoa không có một ông bố tốt, chính Hồng Trung Phát cũng không thèm quan tâm đến một cán bộ cấp khoa.
Trong đầu chơt lóe lên ý nghĩ mới, Hồng Trung Phát phất tay với Tông An, tỏ ý cho hắn đi ra nói với Vương Tử Hoa.
Tông An nghe được phân phó thì chạy ra ngoài như gió, vừa rồi hắn không bị mắng đã là quá vui rồi, bây giờ hắn nếu không muốn bị lãnh đạo truy cứu, như vậy phải trói Liêu An Như đến đây cho chủ tịch Hà.
Đây không phải là việc gì khó, hắn thấy thật sự giống như chỉ thị của chủ tịch Hà, Vương Tử Hoa nên về nhà dùng cơm thì hay hơn.
"Bí thư Vương đang chờ về nhà dùng cơm!"
Chủ tịch Hà nói ra câu này thật sự rất hay, rất có ẩn ý, Tông An nghĩ đến câu nói của chủ tịch Hà mà không khỏi nở nụ cười.
Tông An đi rất gấp, chỉ một phút sau đã đi đến khúc ngoặt hành lang con đường dành cho khách quý, hắn nhìn nhóm người Vương Tử Quân đứng chung với Liêu An Như, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm:
- Vương tiên sinh, chuyện này tôi đã xin chỉ thị của ông chủ.
Lúc này Vương Tử Hoa có thể nói là cực kỳ mất kiên nhẫn, điều này cũng không liên quan đến sự kiên nhẫn của hắn, vì hắn cảm thấy để chị dâu của mình đứng đây chờ thì thật sự là một sỉ nhục. Hơn nữa kết quả như lúc này cũng là vì hắn căn bản không xử lý tốt sự việc.
- Còn không nói người của mình tránh ra, nhường đường cho chúng tôi đi qua.
Vương Tử Hoa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tông An rồi xoay người muốn đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Vương công tử, anh đi thì sẽ không ai ngăn cản, nhưng hai người Liêu An Như phải ở lại.
Tông An nhìn thấy Vương Tử Hoa quay mặt lại nhìn thì tiếp tục nói với bộ dạng giả vờ sợ hãi:
- Vương công tử, đây cũng không phải là tôi nói. Ông chủ Hà nói lúc này có lẽ bí thư Vương đang chờ anh về nhà dùng cơm, anh cũng đừng nên để cho bí thư Vương lo lắng.
Gương mặt Vương Tử Hoa chợt đỏ bừng bừng, hắn rất muốn tiến lên cho Tông An một tát, thế nhưng Tông An nói đến ông chủ Hà, hắn căn bản biết rõ đó là ai.
Ông chủ Hà này trước kia làm phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh Chiết Giang, bây giờ là phó chủ tịch thành phố Giang Thị, chưa nói đến người ở phía sau chủ tịch hà, chính bản thân đối phương trước kia còn là lãnh đạo trực tiếp của mình, một nhân vật như vậy căn bản khó thể đắc tội.
Khi Vương Tử Hoa còn không biết nên làm thế nào thì Vương Tử Quân đã chậm rãi đi đến vỗ vai nói:
- Ông chủ hà kia là ai?
- Là phó chủ tịch thường vụ Hà Hòe Lương của thành phố Giang Thị.
Vương Tử Hoa trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân chưa từng nghe nói đến cái tên Hà Hòe Lương, dù sao thì hắn cũng không tiếp xúc nhiều với những chuyện ở thành phố Giang Thị. Hắn đưa mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Toa, sau đó lạnh lùng nói:
- Anh quay lại nói với Hà Hòe Lương, nói chúng tôi có chút đói bụng, để anh ta chuẩn bị mời chúng tôi ăn khuya, tôi tên là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không làm ít chuyện ở thành phố Giang Thị, thế nhưng thanh danh của hắn chỉ lưu truyền trên giới thượng tầng, đám người như Tông An căn bản là chưa đủ cấp bậc. Nhưng khi nghe thấy Vương Tử Quân gọi thẳng tên của Hà Hòe Lương với bộ dạng cực kỳ khí phách, hắn càng cảm thấy sự việc không đơn giản, vì vậy vội vàng chạy đi.
- Cầu vồng trong mưa, cầu vồng trong mưa...
Lúc này một ca sĩ đang hát bài Tông An thích nghe nhất, thế nhưng hắn lại không còn chút tâm tình muốn nghe. Hắn nghĩ đến tình huống tên thanh niên tên là Vương Tử Quân kia dùng giọng khí phách nói chủ tịch Hà phải đến mời cơm tối.
"Con bà nó, không nên xảy ra chuyện lớn gì đấy chứ?"
Trong đầu Tông An liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn thật sự cảm thấy không yên, chỉ sau chớp mắt đã chạy về phòng Hồng Trung Phát.
Lúc này cửa phòng cũng chưa hoàn toàn khép lại, một khe hở nhỏ xuất hiện, chợt nghe thấy Hồng Trung Phát cười nịnh nọt với Hà Hòe Lương, mà Hà Hòe Lương lại cười nói:
- Chỉ là một đứa bé mà thôi, đừng động vào nó, nhưng sau này nên cho nó chút mặt mũi.
- Con trai của Vương Giải Phóng thật sự có chút thông minh nhưng không thật sự phát triển tốt, cũng không quan tâm, nếu anh không nỡ thì có thể mời hắn dùng một bữa cơm.
Hà Hòe Lương nói rồi dùng ngón tay gõ bàn tự tin nói:
- Hơn nữa Vương Giải Phóng cũng không thích con mình đi ra ngoài gây chuyện, đừng nói là tiểu tử kia không dám không nghe lời bố, chỉ sợ nếu sự việc lần này phát sinh sẽ bị đánh đòn.
Tông An nghe thấy Hà Hòe Lương nói bằng giọng điệu như vậy thì chợt thả lỏng một chút, hắn cũng không do dự mà gõ cửa đi vào.
- Người đâu?
Hồng Trung Phát thấy thuộc hạ đi vào thì trầm giọng nói.
Tông An nhìn vẻ mặt ông chủ của mình không tốt, hắn cũng rất bồn chồn, thế là không dám chần chừ mà nói:
- Nhóm người Vương Tử Hoa không chịu bỏ qua.
Chủ tịch Hà Hòe Lương vừa rồi mới dạy bảo Hồng Trung Phát một trận, lúc này đang cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, nhưng khi thấy Vương Tử Hoa từng là thuộc hạ cũ của mình không chịu nể mặt, hắn chợt lạnh lẽo nói:
- Có phải anh chưa nói tôi đang ở đây?
- Chủ tịch Hà, tôi đã nói rõ ràng với Vương Tử Hoa, nhưng người này không bỏ qua. À, trong đó có một người tên là Vương Tử Quân càng phát ngôn bừa bãi, nói là bọn họ đang muốn đi ăn khuya, yêu cầu ngài mời khách.
Tông An có chút do dự, sau đó nói ra lời Vương Tử Quân.
Ép một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố mời đi ăn khuya, người này cũng quá kiêu ngạo rồi. Hồng Trung Phát gần đây có quan hệ tốt với chủ tịch Hà Hòe Lương, hắn biết rõ khi Hà lão gia tử còn đang đương quyền thì chủ tịch Hà cũng là người hoành hành ngang ngược, căn bản chưa từng chịu hại bao giờ.
- Con bà nó, cái quái gì vậy? Dám nói như vậy với chủ tịch Hà sao? Chủ tịch Hà, nếu không tôi cho vài tên sang cho thằng kia một bài học nhé?
Hồng Trung Phát dùng giọng cực kỳ trung thành tận tâm như một vị thần phục tùng hoàng đế để nói với Hà Hòe Lương.
- Co bà nó, anh cũng đừng gây phiền toái cho tôi.
Hà Hòe Lương trước nay rất ít lớn tiếng nói tục, bây giờ lại hung hăng nói một câu, điều này làm cho khí độ vừa rồi của hắn chợt tan biến sạch sẽ.
Hồng Trung Phát nhìn thấy ông chủ của mình tức giận, hắn lập tức cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh, nếu không chủ tịch Hà thật sự nổi giận thì hắn cũng không thể nào chịu đựng được.
- Đúng, con bà nó Vương Tử Quân, dù ỷ vào Vương gia cũng không nhìn xem trước mắt là ai, chủ tịch, tôi sẽ đi ra tay.
- Cút, con bà nó anh cút đi ngay, ai cho anh đối phó với Vương Tử Quân?
Chủ tịch Hà ném ly rượu về phía Hồng Trung Phát, trên mặt là vài phần dữ tợn.
Hồng Trung Phát bị ném ly rượu lên người, tuy không phải rất đau nhưng rượu lại dây lên người. Lúc này hắn không dám nhúc nhích, hắn đứng thẳng người nơi đó chờ đợi chủ tịch Hà Hòe Lương cho ra chỉ thị tiếp theo.
Hà Hòe Lương là một người chỉ mất vài năm để có thể phát triển quật khởi ở thành phố Giang Thị, đây là một vị chủ tịch rất có thực quyền và thực lực, tất nhiên Hồng Trung Phát sẽ không tin chủ tịch Hà sẽ là người lỗ mãng. Biểu hiện của chủ tịch Hà với Vương Tử Hoa và Vương Tử Quân là hoàn toàn khác biệt, Hồng Trung Phát có thể cảm nhận được điều này, thế cho nên hắn cảm thấy Vương Tử Quân không phải là nhân vật tầm thường, phải là một cánh cửa sắt rất lớn.
Sợ rằng sự kiện lần này xảy ra cũng là mình đá vào một tấm sắt dày.
Hồng Trung Phát không dám lên tiếng, đám người trong phòng càng không dám nói lời nào, tên mập trước đó đã đến gặp Vương Tử Hoa lại càng tỏ ra không yên. Vì lúc này hắn chợt nhớ đến tình huống khi đi gặp Vương Tử Hoa, Vương công tử nói anh mình muốn cô ca sĩ kia phát triển lành mạnh, chứ không phải là chính Vương công tử muố như vậy.
Khi đó tên mập tỏ ra có chút coi thường, căn bản không phân biệt rõ ràng, trực tiếp nói với lãnh đạo đó là lời của Vương Tử Hoa. Nếu nói đó là lời của anh Vương Tử Hoa, chỉ sợ sự việc sẽ không đến nước này.
Tuy tên mập thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không ngốc nói ra, tuy khi đó hắn nói là Vương Tử Hoa hay anh của Vương Tử Hoa thì kết quả cũng không có gì thay đổi, thế nhưng hắn cũng không muốn mình chạy ra làm kẻ thế tội.
Không thể nói, dù đánh chết cũng không thể nói.
Khi tên mập đang cố gắng hạ quyết tâm, chủ tịch Hà Hòe Lương chợt suy nghĩ rõ ràng, hắn nói với Hồng Trung Phát:
- Chuyện này đã xảy ra như vậy thì xem như dừng lại, anh đến xin lỗi Vương công tử, nói sự việc hôm nay là anh Hà tôi lỗ mãng.
"Anh Hà lỗ mãng? Đây rõ ràng là có ý chịu thua, là nhận sai sao?"
Hồng Trung Phát đi theo Hà Hòe Lương đã rất lâu, thật sự lần đầu tiên thấy lãnh đạo có biểu hiện như vậy. Vương Tử Quân và Vương Tử Hoa chỉ khác nhau một chữ, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
- Chủ tịch Hà, tôi thấy hay là bỏ qua chuyện xin lỗi đi.
Hồng Trung Phát dò dự một chút rồi khẽ nói.
- An Hồng, tôi đã nói anh làm, anh lắm lời làm gì? Nói ít một chút cũng không chết người.
Hà Hòe Lương nói rồi đứng lên khỏi ghế, lại đi về phía trước hai bước với bộ dạng có hơi tập tễnh. Lúc này hắn cảm thấy mình ăn thịt uống rượu của người ta, bây giờ dù sao cũng mang danh là ông chủ của người ta, chính mình cũng không nên chửi mắng bọn họ như thuộc hạ của mình, thế là hắn trầm giọng nói:
- Anh Hồng, anh ở thành phố Giang Thị chưa lâu, có thời gian nên tìm hiểu về những việc trước kia, đặc biệt là về vị chủ tịch tiền nhiệm.
Về vị chủ tịch tiền nhiệm? Hồng Trung Phát nghĩ đến những lời này của Hà Hòe Lương mà vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn dù không biết nhiều về vị chủ tịch trước đó của thành phố Giang Thị, nhưng cũng biết tin vị chủ tịch kia đắc tội với một người nào đó mà bị đốn ngã. Rất nhiều người nói về chuyện này thì tỏ ra rất bí hiểm, chẳng phải là...
Nếu thật sự là người kia thì chính mình không thể đắc tội được. Hồng Trung Phát tuy là người cuồng vọng nhưng cũng hiểu nông sâu thế nào, hắn biết rõ có những người mình thích làm gì thì làm, có những người mình không thể động vào.
Nếu Vương Tử Quân thật sự là người kia, đây tuyệt đối là nhân vật không thể động vào.
- Chủ tịch Hà, tôi hiểu rồi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý mỹ mãn.
Hồng Trung Phát đồng ý một tiếng, hắn định đi ra ngoài, nhưng khi xoay người lại dừng bước nói:
- Chủ tịch Hà, đám người kia cũng có tố chất không tệ, hay là anh...
- Hôm nay tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước.
Hà Hòe Lương khoát tay áo rồi đi ra ngoài, khi hăn đi đến bên cửa thì dừng lại nói:
- Nếu nhóm Vương Tử Quân muốn đi ăn khuya, anh sắp xếp cho bọn họ.
...
Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc, dù hắn đang xem văn kiện nhưng tron lòng lại nghi về những gì xảy ra trong hai ngày qua ở thành phố Giang Thị.
Tuy Vương Tử Quân là một chủ tịch thành phố, cũng không có người nào dám kiểm tra xem hắn có đi làm hay không, thế nhưng sáng sớm thứ ba sau ngày mừng thọ của ông cụ, hắn cùng Thái Thần Bân phải chạy về thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Giang Thị, hắn thấy trong mắt Mạc Tiểu Bắc là cái nhìn không muốn xa rời, hắn cũng không muốn rời xa nàng. Thế nhưng khi nhìn gương mặt quật cường của nàng, hắn không đành lòng muốn tăng thêm áp lực cho vợ mình.
Đối với Vương Tử Quân thì tốt nhất là lúc này Mạc Tiểu Bắc rời khỏi cương vị đến thành phố Đông Bộ làm một người vợ hiền nấu cơm nấu nước cho mình. Nhưng hắn là người bận rộn, Mạc Tiểu Bắc lại là người khá buồn bực, nếu cứ để nàng ở nhà chờ đợi một mình...
Cuối cùng Vương Tử Quân phủ định ý nghĩ của mình, vẫn cho Mạc Tiểu Bắc bay lượn theo sở thích của nàng. Nghĩ đến tình huống rời đi, trên mặt Vương Tử Quân xuất hiện nụ cười.
Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi xuất hiện hình bóng của Liêu An Như, hắn thật sự không ngờ đến cung văn hóa thành phố Giang Thị lại gặp nàng. Trong ngày hai người gặp mặt, bọn họ chỉ đơn giản nói vài câu, sau khi Hồng Trung Phát nói lời xin lỗi và mời đi ăn khuya, bọn họ phải tách ra.
"Sau này mình còn cơ hội gặp lại cô ấy không?"
Vương Tử Quân chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Mỗi người đều có con đường của mình, không ai có thể làm chủ cho con đường của người khác, chính mình cũng là như vậy.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn dãy số, là điện thoại của Tần Hồng Cẩm.
- Chồng, hai ngày qua thế nào?
Giọng điệu dịu dàng của Tần Hồng Cẩm làm cho tâm tình buồn bực của Vương Tử Quân nhanh chóng tươi tỉnh, quan hệ giữa hắn và Tần Hồng Cẩm đã không còn dùng hai từ "tình nhân" để miêu tả nữa rồi. Trong cảm giác của mình, Vương Tử Quân cảm thấy Tần Hồng Cẩm như một người bạn tốt, như một tri kỷ, còn là...
- Thật sự rất vui.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi thản nhiên nói.
- Em cũng cảm thấy chồng sẽ rất vui vẻ, được ở cùng vợ lớn xinh đẹp dịu dàng như nước, mỗi ngày đều mơ màng, hằng đêm có da thịt thân cận, anh anh em em, không vui vẻ với là lạ ấy chứ?
Tần Hồng Cẩm liên tục thay đổi cách xưng hô với Mạc Tiểu Bắc, trong giọng điệu có vài phần ghen tuông.
Vương Tử Quân nghe những lời ghen tuông của Tần Hồng Cẩm thì khẽ cười nói:
- Anh cũng nhớ em, bây giờ anh cũng rất mệt, không bằng em đến giúp anh đi.
- Hừ, anh hay lắm, khi không có chính cung nương nương thì mới nghĩ đến em sao? Anh nghĩ rằng em là người luôn ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể lấp đầy chỗ trống sao? Hừ, em không đi, em chỉ muốn chị vợ cả kia đến tìm anh, đến cho anh hưởng thụ cảm giác sung sướng mà thôi.
Tần Hồng Cẩm nói lời trêu chọc làm cho Vương Tử Quân chợt nghĩ đến bộ dạng lúc nàng mặc một bộ nội y màu đỏ, hắn cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình, thế là không khỏi nói:
- Em thành thật nghe lời cho anh, mau đến chỗ này, anh sẽ có phần thưởng, nếu không thì mông nở hoa đấy.
- Hừ, chỉ sợ không nỡ mà thôi.
Tần Hồng Cẩm khẽ cười một tiếng yêu kiều, sau đó khẽ nói:
- Chồng, ông thích món quà của em đấy chứ?
- Thích, nói rằng không thu cháu uổng phí.
Vương Tử Quân học theo giọng điệu của ông mình, dùng giọng chậm rì rì nói.
- Anh đấy, lúc nào chỉ muốn chọc cho em vui.
Tần Hồng Cẩm tuy nói lời hờn dỗi nhưng lại tràn đầy vui mừng, rõ ràng nàng rất vui khi được ông cụ khích lệ như vậy.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu với Tần Hồng Cẩm thì Vương Tử Quân chuyển chủ đề sang tập đoàn Quân Thành, gần đây hắn căn bản không quá quan tâm đến chuyện của tập đoàn Quân Thành, nhưng mỗi khi có chuyện gì khó giải quyết thì hắn lại là tham mưu cho Tần Hồng Cẩm.
- Chồng, anh nói xem em có nên mở một công ty điện ảnh truyền hình không?
Sau khi Tần Hồng Cẩm báo cáo tình hình phát triển của tập đoàn Quân Thành cho Vương Tử Quân, sau đó nàng đột nhiên đổi giọng nói.
Mở công ty điện ảnh truyền hình? Không phải Tần Hồng Cẩm nghe ra chút tin tức nào đấy chứ? Trong lòng Vương Tử Quân chợt xuất hiện hình bóng của Liêu An Như, hắn có chút trầm ngâm:
- Tại sao em lại có ý nghĩ này?
- Vì có một công ty điện ảnh truyền hình kinh doanh không tốt, muốn chuyển nhượng lại, em cảm thấy công ty của bọn họ rất có tương lai, vì vậy muốn tiếp nhận để đầu tư phát triển.
Tần Hồng Cẩm lúc này giống như không còn là bà chủ tập đoàn Quân Thành nắm tiền tỷ trong tay, nàng giống như biến thành một cô vợ đang nài nỉ chồng mua món hàng gì đó.
Vương Tử Quân nghe nói không liên quan đến Liêu An Như thì thở hắt ra một hơi, sau đó hắn nói:
- Cũng không phải không thể mở công ty điện ảnh truyền hình, nhưng cần hpari bồi dưỡng một ngôi sao sáng làm cho người ta hâm mộ cuồng nhiệt.
- Chồng, anh cũng đừng nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy chứ, em không những muốn làm cho công ty phát triển tốt, còn muốn bồi dưỡng một ngôi sao làm cho anh nhìn vào chảy nước miếng.
- Anh cũng mỏi mắt mong chờ.
Vương Tử Quân thoải mái dựa lên ghế sa lông, hắn cười hì hì nói, khi hai người đang nói chuyện ngọt ngào thì có người gõ cửa.
- Có người đến, chúng ta nói chuyện sau vậy.
Vương Tử Quân khẽ nói với Tần Hồng Cẩm, sau đó cúp điện thoại.
- Chào chủ tịch Vương.
Khi thấy người đến thì Vương Tử Quân có hơi nhíu mày, nhưng trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, anh có chuyện gì sao?
Thái Nguyên Thương nhìn gương mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân, lúc này trong lòng hắn thật sự tràn đầy không yên và bất an. Hắn đang ở trên vị trí bị ghẻ lạnh, có thể nói là căn bản không muốn đến gặp Vương Tử Quân, nhưng hắn là phó thư ký trưởng, có những chuyện xảy ra cần đến báo với chủ tịch.
- Chủ tịch Vương, hai ngày trước phòng giám sát thị ủy tiến hành kiểm tra ngầm về tác phong cơ quan đơn vị, bọn họ phát hiện ở trong khu văn phòng khối chính quyền có người chơi bài trong giờ làm việc.
Thái Nguyên Thương dùng giọng bất an đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
"Điều tra ngầm về tác phong công tác của cán bộ cơ quan đơn vị?"
Vương Tử Quân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ sự việc không chỉ là đơn giản như vậy. Nếu chỉ có người chơi bài thì Thái Nguyên Thương là phó thư ký trưởng có thể xử lý, căn bản không cần báo cáo với một chủ tịch như mình làm gì.
Thái Nguyên Thương chờ Vương Tử Quân đặt câu hỏi, nhưng khi thấy Vương Tử Quân không có phản ứng thì trên người càng vã mồ hôi, chủ tịch đã không nói lời nào thì hắn phải nói tiếp. Hắn đã lĩnh giáo được sự lợi hại của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn cũng không dám qua loa.
- Chủ tịch Vương, khối chính quyền chúng ta yêu cầu cho ra xử lý nghiêm túc với những nhân viên đánh bài trong giờ làm việc, nhưng phòng giám sát thị ủy lại nói muốn tiến hành phê bình, dùng nó để đạt đến mục đích cảnh cáo cán bộ.
Vương Tử Quân làm chủ tịch thành phố Đông Bộ chưa được vài ngày, nhưng trong thời gian vài ngày này lại xuất hiệ tình huống nhân viên vì tác phong công tác có vấn đề mà bị thông báo phê bình. Nếu người chủ đạo sư kiện này là Vương Tử Quân, sẽ có người nói chủ tịch Vương đang chỉnh đốn tác phong công tác của khối chính quyền thành phố, nhưng sự kiện này lại không phải do Vương Tử Quân chủ đạo, mà là do phòng giám sát thị ủy thực hiện.
Chỉ là một thông báo phê bình nho nhỏ nhưng sẽ làm cho người ta liên tưởng đến nhiều thứ, đầu tiên là người ta sẽ dễ dàng nghĩ rằng Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố mà không quản người của mình cho tốt, không đủ năng lực khống chế khối chính quyền thành phố.
- Đi làm mà đánh bài thì phải xử lý cho thật nghiêm túc.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn, ánh mắt nhìn lên người Thái Nguyên Thương.
- Nguyên Thương, chuyện này anh làm chủ đạo, hỗ trợ phòng giám sát thị ủy, xử lý sao cho thật tốt.
"Xử lý cho tốt, xử lý thế nào cho tốt?"
Nếu như bây giờ chủ tịch thành phố là Nhâm Xương Bình, Thái Nguyên Thương nhất định sẽ xử lý cực kỳ lo lắng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, đối phương lại cho mình đi xử lý vụ này, không phải muốn mượn nhờ cơ hội lần này mà đá mình ra khỏi văn phòng khối chính quyền đấy chứ?
Thái Nguyên Thương càng nghĩ càng thấy sự việc xảy ra theo chiều hướng như vậy, hắn đã có kết luận Vương Tử Quân muốn lợi dụng chuyện này để đẩy một con phượng hoàng như mình rời khỏi núi. Thế là hắn sinh ra cảm giác vò sứt lại mẻ, trên người càng vã mồ hôi, càng thêm chứng thực suy đoán của mình.
- Chủ tịch Vương, phòng giám sát cho ra thông báo, nói là ý kiến của thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh xem tôi có nên nói trước một câu với thư ký trưởng văn phòng thị ủy không?
Thái Nguyên Thương nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn không phải kẻ ngu, hắn biết rõ đáng chết nhất chính là bản thông báo, nếu không thông báo thì căn bản sẽ chẳng có vấn đề gì.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lấp lánh của Thái Nguyên Thương, hắn nào không rõ đối phương đang nghi gì. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Nguyên Thương, chuyện này tôi ủy quyền cho anh, anh là một thư ký trưởng có tư cách trong văn phòng khối chính quyền thành phố tôi tin anh có thể xử lý tốt sự kiện này. Còn chuyện liên quan đến thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh nhất định phải thông báo cho thư ký trưởng văn phòng thị ủy, bây giờ công tác cơ quan có chút lơ là, khối chính quyền muốn hỗ trợ phòng giám sát điều tra rõ ràng, tăng cường công tác kiến thiết tác phong của cơ quan đơn vị.
Thái Nguyên Thương nhai nuốt từng câu từng chữ của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu ý của chủ tịch Vương Tử Quân. Đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng hắn lại cảm thấy nó che giấu rất nhiều thứ.
Chính mình bị Vương Tử Quân đặt lên đỉnh đối kháng, chờ đợi mình sẽ là thứ gì? Thái Nguyên Thương thật sự cảm thấy rất phiền, vô tình hắn cảm thấy mình đứng trên vách núi cheo leo, bốn phía là vách núi, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống thịt nát xương tan.
Thái Nguyên Thương thầm sợ hãi, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa nói thì Vương Tử Quân đã lên tiếng:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, ban ngành khối chính quyền vừa mới chỉnh hợp, có vài công tác dù là tôi hay chủ tịch Chí Trường cũng không quá rõ ràng. Anh là thư ký trưởng lâu năm, là thư ký trưởng có tư cách, anh cần dũng cảm gánh lấy những gì đang xảy ra gần đây ở khối chính quyền thành phố.
- Mọi người đều nói Thái Nguyên Thương anh là người có năng lực, anh cũng không nên để lời đó chỉ xuất hiện trên miệng mọi người, anh cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh. Sự thật dù sao cũng có sức thuyết phục hơn dư luận chứ? Anh nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân đến gần Thái Nguyên Thương rồi khẽ vỗ vai đối phương nói:
- Nguyên Thương, anh có thể đảm đương trọng trách vào lúc này, tôi tin anh có năng lực như vậy.
Gánh vác trọng trách? Bây giờ Thái Nguyên Thương là phó thư ký trưởng xếp hàng đầu ở khối chính quyền thành phố, vậy vị trí quan trọng hơn nữa chính là thư ký trưởng. Nếu như Nhâm Xương Bình không rơi đài thì hắn sẽ tiến cấp, chứ vụ thư ký trưởng sẽ là ván đóng thuyền, cơm trong tay. Nhưng sau khi vị trí chủ tịch thay đổi là Vương Tử Quân, trong khu văn phòng khối chính quyền thành phố căn bản không còn ai coi trọng hắn.
Thái Nguyên Thương là người của Nhâm Xương Bình, hắn nghĩ rằng mình sẽ bị điều đến công tác ở khối hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc gì đó, cũng đã có sẵn chuẩn bị. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại lên tiếng như vậy, ý nghĩa quá sâu sắc, chỉ sau nháy mắt đã làm cho hắn thấy hy vọng.