- Bí thư Đổng, đây là phương án thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng của ủy ban cải cách, chúng ta trên nguyên tắc là đồng ý với lời đề nghị của Công ty Đức Lương, nhưng không thể nào mua bán mà không bỏ ra xu nào, thế cho nên ủy ban cải cách mới yêu cầu Công ty Đức Lương bỏ ra một triệu tiền mua bán.
Phùng Chí Trường cầm theo một phương án đã được chuẩn bị sẵn, hắn đặt lên bàn làm việc của Đổng Quốc Khánh.
Bỏ ra một triệu mua nhà máy may Miên Phưởng, trong mắt Đổng Quốc Khánh chợt lóe lên hào quang, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Đảng Hằng ngồi bên cạnh đã trầm giọng nói:
- Chủ tịch Phùng, có phải phương án này của ủy ban cải cách là trò đùa không? Chưa nói những thứ khác, chỉ tính riêng tiền thiết bị mà nhà máy may Miên Phưởng năm ngoái bỏ ra để mua vào là bao nhiêu tiền rồi?
Phùng Chí Trường dù rất mất hứng với câu hỏi nghi vấn của Đảng Hằng, thế nhưng trên mặt hắn không chút không thỏa mãn, hắn cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi hiểu tâm tình của ngài, nhưng sự việc không thể nhìn như vậy được. Hiện tại nhà máy may Miên Phưởng không phải là thiếu nữ không sợ ế chồng, chính là một công ty gán nợ. Nếu như chúng ta nắm nó trong lòng bàn tay mà không chịu giải phóng, căn bản chỉ còn đường phá sản. Chưa nói đến những thứ gì khác, hơn một ngàn công nhân của nhà máy may Miên Phưởng đang thất nghiệp chính là một nhân tố cực kỳ không ổn định.
- Tuy điều kiện mua bán của Công ty Đức Lương quá hà khắc, thế nhưng khách hàng chọn ba lấy bốn mới có thành ý, càng là như vậy càng nói rõ bọn họ có thành ý muốn mua. Nếu mua bán thành công, chính quyền cũng sẽ không khốn khổ vì vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng, mà nhà máy cũng có thể tiếp tục ra trận giết giặc, góp thêm một viên gạch vào quá trình phát triển của thành phố, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Phùng Chí Trường nói thao thao bất tuyệt, hơn nữa cũng có lý do và chứng cứ rõ ràng. Đảng Hằng tuy cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, thế nhưng hắn cũng không phải là cán bộ nắm công tác công nghiệp, cũng hoàn toàn không biết gi về các hạng mục công nghiệp. Thế cho nên lời nói của hắn căn bản có chênh lệch rất lớn với một vị phó chủ tịch nắm khối công nghiệp như Phùng Chí Trường.
Thái độ của Đổng Quốc Khánh căn bản đã nói rõ tất cả, mà một thư ký trưởng như Đảng Hằng nếu như không có được sự giúp đỡ của Đổng Quốc Khánh, căn bản không có tư cách đấu khẩu với Phùng Chí Trường ở phương diện công tác kinh tế.
- Thư ký trưởng Đảng, anh đến tham gia hội nghị giáo dục, thay tôi dự họp, tôi còn có một số việc cần thảo luận với đồng chí Phùng Chí Trường.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy vẻ mặt Đảng Hằng có chút biến đổi thì trầm giọng nói.
Đảng Hằng thầm biết rõ ràng, Đổng Quốc Khánh lúc này muốn mình đến họp thay có ý nghĩa rất rõ ràng: Đó là bí thư Đổng đã cho ra quyết định, mình căn bản không nên tiếp tục chen vào vụ này. Dù hắn thật sự không thoải mái với thái độ của bí thư Đổng, thế nhưng hắn đã nhiều năm làm việc theo lệnh của Đổng Quốc Khánh, lúc này cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi.
Hội nghị giáo dục thành phố Đông Bộ được tổ chức khá nhanh chóng, vì Đổng Quốc Khánh không dự họp nên Đảng Hằng trở thành lãnh đạo cao cấp nhất tham gia hội nghị. Sau khi nghe xong đám cán bộ phòng giáo dục lên tiếng tỏ thái độ, Đảng Hằng dùng giọng máy móc đọc bản thảo được thư ký chuẩn bị sẵn.
Nhưng hôm nay Đảng Hằng thật sự có chút không yên lòng, trong đầu đều nghĩ về bản báo cáo của Phùng Chí Trường cho bí thư Đổng Quốc Khánh. Một triệu bạc, nghĩ đến con số này và những tài liệu về nhà máy may Miên Phưởng, Đảng Hằng đã cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Thư ký trưởng Đảng, bữa cơm trưa nay sắp xếp ở khách sạn Đông Bộ, mời ngài đến uống vài ly cho vui.
Một vị cán bộ lãnh đạo phòng giáo dục đi đến nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng khoát tay áo nói:
- Trưởng phòng Phong, các anh cứ tùy tiện sắp xếp cơm nước, tôi hôm nay còn có chút việc không thể đi qua được. Thế này đi, anh đi uống với các đồng chí của phòng giáo dục, còn chuyện hóa đơn, văn phòng thị ủy sẽ thanh toán.
Trưởng phòng Phong giữ Đảng Hằng ở lại dùng cơm cũng không phải là vấn đề thanh toán hóa đơn, hắn chủ yếu muốn thông qua hội nghị lần này để làm tốt quan hệ với thư ký trưởng Đảng, sau này mong thư ký trưởng có thể quan tâm giúp đỡ mình tìm được kinh phí hoạt động. Lúc nà nghe thấy Đảng Hằng nói như vậy thì hắn nhanh chóng giữ lại;
- Thư ký trưởng, anh xem lúc này đã đến giờ cơm rồi, nếu ngài không ăn cơm, người ta lại nói chúng tôi không hiểu quy củ.
- Được rồi, tôi nhớ kỹ tâm ý của anh, nhưng tôi thật sự có việc. Anh cứ bận rộn đi, sau này nếu có thời gian tôi sẽ mời anh dùng cơm.
Đảng Hằng khẽ vỗ vai anh Phong, sau đó hắn cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Đảng Hằng đi ra phòng họp, lái xe Tiểu Trần đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Đảng Hằng đi ra thì nhanh chóng bước xuống xe mở cửa cho lãnh đạo, hầu hạ lãnh đạo vào ngồi trong xe một cách thoải mái nhất.
- Thư ký trưởng, chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Trần vừa khởi động xe vừa xin chỉ thị.
- Đi đến nhà máy may Miên Phưởng.
Đảng Hằng khẽ vung tay lên rồi trầm giọng nói.
Tiểu Trần chợt sững sờ, hắn dù thế nào cũng không ngờ Đảng Hằng lại muốn đến nhà máy may Miên Phưởng. Hắn thật sự rất nghi hoặc, nhưng lúc này hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Đảng Hằng, hắn thức thời ngậm miệng lại không nói gì.
Chiếc xe chạy vào trong dòng xe cộ tấp nập, tốc độ xe cũng không quá nhanh, hơn mười phút sau đã đi đến cổng nhà máy may Miên Phưởng. Đảng Hằng nhìn dòng chữ nhà máy may Miên Phưởng trên tấm biển đã bong tróc từng lớp sơn ngoài cổng nhà máy, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khá bức bối chán nản.
- Thư ký trưởng, chúng ta dừng lại chỗ này sao?
Tiểu Trần nhìn thấy Đảng Hằng một lúc lâu không có phản ứng, thế là khẽ nói.
- Không cần dừng.
Đảng Hằng khẽ phất tay, định cho Tiểu Trần lái xe đi. Nhưng hắn vô tình quay đầu, chợt phát hiện cách đó không xa có một người với hình bóng quen thuộc đang ngồi dùng cơm ở một quán ăn đối diện với nhà máy may Miên Phưởng, bộ dạng rất nhàn nhã.
Người kia rõ ràng là khác biệt với bộ dạng thường ngày là tây phục giày da, lúc này hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi rất phổ thông, bên dưới là một chiếc quần jean, hơn nữa mái tóc còn cố ý chải hất lên, nhìn qua giống như một sinh viên vừa ra trường.
Nếu như không phải quá quen thuộc với người kia, hơn nữa từng hành vi của người kia thật sự ẩn sâu trong óc Đảng Hằng, nếu không thì hắn cũng không tin vào hai mắt của mình. Nhưng sự thật nói cho hắn biết ánh mắt của mình không có vấn đề, người kia thật sự đang ngồi trong quán dùng cơm.
- Dừng xe.
Đảng Hằng đột nhiên phân phó làm cho Tiểu Trần đang định lái xe bỏ đi có chút không thích ứng. Nhưng hắn là một người lanh trí, hắn thực hiện đúng chỉ lệnh của lãnh đạo, thế cho nên nhanh chóng tắt máy dừng xe dù mới khởi động. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tiểu Trần, cậu dừng xe ở chỗ này, tôi có chút chuyện.
Đảng Hằng nói rồi kéo cửa xe đi xuống.
Khi Đảng Hằng đi đến trước quán cơm thì Vương Tử Quân cũng đã nhận ra thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn nở nụ cười với Đảng Hằng, sau đó chỉ xuống vị trí đối diện của mình rồi nói:
- Mời anh dùng cơm, à, uống một chút chứ?
Đảng Hằng cũng không khách khí, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Vương Tử Quân, hắn thấy trên bàn có một chai bai và hai dĩa rau trộn, thế là khẽ cười nói:
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự rất hăng hái.
- Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi, ăn thịt hoài cũng chán, bây giờ ăn bánh Ngô lại thấy ngon. Chúng ta bình thường ăn cơm xã giao quá nhiều, ăn chẳng khác nào chịu tội, nào có được tự do tự tại như thế này?
Vương Tử Quân vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó cười tủm tỉm nói.
Đảng Hằng cũng cầm đũa gắp một miếng thức ăn, hắn vừa mở miệng thì chợt nghe thấy có người khách ở bàn bên cạnh dùng giọng tràn đầy cảm tình nói:
- Anh Triệu, chúng ta công tác trong nhà máy nhiều năm, bây giờ trơ mắt nhìn người ta bán nhà máy đi, giống như bán đi đứa con của mình, cảm giác thật sự khó chịu.
- Ôi, những năm này thời thế nó như vậy, làm quan cũng kiếm chút tiền, bọn họ không có bản lĩnh giúp nhà máy hồi sinh, thế nhưng bản lĩnh đẩy ngã thì thật sự rất mạnh.
Đảng Hằng lúc này mới chú ý trong một không gian không quá lớn của quán cơm có sáu bảy người ngồi, những người này đều là ba mươi bốn mươi, vì trời nóng nên nhiều người xắn tay cởi áo, có người mặc trang phục của nhà máy may Miên Phưởng.
- Nhà máy có bán hay không cũng chẳng phải việc mà đám công nhân chúng ta có thể quyết định được, chính quyền đã cho ra quyết định, chúng ta dù không muốn bán thì thế nào?
Một người đàn ông hơn bốn mươi có gương mặt chữ điền ngồi ở vị trí trung tâm đám người nâng chai bia duy nhất ở trước mặt lên uống một ngụm rồi thở dài nói.
Bọn họ ngồi khá đông thế nhưng thức ăn cũng không nhiều hơn so với bàn của Vương Tử Quân, những người ngồi bên cạnh cũng vừa nói vừa uống, căn bản không động vào thức ăn.
Đám người tuy chỉ uống mà không ăn bao nhiêu, nhưng những lời bọn họ nói ra thật sự cực kỳ xúc động và bực bội. Đầu tiên bọn họ chĩa mũi dùi vào đám lãnh đạo trong nhà máy, sau đó quay sang đám người muốn thu mua nhà máy. Người này nói một câu người kia một câu, cảm xúc giống như một luồng gió mất phương hướng, hết thổi sang phía bên này lại chạy sang bên kia.
- Ầm!
Một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi đã cởi áo ngoài chợt đấm lên mặt bàn:
- Anh Triệu, bán nhà máy thì chúng ta làm gì bây giờ? Anh không thấy nhà máy Thần Quang ở thành phố Tam Hồ sao? Trước kia cũng nói rất tốt, giống như đám công nhân chúng ta được lợi nhiều nhất, nhưng càng về sau thì càng vô trách nhiệm, đuổi việc phần lớn công nhân của nhà máy.
- Tôi thấy anh Hàn nói thiết bị của nhà máy rất tiên tiến, chỉ cần đầu tư vào chút tài chính và cải tiến kỹ thuật thì biết đâu nhà máy sẽ sống lại, anh nói xem, đám người làm quan sao không hiểu rõ điều này chứ?
- Này, cái gì mà người làm quan không hiểu? Người ta còn hiểu rõ hơn chúng ta ấy chứ? Ôi, bây giờ vào nhà máy mà tâm tình nặng trĩu, hai mắt cứ ươn ướt, thật sự ăn cơm cũng mất ngon.
Anh Triệu dùng giọng uể oải nói:
- Trong đầu đám khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung kia chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là bán nhà máy, chúng ta dù có nổi nóng thì làm được gì chứ?
Anh Triệu giống như hất ra một gáo nước lạnh, đám người đang ồn ào lên tiếng cũng nhanh chóng ngậm miệng, bầu không khí im ắng.
Đảng Hằng nghe thấy tất cả và hiểu vì sao chủ tịch Vương lại ra đây dùng cơm ở chỗ này. Hắn nhìn bộ dạng ăn cơm với vẻ mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, đừng tưởng mình lớn hơn Vương Tử Quân vài tuổi mà lầm, người ta thật sự có chênh lệch quá lớn với mình.
- Anh Triệu, dù sao chúng ta cũng không có cơm ăn, dứt khoát náo loạn một trận. Không phải chính quyền đang nghiên cứu xử lý vấn đề của chúng ta sao? Chúng ta đến ngồi trước cổng khu văn phòng khối chính quyền, để cho bọn họ cho ra phương án phù hợp.
Lời này được nhiều người ủng hộ, mọi người giống như có hẹn ước với nhau, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, sau đó nhanh chóng rời khỏi quán.
- Chủ tịch Vương, nhà máy may Miên Phưởng này thật sự có thể phát triển được nữa sao?
Đảng Hằng nhìn đám công nhân bỏ đi, hắn khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn định mở miệng lên tiếng thì thấy hai nhân viên phục vụ bắt đầu dọn bàn bên kia, một người lẩm bẩm:
- Đến nhiều người như vậy mà chỉ ăn có hai mươi mấy đồng, thật sự lấy sức đâu mà làm việc.
- Được rồi Tiểu Mai, công nhân cũng không sung sướng gì, chỉ là tùy cơ ứng biến, nhìn nồi ăn cơm mà thôi, có ít tiền thì có ai dám vung tay quá trán chứ?
Một nhân viên phục vụ khác vừa thu dọn vừa trêu ghẹo:
- Ăn rất sạch, giống như mèo liếm dĩa vậy.
- Bọn họ ăn cơm ở chỗ này thật sự còn chưa đủ tiền vốn cho chúng ta.
Tiểu Mai nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó:
- Hôm nay tôi đi với ông chủ mua thức ăn, nghe nói có vụ trộm thịt ở chợ, hỏi ra mới biết kẻ trộm là công nhân nhà máy may Miên Phưởng. Ông chủ quầy thịt định đánh cho một trận, thế nhưng nghe thấy anh ta nói quá đáng thương, thế là còn cho một miếng thịt mang về.
Vương Tử Quân đang nói chuyện với Đảng Hằng nghe thấy nữ nhân viên phục vụ nói như vậy thì đặt đũa xuống, vẻ mặt Đảng Hằng ngồi đối diện cũng trở nên cực kỳ khó coi.
- Chủ tịch Vương, anh nói xem, nhà máy may Miên Phưởng có thể cứu được nữa không?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đảng Hằng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Xe đến trước núi sẽ có đường, dù là có đường hay ngõ cụt thì chúng ta cũng không nên mặc kệ, cần phải cố gắng hết sức có thể, tìm phương hướng tốt nhất, ít nhất cũng còn hơn trơ mắt nhìn nhà máy may Miên Phưởng đi vào đường chết.
Đảng Hằng nghe lời nói của Vương Tử Quân, hắn vô thức gật đầu, sau đó hai người ăn hai tô mỳ rồi rời khỏi quán.
Ánh mặt trời buổi trưa khá nóng, cổng nhà máy may Miên Phưởng lại giống như bừng sáng dưới ánh mặt trời gay gắt. Vương Tử Quân nhìn biển hiệu nhà máy, sau đó quay sang nhìn thoáng qua Đảng Hằng:
- Cũng không phải chỉ có một con đường để thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp công hữu.
Vương Tử Quân leo lên xe của Đổng Nhị Dân, hắn tiếp tục chìm vào trầm ngâm. Hắn có cùng cảm nhận với Đảng Hằng, hắn không ngờ mình lại gặp mặt Đảng Hằng ở chỗ này. Dù Đảng Hằng là người của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy nói với người này vài lời thì trong lòng cũng thư thái hơn.
Trong phòng có điều hòa và bên ngoài thật sự là lạnh nóng khác biệt, Vương Tử Quân vừa vào phòng chuẩn bị ngủ trưa thì chuông điện thoại vang lên.
- Alo, là chủ tịch Tử Quân phải không?
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia có chút xa lạ và quen thuộc, hắn chợt sững sờ, sau đó nói:
- Ôi, chủ nhiệm Trần, đã lâu rồi không liên hệ với anh, không biết dạo này anh bận rộn gì vậy?
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều bóng người, ngay sau đó hắn đã biết rõ người nào đang gọi điện thoại cho mình: Là chủ nhiệm Trần Nguyên Hà của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
- Ôi, thật sự rất vinh hạnh, không ngờ cậu còn nhớ tôi. Cậu Vương, cậu cả ngày bận rộn công tác, tất cả hành vi đều là mục tiêu của ánh mắt quần chúng. Gần đây có phải cậu đắc tội với ai không?
Trần Nguyên Hà thấy Vương Tử Quân vừa nghe đã nhận ra mình, hắn thật sự rất vui.
"Đắc tội với người?"
Trần Nguyên Hà nói làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ giây lát, hắn chợt sinh ra một dự cảm bất thường, nhưng càng vào thời điểm này hắn càng thêm tỉnh táo.
- Ai cũng là quan viên, nào không đắc tội với người ta chứ?
Trần Nguyên Hà cũng không cười, hắn trầm giọng nói:
- Nhiều người bị tố cáo vì không có chứng cứ rõ ràng nên căn bản là không giải quyết được vấn đề gì. Nhưng này cậu Tử Quân, nói thật lòng nhé, chỉ sợ lần này người ta quyết tâm tố cáo cậu.
Vương Tử Quân nghe những lời này thì trong đầu xoay chuyển, gần đây hắn cũng cho ra nhiều chuyện đi trên dây, nhưng tất cả đều đúng pháp luật, cũng căn bản không có bất kỳ tình huống nào trái nguyên tắc.
- Anh Trần, xanh sẽ anh đen thì đen, tôi tin tưởng anh cũng hiểu con người của tôi là như thế nào, tôi đây thân thẳng cũng không sợ bóng lệch.
- Cậu Vương, cậu là ai và thế nào thì tôi hiểu rõ ràng, nhưng có đôi khi nước miếng cũng có thể dìm chết người. Có người gửi ảnh của cậu và một người phụ nữ đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Trần Nguyên Hà nói đến đây thì hít vào một hơi thật sâu nói:
- Với kinh nghiệm công tác nhiều năm của tôi, sợ rằng trong tay ủy ban kỷ luật các cấp ở tỉnh Sơn Nam đều có tấm hình này rồi.
"Hình với một người phụ nữ?"
Vương Tử Quân chợt có chú căng thẳng.
- Vậy sao? Có người chụp được hình tôi khỏa thân sao? Nếu thật sự là như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.
Trần Nguyên Hà cũng không ngờ Vương Tử Quân có tâm tư đùa giỡn như vậy, hắn cười cười nói:
- Cậu còn đang ngại chưa đủ hiệu ứng chấn động sao? Tất nhiên không phải ảnh khỏa thân.
Trần Nguyên Hà trả lời làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ không phải ảnh khỏa thân thì tốt rồi, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh Trần, anh đã xem qua tấm hình kia, người phụ nữ trong hình là ai?
- Đơn tố cáo ghi rõ ràng, là Trương Lộ Giai. Tử Quân, cậu nên chú ý một chút, bí thư Diệp của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy lần này có vẻ rất chuyên chú.
Bí thư Diệp Hoa Đình chính là cán bộ xuống nhận chức từ ủy ban kỷ luật trung ương, mới đến tỉnh Sơn Nam được hai tháng nhưng đã nổi danh cứng rắn khắp tỉnh. Nhưng Vương Tử Quân còn có thêm một chút hiểu biết về vị bí thư Diệp Hoa Đình có thể nhanh chóng mở ra cục diện ở tỉnh Sơn Nam.
Diệp Hoa Đình còn chưa đến công tác ở tỉnh Sơn Nam thì đã có quan hệ không tầm thường với Dương Độ Lục, càng đi rất gần với Hào Nhất Phong, một người như vậy sẽ không có lợi gì cho mình.
- Anh Trần, chỗ anh có hình của tôi không? Tôi muốn xem người ta chụp tôi và chị Lộ Giai như thế nào?
- Ảnh thì tôi không có.
Trần Nguyên Hà dừng lại một chút rồi nói:
- Nhưng tôi có bản sao, tôi sẽ gửi fax cho cậu.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh Trần, cảm ơn anh, khi nào quay về sẽ mời anh uống rượu.
Dù Vương Tử Quân chưa thấy ảnh nhưng lúc này đã thả lỏng hơn phân nửa, hắn có quan hệ tốt với Trần Nguyên Hà, lại rất hiểu Trần Nguyên Hà. Hắn biết rõ đối phương là người cực kỳ chú trọng nguyên tắc, nếu như mình thật sự khó xong việc, như vậy sẽ không gửi ảnh cho mình.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Tiếng máy fax nhận tin vang lên, một tấm hình hiện ra trên mặt bàn Vương Tử Quân. Tuy ảnh chụp không quá rõ ràng thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cần liếc mắt qua cũng thấy rõ hai người.
Bên trái là mình với nụ cười tươi vui, phía bên kia chính là Trương Lộ Giai với nụ cười ngọt ngào, cũng không có vấn đề gì cả, nhưng vấn đề chình là Trương Lộ Giai khoác chơt tay Vương Tử Quân.
Tấm hình này đưa ra tất nhiên sẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man, cân bản là khó giải thích cho rõ ràng.
"Mình cùng Trương Lộ Giai chụp tấm hình này hồi nào?"
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh bốn phía, thấy bốn bề là cỏ xanh, còn có một cây đại thụ.
Vương Tử Quân nhìn không gian trong tấm ảnh mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, đó là một ngày hắn đến thăm Trương lão gia tử, Trương Lộ Giai lấy đâu ra một chiếc máy ảnh và chụp vài tấm hình. Khi đó Vương Tử Quân đã nhắc nhở Trương Lộ Giai xóa hình đi, bây giờ sao lại phát tán ra ngoài?
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tiếng chuống điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến rồi bình tĩnh nhấc điện thoại lên.
- Alo, Tử Quân phải không, Lộ Giai đây, nhà chị vừa bị trộm.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi gấp.
Vương Tử Quân đã đoán được vài phần sự việc, hắn dùng giọng bình tĩnh nói:
- Chị Lộ Giai, đừng lo lắng, từ từ nói đi.
- Hai ngày nay chị đều ở trong khu nhà ông nội ở phân khu tỉnh Sơn Nam, hôm nay về nhà lấy vài món đồ, phát hiện có dấu vết lục lọi.
- Bị mất những thứ gì?
- Không mất gì cả, dù là một ngàn đồng để ở nhà cũng không mất, nhưng tấm hình trước đó đã không còn.
Trương Lộ Giai nói đến tấm hình thì giọng điệu có vài phần nức nở.
Trương Lộ Giai nói đến tấm hình thì sinh ra cảm giác muốn khóc, vì sau khi chụp thì Vương Tử Quân đã yêu cầu mình xóa đi, nàng thật sự không nỡ nên lén giữ lại.
Lúc đó Trương Lộ Giai nghĩ rằng chỉ cần mình cất giấu thật kỹ thì sẽ không ai biết, thế là nàng còn đặc biệt giấy ở một chỗ bí ẩn, nhưng bây giờ tấm hình lại mất.
Trương Lộ Giai là một người có nửa người trong quan trường, nàng nghĩ đến tấm hình, càng nghĩ càng sợ hãi. Bây giờ nàng thật sự rất hối hận, người yêu của nàng là chủ tịch thành phố, nếu không làm tốt công tác thì chẳng phải sẽ sinh chuyện lớn sao?
Dựa theo tấm hình thì sự việc có thể lớn có thể nhỏ, nhưng bây giờ có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, nếu như có người muốn lợi dụng nó để nhỏ thuốc vào mắt Vương Tử Quân, thật sự sinh ra đả kích không nhỏ.
Phải biết rằng Vương Tử Quân là một vị cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, là chủ tịch thành phố Đông Bộ, còn không biết có bao nhiêu người yêu mến hắn, cũng không biết có bao nhiêu người muốn bỏ đá xuống giếng.
- Không có gì cả, chúng ta cây thẳng không sợ bóng nghiêng, không phải chỉ là một tấm hình sao? Căn bản không là vấn đề.
Vương Tử Quân biết rõ sự việc đến nước này thì oán trách cũng không giải quyết được gì cả, nếu đẩy Trương Lộ Giai vào trong hối tiếc, không bằng chính mình ít nói đi vài lời, đỡ cho nàng phải lo lắng.
Trước khi sự việc xảy ra thì chủ yếu là dự phòng, khi sự việc đã xảy ra, Vương Tử Quân cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dũng cảm đối mặt mà thôi.
Sau khi khuyên Trương Lộ Giai vài câu thì Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, tuy hắn biết rõ mình đã thành công áp chế cảm xúc của Trương Lộ Giai, thế nhưng hắn đứng trong phòng và chợt sinh ra cảm giác giống như sóng gió đang cuồn cuộn ào về phía mình.
Ba giờ chiều thì Nhiếp Hạ Quân gọi điện thoại đến, bí thư Nhiếp không nói đến chuyện liên quan đến tấm ảnh, nhưng sau khi hỏi thăm về công tác ở thành phố Đông Bộ thì Nhiếp Hạ Quân cười nói:
- Đồng chí Tử Quân, cậu một mình ở thành phố Đông Bộ là không được, tôi thấy phải nên cho Tiểu Bắc đến tỉnh Sơn Nam. Thế này đi, tôi sẽ phụ trách nói với Mạc lão, còn vấn đề chức vụ thì cậu không cần lo lăng, Tiểu Bắc muốn làm gì thì cứ tùy tiện chọn lựa, được đấy chứ?
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Nhiếp Hạ Quân, nếu là trước đó hắn sẽ từ chối hai câu, thế nhưng lúc này hắn lại cười nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi thật sự cảm ơn ý tốt của ngài, cũng giơ hai tay tán thành, nhưng chuyện công tác của Tiểu Bắc, thật sự phải kính nhờ ngài.
- Điều này không là vấn đề, cậu công tác rất tốt ở thành phố Đông Bộ, cậu cần phối hợp tốt với bí thư Đổng để đẩy mạnh thành phố Đông Bộ phát triển. Mặt khác cậu cần phải chú ý làm tốt công tác liên lạc với tuyến dưới, hai tháng sau sẽ phải tổ chức hội nghị hội đồng nhân dân rồi.
Nhiếp Hạ Quân nói rất rõ ràng, Vương Tử Quân chỉ là quyền chủ tịch, còn chưa thông qua đúng quy trình để được đề bạt làm chủ tịch, còn phải ra tay lung lạc nhân tâm.
- Vâng, bí thư Nhiếp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Vương Tử Quân dùng giọng cảm kích nói với Nhiếp Hạ Quân.
- À, làm rất tốt, tôi cảm thấy đưa cậu đến thành phố Đông Bộ là một phương án tốt, cậu nhất định sẽ cho ra thành tích.
Nhiếp Hạ Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Nhiếp Hạ Quân thì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Quách Tiên Vi gọi điện thoại đến. Trưởng phòng Quách Tiên Vi lên tiếng nhắc nhở Vương Tử Quân phải chú ý, mặt khác còn nói các vị lãnh đạo tỉnh ủy đều nhận được đơn tố cáo và tấm ảnh, đồng thời có người đưa ảnh của hắn lên mạng.
Khi Vương Tử Quân vừa mới cúp điện thoại của Quách Tiên Vi, Lưu Nham Phú chợt gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Đầu tiên là Lưu Nham Phú báo cáo tình huống thu chi tài chính của thành phố Đông Bộ trong thời gian hai tháng qua, trong lúc báo cáo, Lưu Nham Phú gần đây không bao giờ cho ra chút sai lầm nào lại thường xuyên mắc lỗi.
- Chủ tịch Lưu, có phải tối qua tăng ca không?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
- Tôi nghe nói hôm qua chị dâu có đến thăm anh.
Lưu Nham Phú nhìn gương mặt với nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân thì có chút chột dạ, ngày hôm qua vợ hắn đến đây, dù trong lòng thật sự rất hào hứng nhưng lại lực bất tòng tâm trong công tác vợ chồng, chỗ nên mềm lại cứng, chỗ nên cứng lại mềm. Hắn đành phải dùng tay chân để vỗ về vợ, mà vợ cũng tình nguyện cho hắn thích làm gì thì làm, trong lúc này hắn thật sự tìm được chút cảm giác xa cách lâu ngày thắng tân hôn, vì vậy hắn thật sự có chút mất tỉnh táo.
Vì thế lúc này nói Lưu Nham Phú báo cáo xuất hiện nhiều lỗi rõ ràng có liên quan đến chuyện vợ đến thăm, có thể nói lúc này tâm tình của hắn rối loạn như ma.
Đối với Vương Tử Quân, Lưu Nham Phú ngoài cảm giác cảm kích, còn có chút cảm giác tri kỷ vì hợp tác với nhau một thời gian dài. Nhưng khi nghe người quen của mình từ trên tỉnh gọi điện thoại xuống, hắn thật sự cảm thấy sốt ruột thay cho Vương Tử Quân.
Vấn đề tác phong nói lớn cũng lớn, nếu không làm tốt công tác kéo dây lưng quần, như vậy còn làm được đại sự gì? Nhưng nếu nói nhỏ thì thật sự rất nhỏ, cũng không phải chỉ là chút việc nhỏ nhặt sao? Nếu như anh không quan tâm thì sẽ chẳng là gì cả, nhưng nếu anh thật sự nắm chặt, chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể làm cho một người thân bại danh liệt.
Bây giờ Vương Tử Quân đang bị cuốn vào vòng nước xoáy như vậy, Lưu Nham Phú thật sự rất lo lắng về tình cảnh của Vương Tử Quân vào lúc này. Hắn biết rõ tờ đơn tố cáo kia cũng không có vấn đề, thế nhưng hắn quan tâm đến sự việc đám người kia sắp lợi dụng vào nó để hạ độc thủ với Vương Tử Quân.
- Tử Quân, trước tiên đừng nói đến chuyện của tôi.
Lưu Nham Phú móc thuốc ra châm lửa, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân, đưa cho Vương Tử Quân một điếu mới trầm giọng nói:
- Hôm nay có một người bạn trên tỉnh gọi điện thoại cho tôi.
- Có phải là có người tố cáo tôi?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lưu Nham Phú thì khẽ hỏi.
- Ủa, anh biết rồi sao?
Lưu Nham Phú ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn vốn cho rằng Vương Tử Quân không biết chuyện này, cũng không ngờ Vương Tử Quân còn biết rõ hơn cả mình.
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi cười hì hì nói:
- Sao lại không biết? Chuyện này tôi là người trong cuộc, tôi còn biết rõ ràng hơn anh nhiều.
- Anh biết sao còn điềm nhiên như vậy? Anh không sợ...
Lưu Nham Phú vốn nói năng rất bình tĩnh, thế nhưng lúc này lại cảm thấy lời nói của mình có chút không đúng.
- Hì hì, thật sẽ không giả, giả sẽ không thể thật, chúng ta không nên quan tâm đến một số trò vu oan hãm hại của tiểu nhân. Có câu cây thẳng không sợ bóng nghiêng, đáng chết thì dù lên triều cũng chết, tôi có gì phải sợ?
Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói.
- Anh thật sự không có vấn đề?
Lưu Nham Phú dùng giọng chần chừ hỏi, khi hắn hỏi thì mới phát hiện mình ngu ngốc, ai lại hỏi một câu như vậy cho được?
- Tất nhiên là không có vấn đề.
Vương Tử Quân tỏ ra bất mãn:
- Anh thấy tôi giống loại người như vậy sao? Vợ tôi cũng không tồi, nhưng nói ra thì tôi cũng từng có ý nghĩ với chị Lộ Giai.
- Khi nào?
Lưu Nham Phú vừa mới thả lỏng thì lại bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho trái tim lên cuống họng. Hắn thầm nghĩ, chủ tịch Vương ơi là chủ tịch Vương, chẳng lẽ ngài thật sự chơi trò đó? Lại có thể thẳng thắng thừa nhận sao?
- Năm đó tôi mười hai tuổi, muốn được ăn ngon nên gọi chị Lộ Giai rất ngọt.
Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm trang nói.
- Mười hai tuổi?
Lưu Nham Phú nhìn vẻ mặt đứng đắn của Vương Tử Quân, thế là trái tim liên tục co bóp, hắn thở dài một hơi thật sâu rồi duỗi tay chỉ vào Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự hù chết tôi rồi.
Vương Tử Quân nhìn Lưu Nham Phú mỹ mãn rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn lẳng lặng uống trà, hắn thật sự rất hài lòng với biểu diễn ngẫu nhiên của mình lúc vừa rồi.
Thị ủy chính quyền thành phố Đông Bộ là nơi ngọa hổ tàng long, khi sự việc của Vương Tử Quân bùng phát ở tỉnh ủy chưa lâu thì đã có không ít người ở thành phố Đông Bộ nghe được tin đồn, mà Đảng Hằng chính là một trong số đó.
Đảng Hằng nằm lật qua lật lại cố gắng nghỉ trưa nhưng thật sự không ngủ được, những lời nói của Vương Tử Quân về nhà máy may Miên Phưởng làm cho hắn sinh ra cảm xúc rất thật. Trong lòng hắn xuất hiện hình ảnh về Vương Tử Quân, lại xuất hiện hình cảnh Đổng Quốc Khánh, sau đó lại là cách làm việc của hai người này, thật sự làm cho hắn cảm thấy rối loạn và phiền muộn.
Đảng Hằng trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập làm cho Đảng Hằng vừa mới ngủ đã nhanh chóng bị đánh thức. Hắn thật sự rất hận tiếng điện thoại vào lúc này, thật sự hận không thể mắng cho đối phương một chặp hả giận.
- Alo, anh Đảng, anh có bận rộn gì không?
Đầu dây bên kia kia vang lên một âm thanh yêu kiều.
Đảng Hằng nghe được âm thanh này mà ngây cả người, trong lòng thầm nghĩ, đây là ai? Sao mình không thấy quen thuộc chút nào? Có phải là gọi lộn số rồi không? Nhưng hắn thấy đối phương gọi mình là anh Đảng, có lẽ thật sự là tìm mình.
- Tôi đang nghỉ trưa, xin hỏi ai đầu dây vậy?
Đảng Hằng dùng giọng có chút mất kiên nhẫn nói.
- Anh Đảng, anh xem lời nói của mình kìa, thật sự làm cho em đau lòng. Ngài thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Đã quên em là ai rồi sao?
Âm thanh ở đầu dây bên kia càng thêm ai oán giống như một oán phụ bị vứt bỏ vậy.
"Ai thế này?"
Đảng Hằng điểm danh những người mà mình quen biết, trừ vợ ra thì thật sự hắn chưa từng có phát sinh quan hệ với người khác, thế cho nên đừng nói đến chuyện nhẫn tâm gì cả.
- Cô là ai vậy? Tôi nói cho cô biết không được nói bậy bạ, nếu còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng.
Đảng Hằng thật sự nổi giận, mình khó khăn lắm mới ngủ được, bây giờ lại bị một cuộc điện thoại trời ơi phá rối.
- Anh Đảng, anh sao lại như vậy? Anh thật sự muốn làm cho em đây đau lòng chết mới chịu sao? Là anh nói em gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh đã quên rồi sao?
Âm thanh ở đầu dây bên kia có thể nói là càng thêm ai oán, nếu như không phải Đảng Hằng xác định mình không có tình nhân, hắn thật sự cho rằng tình nhân của mình đang gọi điện thoại đến.
- Điên.
Đảng Hằng nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại.
- Anh Đảng, anh nói ai bị điên?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh không còn quyến rũ như vừa rồi, biến thành giọng điệu trầm thấp.
Thư ký trưởng Đảng nghe được âm thanh trầm thấp như vậy, hắn định cúp điện thoại nhưng vội vàng cầm lấy áp vào tai, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói:
- Ôi, vợ yêu, anh nào có nói em.
- Vậy anh đang nói ai?
Người ở đầu dây bên kia hình như không có ý bỏ qua.
Đảng Hằng lúc này càng thêm tỉnh táo, hắn nghĩ vợ mình sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, hắn chợt lên tiêng:
- Hứa Khiết, em không tin tưởng anh sao? Bây giờ có phải càng ngày càng to gan, gọi điện thoại đến điều tra anh nữa phải không?
Hứa Khiết nghe được giọng điệu gay gắt của Đảng Hằng ở phía bên kia thì giọng điệu cũng dịu hẳn xuống:
- Chồng, anh đừng nóng, em gọi điện thoại cho anh không phải nhớ anh sao?
Đảng Hằng thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ, trong lòng cô có tôi cũng không nên làm như vậy, thế là hắn nói:
- Cảm tạ vợ yêu quan tâm, anh đã nhận được rồi.
- Như vậy mới được chứ! Anh Đảng, người ta cũng chỉ sợ anh đi lạc lối, nếu như vậy thì hai mẹ con em sẽ thế nào đây?
Hứa Khiết ở đầu dây bên kia rõ ràng là người cực kỳ hiểu rõ tính cách của Đảng Hằng, khi thấy giọng điệu của Đảng Hằng ở bên này mềm xuống, giọng điệu của nàng cũng không cứng lên nhưng tràn đầy lực sát thương.
Đảng Hằng biết rõ đó là thủ đoạn của vợ mình, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ, hắn nằm lên giường rồi cười hì hì nói:
- Vợ, em không tin anh vậy sao?
- Không phải không tin anh, vì anh luôn công tác ở thành phố Đông Bộ, như vậy là không ổn. Anh không nghe vĩ nhân người ta nói sao, đàn ông không phát tiết thì không được.
Vĩ nhân quái nào nói như vậy? Đảng Hằng cười thầm, hắn cũng không nói ra ngoài miệng:
- Vợ yên tâm, anh sẽ thành thật, không phạm sai lầm.
- Em biết thư ký trưởng nhà mình là tốt nhất, vì ban thưởng cho giác ngộ của anh, em quyết định chỉ cần anh không về thành phố Sơn Viên, mỗi tuần em sẽ đến thành phố Đông Bộ một lần.
Thư ký trưởng Đảng Hằng nhìn qua thì tràn đầy hào quang, thế nhưng ngọt bùi cay đắng bên trong thì khó ai hiểu được. Hắn vì công tác mà nhiều ngày chưa về với vợ ở thành phố Sơn Viên, bây giờ nghe nói vợ sẽ đến thì hắn tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
- Được rồi, vợ, sao em lại có ý nghĩ như vậy? Em đến thành phố Đông Bộ thì Nữu Nữu để cho ai?
- Gửi nó ở nhà bà nội, em đây cũng là vì anh. Anh Đảng, không phải em không tin anh, nhưng em sợ không ở bên cạnh thì anh dễ sinh ra sai lầm giống như chủ tịch thành phố các anh. Đây là một vị chủ tịch tốt, nhưng vì không có vợ ở bên cạnh mà sinh ra sai lầm.
Đảng Hằng đang rất hưởng thụ những lời nói của vợ mình, nhưng lúc này vợ hắn nói đến chủ tịch Vương Tử Quân, thế là hắn có chút sững sốt rồi vội vàng hỏi:
- Em nói gì, ai phạm sai lầm?
- Chồng, anh còn chưa biết sao? Em nói cho anh biết, hôm nay văn phòng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nhận được đơn tố cáo chủ tịch Vương có quan hệ bất chính với một người phụ nữ khác. Bây giờ trong thị ủy đang lan truyền tin tức chủ tịch Vương trẻ tuổi vì không có vợ ở bên cạnh, không có ai quan tâm nên đã phạm vào sai lầm giác ngộ.
Hứa Khiết nói đến đây thì khẽ lên tiếng:
- Vì tránh cho anh đi theo vết xe đổ của chủ tịch Vương, càng vì mong muốn làm cho gia đình hòa thuận, em cho ra quyết định như vậy, dành thời gian cho anh một chút.
Nếu như trước kia khi nghe được những lời đầy tình ý như vậy thì thư ký trưởng Đảng nhất định sẽ cảm thấy rất xúc động, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rét run. Hắn không thể ngờ vị chủ tịch Vương buổi trưa còn ngồi nói chuyện vui vẻ với mình trong quán cơm lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng Hứa Khiết là vợ hắn chính là một vị phó chủ nhiệm của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tuy chỉ chịu nhiệm vụ hậu cần nhưng có một số việc cũng rất nhanh nhạy. Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
- Là thật sao?
- Tất nhiên là thật, em còn lừa anh sao?
Hứa Khiết rất bất mãn với chuyện chồng mình căn bản không có phản ứng với những lời đường mật đầy tình cảm của mình, thế là âm thanh cũng trở nên cao vút.
Đảng Hằng tất nhiên biết tâm ý của vợ mình, nhưng lúc này hắn thật sự không có tâm tình như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi:
- Hứa Khiết, đó là tấm ảnh gì, là khỏa thân sao?
Hứa Khiết nghe vậy thì nở nụ cười, sau đó thở dài:
- Ôi, thư ký trưởng Đảng của tôi ơi, một người không nhiễm khói lửa nhân gian như anh cũng có lúc gấp rồi sao? Nếu như là ảnh khỏa thân thì chủ tịch thành phố của anh còn đi làm được sao? Anh thế nào vậy? Em nói cho anh biết nhé, anh hận vị chủ tịch kia cũng không nên như vậy, đó không phải là ảnh khỏa thân nhưng cũng không kém chút nào, vì hai người nhìn nhau đầy tình ý, dù là ai nhìn qua cũng thấy có vấn đề.