Quả nhiên vị trưởng thôn Mạnh Trang tên là Mạnh Lão Xuyên nghe xong lời nói của chủ nhiệm Miêu Đại Phương thì kích động dưa bàn tay khô gầy ra, nhiệt tình hoan nghênh đám người Miêu Đại Phương, kính mời chủ nhiệm Miêu Đại Phương về nhà ngồi, nói rằng ngoài trời rất lạnh.
Miêu Đại Phương tất nhiên sẽ sảng khoái đồng ý lời mời của Mạnh Lão Xuyên, nhưng khi đi vào nhà của anh Mạnh thì hắn chợt hối hận. Nhà anh Mạnh nuôi trâu nhiều nhất thôn, mùi cứt trâu thật sự rất khó chịu.
Miêu Đại Phương cố gắng áp chế chính mình cùng nhóm người tổ điều tra ngồi xuống ghế, sau một lúc nín thở, cuối cùng bọn họ cũng phải thích nghi với hoàn cảnh. Cũng may năng lực thích nghi của con người là rất lớn, chỉ sau một thời gian ngắn thì đám người bọn họ đã thích ứng được.
Thôn Mạnh Trang toàn lực phối hợp với yêu cầu của tổ điều tra, dưới sự phân công của Miêu Đại Phương thì người của sở tài nguyên môi trường phụ trách vấn đề xem xét ô nhiễm nguồn nước trong thôn, còn nhân viên của phòng giám sát thì chủ yếu phụ trách công tác nói chuyện với thôn dân.
Miêu Đại Phương ngồi trên mặt ghế nhìn đám thôn dân chung quanh, trong lòng cực kỳ đắc ý. Đám thôn dân kia phản ánh vấn đề giống như kiếm sắc rời khỏi vỏ, nếu đến thời cơ thích hợp thì những thứ kia sẽ tuôn ra, xuyên thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.
Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà lãnh đạo đã phân công, như vậy Miêu Đại Phương sẽ có cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện. Hắn công tác ở trong ơ quan tỉnh ủy nhiều năm, nhìn thì có vẻ đầy ánh hào quang thế nhưng lại không có bao nhiêu lợi ích thực tế. Hơn nữa càng lên cao thì con đường đi càng khó khăn, chỉ có thể xuống tuyến dưới rèn luyện mà thôi.
Nếu như mình xuống thành phố Đông Bộ thì sẽ là rất tốt, dù sao hắn cũng có quan hệ với bí thư Đổng, hơn nữa kinh tế của thành phố Đông Bộ là rất tốt, chính mình nếu công tác vài năm và tạo ra chiến tích, biết đâu...
Miêu Đại Phương có ý nghĩ như vậy, thế là hắn càng cảm thấy nó cực kỳ tốt. Nếu hắn muốn thực hiện con đường này của mình, hắn phải thanh lý những kẻ chặn đường.
- Trưởng thôn Mạnh, những năm qua thu nhập của nhân dân thế nào?
Miêu Đại Phương rút môt điếu thuốc mời Mạnh Lão Xuyên rồi cười hỏi.
Mạnh Lão Xuyên tiếp nhận điếu thuốc, lão vừa đốt thuốc vừa cười nói:
- Thật sự không tệ, những người già chúng tôi ở nhà nuôi cá nuôi trâu không có vấn đề, người trẻ thì vào làm công nhân xí nghiệp, chịu khổ một chút cũng kiếm được hơn hai ngàn một tháng, nếu cứ tiếp tục thế này thì thật sự rất tốt.
Miêu Đại Phương vốn cũng không có phản ứng gì với những lời nói như thế này của Mạnh Lão Xuyên, nhưng lời nói sau đó của anh Mạnh lại làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái. Mạnh Lão Xuyên nói thế này:
- Nói ra cũng phải cám ơn đảng ủy chính quyền cho ra chính sách tốt, nếu như không đầu tư xây dựng nhiều xí nghiệp, chỉ sợ người trong thôn phải chạy ra ngoài làm công. Bây giờ thì tốt, có nhà có cửa lại không phải chạy ra ngoài công tác, kiếm được tiền nhiều hơn, ai cũng vui vẻ sung sướng.
- Trưởng thôn Mạnh, tư tưởng của anh có vấn đề, anh là thôn trưởng, anh nắm vấn đề thu nhập của dân, thế nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe của dân. Nếu con người không khỏe mạnh, như vậy kiếm được nhiều tiền thì được gì? Anh xem xét lại đi, có phải như vậy không?
- Đúng, đúng vậy.
Mạnh Lão Xuyên thấy Miêu Đại Phương xụ mặt xuống, lão còn trông mong vị lãnh đạo này xử lý vấn đề của thôn mình, thế là nhanh chóng lên tiếng đồng ý.
Miêu Đại Phương cũng không có hứng thú nói chuyện với Mạnh Lão Xuyên, ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía. Khi hắn miên man say nghĩ thì một cán bộ khoa viên đi đến.
- Chủ nhiệm Miêu, vừa rồi có người nói, năm ngoái trong thôn có một ca sinh dị dạng, thai nhi chết trong bụng mẹ.
Tên cán bộ khoa viên khẽ thì thầm bên tai Miêu Đại Phương.
"Có một thai nhi chết dị dạng?"
Miêu Đại Phương vừa mừng rỡ thì chợt nghĩ đến thời gian mà viên cán bộ khoa viên nói là năm ngoái, thế là trong lòng chợt lạnh lẽo, lập tức mở miệng hỏi:
- Tiểu Hà, cậu làm việc sao lại xúc động như vậy? Chúng ta đến điều tra vấn đề ô nhiễm xảy ra trong thời gian gần đây ở thôn Mạnh Trang, ai bảo cậu tự tiện mở rộng phạm vi điều tra? Cậu cũng không hiểu chút quy củ nhỏ nhặt này sao?
Tên cán bộ khoa viên muốn dựng công, bây giờ thấy Miêu Đại Phương dùng giọng thấm thía dạy bảo thì lập tức nhận ra mình ôm đồm nhiều việc, hắn vội vàng cười nói:
- Chủ nhiệm Miêu, tôi sai rồi, tôi sẽ đi sửa lại.
Miêu Đại Phương nhìn tên cán bộ khoa viên bỏ đi mà trong lòng có chút nghi ngờ, năm ngoái sao? Như vậy chẳng lẽ thôn Mạnh Trang đã bị ô nhiễm từ trước đó? Nếu thật sự là như vậy, vấn đề ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang có liên quan gì đến khu công nghiệp thủy tinh của thành phố Đông Bộ?
Miêu Đại Phương nhìn qua tư liệu, khu công nghiệp thủy tinh được bắt đầu trong năm nay, hơn nữa mới đầu tư được hai tháng, nếu điều tra ra vấn đề phát sinh từ năm ngoái, như vậy thì...
Miêu Đại Phương nghĩ đến kết quả mà thật sự co rúm người, hắn biết rõ nếu mình cho ra kết quả theo đúng hướng, chỉ sợ chờ đợi sẽ là tai họa ngập đầu. Nhưng đây là sự việc phát sinh năm ngoái, mình căn bản giả vờ như không biết là được, dù sao thì những gì thôn dân phản ánh là hai tháng gần đây.
Như vậy cũng xem như quá đủ rồi.
Miêu Đại Phương lắc đầu ném những ý nghĩ của mình ra ngoài, hắn không tiếp tục ngồi chờ trên ghế mà liên tục đi xem xét. May mà sự kiện ngoài ý muốn theo kiểu như trên căn bản không tiếp tục xuất hiện, hơn nữa kết quả điều tra từ mười thôn dân đều giống nhau, điều này làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Giữa trưa, khi tất cả nhân viên làm xong bản ghi chép với thôn dân, lúc này nhân viên sở tài nguyên môi trường phụ trách xem xét nguồn nước trong thôn đã cho ra kết quả. Bọn họ kết luận chín mươi phần trăm nguồn nước trong thôn bị ô nhiễm một loại chất hóa học, đây chính là nguyên nhân gây ô nhiễm cho thôn Mạnh Trang.
- Anh Trịnh, anh nói xem nguyên nhân gây ra ô nhiễm này là gì?
Miêu Đại Phương uống một hớp nước rồi vội vàng hỏi vị phó giám đốc sở tài nguyên môi trường ở bên cạnh.
Anh Trịnh là một vị phó giám đốc phụ trách kỹ thuật trong sở tài nguyên môi trường, hắn nghe Miêu Đại Phương đặt vấn đề thì cười nói:
- Chủ nhiệm Miêu, có nhiều nguyên nhân gây ra ô nhiễm chất hóa học này, nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, khả năng lớn nhất chính là chất thải của khu công nghiệp thủy tinh bên kia.
- Anh Trịnh, anh có thể xác định điều này sao?
Miêu Đại Phương cảm thấy trái tim của mình đập nhanh hơn, vì lúc này đáp án của anh Trịnh chính là sự chờ mong trong tiềm thức của hắn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chủ nhiệm Miêu, tôi không đảm bảo trăm phần trăm, dù sao đây cũng chỉ là dự đoán sơ bộ, nếu muốn chính xác một trăm phần trăm thì còn phải trải qua xét nghiệm.
Phó giám đốc Trịnh cũng không dám nói bậy, không dám mở lời đảm bảo với chủ nhiệm Miêu, vì thế mới dùng giọng lập lờ nước đôi nói.