Bí Thư Trùng Sinh

Chương 656

Hứa Tiền Giang cũng không nghi ngờ với lời nói của Hào Nhất Phong, lão biết rõ người đứng sau lưng Hào Nhất Phong là ai, đồng thời Hào Nhất Phong không phải là người thích nói suông. Nếu người này đã nói không có hy vọng quá lớn, căn bản sẽ không thể nào thành công được.

- Bí thư Hào, có những lời của anh thì tôi cũng an tâm hơn, tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến hình tượng của tỉnh Sơn Nam mà thôi. Nói thật, tôi cảm thấy sự kiện ở thành phố Đông Bộ khá ác liệt, ngoài trừ kẻ cả gan làm loạn, kẻ thúc đẩy phương án chọn người qua thi tuyển cũng không trưởng thành chính trị. Nếu anh muốn áp dụng dân chủ thì phải làm sao hiểu rõ về dân chủ cái đã, một sự việc quan trọng như vậy mà buông tay mặc kệ, như vậy kết quả không rối loạn sao được? Đúng là thành sự không có nhưng bại sự có dư.

Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão mở miệng nói ra một câu chưa trưởng thành chính trị thì làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như một lời định luận cực kỳ đúng đắn.

Hào Nhất Phong hiểu rõ người bị Hứa Tiền Giang nói không trưởng thành chính trị kia là ai, lão cũng biết Hứa Tiền Giang sở dĩ nói như vậy chủ yếu là chĩa về phía mình, cố ý làm cho mình vui vẻ. Nếu như không phải lão có ân oán với người kia, trưởng phòng Hứa chắc chắn sẽ không cho ra những lời như vậy.

Hào Nhất Phong nghĩ đến người kia mà trong lòng thật sự sinh ra oán niệm, nhưng đúng vào thời điểm này lão cũng sinh ra cam giác ái tài với một cán bộ ra bài không bao giờ tuân theo quy luật như vậy. Tuy lão không có chứng cứ, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm để cho ra phán đoán, lão loáng thoáng thấy cục diện ở tỉnh Sơn Nam rơi vào tình huống lúc bấy giờ đều không thể không liên quan đến kẻ kia vung tay thúc đẩy sau lưng.

Thật lòng thì Hào Nhất Phong căn bản không thích trong tỉnh Sơn Nam có xuất hiện một con thiên lý mã như vậy, điều này luôn làm lão cảm thấy canh cánh trong lòng, đặc biệt là vào thời Hào Nhiếp Quân đang còn trị vì ở tỉnh Sơn Nam. Lãnh đạo là gì? Chính là một người tập trung đủ mọi loại người khác xuống dưới trướng của mình, để cho bọn họ trung thành tận tụy xuất lực cống hiến cho mình, vì thế mà kéo cả tỉnh Sơn Nam phát triển mạnh mẽ. Nếu nhìn từ góc độ như vậy thì căn bản không thể nào không tìm kiếm nhân tài về phụ giúp cho mình được.

Lúc này đám cán bộ lãnh đạo đều cực kỳ bảo thủ, trong đầu luôn nghĩ thế nào để tốt cho chính mình, ai cũng trăm phương ngàn kế tô son thiếp vàng lên mặt mình, nhưng những kẻ chính thức làm việc đại sự thì có được mấy? Hào Nhất Phong nghĩ như vậy mà sinh ra oán hận đám người suốt ngày cứ vo ve quanh mình.

Hào Nhất Phong cảm thấy những người kia tuyệt đối là tâm phúc nói gì nghe nấy của mình, thế nhưng đám người này căn bản không thể nào ủy thác trách nhiệm được. Tại sao vậy? Nói trắng ra thì bọn họ căn bản không hiểu thế nào là phục vụ cho lãnh đạo, không nghĩ đến những lo nghĩ của lãnh đạo, không nôn nóng vì những điều lãnh đạo đang cảm thấy gấp gáp. Đám người này chỉ biết cường điệu ý nghĩ của chính mình, biểu hiện tài hoa của mình, nhưng không biết biến ý nghĩ của mình thành một công cụ giải quyết ý nghĩ của lãnh đạo, không cống hiến tài hoa của mình cho lãnh đạo. Đám người này chỉ cố gắng biểu hiện mình là kẻ cao mình, thế nhưng anh sao có thể cao minh bằng Hào Nhất Phong tôi cho được? Nếu Hào Nhất Phong tôi không bằng các anh, tôi làm sao có thể là lãnh đạo của các anh? Đám người kia lúc nào cũng chỉ biết nhìn vẻ mặt lão để làm việc, chưa từng nghĩ sẽ đổi mới công tác, cải cách sự việc, ai cũng chỉ nhìn vào hai chữ danh lợi, căn bản không có tâm tư mở ra một con đường máu để phát triển.

Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, tuy Hào Nhất Phong không thích người này, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận đối phương thật sự có tài. Người kia giống như một con trâu đất, căn bản không bao giờ mệt mỏi và suy sụp tinh thần, tinh lực dồi dào vô hạn, khí thế mạnh mẽ khó bì, nghị lực không kém bất kỳ một ai. Người này đối diện với sự thật luôn có sức mạnh xử lý tốt đẹp, năng lực chấp chính không thua kém bất kỳ ai, điều đáng quý là luôn chú trọng công tác hiện thực, giải quyết các vấn đề khó khăn, đánh mạnh vào tư tưởng quan liêu, ưu hóa tác phong cán bộ. Đây là điển hình của cán bộ muốn xóa bỏ câu nhận định xấu của nhân dân về cơ quan nhà nước: "Cửa khó vào, mặt khó coi, nói khó nghe, làm việc khó khăn!"

Tất nhiên cũng có không ít người nói đây chỉ là làm dáng, nhưng nhìn vào hành động thì đã quá rõ ràng rồi.

Hào Nhất Phong coi trọng người kia còn vượt qua cả những thường ủy tỉnh ủy bình thường, nhưng hôm nay đại cục đã thành, chính mình nếu muốn động vào người kia, căn bản cũng không phải quá dễ dàng.

- Phương pháp thi tuyển cán bộ cũng không tệ. Trưởng phòng Tiền Giang, những năm qua từ trung ương đến địa phương luôn thảo luận để thay đổi cơ chế tuyển chọn cán bộ, tuy công tác thi tuyển lần này có vấn đề, thế nhưng phương hướng của nó là không tệ.

Hào Nhất Phong nói đến đây rồi có chút trầm ngâm:

- Trưởng ban Dương rất đồng ý với công tác thi tuyển cán bộ của thành phố Đông Bộ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Vẻ mặt Hứa Tiền Giang tuy vẫn rất bình thường thế nhưng trong lòng lại sôi lên, vừa rồi mình mở miệng rõ ràng là vuốt mông ngựa, thế nhưng bây giờ xem ra đã vuốt xuống đùi ngựa.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Hào Nhất Phong đang uống trà chợt trở nên có chút ngưng trọng, lão trầm giọng nói:

- Mời vào.

Sau khi Hào Nhất Phong lên tiếng, cửa bị đẩy ra. Thư ký Tạ Vinh Kim được Hào Nhất Phong đặc biệt tuyển chọn từ nhật báo Sơn Nam khẽ đi vào trong phòng.

Tạ Vinh Kim hơn ba mươi tuổi, là một người giỏi văn chương, xem như là một trong những cán bút chủ lực ở nhật báo Sơn Nam. Lần này hắn được Hào Nhất Phong ưu ái, trở thành đệ nhất thư ký tỉnh Sơn Nam, điều này đối với hắn thật sự là một bước phát triển quá mức.

Dù sao cũng mới nhận chức chưa bao lâu, Tạ Vinh Kim còn rất nhiều điều chưa quen thuộc, vì thế ở nhiều phương diện căn bản là chưa thể nào thả lỏng tay chân. Sau khi đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong, hắn vừa giúp châm trà cho hai vị lãnh đạo, vừa suy tư nên báo cáo thế nào với bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong cũng không cho Tạ Vinh Kim thời gian suy nghĩ quá lâu, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi:

- Vinh Kim, có chuyện gì sao?

- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Vươgn của thành phố Đông Bộ muốn báo cáo công tác với ngài.

Tạ Vinh Kim có chút do dự, cuối cùng cũng dùng giọng cung kính nói với Hào Nhất Phong.

Hứa Tiền Giang đang mỉm cười nhìn Tạ Vinh Kim, lúc này nghe thấy Tạ Vinh Kim mở miệng báo cáo thì hai tay chợt run lên không hiểu nguyên nhân, hai mắt vốn híp lại chợt mở lớn ra.

"Cái gì? Cái gì? Vương Tử Quân đến báo cáo công tác cho Hào Nhất Phong? Một vị chủ tịch thành phố chịu khó đến báo cáo công tác cho bí thư tỉnh ủy thường là chuẩn bị để dọn đường cầu tiến. Sau khi Hào Nhất Phong làm bí thư tỉnh ủy thì có không ít các vị chủ tịch thành phố đến báo cáo công tác, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân lại đến báo cáo công tác cho Hào Nhất Phong, người này có ý gì?"
Bình Luận (0)
Comment