Khu nhà Mạc lão, Vương Tử Quân đang bận rộn trong nhà bếp. Một nồi đặt trên bếp lửa, mùi hương thơm ngát từ bùng ra trên nắp nồi, mùi gà hầm tỏa ra khắp cả khu nhà.
- Tử Quân, tôi cảm thấy cậu là người quần áo đến tay cơm đến tận miệng, không ngờ tiểu tử cậu lại có tay nghề nấu nướng như vậy, rất tốt.
Mạc lão gia tử nằm trên ghế nói vọng vào nhà bếp với Vương Tử Quân. Lúc này đã là đầu mùa xuân, thời tiết thủ đô đã dần ấm lại, cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, rau cỏ trong sân nhà Mạc lão gia tử cũng dần xanh tươi.
- Ông, khi còn công tác ở xã thì cháu cũng phải tự nấu nướng, điều kiện dưới xã rất kém, đành phải tự lực cánh sinh mà thôi. Thế cho nên sau vài năm lăn lộn trong bếp, thiếu chút nữa đã được đào tạo thành một đầu bếp chuyên nghiệp.
Vương Tử Quân nghe thấy Mạc lão gia tử khen ngợi như vậy thì lập tức cảm thấy biểu hiện của mình có hơi quá, hắn cũng không thể nói mình là người trọng sinh, thế cho nên chỉ có thể đổ cho thời gian mình công tác ở xã Tây Hà Tử mà thôi.
Mạc lão gia tử cũng không nghi ngờ câu trả lời của Vương Tử Quân, lão dùng giọng cảm khái nói:
- Thật sự đúng là người được rèn luyện dưới cơ sở thì tốt, đứa nhỏ Tiểu Bắc thiếu kinh nghiệm rèn luyện cơ sở, nếu không thì việc nấu nướng cũng không là vấn đề. Truyện được copy tại Truyện FULL
Mạc Tiểu Bắc đang ngồi dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn Vương Tử Quân bận rộn, không ngờ ông nội lại chuyển chủ đề lên người mình. Nếu là trước kia, với tính cách lạnh lùng cố hữu, nàng nghe thấy ông mở miệng trách mắng như vậy thì chỉ sợ sẽ cười nhạt cho xong. Thế nhưng bây giờ nàng lại hờn dỗi lên tiếng:
- Ông, nếu ông có khen anh ấy thì cứ khen tự nhiên, cũng đừng lấy cháu ra lót đường chứ? Cháu cũng không nói mình không thể làm cơm, là anh ấy tranh giành đấy chứ?
- Đúng đúng đúng, là nó tranh giành. Tử Quân cậu cũng đừng đắc ý, Tiểu Bắc bây giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, thế cho nên cậu cũng phải biểu hiện một chút.
Mạc lão gia tử gần đây rất sủng ái cháu gái của mình, bây giờ nghe thấy cháu gái hờn dỗi thì cười ha hả hai tiếng, sau đó ném cho Vương Tử Quân một ánh mắt hiểu ý.
Vương Tử Quân cười cười, hôm nay trường đảng không có tiết nào, hắn đặt biệt đi chợ mua gà về hầm, kết quả là kéo Mạc lão gia tử và cả Mạc Tiểu Bắc đến quan sát giống như có chuyện lớn gì đó xảy ra. Sau khi nói chuyện vài câu với Mạc Tiểu Bắc, chợt nghe thấy Mạc lão gia tử nói:
- Thức ăn ngon không thể thiếu rượu ngon, chỗ này của tôi còn có một chai rượu Mao Đài được cất giấu hơn hai mươi năm, nếu không thì hai người chúng ta lấy ra giải quyết nhé?
Ngẫu nhiên uống rượu với Mạc lão gia tử đã trở thành một công việc trong khoảng thời gian gần đây của Vương Tử Quân. Tửu lượng của hắn chỉ là bình thường mà thôi, Mạc lão gia tử cũng không thể uống nhiều, thế cho nên hai người làm bạn rượu cực kỳ tương xứng.
- Ông, rốt cuộc ông có giấu bao nhiêu chai rượu? Từ khi Tử Quân đến đây thì lúc nào rảnh sẽ nói còn một chai rượu, cháu nhớ ông đã uống hết hơn chục chai, thế nào thì kho báu rượu của ông càng uống càng nhiều như vậy?
Mạc Tiểu Bắc cầm một miếng hạt dưa bỏ vào miệng, sau đó nàng dùng giọng nũng nịu nói.
Mạc lão gia tử có chút xấu hổ, lúc này mới dùng giọng đảm bảo nói:
- Tiểu Bắc, đây tuyệt đối là chai rượu cuối cùng rồi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí hòa thuận vui vẻ trong nhà, Vương Tử Quân rửa tay cầm điện thoại lên xem, sau đó hắn nghe máy:
- Chủ tịch Vương, anh còn đang học tập sao?
Âm thanh của Lữ Hạ Cường vang lên từ đầu dây bên kia, những ngày qua Vương Tử Quân tuy không chủ động liên lạc với thành phố Đông Bộ, thế nhưng điện thoại đến từ Đông Bộ vẫn chưa từng gián đoạn. Hắn nghe được âm thanh của Lữ Hạ Cường thì cười nói:
- Hôm nay là chủ nhật, trường đảng cũng không có lớp, tôi đang ở nhà, chủ tịch Lữ đang làm gì vậy?
- Chủ tịch Vương, tôi đang ở khu thường trú thủ đô.
Lữ Hạ Cường nói ra vị trí của mình, lại trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Hôm nay anh có rảnh không? Nếu có rảnh thì tôi cũng muốn đến thăm hỏi chủ tịch Vương một chút.
Vương Tử Quân có chút do dự, cuối cùng cười nói:
- Hạ Cường, nếu anh có việc thì cứ đến đây.
Vương Tử Quân lên tiếng báo vị trí của mình, lại nhắc Lữ Hạ Cường đi đến cổng thì gọi điện thoại cho mình. Thật sự thì Vương Tử Quân căn bản không hy vọng Lữ Hạ Cường đến chỗ này của Mạc lão gia tử, thế nhưng hắn cũng không muốn từ chối lời nói của đối phương, nếu không sẽ khó tránh khỏi tình huống Lữ Hạ Cường sẽ nghĩ theo hướng khác, sẽ sinh ra vướng mắc, không bằng sảng khoái cho đối phương đến một lần.
Hơn nữa căn tứ hợp viện của Mạc lão gia tử là không nhỏ, khi ông cụ nghỉ ngơi thì mình có thể tiếp đón Lữ Hạ Cường ở một gian phòng khác. Dù thoát ly khỏi cương vị ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu rõ tình huống đang diễn ra ở Đông Bộ. Sau khi đặt điện thoại xuông thì hắn mỉm cười nhìn về phía Mạc lão gia tử:
- Ông, cháu có đồng sự muốn đến, thật sự không thể từ chối được, trưa nay có thể không uống rượu với ngài được không?
- Công tác là quan trọng, cậu cũng không cần theo tôi hầu rượu, như vậy tôi sẽ tiết kiệm được một chút. Nói cho cậu biết, đây thật sự là chai rượu ngon cuối cùng.
Mạc lão gia tử khoát tay áo với Vương Tử Quân rồi nói.
Nửa giờ sau khi Lữ Hạ Cường được nhân viên công tác mời vào trong nhà, Lữ Hạ Cường chợt sinh ra cảm giác giống như đang nằm mơ. Trong ý nghĩ của hắn thì chủ tịch Vương căn bản chỉ là ở trong một nhà nghỉ đỉnh cấp, tuyệt đối không ngờ lại ở trong khu vực truyền thuyết như thế này.
Khi còn trẻ thì Lữ Hạ Cường từng làm thư ký cho một vị lãnh đạo tỉnh, có một lần hắn cùng vị lãnh đạo kia đến thủ đô chạy quan hệ, cũng đã đừng đến địa phương thần thánh này. Tất nhiên tình huống năm xưa chẳng qua chỉ là chầu chực ngoài cửa mà thôi, cũng không phải chỉ là chờ đợi cả giờ đồng hồ. Lúc này hắn nhìn thấy Vương Tử Quân mỉm cười đi ra nghênh đón, thế là không khỏi cảm thấy trái tim phóng lên cổ. Hắn có quan hệ tốt với chủ tịch Vương một thời gian dài, chỉ nghe nói chủ tịch Vương là người cây lớn rễ sâu, bây giờ xem ra đó không phải là lời bịa đặt, sự thật làm cho người ta rung động quá lớn.
- Chủ tịch Hạ Cường, mời anh ngồi, anh đến thủ đô từ khi nào?
Vương Tử Quân vừa vung tay mời Lữ Hạ Cường ngồi xuống ghế vừa cười nói. Lữ Hạ Cường nhìn căn nhà cổ xưa trước mắt, không khỏi cảm thấy trái tim co bóp mạnh mẽ, hắn ngồi xuống ghế sa lông cực kỳ mất tự nhiên, sau đó mới cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi mới đến sáng hôm nay.
Lữ Hạ Cường vừa nói vừa đặt túi trong tay xuống:
- Nghe nói lúc này cấp bậc thưởng thức của chủ tịch Vương đã tăng tiến khá nhiều, tôi cũng không có thứ gì tốt, chỉ mang theo vài món lót dạ mà thôi.
- Ôi, tôi đang cần những thứ này, Hạ Cường anh đúng là đưa đến quá đúng lúc.
Vương Tử Quân tiếp nhận chiếc túi màu đen từ trong tay Lữ Hạ Cường, hắn nhìn vào những thứ ở bên trong rồi dùng giọng vui mừng nói.
Trước khi đến thì Lữ Hạ Cường đã suy xét xem nên mang thứ gì cho chủ tịch Vương Tử Quân, hắn biết chủ tịch Vương căn bản không quan tâm đến tiền, vì thế chọn lễ vật quý giá ngược lại sẽ làm cho chủ tịch Vương mất vui; nếu đến tay không thì không được, hắn nhớ Vương Tử Quân sắp làm cha, thế cho nên mới có ý nghĩ hay, quyết định đưa đến cho Vương Tử Quân vài món thuốc bổ.
Vì chứng thực ý nghĩ này mà Lữ Hạ Cường tìm đến một Trung y nổi tiếng trong thành phố Đông Bộ, nhưng khi hắn tiến vào trong nhà Mạc lão gia tử thì lại sinh ra cảm giác mình làm ra trò thừa thãi. Vương Tử Quân ở chỗ này, vợ con còn thiếu thuốc bổ sao? Xem ra thứ hắn đưa đến rõ ràng là vẽ rắn thêm chân, cũng may thái độ nhiệt tình của Vương Tử Quân làm cho hắn xóa đi nhiều cảm giác xấu hổ.
Khi hai người Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, Mạc Tiểu Bắc đột nhiên tập tễnh đi đến. Nàng cười cười với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói với Lữ Hạ Cường:
- Vị này là chủ tịch Lữ sao? Chào anh!
Lữ Hạ Cường nhìn người phụ nữ có dáng người mập mạp nhưng khí chất cơ thể lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể khinh thường, hắn nhanh chóng đoán ra được thân phận của nàng, thế là vội vàng đứng lên nói:
- Chào chị, chào chị...
Lữ Hạ Cường cũng không phải là người không giỏi ăn nói, thế nhưng lúc này đối diện với Mạc Tiểu Bắc thì thật sự không biết phải làm sao cho tốt.
- Tử Quân, ông nội nói chủ tịch Lữ khó có cơ hội đến nhà chơi, lúc này đã đến trưa, vì vậy mời chủ tịch Lữ dùng cơm, cũng không cần quá chú ý.
Mạc Tiểu Bắc nói với Vương Tử Quân, sau đó lại nói với Lữ Hạ Cường:
- Chủ tịch Lữ, không biết ngài đến chơi thế nên trong nhà cũng không có chuẩn bị gì nhiều, chỉ là đơn giản mà thôi, mong ngài đừng trách.
Lữ Hạ Cường kinh sợ khẽ gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, sau đó nhìn Mạc Tiểu Bắc rời đi mà không khỏi khẽ thở ra một hơi. Dù Mạc Tiểu Bắc tỏ ra cực kỳ bình dị gần gũi thế nhưng lại làm cho chủ tịch Lữ gặp đủ mọi hạng người phải vã mồ hôi hột, hắn thầm nghĩ chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đôi với chủ tịch Vương mà thôi. Mạc Tiểu Bắc chưa từng lộ mặt ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên nhóm người Lữ Hạ Cường bình thường cũng chỉ suy đoán xem chủ tịch Vương sẽ lấy người phụ nữ như thế nào làm vợ. Lại có người nói chủ tịch Vương không cho vợ mình lộ diện, có lẽ là vì chính mình quyền cao chức trọng, sợ vợ quá xấu ảnh hưởng đến hình tượng của mình. Tuy những lời đồn đãi về vợ của chủ tịch Vương là rất nhiều, thế nhưng mọi người lại có chung một nhận thức giống như vậy.
Lữ Hạ Cường dù cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân ở phương diện công tác, thế nhưng cũng rất thích nói những lời vui đùa. Người tốt có khi không có vợ đẹp, người xấu lại có vợ xinh như hoa, đây là chân lý xưa nay ít khi thay đổi. Chủ tịch Vương là người sáng suốt uy phong ở nhiều phương diện, biết đâu ở phương diện cưới vợ lại có vấn đề?
Hôm nay gặp mặt Mạc Tiểu Bắc thì Lữ Hạ Cường mới cảm thấy ý nghĩ của mình là không đúng đắn đến mức độ nào. Hắn hỏi vài câu liên quan đến vấn đề học tập của Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề, dời lên mặt công tác ở thành phố Đông Bộ. Hắn báo cáo công tác ở thành phố Đông Bộ, lúc đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn ý nghĩ, thế cho nên mở miệng đã nhanh chóng đi vào trọng điểm:
- Chủ tịch Vương, gần đây công tác ở thành phố Đông Bộ thật sự không yên ổn, lực ảnh hưởng của thị ủy bên kia thật sự càng lúc càng lớn.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm mà không nói gì thêm, sau đó hắn châm trà cho Lữ Hạ Cường, lúc này Lữ Hạ Cường lại tiếp tục lên tiếng:
- Vài ngày trước chủ tịch Tôn và trưởng phòng Tưởng Tuệ Minh đã lớn tiếng với nhau ở hội nghị liên tịch, bây giờ ban ngành đã không chịu nổi gánh nặng, đã thông qua đề nghị gia tăng thêm vài vị trí lãnh đạo của khu quy hoạch kỹ thuật cao, cũng đề nghị trưởng phòng thương mại Lâm Chi Khởi đến đảm nhiệm vị trí phó bí thư đảng ủy khối, phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
Vương Tử Quân không quá quen thuộc trưởng phòng Lâm Chi Khởi, thế nhưng hắn lại hiểu rõ về tư chất lý lịch của người này. Năm xưa khi Đổng Quốc Khánh làm chủ tịch thành phố Đông Bộ thì Lâm Chi Khởi được trọng dụng đề bạt, có thể nói đây là một vị cán bộ cấp chính cục cực kỳ có tư cách trong thành phố Đông Bộ. Dù thời đại Tiết Diệu Tiến người này bị treo lên cao, thế nhưng vì lý lịch quá sâu nên làm cho người ta cực kỳ đau đầu. Còn có một việc khá phức tạp, đó chính là năm xưa Trương Đảo Long chưa được đề bạt thì đã từng là cộng sự của Lâm Chi Khởi, thế nhưng khi đó Trương Đảo Long là cấp phó mà Lâm Chi Khởi lại là lãnh đạo đứng đầu. Bây giờ một Lâm Chi Khởi được đưa vào làm chân rết của khu quy hoạch kỹ thuật cao, hơn nữa lại là phó bí thư đảng ủy khối, phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch. Tuy hai vị trí đều là cấp phó, thế nhưng hai vị trí này đều cực kỳ mẫn cảm, điều này có ý nghĩa là Lâm Chi Khởi căn bản có thể chìa tay vào bất kỳ phương diện nào trong khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hơn nữa với tư chất lý lịch của Lâm Chi Khởi, đây chẳng khác nào một cây xương trong cổ Trương Đảo Long.
Vương Tử Quân biết rõ chuyện này, hắn vẫn cười nói:
- Tưởng Tuệ Minh có sắp xếp rất tốt.
- Đúng vậy, sau khi mở hội nghị liên tịch thì Trương Đảo Long chạy đến chỗ tôi kêu khổ. Anh ấy vốn muốn đến tìm anh, lại sợ anh mất hứng, thế cho nên cũng không dám gọi điện thoại, nhưng tâm ý lại thật sự rất bức bối.
Lữ Hạ Cường nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn tiếp tục lên tiếng.
Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thản nhiên nói:
- Chủ tịch Hạ Cường, anh quay về nói cho Trương Đảo Long biết, nói rằng tôi đã biết chuyện này. Tôi hiểu tâm tính của anh ấy, thế nhưng tâm tình và công tác là hai phương diện hoàn toàn khác nhau, nếu như anh ấy để cho chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công tác, như vậy tôi sẽ không tha cho anh ấy.
Lữ Hạ Cường nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng thầm suy đoán ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài miệng lại vội vàng đồng ý. Chủ đề kế tiếp của Lữ Hạ Cường có liên quan đến những điều chỉnh trong thành phố Đông Bộ, sau thời gian nửa tháng Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh có động tác không nhỏ, liên tục điều chỉnh bảy tám nhân sự. Dù những vị trí này không liên quan đến cấp chính cục, thế nhưng những ban ngành được điều động có vị trí cực kỳ quan trọng, vì vậy mà địa vị của Chúc Vu Bình lúc này ở thành phố Đông Bộ rất đáng xấu hổ.
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói ngày mốt bí thư Hào Nhất Phong sẽ đến thành phố Đông Bộ nghiên cứu thị sát.
Lữ Hạ Cường nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó thở dốc nói.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, đi xuống thành phố nghiên cứu thị sát không là vấn đề gì quan trọng, thế nhưng vấn đề là lúc này Vương Tử Quân không có mặt ở thành phố Đông Bộ, Hào Nhất Phong đến có ý gì thì dù là ai cũng hiểu rõ ràng. Có một Hào Nhất Phong đến nghiên cứu thị sát, như vậy gió ở thành phố Đông Bộ sẽ đổi hướng, hơn nữa tốc độ gió sẽ càng mạnh, đám người vốn đang đứng vào vị trí trung lập sẽ cho ra quyết đoán của mình vào đúng thời điểm này, trong số đó có cả các vị thường ủy thị ủy.
Nhóm người Lữ Hạ Cường, Tôn Quốc Lĩnh có quan hệ thật sự quá thân mật với Vương Tử Quân, bọn họ không thể nào thay đổi vị trí, thế nhưng những người khác như Bành Quang Binh thì lại khác. Những người này trước kia có quan hệ hợp tác rất tốt với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ gió đã đổi hướng, bọn họ nào còn tâm tình đồng tâm hiệp lực với Vương Tử Quân? Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân đã rời khỏi cương vị để tham gia học tập, căn bản không thể nào làm gì được nữa.
- Bây giờ công tác kêu gọi đầu tư ở thành phố Đông Bộ chúng ta như thế nào rồi?
Vương Tử Quân tiếp tục châm nước vào ấm, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi.
Lữ Hạ Cường cũng không ngờ vào lúc này mà Vương Tử Quân vẫn còn quan tâm đến phương diện kêu gọi đầu tư, thế là hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:
- Một tháng qua ngài rời khỏi thành phố Đông Bộ, thật sự không biết vì chuyện gì xảy ra mà công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ giảm xuống đến mức kỷ lục. Gần đây cục thống kê của tỉnh đãc cho ra con số kêu gọi đầu tư của các thành phố trong tỉnh vào quý một, thành phố Đông Bộ chúng ta từ vị trí thứ ba rơi xuống thứ sáu.
Từ vị trí thứ ba rơi xuống thứ sáu? Xem ra rớt hạng khá mạnh! Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười nhạt, nhưng ngay sau đó tất cả đã nhanh chóng biến mất.
- Hội nghị tổng kết công tác kêu gọi đầu tư lần này do chủ tịch Thạch tự mình chủ trì, khi đó chủ tịch Thạch đã mở miệng phê bình ba thành phố xếp cuối cùng, nhưng lại không phê bình thành phố Đông Bộ chúng ta. Chủ tịch chỉ nói có vài thành phố không nên ngủ ngon trên thành tích có sẵn, càng không vì có một vài đồng chí rời khỏi chức vụ mà dừng bước không tiến lên, sau đó rơi xuống hố sâu ngàn trượng.
Lữ Hạ Cường nghĩ rằng Vương Tử Quân rất thích nghe những lời như vậy, thế là hắn học theo giọng điệu của Thạch Kiên Quân nói.
- Chủ tịch Hạ Cường, những lời này hai ta nói với nhau thì được, cũng không nên nói ra bên ngoài.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Lữ Hạ Cường, tỏ ý để đối phương không nên tiếp tục ở chủ đề này.
Lữ Hạ Cường cũng không rõ tâm tư của Vương Tử Quân vào lúc này, hắn thấy chủ tịch Vương không có hứng thú, thế là đành phải đi sang chuyện khác:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói phía thị ủy đang tiếp xúc với một hạng mục đầu tư lớn, nghe nói chỉ riêng hạng mục này đã lên đến con số hơn chục tỷ.
Hơn chục tỷ? Vương Tử Quân nhai nuốt những chữ này mà trong lòng thầm nghĩ Triệu Lộc Xuyên căn bản không làm cho mình thất vọng. Người này đi đường của mình không được, bây giờ trực tiếp tìm đường khác. Hắn thầm hiểu Triệu Lộc Xuyên muốn làm gì, thế nhưng hắn lại cố ý hỏi:
- Biết rõ sản xuất cái gì không?
- Nghe nói là XP gì đó, cụ thể thì còn phải thăm dò mới biết được. Chủ tịch Vương, nếu không sau này có tư liệu tôi sẽ gửi fax cho ngài.
Lữ Hạ Cường cũng không nghĩ sang phương diện nào khác, hắn còn tưởng rằng Vương Tử Quân cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp vì tình huống Đổng Quốc Khánh tìm được hạng mục đầu tư quá lớn.
- Không cần, tôi bây giờ không còn trên cương vị, thế cho nên cũng không cần quá chú ý đến vấn đề này.
Khi hai người Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với nhau, một nhân viên phục vụ đi đến đặt bốn món ăn tinh xảo xuống trước mặt Vương Tử Quân và Lữ Hạ Cường.
- Chủ tịch Hạ Cường, chúng ta cũng đừng nói đến những chuyện mất hứng nữa. Bây giờ chúng ta uống vài ly, coi như tôi tận tình chủ nhà mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh.
Vương Tử Quân tiếp nhận chai rượu của nhân viên phục vụ, sau đó hắn cười nói với Lữ Hạ Cường.
Lữ Hạ Cường thấy Vương Tử Quân rót rượu cho mình, thế là vội vàng nâng ly lên. Hai người uống cạn vài ly thì Lữ Hạ Cường đã nói:
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến thủ đô chủ yếu để gặp anh, thứ hai là chạy hạng mục sân bay. Chẳng qua là có người thấy tôi ở lại vướng víu tay chân, thế nên đẩy tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ.
Thành phố Đông Bộ không có sân bay, hạng mục sân bay năm xưa cũng được Tiết Diệu Tiến đề nghị một lần, trên cơ bản là không có hy vọng gì nhiều. Bây giờ Lữ Hạ Cường đến thủ đô chạy hạng mục sân bay, thật sự có ý đồ sung quân biên cương.
- Ngày hôm qua bí thư Đổng đã gọi tôi đến, nói đến tầm quan trọng của sân bay, cũng nói anh ấy nhận được tin tức tuyến trên sắp mở sân bay cho hai thành phố cấp tỉnh, vì vậy phái tôi đến tranh thủ cơ hội.
Lữ Hạ Cường nâng ly rượu trong tay lên rồi khẽ mắng:
- Tranh thủ cái quái gì chứ?