Đề nghị của Tưởng Tuệ Minh làm cho bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên ắng. Miễn chức của Trương Đảo Long, có thể nói đây là trừng phạt mạnh mẽ nhất với Trương Đảo Long, còn có gì quan trọng hơn mũ ô sa của một người trong chốn quan trường?
Hầu như chỉ sau nháy mắt đã có đủ mọi loại ánh mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, có ánh mắt dò xét, có ánh mắt khác thường...
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh không chút biến đổi khi đối diện với những ánh mắt như vậy, lời nói của Tưởng Tuệ Minh thật sự chạm đúng tâm khảm của hắn. Lúc này hắn cần nắm bắt Trương Đảo Long, đây là hành vi nhất cữ lưỡng tiện, nếu nắm bắt tên này sẽ tạo ra lực chấn nhiếp với những người khác, đám người có tâm tư khác thường sẽ không còn dám làm loạn, thậm chí trước khi làm gì đó cũng phải xem độ nặng của mình có phù hợp hay không.
Nhưng lúc này Đổng Quốc Khánh căn bản chưa vội tỏ thái độ, hắn còn muốn xem lúc này trong thành phố Đông Bộ còn ai khăng khăng một mực giúp đỡ Vương Tử Quân.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh di chuyển quanh quẩn vài lần, sau đó rơi xuống người vị phó bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường, sau đó nói:
- Bí thư La, anh thấy sự việc này thế nào?
La Kiến Cường nhìn ánh mắt của Đổng Quốc Khánh thế nhưng trong lòng thầm tính toán về sự việc lần này. Tuy hắn không sợ đắc tội với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn là người luôn suy xét cho con đường làm quan của mình, hắn cũng không muốn đắc tội với người đứng sau lưng Đổng Quốc Khánh.
La Kiến Cường gật đầu vô thức, hắn khẽ trầm giọng tỏ thái độ:
- Chuyện này tôi cho rằng đồng chí Trương Đảo Long cần phải trả giá vì những xúc động của mình.
La Kiến Cường tuy nói không quá lớn nhưng ý nghĩa lại liên tục lóe lên trong lòng mọi người. La Kiến Cường đề nghị xử phạt Trương Đảo Long, điều này khôn gcos nghĩa là vận mệnh của Trương Đảo Long coi như xong, càng đại biểu cho tình huống thế lực của Vương Tử Quân tan vỡ ở hội nghị thường ủy.
Khóe môi Chúc Vu Bình chợt co giật nhưng lại không lên tiếng, nếu như lúc bắt đầu thì hắn vẫn còn có chút tin tưởng vào lời nói của Vương Tử Quân, như vậy bây giờ lòng tin của hắn đã tan biến sạch sẽ. La Kiến Cường có tình cảm khá tốt với Vương Tử Quân, điều này là nhiều người biết đến, nhiều khi La Kiến Cường cho ra giúp đỡ không nhỏ với chủ tịch Vương. Lúc này thái độ của La Kiến Cường lại thay đổi, thật sự không phải chỉ đơn giản là một minh hữu mà thôi.
- Chủ tịch Tôn có ý kiến gì không?
Đổng Quốc Khánh giống như đang trưng cầu ý kiến từng người, hắn trực tiếp đặt vấn đề với Tôn Quốc Lĩnh.
Tôn Quốc Lĩnh nãy giờ luôn ngồi uống nước, tuy lúc này ly trà đã gần như cạn trơ đáy, thế nhưng hắn vẫn chậm rãi nhấp vài ngụm. Thấy Đổng Quốc Khánh hỏi mình, hắn đặt ly trà xuống đất, sau đó trầm ngâm nửa phút rồi trầm giọng tỏ thái độ:
- Tôi cảm thấy chỉ cần cho ra thông báo phê bình đồng chí Trương Đảo Long là được, phương thức xử lý của trưởng phòng Tưởng thật sự có chút thô bạo.
Đổng Quốc Khánh cười cười, Tôn Quốc Lĩnh trả lời rõ ràng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn nhìn thoáng qua Lữ Hạ Cường, cũng không hỏi Lữ Hạ Cường mà nói với Hạ Nham Châu:
- Bí thư Hạ, anh có ý kiến gì không?
Hạ Nham Châu cũng thật sự cảm thấy khó khăn, hắn và Vương Tử Quân đi lại rất gần, nhưng sự việc này nếu mình tỏ thái độ không đúng thì chỉ sợ Đổng Quốc Khánh sẽ phản ánh lên trên. Nếu lãnh đạo tỉnh ủy có ấn tượng không tốt về mình, chỉ sợ sau này tương lai sẽ càng thêm xa vời.
Hạ Nham Châu tuyệt đối không cho phép đùa giỡn với tương lai của mình, thế cho nên hắn cũng thầm nghĩ thật sự xin lỗi lời nhắc nhở của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn phải nói ra rõ ràng. Trên quan trường căn bản không thể nói về vấn đề hữu nghị, vì tất cả đồng minh đều có chung lợi ích, người không vì mình trời tru đất diệt.
- Tôi đồng ý với ý kiến tiến hành xử lý nghiêm khắc đồng chí Trương Đảo Long. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hạ Nham Châu nói rất chậm, thế nhưng lời nói lại nghiêng về một bên, xem như đóng một cây đinh thật mạnh xuống sàn.
Lữ Hạ Cường nãy giờ luôn tính toán số phiếu, tuy hắn cảm thấy hy vọng ở hội nghị thường ủy lần này là không quá lớn, thế nhưng sau khi La Kiến Cường, Bành Quang Binh và Hạ Nham Châu lên tiếng thì trong lòng hắn vẫn sinh ra cảm giác bi ai. Lúc này mọi người cùng nhau đẩy bức tường đổ, chủ tịch Vương mới đi được vài ngày mà sự việc đã nhanh chóng diễn tiến như vậy.
Lữ Hạ Cường nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được đám người La Kiến Cường cũng nhận được điện thoại của chủ tịch Vương, thế nhưng bọn họ vẫn cho ra phản ứng như vậy, điều này đã nói rõ vấn đề.
Bây giờ có thể giữ được Trương Đảo Long hay không cũng chẳng còn là vấn đề quan trọng nữa rồi, quan trọng là lúc này quyền khống chế hội nghị thường ủy ở thành phố Đông Bộ đã rơi vào trong tay của Đổng Quốc Khánh. Sự việc xem như đang dần tiến triển theo xu hướng có lợi cho việc áp đặt ý chỉ của Đổng Quốc Khánh lên thành phố Đông Bộ.
- Bí thư Đổng, tôi xin phép nói một câu, tôi không đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Tưởng. Tôi cảm thấy chúng ta nên chú trọng phương án trị bệnh cứu người với đồng chí Trương Đảo Long, không thể dùng một gậy đánh chết đồng chí của mình được.
Dù biết lời nói của mình có tác dụng không lớn, thế nhưng Lữ Hạ Cường vẫn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Đổng Quốc Khánh nhìn Đảng Hằng và vài vị thường ủy còn chưa lên tiếng, một cảm giác thắng lợi tràn ngập trong lòng. Hắn là một lãnh đạo thị ủy, lúc này hắn cảm nhận được toàn thành phố Đông Bộ đã rơi vào trong tay mình.
Dù ba người Chúc Vu Bình lên tiếng phản đối, thế nhưng đám người này chỉ là số ít mà thôi, cũng không thể nào làm gì hơn được, sau này lực ảnh hưởng của đám người bọn họ sẽ ngày càng nhỏ xuống.
Đổng Quốc Khánh không muốn để cho người khác tiếp tục lên tiếng, bây giờ tình hình đã quá thuận lợi, thế là hắn vỗ hai tay lên mặt bàn rồi trầm giọng nói:
- Các đồng chí vừa rồi đã phát biểu ý kiến của mình, ai cũng căn cứ vào những góc độ riêng, căn cứ vào vấn đề tập trung dân chủu, tôi cản thấy nên là...
Còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị đẩy ra, thư ký của Đổng Quốc Khánh nhanh chóng đi vào.
Khi thấy thư ký của mình thì vẻ mặt Đổng Quốc Khánh chợt phát lạnh, thế nhưng hắn biết rõ lúc này nếu mình mở miệng răn dạy thư ký thì cũng chỉ làm cho kẻ thù của mình thêm sảng khoái mà thôi, thế cho nên hắn mím môi không mở miệng.
- Bí thư Đổng, điện thoại của bí thư Nhất Phong.
Thư ký vội vàng đi đến trước mặt hắn, sau đó cúi người xuống đưa điện thoại đến.
Điện thoại của Hào Nhất Phong? Đổng Quốc Khánh có chút sững sốt, sau đó nhận lấy điện thoại trong tay thư ký. Hắn nhìn về phía đám người chung quanh, sau đó cố ý cao giọng nói:
- Chào bí thư Hào, tôi là Đổng Quốc Khánh.
Âm thanh của Đổng Quốc Khánh không cao thế nhưng cũng không quá thấp, chợt nghe thấy giọng nói của Hào Nhất Phong từ bên kia truyền đến:
- Đồng chí Quốc Khánh, tôi nghe nói anh không chấp nhận người khác không đồng ý với ý kiến của mình thì phải?
Hào Nhất Phong nói một câu không đầu không đuôi rồi cúp điện thoại. Đổng Quốc Khánh nghe thấy đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút tút, thế là gương mặt chợt trắng bệch.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của bí thư Hào Nhất Phong, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo chính là lần này xem như mình đã vỗ xuống đùi ngựa. Lúc này hắn xử lý Trương Đảo Long, chỉ sợ sẽ có người nói những lời không hay với bí thư Hào Nhất Phong.
Sự kiện Trương Đảo Long vì phá hoại quy cũ mà bị miễn chức nếu không được ai nhắc đến thì tất cả mọi người biết rõ đều mỉm cười cho qua, nhưng nếu người khác nắm sự việc này để lên tiếng, đặc biệt là nói ra trước mặt Hào Nhất Phong, sự việc sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Mặc kệ Hào Nhất Phong xuất phát từ tâm lý gì, lúc này lão đều muốn ngăn cản sự việc này phát sinh. Nhưng Đổng Quốc Khánh thật sự không nghĩ ra là kẻ nào đến mở miệng nói này nọ trước mặt Hào Nhất Phong?
Một bóng người chợt lóe lên trong đầu Đổng Quốc Khánh, nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm tư suy nghĩ như vậy, điều hắn muốn làm chính là phải làm sao để vãn hồi uy tín của mình trong hội nghị thường ủy lần này.
Tuy Đổng Quốc Khánh cảm thấy làm vậy chẳng có gì là khó với mình, thế nhưng thái độ trở mặt của mình lại giống như tự tát vào mặt mình, chỉ là dù có khó khăn thế nào thì hắn cũng phải làm theo chỉ thị của Hào Nhất Phong.
Đổng Quốc Khánh đưa điện thoại di động cho thư ký, sau đó hắn ngồi xuống ghế nhìn thoáng qua đám thường ủy thị ủy, cuối cùng ho khan một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Tôi cảm thấy ý kiến của mọi người vừa rồi là rất tốt, công tác của chúng ta chsu trọng răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Tôi cho rằng sai lầm của đồng chí Trương Đảo Long chỉ là chút vấn đề trên phương diện trình tự, dù sao thì xuất phát điểm của đồng chí Trương Đảo Long cũng là rất tốt.
- Chúng ta cần phải tôn trọng những ý kiến trái ngược với mình, như vậy chúng ta mới có thể tiếp cận chân lý. Tôi đề nghị mọi người nên trợ giúp nhiều hơn với đồng chí Trương Đảo Long, cần phải xuất phát từ phương diện giáo dục để trợ giúp đồng chí của mình sửa chữa sai lầm.
Vẻ mặt các vị thường ủy thị ủy chợt biến đổi, bọn họ dù không nghe rõ Hào Nhất Phong nói gì trong điện thoại với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Đổng Quốc Khánh vừa rồi có thái độ muốn ép chết Trương Đảo Long, thế nhưng bây giờ lại trở mặt, đây mới là vấn đề. Kết quả như vậy đủ để thấy rõ vừa rồi bí thư Hào Nhất Phong căn bản không nói lời khích lệ gì với Đổng Quốc Khánh, bí thư Đổng Quốc Khánh chợt có biến đổi như vậy chắc chắn có liên quan đến thái độ của Hào Nhất Phong.
Mọi người không tiếp tục mở miệng thế nhưng suy nghĩ trong lòng lại không giống nhau, đặc biệt là nhóm người Chúc Vu Bình, thật sự muốn xem Vương Tử Quân thành thần.
Chủ tịch Vương đã làm gì? Sao thể thể để Hào Nhất Phong gọi điện thoại nổi giận với Đổng Quốc Khánh, ép Đổng Quốc Khánh phải nuốt quả đắng vào trong bụng và nói ra những lời không hợp với suy nghĩ của mình?
Hội nghị thường ủy kết thúc không một tiếng động, thư ký phụ trách ghi chép trong hội nghị đã đặt bút xuống ghi rõ thông qua phương án xử lý Trương Đảo Long của đồng chí Chúc Vu Bình, sau đó hội nghị xử lý Trương Đảo Long kết thúc.
Khi đám người Đổng Quốc Khánh đi ra khỏi phòng họp thì vẻ mặt cực kỳ khó coi, trong lòng bọn họ đang suy đoán xem có gì xảy ra, thế nhưng không ai dám tiến lên hỏi Đổng Quốc Khánh. Dù sao bây giờ bí thư Đổng cũng đang nổi giận, nếu tiến lên tự biến mình thành nơi trút giận cũng rất mất mặt.
Tin tức của hội nghị thường ủy được lan truyền rất nhanh, những biến hóa trong hội nghị lại càng giống như mọc cánh truyền đi khắp các cơ quan ban ngành trong thành phố Đông Bộ. Đủ mọi tin đồn liên tục xuất hiện giống như cây cối đâm chồi nảy lộc trong mùa xuân.
...
Trương Đảo Long quay về khu quy hoạch kỹ thuật cao thì liên tục nhốt mình trong phòng, trước kia phòng làm việc của hắn luôn có nhiều người đến báo cáo công tác, nói là báo công tác, thực chất đó là đám người đến làm thân mà thôi.
Nhưng sau khi sự việc phát sinh thì phòng làm việc của Trương Đảo Long chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, có lẽ đã hơn một giờ trôi qua mà căn bản không có bất kỳ kẻ nào đến gõ cửa.
Trương Đảo Long thoát khỏi trạng thái trầm ngâm, hắn cảm thấy mình cực kỳ khát nước, thế là mới chợt nhớ từ khi quay về mình căn bản chưa uống giọt nước nào. Vì sinh lý áp bức mà chủ tịch Trương mới cầm ly đi về phía máy nước nóng.
Trương Đảo Long vặn nước, nước chảy xuống nửa ly thì dừng lại. Hắn nhìn gian phòng chợt trở nên có hơi tối, thế là hiểu vấn đề, đó là cúp điện.
Trương Đảo Long nâng ly lên uống cạn, sau đó hắn khôi phục lại tinh thần của mình. Hắn đã có dự đoán với kết quả của sự kiện lần này, thế cho nên sau khi đặt ly xuống thì hắn bắt đầu cầm bút ghi chép.
Lần này Trương Đảo Long ghi ra những công tác còn chưa hoàn thành của khu quy hoạch kỹ thuật cao, chuẩn bị dùng nó cho công tác giao tiếp. Khi thời gian dần trôi qua thì ánh sáng trong phòng làm việc của Trương Đảo Long dần rút đi. Nếu là dĩ vãng, không cần hắn lên tiếng, chỉ cần xảy ra vấn đề thì khoa sự vụ cơ quan sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến phục vụ cho mình.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Tiểu Ngô nhanh chóng đi vào, khi thấy Trương Đảo Long đang ghi chép thì vội vàng tiến lên mở đèn. Sau khi phát hiện không có điện, hắn mới lên tiếng:
- Bí thư Trương, tôi sẽ gọi điện thoại cho khoa quản lý sự vụ cơ quan.
Tiểu Ngô vừa nói vừa nhanh chóng bấm điện thoại của khoa quản lý sự vụ cơ quan.
Nhưng năm phút trôi qua, đừng nói là có điện, thậm chí còn không thấy bóng dáng của người nào. Tiểu Ngô nhìn gian phòng càng ngày càng tối, thế là không nhịn được phải cầm điện thoại lên tiếp tục gọi đi.
- Tiểu Ngô, không cần gọi điện thoại cho bọn họ, có lẽ bọn họ đang rất bận.
Trương Đảo Long nhìn vẻ mặt tức giận mà méo xệch của Tiểu Ngô, hắn cười cười nói lời an ủi.
Tiểu Ngô cũng là cán bộ công tác cơ quan lâu năm, cũng biết rõ phương diện lòng người dễ thay đổi. Nhưng lúc này lãnh đạo của mình còn chưa bị điều động mà bọn họ đã có gan làm như vậy, xem ra khinh người quá đáng.
- Bí thư Trương, tôi phải gọi điện thoại mắng đám người của khoa sự vụ cơ quan vài câu mới được.
Tiểu Ngô vừa nói vừa bấm điện thoại.
- Cái gì? Phòng làm việc của bí thư Trương bị mất điện sao? Thư ký Ngô, ngài yên tâm, tôi sẽ phái người đi sửa ngay. À, vừa rồi tôi tìm không ra được người nào, thật sự đã chậm trễ, cái gì, hôm nay xảy ra nhiều vấn đề, phòng làm việc của các vị lãnh đạo đều mất điện, nếu ngài gọi điện thoại sớm cho tôi thì tôi sẽ dễ sắp xếp hơn.
Trưởng khoa của khoa sự vụ cơ quan trong hiệp hội quản lý khu quy hoạch là một lão quan trường, thế cho nên chỉ cần nói vài câu đã ép câu nói bực tức của Tiểu Ngô vào bụng. Tiểu Ngô oán hận cúp điện thoại, sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này không gian ngoài cửa sổ dần tối, nhưng ánh đèn huỳnh quang trắng noãn phía bên kia lại quá rõ ràng, nhờ vào ánh đèn có thể thấy các phòng khác đều có điện.
Xem ra nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Tiểu Ngô lúc này xem như càng thêm hiểu rõ vấn đề, hắn nhìn thoáng qua Trương Đảo Long, lại phát hiện bí thư Trương đã buông bút, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
- Tiểu Ngô, chúng ta thu dọn thôi, chuẩn bị về nhà.
Trương Đảo Long cười cười điềm nhiên như không với Tiểu Ngô, sau đó chuẩn bị cầm cặp của mình.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, khi Tiểu Ngô ra mở cửa thì chủ nhiệm văn phòng đi vào, trong bàn tay mập mạp như béo phì của viên chủ nhiệm văn phòng là ba cây nến đã châm lửa, hắn vừa đi vừa trầm giọng nói lời kiểm điểm với Trương Đảo Long:
- Bí thư Trương, anh Hầu của khoa quản lý sự vụ cơ quan không biết làm ăn kiểu gì mà phòng làm việc của ngài bị cúp điện nhưng lại chẳng biết gì. Tôi thấy anh ta không nên tiếp tục ngồi trên cương vị được nữa rồi.
Vị chủ nhiệm văn phòng vừa nói vừa vẫy tay với Tiểu Ngô, tỏ ý để Tiểu Ngô giúp mình đặt những câu nến lên bàn làm việc của Trương Đảo Long.
Khi Tiểu Ngô đang bận rộn thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
- Bí thư Trương, phòng làm việc của ngài làm sao vậy? Sao lại tối thui thế này? Tôi thấy ngài hay là đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát thì hay hơn.
Phó chủ nhiệm Phòng Lĩnh Quân khu quy hoạch kỹ thuật cao đi vào trong phòng làm việc của Trương Đảo Long rồi dùng giọng nhiệt tình nói.
Phòng Lĩnh Quân đi vào giống như một ngòi nổ làm thùng thuốc súng bị kích hoạt, chỉ sau một lát đã có hơn mười người đi vào phòng làm việc của Trương Đảo Long, có hơn một nửa trong số này cầm theo đèn pin và nến.
Đám người của khoa sự vụ cơ quan lại không cần phải nói, bọn họ nhanh chóng cắt cử nhân viên đi xử lý vấn đề. Không đợi trưởng khoa Hầu cho ra phê bình, hắn nhanh chóng biến thành đối tượng bị tất cả mọi người tấn công. Một vị chủ nhiệm chủ quản công tác hậu cần trực tiếp yêu cầu anh Hầu kiểm điểm thật sâu, nếu không thì cún gói cút đi.
Biến hóa đột nhiên như vậy lọt vào trong mắt của Trương Đảo Long, hắn cũng cảm thấy có vấn đề. Đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, khi hắn cầm lấy điện thoại bàn thì điện thoại di động cũng vang lên.
Trương Đảo Long có chút do dự, thế là hắn cầm điện thoại di động lên xem, khi nhìn vào dãy số trên màn hình thì hắn dùng giọng tôn kính nói:
- Chào bí thư Chúc.
Đám người ở trong phòng vốn rất ồn ào, bây giờ nghe thấy Trương Đảo Long nói ra ba chữ bí thư Chúc, thế là cả đám ngậm miệng lại, bầu không khí trong phòng cực kỳ an tĩnh.
- Cảm tạ bí thư Chúc, tôi hiểu rồi.
Chúc Vu Bình ở bên kia nói vài lời, sau đó gương mặt nghiêm túc của Trương Đảo Long có chút run rẩy.
Chúc Vu Bình nói chuyện với Trương Đảo Long khoảng ba phút, mà điện thoại trên bàn làm việc của Trương Đảo Long cũng vang lên ba phút. Đám người ở trong phòng nhìn điện thoại bàn đổ chuông mà trong lòng không khỏi vã mồ hôi lạnh.
Khi Chúc Vu Bình cúp điện thoại thì điện trong phòng làm việc của Trương Đảo Long đã sáng lên, thế nhưng mọi người vẫn không đi, vẫn đứng đó chú ý lắng nghe Trương Đảo Long gọi điện thoại.
Trong thời gian hai mươi phút Trương Đảo Long nhận được điện thoại của hơn mười người, mọi người gọi điện thoại đến đều nói cho hắn một tin tức, chính là hắn bình yên vô sự. Ngoài những cuộc điện thoại nịnh nọt, Trương Đảo Long từ trong điện thoại của Chúc Vu Bình mà nghe ra một tin tức:
- Lúc này hắn có thể thoải mái vượt qua kiểm tra hoàn toàn là vì có người bảo vệ sau lưng, còn đó là ai phát lực, hắn không hỏi cũng biết đó là ai.
Nhưng chủ tịch Vương bảo vệ mình đã phải bỏ ra một cái giá lớn như thế nào? Trương Đảo Long nhìn qua ngọn đèn ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm khó chịu.
...
Trong một quán trà ở bên cạnh trường đảng trung ương, Vương Tử Quân gặp mặt Trương Đảo Long về thủ đô công tác. Nếu so sánh với trước kia thì Trương Đảo Long bây giờ có thêm chút mệt mỏi, nhưng cặp mắt của hắn vẫn sáng như điện giống như tràn đầy ý chí chiến đấu.
Một ấm trà đặt trên bàn, không gian bùng khói thuốc, Trương Đảo Long châm trà vào ly cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kính cẩn của Trương Đảo Long, hắn cười cười nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
- Đảo long, vì sao anh lại đến thủ đô thế này?
- Thành phố có lập một tổ kêu gọi đầu tư, tôi nhận lệnh làm phó tổ trưởng, bây giờ đang kêu gọi đầu tư ở khắp nơi trong nước.
Trương Đảo Long nói, giọng điệu vẫn có chút khổ sở.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa của việc bổ nhiệm Trương Đảo Long vào lúc này, chính là có người không muốn Trương Đảo Long cố ý đứng ra ngăn trở hạng mục của tập đoàn Trấn Phi, cố ý làm vậy để đẩy Trương Đảo Long đi nơi khác. Vương Tử Quân rất muốn an ủi Trương Đảo Long hai câu, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn thản nhiên nói:
- Đảo Long, tất cả sẽ tốt lên thôi.
- Chủ tịch Vương, tôi biết tất cả sẽ tốt, lần này tôi đến chủ yếu là muốn cảm tạ ngài.
Trương Đảo Long nói rồi đứng lên khỏi ghế.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kính cẩn của Trương Đảo Long, hắn khẽ vỗ bàn nói:
- Đảo Long, anh muốn làm gì vậy, mau ngồi xuống cho tôi.
- Chủ tịch Vương, nếu không phải có ngài, tôi cũng không được dẫn đoàn đi kêu gọi đầu tư vào lúc này.
Tin tức lan truyền rất nhanh, đặc biệt là những sự việc có liên quan đến lãnh đạo tỉnh ủy càng thêm nhanh chóng.
Hào Nhất Phong nổi giận trong phòng làm việc, tuy cũng không chĩa về phía bất kỳ người nào, thế nhưng người hữu tâm lại nhanh chóng liên lạc tình huốn này với cú điện thoại của chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ. Lúc này từ tỉnh đến thành phố đều đang suy đoán xem ngày hôm đó Vương Tử Quân nói gì làm cho bí thư Hào Nhất Phong ném vỡ ly trà như vậy.
Suy đoán lời nói của người khác cũng không phải sự việc đơn giản, nhưng căn cứ vào những gì phát triển sau đó mà có người phân tích ra vấn đề.
Sau khi Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Hào Nhất Phong, bí thư Hào Nhất Phong lại gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh, khi đó thường ủy thành phố Đông Bộ đang bàn bạc xử lý sự kiện Trương Đảo Long ra bài không theo quy củ. Cuối cùng Đổng Quốc Khánh nhận được điện thoại của Hào Nhất Phong thì tự tát vào mặt mình, thu lại phương án xử lý có lợi cho mình, chỉ tiến hành phê bình Trương Đảo Long mà thôi.
Dựa vào tin tức này có thể phân tích được lời nói của Vương Tử Quân thật sự giúp đỡ cho Trương Đảo Long, hơn nữa ít nhất cũng phải là những lời ảnh hưởng đến thần kinh của bí thư Hào Nhất Phong.
- Chủ tịch Vương, vì tôi mà làm cho ngài...Thật sự không đáng.
Trương Đảo Long nhìn Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng động tình nói.
- Cái gì mà đáng hay không, Đảo Long, anh như vậy là không được.
Vương Tử Quân cười phá lên ha hả, hắn nâng bình trà lên châm đầy nước vào ly cho Trương Đảo Long.
Trương Đảo Long nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm động. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng có vài phần quật cường nói:
- Chủ tịch Vương, chỉ sợ tính tình này của tôi là không đổi được.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, tuy hắn muốn Trương Đảo Long sửa đổi tính tình, thế nhưng trên thực tế hắn lại rất thích người đàn ông có gan đứng ra bênh vực lẽ phải trước mặt Hào Nhất Phong.
- Nếu anh muốn tiến xa hơn, như vậy anh phải sửa lại tính tình của mình.
Vương Tử Quân nhìn Trương Đảo Long vài phút rồi trịnh trọng nói.
Trương Đảo Long tất nhiên không muốn nói thêm điều gì ở phương diện này, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân, đột nhiên hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi muốn biết rốt cuộc anh nói gì với bí thư Nhất Phong?
- Thật ra cũng không có gì.
Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói:
- Tôi chỉ nói với bí thư Nhất Phong, nếu có người đề xuất ý kiến với bí thư thì bị miễn chức, xem ra bí thư Nhất Phong làm quan cực kỳ bá đạo rồi.
Trái tim của Trương Đảo Long chợt run lên, hắn chưa từng hối hận vì những lời nói của mình với Hào Nhất Phong, hơn nữa trong lòng lại thầm cảm thấy tự hào. Nhưng lúc này hắn nghe được lời nói tùy ý của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình và Vương Tử Quân căn bản là chênh lệch quá lớn.
Vương Tử Quân nói như vậy căn bản không phải là khuyên người, thật sự là mắng chửi và uy hiếp người ta. Tuy lời nói của chủ tịch Vương cực kỳ hàm súc, thế nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa, Trương Đảo Long nghe cũng hiểu nói gì đến Hào Nhất Phong?
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói cũng không nói ra khỏi miệng. Có những lời cảm tạ phải nói ra khỏi miệng, thế nhưng có những lời cảm tạ lại chỉ có thể đặt sâu trong lòng.
Nhạc nhẹ vẫn vang lên trong phòng trà, sau khi lẳng lặng uống một ly trà thì Trương Đảo Long đột nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, nói thật nhé, tôi thật sự hối hận vì hành vi của mình.
- Thế nào?
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Trương Đảo Long, giọng điệu có vài phần lạnh nhạt.
- Chủ tịch Vương, nếu không phải tôi nói ra những lời vượt cấp, bây giờ tôi còn đang công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, dù là bọ ngựa đấu xe nhưng tôi vẫn có thể ngăn cản hạng mục của tập đoàn Trấn Phi xây dựng ở thành phố Đông Bộ.
Trương Đảo Long nói đến đây thì không khỏi dùng giọng không cam lòng nói:
- Nhưng bây giờ tôi căn bản là chẳng thể làm gì được.
Vương Tử Quân cười cười, hắn lúc này đã hiểu vì sao năm xưa bí thư Tiết Diệu Tiến lại thưởng thức Trương Đảo Long, vì đây rõ ràng là một người có gan làm việc.
- Chủ tịch Vương, tuy chúng ta hô lên khẩu hiệu bảo vệ môi trường, thế nhưng sau này...Ngài có biết không, một ngày trước khi tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ, một vài chuyên gia đã lên tiếng rằng hạng mục của tập đoàn Trấn Phi căn bản không có ảnh hưởng gì với thành phố Đông Bộ.
Trương Đảo Long nói đến những lời luận chứng của đám chuyên gia kia thì thật sự gấp đến mức đấm ngực giậm chân:
- Đúng là một đám khốn kiếp, cái gì là chuyên gia chứ? Rõ ràng đều là kỹ nữ nhận tiền, bọn họ nói ảnh hưởng của hạng mục là rất nhỏ và hầu như là không đáng kể, đây không phải là há miệng nói lời bịa đặt sao?
Vương Tử Quân cười cười, hắn đã biết kết quả này. Hắn nhìn gương mặt kích động của Trương Đảo Long, hắn cười cười nói:
- Đảo Long, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là công tác kêu gọi đầu tư, còn những thứ khác tôi sẽ lo.
Đến lúc này Trương Đảo Long tuy muốn mở miệng yêu cầu chủ tịch Vương ngăn cản sự việc, thế nhưng hắn hiểu tất cả thật sự không dễ dàng, cuối cùng cũng không mở miệng. Hắn không ngờ Vương Tử Quân căn bản không chờ mình mở miệng thì đã mở miệng ôm đồm nhận việc.
- Chủ tịch Vương có thể cản được chuyện này sao?
Trương Đảo Long lẳng lặng nhìn Vương Tử Quân uống trà, trong lòng tràn đầy tín nhiệm.
...
Vương Tử Quân xin nghỉ trở về thành phố Đông Bộ, khi hắn xuống sân bay Sơn Viên thì anh Đổng và Triệu Quốc Lương đã cung kính chờ sẵn nơi cửa tiếp đón. Khi thấy hai bóng người quen thuộc thì trong lòng Vương Tử Quân chợt bùng cảm giác vui mừng.
- Chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương nhanh chóng tiến lên giữ lấy cặp cho Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng giúp Vương Tử Quân mở cửa xe.
Anh Đổng nở nụ cười với Vương Tử Quân, sau đó thuần thục đi đến vị trí lái xe, chiếc xe Audi màu đen khẽ chuyển động.
Xe Audi chạy trên đường từ thành phố Sơn Viên đến thành phố Đông Bộ. Triệu Quốc Lương cầm trong tay một quyển sổ, hắn liên tục báo cáo những biến hóa trong công tác ở thành phố Đông Bộ cho Vương Tử Quân. Khi tiếp cận thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân để cho Triệu Quốc Lương gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì cười tươi hớn hở nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh học tập ở trường đảng như thế nào rồi? Tôi và các đồng chí ở nhà luôn trông chờ anh, luôn muốn đến thăm hỏi anh thế nhưng lại bị những việc nhỏ ở nhà quấn lấy người, không thể làm gì hơn được. Hy vọng chủ tịch Tử Quân có thể hiểu cho, cũng đừng nắm lấy vấn đề này để làm khó mọi người.
Vương Tử Quân cười đáp lại những lời thân mật của Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, xem lời nói của ngài kìa, như vậy là quá khách khí rồi. Tôi biết rõ ngài bận rộn, tôi đi lần này đều đã ném tất cả trọng trách lên người ngài, nếu nói thẳng ra thì tôi học tập ở trường đảng là quá nhàn nhã rồi.
Hai người Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh nói chuyện điện thoại với nhau rất khách khí giống như hai người bạn đã lâu không gặp lại. Sau khi nói thêm vài lời khách sáo thì Vương Tử Quân cười nói:
- Tôi biết rõ đồng chí bí thư bận rộn, thế cho nên mới từ trường đảng quay về an ủi các đồng chí đang chiến đấu ở nhà. Bí thư Đổng, trưa nay ngày có sắp xếp nào không? Nếu không thì hai chúng ta dùng với nhau ở khách sạn Đông Bộ nhé?
Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, hắn rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại quay về thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn chỉ trầm ngâm nửa phút, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, anh quay về mà không nói một tiếng để tôi ra đón tiếp. Được rồi, trưa nay chúng ta uống rượu ở khách sạn Đông Bộ, gần đây khách sạn Đông Bộ mời được một đầu bếp mới, tay nghề thật sự rất tuyệt.
Vương Tử Quân mỉm cười đồng ý, hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên cửa sổ xe. Cuối cùng hắn kéo cửa sổ xuống, một bầu không khí trong trẻo mát lành cuốn theo mùi bùn đất phảo thẳng vào mặt.
Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ đã được hơn hai tháng, lúc này quay về trong lòng chợt tràn đầy cảm xúc. Hắn không phải là người xuân vui thu buồn, nhưng lúc này trong cũng không khỏi sinh ra vài phần kích động.
Vương Tử Quân không muốn rời khỏi thành phố mà mình đã đổ mồ hôi phấn đấu này, vì thế hắn quay lại. Tuy lần này hắn quay lại và cũng sẽ phải bỏ đi, thế nhưng vì thành công trong cạnh tranh với đối phương mà hắn sẽ còn phải quay về.
- Dừng xe.
Khi xe chạy đến một một vùng đất thoáng đãng, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói với anh Đổng phía trước.
Anh Đổng không nói gì mà dừng xe lại ven đường. Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn khẽ hít vào vài hơi không khí mát lành, sau đó đi về phía một ông lão đang uống trà hút thuốc ven đường.
- Chào bác, cháu có hơi khát, có thể xin bác bát nước được không?
Vương Tử Quân đi đến trước mặt ông cụ rồi khẽ nói.
Ông cụ kia vốn rất kinh ngạc vì chiếc xe kia dừng lại, lúc này thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe dùng giọng lễ phép nói chuyện với mình, thế là trong lòng sinh ra cảm giác được tôn trọng, làm lão sinh ra cảm giác luống cuống tay chân.
- Ly nước này...Cậu uống đi...
Ông cụ có chút do dự, thế nhưng cuối cùng cũng vung tay nhấc bình trà rót một ly rồi đưa đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói lời cảm tạ với ông cụ, sau đó uống một hơi cạn hơn phân nửa ly trà, sau đó cười nói:
- Bác trai, sao thời điểm này lại nhàn nhã vui sướng như vậy? Đang vào vụ khoai lang cơ mà.
- Khoai lang mùa xuân thu hoạch sớm, hơn nữa còn được thành phố thu mua hết rồi.
Ông cụ tiếp nhận điếu thuốc Vương Tử Quân đưa đến, sau đó nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt hiền lành chất phác của ông cụ, thế là ngồi xuống bàn luận vài câu, hắn uống xong ly nước mới đi về phía xe. Tuy hắn chỉ nói chuyện với ông cụ vài phút, thế nhưng cuộc nói chuyện đơn giản lại làm tâm tình của hắn khá lên rất nhiều.
Nông dân có thể trồng trọt kiếm được thu nhập, một vài thủ đoạn của mình đang phát triển theo đúng hướng.
Đến trưa Vương Tử Quân đi vào khách sạn Đông Bộ thì thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đảng Hằng đã chờ sẵn. Khi hắn thấy Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng sửa sang quần áo tiến lên chào đón.
- Chủ tịch Vương, ngài vừa đi học tập thì làm cho chúng tôi nhớ nhung không thôi.
Giọng điệu của Đảng Hằng rất thấp, nghe qua giống như có chút khoa trương, thế nhưng bàn tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân lại nói rõ tất cả.
Vương Tử Quân vỗ vỗ tay Đảng Hằng, hắn hiểu Đảng Hằng đang tỏ vẻ cảm tạ về lựa chọn của mình trong sự kiện trước kia. Tuy hắn không còn ở trong thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn vẫn hiểu về Đảng Hằng. Sau sự kiện trước đó, tuy Đảng Hằng vẫn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế nhưng địa vị của hắn trong mắt bí thư Đổng Quốc Khánh đã không còn gì nhiều.
Theo lời của thư ký trưởng Thtnt., bí thư Đổng đang kéo khoang cách với Đảng Hằng, lúc này Đảng Hằng không còn được sự giúp đỡ của bí thư Đổng, địa vị rút lui chỉ là vấn đề thời gian.
- Thư ký trưởng Đảng, tôi cũng rất nhớ các anh, thế cho nên chủ nhật hôm nay tôi mới chạy về thành phố Đông Bộ gặp mặt mọi người.
Vương Tử Quân cùng Đảng Hằng đi vào trong phòng, sau đó dùng giọng vui đùa nói.
Hai người đi đến một gian phòng lớn, hai nhân viên phục vụ đẩy cửa, đám người Chúc Vu Bình đã ngồi sẵn bên trong nhanh chóng đứng lên.
- Chủ tịch Vương, nếu ngài không trở lại, chúng tôi thật sự muốn đến thủ đô uống rượu.
La Kiến Cường vươn tay với Vương Tử Quân rồi dùng giọng thân mật nói, giống như hắn chưa từng tỏ thái độ trái ngược ở phương diện xử lý Trương Đảo Long trước đó.
Vương Tử Quân cũng cười rất sáng lạn, hắn bắt chặt tay La Kiến Cường, sau đó dùng giọng oán trách nói:
- Anh La đúng là, luôn nói muốn đến thủ đô tìm tôi uống rượu, thế nhưng tôi vì chờ anh mà đặc biệt sai người mua về hai chai rượu ủ lâu năm, cuối cùng khách quý lại không đến. Hôm nay anh phải chịu phạt, phải uống hai ly.
Vương Tử Quân nói chuyện với La Kiến Cường, cũng không quên nói vài lời với các vị thường ủy khác, thế là bầu không khí nhanh chóng trở nên nhiệt liệt.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng và trưởng phòng Tưởng vì có chút việc phải xử lý nên đến muộn.
Đảng Hằng chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, thành phố Đông Bộ chúng ta có nhiều chuyện, bí thư Đổng không vội mới là lạ, thế này đi, chúng ta chờ một chút, đợi bí thư Đổng đến rồi hãy mở tiệc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến mười hai giờ mười lăm thì cửa phòng bị đẩy ra, Đổng Quốc Khánh đi vào trong với vẻ mặt xin lỗi. Hắn lớn tiếng nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, thật sự xin lỗi, sự việc hôm nay có hơi nhiều, tôi một lòng muốn về sớm, thế nhưng vẫn không khỏi trì hoãn vài phút.
Vương Tử Quân đứng lên từ trên ghế bắt chặt tay với Đổng Quốc Khánh, hắn cười nói:
- Bí thư Đổng, vừa rồi tôi đã nói với bí thư Kiến Cường và Quang Binh, tôi đi học tập thì tất cả công tác đều đặt lên người ngài, lúc này quay về cũng mong kính ngài hai ly.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi thật sự rất nhớ anh, không có anh tọa trấn ở thành phố Đông Bộ, thật sự bận rộn khó thể nào vượt qua được. Nhưng đi học tập là thượng cấp coi trọng anh, dù thành phố Đông Bộ chúng ta có bề bộn công tác cũng không thể nào làm chậm trễ quá trình học tập của anh được.
Đổng Quốc Khánh nói rồi ngồi xuống vị trí chủ vị.
Tưởng Tuệ Minh đến cùng Đổng Quốc Khánh, hắn chờ Đổng Quốc Khánh ngồi xuống, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi thật sự nhớ đến ngài, nhưng bí thư Đổng nói đúng, chúng tôi dù bận rộn thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp học tập của ngài được. Dù sao ngài đi học tập lần này cũng là đại biểu cho cán bộ trẻ tỉnh Sơn Nam chúng ta.
Vương Tử Quân có thể nghe rõ ý nghĩa ẩn giấu bên trong lời nói của Tưởng Tuệ Minh, thế nhưng hắn cũng không thèm chấp nhất Tưởng Tuệ Minh. Hắn khẽ gật đầu với Tưởng Tuệ Minh, sau đó khẽ nói:
- Hôm nay chúng ta tụ tập với nhau thì thoải mái uống một bữa, thư ký trưởng, cho người đưa thức ăn lên.
Lãnh đạo thành phố Đông Bộ đến đây dùng cơm, thế cho nên đám lãnh đạo khách sạn Đông Bộ cũng vội vàng chạy đến hầu hạ. Đảng Hằng phân phó một tiếng, chỉ ba phút sau thức ăn đã được bày đặt lên bàn.
Vì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh đều tươi cười vui vẻ nên lúc này bầu không khí rất nhiệt liệt, nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận trong bầu không khí nhiệt liệt có nhiều người biểu hiện xa lạ với mình. Tuy những người này cố gắng tỏ ra nhiệt tình, thế nhưng cảm giác xa lạ đó khó thể nào nói một hai câu mà có thể che giấu đi được.
Hai vị phó bí thư La Kiến Cường và Bành Quang Binh xem ra sẽ rời xa mình, Vương Tử Quân thầm cảm khái như vậy, thế nhưng biểu hiện của hắn lại rất nhiệt tình, căn bản không có chút cảm giác xa lạ.
Đổng Quốc Khánh càng mời rượu nhiệt tình hơn, hôm nay hắn có vẻ rất vui. Gần đây hắn uống rượu rất nghiêm cẩn, nhưng hôm nay lại phá lệ liên tục uống ba ly với Vương Tử Quân.
Đảng Hằng nhìn bữa tiệc rượu náo nhiệt, trong lòng thầm sinh ra cảm giác cô đơn. Hắn nghe được tin tức từ người quen công tác trong phòng tổ chức tỉnh ủy, tin tức kia thật sự không tốt đẹp gì với hắn.
Đảng Hằng sẽ rời khỏi thành phố Đông Bộ, đến làm phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy. Sắp xếp như vậy xem như một ngăn trở trên đường làm quan của Đảng Hằng. Dù tin tức này chưa được chứng thực, thế nhưng trong lòng hắn đã biết rõ ràng, đôi khi một tin tức nhỏ như thế lại càng biểu hiện rõ hướng đi của một người.
Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, muốn điều động hắn thì tỉnh ủy phải trưng cầu ý kiến của Đổng Quốc Khánh. Nhưng bây giờ Đổng Quốc Khánh căn bản không nói lời nào, không để lộ ra chút tin tức nào.
Đảng Hằng nhìn đám người vui vẻ hòa thuận trên bàn rượu, trong lòng hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, đó chính là đám người ngồi trên bàn rượu lần này, sau đó khong biết có còn cơ hội tụ họp một lần nữa không?