Lầu ba khách sạn La Nam, Trình Tự Học đi vào phòng thì phát hiện Vương Tử Quân đã ngồi chờ sẵn, nhưng lúc này trong phòng còn có cả chủ tịch Lý Quý Niên. Sau khi trố mắt nhìn một lát, trên mặt Trình Tự Học càng nở nụ cười sáng lạn.
- Chủ tịch Trình, mời ngài ngồi bên này.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi nhiệt tình mời Trình Tự Học ngồi xuống, chiếc ghế mà hắn nhường cho Trình Tự Học chính là vị trí trung tâm.
Bây giờ chức vụ cao nhất ở đây là bí thư Vương Tử Quân, thế nhưng nếu nói về tu cách thì phải là chủ tịch hội đồng nhân dân Trình Tự Học, dù sao thì lão cũng là bí thư tiền nhiệm. Chỉ cần có mặt Trình Tự Học, dù Vương Tử Quân là bí thư thị ủy hiện tại thì cũng phải nển mặt vài phần.
Lý Quý Niên cũng đứng lên cùng Vương Tử Quân chào đón Trình Tự Học ngồi xuống ghế, thế nhưng lúc này tâm tư của hắn đã nhanh chóng chạy đến chân trời. Hắn hiểu ý nghĩa của việc sắp xếp Trình Tự Học làm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, thế nhưng lúc này hắn thật sự rất bội phục vị lãnh đạo đã cho ra điều chỉnh như vậy.
Để Trình Tự Học ở lại La Nam để kiềm chế Vương Tử Quân, làm chướng ngại để Vương Tử Quân khó nắm được quyền lực cao vời ở thành phố La Nam. Điều này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó chịu, vì chỉ cần có Trình Tự Học thì Vương Tử Quân không thể không nhường nhịn một chút.
Sau một phen khách sáo thì Trình Tự Học ngồi xuống vị trí chủ tịch, tuy lão mở miệng nói lần sau không nên tiếp tục như vậy, thế nhưng ngồi xuống lại cực kỳ tự nhiên.
- Bí thư Vương, anh đi vào thành phố La Nam thấy đã quen thuộc chưa? Có gì không tốt thì cứ nói với tôi và chủ tịch Lý, hai người chúng tôi cũng xem như là người La Nam, cũng biết được nhiều thứ.
Trình Tự Học dù có chút bất ngờ vì Vương Tử Quân kéo Lý Quý Niên đến cùng dùng cơm, thế nhưng trong miệng lại kéo Lý Quý Niên về trận tuyến của mình.
Trên gương mặt Lý Quý Niên treo nụ cười thản nhiên, hắn nghênh đón lời nói của Trình Tự Học:
- Bí thư Vương, chủ tịch Trình nói cũng đúng, hai người chúng tôi ở thành phố La Nam được nhiều năm, nếu ngài có gì không biết hoặc phương diện cuộc sống có gì cần, như vậy cứ nói với hai người chúng tôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng anh cả của hai người Lý Quý Niên và Trình Tự Học, hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Vậy thì đa tạ chủ tịch Trình và chủ tịch Lý, sau này nếu tôi mở miệng hỏi nhiều, hai vị cũng đừng cảm thấy phiền.
- Sẽ không, bí thư Vương, nói thật, khi rời khỏi vị trí bí thư thị ủy thì bí thư Nhất Phong đã trưng cầu ý kiến của tôi. Khi đó tôi đã đảm bảo với bí thư Nhất Phong, tôi sẽ cố gắng cho bí thư có không gian để vung tay vung chân. Bí thư Nhất Phong còn chỉ vào mũi tôi nói: "Anh Trình ơi anh Trình, anh đừng nghĩ nửa đường bỏ gánh, anh cần phải nắm lấy vị trí chủ tịch hội đồng nhân dân, như vậy mới có lực để hộ tống ban ngành của thành phố La Nam." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trình Tự Học giống như tỏ thái độ với Vương Tử Quân, nhưng những lời hộ tống hộ giá lại nói ra cực kỳ vang dội.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ cái gì gọi là hộ giá hộ tống, Lý Quý Niên cũng hiểu rõ ràng. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trình Tự Học, hắn cười cười nói:
- Bí thư Nhất Phong cũng đã từng nói với tôi, tôi cảm thấy lãnh đạo tỉnh ủy suy xét rất chu toàn, có chủ tịch Trình là người hộ giá hộ tống thì chúng tôi mới có thể buông tay buông chân công tác cho được.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly rượu lên:
- Chủ tịch Lý, hai người chúng ta kính chủ tịch Trình một ly, xem như một ly rượu cảm tạ, dù sao thì sau này hai người chúng ta sẽ còn nhiều lần làm phiền chủ tịch Trình.
Lý Quý Niên nghe xong lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn nâng ly rượu lên cùng Vương Tử Quân mời rượu Trình Tự Học. Lúc này Trình Tự Học thấy hai người Vương Tử Quân nâng ly thì cười phất tay nói:
- Bí thư Tử Quân, chủ tịch Quý Niên, hai anh muốn làm gì vậy, hai đánh một có phải không?
Tuy Trình Tự Học nói lời rất khiêm tốn nhưng vẫn nâng ly uống cạn. Sau khi uống xong thì lão bắt đầu nói về tình huống ở thành phố La Nam, cùng với kinh nghiệm công tác của mình. Dù chỉ nói ra vài vấn đề, thế nhưng bên trong lại mơ hồ có một ý nghĩa, chính là tình huống ở thành phố La Nam không giống với những nơi khác, yêu cầu Vương Tử Quân ổn định một chút.
Lý Quý Niên và Trình Tự Học không phải mới dùng cơm với nhau lần đầu tiên, hắn nào không hiểu ý nghĩa lời nói của Trình Tự Học? Trình Tự Học mở miệng yêu cầu ổn định, chính là hướng về sự kiện hôm nay Vương Tử Quân mở miệng trực tiếp miễn đi chức vụ trưởng phòng sự vụ cơ quan của Liêu An Như.
Vương Tử Quân bình tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu xưng vâng, thật sự rất có bộ dạng của một người nghe hợp cách, điều này làm cho Trình Tự Học rất thỏa mãn. Sau khi uống cạn một ly rượu thì Trình Tự Học trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi lớn tuổi hơn cậu một chút, tiến vào trong thể chế cũng sớm hơn cậu, vì thế hôm nay xem như cậy già lên mặt cùng nói ra chút kinh nghiệm công tác. Năm xưa khi tôi là bí thư huyện ủy, có một vị lãnh đạo tán thưởng tôi, đã nói với tôi một câu làm tôi có ấn tượng rất sâu, có lợi rất lớn cho sự phát triển của tôi sau này.
- Chúng tôi cũng muốn nghe xem thế nào.
Vương Tử Quân chợt nở nụ cười hứng thú nói.
- Vị lãnh đạo ấy chính là người dẫn đường của tôi trong sự nghiệp, năm đó anh ấy dùng giọng thấm thía nói, đứng đầu một phương thì điều quan trọng nhất là ổn định, có câu nói thiên hạ vững vang sẽ không có việc gì khó, chỉ cần anh giữ được ổn định, như vậy dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không có vấn đề.
Trình Tự Học nói đến nội dung chủ yếu thì giọng điệu có vài phần đắc ý.
Lý Quý Niên cười không nói lời nào, lúc này hai vị thần tiên đánh nhau, hắn cũng không muốn tham dự. Đối với hắn thì giữa Vương Tử Quân và Trình Tự Học có càng nhiều xích mích sẽ càng tốt, nếu như bí thư thị ủy cường thế đến mức một tay che trời, như vậy hắn là nhân vật thứ hai ở thành phố La Nam cũng có cuộc sống không mấy khá giả.
Trình Tự Học dù nói đến lời của lãnh đạo thế nhưng rõ ràng có ý giáo dục Vương Tử Quân, lão nói cho Vương Tử Quân biết, này tiểu tử, cậu cũng đừng quá xúc động, làm việc cần phải ổn định trước rồi ra tay sau.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ an ủi:
- Lời nói của chủ tịch Trình thật sự làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng những năm qua tôi đi trên con đường quan trường, trong nhà cũng có một vị trưởng bối nói một lời tương tự.
Trình Tự Học và Lý Quý Niên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bọn họ đều lộ ra chút vui vẻ mà chỉ chính mình mới hiểu. Nhưng hai người bọn họ vẫn làm ra vẻ cố gắng lắng nghe, chờ Vương Tử Quân nói cho hết lời.
- Những năm qua tôi luôn suy xét những lời răn dạy của trưởng bối, dù là công tác ở huyện hay thành phố Đông Bộ cũng đều làm như vậy. Nhưng, chủ tịch Trình, chủ tịch Lý, tôi đến thành phố La Nam và cảm thấy có chút không vững vàng.
- Nhưng đến núi nào hát bài ca đó, nếu tỉnh ủy đã cho tôi đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy, tôi chính là người của thành phố La Nam, vinh dự của La Nam là vinh dự của tôi, đau xót của La Nam là đau xót của tôi.