Thường Thứ Dân là một cán bộ đến từ vùng đất bên ngoài, hắn không có chút căn cơ ở thành phố Đông Bộ, vì thế muốn công tác tốt thì hắn được người quen giới thiệu và lao vào trong lòng của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Cũng vì có sự giúp đỡ của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn trở thành một vị lãnh đạo quan trọng trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ.
Thường Thứ Dân có cảm giác kiêng kỵ từ tận đáy lòng với Nguyễn Chấn Nhạc, vì thế sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đặt câu hỏi thì hắn trả lời cực kỳ cẩn thận: Text được lấy tại Truyện FULL
- Bí thư Nguyễn, đoàn khảo sát của cục trưởng Liễu đã chuẩn bị lên đường khảo sát thành phố Đông Bộ chúng ta, đã cho ra những lời khẳng định cực kỳ đầy đủ, còn nói hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ căn bản quá cảnh ở thành phố Đông Bộ, mọi người cứ yên tâm là được.
Dù mới đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng vị phó chủ tịch nắm giao thông lại có chuẩn bị cực kỳ chi tiết, đã có không ít chuẩn bị. Bây giờ hạng mục đường sắt Mân Cô tuy đã đánh tiếng quá cảnh sang thành phố Đông Bộ, thế nhưng dù sao thì cũng phải tốn nhiều thời gian khảo sát, căn bản là khó chuẩn bị. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn nghiệm thu trước đó, căn bản sẽ chẳng được thông qua, xem như toàn quân bị diệt.
Nhưng tổ điều tra của cục trưởng Liễu lại giống như không thấy những khó khăn như vậy, bọn họ cho ra lời khích lệ với thành phố Đông Bộ, rốt cuộc vì sao lại như vậy? Thường Thứ Dân tất nhiên sẽ hiểu rất rõ ràng.
Thường Thứ Dân là người làm công tác chuẩn bị, hắn hiểu rõ và càng quyết đoán dựa lên người Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn thấy làm quan có ba phần may mắn, năm phần hậu trường, bảy phần vận tác. Hắn là người có may mắn, nếu không sẽ chẳng thể bò từ cơ sở lên vị trí phó chủ tịch thành phố. Còn nói đến phương diện vận tác, tuy hắn cảm thấy mình căn bản không phải là tốt trăm phần trăm, thế nhưng cũng xem như khá mạnh. Bây giờ cái hăn thiếu nhất chính là hậu trường.
Càng lên cao đường càng hẹp, đi càng vất vả, càng cần có người bảo bọc che chở. Không biết có bao nhiêu cán bộ bình thường giống như Thường Thứ Dân hy vọng tìm được một người có thể che chở bảo bọc và đề bạt mình.
Bí thư Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ chính là cây đại thụ có thể che mưa che gió và giúp Thường Thứ Dân leo lên cao. Bây giờ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đang chiến đấu với đám quan viên ở thành phố Đông Bộ, càng làm cho hắn cảm thấy cơ hội của mình kéo đến.
Giúp đỡ nhau lúc khốn khó dù sao càng được người ta nhớ kỹ hơn là dệt hoa trên gấm, bây giờ chính là lúc bí thư Nguyễn Chấn Nhạc cần người giúp đỡ, là lúc thế đơn lực bạc, cần người đi đầu, chính Thường Thứ Dân đứng ra là vừa đẹp. Nếu để cho bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đứng vững gót chân, như vậy người tìm đến nương tựa sẽ càng nhiều, chính mình là phó chủ tịch cũng căn bản không được người ta chú ý.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Chủ tịch Thứ Dân làm rất tốt, nhưng anh cũng không được buông lỏng, nhất định phải chiêu đãi cục trưởng Liễu sao cho tốt, để cho bọn họ cảm nhận được lòng nhiệt tình của thị ủy Đông Bộ.
Thường thì ai cũng nói đến đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ, nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không nhắc đến khối chính quyền thành phố, đây không phải là bí thư Nguyễn nói sai, chính là lãnh đạo căn bản cố ý không nhắc đến.
Thường Thứ Dân hiểu ý nghĩa như vậy, vì thế hắn cũng không hỏi lại. Hắn báo cáo vài phần công tác cho Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Nguyễn, hôm nay có người bên khối chính quyền của chúng tôi mở miệng nói gở, nói ngài tranh thủ hạng mục đường sắt Mân Cô về thành phố Đông Bộ với thủ đoạn có chút...
Thường Thứ Dân tuy không nói hết lời nhưng ánh mắt đủ để người ta hiểu ra vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc lại nở nụ cười không chút cố kỵ:
- Có phải là thủ đoạn rất ti tiện không?
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy bọn họ không ăn nho cứ nói nho chua, ngài vừa đến thành phố Đông Bộ và làm ra một việc lớn, bọn họ rõ ràng sẽ đố kỵ. Tuy ngài sẽ không quan tâm đến những lời đố kỵ của đám tiểu nhân, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành phê bình giáo dục, không cho một số người tùy ý nói bậy được.
Thường Thứ Dân nói đến chữ "một số người" thì khẽ nhấn mạnh một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc vẫn nở nụ cười không chút biến đổi, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn sao không đoán ra được chút tâm tư của Thường Thứ Dân, người này sở dĩ đi theo mình vì muốn bò lên trên, bây giờ đang tố cáo với mình, chính là mượn tay mình để gỡ bớt vài tảng đá trước mắt.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nổi giận với tâm tư của Thường Thứ Dân, đặc biệt là hắn còn tỏ ra vui sướng. Hắn hiểu trên thế gian này không có trường hợp nào đột nhiên nhảy ra trung thành với mình, người ta đi theo anh vì anh có chỗ tốt ném cho họ, ít nhất cũng tạo điều kiện cho người ta tiến lên cao.
Thường Thứ Dân lợi dụng chính mình, mà chính mình cũng lợi dụng đối phương. Bây giờ trong tay Nguyễn Chấn Nhạc có một cây đao, một cây đao có thể uy hiếp được người khác. Hắn nhìn Thường Thứ Dân rồi cười cười nói:
- Thứ Dân nói rất đúng, thật sự có một số người nên dạy bảo giáo dục lại, thế nhưng có một số việc mà chúng ta nên chậm rãi một chút, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, anh nói xem có đúng không?
- Bí thư Nguyễn nói đúng, nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng.
Thường Thứ Dân rất thỏa mãn với thái độ của Thường Thứ Dân. Hắn mới vào thành phố Đông Bộ, hắn cũng không thể tiến lên vị trí thường ủy thị ủy ngay được, thế nhưng hắn cần chuẩn bị sẵn, dọn đường cho mình tiến lên.
- Đúng rồi, bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nghe bạn ở trên tỉnh nói, thành phố La Nam cũng không thả lỏng với hạng mục đường sắt Mân Cô, không những bí thư Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, ngay cả Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố cũng đi theo.
Thường Thứ Dân uống một hớp nước rồi nói sang chuyện khác.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay lên nói:
- Kẻ thất bại luôn có quyền lợi vùng vẫy, chủ tịch Thường cũng nên có tâm tư tha thứ cho những người như vậy.
- Bí thư Nguyễn nói rất đúng, bây gời cục trưởng Liễu đã đến, trên cơ bản là đại cục đã định, dù bọn họ có vùng vẫy thế nào cũng như không.
Thường Thứ Dân nói rồi điện thoại chợt vang lên.
Thường Thứ Dân nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, hắn vốn có tâm tư cúp máy nhưng lại có chút do dự. Khi hắn chuẩn bị đưa tay ấn nút tắt máy thì chợt nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói:
- Chủ tịch Thứ Dân, anh cứ tiếp điện thoại đi, ở chỗ tôi anh còn khách khí làm gì?
Lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự làm cho Thường Thứ Dân cảm thấy rất vui, hắn khẽ nghe máy, bên trong vang lên âm thanh quen thuộc. Sau khi nói hai câu đơn giản với đối phương, Thường Thứ Dân chợt dùng giọng hưng phấn nói:
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi có đồng chí khu thường trú ở tỉnh thành gọi điện thoại đến nói chủ tịch Lý Quý Niên của thành phố La Nam đã nhập viện vì huyết áp không ổn, chủ tịch Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố La Nam cũng phải về nhà chăm sóc mẹ già bị bệnh.
Thủ đoạn nhỏ nhặt thế này trong quan trường căn bản không gạt được Thường Thứ Dân, hắn biết rõ đó chỉ là cái cớ, hai người kia bỏ đi đại biểu cho tình huống đám lãnh đạo thành phố La Nam đã mất lòng tin với hạng mục đường sắt Mân Cô.
Đối thủ đau khổ thì đại biểu cho sự thắng lợi của mình.
- Chủ tịch Thứ Dân, Vương Tử Quân bên kia có phản ứng gì?
Nguyễn Chấn Nhạc chợt nở nụ cười nhạt, những sự việc thế này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hưng phấn.
- Nghe nói Vương Tử Quân sẽ về thủ đô tranh thủ, nhưng tôi cảm thấy anh ta đi như vậy căn bản là không có lý trí.
Thường Thứ Dân có chút trầm ngâm sau đó nói ra cái nhìn của mình với hành động của Vương Tử Quân.
Tuy Thường Thứ Dân không có thù hận với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại mơ hồ thấy rõ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc có địch ý với Vương Tử Quân. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc che giấu rất tốt, thế nhưng vẫn lơ đãng để lộ ra ngoài.
Một ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua, trong tỉnh cũng không nên có hai cán bộ trẻ tuổi vĩ đại. Thường Thứ Dân thầm cảm khái một tiếng, hắn biết mình căn bản không có lựa chọn, thế cho nên không bằng tỏ thái độ sớm một chút cho xong.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười mà không nói gì thêm, thế nhưng hai hàng chân mày lại tràn đầy tự tin.