Buôn bán biển số xe thật sự chẳng phải là chuyện gì khó với cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, hơn nữa người trước mắt lại căn bản không thể đắc tội. Thế là hắn gật đầu nói:
- Điều này rất dễ nói, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại nói một tiếng.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì đột nhiên giốn như nhớ ra điều gì đó, hắn thản hiên nói:
- Năm số bốn tuy đẹp nhưng lại không tốt, tôi thấy năm số chín thì phù hợp hơn, tôi sẽ nói Đặng Đáp Hiên giao số này cho cậu.
- Cảm ơn anh có chuyện tốt đã nghĩ đến anh em, tôi cũng nghi nhớ ý tốt của anh. Thế nhưng lần này tôi thật sự muốn năm con số bốn, con bà nó, thằng khốn nào dám chơi ông, ông sẽ cho nó biết tay.
Trịnh Hiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt.
Hà Tiến Chung càng thêm cau mày, hắn hiểu rõ Trịnh Hiểu Nam đang nổi giận về phía ai. Hắn nhìn gương mặt đầy bạo ngược của Trịnh Hiểu Nam, trong đầu hắn chợt xuất hiện một câu: "Không biết sống chết!"
Cho dù cậu lợi hại, anh cậu cũng là người cực kỳ lợi hại, đằng sau cũng có người chèo chống, thế nhưng cũng không biết mở mắt nhìn xem người anh muốn đối phó là ai? Cũng không sợ mở miệng nói đau đầu lưỡi sao?
Nhưng Hà Tiến Chung cũng không nói những lời như vậy với Trịnh Hiểu Nam, trong mắt hắn thì đối phương chỉ là hạng người đập nồi bán sắt mà thôi. Nếu tên khốn này không có một người anh tốt, chỉ sợ đã bị ném vào nhà giam từ lâu rồi.
- Cục trưởng Hà, hôm nay anh đến hơi muộn.
Sau khi đi qua hành lang dài, cuối đại sảnh có một chiếc bàn rộng, ánh đèn sáng trắng chiếu xuống làm mặt bàn bừng sáng. Sau bàn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khóe miệng hắn ẩn giấu một nụ cười thản nhiên.
Bên cạnh người đàn ông còn có vài người, trong đó có một cô gái mặc váy dài rất chói mắt. Nhưng dù là cô gái này hay những người đàn ông khác thì đều đứng như sao sáng quanh trăng, căn bản không biểu hiện ra chút hào quang nào so với người đàn ông ngồi trên ghế.
- Thật sự không có biện pháp, hôm nay mở hội nghị chỉnh đốn tác phong, không tham gia không được.
Hà Tiến Chung cười nói mang theo vài phần kính trọng, đồng thời cũng không quên giải thích lý do vì sao mình đến muộn.
Người đàn ông kia cười lớn, hắn chỉ cái ghế bên cạnh mình rồi nói:
- Tự do không phải là người hầu, người hầu sẽ không tự do, mời cục trưởng Hà sang ngồi bên này, bận rộn cả ngày rồi, chúng ta cùng uống với nhau hai ly xem như giải lao.
Hà Tiến Chung có vẻ rất thân thuộc với người đàn ông này, hắn cũng không chối từ mà đi đến ngồi bên cạnh đối phương.
- Bốp, bốp, bốp.
Người đàn ông khẽ vỗ tay, bốn cô gái mặc sườn xám bưng thức ăn đi vào, chỉ sau nháy mắt đã có hơn mười món ăn được dọn ra trước mặt nhóm người Hà Tiến Chung.
- Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, chúng ta cùng cạn chén.
Người đàn ông trung niên nâng ly lên, hắn trầm giọng nói với Hà Tiến Chung và một người ở phía bên trái.
Viện trưởng Lý là một người đàn ông trắng trẻo béo tốt hơn bốn mươi tuổi, hắn mặc áo trắng ngắn tay phối hợp với chiếc kính gọng vàng, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác ôn hòa nho nhã. Hắn uống hết ly rượu trong tay thì thở dài một hơi nói:
- Cục trưởng Hà, có tin tức gì tốt không? Anh là người có kinh nghiệm, có biết phong trào chỉnh đốn tác phong này đến khi nào thì xong không?
Hà Tiến Chung uống cạn ly rượu, sau đó mới thản nhiên nói:
- Viện trưởng Lý, những chuyện này anh cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng thật sự không biết. Tâm tình của tôi cũng giống như anh, thậm chí muốn trò chỉnh đốn tác phong này sớm chấm dứt một chút.
- Nếu không sớm chấm dứt thì còn bà nó không còn cách nào làm ăn gì được.
Viện trưởng Lý vỗ tay xuống mặt bàn rồi trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười nhìn hai người Hà Tiến Chung và viện trưởng Lý đối thoại với nhau, vẻ mặt hắn chợt biến đổi rồi hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Thế nào? Viện trưởng lý gặp vấn đề gì phiền lòng sao?
- Cũng không phải là ít, ngay từ đầu của hoạt động chỉnh đốn tác phong đã có vài ông lão đến tòa án chúng tôi học tập, những tờ đơn tố cáo liên tục được gửi lên làm cho người ta cực kỳ đau đầu.
Viện trưởng Lý nói đến đây thì vỗ mạnh lên đầu mình, trên cánh tay là chiếc điện thoại vàng, ánh đèn chiếu xuống càng rạng rỡ hào quang.
Hà Tiến Chung cũng không xa lạ gì viện trưởng Lý, sau khi nghe được lời phàn nàn thì cũng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng dùng đũa gắp thức ăn.
- Một vài bản án cũ vào năm xưa cũng không làm khó được viện trưởng Lý.
Người đàn ông trung niên cười cười với viện trưởng Lý, sau đó nói với cô gái ngồi bên cạnh Trịnh Hiểu Nam:
- Tu Châu, rót rượu cho viện trưởng Lý.
Cô gái đồng ý một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, nàng dùng cánh tay mảnh khảnh mở chai rượu rồi cười nói:
- Anh Lý, mời anh một ly.
Viện trưởng Lý thấy cô gái kia rót rượu thì cũng không dám làm giá, hắn vội vàng đứng lên khỏi ghế nói:
- Giám đốc Bạch quá khách khí rồi, chúng ta cùng nhau cạn chén nhé?
Tu Châu khẽ cười cười, nàng cũng không từ chối. Sau khi uống xong nàng lại cùng nâng ly với Hà Tiến Chung, cuối cùng mới đặt chai rượu xuống. Nàng đứng lên mời rượu cũng không khỏi làm cho bầu không khí hòa hợp hơn.
Những tiếng bước chân khẽ vang lên, bốn cô gái xinh đẹp vừa rồi đưa đến một chiếc nồi đồng cao khoảng ba mươi centimet đi đến, ngọn lửa bùng lên, mùi hương tỏa ra sực nức.
- Hôm qua Lưu Lại Tử ở huyện Dương Cương đánh được một con hoẵng đưa đến cho tôi, vừa vặn trong khách sạn có một cao thủ nấu lẩu, thế cho nên mới để hắn ta ra tay, bây giờ chúng ta được nếm thử món ngon.
Người đàn ông trung niên nói rồi nhấc đũa lên gắp một miếng thịt đã chín từ trong nồi ra bỏ vào miệng.
Hà Tiến Chung thấy người đàn ông trung niên kia ra tay thì cũng bắt đầu ăn theo. Sau khi uống vài lượt rượu thì người đàn ông trung niên chợt nói:
- Cục trưởng Hà, chuyện kia bây giờ thế nào rồi?
Hà Tiến Chung đang ăn thịt, tuy người đàn ông trung niên không nói rõ nhưng trong lòng hắn biết đấy là chuyện gì. Hắn chậm rãi nhai nuốt miếng thịt, sau đó trầm giọng nói:
- Thị ủy yêu cầu kiểm tra, yêu cầu trong tuần này chúng tôi phải làm xong công tác.
Người đàn ông trung niên trở nên trầm mặc, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
- Bốp!
Trịnh Hiểu Nam chợt vỗ tay lên mặt bàn, hắn đứng lên lớn tiếng nói:
- Anh, tiểu tử kia mới đến, ngồi trên ghế còn chưa ấm đã con mẹ nó không chịu yên ổn, đã bắt đầu gây khó dễ cho chúng ta. Nếu hắn đã không xem anh em chúng ta ra gì, chúng ta cho con bà nó biết tay.
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên khác thường vì lời nói của Trịnh Hiểu Nam, không những Hà Tiến Chung, cô gái được người đàn ông trung niên gọi là Tu Châu cũng đưa mắt nhìn Trịnh Hiểu Nam, tất nhiên ánh mắt giông như nhìn về phía một thằng ngu.
Người đàn ông trung niên vẫn dùng đũa kẹp thịt bỏ vào miệng, giống như hắn không nghe thấy em trai của mình nói điều gì, hắn chậm rãi nuốt vào bụng rồi dùng giọng chậm rãi không kém nói:
- Cút.