Vương Tử Quân đi rửa mặt, sau đó vào phòng làm việc tạm thời của mình. Hắn định sau khi tổ chức hội nghị xong sẽ quay về thị ủy, thế nhưng sự việc phát sinh làm hắn quyết định ở lại chỗ này.
Vương Tử Quân đi vào phòng, chợt nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như băng của Lục Ngọc Hùng đang vang lên bên trong:
- Nhan Sĩ Tắc, anh sắp xếp tổ chức hội nghị lần này như thế nào? Một hội nghị quan trọng như vậy mà anh lại để cho sự kiện kia xảy ra, anh nói xem thị ủy và bí thư Vương sẽ để mặt vào đâu? Huyện Dương Cương các anh công tác như vậy sao?
Nhan Sĩ Tắc không nói lời nào, thế nhưng mồ hôi liên tục chảy ròng ròng.
Lục Ngọc Hùng giống như không muốn bỏ qua dễ dàng cho Nhan Sĩ Tắc, khi hắn chuẩn bị nói lời phê bình thì thấy Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào. Khi thấy Vương Tử Quân thì hắn trầm ngâm giây lát rồi lạnh mặt nói:
- Bí thư Vương, Nhan Sĩ Tắc lần này khó tránh khỏi trách nhiệm ở phương diện tổ chức hội nghị, tôi đề nghị phê bình Nhan Sĩ Tắc và huyện Dương Cương, cũng yêu cầu bọn họ làm bản kiểm điểm đưa lên thị ủy.
Viết kiểm điểm tuy không quá nặng, thế nhưng chỉ cần Nhan Sĩ Tắc viết kiểm điểm, như vậy sẽ đại biểu hắn căn bản không được đề bạt trong thời gian một hai năm tới.
Nhan Sĩ Tắc bây giờ đang theo sát Vương Tử Quân, đây là điều mà ai trong thành phố La Nam cũng biết rõ. Lúc này Lục Ngọc Hùng ra tay thúc đẩy, dù yêu cầu phê bình Nhan Sĩ Tắc, thế nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ theo hướng sâu xa.
- Bí thư Lục, tuy đồng chí Nhan Sĩ Tắc và huyện Dương Cương có chút bất lực trên phương diện tổ chức hội nghị lần này, thế nhưng làm kiểm điểm là quá nặng, tôi thấy nên phê bình bằng miệng, lần sau không thể cho sự kiện tương tự phát sinh.
Khi Nhan Sĩ Tắc cảm thấy mình gặp chuyện không may thì phó chủ tịch thường vụ Hà Khởi Duệ chợt mở miệng nói lời giải vây.
Nhan Sĩ Tắc nghe lời nói của Hà Khởi Duệ thì thở dài một hơi, tuy vẫn là phê bình nhưng căn bản là thoải mái hơn viết kiểm điểm theo lời Lục Ngọc Hùng.
- Chủ tịch Hà, đề nghị của anh là không ổn, nếu như chuyện này không xử lý nghiêm túc, thành phố La Nam chúng ta sau này sao có thể triển khai mở rộng công tác? xem tại TruyenFull.vn
Lục Ngọc Hùng trừng mắt trầm giọng nói:
- Có một số việc có thể xử lý nhẹ tay, thế nhưng có một số việc liên quan đến tính nguyên tắc, chúng ta không thể nào làm người hiền lành cho được.
Lục Ngọc Hùng lúc này biểu hiện cực kỳ cường thế, hắn không thèm nể mặt Hà Khởi Duệ, câu nói "người hiền lành" càng làm cho Hà Khởi Duệ đỏ mặt.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hùng hổ của Lục Ngọc Hùng, hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc rồi nói:
- Bí thư Sĩ Tắc, anh có ý nghĩ gì hay với sự kiện lần này không?
- Bí thư Vương, tôi bây giờ nhận thức được chúng tôi căn bản chưa làm thật tốt công tác của mình, có rất nhiều phương diện cần phải tăng cường. Điều này nói cho cùng chính là chúng tôi không đủ tâm tính trách nhiệm, vì vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị tăng cường tính trách nhiệm của cán bộ, sẽ cực kỳ cẩn thận trên phương diện sắp xếp nhiệm vụ của thị ủy.
Nhan Sĩ Tắc dùng ánh mắt không yên nhìn Vương Tử Quân, hắn hiểu rõ tình cảnh của mình, trong lòng thầm cầu nguyện bí thư Vương tuyệt đối không nên bị bí thư Lục ép vào thế khó, nếu không mình sẽ gặp tai vạ. Nhưng Lục Ngọc Hùng xưa nay cực kỳ cường thế ở thành phố La Nam, điều này làm hắn cảm thấy khó thể nào thoát thân.
Vương Tử Quân khoát tay áo dùng giọng trầm thấp nói:
- Anh nhận thức như vậy là có chút bất công, anh nhìn vấn đề mà không thấy rõ bản chất. Anh cảm thấy chuyện này là của Giang Tiểu Vinh sao? Không phải, điều này phản ảnh phương diện chúng ta xử lý vấn đề không tốt, sự việc Nhiếp Vinh Quân xảy ra đã quá lâu, vì sao các ban ngành liên quan còn chưa cho ra căn cứ chính xác? Vì sao còn chưa cho gia đình người ta một câu trả lời thuyết phục? Vì sao Giang Tiểu Vinh đi tố cáo nhiều lần như vậy mà chưa ai cho chị ấy câu trả lời thuyết phục? Đây chính là những phương diện cần suy xét.
Nhan Sĩ Tắc cúi đầu rất thấp, lúc này trong lòng hắn lại cực kỳ vui sướng. Hắn biết rõ bí thư Vương giống như phê bình mình, thực tế lại đang nói về phía Lục Ngọc Hùng.
Cái gì là không thấy rõ bản chất? Cái gì là không kịp xử lý vấn đề? Đây là vấn đề của Nhan Sĩ Tắc sao? Tất nhiên là không. Nhan Sĩ Tắc chỉ là bí thư huyện ủy, thật sự không có bất kỳ liên quan nào đến sự kiện của Nhiếp Vinh Quân.
Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng liên tục biến đổi, Nhan Sĩ Tắc nghe ra được ý nghĩa câu nói của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn cũng sẽ hiểu. Hắn muốn đứng lên phản kích, thế nhưng lúc này hắn lại căn bản không thể nói nên lời.
- Bí thư Vương, tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của ngài, sau này tuyệt đối không để tình huống như thế này xuất hiện.
Nhan Sĩ Tắc rất thông minh, hắn nhanh chóng mở miệng nhận sai lầm và cho ra lời đảm bảo với Vương Tử Quân, nhận trách nhiệm của mình rất rõ ràng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi khoát tay nói:
- Sĩ Tắc, anh cứ đi bận rộn công tác đi, chúng tôi cần bàn vài chuyện.
Nhan Sĩ Tắc thầm hô may mắn, hắn nào dám ở lại chỗ này, thế là cũng không nói lời nào, nhanh chóng rời khỏi gian phòng đầy áp lực này.
- Chủ tịch Lý, thành phố La Nam chúng ta muốn phát triển phải dựa vào chính mình, tất cả thứ khác đều là không thực tế. Chỉ khi chúng ta có thể tìm ra con đường của riêng mình, như vậy mới thật sự đẩy mạnh sự phát triển kinh tế xã hội thành phố La Nam được.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi nói với Lý Quý Niên.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào thì Lý Quý Niên không nói lời nào, cũng căn bản không phát biểu ý kiến gì với sự việc xảy ra trong hội nghị. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói về phương diện phát triển kinh tế, hắn cười nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, cho đến nay tôi đều cảm thấy thành phố La Nam muốn phát triển kinh tế cần tìm ra con đường của riêng mình, cũng vì điều này mà cố gắng không ít, thế nhưng mãi mà chưa nắm đúng trọng điểm. Hôm nay nghe bí thư Vương nói chuyện mà tôi thật sự hiểu ra nhiều điều, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương, thành phố La Nam chúng ta sẽ có bước phát triển nhảy vọt.
Lý Quý Niên nói giống như tỏ ra cực kỳ giúp đỡ với Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại giống như rũ bỏ tất cả, ý nghĩa là dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân anh, làm thế nào cũng không liên quan đến tôi. Nếu có thành tích thì không thiếu phần của tôi, nhưng nếu có trách nhiệm, như vậy thì xin lỗi, tất cả đều nằm dưới sự lãnh đạo của ngài, hì hì, cũng không phải là trách nhiệm của tôi.
Tất cả mọi người đều rõ ràng ý nghĩa lời nói của Lý Quý Niên, đám người bên kia có thể trở thành thường ủy thị ủy cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe qua là hiểu ngay.
Vương Tử Quân chỉ cười cười với thái độ của Lý Quý Niên, hắn thản nhiên nói:
- Chủ tịch nói đúng, thành phố La Nam chúng ta muốn phát triển cần phải tìm ra ý nghĩ mới, con đường mới của riêng mình, chỉ như vậy mới có thể tìm được hướng phát triển nhảy vọt...
Khi Vương Tử Quân định tiếp tục lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kim Điền Lạc đẩy cửa đi vào, Đổng Trí Tân và cục trưởng Hà Tiến Chung cũng đi đến. Hà Tiến Chung thấy Vương Tử Quân thì trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Vương, chúng tôi tiến hành vây ráp, đã bắt được kẻ tình nghi phạm tội là Trịnh Khiếu Nam.
Hà Tiến Chung tuy nói không quá lớn nhưng nội dung lại làm cho ánh mắt nhiều người trở nên quỷ dị.