Sau khi Đổng Trí Tân báo cáo thêm vài hạng mục công tác, hắn chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi hắn đi ra đến cửa thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói:
- Cho Hà Tiến Chung vào.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng mình. Hắn đi về phòng và thấy cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung đang bình tĩnh đọc một quyển tạp chí, cũng không tỏ ra xao động bất an vì bị bí thư Vương bắt ngồi chờ một thời gian dài.
- Chủ nhiệm Đổng, bí thư Vương có thời gian triệu kiến tôi không?
Hà Tiến Chung thấy Đổng Trí Tân đi về thì gấp tạp chí lại cười hì hì hỏi.
Đổng Trí Tân nhìn chằm chằm vào mặt Hà Tiến Chung, hắn muốn tìm ra chút biểu hiện gì đó khác thường trên mặt đối phương, thế nhưng gương mặt của cục trưởng Hà quá mức bình tĩnh, không tìm ra bất cứ biểu hiện gì khác.
Hà Tiến Chung biểu hiện quá mức bình tĩnh trong khi bắt Trịnh Khiếu Nam, điều này làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Dù là Trịnh Khiếu Đống hay Hà Tiến Chung cũng sẽ không trơ mắt nhìn Trịnh Khiếu Nam bị bắt đi, thậm chí còn bị xử phạt. Trong tay đám người kia có bao nhiêu quân bài? Vì sao bọn họ có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy? Bí thư Lưu hay là còn có ai khác nữa?
Đổng Trí Tân là thư ký cho Vương Tử Quân, có thể nói là người cùng chung vinh nhục với Vương Tử Quân, dù hắn có suy xét thế nào cũng cảm thấy sự kiện liên quan đến Trịnh Khiếu Nam lần này căn bản là không đơn giản như vậy.
- Bí thư Vương vừa có thời gian rảnh, mời ngài đi qua.
Tuy trong đầu lóe lên biết bao nhiêu ý nghĩ, thế nhưng Đổng Trí Tân là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn so ra không kém Hà Tiến Chung, vì thế mà mở miệng trả lời cực kỳ lão luyện, làm cho Hà Tiến Chung căn bản không nhìn ra chút vấn đề gì.
Hà Tiến Chung luôn là cán bộ công tác đắc ý trong chính trường La Nam, Đổng Trí Tân trước nay lại là điển hình của người thất ý, thế cho nên hai người tuy cùng cấp bậc nhưng lại không có giao tế.
Hà Tiến Chung gật đầu nói lời cảm tạ, sau đó hắn chậm rãi đi theo Đổng Trí Tân đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi đến trước cửa phòng thì Hà Tiến Chung đột nhiên nói:
- Chủ nhiệm Đổng, ngài bây giờ thăng chức rất nhanh, tất cả là bí thư Vương cho ngài.
Đổng Trí Tân không rõ vì sao Hà Tiến Chung lạ nói ra những lời như vậy, thế nhưng hắn biết người này không phải kẻ thích mở miệng nói bậy. Tuy Hà Tiến Chung nói ra sự thật, thế nhưng Đổng Trí Tân lại căn bản không muốn tiếp lời.
- Thế cho nên cần phải quý trọng.
Hà Tiến Chung chỉ nói một câu như vậy thì không tiếp tục mở miệng, thế nhưng ý nghĩa câu nói vừa rồi lại làm cho người ta cảm nhận được nhiều dư vị. Những câu nói của cục trưởng Hà căn bản không có chút vấn đề gì, nó là sự thật, thế nên cũng không thể trách móc gì được.
Đổng Trí Tân nhìn Hà Tiến Chung đi đến bên cạnh cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Tôi sẽ quý trọng.
Hai người cười cười với nhau, Đổng Trí Tân khẽ gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hai người đi vào phòng thì Vương Tử Quân đang uống trà, thấy hai người đi đến thì hắn khẽ khoát tay với Hà Tiến Chung:
- Cục trưởng Tiến Chung đến rồi đấy à, mời ngồi.
- Cám ơn bí thư Vương.
Hà Tiến Chung biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, hắn nói lời cảm tạ với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sa lông cách Vương Tử Quân không quá xa. Đổng Trí Tân rót nước cho Hà Tiến Chung, sau đó đặt bình trà xuống đi ra khỏi cửa.
Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung, hắn cũng không nói lời nào, hắn đang chờ Hà Tiến Chung tự mở miệng. Hắn là bí thư thị ủy, thành phố La Nam là sân nhà của hắn,hắn có tư cách để cho bất kỳ kẻ nào phải mở miệng.
Hà Tiến Chung uống một hớp nước rồi mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi đến kiểm điểm với ngài, sự kiện Trịnh Khiếu Nam đánh người phát sinh rõ ràng là chúng tôi không làm tốt công tác bảo đảm trật tự trị an, rõ ràng vẫn còn tồn tại vấn đề. Vì thế sau khi cục công an chúng tôi chăm chú tổng kết lại bài học kinh nghiệm lần này, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành một hoạt động tập trung khôi phục trật tự trị an, xem như hộ giá hộ tống cho sự phát triển kinh tế toàn thành phố.
Vương Tử Quân nghe Hà Tiến Chung báo cáo mà khẽ gật đầu nói:
- Cục công an các anh nên tăng cường nắm bắt phương diện trật tự trị an, trước tiên các anh cứ báo cáo chuyện này với bí thư Tống, tạo ra một phương án cụ thể, sau đó đưa lên cho hội nghị thường ủy xem xét thông qua.
- Vâng, bí thư Vương.
Hà Tiến Chung đồng ý một tiếng, sau đó lại khẽ nói:
- Bí thư Vương, sự kiện Trịnh Khiếu Nam đánh người đã được điều tra rõ ràng, bây giờ đã có chứng cứ để chứng minh Trịnh Khiếu Nam đánh bố của Nhiếp Vinh Quân.
Vương Tử Quân gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn cũng không nói gì ở phương diện này.
Hà Tiến Chung lại báo cáo vài hạng mục công tác của cục công an cho Vương Tử Quân, sau đó hắn đứng lên chuẩn bị cáo từ. Khi hắn đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn chợt khẽ nói:
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống muốn mời anh một bữa cơm, kính nhờ tôi hỏi anh có thời gian hay không?
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, sau đó mới nói:
- Cũng không cần dùng cơm, nếu anh ta có chuyện thì cứ đến phòng làm việc của tôi.
Hà Tiến Chung cũng không dây dưa, hắn cười cười rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung bỏ đi mà vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Biểu hiện của Hà Tiến Chung thật sự quá mức bình tĩnh, nếu thật sự có căn cứ xác thực chứng minh Trịnh Khiếu Nam đánh bố của Nhiếp Vinh Quân, hơn nữa bố của Nhiếp Vinh Quân lại chết đi sau đó, như thế chờ đợi Trịnh Khiếu Nam cũng không phải chỉ là một hình phạt đơn giản. Rốt cuộc vì sao mà Hà Tiến Chung lại tỏ ra tràn đầy tin tưởng với sự kiện này như vậy? Lúc này Trịnh Khiếu Nam bị bắt giống như chỉ là một sự kiện nho nhỏ, thế nhưng thực tế ở thành phố La Nam có không biết bao nhiêu người nhìn vào sự việc này, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn khẽ cầm điện thoại lên, sau đó bấm số của Mễ Hoa Lâm. Điện thoại vang lên hai tiếng chuông, bên kia chợt vang lên âm thanh trầm ổn của Mễ Hoa Lâm:
- Chào bí thư Vương, tôi là Mễ Hoa Lâm.
Vương Tử Quân rất hài lòng với vị bí thư đảng ủy cục công an Mễ Hoa Lâm này, hắn cười cười hỏi:
- Hoa Lâm, việc nhà sắp xếp thế nào rồi?
- Đều rất tốt, bí thư Vương, vợ tôi gửi lời cảm ơn ngài, cô ây bây giờ rất nhiệt tình với công tác ở đơn vị.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không phải là người cổ hũ, phương án sắp xếp công tác cho vợ của Mễ Hoa Lâm cũng không vi phạm nguyên tắc, thế cho nên hắn cũng thuận tay làm cho xong. Sau khi hắn hỏi vài câu liên quan đến tình huống gia đình của Mễ Hoa Lâm, hắn dùng giọng đùa giỡn nói:
- Hoa Lâm, tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn vì tính tích cực cao trong công tác của chị dâu nữa. Tôi sắp xếp chị ấy đến hội phụ nữ thành phố, cũng là vì muốn anh ổn định hậu phương, cũng không phải muốn có một nữ cán bộ mạnh mẽ.