Người đàn ông nói rồi đưa một phần văn kiện ra trước mặt Hà Tiến Chung.
Lúc này Hà Tiến Chung chợt cảm thấy trong lòng rét run, hắn biết rõ bắt Trịnh Khiếu Nam chính là ý của Vương Tử Quân, nếu có Vương Tử Quân gật đầu thì căn bản không ai dám động vào Trịnh Khiếu Nam cả. Lúc này Vương Tử Quân đám động vào Trịnh Khiếu Nam, như vậy trong tay chắc chắn phải có căn cứ chính xác, nếu không đối phương sẽ chẳng dám đến chỗ này bắt người.
Nhưng dù biết đối phương có kế hoạch rõ ràng thì Hà Tiến Chung vẫn phải hỏi cho rõ ràng, dù sao thì hắn cũng cần cho đám người ở chung quanh một câu trả lời.
- Trịnh Khiếu Nam có giấy chứng nhận tâm thần, hơn nữa tòa án đã nhận định cậu ấy không cần chịu trách nhiệm hình sự trong hành vi đánh người gây ra tử vong.
Hà Tiến Chung dùng giọng trầm thấp nói ra một sự thật, thế nhưng ánh mắt lại rất cấp bách.
- Cục trưởng Hà, là thế này, hôm nay chúng tôi nhận được tin tức truyền đến từ thành phố Sơn Viên, bọn họ đã phá một vụ án làm giấy chứng nhận giả, cũng bắt được một đám người chuyên giả danh lừa bịp ký nhận vào giấy chứng nhận, trong đó có vị tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư Tôn Nghiêu Thọ. Sau khi trải qua lấy lời khai, Tôn Nghiêu Thọ đã khai báo rõ ràng, tất cả học vị tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư, chuyên gia giám định tâm thần đều là giả.
- Sau khi bị bắt thì Tôn Nghiêu Thọ đã khai báo chính mình nhận tiền để làm giấy chứng nhận tâm thần giả mạo cho Trịnh Khiếu Nam.
Lưu Cương nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung, sau đó nói tiếp:
- Sau khi chúng tôi nhận được tin tức này, vì tránh để cho phần tử phạm tội chạy thoát, chúng tôi quyết định tiến hành bắt khẩn cấp Trịnh Khiếu Nam.
Hà Tiến Chung nhìn Lưu Cương ngẩng đầu lên tiếng, trong lòng thật sự sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương. Nhưng hắn không thể làm như vậy, không những vì hắn biết rõ người này chỉ là một tên thủ hạ, càng bởi vì lúc này tất cả thường ủy thị ủy đều đứng trước mặt hắn, hắn không làm gì hơn được.
- Làm tốt lắm.
Hà Tiến Chung nhẫn nhịn một lát rồi mới nghẹn họng nói ra ba chữ kia, thế nhưng gương mặt hắn lạnh như băng lại căn bản không có chút ý nghĩ tán thưởng. Nhưng lúc này lại không có bao nhiêu người chú ý đến gương mặt của hắn, mọi người đều quan tâm đến tin tức nhận được từ miệng Lưu Cương.
Tuy Lưu Cương mở miệng nói đến sự kiện cảnh sát thành phố Sơn Viên phá một vụ án làm chứng nhận giả một cách cực kỳ trùng hợp, thế nhưng dù là ai cũng cảm thấy nó căn bản không trùng hợp chút nào. Tôn Nghiêu Thọ cũng xem như lăn lộn trong ngành tâm thần ở tỉnh Sơn Nam được nhiều năm, vì sao khi công thành danh toại thì mới bị vạch trần? Vì sao khi hắn làm giấy chứng nhận giả cho Trịnh Khiếu Nam thì bị đưa ra xét xử? Những chuyện này nếu nói không có ai đứng đằng sau thúc đẩy thì bọn họ dù gì cũng sẽ không tin, thế nhưng người đứng đằng sau đó chỉ có thể là vị bí thư trẻ tuổi kia.
Sau khi Trịnh Khiếu Nam lấy ra giấy chứng nhận tâm thần thì rất nhiều người cho rằng bí thư Vương Tử Quân sẽ phải thỏa hiệp, lại không ngờ bí thư Vương bắt tay vào khía cạnh khác, tát thật mạnh lên mặt đám người đứng chung quanh xem náo nhiệt.
Vương Tử Quân nhìn Trịnh Khiếu Nam đang vùng vẫy mà trong lòng thầm kêu may mắn, hắn sở dĩ có thể lật ngược thế cờ nhanh như vậy cũng là vì nghe nói đến đại học Newcastle. Kiếp trước Vương Tử Quân có chút ký ức về đại học này, chủ yếu là vì một học giả nổi tiếng bị vạch trần giả mạo chức vụ, trong đó có nhiều người tự nhận mình là tiến sĩ hay giáo sư từ trường đại học Newcastle.
- Đưa đi.
Lưu Cương nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, sau đó hắn vung tay lên nói với ba tên đồng bạn phía sau.
Đám đồng bạn của Lưu Cương bị nhiều đại nhân vật nhìn vào chằm chằm thì cũng sinh ra cảm giác không thoải mái, sau khi bọn họ nghe thấy như vậy thì nhanh chóng đưa Trịnh Khiếu Nam ra khỏi khách sạn. Đám người đứng chung quanh xem xét vụ việc cũng nhanh chóng tránh đường cho nhóm Lưu Cương đi ra. Nhưng vẻ mặt của đại đa số đều cực kỳ quỷ dị, càng lợi dụng lúc Trịnh Khiếu Nam bị đưa đi để lén đi ra ngoài. Đối với bọn họ thì nơi này không phải địa phương nên ở lâu, nếu như để cho bí thư Vương thấy bọn họ xuất hiện ở chỗ này, như vậy sẽ để lại ấn tượng cho lãnh đạo, sẽ là cực kỳ không hay.
- Bí thư Vương, ngài đã làm tôi cảm thấy giật mình.
Trịnh Khiếu Đống đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân nói.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng thản nhiên nói:
- Tôi cảm thấy kết quả này là rất bình thường, lưới trời lồng lộng tuy thưa khó lọt, những lời này vẫn cực kỳ đúng đắn.
Trịnh Khiếu Đống lúc này có thể nói là cực kỳ tức giận, bữa tiệc lần này vốn là chúc mừng Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, chúc mừng bọn họ thắng lợi trong đấu tranh với Vương Tử Quân. Thế nhưng còn chưa nhấm nháp được hương vị thắng lợi thì Trịnh Khiếu Nam lại bị bắt, nó giống như một cái tát thật mạnh đánh lên mặt hắn, thậm chí không phải là một mình hắn, mà phải là bọn hắn. Tình cảnh hôm nay quá náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều thấy tình huống như vậy diễn ra, trước mặt mọi người thì em hắn bị bắt, bị người ta kéo ra ngoài giống như một con chó chết.
- Bí thư Vương, núi cao sông dài, chúng ta sẽ luôn có cơ hội gặp lại nhau.
Giọng điệu của Trịnh Khiếu Đống có mang theo vài phần lạnh lùng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Núi sao sông dài sao? Cái này để nói sau đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tống Ích Dân, sau đó đi về phía Lý Quý Niên.
Tống Ích Dân nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân, hắn khẽ gật đầu với hai tên đàn ông đi theo sau lưng mình.
Hai gã đàn ông tiến lên trước mặt Trịnh Khiếu Đống, một người đưa ra giấy chứng minh công tác nói:
- Chào giám đốc Trịnh, chúng tôi là người của viện kiểm sát thành phố La Nam, ngài tình nghi ngụy tạo chứng cứ, mong ngài phối hợp điều tra với chúng tôi.
Trịnh Khiếu Đống nhìn gương mặt lạnh băng của người đàn ông đối diện mà không khỏi thở ra một hơi, hắn biết dù lúc này mình có nói gì cũng không nên chuyện, trước khi đến thì người ta đã có thể bịt kín tất cả đường lui của mình.
Trịnh Khiếu Đống đi, nếu so sánh với Trịnh Khiếu Nam thì có vẻ thoải mái hơn, nhưng không ít người nhìn về phía Trịnh Khiếu Đống bằng ánh mắt đau thương. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hơn nữa Trịnh Khiếu Đống cũng không phải đơn giản chỉ là một con ngựa.
Gương mặt đen của Lục Ngọc Hùng lúc này càng thêm đen nhẻm, hắn cũng không nói gì nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng. Thua, lân này hắn quyết đấu với Vương Tử Quân, hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng cuối cùng lại thua trong rối loạn. Không những anh em Trịnh gia trở thành trò cười cho cả thành phố La Nam, chính Lục Ngọc Hùng hắn cũng là trò cười cho người ta trong những buổi trà dư tửu hậu.
Lục Ngọc Hùng trầm mặt, ánh mắt lại nhìn về phía chủ tịch Lý Quý Niên. Lúc này Lý Quý Niên đang cười, thế nhưng lúc này nụ cười của chủ tịch Lý căn bản không còn ung dung như trước kia.