Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Lữ lão mà thật sự có chút chết lặng, hắn tuy rất không muốn, nhưng bây giờ đứng trước mặt lãnh đạo lại không còn gì để nói.
Hơn nữa đám lãnh đạo cũng không cho Vương Tử Quân cơ hội lên tiếng, Thạch Kiên Quân thấy tình cảnh hiện tại thì cười ha hả nói:
- Lữ lão, thật sự khó có được ánh mắt như ngài. Ngài cố tình đến đầu tư ở tỉnh Sơn Nam chúng tôi, thật sự là may mắn cho nhân dân tỉnh Sơn Nam. Tôi đại biểu cho tỉnh Sơn Nam chào mừng ngài đến đầu tư. Bí thư Vương, nếu Lữ lão đã có thành ý hợp tác với thành phố La Nam, chúng tôi sẽ giao nhiệm vụ quang vinh này cho anh. Nếu như anh có thể sáng tạo hoàn cảnh tốt đẹp để tập đoàn Huyền Lục đầu tư mạnh mẽ vào thành phố La Nam, lãnh đạo tỉnh ủy chỉ có một câu, nếu nah không làm tốt thì cẩn thận chiếc mũ quan trên đầu đấy.
Thạch Kiên Quân nói xem như khoanh tròn sự kiện, dù dấu khoanh tròn này làm cho Vương Tử Quân có chút khó chịu, cảm thấy mình phải xin lỗi Tần Hồng Cẩm.
Tình cảnh hiện tại cũng không còn nằm trong tầm tay xử lý của Vương Tử Quân, bên kia Lữ lão đang chờ trả lời, đã bắt đầu cảm tạ các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân ở trước mặt An Triệu Hoa càng tỏ ra khiêm tốn, chính miệng đảm bảo sẽ sáng tạo điều kiện thuận lợi nhất để tập đoàn Huyền Lục đầu tư vào tỉnh Sơn Nam.
Đại sự đã định, tất nhiên các bên sẽ tỏ ra vui mừng. Lúc này mặt trời đã dần hạ thấp, anh sáng vàng rực, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn ánh sáng bên ngoài, trong lòng thầm than một tiếng, bản thân lại đứng lên mời các vị lãnh đạo đi dùng cơm.
Hội nghị kết thúc thắng lợi, hơn nữa vì mở tiệc chào đón Lữ lão, thế nên các vị lãnh đạo tai to mặt lớn của Đông Bộ đều xuất hiện. Thức ăn được làm rất nhanh, chỉ sau vài phút đã có đầy đủ, lại rất phong phú, bầu không khí rất nhiệt liệt. Bữa tối không tính là quá lâu, vì hơn phân nửa là khách sáo; cũng không tính là quá ngắn vì ngoài khách sáo cũng có việc cần làm.
Thời gian thật sự có chừng mực, mọi người đều hiểu ý, đều gật đầu cười, giống như trong đầu mọi người đều có một chiếc đồng hồ sinh học, có thể cảm ứng được thời gian nên kết thúc tiệc rượu.
- Bí thư Nguyễn, pháo bông đã chuẩn bị sẵn sàng.
Triệu Đức Càn đi theo sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc, hắn khẽ báo cáo.
Bình thường Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy Triệu Đức Càn này làm việc rất tốt, lại chịu khó và có ánh mắt. Hôm nay dù hắn không có tư cách ngồi trên bàn tiệc, thế nhưng lại không rời xa Nguyễn Chấn Nhạc. Chỉ là hôm nay Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không thoải mái, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Nguyễn Chấn Nhạc hầu như hào hứng bừng bừng đôn đốc sắp xếp cho màn pháo hoa dành cho bữa tiệc tối hôm nay. Hắn cảm thấy cũng nên cho nhân dân vui vẻ một chút, sao lại trầm lắng cho được? Không có chút pháo hoa thì còn gì là vui.
- Đốt đi.
Nguyễn Chấn Nhạc phất tay dùng giọng mất hết sức lực nói với Triệu Đức Càn. Lúc này có nhiều lãnh đạo đến Đông Bộ, hơn nữa An Triệu Hoa cũng có mặt trong bữa tiệc hôm nay, nếu mình hủy bỏ tiết mục pháo hoa, không khỏi làm cho người ta cảm thấy không phóng khoáng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Triệu Đức Càn là tâm phúc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã bỏ ra khá nhiều thời gian để nghiên cứu tính cách của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Ngoài phương diện cùng lãnh đạo nhất trí hành động, đồng bộ hợp cách, còn có một phương diện quan trọng hơn. Chình là hắn hy vọng có thể thông qua quỹ tích phát triển mạnh mẽ của bí thư Nguyễn để tìm cho mình một con đường tắt.
Lúc này Triệu Đức Càn thấy bộ dạng mất hết sức lực của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chợt ý thức được mình xin chỉ thị không hợp thời hợp lý, lẽ ra thành tích của thành phố Đông Bộ phải làm cho bí thư Nguyễn Chấn Nhạc vui mừng như điên mới phải chứ, vì sao lại mất hứng?
Chẳng lẽ bí thư Nguyễn Chấn Nhạc có xu hướng thích tự ngược? Trong đầu Triệu Đức Càn chợt xuất hiện một ý nghĩ xấu xa, điều này không khỏi làm hắn phải duỗi đầu lưỡi ra ngoài. Hắn thầm nghĩ, tranh thủ thời gian làm tốt công tác của mình, lúc này cũng không nên động vào người Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Vương, cậu xem khi nào thì chúng ta có thể ký hiệp nghị?
Lữ lão chẳng biết có phải vì sợ Vương Tử Quân không đồng ý hay không, thế là vừa nâng ly trà lên nhấp một ngụm đã mỉm cười nói.
Vương Tử Quân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn cười nói:
- Lữ lão, chúng ta cũng không nên nóng vội, một hạng mục lớn như vậy phải để chúng tôi tham khảo chi tiết rồi nói sau.
- Bí thư Vương, tập đoàn Huyền Lục chúng tôi đã sớm tham khảo tình huống cụ thể ở thành phố La Nam, sở dĩ tôi muốn ký kết, chính là muốn nhanh chóng kết thúc hành trình, trở về tiếp tục tĩnh dưỡng.
Lữ lão nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi có chút đắc ý. Mình đã sắp bảy mươi, thế nhưng vị bí thư thị ủy kia lại trẻ tuổi quá mức, đến nổi lão cảm thấy mở miệng nói vui đùa vài câu với người này thật sự là rất hứng thú.
Lữ lão thúc giục làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác không thoải mái, chiến tích tuy quan trọng, thế nhưng gánh nặng của nó lại ở trên vai người phụ nữ hắn yêu. Trong quan trường thường xem xét chu toàn, làm người trong thể chế thì cần phải có lực kháng cự, phải vững chắc, quan trọng là phải biết khai thác. Vương Tử Quân hiểu rất rõ vấn đề, lúc này hắn không thể tiếp tục đẩy tập đoàn Huyền Lục ra ngoài, nếu không hắn sẽ là tội nhân của thành phố La Nam và thậm chí là của tỉnh Sơn Nam.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi bên cạnh cảm thấy rất bức bối.
- Mau chóng chứng thực, Tiểu Vương, Lữ lão cũng không phải là thanh niên, các anh nhất định phải đẩy nhanh tiến độ.
Cuối cùng vẫn là An Triệu Hoa lên tiếng giải quyết những ý nghĩ vẩn vơ của Vương Tử Quân, cũng xem như hạng mục này không còn dư âm đổi ý.
Vương Tử Quân đi từ trong phòng ra ngoài mà thở dài một hơi, hắn chậm rãi vung cánh tay, vận động vài cái, sau đó đi về phía điểm dừng chân của thành phố La Nam.
- Bí thư Vương!
Vương Tử Quân đi vào phòng thì gặp đám người Lý Quý Niên đang ngồi trong phòng khách. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì bọn họ nhanh chóng đứng lên. Đám người suy đoán rất nhiều về tình huống Vương Tử Quân bị Quan Vĩnh Hạ mời đi, đám người Sở Cẩm Thu chờ đợi Vương Tử Quân một giờ và đã cáo từ, bây giờ chỉ còn lại nhân viên công tác của thành phố La Nam.
- Không có gì chứ? bí thư Vương?
Lý Quý Niên đứng lên mỉm cười hỏi Vương Tử Quân.
- Không có việc gì, có thương nhân muốn đầu tư, thế nên lãnh đạo tìm tôi nói chuyện.
Vương Tử Quân mở miệng nói, Lý Quý Niên cũng không hỏi lại. Thư ký trưởng Kim Điền Lạc tiến lên báo cáo vài hạng mục công tác, sau đó hỏi Vương Tử Quân xem tối nay hay sáng mai rời khỏi thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân hận không thể bỏ đi ngay, thế nhưgn nhìn bộ dạng của hai vị lãnh đạo tỉnh là Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân thì rõ ràng sẽ ở lại tối nay, thế nên hắn lên tiêng:
- Thôi để ngày mai rồi đi.
- Ha ha ha, bí thư Vương, thật sự không ngờ ngài là chân nhân bất lộ tướng, lộ mặt thật thì không phải là chân nhân.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Trường Công với nụ cười tươi như hoa đưa theo vài người thành phố Tam Hồ đi vào bên trong.
Lâm Trường Công nói làm cho đám công nhân viên của thành phố La Nam thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cả đám nhìn Vương Tử Quân, thật sự không biết chuyện gì xảy ra.
Lâm Trường Công đến chứng minh trên thế gian này không phải không có gió lọt tường, đặt biệt là những tin tức có tính bùng nổ, sẽ nhanh chóng được người ta biết đến.
- Bí thư Vương, tối nay cậu muốn ăn gì, anh đây nhất định sẽ phụng bồi, nhưng phải nói trước, cậu ăn thịt cũng nên cho tôi húp chút nước. Khu công nghiệp của thành phố chúng tôi đang chuyển biến sang phương diện kỹ thuật cao, thế cho nên không bằng chúng ta làm ra chút nối tiếp, cũng cho thành phố chúng tôi hưởng chút hào quang.
Vương Tử Quân nhìn vào vẻ nhiệt tình của Lâm Trường Công, hắn cười nói:
- Sự việc còn chưa được nói rõ ràng, anh cũng đừng tán dương tôi cao độ, nếu không sẽ là trèo cao té đau.
- Ha ha ha, cậu thật sự là quá khiêm nhường, người nào không biết nếu không phải anh kiên trì không ký kết, bây giờ chục tỷ đã là của thành phố La Nam, con bà nó thật sự làm cho người ta thèm thuồng.
Lâm Trường Công nói rồi kéo tay Vương Tử Quân, lại nói tiếp:
- Cậu Vương, hành động vẽ mặt của cậu thật sự là quá độc rồi.
Vương Tử Quân cảm thấy rất uất ức, nếu như nói hắn cướp hào quang của thành phố Đông Bộ vào lễ khai mạc, đó rõ ràng là cố ý. Mục tiêu của hắn ở hội chợ xúc tiến thương mại lần này chính là đưa Cô Yên Sơn ra ngoài, còn những thứ khác thật sự nằm ngoài dự kiến.
Hạng mục mười tỷ, con bà nó thật sự là làm cho người ta căm hận. Vương Tử Quân nghĩ đến Tần Hồng Cẩm, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Thế nhưng hắn chợt thấy Lâm Trường Công đang chú ý nhìn mình, hắn vội vàng thu lại nhân tâm.
Nhưng Vương Tử Quân không biết Lâm Trường Công cũng đang cực kỳ quan tâm đến mình, những biến đổi trên gương mặt hắn đều bị đối phương thu vào mắt. Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của Vương Tử Quân, trong lòng thấm oán vài câu.
Lâm Trường Công là bí thư thị ủy, hắn tất nhiên cũng không phải người kém thông minh. Nhưng hắn dù thông minh đến mức như thê snafo thì cũng không nghĩ rằng lần này mình hiểu sai tâm tư của Vương Tử Quân.
Lâm Trường Công nghĩ rằng người trẻ tuổi bây giờ thật sự không nên xem thường, không nên quá chút tâm vào tướng mạo, cũng không nên quá chú trọng biểu hiện. Giống như Vương Tử Quân bây giờ, tuy bí thư Vương đỏ mặt nhưng khi ra tay thì thật sự là cực kỳ mạnh mẽ nham hiểm.
Màn bắn pháo hoa ở thành phố Đông Bộ đã được tuyên truyền vài ngày qua, thế nên hôm nay nhân dân thành phố ăn cơm sớm và rủ bạn bè đến hội chợ xúc tiến thương mại, chuẩn bị xem bắn pháo hoa.
Đám người hối hả làm cho con đường lớn trở nên náo nhiệt, những người bán hàng rong tham gia càng làm cho đám đông thêm hỗn loạn, những âm thanh rao hàng vang lên thật sự náo nhiệt.
- Mau lên, mau lên, đi chỗ khác mà buôn bán, cỗ này không được, nếu không sẽ bị tịch thu.
Nhân viên thị trường thành phố Đông Bộ bắt đầu đi tuần, khi âm thanh của bọn họ vang lên thì những tiếng náo loạn mới chấm dứt, xem như bừng ánh rạng đông.
- Con bà nó, còn cho người ta sống nửa không? Đã tăng cả nửa tháng rồi, còn chưa được nghỉ ngơi nữa.
Sau khi đuổi một người bán chân gà nướng đi nơi khác, một nhân viên chấp pháp hơn hai mươi tuổi của đội quản lý thị trường chợt mở miêng nói bằng giọng rất bực tức.
- Tiểu Ngô, cậu cũng đừng ở đây mà càu nhàu, mọi người không phải đều như nhau sau? Ôi, tự do thì không phải là người hầu, đãc là người hầu thì đừng hòng tự do.
Một người đàn ông trung niên ở trong xe thở dài mỏi mệt nói.
Tên cán bộ thanh niên có tính khí quật cường, càng không cho nói càng nói nhiều. Hắn cười đùa:
- Anh Hà, không cho đi về thì rõ ràng không được, anh nghe em nói này, bạn gái đã vài ngày không quan tâm đến em rồi, lần này tất cả là do anh phụ trách.
- Hừ, tôi sẽ nói với chị dâu của cậu, để cô ấy lưu ý cho, đàn ông sợ gì không lấy được vợ? Một người thường còn có vợ đẹp, huống hồ là một nhân viên quản lý thị trường như cậu?
Anh Hà mở miệng dùng giọng đầy thiện ý nói.
- Anh Hà, anh làm anh thật sự không được, anh để cho chị dâu giúp đỡ, không phải đang muốn tôi và bạn gái chia tay sao? Anh sao không tranh thủ cho anh em về sớm đi ước hẹn với bạn gái được chứ?
Anh Hà vỗ vỗ vai Tiểu Ngô nói:
- Cậu à, đừng ở đây mà đầu võ mồm, vợ anh Lỗ ở thành phố Sơn Viên, không phải cũng đã nửa tháng nay hai bên không gặp mặt nhau sao?
Tiểu Ngô nghe thấy anh Hà nói đến anh Lỗ thì cười nói:
- Anh Hà, em và anh Lỗ không giống nhau.
- Cái gì mà không giống, con bà nó anh Lỗ người ta có thủ tục hợp pháp, bất đắc dĩ cách xa không đến được với nhau. Cậu thì khác, tuy không có thời gian quá nhiều nhưng lại ở gần, khi nào lên xe chạy qua một cái là xong.
Anh Hà nói rồi dùng ánh mắt rất sâu sắc nhìn Tiểu Ngô:
- Cậu à, sau này đường còn dài, nên kiềm chế một chút.
- Không kiềm chế thì tôi cũng có thể chiến đấu được vài chục năm.
Tiểu Ngô vừa cười xấu xa vừa nói:
- Anh Hà, anh đừng nói làm cho anh Lỗ phải ngại, vì ngoại hiệu của anh ấy là anh Triệt.
- Tiểu tử này dám mở miệng nói xấu, nếu anh Lỗ mà nghe được, anh ấy không cho cậu biết tay thì thật sự quá oan uổng.
Tiểu Ngô nói lời vui đùa, thế là bầu không khi trong xe trở nên thoải mái hơn, nụ cười xuất hiện.
Hai người nói với nhau thêm hai câu, Tiểu Ngô chợt nói:
- Anh Hà, anh nói xem khi nào thì bí thư Nguyễn kia đi? Trước kia khi bí thư Vương còn tại vị, dù có yêu cầu cao với chúng ta, thế nhưng không chú trọng tăng ca. Bây giờ thiên hạ là của họ Nguyễn, đã ra yêu cầu trong thành phố không được có hàng rong, anh nói xem có thể hoàn thành được sao?
- Con bà nó, cậu đừng quan tâm đến những thứ này, làm tốt việc của mình là được.
Anh Hà ném cho Tiểu Ngô một điếu thuốc, sau đó cười nói:
- Nghe nói ngày mai là xong, tiểu tử cậu có thể đến với bạn gái được rồi.
- Thật vậy sao? Ôi, thế thì quá tốt.
Tiểu Ngô châm lửa cho anh Hà, sau đó cười nói:
- Tôi có thể chuẩn bị một chút xem đi đâu chơi, đúng rồi, mai tôi đưa cô ấy đến Cô Yên Sơn.
- Cậu nói gì vậy, Cô Yên Sơn tuy đẹp nhưng còn chưa khai phá du lịch, cậu đi xe đến đó rất lâu, cậu có thời gian sao?
Tiểu Ngô sờ đầu cười hì hì, anh Hà lại mở miệng dặn dò:
- Cậu Ngô, đi dạo chơi trong thành phố, mua vài món ăn ngon, thế là tình cảm tăng tiến, không phải đầy khách sạn ra đấy sao?