Sự việc này rơi vào trạng thái hòa hoãn, Lục Ngọc Hùng cũng không phản đối, vì nó không những Vương Tử Quân phải lui bước ở phương diện nhân sự ở thành phố La Nam, càng có ý nghĩa là những người đang có vị trí quan trọng trong quan trường La Nam cũng không cần phải điều chỉnh.
Cộng sự với Vương Tử Quân thật sự rất mệt, đây là lời cảm khái thật lòng của Lục Ngọc Hùng. Hắn đã trải qua một lần cộng sự với bí thư Trình Tự Học, hắn luôn cảm thấy mình là người tài giỏi, nhưng bây giờ ở chung với Vương Tử Quân, hắn không biết vì sao mà mình luôn sinh ra cảm giác chột dạ. Text được lấy tại Truyện FULL
Nếu so với Lục Ngọc Hùng thì Tôn Chiêu Hi lại thở dài một hơi, hắn lại có chút thất lạc. Hắn vốn muốn làm cho Vương Tử Quân biết sự quan trọng của mình, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại ném ra cái cớ chưa quen thuộc cán bộ để hòa hoãn không điều chỉnh nhân sự, điều này làm hắn sinh ra cảm giác xiết chặt nắm đấm nhưng lại không tìm được mục tiêu phát lực.
Chỉ là Tôn Chiêu Hi không phát lực thì cũng chỉ có thể nhịn, dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư thị ủy, hắn dù có lực lượng cũng chỉ có thể gắng gượng buông tay mà thôi.
- Nhưng tôi không quen thuộc cũng không có vấn đề, các vị ngồi đây chắc chắn sẽ hiểu rõ về các đồng chí được điều động, những đồng chí cộng sự sẽ hiểu về bọn họ. Tôi tin tưởng ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, bọn họ nhất định sẽ cho ra một lời đề cử và bình phán chính xác nhất.
- Các vị đồng chí, gần đây chúng ta điều động nhân sự luôn chú ý công khai, ngang hàng, cạnh tranh, chọn người ưu tú. Mục đích chính là thông qua con đường này để đem những cán bộ có năng lực mạnh mẽ, có khả năng chịu trách nhiệm, có thể giỏi kiềm chế, có thể làm ra những thành tích thực tế cống hiến cho nhân dân và đất nước, cố gắng cho bọn họ tiến lên một tầm cao phù hợp.
Giọng nói của Vương Tử Quân càng thêm vang dội, thế nhưng lời lẽ đột nhiên biến đổi lại làm cho đám người cảm thấy chấn động.
Trong nước đều luôn có những lời thảo luận rất lớn về phương diện cải cách nhân sự, nhưng lại không có bất kỳ người nào cho ra được một phương án phù hợp với thực tế. Lúc này Vương Tử Quân nói đến phương diện cải cách nhân sự, tuyệt đối không phải là nói chơi cho qua.
Lúc này Vương Tử Quân nói đến phương diện cải cách nhân sự thì người xúc động lớn nhất là Tôn Chiêu Hi. Tuy hắn không biết một bước đi lúc này của Vương Tử Quân là đến chỗ nào, thế nhưng hắn biết rõ, đối phương bước về phía mình.
Tôn Chiêu Hi giữ chặt cây bút trong tay, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Hắn đang suy tư về lời nói của Vương Tử Quân, suy tư xem mình phải tìm lỗi của Vương Tử Quân ở điểm nào để có thể tiến hành phản kích.
- Tôi cảm thấy thành phố La Nam chúng ta lần này điều chỉnh cán bộ cũng nên xuất phát từ phương hướng như vậy, cần phải đẩy những cán bộ tốt đến những vị trí có lợi cho sự kiến thiết thành phố La Nam. Các vị lãnh đạo trung ương từng cường điệu, cán bộ có được hay không cần dựa vào sự quyết định của quần chúng, trước khi phân công thì chúng ta nên tiến hành khảo hạch phẩm hạnh của cán bộ, xác lập vị trí của những đồng chí được đề bạt, đẩy những người có uy tín cao, có năng lực và khả năng lên những vị trí quan trọng hơn.
Khảo hạch phẩm hạnh, trước khi phân công điều động phải tiến hành xác định và đánh giá dân chủ. Tôn Chiêu Hi nghe những lời này của Vương Tử Quân, thế là hiểu bí thư Vương định làm gì. Chính hắn thật sự nói không nên lời, tuy hắn biết rõ biện pháp này được thông qua sẽ là một chế ước không nhỏ với quyền lợi của mình, thế nhưng hắn căn bản không thể nào phản bác được.
Tuy Tôn Chiêu Hi cảm thấy mình có thể cho ra không ít lý do để từ chối phương án của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cảm thấy những lý do này nói ra căn bản không bằng nuốt vào bụng.
Chẳng lẽ Tôn Chiêu Hi có thể nói tất cả cán bộ đã được vượt qua cả quần chúng? Hắn có thể vỗ ngực đảm bảo cán bộ mình đề bạt sẽ có uy tín cáo trong dân? Nếu có bất cứ vị cán bộ nào trong nhóm được điều động có nghi vấn tham ô ủ bại, như vậy hắn có chịu trách nhiệm hay không?
Tôn Chiêu Hi khôn thể làm được như vậy, thế cho nên dù hắn không thoải mái thì cũng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi.
Lục Ngọc Hùng đặt bút xuống, hắn là một cán bộ lão thành của công tác tổ chức, thời gian hắn làm công tác tổ chức còn dai hơn cả Tôn Chiêu Hi, tất nhiên hắn hiểu phương án của Vương Tử Quân có thể được áp dụng trong phòng tổ chức, thế nhưng nói sẽ làm phát sinh khá nhiều vấn đề. Tất nhiên hắn thật sự không muốn nhìn thấy những vấn đề như vậy có thể xuất hiện. Bây giờ hắn cũng rơi vào tình cảnh như Tôn Chiêu Hi, hắn biết mình không thể mở miệng nhưng lại rất cần phải mở miệng. Hắn có chút trầm ngâm, thế là mới nói:
- Bí thư Vương, chúng ta còn chưa có tiền lệ với phương án xác định và khảo hạch của ngài, nếu như tuyến trên có hỏi, vấn đề này thật sự cũng khó thể ứng phó nổi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đông cứng của Lục Ngọc Hùng, hắn cười nói:
- Phân công cán bộ lãnh đạo trước nay đều thông qua đủ mọi con đường để khảo hạch, cố gắng đưa những cán bộ ưu tú nhất lên cương vị phù hợp. Tuy khảo hạch và xác định dân chủ trước nay chưa từng có tiền lệ, thế nhưng chỉ cần chúng ta thực hiện công tâm, sẽ đạt được mục đích đưa những cán bộ ưu tú nhất lên vị trí phù hợp nhất. Tôi tin chỉ cần chúng ta xuất phát từ phương diện đẩy mạnh phát triển kinh tế và nâng cao trình độ cuộc sống của nhân dân thành phố La Nam, chắc chắn sẽ nhận được sự giúp đỡ của tỉnh ủy.
Vương Tử Quân mở miệng làm cho Lục Ngọc Hùng căn bản không nói nên lời, dù sao thì Vương Tử Quân cũng đứng trên cao điểm nói với mình.
Vương Tử Quân nhìn thấy Lục Ngọc Hùng không nói gì mà trong lòng bùng lên cảm giác sảng khoái, đồng thời cũng cảm tạ những tri thức năm xưa vì chú trọng học tập phương án điều chỉnh cán bộ dân chủ vào đời sau khi công tác trong trường học. Hôm nay hắn sở dĩ có thể nắm đại cục trong tay mình, thứ nhất liên quan đến thân phận và uy tín của hắn ở thành phố La Nam, quan trọng nhất là vì biện pháp mà hắn nói ra chính là xu hướng của tương lai.
- Trong thời gian ba ngày văn phòng thị ủy và phòng tổ chức nhanh chóng cho ra phương án khảo hạch cán bộ, bây giờ phương diện điều chỉnh cán bộ đang cực kỳ gấp gáp, chúng ta cần phải hoàn thành điều chỉnh lần này, cung cấp một cơ sở kiên cố cho sự phát triển kinh tế của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân đặt phương án điều chỉnh của phòng tổ chức thành phố La Nam xuống bàn, sau đó hắn trầm giọng nói với Kim Điền Lạc và Tôn Chiêu Hi.
Vẻ mặt Tôn Chiêu Hi và Kim Điền Lạc có chút lạnh lẽo, thế nhưng cả hai đều gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ.
Tình huống đối kháng ở hội nghị thường ủy trong suy nghĩ của mọi người cũng không được phát sinh, nhưng thủ đoạn thay đổi như chong chóng của Vương Tử Quân lại làm cho không ít người cảm thấy hai mắt tỏa sáng, lại có người đưa mắt nhìn về phía Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi có thói quen cài cặp của mình lại rất nhẹ nhàng, lúc này hắn cũng không có gì khác biệt so với trước đó, nhưng trong lòng hắn cũng không quá bình tĩnh. Hắn nghĩ nhiều nhất không phải là vì mình và Kim Điền Lạc phải cùng kết hợp với nhau cho ra phương án cụ thể, mà là một câu nói của Vương Tử Quân trước khi tham gai hội nghị thường ủy.
" Thật ra anh cũng không quan trọng như vậy! "