Thạch Kiên Quân thật sự cũng có chú cảm động với lời nói của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Đồng chí Tử Quân, cậu nói rất đúng, khối chính quyền nên tăng thêm một bước chú ý đến lợi ích của những quần thể yếu thế. Cậu nói xem, cậu muốn tôi làm thế nào?
- Chủ tịch Thạch, cũng không có gì khó khăn, chỉ là muốn nhờ ngài giúp đỡ bọn họ lấy lại tiền công.
Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên Quân rồi cười tủm tỉm nói.
Muốn lấy lại tiền công? Thạch Kiên Quân hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, đối phương căn bản không phải chỉ muốn lấy tiền công, còn muốn thông qua biện pháp này để đốc xúc tất cả ngành nghề trong tỉnh phải chú ý trả tiền lương cho nhân công đúng hạn, tiến đến hành động trợ giúp nông dân xuống thành phố làm việc nhận được đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình.
Tuy trong lòng tồn tại không ít cố kỵ với Vương Tử Quân, thế nhưng Thạch Kiên Quân lại căn bản cực kỳ đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân. Dù sao thì vung tay yêu cầu trả tiền lương cho công nhân đúng hạn chỉ cần được thực hiện sẽ không có bất kỳ âm thanh nào phản đối, không, phải nói là từ trên xuống dưới đều tán thành, vì đây là sự việc đúng đắn và nên làm.
Vương Tử Quân là một bí thư thị ủy, thế nên lực ảnh hưởng hơi nhỏ, nếu là hắn lên tiếng thì chỉ sợ lực tác động cũng không nhỏ, sau đó sẽ có người ghi tạc thành tích này lên người hắn.
Thạch Kiên Quân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này cũng không phải là Vương Tử Quân đang cầu cạnh mình, rõ ràng là đang ném một thành tích khá lớn sang lòng bàn tay của mình.
Thạch Kiên Quân đi vào tỉnh Sơn Nam tuy đã đứng vững bàn chân, thế nhưng dưới sự khống chế thế cục mạnh mẽ của bí thư Hào Nhất Phong, hắn là một chủ tịch tỉnh vẫn luôn phải làm việc theo ý bí thư Nhất Phong. Một năm qua thật sự cũng khó làm ra được thành tích gì mà trên dưới phải vỗ tay cổ động.
Lúc này Thạch Kiên Quân biểu hiện giống như không có việc gì, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ sốt ruột. Hắn là một lãnh đạo có tư tưởng khát vọng, hắn rất chú ý đến phương diện quá triệt ý chỉ của mình ở tỉnh Sơn Nam, hắn hy vọng mình có thể cho ra thành tích mà lãnh đạo trung ương tán dương.
Nhưng đáng tiếc vì bí thư tỉnh ủy Sơn Nam chính là Hào Nhất Phong, vì vậy bây giờ hắn chỉ có thể đi theo Hào Nhất Phong, tiếp tục tiến bước. Hắn đã tổng kết công tác của mình trong nắm qua, phát hiện thật sự không có gì quá khác biệt.
Lần này nếu mình cho ra hành động tốt đẹp giúp nhân công cầm được tiền lương về ăn tết đúng hạn với gia đình, như vậy nhất định là rạng rỡ mặt mày, mở rộng lực ảnh hưởng ở trong tỉnh.
Thạch Kiên Quân chợt cảm thấy hưng phấn, trong đầu xuất hiện một loạt phương án, khi những phương án này được xem xé, trong lòng hắn càng thêm xúc động.
- Chủ tịch huyện, quân tâm dân sinh, quan tâm đến quần thể yếu thế chính là một trong những hạng mục công tác cực kỳ quan trọng trong nước. Tôi cảm thấy tỉnh Sơn Nam nên làm tấm gương lớn cho cả nước ở sự kiện này.
Vương Tử Quân cũng suy đoán tâm tư của Thạch Kiên Quân, hắn hiểu Thạch Kiên Quân đã bị mình thuyết phục, vì vậy mới dùng giọng biết thời thế nói.
Thạch Kiên Quân áp chế cảm giác kích động, sau đó trầm ngâm nói:
- Các anh em nông dân thật sự không dễ dàng gì, khổ sở công tác nửa năm, cuối cùng lại không lấy được đồng lương, điều này làm tôi rất đau lòng. Tôi đồng ý lời đề nghị của cậu, chúng ta cần phải nhân cơ hội này để cho ra chính sách phù hợp, phải làm sao chứng thực chuyện tiền lương đúng hạn cho dân chúng lao động.
- Chủ tịch huyện, ngài không hỗ danh là chủ tịch tỉnh, thật sự nhìn xa trông rộng, nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều.
Vương Tử Quân nở nụ cười mở miệng khen ngợ Thạch Kiên Quân một câu.
Thạch Kiên Quân sao không biết Vương Tử Quân đang vuốt mông ngựa, hắn cười mắng:
- Tiểu tử thối, cậu nên thành thật với công tác của mình, những lời a dua thế này không phù hợp với cậu.
Vương Tử Quân cười lên ha hả, cũng không nói tiếp.
Thạch Kiên Quân nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi, đầu óc chợt trầm xuống. Tuy Vương Tử Quân rời đi nhưng Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, hắn cũng biết sự việc không đơn giản như vậy, Vương Tử Quân đến tặng cho mình một phần nhân tình, mình xem như mắc nợ.
Trên quan trường sợ nhất chính là nợ nhân tình của người ta, thiếu thì phải trả, hơn nữa đây là một nhân tình không nhỏ.
Thạch Kiên Quân chỉ cảm thấy nhức đầu trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại bị cảm giác xúc động chiếm cứ não bộ. Hắn cầm lấy cây bút hai màu xanh đỏ, nhanh chóng múa bút trên giấy. Hắn cảm thấy chữ nghĩa tuôn trào như nước thủy triều, chỉ sau một lát thì một phương án đã được vẽ ra rất rõ ràng.
Thạch Kiên Quân nhìn phương án của mình mà cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng hắn nghĩ đến tình huống một phương án tốt như vậy nhờ người ta nhắc nhở mới có được, thế là trong lòng có chút bức bối, mất hứng. Cũng may hắn là người giỏi điều chỉnh tâm tình, chỉ sau nháy mắt đã áp chế tất cả cảm xúc bừa bộn, lại phân phó thư ký của mình gọi đám người thư ký trưởng.
Vương Tử Quân rời khỏi khối chính quyền chưa bao lâu thì nhận được điện thoại của bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, nói là cục công an huyện Hồ Đông chấp hành công vụ đã xảy ra chút xô xát với cục công an thành phố Sơn Viên. Bây giờ nhân viên công tác của cục công an huyện Hồ Đông còn đang cãi cọ với nhân viên của đồn công an địa phương.
Người của cục công an huyện Hồ Đông, Vương Tử Quân nhanh chóng hiểu những người kia đang làm gì. Sau khi hiểu rõ thì hắn biết đây là phản ứng nhanh chóng của huyện Hồ Đông, thật sự làm việc theo ý mình. Nhưng thả người thì dễ mà bắt lại thì khó, người ta là địa đầu xà, không chờ cục công an huyện Hồ Đông ra tay thì người ta cũng đã có phương án đối phó rồi.
Vương Tử Quân tất nhiên không quan tâm đến những xích mích cãi cọ giữa hai bên, hắn đã thuyết phục được chủ tịch Thạch ở bên kia, bây giờ hắn chỉ cần ngồi yên xem chủ tịch Thạch hành động là được. Hơn nữa hành động như vậy không chỉ là ban ơn cho dân công thành phố La Nam, có lẽ là lợi ích không nhỏ cho nhân dân lao động trong tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân cảm thấy rất thoải mái, hắn cười nói với Tống Ích Dân:
- Nếu bọn họ đã thích cãi nhau, như vậy cứ cho bọn họ ở đó mà tranh cãi.
Tống Ích Dân cũng hiểu chuyện này, dù sự việc nịnh hót này của huyện Hồ Đông đã khá trễ, nhưng vì nó có liên quan đến mình, thế nên hắn cũng phải đứng ra bày tỏ thái độ. Không phải sự việc liên quan đến đám người ở huyện Hồ Đông, mà là vì nó liên quan đến thể diện của bí thư Vương.
Lúc này Tống Ích Dân đã liên lạc với vài người quen của mình, chuẩn bị nhận sự đồng ý của bí thư Vương, ngay sau đó sẽ liên hệ với bí thư ủy ban tư pháp và cục trưởng cục công an thành phố Sơn Viên, nhanh chóng xử lý sự việc.