Lúc đó, Nhạn Quy và Lục Vu đi ra khỏi hiệu thuốc, Nguyên Chính Tự đã chờ sẵn để có cơ hội tình cờ gặp nhau. Vốn tưởng rằng đối phương né tránh với sắc mặt không tốt, hoặc là nhìn chằm chằm vào y và cười nhạt. Nhưng không ngờ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại lộ ra vẻ lo lắng rồi nói: “Nhị hoàng tử, chẳng lẽ chàng cảm thấy không khỏe sao?”
Nguyên Chính Tự lập tức hiểu lầm rằng nữ tử ở đối diện cuối cùng nhận ra thân phận hoàng tử cao quý đại diện cho quyền lực lớn đến mức nào, nên mới bắt đầu cúi đầu và lấy lòng y.
Y tự nhiên thuận theo mà gật đầu.
Thấy vậy, Nhạn Quy lập tức tiến lên hai bước và quan tâm nói: “Chàng thấy khó chịu ở chỗ nào?”
Nguyên Chính Tự nói: “Toàn thân đều khó chịu, nhưng thái y trong cung làm cách nào cũng không chẩn đoán ra được bệnh gì, cho nên ta đành phải đi ra ngoài kiểm tra.”
Chuyện xảy ra tiếp theo là một chuyện mà ngay cả Nguyên Chính Tự cũng cảm thấy là vô lý.
—— Đôi môi anh đào của nàng khẽ mở và nhìn y với ánh mắt lộ ra chút dịu dàng và tràn đầy tình cảm. Y nhìn không hiểu ý nghĩa của tình cảm trong đôi mắt nàng mà chỉ nghe hiểu được lời nàng nói: “Chắc chắn là ngày thường Nhị hoàng tử quá mệt mỏi, về sau Nhạn Quy có thể vào cung để thăm chàng được không?”
Tuy rằng lúc đó y cảm thấy lời nói này có chút quen tai, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nha đầu này rốt cuộc đã hiểu ra và bắt đầu muốn vì gia tộc mà cũng bám vào quyền lực và sự giàu có.
Trong lòng Nguyên Chính Tự vui vẻ, nhưng cũng không tránh khỏi sinh ra một cảm giác khinh thường. Suy cho cùng thì nàng cũng không tránh được thói đời, y còn tưởng rằng nàng đặc biệt lắm, nếu không phải nể mặt tướng quân Lâm thì làm sao y có thể mặc kệ cho nàng lấy lòng như vậy chứ.
Cho đến khi đến phủ Ngự Thân Vương, Nguyên Chính Tự vẫn còn ôm niềm hy vọng mãnh liệt.
Trên khuôn mặt bị đánh bầm dập dần dần lộ ra vẻ hiểu rõ, hóa ra tất cả những hành vi của Nhạn Quy chỉ là bởi vì bị hạ vu thuật sao?
Tất cả tình cảm dành cho y căn bản không phải là ý định của nàng, mà là bị khống chế ư?
Đồng thời, y cũng đã thành công trở thành đối tượng bị tình nghi đầu tiên!
Trong lòng Nguyên Chính Tự đang cực kỳ hỗn loạn và bực bội.
Không biết là do tình cảm của Nhạn Quy dành cho y là giả dối, hay là do sự trong sạch của y tự dưng bị vu oan.
Nếu bị mang cái tội danh này, y liếc nhìn Nguyên Trăn đã không còn nhìn lại y nữa, trái tim không kìm được mà run lên.
Y vội vàng giải thích: “Không phải đâu, hoàng thúc, Tiểu Tự không bao giờ hạ vu thuật cho Nhạn Nhi. Nếu ngài không đến thì Tiểu Tự còn không biết trên đời này thật sự có tồn tại vu thuật.”
Nguyên Trăn ngoảnh mặt làm ngơ mà tập trung hoàn toàn vào Nhạn Quy ở bên này, giống như căn bản là không quan tâm đến việc Nguyên Chính Tự có phải là người thực hiện vu thuật hay không.
Ninh Mạch nhìn lướt qua Nguyên Trăn ở đối diện và không kìm được mà lộ ra một nụ cười có chút sung sướng trên nỗi đau của người khác.
…. Rất rõ ràng là Nguyên Trăn và hắn đều đã biết rằng người hạ vu thuật không phải là Nguyên Chính Tự.
Khi Tiết Tuân đi tìm Nguyên Chính Tự thì Ninh Mạch đã nói những đặc điểm của vu thuật này.
Nó có thể điều khiển lời nói và việc làm của một người và thay đổi một đoạn ký ức nào đó. Dường như phải có lòng hận thù người bị hại sâu sắc thì mới có thể phát huy vu thuật đến mức tối đa và sau đó thành công khống chế người đó.
Nguyên Chính Tự hoàn toàn không phù hợp với điều này.
Lý do Nguyên Trăn đối xử với y như vậy cũng chỉ là vì muốn đánh y mà thôi. Từ khi nhìn thấy y dẫn theo Nhạn Quy trở về Nhạn Phủ thì hắn đã muốn xử lý y rồi.
Do có sự tồn tại của Nhạn Quy nên hắn mới mạnh mẽ kiềm chế mà thôi.
Còn cái quỳ gối này là quỳ gối với Nhạn Quy.
Dấu vết màu hồng ở trên cổ rõ ràng là kiệt tác của Nguyên Chính Tự. Y đã không chăm sóc tốt cho nàng thì thôi vậy mà còn làm cho nàng bị thương, thật đúng là tội ác tày trời.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều là một âm mưu, Nguyên Trăn không còn kiêng dè gì nữa, cháu trai thì sao, cho dù có giết y thì người ở trong hoàng cung kia cũng sẽ không nói gì nhiều.
Những ngón tay trắng và thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ nhỏ trắng nõn của Nhạn Quy, đôi mắt của hắn luôn bị che phủ bởi sự lo lắng.
Bên tai vẫn nghe thấy những lời phân trần tha thiết của Nguyên Chính Tự. Khi y nói rằng lý do y chạy đến chỗ Nhạn Quy đơn giản là bởi là vì y nhìn thấy dấu răng trên vai của nàng nên lập tức không kịp phản ứng, thì nam nhân đột nhiên dừng lại động tác dịu dàng của mình.
…
Trên đường không có một bóng người, sau khi Lâm Chỉ Uyển lấy được cái kéo, nàng ta nhanh chóng trở về phủ tướng quân.
Quỷ bà đanh đợi nàng ta trở về ở phía tây viện Hoa Sen.
Nhạc Vận đứng phục vụ ở bên cạnh, nhưng nàng ta cảm thấy có chút bực bội đối với chuyện này. Nếu không phải là vì Đại hoàng tử thì nàng ta nhất định sẽ không đồng ý để tiểu thư giao tiếp với một người như vậy.
Nàng ta luôn cảm thấy rằng có chuyện tồi tệ gì đó sắp xảy ra.
Quỷ bà bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhạc Vận, nở nụ cười quái dị, vẻ tươi cười lan tràn trên khắp khuôn mặt của bà ta thật sự dọa cho người khác cảm thấy sợ hãi: “Tiểu cô nương, có muốn trở về cùng với ta và cưới người trong thôn của chúng ta không?”
Bàn tay đang bóp vai cho Quỷ bà của Nhạc Vận đột nhiên cứng đờ, cơ thể có chút run rẩy, nàng ta sợ tới mức muốn lập tức chạy trốn.
“Lạch cạch!”
Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra, Lâm Chỉ Uyển đã trở về.
Sắc mặt của Nhạc Vận lập tức thả lỏng rồi chạy về phía Lâm Chỉ Uyển giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, nàng ta nói: “Tiểu thư, rốt cuộc ngài đã trở về rồi.”
Lâm Chỉ Uyển gật đầu với Nhạc Vận rồi ném cái kéo dính máu lên trên bàn ở trước mặt Quỷ bà.
Giọng điệu của nàng ta vô cùng khó chịu: “Cái này đủ rồi chứ?”
Bàn tay như cái cây khô héo của Quỷ bà nhanh chóng bắt lấy cái kéo để ngăn không cho nó đâm vào mặt mình.
“Đại tiểu thư, ngươi cũng không thể trút sự tức giận của mình vào ta được, xảy ra vấn đề không phải là lỗi của ta, mà là của ngươi, ha ha!”
Lâm Chỉ Uyển không tin, tại sao có thể là lỗi của nàng ta chứ, rõ ràng là do vu thuật có vấn đề.
“Ngươi nhất định đã làm những chuyện cực kỳ tàn nhẫn với nàng, khiến cho nàng theo bản năng mà căm hận ngươi. Với tính cách của nàng, nếu ở trạng thái bình thường thì sẽ giấu kín dưới đáy lòng.” Quỷ bà tiếp tục giải thích thay cho bản thân để đề phòng Đại tiểu thư có tính cách cố chấp này không cắt bớt tiền công của bà ta.
Sở dĩ gọi là “khốn tình” là vì nó giam giữ vật chủ trong tình cảm và không thể thoát ra được. Nó khác với độc tình, độc tình là để khống chế người yêu, còn khốn tình là để khống chế kẻ địch và giải trừ nguy cơ.
Lâm Chỉ Uyển đã thay đổi ấn tượng về Nguyên Chính Tự trong đầu của Nhạn Quy. Đó là đổi người cứu nàng vào ngày nàng bị rơi xuống nước thành Nguyên Chính Tự và người ôm nàng đến trước mặt hoàng đế để cầu hôn, lấy nàng làm hoàng tử phi cũng là Nguyên Chính Tự chứ không phải Nguyên Đình Diệp.
Một thanh niên có trách nhiệm với như vậy sẽ khiến nàng cực kỳ cảm động.
Sau đó bắt đầu tiếp xúc với nhau nhiều hơn…
Lẽ ra sẽ không có sai sót gì khi thay đổi ký ức một cách âm thầm như vậy. Nếu ngay cả khốn tình cũng không có tác dụng, hoặc thậm chí phản công lại người thực hiện vu thuật thì chỉ có một khả năng, đó là trong lòng của vật chủ có một sự căm hận rất lớn đối với nàng ta. Sự hận thù gần như đã đến tình trạng sống còn, nếu không thì nạn nhân sẽ hoàn toàn không bị lay động.
“Trước đây, rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng? Chẳng lẽ nàng đã biết ngươii là chủ nhân của thích khách rồi ư?”
….Chắc chắn không thể nào!
Lâm Chỉ Uyển nghĩ, nếu biết thì tại sao nàng lại không để lộ nó ra ngoài chứ, ám sát hoàng thất chính là một tội cực lớn.
Nhưng để nói những chuyện nàng ta thật sự đã bắt nạt nàng thì là khi còn rất nhỏ, nàng ta đã đẩy nàng xuống nước, vẽ nàng thành một người xấu xí rồi đưa nàng đi ra ngoài chơi, và lừa gạt người khác rằng nàng là nha hoàn của mình. Nhưng tất cả đều là những trò đùa dai của trẻ em, nên có lẽ không đến mức căm hận và nhớ lâu như vậy chứ?
Lâm Chỉ Uyển không nghĩ ra được nên đổi chủ đề: “Bắt đầu đi, lần này phải để cho nàng hoàn toàn không thể khống chế chính mình.”
Nếu đối phương đã không tính toán thì Quỷ bà cũng không thể nói nhiều lời nữa.
“Vì lần này có máu của nàng nên tự nhiên sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.”
Lâm Chỉ Uyển nghe xong liền không kìm được mà tức giận, nàng ta khinh thường nhìn Quỷ bà, sau đó kiêu ngạo nói: “Nếu lần sau lại giấu diếm chuyện gì thì giảm một nửa tiền công.”
Quỷ bà không đáp lại mà chỉ nở nụ cười nham hiểm… hiệu quả càng tốt thì phản phệ càng lớn!
Lâm Chỉ Uyển không biết bà ta đang cười cái gì và cũng không thèm quan tâm, dù sao thì bà ta chỉ là một người thấp kém mà thôi.
Nàng ta xoay người và ra lệnh cho Nhạc Vận, nói: “Đi tìm người truyền ra tin tức rằng vào buổi đêm ngày kết hôn, Tự Vương phi đã ngoại tình, cực kỳ vui vẻ và một đêm không về.”
…
Nguyên Chính Tự đã bị Nguyên Trăn cho người đưa về phủ Tự Vương.
Trước khi rời đi, Tự Vương muốn đưa Nhạn Quy theo nhưng Nguyên Trăn không chút kiêng nể mà nhấn mạnh: “Nàng là của hoàng thúc.”
Hắn từ chối với vẻ mặt thản nhiên như bình thường nhưng Nguyên Chính Tự lại cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết và cái cổ đang lộ ra của y cũng cảm giác hơi ớn lạnh. Y không dám nói thêm nữa gì nữa, ngoan ngoãn cụp đuôi rồi co đầu rụt cổ trở về phủ.
Chờ cho đến khi mọi người rời đi.
Thì Nguyên Trăn mới đưa tay đến trước ngực của nữ tử, vẻ mặt bình tĩnh mà kéo áo sang bên trái, kéo ra rồi lại kéo ra.
Làn da trắng như tuyết và mềm mại của nữ tử hơi lộ ra ở trước mắt nam nhân.
Trong con ngươi màu trà lập tức phản chiếu một màu hồng anh đào, thịt mềm uốn cong lên xuống thành hai hàng giao với nhau. Bởi vì lúc đó dùng lực quá mạnh nên chỗ sườn còn có một vết thương rách da ở bên ngoài. Khi nhìn xuống thì nó giống như một cái chuông gió được thêu trên tấm tơ lụa màu trắng như tuyết và không ngờ rằng nó lại giống cái chuông do Nhạn Quy đưa đến.
Nam nhân nắm tay áo chạm vào dấu ấn kia và nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, giống như muốn dùng sự dịu dàng của mình để xóa đi nỗi đau đớn mà nàng đã phải chịu.
“Tìm cách không để lại sẹo.”
Ninh Mạch đã tự giác nhắm mắt lại từ lâu, nói: “Vậy thì để cho ta nhìn vết thương của nàng.”
Nghe vậy, Nguyên Trăn thẳng người lên, lấy ra một chiếc khăn tay có mùi thơm thoang thoảng từ cổ tay áo và đắp lên vai của Nhạn Quy, chỉ để lộ ra một vết thương nhỏ.
Khóe miệng Ninh Mạch hơi giật giật, trong lòng gào to, đại ca à, ta là đại phu, có cái gì mà đại phu chưa từng thấy sao?
Đột nhiên, không hiểu sao mà hắn cảm thấy cái cổ mình mát lạnh. Trong lòng Ninh Mạch sửng sốt, ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy vị chủ nhân này đang ở ranh giới bùng nổ và nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm. Một sự lạnh lẽo đến mức tận cùng được tụ lại ở trong con ngươi màu trà sạch sẽ.
Hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình và cúi đầu xuống để nhìn kỹ một chút.
Dù sao thì hắn cũng không dám chạm vào nàng.
“Đã trôi qua nhiều ngày rồi, dấu vết có thể biến mất nhưng nó không thể được loại bỏ tận gốc.”
Ngay khi vừa nói xong, trái tim Ninh Mạch đột nhiên “thịch” một tiếng, cảm thấy cái cổ càng ngày càng lạnh.
“Đương nhiên, đó là những người khác, ngài cứ giao cho Ninh Mạch ta, ta nhất định sẽ trị hết.”
“Ừ.”
Lúc này Nguyên Trăn mới nhìn đi chỗ khác, Ninh Mạch cảm thấy bản thân còn sống rồi.
Trong lòng thở dài một hơi, hắn càng ngày càng cảm thấy làm người hầu hạ cho vị Vương gia này thật sự không dễ dàng.
Trước kia, Vương gia thờ ơ với cơ thể của chính mình, có người chữa bệnh và độc không phát tác ra thường xuyên là hắn đã hài lòng rồi. Hắn dùng những khoản thù lao được trả do trị bệnh cho Vương gia để mua thuốc và trồng thuốc khi trở về thung lũng. Trên đường về thì tiện thể cứu những người cần giúp đỡ, cuộc sống thật sự quá nhẹ nhàng và tuyệt vời.
Những ngày tháng tốt đẹp đã bắt đầu một đi không trở lại kể từ khi cô nương Nhạn Quy này xuất hiện.
…Vương gia muốn khỏi bệnh càng nhanh càng tốt.
…Vương gia muốn Nhạn Quy cô nương được bình an vô sự.
Cũng may hắn chỉ là một thầy thuốc chứ không phải là một vu sư.
Mặc dù sau khi theo nghề thầy thuốc, hắn có đi tìm những thứ kỳ lạ và cũng từng nghe sư phụ nói về vu thuật, cổ độc cùng với các loại phương pháp xấu xa. Nhưng hắn không chuyên về những thứ đó và cũng không đi theo con đường đó, nếu không thì hắn thật sự đang gặp nguy hiểm.
Về chuyện làm thế nào để giải quyết vấn đề vu thuật thì cũng chỉ có thể đi tìm người có lòng hận thù sâu sắc với Nhạn Quy.
Ninh Mạch cảm thấy chắc là Vương gia nhà mình đã có manh mối rồi.
“Hơn nữa không thể để lại vết sẹo!”
Ninh Mạch đang tập trung xử lý vết thương, nghe vậy thì vội vàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, nữ nhân đều thích làm đẹp, ta biết ta hiểu mà.”
Khi hắn nói xong thì liền nghe thấy Nguyên Trăn lạnh lùng nói một câu: “Đi vào.”
Ninh Mạch lập tức sửng sốt, hắn vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không quan tâm đến chuyện bên ngoài mà tập trung chữa trị cho Nhạn Quy.
Nguyên Trăn cũng từ mép giường đứng dậy.
Sau đó, liền thấy Tiết Tuân giả vờ bình tĩnh đi đến trước mặt Nguyên Trăn và nhỏ giọng nói: “Gia, thuộc hạ đã đi hỏi Tự Vương, Nhạn Quy cô nương vẫn còn trong trắng!”