Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1108

Tuy Mộc Tầm không có long gân giống Long Nữ như trong tình tiết, nhưng do cốt huyết thay đổi, cho nên chỉ cần rút cốt chuy (xương sống), đến lúc đó chế một mũi tên nhọn. Ma hàng vốn không phải thực thể, trên đời này vật có thể gây thương tổn ít lại càng ít, nhưng dùng thân thể Mộc Tầm chế ra cốt tiễn nhất định có thể là một trong những thần vật gây được thương tổn.

Cửu Châu đại lục thay đổi, đương nhiên Bách Hợp đã sớm nghe nói, không tìm được Long Nữ, không có Sinh Tử bàn để có thể đi vào thiên ngoại hải vực, nên cuối cùng Thiên Đạo tìm một kẻ khác chết thay, lúc người Cửu Châu đại lục chậm rãi chạy đến Bắc Hải, Bách Hợp cũng vội vàng đi theo.

Vì lực sát thương của Mộc Tầm đặc biệt, bởi vậy không ít người tự nhận tu vi hơi kém một chút, cũng không dám đến gần Bắc Hải, rất nhiều người Cửu Châu đóng bên ngoài Bắc Hải, chờ Khải Dẫn trở về.

Hắn mặc phục sức môn hạ đệ tử Lãng Uyển động, phía sau dẫn theo Thanh Liên và Thượng Thiện chân nhân, đã chính thức đến gần chỗ Mộc Tầm.

Tuy Mộc Tầm hung hãn, nhưng Thượng Thiện chân nhân thật sự không để vào mắt. Thứ nửa trên là người, nửa dưới là đuôi cá đang linh hoạt bơi qua bơi lại ngoài khơi, vài sợi tóc đen xõa tung trong nước biển, tựa như rong biển.

“Cút ra ngoài!” Một giọng nữ băng lãnh âm hàn vang lên, thanh âm phảng phất truyền đến từ bốn phương tám hướng, Thượng Thiện chân nhân, Thanh Liên và Khải Dẫn đứng tựa lưng vào nhau.

Nước biển bốn phía lay động vô cùng lợi hại, từng đợt thủy triều không ngừng đánh đến, nhưng khi nước biển đánh về phía đám người Thượng Thiện chân nhân, thì dường như bị một tầng vô hình ngăn chặn, giọng nữ không ngừng vang lên ‘Cút ra ngoài’, Thượng Thiện chân nhân căn dặn Khải Dẫn:

“Trong thân thể Mộc Tầm có huyết mạch của Tổ Cách. Sau khi giết cô ta, con nhất định phải lấy ngọc hồ lô chứa máu.”

“Ha ha ha ha ha ha…” Thượng Thiện chân nhân chưa dứt lời, giọng nữ kia đột nhiên bén nhọn, dần dần sắc bén: “Cút ra ngoài! Ở đây không chào đón các ngươi.” Ngoài khơi vốn đang yên ổn, dần dần nổi sóng, thanh âm kia từ nhẹ đến nặng, từ thấp đến cao, cuối cùng âm thanh bén nhọn như châm, lọt vào tai người chút ít, khiến người đau đớn.

“Ưm.” Trái lại Thanh Liên không có chuyện gì, Thượng Thiện chân nhân cũng hoàn hảo. Ông ta vốn là nước, giọng nói của Mộc Tầm không thương tổn ông ta bao nhiêu, nhưng Khải Dẫn không giống thế, hắn là con người, hơn nữa còn là nam nhân, nên thanh âm này thương tổn hắn gấp bội lần. Lúc thanh âm kia lọt vào tai hắn, đã cảm thấy có một sức hấp dẫn nói không nên lời, lại khiến hắn cảm thấy trong lòng sinh ra sợ hãi mơ hồ. Trên mặt hắn lộ ra say mê, không phát hiện ánh mắt bản thân đã có một chút tan vỡ. Thượng Thiện chân nhân quay đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Khải Dẫn, hoảng sợ, còn chưa kịp nói, tiếng cười mềm mại của nữ nhân vang lên.

Từ xa đến gần, âm thanh ‘ào ào’ của nước biển bị người tách ra, một bóng mờ trong nước biển nhanh như chớp hựu khoái hựu tật (vừa nhanh vừa mạnh mẽ), ‘sưu’ một tiếng, một bóng người xông lên từ mặt biển, bọt nước văng lên đôi gò má nữ nhân, chỉ có thể cảm giác trong thân thể kia truyền đến cảm giác băng lãnh và tuyệt vọng, nước biển có mùi tanh và mùi máu tươi dường như phảng phất quanh chóp mũi, khiến người ta muốn buồn nôn.

Một cái đuôi màu xanh dương xuất hiện, ‘thình thịch’ một tiếng đánh trúng lá chắn nước của Thượng Thiện chân nhân, đánh lá chắn kia lắc lư.

“Cút ra ngoài! Rời khỏi đây.” Giọng nói lạnh lẽo và âm lệ vang lên bên tai bọn họ, hơi nước ngập trời, ba người mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh thon thả thướt tha, mái tóc thật dài, đã dài đến đuôi, gương mặt mơ hồ không rõ, lúc nói chuyện hai tay đã chạm vào ngực Khải Dẫn, lúc mắt thấy đầu ngón tay kia sắp xuyên phá lồng ngực Khải Dẫn, Thanh Liên bên cạnh không chút nghĩ ngợi lập tức vươn tay, hai quả ly hỏa liên trong tay nàng, đánh vào mu bàn tay Mộc Tầm.

Mộc Tầm phát ra tiếng thét chói tai, ‘thình thịch’ lại trở xuống biển, bọt sóng tung tóe, âm lãnh và sát khí lúc trước thoáng sạch sẽ, ngoại trừ sóng biển vẫn bắn tung tóe, thì thân ảnh Mộc Tầm đã dần biến mất không thấy.

“Không sao chứ?” Thanh Liên có chút lo lắng hỏi Khải Dẫn, vốn ánh mắt Khải Dẫn có chút mông lung vì thanh âm Mộc Tầm đột nhiên biến mất, dần dần khôi phục thanh tỉnh, sau khi hồi phục, hắn hơi hoảng sợ phát hiện: “Suýt nữa hồn phách ta đã rời khỏi thân thể.”

Còn chưa thấy mặt Mộc Tầm, chỉ nghe được tiếng nói thì hồn phách suýt chút nữa bị bay mất, nếu hôm nay không có Thượng Thiện chân nhân hoặc Thanh Liên theo hắn đến đây, nói không chừng Mộc Tầm này thật sự sẽ giết hắn như vậy. Hắn nuốt nước bọt, định thần một chút, đang muốn nói chuyện, cách đó không xa một khối băng nho nhỏ lộ ra khỏi mặt biển, một bóng người thướt tha bò lên, một nửa đuôi cá vẫy trong nước biển, như ẩn như hiện.

Bắc Hải bị che bởi một tầng sương mù, khiến nửa người dưới của cô ta nhìn không rõ lắm, chỉ có mái tóc như hải tảo kia rũ xuống sau lưng nàng ta, hiện ra dáng người thướt tha, ngón tay ở trong nước biển tính toán một phen, bóng dáng xinh đẹp lộ ra, lúc cô ta cúi đầu, bọn họ đều thấy rõ ràng đôi nhũ trước ngực nàng ta, lõa lồ không hề che đậy.

Mộc Tầm mà bọn họ muốn tìm, rốt cuộc lúc này lộ ra thân ảnh.

“Ta và các ngươi không oán không cừu, vì sao phải lấy tính mạng của ta?” Mộc Tầm quay đầu lại, Khải Dẫn còn chưa kịp mở mắt, Thanh Liên vô ý thức che mắt hắn: “Đừng nhìn, đừng nghe.”

Dù mang thân con người, nhưng có thể khiến hậu duệ Tổ Cách thèm thuồng dung mạo kia, cho dù đã bị nguyền rủa, thế nhưng Mộc Tầm vẫn sở hữu mỹ mạo vô song, gương mặt kia cực kỳ xinh đẹp, dường như là một mô hình dùng hết tâm huyết điêu khắc ra, đôi mày lá liễu dài nhỏ, một đôi mắt thu thủy, môi anh đào không điểm mà đỏ, vóc người thon dài kia sợ e rằng ngày cả yêu nữ thành tinh đều sẽ cảm thấy đố kị, chỉ tiếc dưới eo nhỏ lại là đuôi cá màu xanh, hiện đầy lân phiến xấu xí dữ tợn, có vẻ vô cùng mâu thuẫn.

Đây vì Mộc Tầm ăn con đẻ của mình nên gặp nguyền rủa, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nàng ta thương tổn đến cốt nhục của mình, bởi vậy đã bị xử phạt, đến suốt cuộc đời không thể rời khỏi đây, đôi chân hóa thành đuôi cá, trở thành nửa người nửa yêu, sống trong vùng biển lạnh lẽo này, vĩnh viễn.

Mái tóc dài rối tung sau lưng cô ta, khiến thân thể cô vô cùng thon thả, nhưng một nữ nhân như vậy, suýt nữa làm thương tổn Khải Dẫn, ánh mắt Thanh Liên dần đông lạnh, Thượng Thiện chân nhân hừ một tiếng:

“Nghiệp chướng, ngươi giết môn hạ đệ tử Lãng Uyển động, bây giờ không thể tha cho ngươi.”

Mộc Tầm bật cười, thanh âm như chuông bạc, cực kỳ êm tai, đầu tiên cô ta nhẹ giọng cười, ngay sau đó, lại từ từ cất tiếng ca. Tiếng hát dịu dàng, sóng cuồng mãnh liệt đột nhiên an tĩnh lại, trong tay Thượng Thiện chân nhân xuất ra pháp quyết, Khải Dẫn dừng một chút: “Mộc Tầm, nếu có thể thu phục Ma hàng, công đức ngươi vô lượng. Sau này trên Phong Thần bảng, ta sẽ ghi tên ngươi.”

Hắn chưa nói hết, Thượng Thiện chân nhân vội hô: “Cẩn thận.” Phần đuôi vốn yên tĩnh ngồi trên băng của Mộc Tầm đột nhiên dùng sức đánh vào mặt biển, bọt sóng văng tung tóe. Thân thể nàng ta bay lên không, cả người như tên rời cung vọt đến, trong miệng phát ra âm thanh sắc bén. Thượng Thiện chân nhân lấy ra một hộp ngọc, cái hộp kia theo tiếng mà mở, bên trong có bảy tám tiểu kiếm lóng lánh kim quang, ông ta ném hộp đi, tiểu kiếm xuất ra, đón gió mà bay, đảo mắt đã dài đến nửa trượng, rộng ra, sau khi ‘xoay tròn’ giữa không trung vài vòng, hình thành một vòng tròn, lúc Mộc Tầm nhào đến, kiếm kia vây lấy, lập tức vây quang nàng ta.

Lúc Mộc Tầm tiến vào kiếm trận, kiếm vốn mờ ảo không ánh sáng thoáng cái sáng rỡ, khi Mộc Tầm nhào đến, ánh sáng trên thân kiếm chiếu lên người cô ta, lập tức truyền ra thanh âm da tróc thịt bong, cô ta phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hiển nhiên vô cùng sợ hãi.

“Bát phương kiếm trận?” Thanh Liên nhìn thấy uy lực của kiếm trận này, cũng hoảng sợ, thần tình có chút điềm đạm đáng yêu dựa vào người Khải Dẫn. Tám thanh tiểu kiếm này cực có lai lịch, lúc trước Thượng Thiện chân nhân lấy thần thạch ngoài Cửu Thiên luyện chế thành, lại dùng tam muội chân hỏa nung khô, kiếm thành là ngày đưa đến thiên kiếp. Vì này tám tiểu kiếm có lực sát thương quá lớn, cho nên thường ngày Thượng Thiện chân nhân trấn trong núi Lãng Uyển, dùng linh khí ôn dưỡng, hi vọng có thể tiêu trừ lệ khí trên thân kiếm. Kiếm này thường ngày sẽ không được thả ra, nhưng một khi thả ra, chỉ một thanh kiếm đã uy lực vô cùng, tám thanh tiểu kiếm hình thành kiếm trận, lực sát thương càng tăng gấp bội, hơn nữa vì thân kiếm chính là lấy từ thần thạch ngoài Cửu Thiên, có tác dụng khắc chế yêu ma, bản thân Thanh Liên là hoa sen ngũ phẩm, cũng may hoa sen là cây cỏ, không phải là một súc sinh có máu có thịt, hơn nữa ánh sáng kia không chiếu đến người cô, cho nên lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.

Nhưng lúc này Mộc Tầm bị vây trong kiếm trận đã gặp khó khăn, lúc ánh sáng kia chiếu vào người cô ta, trong nháy mắt nửa người trên trắng nõn đẫy đà của cô ta bị kiếm khí chém ra bảy tám vết máu da tróc thịt bong, hơn nữa vì bị ánh sáng kia tổn thương, vết thương kia rất nhanh lại bị che lại, không bắn ra máu tươi.

Mặc dù không có máu nhỏ xuống, nhưng hiển nhiên Mộc Tầm đã cảm thấy đau đớn. Mái tóc dài vốn đẹp như hải tảo bị cắt đứt vài gốc, bề ngoài xinh đẹp kia nhanh chóng hoàn toàn thay đổi, đột nhiên nàng ta phát ra một tiếng thét chói tai, trên mặt lộ ra vài phần tàn nhẫn:

“Khinh người quá đáng, ta liều mạng với các ngươi!” Nàng nhào đến chỗ Thượng Thiện chân nhân, trận kiếm kia lại vững vàng ngăn trở, trên không trung tám thanh trường kiếm chuyển động, hình thành một khe sáng chói mắt, khiến vết thương trên người cô ta càng thêm chồng chất, Mộc Tầm vài lần thử đột phá vòng vây, nhưng vẫn không được. Lần này Thượng Thiện chân nhân muốn lấy tính mạng nàng ta, cho nên bày ra sát khí vạn năm chưa từng có, hiển nhiên Mộc Tầm bởi vì đau đớn mà động chân hỏa, nàng ta đột nhiên ‘thình thịch’ một tiếng rơi vào trong nước biển, nửa người dưới dùng sức vỗ trên mặt biển, ‘ầm’, nước biển bị cô vỗ, hình thành nên cơn sóng cuồn cuộn, trong cơ thể cô chứa một tia linh lực Bàn Cổ, lúc này dưới cơn thịnh nộ, hơn nữa có nước biển trợ giúp, nước biển cuồn cuộn dâng lên, đánh vào kiếm trận.

Tuy kiếm trận uy lực vô cùng, nhưng lúc này bị nước biển va chạm, cũng lung lay một chút, quầng sáng chợt lóe, Thượng Thiện chân nhân cau mày, Mộc Tầm đã phát điên, hiển nhiên muốn chuẩn bị cá chết lưới rách.

Đuôi cô ta không ngừng vỗ trên mặt biển, nước biển một đợt lại một đợt sóng, bầu trời âm trầm, sấm rền bốn phía, cách đó không xa băng sơn truyền đến âm thanh nứt vỡ ‘Răng rắc’, tiếng sóng biển truyền càng xa, thậm chí hình như truyền đến tiếng đệ tử kêu thảm thiết.

“Nguy rồi!” Lần này không ít người Cửu Châu đại lục hộ tống Thượng Thiện chân nhân đến Bắc Hải, vì sợ hãi năng lực Mộc Tầm, cho nên không tiến vào địa bàn của cô ta, nhưng lúc này Mộc Tầm tức giận, đả thương người vô tội, sóng biển vừa ra, không biết có bao nhiêu người tu hành chết trong hải nộ.

“Nghiệp chướng, còn không mau bó tay chịu trói!” Lúc này Thượng Thiện chân nhân cũng phát hỏa, phát ra tiếng quát chói tai. Bát phương kiếm trận xoay chuyển nhanh hơn, khí tức Mộc Tầm yếu ớt rất nhiều, trên bầu trời tiếng sấm rền càng vang dội, dường như vang trên đầu mỗi người.

“Hừ, ta muốn các ngươi đều chết ở đây, đều chết đi, đều chết đi!” Mộc Tầm phát ra tiếng thét chói tai, đuôi liều chết khuấy đảo trong biển, mặt biển thổi vào một cỗ gió lốc, gió càng thổi càng lớn, sức gió cực kỳ đáng sợ, khiến tóc nàng ta bị thổi tung, dung mạo cô ta vốn đẹp giờ đây bị thương, tựa như ác quỷ, vô cùng đáng sợ.

Hiện tại kiếm trận vững chắc đã bị gió thổi khiến ánh sáng mờ đi vài phần. ‘Rắc rắc’ một tiếng tia chớp xẹt qua chân trời. Ánh sáng màu tím xoay động trong đám mây đen. Mộc Tầm ngửa đầu, phát ra tiếng thét chói tai sắc bén, thanh âm truyền càng xa. Khải Dẫn nhịn không được, ‘phốc’ một tiếng phun ra ngụm máu lớn.

“Không tốt, súc sinh kia nổi điên!” Khải Dẫn khụ hai tiếng, Thượng Thiện chân nhân đang muốn xuất thủ lần nữa, Mộc Tầm dùng sức vung đuôi, đánh vào một trường kiếm lóng lánh kim quang, chỉ nghe ‘phốc’, đuôi cá bị thân kiếm sắc bén cắt đứt, đồng thời trường kiếm gào thét một tiếng, rơi xuống từ không trung, Mộc Tầm phát ra tiếng kêu thống khổ.

Thiếu một kiếm, uy lực kiếm trận lập tức giảm rất nhiều, Mộc Tầm vừa vặn làm linh khí kiếm trận bị một chút tổn thương, lúc này sau khi đánh xong một trường kiếm, cô ta lại tiếp tục, liên tiếp đánh rớt bốn năm kiếm, tám thanh kiếm trận thoáng chốc đã rớt sáu thanh, chỉ còn lại hai cây, mặc dù vẫn có uy lực, nhưng đã không thể khống chế được Mộc Tầm.

Khí tức cô ta cũng uể oải hơn so với trước, một nửa đuôi cá màu xanh đã bị tước mất hơn phân nửa, lân phiến rơi xuống xung quanh mặt biển. Khuôn mặt mỹ lệ của cô ta đã cực kỳ trắng bệch nhếch nhác, nhìn ba người Thượng Thiện chân nhân, lộ ra hận ý.

“Súc sinh, dám hủy pháp bảo của ta!” Tiểu kiếm rớt xuống biển, cắt thành hai đoạn, hiển nhiên linh tính đã đại thất, không thể sử dụng. Thượng Thiện chân nhân giận dữ, Mộc Tầm lại nhếch môi cười, đột nhiên vẫy đuôi, thoáng chốc vọt đến chỗ Khải Dẫn.

Đến mức này, Mộc Tầm biết những người này đến vì muốn giết mình, hoàn toàn không muốn lưu lại mạng sống cho nàng ta, đương nhiên nàng ta cũng muốn cá chết lưới rách, cô cũng nhìn thấu trong ba người Khải Dẫn có chút khác biệt, lúc này nàng ta đánh đến chỗ Khải Dẫn, vì nàng mang theo tâm tư đồng quy vu tận, động tác cực nhanh, Thượng Thiện chân nhân phản ứng không kịp, Thanh Liên quá sợ hãi, Mộc Tầm cười xinh đẹp với Khải Dẫn. Dung mạo nàng ta xinh đẹp, vết thương đầy người nhưng không tổn hao đến mỹ mạo tuyệt thế kia, thậm chí càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, Khải Dẫn ngẩn ngơ, suýt nữa đã quên né tránh.

“Ngươi dám!” Thượng Thiện chân nhân kinh sợ, Mộc Tầm đưa tay đến lồng ngực Khải Dẫn, bàn tay chồng chất vết thương kia bỗng nhiên mọc móng tay thật dài, đang muốn xét nát lồng ngực Khải Dẫn, một tiếng vang ‘ầm ầm’ thật lớn, trên bầu trời một đạo sấm rơi xuống, thoáng chốc bổ lên đầu cô ta.

“A…” Mộc Tầm phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, lôi điện kia chính do thiên Đạo gây nên, Khải Dẫn là người mệnh định, được Thiên Đạo bảo hộ, hành động của Mộc Tầm không tuân theo Thiên Đạo, đương nhiên bị trời phạt.

Nhưng Mộc Tầm cũng không thẹn với thanh danh hung hãn, sau khi bị thương nàng nhanh chóng rút lui, nhưng rất nhanh phản ứng lại, lần nữa nhẫn tâm vọt đến Khải Dẫn.

Lần này Thanh Liên cũng phản ứng, tay Mộc Tầm vừa đến, Thanh Liên đẩy Khải Dẫn ra, tay Mộc Tầm sờ đến trái tim của cô.

Lúc tay kia với vào lồng ngực Thanh Liên, sờ soạng trống không, cũng không mò được trái tim, Mộc Tầm phát hiện mình bắt nhầm người, ánh mắt lộ ra sát khí, muốn giết chết Thanh Liên, lại đột nhiên nhìn thấy trước mặt mình chính là nữ nhân.

“Ngươi không giết nữ nhân, Mộc Tầm, ngươi muốn phản bội lại lời thề của ngươi sao?” Thanh Liên gầm lên, Mộc Tầm sửng sốt, đúng là nàng ta không giết nữ nhân, nàng ta chỉ hận những nam nhân kia, nàng ta chỉ muốn giết những nam nhân kia, cô ta không giết nữ nhân, dù nữ nhân đó trong lúc vô ý tiến vào địa bàn của nàng ta, nàng ta đã từng phát thề như vậy.

Mộc Tầm vô ý thức thu tay, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thượng Thiện chân nhân chảy mồ hôi lạnh nhìn thấy tình cảnh như thế, cổ tay áo run lên, không chút nghĩ ngợi ném Khổn tiên thằng ra.

‘Sưu sưu’ hai tiếng, Khổn tiên thằng hóa thành thiên la địa võng, trói Mộc Tầm lại. Cô ta đã bị thương, rất nặng lại vì lời Thanh Liên mà phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này Khổn tiên thằng bay đến, nàng ta đã vô lực trốn thoát, thoáng chốc bị trói chặt, không thể động đậy.

“Hừ!” Thượng Thiện chân nhân thấy Khổn tiên thằng trói Mộc Tầm, rồi dùng sức thu lại, lưới kia chậm rãi bay đến chỗ ông ta, Mộc Tầm bị nhốt trong đó, vô lực giãy giụa, thân hình mềm mại tràn đầy vết thương bị vặn thành một góc độ đáng khinh, ánh mắt cô ta lộ ra tro tàn. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt.

“Mấy năm trước hữu duyên gặp qua chân nhân, khi đó chân nhân cũng cầm Khổn tiên thằng, mấy năm sau gặp lại, chân nhân vẫn dáng vẻ này, luôn thích ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Bụi trần lắng đọng, ba người vốn cho rằng sự tình đã giải quyết hoàn mỹ, một chuyến này đã đạt được mục đích, Ma hàng có phương pháp đối phó rồi, trên mặt lộ ra mừng rỡ tươi cười. Một giọng nữ đột nhiên vang lên.

Chẳng biết tại sao, Thượng Thiện chân nhân thoáng nhớ lại mấy năm trước, ở núi Lãng Uyển, đệ tử Lãng Uyển động và người núi Hồng Lượng tương hỗ tranh đấu, ông ta đuổi đến bắt vài đệ tử Hồng Lượng, dùng Khổn tiên thằng bắt được vài người, lại bị người phá hỏng. Lúc này lại nghe thấy thanh âm kia, chân mày đều run lên.

Giữa không trung, một bóng người chậm rãi xuất hiện. Mặc dù không phải mang dáng vẻ thiếu nữ bình thường như trước kia, nhưng trong nháy mắt Bách Hợp xuất hiện, Thượng Thiện chân nhân vẫn nhận ra cô.

Phát sinh tình huống tương tự mấy năm trước, sắc mặt Thượng Thiện chân nhân đại biến:

“Lại là ngươi?”

“Ta từng nói, còn có duyên với chân nhân, bây giờ quả nhiên đã gặp mặt.” Bách Hợp mỉm cười gật đầu với Thượng Thiện chân nhân, cô đã đến muộn một chút, đến ngay lúc Mộc Tầm đã lấy nước biển bao phủ rất nhiều tu sĩ Cửu Châu đại lục, tử thương vô số.

Cô cảm ứng được động tĩnh bên này, lập tức chạy đến, không nghĩ vừa lúc bắt gặp một màn Mộc Tầm bị bắt.

Lần này Thượng Thiện chân nhân chậm rãi di động Khổn tiên thằng phía dưới Bách Hợp, cô nhanh chóng dời đi, Bách Hợp tiếp được, còn chưa nói, cách đó không xa có đại lượng linh khí truyền đến, bọn họ đều quay đầu, Bách Hợp cũng nâng đầu nhìn lại, một đám tiên nhân hồng hoang chạy như bay đến bên này, tu vi thấp một chút đã chết, một số tu vi cao thâm vẫn còn ở lại, bên này đã không có động tĩnh, hiển nhiên đều chuẩn bị qua đây giúp.

“Ngươi có ổn không?” Bách Hợp thoáng nhìn những người này, lập tức cúi đầu, tiện tay cắt đứt Khổn tiên thằng, Thượng Thiện chân nhân nhìn thấy động tác này của cô, trên mặt lộ ra vài phần giận dữ, Bách Hợp nhiều lần hủy chuyện tốt của ông ta, bây giờ còn hủy pháp bảo, nếu không phải từng quen biết Bách Hợp, biết không thể trêu chọc cô, chỉ sợ lúc này Thượng Thiện chân nhân đã sớm phát hỏa.

Khổn tiên thằng bị đứt, thân thể mềm nhũn của Mộc Tầm lăn ra ngoài, nhưng không có khí lực trôi giữa không trung, thần tình Bách Hợp lãnh đạm, cô giữ một mảnh nước trong tay, hóa thành một chiếc giường mềm mại, vững vàng nâng Mộc Tầm lên.

“Ta, ta…” Mộc Tầm đương nhiên không ổn, một nửa đuôi của cô ta đã bị tước mất hơn phân nửa, trên người vết thương chồng chất, bị Thiên Đạo đánh một kích, sống đến bây giờ, tất cả đều dựa vào một hơi để chống đỡ mà thôi. Nàng ta được Bách Hợp cứu ra, ánh mắt đã có chút mờ đi.

Bách Hợp sờ đuôi cô ta, theo bản năng cô ta muốn rút đuôi lại, nhưng không có thủy lực, như một con cá giãy dụa trước khi chết, tràn đầy phòng bị nhưng vô kế khả thi. Bách Hợp khẽ cười, tay sờ trên đùi Mộc Tầm, đuôi cá màu xanh, dần hóa thành một đôi chân ngọc trắng nõn, nhưng từ đầu gối trở xuống bắp đùi đã bị cắt mất.

Mộc Tầm động một cái, cảm giác được chân mình do đuôi cá biến thành đã trở về hình người, trên mặt cô ta lộ ra mừng rỡ tươi cười, cô ta ngửa đầu nhìn Bách Hợp, môi giật giật.

Kỳ thực chân của nàng ta bị tu sĩ pháp lực cao cường nguyền rủa, một khi có người thực lực cao hơn so với người nguyền rủa nàng ta, nếu có lòng muốn giải trừ nguyền rủa của nàng ta, không phải không thể. Thực lực Bách Hợp sớm vượt qua tu vi Đại La Kim Tiên, những thứ linh lực ấy áp đặt trên người cô ta được tay cô xóa đi, nhưng đáng tiếc chân kia chân không thể bảo trụ được nữa.

“Lấy ngó sen làm chân, nếu gắn vào, có thể khôi phục.” Cô nói, Mộc Tầm lại cười cười.

Nữ yêu này khi nãy còn hung hãn đấu pháp với đám người Thượng Thiện chân nhân, lúc này dịu dàng ngượng ngùng như thiếu nữ bình thường: “Thật vất vả mới có thể biến trở về chân của chính ta một lần nữa, sao ta còn có thể để thân thể nhiễm mấy thứ kỳ quái chứ?” Trên mặt cô ta lộ ra chán ghét oán hận, tính cách cô ta hiển nhiên vô cùng cương liệt, đối với yêu ma ngoại tộc đã oán hận sâu sắc: “Đa tạ ngài, đa tạ ngài ra tay tương trợ.” Nàng ta muốn sờ chân của mình, nhưng tay lại vô lực thõng xuống.
Bình Luận (0)
Comment