Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1165

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

“Cậu làm cái gì vậy?” Bách Hợp đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, Mễ Tương Đình bị cô nhìn như vậy lại càng hoảng sợ, sợ bách hợp muốn động thủ đánh mình. Cô ta vội vàng cầm chậu nước che trước ngực mình, nhìn Bách Hợp bằng ánh mắt lạnh như băng, trong lòng cũng có chút bực tức, lại có chút oan ức:

“Buổi tối hôm nay cậu cùng với Phù Doanh ở phía sau ăn cái gì, đừng tưởng rằng ỷ vào Phù Doanh giúp đỡ là rất giỏi, thầy giáo phạt đứng mà các cậu cũng dám trốn.” Cũng do hai người Bách Hợp chạy trốn chỉ còn lại một mình cô đứng bên ngoài hành lang, làm cho các giáo viên đi đi lại lại nhìn cô chằm chằm, giống như cô làm sai điều gì.

Vốn làm sai cũng không phải là cô, kết quả cuối cùng cô lại là người chịu phạt. Chủ nhiệm lớp rõ ràng thấy hai người Phù Doanh trốn học, nhưng cho đến khi kết thúc lớp tự học buổi tối vẫn không hề nhắc đến.

Mễ Tương Đình nhớ đến chuyện này tối nay không nhịn được liền khóc một lúc. Sau giờ học buổi tối cô nằm gục trong phòng học, vừa vặn lại gặp được Chu Trạm đến tìm Bách Hợp, Chu Trạm an ủi cô, cô kể lại toàn bộ chuyện tối nay cho Chu Trạm nghe, Chu Trạm lại đưa cô trở về ký túc xá, trong lòng Mễ Tương Đình mới dễ chịu hơn một chút. Do cô đã cảm thấy mình bị oan ức, hơn nữa khi về phòng lại thấy Bách Hợp cùng mấy người Tôn Minh Minh ngồi ở ngoài ban công không biết nói chuyện gì mà nhìn rất vui vẻ. Nhớ tới tối nay lúc mình đứng dậy tố cáo Bách Hợp, mấy người Tôn Minh Minh liên thủ lại đối phó với mình, thoáng cái Mễ Tương Đình đã cảm thấy mấy người đó đang nói xấu mình, cô cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được.

Mấy người này nói xấu mình, lại xem nơi này như chỗ không người, mình chỉ đẩy Bách Hợp một cái mà cô ta giống như muốn ăn thịt người vậy, Mễ Tương Đình lại cảm thấy ký túc xá càng ngày càng khó chịu: “Các cậu khinh người quá đáng.”

“Cậu bị thần kinh à?” Tôn Minh Minh nhịn không được liền mắng một câu, lần này lại giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, Mễ Tương Đình bắt đầu lớn tiếng: “Cậu nói ai bị bệnh thần kinh, đừng tưởng có ba là người có tiền có quyền thì rất giỏi, ai cũng có cha mẹ sinh ra, cậu đừng có mà lên mặt.”

“Tôi nói cậu đấy, cậu không phải bị bệnh thần kinh thì là cái gì. Chúng tôi đang nói chuyện về váy, cậu vừa trở về liền nói chúng tôi nói xấu cậu, nếu nói xấu người khác có cần vui vẻ vậy không? Cậu cho rằng cậu là ai?” Tôn Minh Minh từ trước tới nay chưa bao giờ tranh cãi với người khác như vậy thì ngẩn người. Ngay sau đó phục hồi  tinh thần tiếp tục mắng: “Toàn bộ thế giới phải xin lỗi cậu, đều nói xấu cậu, cậu có phải bị bệnh vọng tưởng hay không, đó là bệnh. Phải đi chữa.”

Hai người tôi một lời, cô một câu càng ngày càng ồn ào, cuối cùng mấy bạn nữa khác trong ký túc xá cũng đến xem; “Đã sớm thấy cậu không vừa mắt rồi, đồ xấu tính.”

Mãi cho đến khi ký túc xá tắt đèn cũng không dừng lại, lúc giáo viên đi kiểm tra nghe được tiếng động chạy đến, mới làm cho hai cô gái đỏ mặt tới mang tai tách ra. Mễ Tương Đình trốn trong chăn của mình khóc thút tha thút thít.

“Đừng có làm phiền người khác nữa được không?” Lúc này đèn đã tắt, Tôn Minh Minh cầm chăn trong tay hừ một tiếng. Chợt chuông điện thoại trong ký túc xá vang lên, một cô gái nhấc máy rồi đưa tới Bách Hợp: “Bách Hợp, có người tìm.”

Là điện thoại của cha Lạc gọi tới, Bách Hợp tiếp điện thoại rồi nói: “Cha, sao giờ cha còn chưa ngủ?”

“Con ở trong trường học đến cùng đã làm cái gì vậy? Ba dùng tiền để cho con đi học, là để cho con cố gắng đọc sách, không phải là để cho con đi tìm thằng con trai nào. Đi theo người khác học tật xấu hư vinh đấy.” Âm thanh của cha Lạc mang theo lửa giận, nổi trận lôi đình quát chói tai: “Tuổi còn nhỏ, lại cùng với mấy người không đứng đắn học cách ăn mặc yêu đương lẳng lơ, con như vậy mà không biết xấu hổ? Những cái khăn lụa kia mua lắm làm gì? Học sinh nhiệm vụ chính là đọc sách, mà không phải là cùng mấy thằng con trai lêu lổng. Ba của con kiếm tiền không dễ dàng, suốt ngày phải dậy từ sáng sớm lần mò, trong nhà ăn mặc tiết kiệm, tiết kiệm được bao nhiêu liền để cho con, con ngược lại thì tốt rồi còn đi cái gì mà khăn lụa. Mẹ của con đã từng này tuổi rồi, đều chưa có làm như vậy bao giờ.”

Giọng cha Lạc rất lớn phát qua cả ống nghe điện thoại, cái điện thoại đều bị chấn động ‘Ông ông’ tiếng vang. Trong ký túc xá gần Bách Hợp đều nghe được rõ ràng, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Mễ Tương Đình vẫn còn thút thít khóc.

“Suốt ngày dạy con tự tôn tự ái, cho con tiền là để cho con tiết kiệm, con thì lại đi học đủ loại cái xấu. Cùng con trai không minh bạch chơi bời lêu lổng, con thấy người ta như vậy đã quên trong nhà mình là hoàn cảnh gì! Trong thủ đô người ta có thể để ý xuất thân của con như vậy? Cha con không phải là kẻ có tiền, người ta bắt con làm con gái không biết xấu hổ mà chơi đùa đó! Không có tiền còn học người ta mua cái này mua cái kia, con còn nhỏ tuổi, những thứ đó có ích gì?”

Bách Hợp im lặng nghe cha Lạc giận giữ, thần sắc lạnh nhạt. Những lời cuối cùng sau khi cha Lạc nói, không chỉ nói hơn nữa còn biết rõ Chu Trạm vì chuyện này giận dỗi với Lạc Bách Hợp, mỗi ngày đều nói với cô như vậy, về sau Chu Trạm chia tay Lạc Bách Hợp, cha Lạc coi như hết hy vọng mói không nói với cô nữa, từ nay về sau bắt đầu tức giận với Lạc Bách Hợp, Lạc Bách Hợp gọi đến ông cũng không để ý đến nữa.

Hôm nay mình mua khăn lụa trở về gặp Mễ Tương Đình và Chu Trạm, biết chắc chắn Mễ Tương Đình đã nói gì đó với Chu Trạm, Chu Trạm gọi điện thoại về nói với cha Chu, cha Chu lại nói cho cha Lạc nghe, cho nên lúc này cha Lạc mới gọi điện đến ký túc xá đấy.

Nghe được ở bên kia giọng nói bất đắc dĩ của mẹ Lạc vang lên: “Được rồi, sự việc như thế nào còn chưa biết, cứ như vậy tức giận, có chuyện gì từ từ nói…”

“Bà đi ra ngoài đi.” Mẹ Lạc trờ thành noi trút giận của cha Lạc, cũng chẳng quan tâm Bách Hợp tiếp tục mắng: “Đều tại bà, không phải bà chiều nó, làm sao nó sẽ trở thành như vậy?”

Ông hùng hùng hổ hổ một hồi, quay lại nói tiếp với Bách Hợp: “Ngày mai ba sẽ gọi điện thoại tới hỏi giáo viên chủ nhiệm, nếu như thành tích học tập của con giảm xuống, quay về đây ba sẽ thu thập con thế nào! Tháng sau tiền sinh hoạt ba chỉ cho 400 tệ, một ngày tầm 10 tệ, đủ cho con ăn là được rồi.”

Cha Lạc nói xong liên dập máy ‘Bành’ một tiếng.

“Bách Hợp…” Trên giường Tôn Minh Minh nhỏ giọng gọi Bách Hợp một tiếng, Bách Hợp để điện thoại trở về, cũng không để ý tới cô, trực tiếp đi giầy, rồi mở cửa ký túc xá, sau đó đi đến bên giường Mễ Tương Đình, một tay kéo màn trên giường của Mễ Tương Đình kéo xuống, không đợi Mễ Tương Đình tỉnh táo lại, cô túm lấy cánh tay của Mễ Tương Đình, dùng sức kéo xuống.

Mễ Tương Đình còn đang trên giường khóc lóc, không có đề phòng Bách Hợp làm như vậy, trong ký túc xá trường học giường là giường đơn, Bách Hợp dùng sức kéo một cái, cô ta bị kéo lăn xuống giường, ngã xuống đau nhức. Mễ Tương Đình phát ra tiếng kêu thống khổ, còn chưa kịp nói lời nào thì Bách Hợp đã kéo cô ra phía cửa đẩy ra ngoài, cô ta phục hồi lại tinh thần hô: “Cậu muốn làm gì…” Còn chưa dứt câu, Bách Hợp đã đầy cô ta ra ngoài cửa phòng, ‘Banh’ một tiếng đã đóng cửa lại, dùng cả bả vai chống đỡ chặn lại cánh cửa, khóa lại bên trong mới nhẹ nhàng thở ra.

“Mở cửa ra.” Trong ký túc xá lúc này đã tắt hết đèn rồi, giáo viên một chút nữa sẽ đi kiểm tra các phòng, nếu thấy mình còn ở bên ngoài chỉ sợ lại bị phạt, Mễ Tương Đình lúc nãy mới bị Bách Hợp kéo ngã xuống, cánh tay cùng đùi vài chỗ bị đập xuống lúc này vô cùng đau đớn, cô lại đập vào cánh cửa mấy cái, Bách Hợp cười lạnh nói: “Tôi cho cậu lĩnh giáo một chút.”

“Làm sao vây?” Trong phòng ký túc xá mấy cô gái thấy tình cảnh như vậy nhịn không được cũng hỏi vài câu, Bách Hợp giơ tay lên gãi gãi đầu nói: “Không có việc gì, Mễ Tương Đình không biết xấu hổ có khả năng thấy hứng thú với Chu Trạm, nghe được thông tin tôi với Chu Trạm cùng là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cô ta vì nịnh nọt Chu Trạm mà lại đi tìm Chu Trạm kể chuyện của tôi, còn cùng Chu Trạm nói hươu nói vượn, Chu Trạm lại gọi điện thoại về nhà của tôi, cha tôi vừa mới biết tôi mua đồ linh tinh, nói muốn khấu trừ tiền sinh hoạt.”

Nguyên chủ tiền sinh hoạt vốn đã không nhiều lắm, nếu mua cơm đều tính phần, càng đừng đề cập đến việc muốn ăn một chút đồ ăn ngon rồi. Trước kia một tháng là một nghìn tệ, là con gái cũng nên ăn chút đồ ăn vặt, mỗi tháng cũng muốn mua một chút sữa rửa mặt, xà bông thơm cùng với đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, thỉnh thoảng còn phải mua một hai cái váy, nếu bị khấu trừ rồi, theo như số tiền cha Lạc nói chỉ sợ là ăn cơm cũng gặp vấn đề.

Chẳng bằng chính mình đi làm thêm, không tốn tiền của cha Lạc còn hơn là bị cha Lạc mắng như vậy.

Tôn Minh Minh vừa rồi cũng đã nghe được một chút, lúc này nghe Bách Hợp nhắc tới, cũng cảm thấy Mễ Tương Đình rất đáng giận, bất quá cô cảm thấy áy náy nhiều hơn: “Cái khăn lụa kia là để sửa lại váy cho tớ đúng không? Ba của cậu lại không cho tiền sinh hoạt phí thì làm sao bây giờ? Nếu không cái váy này tớ trả tiền cho cậu?”

“Không cần?” Bách Hợp lắc đầu: “Tớ muốn cuối tuần đi tìm việc làm thêm.” Tôn Minh Minh trầm mặc một lúc, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Mẹ tớ có mấy người bạn, cũng rất chịu chi để mua quần áo, Bách Hợp cậu rất có mắt thẩm mỹ, tay nghề lại tốt, cuối tuần này lúc về nhà để tớ hỏi một chút, xem các bạn của mẹ tớ có muốn sửa váy không, tớ giúp cậu thu lại, đến lúc đó cậu tùy ý thu phí, thời gian rảnh bình thường thì sửa lại, cũng có thể kiếm thêm chút tiền.”

Cái này đúng là một ý kiến hay, nhưng mà lại làm phiền Tôn Minh Minh quá. Cô thấy Bách Hợp định từ chối, vội vàng khoát tay: “Vốn chuyện này là do lỗi của tớ, nếu như tớ có thể giúp cậu là tốt rồit.” Mấy người nói chuyện, Mễ Tương Đình bên ngoài vẫn đang gõ cửa.

Trong ký túc xá đã tắt đèn, chung quanh đều im lặng, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên cạnh, giáo viên kiểm tra cũng không kiên nhẫn nữa, thấy Mễ Tương Đình vẫn còn đang đứng ở ngoài, tới dạy dỗ vài câu, cô ta khóc đến nói cũng không rõ ràng, cho đến khi giáo viên gõ cửa trong phòng ký túc mới có người mở cửa để Mễ Tương Đình đi vào.

Một đêm này tiếng khóc của Mễ Tương Đình gần như chưa ngưng lại, ngày hôm sau đi tới buổi tự học sớm, giáo viên chủ nhiệm đã gọi Bách Hợp tới văn phòng.

“Ngày hôm qua Mễ Tương Đình nói em đuổi bạn ấy ra ngoài ký túc xá có phải hay không?” Chủ nhiệm lớp có chút đau đầu, ông đã làm giáo viên nhiều năm, các nữ sinh tại tuổi này có mâu thuẫn nhỏ là chuyện rất bình thường, nhưng mà đã lên lớp mười thì không còn làm lớn chuyện như vậy. Các học sinh lớp mười phần lớn điềm đạm nho nhã hướng nội, đêm qua gây ồn ào lớn như vậy, giáo viên kiểm tra đã phải gọi điện thoại cho ông, đến sáng nay Mễ Tương Đình lại yêu cầu đổi phòng ký túc xá.

Khai giảng đã được hơn một tháng rồi, lúc này các học sinh coi như đầu an bài thỏa đáng, mình bây giờ đi đâu để đổi phòng ký túc xá cho Mễ Tương Đình?”
Bình Luận (0)
Comment