Edit: Theresa ThaiBeta: SakuraLúc trở lại Không gian, Lý Duyên Tỷ vẫn không có ở đó, tuy Bách Hợp đã đoán trước được có khả năng là kết quả như thế này, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được trào ra vài phần thất vọng.
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 71 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 76 (max: 100 điểm)
Thể lực: 68 (max: 100 điểm)
Vũ lực: 39 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 48 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 31 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực, Thuật Luyện Thể Tinh Thần.
Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái (đọc lướt qua)
Mị lực: 51 (max: 100 điểm)
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ, Lời hứa của Long Vương, Quyến rũ của Hồ Ly, Tình mẹ như núi, Vua không ngai.
Nhiệm vụ lần này kỳ thật cũng không tính quá nguy hiểm, nhưng thù lao lại thật phong phú, chỉ là không biết vì sao, bây giờ đối mặt với không gian lạnh lùng trống vắng, Bách Hợp vẫn khó có thể vui vẻ được, cô ngậm miệng im lặng một lúc, đến khi một cảm giác sắp bất tỉnh quen thuộc truyền đến, cô chỉ đành cười khổ hai tiếng, rồi liền lập tức lâm vào bóng tối.
Lúc Bách Hợp tỉnh lại, là bị một cơn đau nhức kịch liệt đánh thức, cô suýt nữa hét lên, trên cổ như bị cắt một đao vậy, có thứ gì đó ấm áp chảy ra. Một cánh tay không chút khách khí giật tóc của nàng, giống như muốn giật rách cả da đầu nàng ra vậy, khiến cho lưng Bách Hợp thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Hừ, tiện nhân ngươi cũng có hôm nay!” Một giọng nữ hơi kiều mỵ vang lên, tuy giọng nói này nghe rất mềm mại đáng yêu, nhưng lãnh ý lộ ra trong giọng nói đó lại tự dung khiến người ta lạnh run, Bách Hợp không tránh khỏi bị nàng ta kéo, nữ nhân đang nói chuyện này hình như có khí lực rất lớn. Dưới tình huống không rõ ràng như lúc này, Bách Hợp căn bản không dám tiếp thu nội dung vở kịch, thế nhưng không biết tại sao, nội dung vở kịch vẫn đang bắt đầu tràn vào đầu nàng.
“Sau núi vừa đào được một cỗ Hắc Cương, vừa vặn đem ngươi cho nó ăn.” Giọng nữ kiều mỵ nói xong lời này, vẫn không nhịn được lại cầm thứ gì đó cứa lên cổ Bách Hợp một cái: “Ngươi yên tâm, ngươi không chết được đâu, bị cương thi cắn chết, ngay cả đầu thi ngươi cũng không đi được. Trước kia sư phụ thiên vị ngươi, nhưng ngươi vẫn thua, sư muội tốt của ta. Ha ha ha ha ha!”
Lần này Bách Hợp cảm giác được cổ mình bị cứa đau cũng không phải là ảo giác nữa, mà là đau đớn kịch liệt chân chân chính chính, nhưng nàng không dám kêu ra tiếng, trong đầu, nội dung của vở kịch đang ùn ùn tràn vào, nàng rất sợ chính mình chọc giận nữ nhân điên này sau đó sẽ bị nàng ta đánh ngất xỉu mang đi, đến lúc đó việc tiếp thu nội dung vở kịch liền sẽ bị gián đoạn.
May mà hình như nữ nhân này cũng không có ý định cắt đứt cổ nàng, chắc giống như nàng ta đã nói, không hy vọng mình chết dễ dàng như vậy, mà là muốn để cho nàng bị cương thi cắn chết, thừ nay về sau lưu lạc bên ngoài Tam giới, nằm ngoài Lục đạo luân hồi, một khi bị chế ngự chết đi, sau đó chính là lúc hồn phi phách tán, mãi mãi không đầu thai được. Xác thực vô cùng ác độc.
Chỉ có điều, bởi vì Bách Hợp chưa tiếp thu hết ký ức, nên cũng không biết rốt cuộc cỗ thân thể này của mình có thâm cừu đại hận gì với nữ tử có giọng nói kiều mỵ đang bắt nàng, khiến cho nàng ta hận mình như thế. Nhưng may là nàng ta không ra tay độc ác, bởi vậy tuy lúc này cổ của Bách Hợp đau nhức vô cùng, nhưng vẫn còn có thể hô hấp bình thường, chỉ là mùi máu tươi tràn ra từ cổ cứ xộc thẳng vào mũi, mà hết lần này tới lần khác nàng lại không dám nôn, chỉ đành phải cố nén cảm giác buồn nôn bị áp giải một đường đến sau ngọn núi mà họ nói đến. Cả người bị xô đẩy cực kỳ đau, nhưng căn bản lại không kêu ra tiếng được.
Bách Hợp cảm giác được cô gái kiều mỵ ngừng lại. Một ngón tay lạnh như băng chạm vào chop mũi nàng làm cho nàng sởn hết cả gai ốc, tiếp đó nữ nhân kia lại hừ lạnh: “Còn thở.”
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống, một đường vòng vèo đi thẳng lên đỉnh núi cao nhất, tới một nơi vốn là ngôi mộ lại bị người ta đào ra một lối đi, bốn phía mọc cỏ dại, không biết là cổ mộ bao nhiêu năm trước, bên trong lộ ra vài phần hơi thở u ám nặng nề, cửa vào bị cỏ cây ăn mòn ẩn ẩn có mùi rong rêu, còn có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.
“Thiên linh linh, PHÁ…!” Giọng nữ kiều mỵ hét lớn một tiếng, trong núi sâu thế này âm thanh quanh quẩn vang xa, lá bùa nàng ta cầm trong tay phát ra tia sáng đỏ: “Hừ, tiện nghi cho ngươi rồi, một lá bùa tốt như vậy lại phải dùng trên người ngươi, nhưng dù sao về sau cũng không còn thấy được ngươi nữa, đợi đến lúc sư phụ trở về, ngươi còn có thể bị ông ấy đích thân giết chết.”
Cô gái kiều mỵ nói xong, lại không nhịn được cười lên: “Ha ha ha.”
Nàng nhấc Bách Hợp bước vào sơn động, tiếng động vang lên lúc giẫm lên cành lá khô khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc, trong sơn động đặt một cỗ quan tài đen thui, làm tăng cảm giác âm trầm khủng bố thêm vài phần, cô gái ném Bách Hợp qua một bên, vươn tay đẩy nắp quan tài ra, hiển nhiên nàng ta cũng sợ hãi, vì vậy sau khi nhấc Bách Hợp lên ném mạnh vào, liền vội vàng đóng nắp quan lại, sau một tia sáng đỏ lóe lên, trong quan tài lại khôi phục lại yên tĩnh.
Bách Hợp bị người ta nhốt trong một chỗ nhỏ hẹp như vậy, bên cạnh hình như còn có một thứ cứng rắn đầy lông đang nằm, thứ này lạnh đến giống như không cho một điểm nhiệt độ, khiến cho nàng không nhịn được sợ run cả người, theo bản năng muốn cách xa nó một chút.
“Ô Ô Ô.” Cái thứ vốn như vật chết hình như bởi vì Bách Hợp tiến vào đột nhiên bị đánh thức, dần dần trở nên tức giận, nó bắt đầu vung cánh tay đập vào quan tài, đập đến khi quan tài rung lên ‘Ầm ầm’, nhưng không biết quan tài làm bằng gì, có lẽ vì bốn phía đều bị vẽ bùa chú, nêm nó đập cả buổi cũng căn bản không có sứt mẻ gì cả, cho dù quan tài có rung lắc dữ dội, nhưng cái nắp vẫn đậy chắc chắn. Dù sao Bách Hợp cũng đã được làm quen với cái thứ đồ chơi cương thi này lúc còn làm Đào Bách Hợp, hơn nữa cô gái có giọng nói kiều mỵ vừa nãy lại nói muốn đưa mình cho Hắc Cương ăn, nên lúc này nàng nơi nào mà không rõ thứ bên cạnh là cái gì? Nhưng lúc cánh tay lông lá màu đen của con cương thi này chạm vào gò má của Bách Hợp, vẫn lập tức khiến cho Bách Hợp kinh hãi đến suýt kêu ra tiếng.
Nhưng vì cổ bị thương, nên nàng căn bản không kêu ra tiếng được, trong cổ họng chỉ là liên tiếp bong bóng máu bị nàng phun ra, trong quan tài mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, dẫn tới tên cương thi này dần dần có xu hướng phát cuồng lên, một cái tay cứng ngắc bắt đầu vụng về sờ lên người nàng, lúc móng tay lướt qua thân thể Bách Hợp, thật giống như lệ kiếm suýt nữa cắt rách da thịt nàng.
Bách Hợp đã từng gặp cương thi không có nghĩa là sẽ không sợ cương thi, sinh vật hung ác không già như vậy, không có ai không sợ hãi cả, lúc này trên người nàng nửa điểm pháp thuật cũng không có, huống chi còn có nội dung vở kịch trong nhất thời nửa khắc không tiếp thu xong, nàng cũng căn bản không phản kháng được, hơn nữa bởi vì trên quan tài bị phong ấn, nên dù nàng có thể phản kháng, cũng khẳng định trốn không thoát, nghĩ tới những điều này, trong lòng Bách Hợp không khỏi trở nên tuyệt vọng.
Đang lúc nàng cho là nhiệm vụ lần này của mình có khả năng sẽ xảy ra sơ suất, thì cái tên cương thi đột nhiên cuồng bạo kia lại giống như dần dần bình tĩnh lại, nó cẩn thận từng li từng tí lấy bàn tay của mình ra, giống như không muốn dùng móng tay của nó xúc phạm tới Bách Hợp, ngửi thấy mùi máu tươi khiến răng nanh sắc bén của nó nhẹ nhàng quẹt tới quẹt lui trên mặt Bách Hợp, nhưng cũng không cắn nát làn da của nàng, thậm chí nó tựa như cực kỳ cẩn thận, lực đạo nhẹ đến như có một cọng lông vũ đang phất qua mặt nàng, có chút nhột.
Nó giống như không có ý muốn tổn thương mình, trong lòng Bách Hợp không khỏi buông lỏng, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho nàng không nhịn được suýt nữa chảy nước mắt. Sống lâu như vậy, nếu bởi vì tiến vào nhiệm vụ lần này liền suýt chết mà công sức suýt nữa thành uổng phí, nàng thật sự có chút không cam lòng, nhất là lúc này Lý Duyên Tỷ còn không có ở đây, nàng thật sự là kêu trời không đáp, gọi đất không linh, sống chung với một con cương thi còn chưa khai hết linh trí, bản thân lại không có năng lực tự bảo vệ, loại tình huống nguy hiểm này thật sự khiến cho người ta khẩn trương, chỉ trong chớp mắt, sau lưng Bách Hợp đã thấm ướt mồ hôi lạnh, cũng thấm ướt đay bố không biết bao nhiêu tuổi đã có chút mục nát trong quan tài u ám này.
“Ô Ô Ô.” Trong miệng cương thi phun ra từng làn khói xanh nhạt, Bách Hợp vốn cho là mình sẽ bị trúng thi độc, nhưng nửa canh giờ trôi qua, nàng cũng không cảm giác được có chỗ nào khác thường, hơn nữa con cương thi này giống như thật sự không có ý tổn thương nàng, thậm chí bề ngoài của nó còn thể hiện ra ý thân cận với mình, một cánh tay nặng nề đặt lên người nàng, ép nàng có chút khó thở, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp vẫn không dám nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nội dung vở kịch trong đầu đã tiếp thu được hết, đầu có chút đau âm ỉ, bởi vì trong quan tài không khí không đủ, nàng càng cảm thấy ngực mình hơi nhức, Bách Hợp thở ra một hơi thật dài, có lẽ là vì ngụm dương khí này, nên đã khiến cho tên cương thi vốn đã an tĩnh lại có khuynh hướng kích động hơn, lúc cái móng tay bén nhọn kia cạo vào quan tài, phát ra tiếng chói tai. Bách Hợp vội vàng ôm chặt môi cắn chặt răng, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám quá lớn.
Lần này nàng chính là tiến vào một thế giới giả tưởng, chủ nhân của cỗ thân thể này họ Kiều, tên là Kiều Bách Hợp, vốn là con gái một nhà nông bình thường trong Kiều gia thôn nằm gần núi Bàn Long, vào năm 9 tuổi, bởi vì kết duyên với một đạo sĩ trên núi Bàn Long, nên đã được đạo sĩ thu làm nô tỳ vẩy nước quét nhà, đón vào trong núi Bàn Long.
Nói đến núi Bàn Long này, là ngọn núi nổi danh nhất vào thời này, trên núi có đầy miếu đạo sĩ, trong đó, miếu đạo sĩ lớn nhất tên là Huyền Môn chính tông, nghe nói đời trước từng là một đạo nhánh của Thiên Địa môn trong thời kỳ viễn cổ, bởi vậy Huyền Môn chính tông này vô cùng cường thịnh, cộng thêm hai mươi năm trước được Thiên tử phong là Quốc sư, hơn nữa Chưởng môn lại có mấy lần rời núi hiệu lực cho Thiên tử, nên thanh danh càng vang dội.
Mà đạo sĩ nơi Kiều Bách Hợp hầu hạ, chính là một đạo sĩ trẻ trong một đạo quan nhỏ bình thường trên núi Bàn Long, kế thừa gia nghiệp được tổ tông truyền thừa, đã trở thành Chấp sự kiêm Chưởng môn trong đạo quan. Dưới môn hạ của đạo sĩ trẻ tuổi này vốn có thu hai đồ đệ, lúc Kiều Bách Hợp mới đến liền chọc hai đồ đệ căm ghét, không biết tại sao, hai đồ đệ của đạo trưởng này đều ghét nàng ấy, thậm chí vô cùng căm hận, ngày thường sư tỷ đánh chửi sư huynh ức hiếp thì thôi, vốn lá gan của Kiều Bách Hợp đã nhỏ, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng thẳng đến năm Kiều Bách Hợp 11 tuổi, trong lúc vô tình bắt gặp đạo sĩ trẻ tuổi vẽ bùa chú, không nghĩ tới bị đạo sĩ nhìn ra nàng ấy rất có linh căn, dứt khoát nhận nàng ấy vào môn hạ thành đệ tử nhỏ nhất của mình.