Edit: Theresa ThaiBeta: SakuraXen lẫn trong đám người, lúc này chuyện Bách Hợp muốn độ kiếp thăng Nguyên Anh đã gần như chấn kinh toàn bộ Vô Cực tông, trên đại lục này, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng rất ít thấy, cho dù một đại tông như Vô Cực tông, tính cả Chưởng môn Huyền Âm Tử này, thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ tổng cộng cũng chỉ có 9 người, đây là tính đại tông siêu cấp như Vô Cực tông, rất nhiều môn phái chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh thì cũng đã là việc lớn khó lường rồi, chính bởi vì như thế, nên trong nội dung vở kịch, khi Diệp Vị Ương lên tới Nguyên Anh kỳ mới có thể được truy phủng như vậy.
Lúc này toàn bộ người trong Vô Cực tông đều chen lấn bay tới đây, Hạ Thiên Băng xen lẫn trong đám người này, dù lúc này trong đôi mắt nàng ta lộ ra sát ý, nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn xuống, nàng ta chỉ vươn cánh tay lên, trong tiếng sấm đang nổ vang trời này, một chút mờ ám của nàng ta cũng không bị người khác nhìn thấy.
Bách Hợp vô ý thức cảm thấy một cỗ sát ý, nàng quay đầu nhìn sang chỗ Hạ Thiên Băng, liếc mắt liền thấy được cái bụng hơi nhô lên của Hạ Thiên Băng, hình như lại mang thai, tiếp theo liền thấy được món đồ nàng ta giấu trong tay áo, đôi mắt bắt đầu híp lại.
Hiện tại Bách Hợp có thể hóa Đan thành Anh, kỳ thật cũng không phải chân chính đã bước vào Nguyên Anh kỳ, mà còn cần phải chống đỡ hết chín đợt Thiên Lôi thì mới có thể là chân chính đại thành Nguyên Anh, món đồ trong ống tay áo của Hạ Thiên Băng có khả năng là người khác không biết, nhưng Bách Hợp cũng đã từng sống ở hiện đại rất nhiều năm chớp mắt liền nhận ra đó là súng. Hạ Thiên Băng vậy mà lại mang theo súng ở hiện đại về thời đại này, có lẽ cũng có khả năng là chính nàng ta dựa vào sự hiểu biết về súng ngắn ở kiếp trước tự chế tạo ra, nhưng mặc kệ là gì, Hạ Thiên Băng muốn nhân lúc nàng độ kiếp giết nàng, Bách Hợp đã khẳng định điều này.
Khi thấy Bách Hợp nhìn sang, Hạ Thiên Băng không chỉ không tránh né ánh mắt của Bách Hợp, mà ngược lại nàng ta còn cười. Lúc này bụng hơi nhô lên của nàng ta giấu dưới váy, trong mắt hiện lên sát ý âm lãnh, thân thể chỉ hơi run run, sau đó, một tiếng sấm ‘Ầm ầm’ vang lên, nàng ta mượn tiếng sấm này để bóp cò. Nhưng ngay vào lúc tiếng sấm vang lên, Bách Hợp lại bỗng nhiên nghênh đón tia sét đang giáng xuống kia.
“Ngươi điên rồi!” Huyền Âm Tử không nhịn được kinh hô ra tiếng, trong lúc đối mặt với Lôi kiếp không ngừng, không ai có thể không né mà ngược lại còn dám nghênh đón. Chính Huyền Âm Tử cũng đã từng trải qua Lôi kiếp, tất nhiên biết rõ uy lực của tia sét này, lão ta vô ý thức kinh hô ra tiếng, nhưng Bách Hợp đứa tay vào ngực, lấy ra một món trang sức nhỏ, thứ này vốn là một đôi khóa trường mệnh bằng vàng của Hạ Bách Hợp lúc mới ra đời mà Hạ phu nhân đã đưa cho nàng lúc đưa tiễn tặng, bởi vì Hạ phu nhân thật sự đối xử với Bách Hợp quá tốt, nên nàng vẫn luôn không nỡ vứt đi, lúc này bị nàng cầm ở trong tay, lớp vải nhung đựng khóa vàng nhỏ ở bên ngoài chớp mắt đã bị Bách Hợp làm rách ra. Tia sét nhanh chóng bao phủ Bách Hợp, thậm chí một vài tia sét còn tiến vào trong thân thể nàng. Nàng nhắm chuẩn phương hướng Hạ Thiên Băng, cố nén cảm giác tê cứng và đau đớn cả người, nhanh chóng vươn tay ném khóa vàng vào Hạ Thiên Băng.
Hiệu quả dẫn điện của vàng vô cùng tốt, phần lớn sét đánh lên người Bách Hợp, mà một phần nhỏ còn lại liền lóe lên ánh lửa, đến lúc rơi xuống người Hạ Thiên Băng, bởi vì nàng ta đang mang thai, lúc này còn đang cầm súng ngắn chuẩn bị bắn Bách Hợp, nên tất nhiên hiện tại không tránh kịp, hơn nữa Thiên Lôi thế đi rào rạt, chớp mắt liền đánh mạnh xuống, một loạt hành động này chỉ diễn ra trong một ánh chớp mà thôi.
Hạ Thiên Băng chỉ kịp mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, còn chưa kịp phát ra tiếng thét chói tai, nàng ta vươn tay theo bản năng che lại bụng, lúc món trang sức bằng vàng kia đánh trúng nàng ta, trong chớp mắt nàng ta liền bị một tia sáng bao vây, tiếng ‘Ầm ầm’ vang lên, đây là Thiên Lôi sinh ra trong lúc độ kiếp lên Nguyên Anh kỳ, Hạ Thiên Băng đã không có không gian giúp đỡ, lúc này thực lực vừa mới đạt tới Kim Đan sơ kỳ, nơi nào có khả năng đối đầu với Thiên Lôi này, nàng ta còn chưa kịp phát ra tiếng, thì trong nháy mắt da thịt trên mặt và trên người đã bị sét đánh cháy đen, đám người xung quanh phát ra tiếng ‘A’ nhanh chóng tránh xa, rất sợ bị nàng ta liên lụy.
Nếu không phải Diệp Vị Ương từng cho nàng ta vài món pháp khí dùng để phòng thân, thì chỉ sợ Hạ Thiên Băng đã bị sét đánh chết ngay tại chỗ rồi.
Chỗ nàng ta đứng bị cháy đen, đợt Thiên Lôi này khiến cho Hạ Thiên Băng ăn đau khổ, nàng ta mất lực ngã xuống đất, cái bụng vốn nhô lên nhanh chóng xẹp xuống, mà dưới làn váy bị sét đánh cháy đen vẫn còn đốm lửa, lúc này nhanh chóng tuôn ra một vũng máu lớn.
“Băng Băng!” Trong tiếng vang ‘Ầm ầm’ của Thiên Lôi, lúc này tiếng hét thống khổ của Diệp Vị Ương mới vang lên, trong lòng Huyền Âm Tử giận dữ, lúc Bách Hợp ném đồ khi nãy, hắn cũng thấy rõ ràng, lúc trước Bách Hợp và Hạ Thiên Băng xác thực từng có hiềm khích, nhưng đây đến cùng cũng là hai tỷ muội, không biết có thâm cừu đại hận gì mà lẫn nhau đều đi đến loại tình trạng không chết không ngừng này, lần trước ở trên đỉnh Kiếm Phong đấu một trận liền thôi, nhưng hắn, bởi vì bị lão giả quở trách, đường đường là Chưởng môn, vậy mà mấy chục năm qua ở trong Vô Cực tông đều không ngẩng đầu được lên, uy tín suy giảm rất nhiều.
Vốn trong lòng Huyền Âm Tử đã vô cùng bất mãn, lúc này lại thấy Bách Hợp đang độ kiếp đối mặt với hiểm nguy vậy mà không biết bảo vệ bản thân, ngược lại còn hại Hạ Thiên Băng đến tình trạng như vậy, trong lòng lão ta rét run, cười lạnh hai tiếng: “Sư thúc quả thật có thủ đoạn cao, chẳng qua thực lực của sư thúc đã kinh người, chắc hẳn không cần sư điệt thủ hộ đâu.”
Bách Hợp bị một đợt Thiên Lôi bao vây, đây mới chỉ là đợt Thiên Lôi thứ tư, phía sau còn phải hứng thêm năm đợt nữa, nàng căn bản không có thời gian để ý tới lời nói tràn ngập tức giận của Huyền Âm Tử, Hạ Thiên Băng bị nàng thu thập, lúc này đã không còn năng lực ám toán nàng nữa, Bách Hợp tất nhiên yên tâm hơn lúc nãy không ít, không biết có phải lúc mình trở thành Long Vương đã từng chịu sét đánh quá nhiều hay không, mà những đợt Lôi kiếp này nhìn như khí thế hung mãnh, nhưng kỳ thật đánh trúng vào nàng cũng không khiến cho nàng khó chịu đựng như trong tưởng tượng của nàng, tuy vậy cũng vẫn vô cùng đau đớn, vết thương ngoài da chồng chất, nhưng kỳ thật thương thế đều không nặng.
“Băng Băng.” Diệp Vị Ương vẫn còn gọi, hắn ta móc ra một lượng lớn linh dược ở trong ngực nhét vào trong miệng Hạ Thiên Băng, vừa nãy Hạ Thiên Băng vốn nên bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng không biết có phải nàng ta mang thai hay không, mà phần lớn tổn thương đều do đứa con trong bụng nàng ta nhận lấy, bởi vậy con không thể giữ được, mặc dù nàng ta bị thương nặng, nhưng đến cùng vẫn giữ được tính mạng.
Diệp Vị Ương thúc giục pháp lực giúp Hạ Thiên Băng chữa thương, rất nhanh khuôn mặt vốn đã cháy đen của nàng ta đã khôi phục lại màu trắng như trước khi, Diệp Vị Ương nghiến răng nghiến lợi nhìn Bách Hợp đang trong trận Lôi kiếp, vẻ mặt âm trầm: “Sư phụ…”
“Không cần hoảng, lát nữa Lôi kiếp xong trời sẽ hạ Cam Lâm, đợi đến lúc đó Thiên Băng chỉ cần thu thập một chút Cam Lâm, có lợi cho nàng ấy.” Huyền Âm Tử chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh Hạ Thiên Băng, biểu tình trầm trọng: “Chỉ là đáng tiếc cho đứa con trong bụng Thiên Băng, nếu vi sư không đoán sai, thì đây là nhân vật tuyệt vời vạn năm khó được, cho nên Lôi kiếp mới có thể đánh nó mà không phải là lấy tính mạng của Thiên Băng.”
Tuy Lôi kiếp bị Bách Hợp dẫn tới Hạ Thiên Băng, nhưng nó vốn chính là đánh xuống tu tiên giả nghịch thiên vốn không nên tồn tại trên thế gian này, lúc này Hạ Thiên Băng không sao nhưng đứa con trong bụng thì lại chết mất rồi, liền chứng minh đứa con trong bụng nàng ta là nhân vật phong hoa tuyệt đại có thiên tư trác tuyệt trong thế hệ này, dù là ra đời cũng sẽ bị sét đánh, cho nên đứa bé mới có thể bị đánh chết, mà Hạ Thiên Băng thì lại giữ được tính mạng.
Tuy nói Hạ Thiên Băng có khả năng là thiên tài đơn linh căn ẩn trong truyền thuyết, nhưng lúc này Huyền Âm Tử lại không nhịn được sinh ra một loại ý niệm phải chi lúc nãy người chết là Hạ Thiên Băng, mà không phải là đứa con trong bụng nàng ta.
“Ai, kiếp số, kiếp số mà.” Huyền Âm Tử thở dài, dưới pháp lực thúc giục của Diệp Vị Ương, Hạ Thiên Băng từ từ tỉnh lại, nàng ta đầu tiên là khó khăn vươn tay sờ bụng mình, tiếp đó nước mắt liền đột nhiên chảy ra, Diệp Vị Ương thấy trong lòng càng đau thương, không ngừng an ủi nàng ta: “Con còn sẽ có, còn sẽ có…” Hạ Thiên Băng đờ đẫn chảy nước mắt không nói gì, trong mắt lại hiện lên oán hận.
Hình ảnh ân ái vô cùng của hai người này khiến cho Bách Hợp đang ở trong Lôi kiếp nổi giận dị thường, cánh cửa ải tâm ma vừa mới vượt qua kia, không biết có phải lúc này lại đúng là lúc tâm thần mình mệt mỏi hay không, mà một suy nghĩ vô hình cứ muốn chiếm cứ tâm trí nàng, một giọng nói giống như không phải của nàng bắt đầu vang lên trong đầu nàng, quan trọng nhất là, Bách Hợp đã cảm thấy linh hồn của mình bắt đầu lung lay giống như muốn chui ra khỏi cơ thể, rồi một cỗ ý niệm muốn có được Diệp Vị Ương chiếm cứ tâm trí nàng, Bách Hợp thầm kêu một tiếng không tốt, Thiên Lôi trên đỉnh đầu đột nhiên càng trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt của nàng giống như bắt đầu tan rã.
“Giết nàng ta, giết nàng ta…” Trong lòng giống như có một ý niệm điên cuồng đang hô ầm ĩ, Bách Hợp có một loại xúc động muốn lập tức bỏ qua việc chống đỡ Thiên Lôi, giết chết Hạ Thiên Băng, nhưng nàng cũng rõ ràng, nếu chính mình hành động thiếu suy nghĩ trong lúc này, nàng có thể sẽ thừa nhận Lôi kiếp thất bại, tất nhiên tiến giai Nguyên Anh kỳ cũng liền thất bại.
Chấp niệm của nguyên chủ vào lúc này vô cùng mãnh liệt, khiến cho Bách Hợp có một loại cảm giác giống như ý niệm của nguyên chủ sống lại đang tranh đoạt thân thể với nàng, Bách Hợp vừa dùng Tinh Thần lực khóa chặt chính mình vào linh đài để bảo trì sự tỉnh táo của chính mình, vừa bắt đầu khởi động thuật Luyện Thể Tinh Thần, dưới tình huống nhất tâm nhị dụng như tình cảnh hiện tại, nàng có khả năng không thể chịu đựng được mấy đạo Thiên Lôi phía sau, nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Một lượng linh khí lớn bởi vì cử động của nàng mà bị nàng dẫn vào trong cơ thể, sau khi kết Anh rồi làm tiếp động tác của thuật Luyện Thể Tinh Thần, hiệu quả tốt hơn lúc còn Kim Đan kỳ không biết bao nhiêu lần, Bách Hợp bị linh khí nồng đậm vây quanh, thậm chí linh khí xuất hiện dường như khiến cho Thiên Lôi vốn đánh nhanh xuống đều giống như chậm đi vài phần. Linh khí bao quanh người nàng tạo thành một cái áo giáp tựa như ngăn trở vô hình. Ba đạo Thiên Lôi cuối cùng đánh xuống, linh khí vốn nồng đậm trên người Bách Hợp đã bị đánh tản đi hết. Lúc tia sét thứ chín rơi xuống, Bách Hợp chỉ cảm thấy bên ngoài có thể mình giống như có một dòng điện đang chạy, không ngừng phá hỏng kết cấu trên thân thể nàng, hơn nữa có một vài tia sét lại càng giống như linh lực, tự động chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng, di chuyển theo gân mạch.