Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 469

Lúc Bách Hợp nghe nói như thế thì theo bản năng đưa tay vuốt cằm, cô còn chưa tiếp thu trí nhớ của thân thể này. Vì vậy động tác này thuần túy là bản năng cử động của nguyên chủ thôi. Nhưng khi Bách Hợp đưa tay mò thấy cái cằm thưa thớt hàm râu, thân thể lập tức cứng lại. Hình như lần này cô lại trở thành một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có râu.

Nghĩ đến kinh nghiệm trong một số ít nhiệm vụ mình phải trở thành đàn ông, lúc này sắc mặt Bách Hợp cũng đen hơn phân nửa, làm gì còn tâm trạng trả lời vấn đề của thiếu nữ kia. Cô theo bản năng sờ sờ ngực của mình, thấy một nơi thật bằng phẳng, cô lại đưa tay sờ cằm của mình, quả thật có một bộ râu dài. Một lần nữa cô lại trở thành đàn ông. Sau khi xác nhận xong điểm này, trong lòng Bách Hợp lại buồn bực nhiều hơn.

“A Hạ, ngươi không vui sao?”

Thiếu nữ có dung mạo thông thường kia sau khi nhìn thấy cử động của Bách Hợp, do dự một chút sau đó nhón chân lên, muốn sờ cái trán của Bách Hợp. Nhưng bởi vì thân thể không cao, thiếu nữ lập tức chu mỏ: “Nếu như A Hạ thấy thân thể khó chịu, ngươi có thể trở về nhà nằm một lát. Ta có bài tập cần làm, lát gặp mặt ngươi sau được không?”

Lúc này Bách Hợp đang khẩn cấp muốn tiếp thu kịch tình, lời của thiếu nữ đúng ý cô vì vậy liên tục gật đầu.  Thiếu nữ quần hồng thấy cô đáp ứng, kéo quần hướng cô chào một cái, sau đó thân hình nhẹ nhàng như con bướm vậy, xoay người chạy xa xa. Cỗ thân thể này lại theo bản năng vươn tay ra, giống như muốn tóm thiếu nữ vào lòng bàn tay vậy.

Cố nén suy nghĩ muốn gọi thiếu nữ trở lại, Bách Hợp nhìn bốn phía một cái. Thấy đây là một vườn hoa nhỏ hết sức tinh sảo, chung quanh cũng không có người ở. Nhưng cỗ thân thể này giống như trời sinh ngũ giác rất mạnh, có thể nghe được tiếng gió bốn phía, cùng tiếng nước chảy phía xa. Thậm chí, phía xa xa cũng không nhìn thấy bóng ai, nhưng cô lại có thể nghe được trong lỗ tai truyền tới tiếng người đi lại, thậm chí tiếng nói chuyện.

Lúc này bởi vì chưa tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, nên cô cũng không biết nhà của nguyên chủ ở chỗ nào. Vì vậy sau khi khóe mắt nhìn thấy một bụi tường vi,cô liền đi tới phía bụi hoa. Bụi tường vi kia lúc này đang nở rộ, phía dưới được người làm một chiếc xích đu nho nhỏ. Bụi hoa dày đặc ngăn thế giới này với bên ngoài, ngồi ở bên trong thì những người đi từ phía khác tới chắc chắn không nhìn ra được bên trong còn có người ở, so với vườn hoa liếc một cái là nhìn không sót chỗ nào mà nói thì đây có thể coi là một nơi cư trú bí ẩn.

Bách Hợp ngồi lên xích đu, dựa vào dây đu xong liền nhắm mắt lại.

Kịch tình cùng trí nhớ của nguyên chủ tràn vào đầu cô. May mắn Bách Hợp lần này không phải trở thành một lão già, nhưng bất hạnh là nàng lại trở thành một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn.

Câu chuyện bắt đầu trên người một cô nương trẻ tuổi của Lâm gia ở đại lục Phong Nhã. Lâm gia vốn là một thế gia Bá tước trung đẳng trong đại lục. Bản thân Lâm Kiều vốn là con gái ruột thứ hai của Bá tước phu nhân. Trước đây bởi vì nguyên nhân có con trai trưởng và con gái trưởng vô cùng xuất sắc. Con trai  trưởng lúc mười ba tuổi ở trên đấu khí biểu lộ ra thiên phú đặc biệt, từ rất sớm đã được một vị đại Kiếm tông của học viện Đế Quốc nhìn trúng, nhận làm đồ đệ, hiện nay mới mười năm tuổi đã lên đến kiếm sĩ trung cấp, có thể nói tương lai tươi sáng.

Mà trưởng nữ thì càng thêm ưu tú, đi theo một vị đại Ma đạo sĩ duy nhất của học viện Đế Quốc học ma pháp. Cũng bởi vì có hai đứa con cực kì xuất sắc, nên Lâm gia xuất thân bình thường lập tức thanh danh thăng tiến thật nhanh. Vợ chồng Bá tước càng thêm yêu thích hai người con này. So sánh với một đôi con cái mang lại vinh dự cho vợ chồng Bá tước mà nói thì đứa con gái ra đời ngay sau đó, Lâm Kiều lộ ra bình thường không có gì ưu tú. Nàng không có thiên phú đấu khí như đại ca, hôm nay đã trở thành kiếm sĩ trung cấp.Cũng không có khả năng ma pháp như của đại tỷ. Nàng ấy sinh ra bình thường không có gì ưu tú, dung mạo dáng dấp cũng không xuất chúng như ca ca, tỷ tỷ. Đã có trước một đôi trai gái tài giỏi, đối với một nữ nhi như vậy, vợ chồng Lâm gia khó tránh khỏi thất vọng.

Cho đến khi muội muội của nàng ấy ra đời, đứa trẻ nhỏ nhất mặc dù không có thiên phú như ca ca, tỷ tỷ, nhưng từ nhỏ đã hay gặp may, nữ nhi này thừa kế dáng ngoài xinh đẹp của vợ chồng Lâm gia, càng thu hút ánh mắt của Lâm phu nhân và Lâm lão gia. Vì vậy nữ nhi thứ hai càng bị quên lãng nhiều hơn, dưới tình huống như vậy, Lâm Kiều vừa tự ti lại có chút nhát gan mềm yếu. Đến năm bảy tuổi kia, sau một lần bị ngã, tính tình nàng ấy lại đột nhiên chuyển biến.

Nàng bắt đầu biết nấu rất nhiều thức ăn ngon thời đại này không có, thậm chí nàng ấy sẽ làm ra một loại thịt nướng đặc thù. Chỉ cần là thức ăn do nàng xử lý, liền trở lên đặc biệt đẹp mắt, ngon miệng. Cứ như thế, liền tự nhiên thu hút ánh mắt vợ chồng Lâm gia. Nàng nhận biết được một ít dược liệu đặc thù tên là “Nhân sâm”, loại dược liệu này ở thế gới này vốn không ai nhận ra được. Nàng ấy lại biết mang dược liệu đi ngâm thành rượu, một khi kiếm sĩ cùng các ma pháp sư uống xong thì đấu khí cùng với ma lực có thể lập tức gia tăng rất nhiều, thực lực cũng có thể nhanh chóng tích lũy.

Cũng bởi vì Lâm Kiều đột nhiên thay đổi, nàng  ấy vốn là một tiểu thư Lâm gia hèn mọn không ai biết, từ từ lại hấp dẫn chú ý của các ca ca, tỷ tỷ. Nàng sẽ làm ra một ít bánh ngọt người thời đại này không thể làm ra, vì vậy dụ được tiểu muội điêu ngoa bắt đầu cũng thích quấn lấy nàng. Sau khi phát hiện ra đứa con gái này thay đổi trở lên có giá trị,Lâm phu nhân chuẩn bị vun đắp tình cảm với con gái một phen. Lâm Kiều mặc dù không có thiên phú, không có khả năng như con trai, con gái trưởng xinh đẹp. Nhưng nàng ta lại có thể chế ra rượu nhân sâm đặc biệt có thể giúp gia tăng đấu khí trong cơ thể. Thiên phú này so với kiếm sĩ và ma pháp sư mà nói càng làm người ta yêu thích hơn. Lâm phu nhân thấy được tiền đồ rộng mở sau này của nữ nhi, liền dạy nàng các loại quy củ, lễ nghi của quý tộc.

Mà nguyên chủ Long Bách Hạ lại đến từ một thế giới khác, Thái tử của Long tộc bảo vệ  thế giới này khỏi Ma tộc trong vực sâu. Long Bách Hạ sau khi trưởng thành liền tiến vào xã hội loài người rèn  luyện. Hắn thích xã hôi loài người có lễ nghi, quy củ. Hơn nữa ở đây hắn gặp rất nhiều chuyện thú vị. Long Bách Hạ cứ nghĩ là mình ở lại thế giới loài người 10 năm sau đó trở về Long tộc nhận nghĩa  vụ của mình, ai ngờ, hắn lại gặp được khắc tinh trong mệnh của mình.

Trong thế giới này, Long tộc rất ít người. Tuy nói Long tộc thực lực cường đại, bất kể thân thể cường hãn hay khống chế ma pháp trời sinh thực lực đã cực cao, vượt xa tất cả các chủng tộc trên thê giới này. Nhưng cũng không phải là không có thiếu xót. Số lượng Long tộc  ngày một thấp xuống, tuy rằng mỗi con rồng đều có tuổi thọ dài, nhưng cách mấy trăm năm mới có một con mới ra đời, hơn nữa Long tộc đang cùng Ma tôc đối chiến, số lượng bị thương và chết rất nhiều. Vì vậy ở đây Long chỉ là một loại tồn tại trong truyền thuyết. Tuy nói khi dụ dỗ bọn trẻ con sẽ luôn có câu chuyện về Long kỵ sĩ uy phong, nhưng bây giờ trong cuộc sống chân chính, Rồng chỉ là một loại sinh vật trong truyền thuyết mà thôi. Một ít tự xưng là Long kỵ sĩ  cũng chỉ là một ít ma thú địa long mà Đế quốc bắt được thôi. Loại ma thú này thực lực tuy mạnh nhưng so với rồng chân chính thì chẳng qua chỉ giống như con kiến hôi.

Mới bắt đầu lúc Long Bách Hạ hóa thành người trong lúc vô tình cùng ông bà bên ngoại của Lâm Kiều quen biết, sau đó được giới thiệu đến phủ Bá tước dạy Lâm Kiều lễ nghi, quy củ và phong tục của đại lục này. Tuy nói Lâm Kiều ở phương điện khác có thiên phú hơn người, nhưng đối với một ít chuyện người bình thường thông thạo thì nàng ấy lại giống như không thể làm được. Mới bắt đầu Long Bách Hạ định coi nhiệm vụ này trở thành việc giết thời gian mà thôi. Long tộc có sinh mệnh rất dài và khô khan, loài người thì chỉ ngắn ngủi cả đời có mấy chục năm. Chỉ có Kiếm tông cùng Ma đạo sư sau khi tấn cấp cao thì tuổi thọ mới trở lên dài hơn một ít. Nhưng trong mắt Long tộc cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Tưởng rằng mình đáp ứng lời bằng hữu đi tới Lâm gia mấy năm sau khi hoàn thành mình có thể đi du lịch đại lục rồi trở về Long tộc gánh trách nhiệm của mình. Lại không ngờ rằng trong quá trình tiếp xúc hắn bắt đầu bị Lâm Kiều khác biệt so với tất cả các cô nương khác hấp dẫn. Hắn nhìn nàng từ từ lớn lên, nhìn nàng có lúc thông minh có lúc cổ quái, có lúc như một đứa trẻ ngây thơ, có lúc  lại giống như một lão nhân trải đời vậy, lộ ra vẻ mặt ngay cả hắn cũng cảm thấy thú vị. Hơn nữa cô nương này sẽ làm một ít điểm tâm chưa từng có của thế giới này, nàng sẽ nghĩ ra nhiều phương pháp nướng thịt mới. Nàng sẽ thêm một ít thứ có tên cổ quái vào, giống như “Hà tiêu” hoặc là “Gừng”, những thứ gia vị mà người của thế giới này chưa bao giờ nghe nói đến, sau đó khiến cho mùi thịt nướng càng thêm tuyệt vời. Long Bách Hạ sau đó đã cảm thấy mình hình như thích nàng.

Bắt đầu từ khi Lâm Kiều bảy tuổi, Long Bách Hạ hóa thân thành Bách Hạ lão sư, bảo vệ nàng mười năm. Mười năm có thể khiến cho một người nam nhân chăm sóc một thiếu nữ từ từ lớn lên. Trái tim thưởng thức thiếu nữ đã từ thích biến thành yêu. Mười năm bảo vệ đã khiến cho một con rồng tâm lạnh, vô tình thích một người con gái bình thường. Hắn bắt đầu yêu Lâm Kiều, lúc đầu ở bên nàng chỉ vì muốn hoàn thành lời nhờ cậy, sau đó hắn không thể rời khỏi nàng.

Hắn thích tất cả của Lâm Kiểu Kiều, cam nguyện lấy thân phận lão sư canh giữ bên người nàng, trợ giúp nàng, bảo vệ nàng. Lúc nàng gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên xuất hiện, lúc nàng cần, Long Bách Hạ luôn giúp nàng thực hiện.

Lâm Kiều bắt đầu từ một học sinh bình thường trong học viện Đế quốc phóng ra hào quang kì dị. Rượu sâm của nàng cũng giúp nàng ta rất nhiều thứ, mặc dù nàng không thể luyện tập đấu khí và ma pháp, nhưng nàng luôn có biểu hiện vượt ngoài dự đoán của mọi người ở một số mặt. Nàng ở phương diện luyện kim bày ra thành tựu khiến mọi người kiếp sợ, Đại sư luyện kim duy nhất của đế quốc kêu gào phải thu nàng làm đệ tử. Long Bách Hạ vì thành tựu của Lâm Kiều Kiều mà kiêu ngạo, cũng suy nghĩ đến lúc thổ lộ với nàng thì Long tộc lại truyên đến tin tức khẩn cấp, trong vực sâu Ma tộc có ma vật trốn vào đại lục. Trong tộc yêu cầu hắn phải lập tức quay về xử lí một số chuyện gấp.
Bình Luận (0)
Comment