Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 478

Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Bản thân ngã trên mặt đất, ngay cả ngẩng đầu đều không còn sức, Al có chút miễn cưỡng hắt hơi một cái, cố hết sức lắc lắc cái đầu rồng, bây giờ thực lực của nó đã bị tổn hại, không có cách nào nói ra long ngữ. Bởi vì từng câu long ngữ đều mang theo pháp thuật, trong cơ thể nó tựa hồ như dầu hết đèn tắt căn bản một chữ cũng không phát ra được.

Bách Hợp thở dài, xem nó vô lực hóa thành hình người, trong miệng nhẹ giọng niệm ra những từ ngữ cổ quái. Sau khi thăng cấp nàng mới có được long ngữ ma pháp mạnh nhất, đó chình là lời chúc phúc của Long thần. Lời chúc phúc của Long thần là Long thần ban cho một trong những long ngữ ma pháp sau khi thăng  cấp thần thánh trở lên của Hoàng Kim Cự Long. Mỗi một con rồng chỉ có thể sử dụng ba lần trong đời, nó làm cho ma pháp của Long tộc khôi phục lại ngay lập tức, bất kể cơ thể đang khô kiệt ma lực hay bị thương quá nặng, mặc kệ là một kẻ khác đọc Lời chúc phúc của Long thần. Chỉ cần Lời chúc phúc của Long thần phóng ra khi bản thể còn một hơi thở, ngay lập tức cảm nhận được Long thần chúc phúc, bản thân khôi phục lại như lúc ban đầu.

Sử dụng chú ngữ này cần ma pháp cường đại tương tác, căn bản Cự long bình thường không thể nào làm được. Bởi vậy chỉ có Cự Long thăng cấp từ thần thánh trở lên mới được truyền thừa Long ngữ ma pháp. Bách Hợp trong miệng niệm chú ngữ, đại lượng quang nguyên tố bắt đầu hội tụ lại ở bên cạnh Al, chân thân của Long Bách Hạ vốn chính là Cự Long Hoàng Kim, rồng vừa ra đời đã mang lực lượng Quang Minh. Quang Minh bản thân có thể xua tan hết thảy bóng tối cùng hắc ám. Lực lượng ma pháp này được Bách Hợp sử dụng uy lực càng tăng gấp bội. Al sau khi sử dụng Long ngữ ánh mắt vốn ảm đạm đã khôi phục lại thần thái, nhưng bất hạnh một điều là Lâm Kiều ở bên cạnh cũng lộ ra dáng vẻ hưởng thụ vô cùng, thậm chí còn thoáng thấy nàng ta đang ôm một thứ gì đó trong ngực. Ngay khoảnh khắc đó Bách Hợp cảm nhận được lực lượng tà ác truyền đến trên người Al, tìm theo ý thức thấy  được đó chính là ánh mắt của đồ vật Lâm Kiều đang ôm trong ngực nhìn sang.

“Đa tạ người, bằng hữu của ta.” Vừa mới còn là Cự Long sắp chết giờ lại phun ra tiếng người, thân hình của nó bắt đầu thu nhỏ lại, rất nhanh biến thành mộ người gầy trẻ tuổi cao ước chừng một mét chín, hai mắt lộ ra vẻ kích động, vô ý khoác tay lên vai Bách Hợp nói: “Bằng hữu của ta, ngươi thăng cấp, tộc trưởng có biết không?” Lúc này Al mặc một bộ quần áo màu đỏ. Sắc mặt tuy đã khôi phục lại vẻ mặt hồng nhuận phơn phớt, nhưng thân hình rõ ràng gấy hơn rất nhiều so với thân hình cường tráng trong trí nhớ của Long Bách Hạ. Bách Hợp vỗ lưng hắn: “Al, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Rất nhiều người xung quanh vừa chứng kiến con Cự Long hóa thành hình người đều vô thức lùi về phía sau một bước. Không ít binh sĩ biết rõ vô dụng nhưng vẫn đem tấm khiên chắn trước người mình. Trong sân rộng một mảnh đống bừa bộn, ngoại trừ cách đó không xa là Lâm Kiều đứng bên ngoài hai tay giống như đang ôm thứ gì đó quan trọng, cũng chỉ còn lại Bách Hợp với Al đứng. Lúc này nghe được câu hỏi của Bách Hợp liền lộ ra ánh mắt cười khổ, chần chừ một lúc, vô ý thức lắc đầu nói:

“ A Hạ. Không có gì, ta đã cùng Long tộc không còn quan hệ. Hôm nay trở thành một người hầu hèn mọn của nhân loại, đã không còn mặt mũi trở lại Long tôc, đến chết cũng không còn thể diện đi gặp Long thần,…” Biểu hiện lời nói lúc này đã có chút tuyệt vọng, trong mắt dần toát ra vài phần kiên nghị, lúc hắn nói đến nhân loại hèn mọn giống như là vì vi phạm khế ước mà bị cắn trả. Bản thân đôi má hồng nhuận phơn phớt trong nháy mắ trở nên có chút trắng bệch, hắn ho hai tiếng. Bách Hợp nghe không nổi, cười khổ.

Một con rồng cường tráng là vậy mà bây giờ lại bắt đầu nhu nhược như một nhân loại bình thường,… có thể thấy Al đã suy yếu đến tình trạng như thế nào, huống chi Bách Hợp không phải là người ngu, theo như Al nói nhân loại hèn mọn nghe ra được Al không hề có thiện cảm với Lâm Kiều. Trước khi dân gian truyền nói cái gì mà Cự Long hệ Hỏa yêu mến, ngưỡng mộ mỹ mạo của Lâm kiều và tài năng của nàng, cam nguyện ở lại trở thành nô bộc bên người nàng…, lúc này tự nhiên nghe đến đã trở thành truyện nói xằng bậy, nhưng vì cái gì mà Al lại không đem tình hình thực tế nói ra, Bách Hợp cảm thấy có chút cổ quoái.

“ Al, ta nghe nói ngươi yêu Lâm Kiều, bởi vậy nên mới chủ động trở thành nô bộc của nàng, chuyện này có thật không vậy?”

Vừa nghe Bách Hợp vừa hỏi như vậy giống như là bị lăng mạ làm nhục, Al suýt nữa nhảy dựng lên: “Ta yêu nàng? Mắt ta giống lang sói, dù coi như nàng ta có diện mạo xinh đẹp hấp dẫn, ngoại trừ bề ngoài nhìn ngon mắt thì còn có lực hấp dẫn gì?”

Lời này của Al được nói ra thập phần vang dội, lúc này vốn nghe Bách Hợp hỏi có phải hay không do Al yêu mến nàng mà trở thành nô bộc lại, làm cho Lâm Kiều cảm thấy gương mặt của mình đỏ bừng, trên mặt nàng lộ ra vài phần kiêu ngạo. Nhưng sau khi nghe thấy lời Al phản bác không chút do dự giống như một bạt tai đánh trên mặt nàng, bắt đầu hiểu ra…. ngay lập tức sắc mặt của nàng có chút khó coi.

Rồng và người là hai chủng tôc hoàn toàn khác biệt, Long tộc cao cao tại thượng được thần Sáng Thế ưu ái, không giống với nhân loại yếu ớt, nếu so sánh về sức mạnh như là đàn sói và cừu non. Lâm Kiều chỉ sợ sẽ là một con cừu, một con cừu cái đẹp nhất trong tộc, trong mắt đàn sói, ngoại trừ nàng ta là đồ ăn thì còn có chỗ nào nhìn ra được nàng có đẹp hay không? Trước kia thành tích của Lâm Kiều làm cho nhân loại có thói quen thần thoại hóa nàng, dùng rất nhiều ca từ ca ngợi về nàng. Căn bản không có ai nghĩ đến tính chân thật trong đó. Lúc này lại bị Al phản đối bác bỏ, quảng trường đế đô bởi vì động tĩnh bên này mà càng có nhiều người vây tới, ai cũng sửng sốt một chút, trên mặt lại trầm tư lộ ra thần sắc bán tín bán nghi.

“Al.” Lâm Kiều có chút thẹn quá hóa giận hét lên một tiếng, lúc này nàng đã cảm thấy thẹn, lại có chút phẫn nộ. Bản thân là Long tộc cao cao tại thượng bị nàng thu phục là việc chiếm được mười phần phong quang thể diện, là nô bộc của nàng nhưng lúc này lại bày ra bộ dáng không phục, điều này làm cho Lâm Kiều có chút sượng mặt. Nàng không khỏi nghĩ tới ở kiếp trước của nàng lời xưa của Nữ Đế từng nói qua đối với liệt mã khó thu phục, chỉ có dùng roi da làm nó sợ. Nếu liệt mã không phục liền dùng thiết trùy đánh đầu nó, nếu còn không phục thì liền lấy mạng nó. Đối với Lâm Kiều từng xuyên qua dị giới nữ nhân làm chủ thì nàng không phải cái loại khóc sướt mướt, lòng dạ nhu nhược của cô gái nhỏ. Long đối với nàng bây giờ đã sớm không còn tác dụng gì, đến hiện tại đã sớm không có biện pháp giúp mình, sở dĩ nàng luôn không vứt bỏ là bởi vì nghĩ đến hắn không có chỗ nào để về. Nếu biết hắn sẽ là trở ngại cho mình liền giống như lời của Nữ Đế kia quyết đoán một chút mới đúng.

Thấy Lâm Kiều hét lớn làm cho trái tim của Al vô ý thức mà run sợ cả người, không biết có phải nguyên nhân do hiệu ứng của khế ước mà trong lòng của Al thì Lâm Kiều thập phần khủng bố. Bách Hợp thấy lại thở dài, xác định Al cũng không giống như trong truyền thuyết yêu Lâm Kiều, lại tiếp tục nói ra mấy lời khách khí:

“Cái kia ngươi đã không phải yêu Lâm Kiều, cũng không thích nàng vậy tại sao lại nguyện ý tiếp nhận khế ước, trở thành người hầu? Lúc nào thì Long tộc lại vì nhân loại nguyện ý trở thành tôi tớ.”

Al thân là Long tộc, hơn nữa tính cách đơn thuần lại sống quanh năm trên đảo rồng chưa bao giờ cùng nhân loại tiếp xúc sinh hoạt mà nói, sợ là cho dù sống ngàn vạn năm cũng không thể vượt qua được sự tính toán của con người. Al là hỏa long, tính tình rất nóng nảy, lúc này nghe Bách Hợp nói thế hắn cảm thấy như nhận lấy vũ nhục, suýt nữa thì nhảy dựng lên:

“Lúc trước ta theo lệnh của tộc trưởng xuống núi tìm ngươi, nhưng mà ta đi khắp đại lục mà không tìm được. Tại rừng Đế Quốc lại phát hiện ra khi tức của ngươi, ta men theo khí tức của ngươi đi tới Lâm gia. Ta thấy Lâm Kiều đang cầm một mảnh vảy rồng của ngươi, ta hỏi nàng từ đâu có được,,,” Al vừa nói vừa xúc động, nói toàn bộ lúc trước làm thế nào mà tiến vào đai lục, gặp gỡ Lâm Kiều như thế nào đều nói hết một lượt.

Lâm Kiều ban đầu phát hiện Bách Hợp biếtma pháp, hơn nữa lúc đột nhiêu rời đi trong nội tâm liều sinh ra ý nghĩ Bách Hợp là cao thủ lánh đời. Lúc trước nàng thấy Bách Hợp rời đi vội vàng liền nghĩ có khả năng nàng để lại vật phẩm ma pháp trân quý, Bởi vậy nàng ta cuống quýt trở lại phòng Long Bách Hạ đã ở lúc trước tìm kiếm. Không biết có phải nội dung vở kịch đã định sớm vận mệnh của Long Bách Hạ cùng Lâm Kiêu về sau có sự dây dưa không rõ. Lúc trước Long Bách Hạ còn chưa có rời đảo đã từng ở sâu trong lãnh địa của ma tộc chiến đầu với ma tộc, lúc đó bị một trảo của ma tộc làm bị thương mà rơi xuống một mảnh vảy rồng. Đối với Long tộc mà nói nanh vuốt và vảy của Cự Long hiển nhiên chính là đồ của mình, Long tộc cho rằng lá rụng về cội thân thể nhất định phải nguyên vẹn, bởi vậy Long Bách Hạ lao thẳng đến chỗ lân phiến của mình.

Thứ này đối với Long Bách Hạ mà nói không có gì đáng dùng, tuy nhiên bên trong còn sót lại một ít của Hoàng Kim Cự Long chi lực, nhưng cũng không nhiều. Thế nhưng đối với phàm nhân mà nói thì đây là một kiện bảo bối rồi, đừng nói đến bên trong Cự Long chi lực có thể chấn nhiếp ma thú khác, nếu như tìm được đai sư chế đồ thành môt bộ hộ tâm bảo giáp cũng dư dùng. Lúc ấy Lâm Kiều tìm thấy được đồ tốt như vậy bên trong túi vật phẩm của Long Bách Hạ thì mừng rỡ như điên, nàng phát hiện sau khi mỗi ngày cầm kiện bảo bối này có thể cảm ứng được rõ ràng ma lực nguyên tố xung quanh rồi. Sở dĩ ma pháp của Lâm Kiều thấp là do ma pháp lực lượng tác động xung quanh nàng không đủ, nguyên nhân độ cảm ứng thấp. Nàng còn tưởng rằng từ nay về sau mình đã có được khối vảy rồng này thì có thể từ phế vật biến thành thiên tài, không nghĩ tới vận may không chỉ có như vậy mà thôi. Có một người thanh niên cường tráng có mái tóc đỏ tự xưng là Al tới tận cửa nói muốn tìm người tên Long Bách Hạ.

Kỳ thật Long Bách Hạ đã ra đi, nhưng hết lần này tới lần khác Al lại nói ở chỗ này thấy khí tức của hắn, Lâm Kiều linh quáng lóe lên nhớ tới Long Bách Hạ đã để lại một khối vảy rồng. Ngược lại nàng ta lại nhìn trúng Al bề ngoài nhìn cực kỳ nguy hiểm nhưng đầu óc đơn giản có chỗ thiếu hụt dễ bị lừa gạt, liền sáng tác một câu chuyện Long Bách Hạ gặp phải tình huống hết sức nguy hiểm. Lúc ấy nàng đã từng nghĩ đến Al dựa vào mùi để xác định rõ có hay không Bách Hợp rồi ly khai, nàng lại nghĩ tới tấm vảy rồng liền cam đảm nghĩ tới Al cũng không phải là loài người. Nàng nhớ tới trong lúc mình vô tình xuyên việt tới thế giới này để hiểu rõ phong tục đã đọc du ký các loại…, không biết đã từng có quyển sách ở đâu có nói nếu đối mặt với sinh vật không phải loài người, có thể đem chúng ký kết khế ước với mình trở thành tôi tớ.
Bình Luận (0)
Comment