Edit: Vân NhiBeta: SakuraHiện tại vận khí của mọi người không hề tốt như trước đây, đội hộ vệ đã vây quanh phòng triển lãm tranh lại, Bách Hợp cùng bọn người bị bắt tiến vào trong nhà lao, mấy người vừa chen chúc vừa oán trách lẫn nhau đi vào nhà lao, Bách Hợp biết được chính mình phải ngồi trong nhà lao này mười ngày, cô cúi mặt một lần nữa đưa ra quyết định trong lòng nhất định phải cùng đám người này đường ai nấy đi.
Sau một hồi tranh cãi, Dung Thư Cẩn mới sửa sang lại tóc: “A Chiêu không có ở đây?”
“…” Vừa mới chỉ lo trốn, chỗ nào còn có thể nhớ tới Nguyệt Thượng Chiêu có cùng tới hay không, mọi người cũng cảm thấy bực mình, sớm biết bị ngồi tù như vậy không bằng kéo hắn đi cùng, nhưng lúc đấy Nguyệt Thượng Chiêu được mọi người hâm mộ thì đang khóc thầm trong lòng.
Thời gian ở trong tù đối với người khác mà nói là rất gian nan, thế nhưng mà đối với Bách Hợp cùng người của tiểu đội lính dánh thuê thì không có gì đáng nói, ngược lại là hạnh phúc, đầu tiên quan trọng nhất là trong người bọn họ không có tiền, lúc này vào tù lại có cơm ăn miễn phí, tiếp theo là dù trong tù không tốt, nhưng tốt hơn ở trong cái lồng sắt kia nhiều. Tuy nhiên trong lao có người biết rõ bọn họ là bởi vì làm chứng nhận giả để tiến vào nhà giam này, cũng rất khinh bỉ bọn họ, nhưng mấy người Dung Thư Cẩn da mặt dày đối với ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh cùng những lời nói xem thường còn có thể đả kích lại: “Ta làm chứng nhận giả thì sao, quang minh chính đại như các ngươi làm sao cũng vào trong nhà lao này?”
Lời nói của hắn làm mọi người xung quanh không phản bác được, nhưng đồng dạng tình trạng của những người trong lao cũng không được tốt, bị một đám bạn tù cô lập rồi.
Trong hoàn cảnh như vậy Bách Hợp đã từng vô cùng hối tiếc, tại sao ban đầu mình lại muốn đứng ở trước cửa tiệm Ma Tinh, hơn nữa còn thêm một khoản nợ khổng lồ. Cuối cùng vì trả nợ mà tuỳ tiện cùng đám người này hợp thành một đội, thời gian mười ngày cũng trôi qua rất nhanh, mấy tên cai ngục sớm ngứa mắt đám người này, Bách Hợp cảm thấy có chút ngại khi bị đám hộ vệ quân tống ra nhà giam, Dung Thư Cẩn còn làm bộ lưu luyến không rời, sờ vào ven tường nhà giam:
“Ai, thật không nỡ”.Nơi này có ăn có uống, hơn nữa thức ăn còn không kém, đại lao này mấy năm này đã được sửa chữa qua, trước kia cũng bởi vì hoàn cảnh không tốt nên từng bị dân chúng trong thành Lam Á đế quốc trách cứ. So với lồng sắt quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất.
Dung Thư Cẩn vừa dứt lời, vẻ mặt của hộ vệ kia bộ dáng lông mày cũng dựng lên:
“Van cầu các ngươi đi nhanh đi, cơm ở đây cũng không có nhiều cho các ngươi ăn, người ở lại chỗ này mười năm e rằng còn không nói nhiều bằng các ngươi ở mười ngày”
“…” Bách Hợp nghe được mấy câu này chỉ yên lặng kéo cái bịt xuống che mặt mình.
Sau một thời gian ở trong nhà giam một lần nữa lại nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Bên ngoài bốn phía đều là một không khí vui sướng. Lúc này cũng không phải là ngày lễ gì, cũng không phải có tiệc ăn mừng, mấy người lúc này cũng không nghĩ ra được cái gì, vì tò mò Dung Thư Nghiên chặn một tên lính đánh thuê lại. Sau một hồi tra hỏi, khoé mắt nàng run rẩy chạy trở về: “Nguyệt Thượng Chiêu vs Caroline sắp thành thân rồi”
“…” Tuy nói lúc này nhiệm vụ chính là muốn phá hư hôn sự của Caroline và Wilton, nhưng hiện tại sự việc tiến triển thật sự quá nhanh, trong lúc mọi người đang ở trong nhà giam thì Nguyệt Thượng Chiêu đã đem mọi việc hoàn thành, để cho mọi người không ai nói được lời nào.
Dung Thư Cẩn đang buồn phiền thì vui vẻ được ngay: “Như vậy, có phải hay không xem như nhiệm vụ đã hoàn thành”
“Nếu như không có Nguyệt Thượng Chiêu, một ngàn kim tệ bốn người chúng ta chia đều, mỗi người được 250 kim tệ”. Vẻ mặt của Dung Thư Nghiên cũng vui mừng, vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói âm u lạnh lùng vang lên: “ Ta biết ngay các ngươi sẽ làm như vậy mà.”
Nghe thấy giọng nói kia, mấy người cuống quýt xoay đầu lại, liền thấy lúc này Nguyệt Thượng Chiêu trên đầu mang một khăn lụa màu sắc sặc sỡ, che hết khuôn mặt lại, khăn che mặt bị hắn lấy xuống, khuôn mặt hắn giờ đây liền ngay cả mẹ ruột chỉ sợ đều không nhận ra hắn, con mắt chứa vẻ tức giận nhìn mọi người: “Đi nhanh lên, nhận kim tệ trước rồi ra khỏi thành…”
Nếu như không phải nghe được là giọng nói của hắn, mọi người chỉ sợ thật sự không nhận ra hắn, lúc này chứng kiến Nguyệt Thượng Chiêu điều đầu tiên Bách Hợp nghĩ đến là:
“Nhìn ngươi như vậy là tính muốn đào hôn hả? Nhiệm vụ của chúng ta xem như còn có thể hoàn thành sao?”
Hai anh em nhà Dung gia có chút khẩn trương, Nguyệt Thượng Chiêu đem mặt làm bẩn, không biết từ chỗ nào lấy ra mắt kính đeo lên: “Bây giờ Caroline chưa có phát hiện ra ta mất tích, lĩnh kim tệ chúng ta sẽ rời đi.”
Vết bẩn cũng không thể che giấu khóe mắt đang run rẩy của Nguyệt Thượng Chiêu, giọng nói của hắn không giấu nổi sự bối rối dù đã cố gắng trấn định, Bách Hợp lúc này không chấp hắn nhiều lời, cuống quýt chạy tới công hội lính đánh thuê, lần này nhiệm vụ tiểu đội coi như hoàn thành, chẳng qua công hội lính đánh thuê cầm kim tệ lúc trả tiền không phải 1000 kim tệ, mà chỉ đưa mấy người 900 kim tệ, tiểu đội lính đánh thuê phẫn nộ vây quanh thiếu nữ tiếp tân muốn một lý do thuyết phục, thiếu nữ hừ lạnh một tiếng:
“Các ngươi không giữ đúng chữ tín, trong lúc làm nhiệm vụ lại ngồi tù, làm cho tổ chức công hội lính đánh thuê bị xấu mặt, bởi vậy theo quy củ, phải khấu trừ 100 kim tệ xem như đền bù danh dự bị tổn thất”.
Lời nói vừa rồi làm mọi người ngậm miệng không nói được gì, Bách Hơp nhìn lại một chút nhiệm vụ còn lại, nhiệm vụ đơn giản như phá hư hôn sự của người khác lấy tiền công đã không có, còn lại một ít việc nhỏ tiền thưởng ít, nhiệm vụ nhiều tiền là giết ma thú cấp thấp, cũng may lúc này mọi ng phần tiền ra, coi như là tạm thời không lo ăn luống, bởi vậy không có ý định nhận nhiệm vụ, tạm thời tránh sang một bên.
Nguyệt Thượng Chiêu rất sợ chính mình bị Caroline tìm được, nên đề nghị tạm thời rời khỏi thủ đô của Lam Á để tránh nạn, nhưng Bách Hợp nghĩ đến món nợ của chính mình không chút do dự từ chối yêu cầu này, cũng lần nữa ra lời đề nghị giải tán:
“Về sau mọi người đường ai nấy đi, đừng liên lạc với nhau nữa”
Tất cả mọi người đều không để ý đến lời cô nói, gân xanh trên trán Bách Hợp nổi lên, một lần nữa muốn nói rõ quyết tâm muốn đội giải tán hơn nữa là dùng hành động ngay lúc này để thể hiện, nhiệm vụ của công hội lính đánh thuê bỗng nhiên ngay lúc này lại phát ra ánh sáng, mọi người vô ý thức quay đầu lại, liền nhìn thấy nhiệm vụ cấp độ S thường ngày vẫn ở đó lúc này sáng lên biểu hiện nhiệm vụ ngọn đèn, vậy mà lúc này ngọn đèn biến thành màu tím óng ánh sáng long lanh, vậy thì cho thấy đây không chỉ là xuất hiện một nhiệm vụ siêu cấp khó khắn, hơn nữa thù lao cùng bình thường sáng lên ánh đèn màu đỏ so với bình thường không phải cùng một cấp bậc.
Dù rất nhều lính đánh thuê biết rõ thực lực của mình căn bản không tiếp nhận được nhiệm vụ lần này, nhưng cũng nhịn được mà ngước đầu nhìn.
“Nhiệm vụ có độ khó cấp độ S xuất hiện. Thù lao cho nhiệm vụ lần này lên đến 20 vạn kim tệ!” Thiếu nữ trước quầy phục vụ mặc trang phục thuỷ thủ váy ngắn lúc này kích động xuýt chút nữa hét lên, Bách Hợp nghe đến 20 vạn kim tệ cũng vô thức đem lời nói muốn giải tán mà nuốt trở về.
“Chủ nhân nổi tiếng của thương nhân nổi tiếng tiểu thư Caroline vừa mới công bố nhiệm vụ mới, tìm kiếm vị hôn phu bị mất tích, nếu có bị nào dũng sĩ tìm được vị hôn phu của nàng trở về, tiểu thư Caroline nguyện ý dùng 20 vạn kim tệ để tạ ơn!”
“…” Lời nói vừa mới nói ra, ánh mắt của Bách Hợp nheo lại mang theo vẻ nguy hiểm nhìn về phía Nguyệt Thượng Chiêu, làm hắn sởn hết cả gai ốc.
“Ta sẽ không trở về đấy, ta chết cũng sẽ không trở về đấy!” Nguyệt Thượng Chiêu bị một đám đồng bọn nhìn thì lui vào trong một góc, nhìn giống như thiếu nữ yếu đuối bị hãm hại: Ta tình nguyện chết đi. Cũng sẽ không lấy nàng ta!”
Hắn vừa nói xong, Thiên Phong nhất Lang vẫn đang giữ im lặng bỗng nhiên nhấc áo bào rộng thùng thình của mình lên, Bách Hợp rất sợ chính mình nhìn thấy đồ vật gì đó không nên thấy nên khi nhìn thấy hắn túm quần thì theo bản năng quay mặt đi. Lại nghe thấy một tiếng “BOANG…” Trong tay anh ta cầm một thanh cổ kiếm phát ra âm thanh “vù vù.
“Nếu thế thì ngươi hãy đi chết đi”.Thiên Phong Nhất Lang nắm một thanh trường kiếm trong tay, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ Nguyệt Thượng Chiêu, nghĩ nghĩ lại quay đầu hỏi một câu: “Nếu như tìm kiếm được thi thể vị hôn phu vậy thù lao là bao nhiêu?”
“…” Công hội lính đánh thuê mọi người đều không trả lời được vấn đề này, không nghĩ tới chính mình chết đi thi thể cũng có thể bị đem bán, Nguyệt Thượng Chiêu nuốt nước mắt lại liếc mắt trừng Thiên Phong Nhất Lang. “Ta chỉ là tuỳ tiện nói, cũng không phải là thật sự muốn chết”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi chết, một là ta mang ngươi trở về đổi lấy 20 vạn kim tệ, còn lại chính ngươi nghĩ biện pháp trốn đi.” Thiên Phong Nhất Lang chầm chậm thu trường kiếm về, Nguyệt Thượng Chiêu bị lời nói của hắn làm cho nghẹn thật lâu cũng không nói ra lời.
Cuối cùng kết quả thảo luận là mọi người nhất trí yêu cầu để Nguyệt Thượng Chiêu hy sinh, Bách Hợp nghĩ tới một phần của 20 vạn kim tệ, mình trả được hết nợ thì nhiệt tình hơn, cũng không nhắc lại yêu cầu muốn giải tán lúc trước, bắt đầu đến khuyên bảo Nguyệt Thượng Chiêu.
“Tiểu Hợp không phải muốn giải tán rồi hả?”
Thiên Phong Nhất Lang cúi thấp đầu, giống như cười mà không cười liếc nhìn Bách Hợp, Bách Hợp kiên định lắc đầu: “Thề cùng mọi người tồn vong!” Lúc này vì lợi ích trước mắt mà không để ý đến lời nói này….,trong thời gian kế tiếp lại để cho Bách Hợp hối hận đến đau lòng.
Mặc dù Nguyệt Thượng Chiêu không muốn nhưng không thể không tuân theo, nhưng hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nhìn trường kiếm trên người Thiên Phong Nhất Lang, cuối cùng hắn vẫn bị trói đưa về chỗ Caroline, mọi người cầm tinh tạp bên trong có 20 vạn kim tệ, mọi người vừa cười lại sớm quên mất khuôn mặt khóc tang của Nguyệt Thượng Chiêu bị đưa về nhà của Caroline.
Trước đến khách điếm ma tinh thanh toán một vạn thiếu nợ xong, Bách Hợp nhìn giấy nợ do chính mình ký tên dần dần biến mất thì trong lòng mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Tưởng rằng lần này bán đi Nguyệt Thượng Chiêu có được 20 vạn thì đám người có thể sống thoải mái một thời gian dài không cần làm nhiệm vu nữa, ai ngờ Nguyệt Thượng Chiêu có bản lĩnh, lúc Bách Hợp giao người vừa mới nhận được thù lao không bao lâu, hắn lại một lần nữa trốn thoát, hơn nữa không biết dùng phương pháp xử lý gì tìm được đám người Bách Hợp, lúc này Caroline có ngốc cũng phát hiện đám người này cùng một nhóm rồi, bởi vậy nàng ta lại công bố nhiệm vụ, lúc này thù lao của nhiêm vụ đã lên đến 50 vạn kim tệ, chẳng qua không phải tìm Nguyệt Thượng Chiêu về mà là đuổi giết tiểu đội lính đánh thuê!
Từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ lính đánh thuê, lại đến bị một đám lính đánh thuê đuổi giết, Bách Hợp cùng mấy người chạy trốn trải qua nhiều nguy hiểm, cầm tiền còn chưa kịp hưởng thụ đã bị đuổi giết, tiểu đội trong ngoài trừ Bách Hợp có thực lực của một tiểu kiếm sư thì mấy người còn lại căn bản chính là phế vật, ngoài trừ chạy trốn từ nay về sau không còn có tác dụng khác, lúc phát hiện cái gọi là đuổi giết tiểu đội lính đánh thuê lại nhẹ nhàng như vậy, thù lao lại phong phú kinh người, số lượng người đuổi giết tiểu đội mỗi ngày đều gia tăng, cuối cùng một đoàn người không thể không bắt đầu vượt biên đế quốc Lam Á.