Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 577

Về đến nhà, Bách Hợp tắm rửa một cái, thay đổi quần áo lần nữa, mái tóc dài trơn mượt vốn đang buông được cô buột lên. Vốn dĩ nguyên chủ xin nghỉ ngày hôm nay, Bách Hợp định buổi chiều tới công ty. Lúc này không biết có phải vì thân thể này bị tiêm quá liều thuốc hay không, cho dù cô từng luyện hai lần Tinh thần Luyện Thể Thuật nhưng vẫn rất mệt mỏi. Bách Hợp nghĩ nghĩ dứt khoát không đi làm nữa, cô ra ngoài đi dạo, đi tới tiệm thuốc Đông y mua chút dược liệu đơn giản, về đến nhà lại lên mạng đặt mua một ít mực đỏ và lá bùa các loại, bản thân ngủ ở nhà cả buổi.

Một giấc này không thể nào ngủ ngon nổi. Bách Hợp cũng có thể cảm thấy sau khi mình rời giường, cảm giác mỏi mệt không giảm không biến mất, trái lại hình như nặng hơn. Cả người không có tinh thần, cái cảm giác tâm hoảng ý loạn lại xông lên đầu, một trận râm ran dường như tản ra từ bên trong khiến cô hận không thể đập mạnh người lên tường vài cái. Trong miệng không ngừng tiết ra nước bọt, trong dạ dày lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, Bách Hợp nôn ọe hai tiếng. Thời kì sau khi nguyên chủ trong nội dung vở kịch lên cơn nghiện giống cảm giác lúc này như đúc. Đêm qua Bộ Quân Hoàn lại để cho người tiêm một lượng thuốc lớn cho cô, chính là lần đầu tiên Đồng Bách Hợp tiếp nhận những thứ này, thân thể căn bản không chịu được, hơn nữa lại trực tiếp tiêm tĩnh mạch, hiệu quả tăng gấp trăm lần. Bách Hợp nguyền rủa vài tiếng trong lòng, co người lại, dùng sức cắn chặt hàm răng, cũng không biết qua bao lâu, sau khi vượt qua cái cảm giác giày vò con người kia thì Bách Hợp mới đứng lên.

Trái tim nhảy lên cực kỳ mãnh liệt, ngủ cả buổi lại vẫn thao thức, Bách Hợp quyết định không ngủ nữa, cô lấy dược liệu ban ngày mua được ra, phòng nguyên chủ thuê là phòng ở tầng một của một tiểu khu cũ đang chờ phá bỏ di dời tới nơi khác ở trong nội thành. Tiểu khu cũng không có thang máy, sau khi thủ đô liên tiếp quy hoạch, phiến phòng ở cũ cũng đang chờ quy hoạch, dân cư xung quanh cũng đã sớm chuyển đi, chỉ còn chờ phá bỏ và dời đi nơi khác. Nguyên chủ cũng không có nhiều tiền, cô ấy đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng không để ý, trái lại một lòng dốc sức báo thù, bởi vậy nhóm cô gái trẻ tuổi bọn họ đều không chịu tiêu phí vào loại phòng ở này, cô ấy lại vẫn ở đây, giá cả hợp lý, hơn nữa lúc trước chủ thuê nhà về quê đều không muốn mang gì đi, tất cả đều giữ lại, có thể bởi vì người dân xung quanh thưa thớt, hoàn cảnh không chỉ không quá an toàn, rắn, côn trùng, chuột, kiến dưới đất cũng không ít.

Vốn dĩ trong nội dung vở kịch, nguyên chủ trả cái giá lớn là thân thể thành công dựa vào Bộ Quân Hoàn, mấy ngày sau Bộ Quân Hoàn tặng cô ấy một căn biệt thự, cô ấy mới thành công dời xa nơi đây. Nhưng đối với Bách Hợp mà nói, ở tại căn phòng cũ như vậy không còn gì tốt hơn, thứ nhất là yên tĩnh che dấu tai mắt người khác, thứ hai là những phòng ở cũ này vì âm u ẩm ướt, rắn, côn trùng, chuột, kiến không ít, mới dễ dàng để cô điều chế cổ trùng. Dược liệu buổi chiều cô mua được có thể hấp dẫn cổ trùng, nhân lúc sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, Bách Hợp đã chế dược liệu làm nhiều lần, xếp những thứ này vào những bình muối chua lúc trước trống không, chia ra bày trong tất cả các phòng hẻo lánh trong tiểu khu cũ.

Mực đỏ lá bùa mua trên mạng còn chưa về hàng, thời gian còn lại Bách Hợp cũng không ngủ tiếp. Hậu quả của tiêm tĩnh mạch cực kỳ mãnh liệt, thân thể cô tùy thời rơi vào trạng thái hưng phấn, dù cô ngủ được nhiều hơn nữa, thật ra căn bản đều không chống đỡ nổi, trái lại người sẽ càng ngày càng mệt mỏi, luôn luôn lặp lại động tác của Tinh thần Luyện Thể Thuật, thời gian dần trôi qua, lúc linh lực trong cơ thể bắt đầu ngừng lại, cái loại cảm giác khi độc phát tác không còn xuất hiện thì đã qua một đêm.

Trong những cái bình hôm qua đặt ở khắp nơi trong phòng, những con côn trùng nhỏ chật ních đông đúc được thả trong bình lúc này không hề nhúc nhích. Bách Hợp thả dược liệu vào, lại lấy kim đâm rách ngón tay mình nhỏ máu vào trong bình, ngay lúc đó bỗng nhiên những con côn trùng này như nhận lấy kích thích, bắt đầu hung hăng công kích những con côn trùng khác. Lúc này Bách Hợp dọn dẹp gọn gàng ra khỏi phòng. Vì bên này là khu nội thành cũ, cách nơi Bách Hợp đi làm cũng không gần, hơn nữa rất nhiều người đã dọn đi khỏi khu nhà cũ, do không có quản lý nên đỗ xe không thu phí, để đi làm thuận tiện, Đồng Bách Hợp vay tiền mua một cỗ hai tay màu đỏ giáp xác trùng. Lúc Bách Hợp lái xe đi ra ngoài, thời gian còn sớm, tình trạng kẹt xe trên đường không nghiêm trọng lắm, khắp nơi loáng thoáng có thể thấy có nhóm người mang theo bữa sáng vội vàng đi làm.

‘Ting’, một tiếng thông báo tin nhắn vang lên, đúng lúc chiếc xe màu bạc đằng trước vượt qua đèn giao thông, Bách Hợp thoáng chốc giẫm phanh, ngừng xe lại. Cô còn chưa liếc mắt nhìn về xe phía trước, trong lúc đó hình như đằng trước đụng phải người, ‘Bịch’ một tiếng, tiếng kêu của một bà lão vang lên.

“Đụng người rồi!” Cả đám người chờ qua đường trước đèn xanh đèn đỏ chứng kiến cảnh ấy cũng không khỏi hét lên. Trong mắt Bách Hợp lộ ra vài phần lạnh nhạt, cô cảm thấy lúc mình dừng xe không hề đụng người, mà là dừng hẳn sau đó mới có người đập lên xe cô, dù trong lúc đó chênh lệch thời gian rất nhỏ chỉ có vài tích tắc, đối với những người khác mà nói có lẽ không cảm thấy chút thời gian khác biệt, nhưng Bách Hợp lại rất dễ dàng phân biệt được. Cô ngồi ở trong xe còn chưa kịp tháo dây an toàn, một bàn tay vừa dài lại nhọn đeo vòng tay xanh biếc đã đập lên xe cô. Sau khi cái tay kia gõ hai tiếng ‘Cộc cộc’, một khuôn mặt mới cúi xuống, ánh mắt đúng lúc đối diện với Bách Hợp ở trong xe, chủ nhân của cái tay kia ngoắc ngoắc ngón tay với Bách Hợp, ra hiệu cô đi ra.

Tuy lúc này coi như sớm, nhưng là thời gian cao điểm để đi làm, xe phía sau thấy phía trước xảy ra chuyện, không ít người kêu than, bắt đầu ra sức bấm còi. Lúc Bách Hợp thấy rõ khuôn mặt này, bên khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, người mà trong nội dung vở kịch, do Đồng Bách Hợp khiến đám người Đỗ Hạ Duệ rơi vào bước đường cùng mới vì em trai mà xuất hiện Đỗ Hạ Minh, lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này, vậy mà lần này trời đưa đất đẩy làm sao lại sớm bị cô gặp được. May mà bây giờ xe đang đỗ bên cạnh lề đường chỗ đèn xanh đèn đỏ, bởi vậy cô cũng không tính là cản đường người khác, đám người vây quanh phía trước đang phẫn nộ hiển nhiên cũng không có ý cho cô lái xe qua.

Trong nháy mắt, có lẽ Đỗ Hạ Minh thấy Bách Hợp không định lập tức tháo dây an toàn ra xuống xe, khuôn mặt vốn đang tái nhợt của cô ta bỗng căng ra đến mức đỏ bừng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, một bộ dạng chuẩn bị đánh người. Trong nội dung vở kịch, lúc Đồng Bách Hợp gặp Đỗ Hạ Minh đã là nửa năm sau, khi ấy nhà họ Đỗ vì bị Đồng Bách Hợp lợi dụng thế lực của Bộ Quân Hoàn mà suýt nữa phá sản. Em trai Đỗ Hạ Minh là Đỗ Hạ Duệ vì bị gài bẫy nên thiếu một khoản nợ lớn, nhà họ Đỗ còn không xuất hiện, Đỗ Hạ Duệ nhân cơ hội lợi dụng chức vụ, suýt nữa xuất sắc chuyển dịch một khoản công quỹ dưới danh nghĩa công ty, bị Đồng Bách Hợp bắt được. Lúc mấy tên thuộc hạ Bộ Quân Hoàn cho mượn chuẩn bị chém hai tay Đỗ Hạ Duệ, Đỗ Hạ Minh vì bảo vệ em trai mà ra mặt, đã tìm được Bộ Quân Hoàn, vì người này đột nhiên xuất hiện, kế hoạch báo thù của Đồng Bách Hợp bởi vậy mà hủy hoại trong chốc lát.

“Có việc?” Nhớ tới những nội dung vở kịch này, vẻ mặt Bách Hợp không thay đổi.

Nhìn thấy bộ dạng căn bản không đứng dậy nổi của bà lão rên rỉ nằm trên mặt đất, Bách Hợp tháo dây an toàn mở cửa xe ra, nắm đấm Đỗ Hạ Minh giơ lên chuẩn bị đập vào xe suýt nữa vung mạnh lên mặt Bách Hợp. Con mắt Bách Hợp cũng không chớp, Đỗ Hạ Minh cuống quít thu tay về, chứng kiến bộ dáng lạnh nhạt của Bách Hợp, thật lâu sau đó khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của cô ta mới khôi phục bình thường, lạnh lùng xông về phía Bách Hợp, nói: “Cô đụng người rồi!”

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, không để ý cô ta vượt qua xe đi về phía bà lão nằm trên mặt đất. Bà lão ấy khoảng sáu bảy mươi tuổi, tóc đã xám trắng, bà mặc một cái áo sơ mi hơi cũ không vừa vặn, cái túi rách trong tay đã đứt, bên trong đều là mấy chai nước khoáng nhỏ nhặt được, cuộc sống của bà lão vô cùng khó khăn, lúc này trong miệng đau đớn kêu rên, lại khiến trong lòng người chứng kiến không tự chủ được sinh ra vài phần đồng tình và thương xót.

“Đụng vào đâu vậy ạ?” Hiển nhiên là không ngờ rằng kẻ ác lái xe đụng người sẽ là một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp, rất nhiều người trẻ tuổi đang hô hào muốn chủ xe xuống xe phụ trách lúc này đều không tự chủ được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này, bà lão ấy nằm trên mặt đất, mấy người qua đường tốt bụng đỡ bà vào trong ngực, nhưng trong miệng bà không ngừng kêu đau, đối với lời nói của Bách Hợp căn bản không trả lời được. Đỗ Hạ Minh vừa đứng bên cạnh xe Bách Hợp bị Bách Hợp thờ ơ đi tới, đúng lúc nghe thấy lời này của Bách Hợp, cô ta không nhịn được đẩy gọng kính mắt, giọng nói chính trực vang lên:

“Đụng người, bất kể đụng vào chỗ nào, trước tiên nên đưa người đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Bà, bà… Ai ôi!!!…” Trong miệng bà lão kia lúc này chỉ kêu đau, hổn hển đến thở cũng không nổi. Đỗ Hạ Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Trước đưa người lên xe, đến bệnh viện kiểm tra.” Đỗ Hạ Minh vừa nói, một bên rút điện thoại ra, một bên chuẩn bị chụp ảnh làm bằng chứng. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, thò tay chặn tay cô ta: “Sự tình còn chưa nói rõ, chụp cái gì?”

“Tôi muốn chụp ảnh làm bằng chứng, có lẽ lúc này cô phải chụp xong sau đó lái xe đi, đưa bà lão tới bệnh viện, cũng để cho xe sau được đi, không làm ách tắc giao thông nữa.” Dáng vẻ Đỗ Hạ Minh thành thật, cô ta vừa đưa điện thoại di động lên cao hơn, mới chụp một hình, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Cô có bằng lái hay không vậy? Hiện giờ không ít người chứng kiến, bên này là con đường giao thông quan trọng, vừa rồi khi cô đụng vào bà lão này đúng lúc đèn đỏ vừa sáng lên, cô không thấy, do uống rượu hay là có bệnh mù màu?”

Cô nhanh chóng cau mày lại, đúng lúc này đèn xanh sáng lên, một số chủ xe ở phía sau đang chờ đợi bắt đầu lướt qua sự cố bên này đi về phía trước mở đường. Chỉ một lát sau, con đường vốn coi như thoáng đãng dần dần ách tắc, Bách Hợp nhìn Đỗ Hạ Minh, nghiêm túc hỏi một câu: “Cô có bị bệnh không? Sáng sớm cô sẽ uống rượu ư?”
Bình Luận (0)
Comment