Edit: Alex PoohBeta: SakuraHiện giờ thoạt nhìn bộ dạng Đỗ Hạ Duệ giống như muốn đánh người, nhưng tuy võ công lúc này của Bách Hợp chưa luyện được bao lâu, muốn đối phó với cao thủ thực sự có lẽ có chút khó khăn, một chút nội lực cũng không thể gánh vác được đao thương, nhưng muốn đối phó với một Đỗ Hạ Duệ… Không phải nói chơi, trước đây cô đánh thanh niên bộ đội kia đang sống thành chết, lúc này cũng có thể khiến Đỗ Hạ Duệ không chịu nổi. Hiện tại là thời điểm Đỗ Hạ Duệ đang thấp thỏm lo âu lại sợ hãi, cô muốn Đỗ Hạ Duệ sợ hãi thêm vài ngày, hiện tại chưa cần mạng của hắn, để hắn tạm thời nếm chút khổ sở cũng được.
Mu bàn tay Đỗ Hạ Minh bị Bách Hợp đánh đau nóng rát, một phát kia của Bách Hợp cũng không giảm bớt sức lực của mình. Lúc này mu bàn tay Đỗ Hạ Minh có chút sưng đỏ nóng lên, sắc mặt cô ta xanh trắng giao thoa, bị lời này của Bách Hợp chặn cứng không mở miệng được, trong lòng cô ta cũng hiểu chắc Bách Hợp cũng như cô đều nhận ra đối phương.
Có thể trên miệng cô không nói, nhưng vào lúc này lại cố ý dùng hành động nhỏ thể hiện sự chán ghét với người ta đến vậy, ấn tượng về Bách Hợp trong lòng Đỗ Hạ Minh càng kém, hết lần này tới lần khác lại không mở miệng phản bác được. Điều ấy khiến cô ta lộ ra vài phần âm trầm, dùng tay kia lạnh buốt xoa xoa mu bàn tay mình bị đánh, không lên tiếng.
“Lúc này bên ngoài đâu có ai, có phải cô cố ý tìm cớ không?” Cách giờ đi làm cao điểm còn chừng khoảng mười phút, bên ngoài lúc này cũng không nhiều người lắm, có đồng nghiệp công ty, nhưng rất nhiều đồng nghiệp công ty cũng không có ý định đi thang máy lên tầng, ngược lại có mấy người lôi bữa sáng ra ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh bắt đầu ăn. Tâm trạng Đỗ Hạ Duệ vô cùng không tốt, gần đây mấy người Đoạn Tiêu Nhiên này liên tiếp chết đi kỳ lạ để lại bóng mờ vô cùng khắc sâu trong lòng hắn, lúc trước vốn dĩ đồng bọn chết một hai người hắn thật sự không nghĩ nhiều, mà đầu năm nay bốn người đều chết hết. Gần đây hắn trông gà hoá cuốc, có khi ngủ cũng gặp ác mộng, ngày hôm qua gặp bác sĩ nói thần kinh mình có chút suy yếu, hôm nay Đỗ Hạ Minh cùng tới xin nghỉ phép với hắn. Hai chị em định trở về thị trấn lúc trước điều tra thêm tư liệu, thật không nghĩ tới đến công ty lại đụng phải Bách Hợp, sáng sớm còn gây náo loạn một phen như vậy.
“Tìm cớ? Bên ngoài nhiều người như vậy cô không thấy sao?” Bách Hợp lại ấn xuống nút mở cửa một cái, cửa thang máy vốn sắp khép lại lại mở ra. Lần này rốt cuộc Đỗ Hạ Duệ không nhịn được, hắn chửi hai tiếng, nắm đấm muốn xông tới, Bách Hợp lại đẩy hắn một cái. Đỗ Hạ Duệ ‘Bịch bịch’ liên tiếp lui về sau vài bước, thân thể bị đụng vào phía sau thang máy không động đậy nổi. Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Đợi không kịp, anh có thể đi lối đi bộ an toàn!”
Lúc Đỗ Hạ Duệ còn muốn nói cái gì nữa, Đỗ Hạ Minh đã nén cơn tức, kéo hắn một cái: “A Duệ, đi ra ngoài trước đợi thang máy một chút nữa.” Đỗ Hạ Duệ vốn cũng có chút nóng nảy, ồn ào thêm chút nữa chẳng qua chỉ trì hoãn thời gian, hung thủ thần bí sau lưng đã liên tiếp lấy mạng mấy người Đoạn Tiêu Nhiên, chuyện liên quan đến chính tính mạng em trai mình, thời gian rất cấp bách. Hôm nay Đỗ Hạ Minh đã đặt xong xe trở lại thị trấn nguyên quán, chuyện ban đầu cô ta cũng không biết, thời điểm sự tình phát sinh cô ta đang học ở quê ngoại. Cha mẹ lúc trước chỉ nói em trai xảy ra vấn đề, cuối cùng đè ép mọi chuyện xuống, cho đến gần đây Đỗ Hạ Duệ thường xuyên bị ác mộng làm thức giấc, người cũng ngày một gầy gò, Đỗ Hạ Minh mới biết được chuyện này.
Tuy nói cũng oán hận em trai lúc còn trẻ không hiểu chuyện, hại chết một mạng, nhưng dù sao cũng là em trai của mình, cô ta cũng không thể không giúp hắn. Người chết không thể sống lại, sợ là người bị Đỗ Hạ Duệ hại chết lúc trước cũng không thể sống lại được, nhiều nhất là cố gắng bồi thường tổn thất cho người nhà người bị hại thôi. Đỗ Hạ Minh dự cảm, hiện tại nhất định là do sau lưng có người thân của người chết lúc trước đang tác quái. Cô ta là người theo luận vô thần, cho dù mấy người Đoạn Tiêu Nhiên này chết thảm, cô ta cũng không tin thực sự có cái gì mà thuyết quỷ hồn báo thù, nhưng Đỗ Hạ Duệ đã bị dọa mất mật, bởi vậy hành động hiện giờ của Bách Hợp thật khiến cho người khác bực mình. Để tránh trì hoãn thời gian, Đỗ Hạ Minh lạnh lùng liếc nhìn Bách Hợp, kéo Đỗ Hạ Duệ ra khỏi thang máy.
Hai chị em hai người vừa ra khỏi thang máy, cửa thang máy cũng không lâu lắm thì khép lại. Đỗ Hạ Minh vốn đang cho rằng Bách Hợp sẽ mở cửa thang máy ra lần nữa, không nghĩ tới cửa thang máy lại khép lại, mà thang máy cũng bắt đầu đi lên trên. Tình hình như vậy rõ ràng là chọc tức hai người, sắc mặt hai người tức giận đến mức tái nhợt, Đỗ Hạ Duệ càng oán hận đá vào cửa thang máy một phát, đưa tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người dưới tầng.
Tòa cao ốc này tổng cộng có năm mươi mấy tầng, thân phận Bách Hợp hiện giờ là thư ký bên cạnh tổng giám đốc công ty, đi làm ở tầng cao nhất, mà văn phòng hành chính cũng ở tầng cao nhất. Đỗ Hạ Duệ muốn xin nghỉ cũng phải lên tầng cao nhất xin xỏ, sau khi thang máy đi lên tầng Bách Hợp mới nở nụ cười, cô bật sáng đèn thang máy mỗi tầng, sau đó đi ra ngoài đều bật sáng đèn mỗi một thang máy của một tầng. Đợi đến lúc cô đi vào tầng cao nhất đã là hơn mười phút sau, lúc này đã đến giờ làm việc, nhưng vì hiện tại Bách Hợp là người bên cạnh Bộ Quân Hoàn, cho nên công ty cũng không có ai dám nhìn chằm chằm vào cô xem cô có đến muộn hay không. Sau khi cô trở lại văn phòng, tận đến nửa giờ sau, hai chị em Đỗ Hạ Minh mới xanh mặt lên tầng, đợi đến lúc mượn phép xong, làm xong hết mọi thủ tục đã là hơn nửa tiếng sau. Máy bay và xe vốn dĩ đã sắp xếp tốt về quê hiện giờ cũng sớm di chuyển, khi Bách Hợp cầm tài liệu từ trong văn phòng đi ra vừa vặn đụng phải sắc mặc không tốt của hai chị em. Đỗ Hạ Duệ khi ấy suýt nữa lao đến, bị Đỗ Hạ Minh cố gắng kéo lại.
Nhìn thấy chị em hai người này, Bách Hợp cười lạnh đi về phía bọn họ, khi thấy hai người tức giận đến mức toàn thân run rẩy mới đi xử lý công việc của mình.
Đỗ Hạ Duệ vừa mời mượn phép nghỉ dài hạn một tháng, Bách Hợp tìm thám tử nhìn chằm chằm vào bọn họ, biết rõ bọn họ đi điều tra tìm hiểu cuộc đời trước đây của ba Đồng cùng với khu nhà cũ nhà họ Đồng. Hai năm trước, thị trấn phá bỏ và dời đi nơi khác, Đồng Bách Hợp lúc ấy cần chính là tiền không phải bất động sản, cô cầm số tiền này mời thám tử, cung cấp cho việc học bản thân. Bạn bè hàng xóm nhà họ Đồng cũng đều bởi vì phá bỏ và dời đi nơi khác mà phân tán đến các nơi, rất nhiều người thậm chí đã không tìm thấy tung tích, mọi chuyện đã trôi qua quá lâu, đâu còn khả năng tra ra được chuyện gì. Nếu không phải lúc trước Đồng Bách Hợp luôn luôn cầm khoản tiền phá bỏ và di dời đi nơi khác nhìn chằm chằm vào năm người nhà họ, chỉ sợ cho đến hôm nay, cô cũng không chắc sẽ tìm được năm hung thủ giết người lúc trước.
Nhưng không biết có phải Đỗ Hạ Minh quả thực vận khí vô địch hay vì cô ta thật sự có bản lĩnh, cô ta không chỉ tìm được hàng xóm lúc trước nhà họ Đồng, hỏi thăm được thân phận của ba Đồng, hơn nữa còn biết con gái duy nhất của ba Đồng tên là Đồng Bách Hợp, hơn nữa người mẹ mà từ nhỏ nguyên chủ trong nội dung vở kịch đã không gặp, cô ta cũng tìm được.
Một tháng sau, Bách Hợp mới từ công ty đi ra, xế chiều hôm nay Bộ Quân Hoàn có một buổi tụ tập muốn mang cô cùng tới. Từ một tháng trước, sau khi hắn ta dẫn Bách Hợp không tình nguyện đi tới buổi tụ tập riêng tư của người trong cái vòng này một lần, dường như Bộ Quân Hoàn rất thích mang cô ra ngoài khoe khoang, trước đây tụ tập cũng không mang cô theo, bất kể là tiệc tối từ thiện vẫn bàn chuyện kinh doanh hoặc là một vài buổi liên hoan riêng tư, hắn ta đều sẽ mang Bách Hợp theo bên người. Bách Hợp có khi sẽ từ chối mấy lần, nhưng nếu từ chối nhiều lần, Bộ Quân Hoàn sẽ cưỡng ép mang cô đi, hai lần tụ tập trước cô đều từ chối, với tính cách của Bộ Quân Hoàn sẽ không có khả năng cho cô cơ hội từ chối lần thứ ba, bởi vậy xế chiều hôm nay, mới ba chuông không đến, Bộ Quân Hoàn đã gọi điện thoại để cô rời khỏi công ty.
Khi vừa xuống dưới tầng cao ốc công ty, trong đại sảnh bên trái đã có mấy người ngồi, kính trong suốt sát đất, mấy người đó đang nói gì đó, khi nghe thấy tiếng vang từ thang máy bên cạnh, mấy người đều quay đầu sang, khi thấy là Bách Hợp, một đám người đều đứng lên, thần thái khác nhau nhìn Bách Hợp chằm chằm.
“Chờ một chút!” Giọng nói Đỗ Hạ Minh vang lên, mấy nhân viên vốn đang ngồi ở một bên khác ở đại sảnh dưới tầng thấp giọng nói chuyện công ty nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bên này. Đỗ Hạ Minh chạy thẳng về phía Bách Hợp, ngoại trừ một người phụ nữ trung niên bên cạnh cô ta lúc đứng dậy thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, còn có Đỗ Hạ Duệ mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, mặt khác một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế sa lon không lên tiếng, cau mày quay sang, khuôn mặt dường như có vài phần quen thuộc.
Mái tóc dài của Đỗ Hạ Minh cũng không buộc lên như hai lần trước, ngược lại xõa trên vai. Sau khi Bách Hợp bị cô ta gọi thì quay đầu nhìn cô ta một cái, không để ý mà cứ vậy đi ra bên ngoài công ty.
“Chờ một chút!” Đỗ Hạ Minh không nghĩ tới mình cũng đã kêu cô chờ một chút, Bách Hợp không chỉ không chờ ngược lại càng đi nhanh hơn, trong giọng nói không khỏi lộ ra vài phần không vui. Cô ta cuống quít chạy về phía Bách Hợp bên này, khi Bách Hợp sắp ra đến cửa kính xoay tròn ở đại sảnh cao ốc công ty, thò tay kéo cô lại: “Đồng tiểu thư, tôi có việc tìm cô, nói để cho cô chờ một chút.”
Cô ta đã quên lần trước cái tay bị đánh khi đưa tay ra kéo Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không quên, vào lúc này bị cô ta bắt lấy, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi lại giơ tay lên đánh lên mu bàn tay cô ta, ‘Ba~’ một tiếng. Đỗ Hạ Minh bị đánh vô cùng đau đớn, vô ý thức rụt tay lại, lúc này cửa kính xoay tròn đã chuyển ra bên ngoài, Bách Hợp vừa xuống thang máy, Đỗ Hạ Minh mới nghĩ tới việc bản thân lôi kéo cô có việc muốn nói, cô ta dậm chân, chửi bới hai tiếng, nhưng cái cửa kính xoay tròn này hiệu quả cách âm cực kì tốt, trong ngoài cánh cửa bị ngăn cách thành hai cái thế giới, cô ta nói gì đó thì căn bản Bách Hợp cũng không nghe thấy. Đỗ Hạ Minh cũng chỉ đợi khi cánh cửa chuyển ra bên ngoài lần nữa, tranh thủ thời gian vội vàng hấp tấp đuổi theo.
Lúc này Bách Hợp chạy tới bên cạnh xe, cô vừa ngồi lên xe, Đỗ Hạ Minh đã đuổi tới, xe vừa mới khởi động, cô ta luống cuống giơ tay ra giữ xe lại.
‘C-K-Í-T..T…T…’, một âm thanh chói tai vang lên. Trên mặt Đỗ Hạ Minh lộ ra vẻ khổ sở, móng tay cô ta vốn sửa sang đẹp đẽ, dưới tác dụng của lực quán tính khi xe khởi động, lại bởi vì cô ta dùng sức giữ cửa xe lại, móng tay cạo lên nước sơn bên ngoài xe không nói, móng tay cũng lật lên, máu lập tức theo ngón tay bắt đầu nhỏ xuống. Tay đứt ruột xót, lần này Đỗ Hạ Minh đau không nhẹ, cô ta thở gấp mấy hơi, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.