Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 646

Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Sau khi cha Diệp bị bệnh, Diệp Như Vân lại lần nữa tới tìm Bách Hợp, trước đây cô ả đã bị nhân viên quản lý tiểu khu cảnh cáo, không thể vào được tiểu khu, bèn thừa dịp Bách Hợp ra cửa mới chặn xe Bách Hợp. Diệp Như Vân lúc này mặt mũi ảm đạm thất sắc, đã mất hết vẻ lãnh ngạo băng sương khi xưa, mái tóc dài cột lại một cách cẩu thả, thân khoác chiếc áo khoác dày, mặt mũi lem luốc, vừa thấy Bách Hợp, cô ả liền oà lên khóc: “Ba của tôi sinh bệnh rồi.”

Bách Hợp vẫn ngồi trong xe, cô ả bám lấy bên cạnh xe, vừa khóc lóc vừa kể lể: “Chẳng lẽ anh không thể niệm tình xưa của chúng ta, buông tha cho nhà họ Diệp chúng tôi một lần? Chương gia nhà anh vốn không thiếu tiền, cũng không thiếu phòng ở. Sau này đằng nào cha của anh cũng chuyển vào kinh đô nhậm chức, cả nhà anh cũng dọn đi theo, anh cần bất động sản ở tỉnh Hải Uy này làm gì chứ?”

Cô ả thút tha thút thít, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân…”

Vốn bị chặn xe đã đủ làm Bách Hợp thấy phiền, lại nghe Diệp Như Vân kể lể, Bách Hợp nhịn không được, cười lạnh một tiếng:

“Cô Diệp, xin hỏi giữa hai chúng ta có cái loại tình cũ nào vậy? Vợ chồng? Tôi còn chưa chạm được một ngón tay lên người cô mà. Chưa kể, bất động sản nhiều hay ít là việc riêng của tôi, ba cô có tiền chữa bệnh hay không lại là việc riêng của cô. Người nhà họ Diệp sống hay chết, cô cảm thấy có liên quan gì đến tôi sao?”

Quả thực có câu ngạn ngữ “một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa” nhưng nó cũng phải dùng cho vợ chồng chân chính, quan hệ giữa Chương Bách Hạ và Diệp Như Vân có chỗ nào là xứng với hai chữ vợ chồng? Trừ bỏ cái danh vợ chồng, suốt hai năm thời gian hai người cũng chưa từng làm chuyện vợ chồng với nhau, thậm chí lúc Chương Bách Hạ muốn làm chuyện đó với Diệp Như Vân, cô ả còn dùng gạt tàn đánh chết luôn nguyên chủ, theo nội dung cốt truyện, chính vì nguyên chủ bị cô ả đánh chết, mới giúp cho Trương Thiên Thành mượn xác sống lại.

Đây là chuyện mà nguyên chủ không cam tâm nhất. Tuy cậu ta cũng khốn kiếp một chút, cũng quả thật không có chí tiến thủ, nhưng cậu ta đối đãi với Diệp Như Vân là một lòng một dạ. Kết hôn với cô ả hai năm, trong thời gian đó cậu ta vẫn cùng hồ bằng cẩu hữu ra ngoài ăn nhậu chơi bời, thuốc cấm cũng có chơi, nhưng riêng chuyện trai gái thì luôn giữ mình trong sạch, vậy mà chỉ vì Diệp Như Vân chướng mắt cậu ta, cuối cùng đánh chết cậu để Trương Thiên Thành thừa cơ đoạt xác. Một người đàn ông đối với cô ả một lòng một dạ thì cô ả không thích. Cuối cùng lại bảo bối một gã đàn ông trái ôm phải ấp tam thê tứ thiếp như thể con ngươi trong mắt mình.

Cậu ta mất 2 năm gần gũi cũng không thể chạm vào người đàn bà này. Kết quả Trương Thiên Thành đoạt được xác Chương Bách Hạ, không chỉ lợi dụng tài nguyên của cậu, sống thay cuộc đời của cậu, lại có thể ngủ với người đàn bà cậu không chiếm nổi, bởi vậy cậu không cam tâm.

“Giữa tôi và cô không có cái dạng ân tình đó. Cô nên đi tìm Trương Thiên Thành để giúp cô mới phải.” Dù sao kẻ ngủ với Diệp Như Vân cũng không phải nguyên chủ mà là hắn ta.

Có lẽ Chương Bách Hạ có lỗi với toàn thế giới, nhưng riêng với người nhà họ Diệp thì cậu ta không có lỗi tý nào. Diệp Như Vân hiện giờ có vẻ như cho rằng Chương Bách Hạ có tiền có nhà có xe, vậy thì không nên làm khó mình, nhưng lại không thử nghĩ, lúc trước cô ả muốn gì được nấy, vì cái gì lại đi làm khó người đã cung phụng cho cô ả tất cả.

“Anh ấy. Anh ấy giờ đang ngồi tù, cuộc sống cũng không được tốt…” Trương Thiên Thành không giúp được Diệp Như Vân, hắn đã bị coi là phần tử nguy hiểm, hiện đã bị nhốt riêng, cha Chương lại có lòng muốn trị hắn, đời này của hắn, có thể rời khỏi trại giam hay không còn chưa xác định, mà dù mười năm sau, hắn ra tù được, dự là cũng đã phát điên. Diệp Như Vân ngay sau khi hắn vào tù đều không có thời gian đi thăm hắn, trước đây mấy ngày mới tìm được cơ hội ghé thăm, Trương Thiên Thành lúc ấy trông như thể bị điên, trong miệng lảm nhảm cái gì mà ‘Ta tới từ Đại Đường, thể phải giết hết tay sai…’ Diệp Như Vân vừa thấy đã hoảng sợ, cô ả không dám tin người đàn ông được mình coi là tình nhân trong mộng, cuối cùng lại biến thành cái dạng này.

Trương Thiên Thành đã không thể trông cậy, Diệp Như Vân trừ dựa vào Bách Hợp, thật sự nghĩ không ra mình còn có thể dựa vào ai, hiện tại Bách Hợp không chịu giúp cô ả, nhà họ Diệp liền cùng đường bí lối. Diệp Như Vân liều mạng đưa tay bám chặt cửa kính xe: “Tôi sẽ trao thân cho anh, dù anh đụng vào tôi cũng không đánh anh, thực đó, anh để tôi lên xe, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”

Khuôn mặt cô ả tràn đầy sợ hãi. Bách Hợp vươn tay ra ngoài, Diệp Như Vân mừng rỡ như điên muốn chụp lấy tay cô, nhưng cô hất bỏ bàn tay của Diệp Như Vân, chỉnh lại kính chiếu hậu một chút, cho nó soi thẳng vào mặt Diệp Như Vân:

“Tự nhìn lại mình xem, lúc người ta yêu thích cô, cô muốn thế nào thì chính là thế đó. Giờ cô tự nhìn lại mình xem thử, lại nói xem, cô là cái thá gì?” Mới một đoạn thời gian không gặp, Diệp Như Vân giống như một bông hoa mất nước, đã héo rũ. Lúc đang độ phong hoa, tuổi trẻ nhan sắc khí chất đều hoà thành một thể, bây giờ dung nhan tiều tuỵ, khí độ mất hết, hơn nữa còn không giữ mình trong sạch. Loại đàn bà đã kết hôn lại đi ngoại tình, chẳng lẽ còn cảm  thấy sẽ có người trân quý mình?

Đừng nói Bách Hợp không phải đàn ông thật sự, nên không thể bị Diệp Như Vân quyến rũ. Dù là đàn ông chân chính, người có thể tha thứ cho hành vi của Diệp Như Vân vẫn là vô cùng ít ỏi. Lúc người ta để ý cô ả, cô ả coi tình cảm của người ta là phiền toái, giờ người ta coi cô ả là phiền toái, cô ả trái lại muốn dây dưa. Hàng quý không bày bán ở vỉa hè, loại đàn bà tự đưa mình đến cửa, đừng nói là Bách Hợp, e rằng ngay cả đàn ông thật sự cũng không coi trọng bao nhiêu.

Thừa dịp Diệp Như Vân hơi ngẩn người, Bách Hợp cho xe lùi mấy bước, cô ả giật này mình, vô thức buông lỏng bàn tay đang bám chặt cửa kính ra, sau đó vừa lúc hồi phục lại tinh thần, lại không cam tâm muốn đưa tay níu kéo, Bách Hợp lại tăng tốc xông thẳng tới, Diệp Như Vân sợ đến mức hoa dung thất sắc, hét lên một tiếng chói tai, nhắm tịt mắt lại vội vàng thối lui mấy bước, ngã bệt mông xuống đất, toàn thân run lên bần bật. Bách Hợp thấy bộ dạng này của cô ả, cười lạnh một tiếng, lại bẻ thẳng lại gương chiếu hậu, lúc này mới nghênh ngang giẫm ga mà đi. Lúc Diệp Như Vân vội vàng muốn bò dậy, xe đã sớm chạy xa.

Diệp Như Vân cũng không dễ dàng chịu từ bỏ, nhà họ Diệp có chuyện, trừ tìm Bách Hợp, cô ả cũng không biết phải bấu víu vào đâu, nhưng Bách Hợp bây giờ không phải Chương Bách Hạ ngày xưa đối với cô ả ngàn y trăm thuận. Diệp Như Vân mỗi lần tới gần tiểu khu, kết quả đều bị bảo vệ trị an đuổi đánh, dần dần cũng không dám bén mảng nữa. Cặp song sinh long phượng thai nhà họ Diệp, vì gia cảnh sa sút, cũng không có cách nào để đi học tiếp, đã sớm bỏ học đi làm. Hai anh em này nghĩ đến tình cảnh của nhà mình khi xưa. lúc Diệp Như Vân còn làm vợ Chương Bách Hạ, hai người cầm thẻ của Chương Bách Hạ muốn quẹt thế nào liền quẹt thế ấy, so sánh với tình cảnh hiện tại tuổi còn quá trẻ đã phải đi làm kiếm sống, đối với người chị cả mình sùng bái ngày xưa cũng bắt đầu châm chọc khiêu khích.

Ở nhà họ Diệp, Diệp Như Vân cũng sống không yên, cha Diệp mắc bệnh nặng, mẹ Diệp không công ăn việc làm đều là gánh nặng. Vốn cô ả là người có bằng cấp cao nhất trong nhà họ Diệp, lại xinh đẹp, theo lý mà nói thì tìm đối tượng tái hôn không khó. Nhưng bởi vì cô ả từng gả cho con trai của cựu tỉnh trưởng tỉnh Hải Uy, những người biết chuyện xưa của cô ả đều coi rẻ không cần. Ở tỉnh Hải Uy, không thiếu người ngoài sáng, trong tối tẩy chay cô ả vì muốn lấy lòng cha Chương. Diệp Như Vân không tìm nổi việc làm, lại không có tiền, cuối cùng vì cuộc sống, gả cho một thương nhân già bình thường.

Có lúc Diệp Như Vân nghĩ đến mình của ngày xưa, ở trong khu nhà cao cấp, lái xe hàng hiệu, có Chương Bách Hạ lấy lòng, người trong tỉnh Hải Uy đều săn đón mình, phảng phất cảm thấy đó là một giấc mơ. Chỉ tiếc, giờ cha Chương đã thăng chức, địa vị rất cao, người bình thường trèo cao không nổi.

Trong lần làm nhiệm vụ này, Bách Hợp nhận nuôi mấy đứa bé để kế thừa hương hoả cho nhà họ Chương. Cha Chương, mẹ Chương hai người có lẽ cho rằng nguyên nhân là do đoạn hôn nhân thất bại với Diệp Như Vân khiến con mình tổn thương, cuối cùng cũng không bức bách cô lập gia đình. Hoàn thành nhiệm vụ, trở lại không gian, Lý Duyên Tỷ vẫn chưa thấy trở về. Thiếu đi một người, dù trong không gian bây giờ dần dần bày đầy gia cụ, nhưng vẫn hiện ra một vẻ quạnh quẽ khác thường.

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 85 (max 100 điểm)

Dung mạo: 91 (max 100 điểm)

Thể lực: 77 (max 100 điểm)

Vũ lực: 64 (max 100 điểm)

Tinh thần: 82 (max 100 điểm)

Thanh danh: 47 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cưu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Đia Môn Đạo Đức Kinh, Nam vực cổ thuật, Tinh thần luyện thể thuật

Sở trường: Nấu ăn cao cấp, kỹ thuật diễn cao cấp, ngũ hành bát quái thuật (biết sơ sơ)

Mị lực: 68 (max 100 điểm)

Ấn ký: khí tức chân long  Hoàng tộc

Bách Hợp chỉ kịp liếc qua điểm thuộc tính, về đến không gian còn chưa kịp thở thì đã bị truyền tống vào trong nhiệm vụ mới.

Bốn phía đều yên tĩnh cực kỳ, có cảm giác không gian chỉ tồn tại duy nhất tiếng trái tim của mình đang đập và tiếng hít thở như có như không, lại thấy toàn thân bị một cảm giác an tĩnh đến mức như tịch mịch quấn chặt lấy. Bách Hợp bị mê man không sâu, rất nhanh đã mở to mắt tỉnh lại. Cả người cô lúc này toàn mồ hôi lạnh. Cô đang ở trong một không gian nhỏ giống như một hình hộp chữ nhật, bốn phía đều là màu trắng. Trên đỉnh đầu là một loại nắp đậy không biết tên đang toả ra thứ ánh sáng nhu hoà, khiến toàn bộ không gian đều được chiếu sáng rõ ràng.

Vách tường bao quanh trông như là mặt kính, sàn nhà cũng làm từ cùng chất liệu, sờ lên thấy nhẵn bóng, lạnh buốt. Tuy xung quanh không có một bóng người, nhưng Bách Hợp cảm thấy, từ bốn phương tám hướng có không ít đôi mắt đều đang chằm chằm nhìn vào mình. Cô mở to miệng, hít thở sâu hai lượt, lại lần nữa nhắm mắt lại, tiếp đó lại nằm xuống sàn, lưng dán sát mặt sàn lạnh băng một lúc, trái tim đang đập cuồng loạn không thôi mới dần dần an định lại.

“Lão đại! Sao cô ta lại sống lại được nhỉ? Mấy hôm trước không phải đã sắp chết sao? » Trong phòng theo dõi, một người đàn ông với mái đầu đầy những lọn tóc quăn mềm mại màu vàng nghi ngờ quay đầu hỏi một người đàn ông cao gầy, biểu tình kiên nghị, mặc một thân quần áo nguỵ trang đang đứng kề vai mình. Không gian nhốt Bách Hợp được phục chế hoàn chỉnh trong một quầng sáng cỡ lớn, hình ảnh chân thực đến mức, có cảm giác chính bản thân cô đang xuất hiện trong phòng theo dõi này, trước mắt mọi người, ngay cả từng sợi lông tơ trên mặt cũng có thể xem được rõ ràng, thậm chí cả hơi thở cũng được phục chế và phản ánh lại qua hình chiếu 4D, lúc này như thổi qua gương mặt bọn họ.

Đám người trong phòng theo dõi thấy Bách Hợp tỉnh lại, cũng không nhịn được nguyền rủa mấy tiếng.

« Tiếp tục theo dõi » Người đàn ông trẻ đẹp trai được gọi là lão đại chỉ liếc qua hình ảnh trên máy giám thị một cái, rất nhanh lại hờ hững xoay mặt đi.

Bách Hợp tuy không nhìn thấy đám người này, nhưng loại cảm giác bị người ta giám thị vẫn tồn tại, cô tận lực điều chỉnh lại hơi thở của mình, khiến bản thân biểu hiện như một người đang ngủ, nhắm mắt, bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment