Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 88

Vẻ giật mình của Bách Hợp khiến cho nụ cười trên mặt Mã Dung cứng lại, Lâm Ngọc Trân lại nở một nụ cười âm hiểm. Bách Hợp cau mày đánh giá Mã Dung từ trên xuống dưới mấy lần, tuy cô không thông minh nhưng diễn kịch thì ai không biết chứ. Cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, ăn muối còn nhiều hơn Mã Dung ăn cơm, tuy chỉ số thông minh của cô không bằng Mã Dung nhưng xét về kỹ xảo biểu diễn thì mười Mã Dung cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp cô.

“Mẹ, thế này là thế nào?” Dường như Bách Hợp không chịu đựng nổi, lấy tay che bụng, gương mặt lộ ra vẻ khổ sở.

Lâm Ngọc Trân cuống quít ôm chặt cô, ánh mắt lo âu: “Tiểu Hợp, Tiểu Hợp, con không sao chứ? Đừng để ngất đi đấy…”

Lời này giống như tín hiệu vậy, Bách Hợp nhìn Lâm Ngọc Trân, tỏ vẻ không chịu đựng nổi, thở dồn dập hai tiếng, đầu lệch sang một bên, nhắm nghiền hai mắt lại. Đề phòng bị người khác vạch trần, cô còn cẩn thận vận khởi Cửu Âm Chân Kinh, khiến khí lực đảo ngược, lồng ngực chợt đau nhức, trước mắt tối om. Đây là mê man thật sự chứ không phải chỉ giả vờ như ngày thường. Ban đầu Lâm Ngọc Trân còn khen Bách Hợp biểu diễn y như thật, lần này bà ra ngoài một chuyến, cô bị người ta mài giũa cũng học được chiêu này. Bà hơi thương tiếc, không ngờ khi chạm vào cơ thể Bách Hợp, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống thì mới thấy không ổn, bà quay đầu sang nhìn Mã Dung, ánh mắt sắc bén, đồng thời quát người hầu:

“Mau mời bác sĩ…” Bà vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô cũng đi tới. Lâm Ngọc Trân đang muốn gọi người qua ôm Bách Hợp thì một bóng người cao lớn bước tới, nhanh chóng đỡ lấy Bách Hợp trong tay Lâm Ngọc Trân. Diệp Xung Cẩn mím môi, cặp mắt dài nhỏ có mấy phần âm lệ, duỗi tay vuốt tóc rơi bên gò má Bách Hợp. Không biết vì sao Bách Hợp lại ngất xỉu, trên mặt không có huyết sắc, thân thể cũng trở nên lạnh lẽo. Nếu không phải lồng ngực cô còn hơi thở thì sợ là ai cũng nghĩ cô đã chết.

“Vừa mới thấy Mã Dung, có thể do kích động mạnh nên như vậy.” Lâm Ngọc Trân nhìn con trai, ánh mắt lộ vẻ hớn hở, cũng nhanh chóng kéo lại áo choàng của mình, giải thích với Diệp Xung Cẩn. Mã Dung đứng phía sau, lúc thấy Diệp Xung Cẩn thì trong mắt lộ ra vẻ oán hận và sợ hãi, lập tức nhào vào lòng Diệp Khai Lương: “Khai Lương, em, em không cố ý, có lẽ, có lẽ Tiểu Hợp chỉ không muốn thấy em mà thôi…”

Cô ta vừa nói xong, Diệp Khai Lương đang định dỗ vài câu thì Diệp Xung Cẩn đã ôm Bách Hợp trong lòng bằng một tay, sải bước đến sau Mã Dung, dùng tay còn lại kéo cô ta khỏi Diệp Khai Lương, lùi lại mấy bước. Mã Dung bất đắc dĩ phải bước theo, sợ đến hoa dung thất sắc, vừa muốn mở miệng thì Diệp Xung Cẩn đã đẩy cô ta ngã ra đất: “Cô không học được cách câm mồm à, có tin tôi cho người là phẳng miệng cô không?”

Giọng Diệp Xung Cẩn âm u, Mã Dung biết hắn nói được thì làm được, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cả người run rẩy hai cái, Diệp Khai Lương thấy Mã Dung sợ hãi như vậy thì không nói nên lời. Tuy ông ta thích người phụ nữ này, nhưng địa vị giữa con trai trưởng và tiểu thiếp thì vẫn phân rõ được. Diệp Xung Cẩn khiển trách Mã Dung rồi ôm Bách Hợp đi, ông ta thầm khen con trai làm việc có chừng mực. Trước mặt ông ta nên không làm khó Mã Dung nhiều, ông ta tươi cười, khen con trai một câu:

“Dạo này Xung Cẩn quản lý nhà họ Diệp khá tốt…” Nói xong lời này, Diệp Khai Lương định sai người kéo Mã Dung dậy thì Diệp Xung Cẩn lại nhếch miệng cười: “Cha quá khen rồi, nếu con thực sự quản lý tốt thì tiện nhân như Mã Dung có thể chạy trốn được sao?”

Một câu tiện nhân khiến Diệp Khai Lương không cách nào nói ra rằng Mã Dung là Nhị phu nhân của mình, sắc mặt trắng xanh lẫn lộn. Diệp Xung Cẩn cứ thế bế Bách Hợp vào nhà.

Lâm Ngọc Trân nhìn chồng, không có ý kiến gì liền đuổi theo Diệp Xung Cẩn. Thầy thuốc nhanh chóng được mời tới, kiểm tra cơ bản cho cô, không phát hiện vấn đề gì lớn nên chỉ biết đờ người tại chỗ. Lâm Ngọc Trân phải mời thầy thuốc nổi tiếng vẫn quen dùng ở thành Nam Hoa mới xem ra mạch, nói Bách Hợp do khí huyết cuồn cuộn, nhất thời khó thở nên mới ngất đi.

Vận công làm đảo chiều khí dẫn đến hôn mê có bệnh trạng giống như tức giận quá nên ngất đi. Thầy thuốc già châm mấy châm cho Bách Hợp, sau bảy cây châm cô mới thở một hơi rồi tỉnh lại. Lần này chơi hơi lớn, vốn dĩ thân thể Đường Bách Hợp đã không tốt, bây giờ lại mang thai, vì muốn ngáng chân Mã Dung nên cô phải tự làm đau mình, sợ là luyện vài lần mới khỏe lại được. Bách Hợp vừa mở mắt ra đã thấy Diệp Xung Cẩn, cô ngẩn người:

“Sao anh đã về rồi?”

Diệp Xung Cẩn ngồi bên giường, tay hắn nắm chặt tay cô, sắc mặt lạnh lẽo. Thấy Bách Hợp đã tỉnh thì trên mặt anh mới có ý cười: “Thứ hèn mọn đấy mà cũng làm em sợ đến ngất đi sao? Gan thật nhỏ.” Anh vừa cười khẽ vừa mắng, vươn tay phủi trán Bách Hợp, hành động rất nhẹ, dường như sợ làm đau cô. Đầu  ngón ta lướt qua trán Bách Hợp một chút, sau đó lại lưu luyến vuốt ve.

Bách Hợp cười gượng gạo, lộ vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, trong mắt Lâm Ngọc Trân cũng có vẻ thương xót, quay đầu khiển trách con trai: “Chỉ là một phụ nữ mà mấy lần rồi còn chưa chết. Lần trước hại chết cháu tôi, lần này lại dọa Tiểu Hợp. Xung Cẩn, từ khi nào mà anh lại làm việc hồ đồ như thế?” Tuy Lâm Ngọc Trân bình tĩnh đối mặt với Diệp Khai Lương, nhưng trong lòng chua xót thì không cần phải nói. Diệp Khai Lương và bà là vợ chồng đã nửa đời, khi ông ta quyền hành viên mãn cũng không cưới thêm vợ hai, phong lưu chơi bời bên ngoài thì không tính, tóm lại chỉ cần không ôm về nhà thì Lâm Ngọc Trân cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, đương nhiên là bà oán hận Diệp Khai Lương.

“Con tự biết sắp xếp.” Diệp Xung Cẩn lạnh nhạt trả lời, không hề nhìn Lâm Ngọc Trân mà chỉ ôm Bách Hợp, để cô tựa nửa người vào lòng mình. Nói xong thì không lên tiếng nữa.

Con trai đã lớn, có chủ kiến riêng, dù muốn ép nó nghe lời cũng không được, Lâm Ngọc Trân thở dài một tiếng, không mở miệng.

Mà lần sắp xếp này của Diệp Xung Cẩn nghĩa là mấy tháng tiếp theo cũng không có động tĩnh gì. Đêm ba mươi, bụng của Bách Hợp đã hơn bốn tháng, bắt đầu lộ rõ. Thời gian này Diệp Xung Cẩn rất ít khi ra ngoài, gần như ngày nào cũng về với cô. Tất niên, cả nhà họ Diệp cùng ăn bữa cơm, Diệp Khai Lương kéo Mã Dung đang cười duyên dáng, cao giọng tuyên bố với mọi người: “Trong bụng Dung Nhi đã có cốt nhục của tôi, sau này cô ấy sẽ là Nhị phu nhân.”

Không biết có phải vì được hoàng thất sắc phong nên Diệp Khai Lương bắt đầu đắc chí vừa lòng không, trước đây ông ta không yêu thích nữ sắc lắm, bây giờ lại vô cùng cuồng nhiệt, là do thủ đoạn của Mã Dung hay chính Diệp Khai Lương đã lơ là cảnh giác. Vẻ mặt của mọi người trên bàn ăn đều khác nhau. Lâm Ngọc Trân nắm chặt đũa trong tay, Diệp Xung Cẩn lại hoàn toàn không để ý tới Diệp Khai Lương, tiếp tục gắp đồ ăn cho Bách Hợp.

Dáng vẻ thân mật thắm thiết của hai người rất khó để không bị chú ý. Diệp Khai Lương nhướng mày, ánh mắt Mã Dung lộ ra mấy phần ghen tỵ. Cô ta vẫn luôn sợ Diệp Xung Cẩn, đã sợ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ nhìn chòng chọc vào Bách Hợp.

“Tiểu Hợp, cô còn không tha thứ cho tôi sao? Lúc trước đều là hiểu lầm mà thôi, tôi có lời muốn nói với cô.” Cô ta đứng lên, Diệp Xung Cẩn lại không thèm để ý, Diệp Khai Lương tỏ vẻ khó chịu: “Xung Cẩn, lời mẹ hai con nói, con đã nghe chưa? Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, Dung Nhi thật lòng thích cha, bây giờ cô ấy đã không tính toán việc con giết cả nhà cô ấy, có điều con phải nhận lỗi cho cha!”

Lâm Ngọc Trân không nhẫn nại được nữa, đang định mở miệng nói chuyện thì Diệp Xung Cẩn cười lạnh một tiếng, lông mày cau lại: “Cha nói cái gì? Hiểu lầm cái gì, con thật sự muốn giết cả nhà cô ta đấy.”

Lời này vừa nói ra, gương mặt Mã Dung vặn vẹo, rốt cục cô ta không chịu đựng được nữa, đôi đũa trong tay rơi xuống, che miệng chạy đi. Lâm Ngọc Trân nhịn cười, cũng đứng lên luôn: “Không có phép tắc, nói chạy liền chạy!” Bà nói xong thì tỏ ra tức giận bỏ đi.

Diệp Khai Lương không dễ dàng gì mới lấy được lý do là bữa cơm đoàn viên để chính thức giới thiệu Mã Dung, ai ngờ lại rơi vào kết quả như vậy. Tuổi ông ta đã hơn năm mươi, gần đến lúc già mới có được tâm can bảo bối như Mã Dung, còn mang thai con ông ta. Trong lòng Diệp Khai Lương khó sinh ra được mấy phần mềm yếu, coi Mã Dung rất quan trọng, vào ngày Mùng hai dứt khoát mời dòng chính họ Diệp tại thành Nam Hoa tới, chính thức giới thiệu Mã Dung là Nhị phu nhân mà không cần Lâm Ngọc Trân ra mặt. Hành động này chẳng khác nào tát Lâm Ngọc Trân một cái, khiến bà tức giận rất lâu

Thời gian này thành Nam Hoa lại có thêm đặc vụ của nhiều Đảng phái khác. Diệp Xung Cẩn cho người giám sát chặt chẽ thành Nam Hoa, đám người kia đến một tên hắn giết một tên, tới một đôi hắn giết một đôi, vậy nên mỗi ngày về nhà trên người anh ta đều có mùi máu tanh. Bây giờ Mã Dung là Nhị phu nhân của Diệp Khai Lương, làm việc còn dễ dàng hơn so với trước đây, tin tức tình báo từ Diệp gia cũng được cô ta thu thập thuận tiện hơn rồi tìm mọi cách chuyển ra ngoài, lại không biết tất cả đã lọt vào tay Diệp Xung Cẩn. Diệp Xung Cẩn có người mà mình muốn bảo vệ, vậy nên không còn thái độ hờ hững với nhà họ Diệp, đương nhiên cũng không làm ngơ với mọi hành động của Mã Dung như trong nội dung câu chuyện.

Anh lợi dụng Mã Dung truyền tin, giết chóc hang ổ của tổ chức Địa Hạ ở khắp nơi, khoảng thời gian này khắp thành Nam Hoa đều có gió tanh mùi máu. Mã Dung bị nhốt tại Diệp phủ, căn bản không biết rõ tình hình bên ngoài. Diệp Xung Cẩn cho người báo tin cho cô ta, nói rằng tất cả mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.

Bình Luận (0)
Comment