Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 926

Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

“Đừng ồn ào!” Bách Hợp trước kia hay nói với Dung Ly câu này, mỗi khi cậu đưa tay gãi vách quan tài, phát ra âm thanh kèn kẹt, mỗi lần cô đều khiển trách cậu như vậy, để cậu an tĩnh hơn một chút, sau đó lại niệm Đạo Đức Kinh, an ủi cậu bình tĩnh trở lại.

Lúc này Bách Hợp kìm nén chua xót trong lòng, mở miệng khiển trách một câu. Cậu thiếu niên áo trắng vốn đang đứng đó niệm Đạo Đức Kinh bỗng ngưng bặt, cậu trầm mặc một hồi, nhìn Bách Hợp chằm chằm, sau đó dang rộng đôi tay, Bách Hợp liền nhào vào lòng cậu.

“Đừng ồn ào! Đừng ồn ào!” Cậu lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu này, khoé miệng từ từ dương cao. Cậu đã giữ gìn cái xác của “cô ấy” ngàn năm, dốc hết toàn lực bảo toàn để xác chết của “cô ấy” không bị thời gian huỷ hoại, cậu tin tưởng rằng có một ngày mình có thể được như chí nguyện, làm vàng đá cũng nở hoa, giống như “người kia” đã nói, chỉ cần cậu chịu buông tha một vài thứ thôi, cô gái nhỏ đã từng gọi cậu là Dung Ly nhất định sẽ trở về.

Cậu đã thử nhiều phương pháp như vậy, thậm chí sau đó trong cơn tuyệt vọng liền kiến tạo toà cổ mộ này, ôm “cô ấy” ở đây ngủ say hơn 700 năm. Cô ấy vẫn mất tung tích, nhưng mà cô ấy cuối cũng thực sự đã trở về.

“Bách Hợp, Bách Hợp, Bách Hợp…” Cậu luôn miệng nhắc đi nhắc lại hai chữ này, âm thanh lúc đọc lên hai chữ này, so với tiếng khi đọc Đạo Đức Kinh khi nãy càng êm tai, giống như hai chữ này đã được cậu đọc đi đọc lại ngàn vạn lần rồi, cậu gọi một tiếng, Bách Hợp lại ứng một tiếng, cứ thế, giọng nói của Dung Ly càng lúc càng nhẹ.

“Á_____” Bất thình lình, tiếng gào thét chói tai của Văn Thấm Nhã vang lên, đánh thức Bách Hợp đang quá chấn động vì gặp được Dung Ly, cô vỗ vỗ cánh tay Dung Ly, tuy rằng Dung Ly thuận theo buông cô ra, nhưng lại đổi sang nắm chặt lấy bàn tay cô, cũng không ngoái đầu xem có chuyện gì, trong mắt chỉ có mình Bách Hợp: “Trên người nàng có mùi máu, bị thương rồi, là ai làm nàng bị thương?” Cậu là cương thi, không nhớ nổi bản thân mình đã sống bao nhiêu năm, nhưng khát máu là bản năng của cương thi, tất nhiên với Dung Ly, bản năng khát máu đã bị khắc chế tốt từ mấy ngàn năm trước, cho dù cậu ngửi ra được, trong máu Bách Hợp có mấy phần khí tức của “bản thể”, sức quyến rũ đối với cậu càng lớn hơn, nhưng cũng chỉ khiến cậu nhíu mày một cái.

Bách Hợp nắm lại bàn tay của Dung Ly, nghiêng đầu qua cánh tay cậu thử nhìn tình cảnh phía sau. Lance lúc nãy vừa bị Dung Ly đánh bay, đập ra một hố to trên vách đá. Dung Ly vừa rồi chỉ tuỳ ý hua tay một cái đã tạo ra cho hắn ta thương tổn cực kì to lớn, nhưng năng lực khôi phục của huyết tộc rất kinh người, bởi vậy hắn không những còn sống, hơn nữa đã bò dậy.

Chỉ là một kích này cũng khiến hắn bị thương không nhẹ, vì vậy lúc này khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm cũng mất đi mấy phần huyết sắc. Gân xanh trên trán lồi lên. Giật giật như những con giun ẩn dưới da thịt.

Sau khi thụ thương, Lance chưa thể nào khôi phục về bộ dạng ban đầu. Thương tổn Dung Ly gây ra cho hắn vượt xa Bách Hợp, lúc này hắn không còn khống chế nổi chính mình, hai chiếc rang nanh sắc nhọn cũng lộ ra, khuôn mặt vốn nho nhã nhất thời biến dạng trông cực kì đáng sợ, cằm và khoé miệng hắn vẫn còn dính máu, bộ dạng tổng hợp nhìn như ác quỷ, vậy nên mới khiến Văn Thấm Nhã không thể kìm nổi mà phát ra tiếng kêu thét vừa rồi.

Tiếng kêu thét trong thạch thất tạo ra vô số hồi âm vọng về, những tiếng vọng liên tục này thậm chí áp mất tiếng rên xiết của Đường Toàn đang nằm trong góc.

Bách Hợp nhìn Đường Toàn, thấy ông cụ vừa hộc máu. Vừa rồi ông cụ cũng bị Lance dùng một kích đánh bay, nhưng còn chưa chết, tuy hiện giờ đau đớn cực kì, nhưng tóm lại, còn sống là tốt. Bách Hợp âm thầm thở phào một tiếng. Lance xách Văn Thấm Nhã lên, trừng to cặp mắt xanh biếc hung hãn cực kì vọt về phía này.

Tốc độ của hắn ta cực kì nhanh, chỉ trong chớp mắt đã từ chỗ giường đá nhào tới sau lưng Dung Ly, xung lực từ động tác thậm chí thổi tà áo của Dung Ly nhẹ nhàng bay lên.

Ngay sau đó, hắn định làm giống như mỗi lần đi hút máu người khác, đưa tay túm lấy tóc Dung Ly kéo sang một bên khiến cậu ấy nghiêng đầu lộ ra cái cần cổ. Đồng tử của Bách Hợp co rụt lại, bàn tay định kết ấn, nhưng chỉ một sát na trước khi hàm răng của Lance chạm vào cổ Dung Ly, bởi vì đứng rất gần, Bách Hợp có thể nhìn thấy rõ vẻ mừng rỡ như điên trong mắt hắn, nhưng mà, trong tích tắc, Dung Ly như nghiêng đầu đi một chút, nâng cao tay lên, ngón tay không chút đếm xỉa để tâm búng một cái lên trán Lance. Khi đầu ngón tay của cậu chạm vào trán của Lance, Bách Hợp có thể nghe thấy tiếng xương cốt rạn vỡ, trong nháy mắt, trên trán Lance hiện ra những tơ máu lớn lớn nhỏ nhỏ như một mạng nhện màu đen lan rộng trông từa tựa như những vết nứt trên khối đá hoa cương, nhanh chóng phủ kín khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Làn da của hắn chịu đựng không nổi áp lực lớn như vậy, những giọt máu từng giọt từng giọt liền thấm rịn ra ngoài theo các lỗ chân lông, nhưng năng lực khôi phục của Vampire là rất cường đại, ngay sau khi chịu thương tổn, cơ thể đã bắt đầu vận hành cơ chế tự mình chữa trị. Khi thân thể Lance lại bị bắn tung ra ngoài thêm lần nữa, miệng hắn gào lên một tiếng thống khổ, những vết nứt như tơ nhện đang lan toả càng lúc càng lớn, nhưng chờ đến khi hắn té rớt xuống đất bò dậy, những vết thương như mạng nhện kia đã đang trong tiến trình chậm rãi thu nhỏ rồi.

Quá trình hồi phục này cũng không dễ chịu gì, Lance một mặt túm chặt Văn Thấm Nhã, một mặt kêu rên không ngừng, bản năng của hắn muốn hút máu Văn Thấm Nhã để chữa thương, nhưng giống như nhớ đến chuyện gì đó nên lại không hạ miệng được. Cặp mắt xanh biếc của hắn giờ đã đỏ ngầu, những tiếng rên rỉ nghe như tiếng gầm gừ của con dã thú bị thương. Vết thương trên mặt hắn đã thu lại hơn phân nửa, nhưng trung tâm vết thương trên trán, nơi bị Dung Ly búng vào, vốn chỉ là một tổn thương lớn bằng đầu ngón tay lại liên tục toả ra ánh lục quang trong suốt, không cách nào khôi phục về tình trạng ban đầu được nữa.

Ánh mắt Lance vô ý phát hiện Đường Toàn vốn đã vô lực nằm sấp một bên, liều mạng muốn bò về phía ông cụ, Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh như vậy, vội kéo Dung Ly một phen:

“Không thể để hắn ta tổn thương Đường Toàn!”

Dung Ly không biết ai là Đường Toàn, từ lúc tỉnh lại, trong mắt trong lòng cậu chỉ có Bách Hợp. Nghe thấy cô đưa ra yêu cầu, cậu bỗng hồi tưởng lại hành động của cô từ rất rất nhiều năm về trước, giống như đúc với những ngày tháng đầu tiên cậu gặp gỡ và chung sống với cô, hai người bị một đám đạo sĩ vây vào giữa, chỉ khác là khi đó, cậu vác Bách Hợp trên vai, khi đó cậu đã sinh ra linh trí, tuy trong lòng hiểu được, nhưng miệng lại chưa thể nói tiếng người, cho nên Bách Hợp muốn đối phó ai liền chụp vai, kéo tay, giật tóc cậu để chỉ đạo, tình cảnh hiện tại làm Dung Ly nhớ đến chuyện xưa, khoé miệng không giấu nổi một nụ cười mỉm vui vẻ.

Cậu thành thật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe hiểu rõ ràng, lúc này quay đầu nhìn lại, mới thấy thứ ngoại lai kia đã chụp lấy một ông già nửa sống nửa chết, đang muốn há mồm cắn xuống, cậu nắm tay Bách Hợp bước tới, rõ ràng chỉ bước ra một bước nhưng lập tức liền xuất hiện ngay trước mặt Đường Toàn, miệng của Lance còn chưa chạm được tới cổ Đường Toàn, Dung Ly đã kịp túm chặt tóc hắn kéo cho hắn phải ngẩng đầu lên.

“Kỳ quái!” Cặp chân mày thanh tú của Dung Ly cau lại, biểu tình có chút nghi hoặc, ánh mắt vừa chuyển đi một hội lại quay về tiếp tục nhìn Bách Hợp: “Chủng loại biến dị, vậy mà chưa chết.”

Bách Hợp hiểu rõ ý Dung Ly. Bản lãnh của Dung Ly thế nào, cô là người hiểu rõ nhất, cương thi là giống loài rất nghiêm minh trong phân chia đẳng cấp. Từ mấy ngàn năm trước, Dung Ly đã là một tồn tại đạt phẩm cấp thi vương, theo lý mà nói, là cương thi thì cho dù có tiến hoá thế nào cũng phải cảm nhận được uy áp của cậu ấy. Thế nhưng Lance không những dám xông tới cắn cổ cậu, hơn nữa búng cho hắn một cái hắn cũng chưa chết, lúc này vẫn còn năng lực phản kháng. Nghĩ tới cấp bậc phân minh của cương thi, cậu thấy tò mò vì sao lại có loại tiểu bối to gan như vậy.

“Buông ra, buông ra!” Lance giãy dụa như muốn phát điên. Hắn bị Dung Ly túm chặt trong lòng bàn tay, dễ dàng như hắn vừa túm lấy Đường Toàn. Lúc này hắn chẳng khác gì Bách Hợp ở vài chục giây về trước, bị hắn khống chế trong lòng bàn tay vô lực giãy dụa. Dung Ly nhìn như một cậu thiếu niên mảnh khảnh, một bàn tay túm xuống cảm giác khí lực cũng không đáng bao nhiêu, nhưng hắn lại không cách nào chạy thoát, vết thương nhức nhối trên trán vẫn đang không ngừng nhỏ máu, khiến sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi hơn.

Vampire lấy máu huyết làm năng lượng, làm cội nguồn sức mạnh, hắn có thể từ trong máu tươi rút ra được sức mạnh và sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng lúc này đây máu trong cơ thể hắn đang không ngừng chảy ra ngoài, chứng minh năng lượng cùng sinh cơ của hắn đang sụt giảm từng mảng lớn. Chỉ sau mấy nhịp hô hấp, làn da trên mặt Lance đã bắt đầu mang vẻ xám xịt. Tốc độ mất máu cũng khiến khả năng chữa lành của hắn sụt giảm lại, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ như một con kiến đang bị người ta cầm chặt bằng hai ngón tay.

Hắn sớm đoán được, nhân vật nằm ngủ trong cổ mộ này có được năng lực tương đương thuỷ tổ, nhưng hắn không thể ngờ được, trong Huyết tộc bản thân hắn đã xếp vào hàng thực lực cấp hầu tước, lại không có nổi một chút khả năng phản kháng khi đứng trước mặt Dung Ly. Người kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay búng một cái, liền khiến hắn bay luôn ra xa.

Lúc này, cảm giác tự tôn bị nghiền ép cùng bóng ma chết chóc bao phủ cõi lòng kinh hoàng của Lance, hắn không thể lấy máu Đường Toàn để bổ sung thể lực, bất giác liền kéo Văn Thấm Nhã hắn đang giữ trong tay vào lòng, nghiêm giọng đe doạ:

“Buông ta ra, nếu không cô ta sẽ chết!”

Dung Ly đưa mắt nhìn sang Văn Thấm Nhã, khuôn mặt vốn thanh tú của cô ta lúc này đã sợ đến mức có chút vặn vẹo biến dạng, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lúc nãy cô ta cũng bị kéo bắn văng ra ngoài cùng Lance, đầu tóc đã sớm tán loạn, mặt mũi chật vật không chịu nổi, lúc này một đôi mắt khóc đến độ vừa đỏ vừa sưng, nghe thấy lời đe doạ của Lance, nhìn rõ khuôn mặt nanh ác của hắn ta, cô ta lắc đầu quầy quậy, la hét chói tai:

“Đừng mà, đừng giết tôi, cứu tôi với, cầu xin các người…”

Dung Ly không nói một lời. Lance vốn cho rằng dùng Văn Thấm Nhã làm uy hiếp thì có thể ép Dung Ly buông tha mình, nhưng hắn không thể ngờ được, chờ mình nói hết câu, khuôn mặt Dung Ly trông như thể hoàn toàn không lý giải được ý tứ của hắn, điều này khiến hắn vừa sợ vừa gấp:

“Ngài tha mạng cho tôi, tôi sẽ đi khỏi đây ngay, bằng không, trước khi ngài giết được tôi, tôi sẽ giết cô ta chết trước!” Hắn ta nói dứt lời, Văn Thấm Nhã càng khóc tợn, nhưng Dung Ly vẫn không có phản ứng gì như cũ. Lance không nhịn được muốn túm Văn Thấm Nhã chặt hơn một chút, nói tiếp: “Cô ấy chính là cô gái có bộ dạng rất giống cô gái ngài ôm ngủ trong quan tài kia, tôi đã thử so sánh rồi, người Hoa Hạ các vị chú trọng nguồn gốc nhất, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt đứng nhìn cô ấy chết?”

Từ hai trăm năm trước, sau khi phát hiện ra cổ mộ này, hắn vẫn để hết tâm tư vào việc phải làm sao để có thể mở được nắp quan tài ra. Mãi tới hơn trăm năm trước, hắn thử hết biện pháp, thậm chí bắt tới vài đạo sĩ Hoa Hạ, rốt cục đem nắp quan tài nâng lên được vài khắc, nhìn thấy bên trong có hai người đang ôm nhau mà nằm. Một người, chính là Dung Ly đang chìm vào giấc ngủ say, còn xác của cô gái trẻ được cậu ôm trong lòng, giống hệt bộ dạng của Văn Thấm Nhã.
Bình Luận (0)
Comment