Bích Đông

Chương 24


Chuông cửa vang lên.
Lục Trì Chi đứng ở mép giường mặc quần, cơ thon chắc cùng với eo thon đẹp mắt vô cùng.
Anh mặc quần áo lên, Ngọc Điệm Thu không nhìn thấy eo anh.
“Còn chưa có xem đủ?” Anh quay đầu lại, khoé miệng câu thành hình cung: “Anh đi lấy cơm hộp, trong chốc lát lại cho em xem.”
Ngọc Điệm Thu nhắm mắt lại giả chết.
Bên tai vang lên tiếng sột sột soạt soạt, Lục Trì Chi đang thu túi đựng rác.
Nhìn giấy thiếc đóng gói trên mặt đất, cô liếm liếm môi, hơi thở mong manh: “Cái kia, anh mua khi nào.”
Lục Trì Chi nhặt một đống giấy đã dùng trên mặt đất: “Ngày hôm qua.” Anh vốn định mua để đấy, lo trước khỏi hoạ, không nghĩ đến trùng hợp có tác dụng.
“Ồ.” Hoá ra là sớm đã ủ mưu.
Vài phút sau, lục Trì Chi cầm cơm hộp trở về.
Thấy Ngọc Điệm Thu nằm liệt bất động, anh tiến lên, bàn tay lót ở sau cổ nâng cô lên: “Thuốc không dùng được? Vẫn đau à?”
Thuốc hạ sốt là anh nửa đêm bôi cho cô.
Vì không để cô lưu lại ấn tượng không ổn, Lục Trì Chi học cách an toàn trước, mua khăn lông và thuốc hạ sốt.
Anh đã lên kế hoạch tất cả tốt rồi, tự chủ quân lính tan rã thành sơ hở duy nhất.
Ngọc Điệm Thu lười nhác mà câu lấy cổ anh: “Anh ôm em lên.”
“Hỏi em đó.” Biểu tình Lục Trì Chi nghiêm túc: “Còn đau không?”
Ngọc Điệm Thu mượn lực anh ngồi dậy, giây tiếp theo, cô đau đến hít không khí: “A…”
Lục Trì Chi khẩn trương mà xốc chăn lên: “Anh nhìn xem.”
“Đừng!” Động tác của Ngọc Điệm Thu cảnh giác.

Tối hôm qua chính là như vậy, anh nói giúp cô nhìn xem, sau đó nhìn nhìn, rồi lại thay đổi một cái khăn lông.
Lục Trì Chi mua một đống khăn lông, Ngọc Điệm Thu còn tưởng là lấy để dùng, kết quả…
Ặc, cũng là dùng, nhưng mà, là cho cô dùng.
Bộ dáng khăn trải giường này thật ra rất sạch sẽ, cả đêm ngủ đến ấm áp.
Nghĩ đến quá trình hưởng thụ hôm qua, Ngọc Điệm Thu ngẩng đầu: “Anh vì sao lại biết như vậy?”
Lục Trì Chi sửng sốt một giây, mắt phượng hơi nhếch: “Đây là khen kỹ thuật của anh tốt?”
“…”
Anh làm sao lại kiêu ngạo lên rồi!
“Không.” Lục Trì Chi trả lời, chặn ngang bế cô ra phòng khách: “Không nhìn ra được, em còn có thói ở sạch ở phương diện này.”
Ngọc Điệm Thu tránh né ánh mắt anh: “Em chỉ, tùy tiện hỏi thôi.”
“Ừm.” Lục Trì Chi trịnh trọng nói chuyện lạ: “May mắn anh bảo vệ cho.”
“…”
Ăn xong đồ vật, Ngọc Điệm Thu khôi phục một chút tinh thần, eo vẫn đau nhức.

Cô dựa vào trên sô pha lướt Weibo.
Lục Trì Chi nhận một cuộc điện thoại, nói về việc hạng mục mới.


Ngọc Điệm Thu không quấy rầy anh, đầu gối vào gối dựa, duỗi người.

Mũi chân đá đến chân Lục Trì Chi, anh nhìn cô một cái, đè cổ chân cô lại, ngón cái chuyển động, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Cẳng chân đau nhức có thể thư giãn, Ngọc Điệm Thu thoải mái mà nheo mắt lại.
Lục Trì Chi quay đầu lại nhìn mặt cô, nghĩ đến đêm qua cô sung sướng đến mức tận cùng biểu tình thống khổ, ánh mắt anh trầm trầm.
Chờ anh kết thúc trò chuyện, Ngọc Điệm Thu mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt cực có tính xâm lược của người đàn ông trên sô pha, cô che đôi mắt lại: “… Anh không được suy nghĩ miên man!”
Lục Trì Chi nhấc chân cô đặt lên đùi: “Không có cách nào để không nghĩ.” Anh rất thẳng thắn thành khẩn: “Anh tận lực khắc chế.”
“Vậy anh xem cái này dời lực chú ý đi một chút.” Ngọc Điệm Thu cho anh xem đánh giá trên mạng về cô.
Đều là khen cô có văn hoá trật tự rõ ràng, không hổ là tiểu tài nữ nổi tiếng thời thiếu niên, tinh thần giàu có.
Lục Trì Chi cảm thấy phong cách vuốt mông ngựa này giống như đã từng quen biết.
Có chút giống chị anh.
Anh lật xem thủy quân ở phía dưới, bình luận không chỉ có trích dẫn văn hiến, đến Đạo Đức Kinh luận ngữ cũng dùng đến, hẳn là tốn số tiền lớn.
“Ừm, đánh giá rất đúng trọng tâm.” Lục Trì Chi che lương tâm nói.
Ngọc Điệm Thu cũng cảm thấy đúng, gật gật đầu: “Cho nên người lương thiện vẫn còn rất nhiều, em không thể bởi vì một chút suy sụp nhỏ là từ bỏ.”
Lục Trì Chi có loại dự cảm không tốt: “Đây là chuẩn bị ngóc đầu trở lại, tiếp tục cập nhật video của em?”
Ngọc Điệm Thu lắc đầu: “Không được, vừa đăng thì lên trăm vạn lượt like, không thú vị, em chuẩn bị đổi acc nhỏ để đăng.”
“…”
Thấy anh không nói lời nào, Ngọc Điệm Thu ở trong lồng ngực anh cọ cọ: “Anh không thích em đăng anh à?”
“Thích.” Lục Trì Chi nào dám nói không thích.

Cho dù cô muốn anh cởi sạch để cô chụp, anh cũng không dám nói chữ không: “Lần này chuẩn bị chụp cái gì?”
Ngọc Điệm Thu ghé vào ngực anh, tham luyến hơi thở trên người anh, nghiêm túc mà nói: “Quay một đoạn, tương lai của Thu Thu và Chi Chi.” Từ hiện tại đến tương lai, đến lúc bạc đầu.
“Được.”
Chạng vạng.

Sau khi mưa đã tạnh, Thẩm Phong cách cùng chồng xuống xe, nhìn thấy cánh cửa lớn rách tung toé của tiểu khi, vẻ mặt ghét bỏ: “Con dâu của tôi làm sao có thể ở nơi như thế này, hôm nay tôi bất luận thế nào cũng phải lừa con bé đi.”
Phía sau đi theo hai người vệ sĩ mặc vest đen, một người khiêng giường và chăn bông chuẩn bị lên lầu.
“Không cần dọn.”
Thẩm Phong Nhã chỉ huy người khiêng chăn bông và áo khoác dày về trong xe.
“Vạn Thành gần đây không phải đang khai phá sao? Bên này cũng nên làm lại rồi.”
Lục Tông Danh: “Sang năm mới chứng thực.”
“Thế không thể thúc giục nó chứng thực nhanh hơn một chút à? Tôi cũng ngượng ngùng bảo Trì Chi mang Thu Thu dọn đi.”
Lục Tông Danh nói: “Tôi thúc giục thúc giục xem sao.”
“Ông bảo Thư Thư đi thúc giục, Vạn Thành chỉ nghe nó.”
“Tôi biết rồi.” Lục Tông Danh hỏi: “Không cầm chăn à?”

“Cầm cái gì mà cầm? Lập tức sắp có không khí lạnh về, đông lạnh hai vật nhỏ kia khẳng định không chịu được, quá ấm áp sẽ không chịu dọn đi.”
“Lúc này mới nói chuyện mấy tháng, bà có phải quá nóng nảy hay không?”
“Nào mới mấy tháng!” Thẩm Phong Nhã nói: “Cái người tên Ngọc Phong chắc ông nhớ rõ chứ? Thu Thu chính là em họ của cậu bé ấy!”
“Nam sinh trước có tai tiếng với Trì Chi ấy hả?”
“Chính là cậu ấy! Ông nghĩ lại cho thật kỹ, con trai của ông không có mục đích gì, có thể chịu đựng cái loại tai tiếng ảnh hưởng hình tượng này không?”
“Ý của bà là, lúc ấy Trì Chi đã động tâm rồi?”
“Lấy kinh nghiệm đóng phim nhiều năm của tôi, tám phần là vậy.”

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Ngọc Điệm Thu nhị về phía Lục Trì Chi: “Anh gọi cơm hộp?”
“Có thể là cha mẹ đến đưa quần áo cho em.”
“Cho em?”
“Ừm.” Hau ngày chợt hạ nhiệt độ, biết Ngọc Điệm Thu không mang quần áo dày lại đây, Lục Trì Chi cũng không biết chọn đồ cho con gái, cho nên gọi điện cho Thẩm Luyến Thư hỗ trợ chọn mấy bộ, kết quả bị cha mẹ biết, mẹ anh nhất định muốn tự mình mang đến đây.
Lục Trì Chi nhíu mày: “Có thể đứng không? Không được thì ngồi, anh đi mở cửa.”
“Em thử xem.” Ngọc Điệm Thu đỡ cánh tay anh, mới vừa đi được vài bước, chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.
Đây cũng quá khoa trương rồi!
Cô thật sự là đứng không dậy nổi!
Thật ra Lục Trì Chi đã rất khắc chế, chỉ là công khoá trước đó đã làm đủ một tiếng.

Chân chính làm cô bị thương chính là kích cỡ kinh người và độ kéo dài của anh.
Lục Trì Chi đỡ cô vững, ấn cô vào trong ngực, trấn an mà vỗ vỗ lưng cô, biểu tình hối hận, nhẹ giọng nói: “Là anh sai.

Em nghỉ ngơi đi, anh đuổi bọn họ đi.”
“Đừng, cô chú đặc biệt đi một chuyến, anh cứ nói… hôm qua em bị ngã một cái, chân bị thương, ừm.”
Lục Trì Chi hôn hôn trán cô: “Ngoan, ngồi ở đây đừng lộn xộn.”
Cửa phòng mở ra, âm thanh quan tâm của Thẩm Phong Nhã vang lên: “Thu Thu, có lạnh hay không? Hôm nay nói hạ nhiệt độ là hạ nhiệt độ…” Nhìn thấy gương mặt tái nhợt vô lực của Ngọc Điệm Thu, sắc mặt Thẩm Phong nhã biến đổi: “Đây là bị bệnh rồi?”
Ngọc Điệm Thu nói dối: “Tối hôm qua trời mưa sàn nhà bị trơn, cháu, bị, ngã.”
“Trời ạ! Ngã ở đâu? Có nghiêm trọng không, đã đi bệnh viện xem qua chưa?”
“Vâng, đã xem qua rồi ạ, chỉ trẹo một chút, không có việc gì.”
“Thương động gân cốt một trăm ngày, làm sao lại bảo không có việc gì chứ?” Thẩm Phong Nhã mượn đề tài: “Nơi này không thể ở, nhanh chóng dọn đi.

Cháu xem thích ở chung cư hay là nhà đất? Hoặc là đi đến biệt thự bên kia, nếu là cảm thấy đi làm không tiện, vào ở Hào Cảnh Niệm Căng cũng được.”
Hào Cảnh Niệm Căng…
Biệt thự cao cấp hội tụ các minh tinh phú hào.
Ngọc Điệm Thu bị câu nói tùy ý của mẹ chồng lộ thân gia làm kinh sợ.

“Thẩm nữ sĩ, mẹ là đến khoe phòng ở nhà mẹ à?” Lục Trì Chi sợ Ngọc Điệm Thu khó xử, đánh gãy mẹ mình: “Chăn của con đâu?”
Lục Tông Danh: “Nói chuyện với mẹ kiểu gì thế?”
Thẩm Phong Nhã: “Ông hung dữ với con làm gì? Thật là, bảo ông đừng đến thì cứ nhất định đòi đi theo, người ta bảo Thư Thư đưa cũng không bảo ông.”
Lục Tông Danh: “…”
Ngọc Điệm Thu: “…”
Địa vị gia đình nhìn cái là hiểu ngay.
Thẩm Phong Nhã cười nói: “Ở dưới tầng, nhưng mà mẹ thấy chân của Thu Thu bị ngã, nếu không thuận tiện dọn đi, đến bên Hào Cảnh Niệm Căng mà ở, cách công ty gần, thuận tiện một chút, hơn nữa có máy sưởi, sắp lạnh hơn rồi.”
Lục Trì Chi không nói gì, nghiêng mắt nhìn Ngọc Điệm Thu.
Lục Tông Danh không dám nói lời nào.
Ngọc Điệm Thu vừa nghe có máy sưởi, tâm lập tức động: “Có thể không ạ? Có phiền toái quá hay không?”
“Không phiền toái!” Thẩm Phong Nhã nói: “Căn hộ kia vốn dĩ chính là của Trì Chi, lần trước bị chị nó nấu cơm thiêu phòng bếp, vừa mới trang hoàng lại mấy ngày, hiện tại dọn vào là vừa lúc.”
“Được ạ!” Ngọc Điệm Thu lập tức đứng lên, một chút cũng không thấy ngại: “Cháu đi thu thập quần áo.”
“Đừng nhúc nhích!” Lục Trì Chi lập tức đi qua đỡ cô.

Đồ vật của Ngọc Điệm Thu không nhiều lắm, hai cái vali nhỏ đã để hết đồ.
Hào Cảnh Niệm Căng là phục thức lâu của một nhà một hộ, xa hoa danh bất hư truyền.

Lục Trì Chi ở tầng 28, phong cách trang hoàng rất ấm áp ngắn gọn.
Thẩm Phong Nhã và Lục Tông Danh đưa bọn họ đến dưới tầng thì bảo có việc bận rời đi.

Vệ sĩ đặt đồ vật vào phòng, như là nhận mệnh người khác, cũng gấp không chịu nổi mà xoay người chạy.
Không ai nhìn, Ngọc Điệm Thu không cần lại giả vờ, bổ nhào vào người Lục Trì Chi: “Nhanh ôm em lên giường đi.”
“…” Lục Trì Chi lại vừa đau lòng vừa buồn cười, ôm cô vào phòng.
Khăn trải giường bay bay, trong không khí bay mùi hương chanh mà anh thiên vị, chắc là có người qua đây quét tước đổi mới.

Ngọc Điệm Thu biết ý của anh, cũng không làm ra vẻ đề chuyện chia phòng ngủ, nhảy lên chăn là chui vào.
Một giấc ngủ đến ngày hôm sau.
Bên người trống rỗng, bên gối tàn lưu hơi thở của Lục Trì Chi.

Anh đã đi làm, tám giờ sáng gửi tin nhắn cho cô, bảo cô dậy thì đừng quên ăn bữa sáng, nhắc nhở quần áo của cô đã được treo vào phòng để quần áo.
Đau nhức trên người giảm bớt, Ngọc Điệm Thu cũng hoãn lại tinh thần, chọn một chiếc áo lông có thể che khuất dấu hôn trên cổ.
Phòng để quần áo treo đầy quần áo mùa đông, đều là size của cô, chắc là Lục Trì Chi bảo chị anh hỗ trợ mua.
Cô sửa sang lại tóc một chút, chuẩn bị đi làm.
Trước khi ra cửa, cô nhận được tin nhắn của Lục Trì Chi, anh chia sẻ vị trí gara cho cô, bảo cô lái xe đi làm.
Thân thể không khoẻ, Ngọc Điệm Thu cũng không muốn đi tàu điện ngầm.
Gara của biệt thự cao cấp vừa nhìn là hiểu ngay, còn dễ tìm hơn so với tưởng tượng của cô.
Ngọc Điệm Thu đếm dãy số, 18, 19, 20 đều là xe của Lục Trì Chi.
Cô lật tìm trong túi, ba chiếc chìa khoá xe đều ở đó.

Cô chọn chiếc xe màu trắng, đứng ở bên cạnh xe thử khoá.
Bảo vệ thấy vậy đi tới: “Cô là bạn gái của Lục tiên sinh đi?”
Ngọc Điệm Thu ngạc nhiên: “Chú biết tôi ư?”

“Buổi sáng Lục tiên sinh đã đánh tiếng với chúng tôi, sợ cô lạc đường… không ngại thì để tôi giúp cô lái xe ra ngoài.”
“Được, cảm ơn chú.” Ngọc Điệm Thu cầu mà không được.
Sau khi gia nhập hạng mục mới, Ngọc Điệm Thu gặp được Khảo Nãi, Ô Long, Mao Tiêm, cùng với hai người tên theo kiểu Mỹ kia.
Hoá ra bọn họ đều là tướng đắc lực của Lục Trì Chi.
Khi mở họp cô mới biết được, NPC thiếu nữ máy mắn của《tân du》không phải là mặt giống cô, mà nguyên hình chính là cô.
Mấy năm trước khi Lục Trì Chi chế tác trò chơi này tự mình thiết kế thiếu nữ NPC, sau đó ánh mắt Lâm Bỉ Khâu lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Điệm Thùa cảm thấy cô quen mặt, nhìn thấy nguyên hoạ mới đột nhiên phản ứng lại.
Nói xong chính sự, một đám người vây quanh Ngọc Điệm Thu, muốn cô truyền bí kíp được sủng ái.
“Chị dâu, chị nói đi, chị làm thế nào để Lục gia khăng khăng một mực với chị thế?”
Ngọc Điệm Thu nghĩ nghĩ: “Chắc là, tôi nói về nghĩa khí anh em.”
“Yêu đương cũng thích nói nghĩa khí?”
“Ừm, đúng.” Biểu tình Ngọc Điệm Thu ra vẻ cao thâm: “Đòi lấy một bên, đơn phương trả giá, không dài được.”
Những người khác: Thế nhưng lại rất có đạo lý.
Những ngày tháng dọn vào ở trong biệt thự cao cấp vô cùng thoải mái.

Thời gian rất nhanh, nhoáng cái đã trôi qua bảy tháng.
Lễ tốt nghiệp, Lục Trì Chi đứng ở dưới cầu thang chụp ảnh giúp Ngọc Điệm Thu.
Vài cô gái mặc quần áo học sĩ chụm đầu ghé tai, nói được một nửa, Ngọc Điệm Thu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trì Chi, người sau lại nhìn cô, biểu tình giống như đang thúc giục cô đừng phơi anh quá lâu.
Hôm nay anh mặc rất chính thức, áo sơ mi với quần tây, xứng với khuôn mặt tuấn tú kia, sống như một bại hoại văn nhã.
Ngọc Điệm Thu phất tay tạm biệt các bạn học, xoay người chạy về phía Lục Trì Chi.
Thường xuyên bị cô bé này đâm bay, Lục Trì Chi đã sớm có phòng bị, một phen đón được cô, chạm vào ổn định vững chắc, nâng cằm cô lên, rũ mắt hỏi: “Vừa rồi nói gì với các bạn em thế?”
“Các cô ấy nói vận khí em tốt, gặp được một người bạn trai đẹp trai còn tri kỷ như vậy.” Ngọc Điệm Thu ngửa đầu, dùng cằm cọ xuống áo sơ ki của anh: “Em cũng cảm thấy như vậy.”
Lục Trì Chi nắm tay cô đi về phía trước: “Cọ vận khí, thật ra còn một cách nữa.”
“Cách nào?”
Lục Trì Chi nghiêng đầu, không hề báo trước mà hôn xuống.
“Như vậy.”
Ngón cái của Lục Trì Chi ấn ở khoé miệng cô.

Cô gái của anh, vẫn sẽ luôn may mắn.
Khóe miệng anh hơi cong, dẫn tới trái tim cô đập kịch liệt, gương mặt Ngọc Điệm Thu nhanh chóng ửng hồng: “Em đưa anh đi tham quan trường học của em một chút nhé.”
“Không cần đưa.” Lục Trì Chi nắm lấy tay cô, giao nhau với mười ngón tay của cô: “Trường học của em anh quen thuộc.”
“Anh đã từng tới?”
“Ừm.”
“Khi nào vậy?”
Lục Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhiệt liệt, như là đã thích cô rất lâu.
“Rất nhiều thời điểm.” Anh đáp.
Nghĩ đến thiếu nữ NPC trong trò chơi kia, Ngọc Điệm Thu đột nhiên hiểu ra.
Không phải tình yêu của cô đến quá nhanh quá đột nhiên, mà là bởi vì, có người vẫn luôn đang lén đuổi theo cô.
Cô cũng vẫn là quả trứng xui xẻo kia, chẳng qua, những lần gặp nạn không tốt kia của cô đã được Lục Trì Chi hoá giải hết.
Càng không phải vì vận khí của Lục Trì Chi tốt bao nhiêu.
Mà là bởi vì, tất cả các nguyện vọng của cô, anh đều có thể giúp cô thực hiện..

Bình Luận (0)
Comment