Bích Hải Quang

Chương 70



Mọi người chậm rãi bơi đến chân núi, quay đầu lại nhìn sơn động bên kia, thở phào nhẹ nhõm, bóng đen kia sẽ không đuổi theo đến đây chứ?
Hoán Thần vắt khô tay áo ướt sũng, nhìn mọi người đều ướt toàn bộ, khẽ nói: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi chút đi." Vừa nói vừa nhìn ngọn núi nhỏ này, mặc dù chỉ có vài trượng, nhưng nếu muốn vượt qua được nó, chắc cũng phải mất một hai canh giờ.

"Được!" Tiểu Phách Tử nhóm lửa lên, "Mọi người hong khô y phục đi."
Chân Nương tỉ mỉ mở quyển da cừu, trong khi đang bơi nàng đã giơ nó khỏi mặt nước, sợ bị ướt, bây giờ lại mở ra hong khô đôi chút, cẩn thận vẫn tốt hơn, lúc sau nàng nói: "Vượt qua được núi này, chỉ cần đi qua một nơi giống đầm nước nữa là đến Trường Sinh Lăng rồi."
"Đầm nước sao?" Nam Cung Liêu đi đến xem bản đồ này, hắn nhìn khu vực sắp đến, vẻ mặt đăm chiêu, "Thật sự...là đầm nước sao..."
"Đầm nước cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ sợ có quái thú thôi, cầu trời đừng có quái thú." Tiểu Phách Tử hít sâu, "Nếu không thì khó bảo toàn mạng nhỏ của chúng ta rồi."
"Nàng cứ sợ chết vậy sao?" Hoài Băng không nhịn được nắm chặt tay Tiểu Phách Tử, trừng mắt liếc nàng.

Tiểu Phách Tử gãi gãi đầu, "Không phải sợ chết mà, chỉ là ta sợ chết khó coi quá thôi."
"Hì hì." Nhược Yên không nhịn được bật cười.

"Tiểu Phách Tử, người nào chết thì cũng như nhau thôi? Còn lo mấy chuyện đẹp xấu sao? Dù sao ngươi cũng đâu nhìn thấy được, không phải à?" Hợp Hoan làm mặt quỷ nhìn Tiểu Phách Tử.

"Nghe cũng có lý, hà hà." Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, "Nhưng mà nè, ta cũng không muốn chết, biết sao không, ta còn muốn bảo vệ Hoài Băng với tỷ tỷ cơ mà."
"Nếu thật sự có quái thú dưới đầm nước, không biết chừng có thể sử dụng tiếng hát hàng phục quái thú của Đại Chiếu ta." Vân Ca mỉm cười nhìn Tiểu Phách Tử, "Trên đời này, vẫn là người làm tỷ tỷ như ta phải bảo vệ đệ muội mới phải, đúng không?"

"Tự nhiên mình thấy có tỷ tỷ mới tốt làm sao." Tiểu Phách Tử mỉm cười nhìn Vân Ca, "Ta tin mọi người chúng ta sẽ không chết được."
Hoán Thần mệt mỏi mỉm cười, nhìn Nam Cung Liêu, hiện giờ sắc mặt hắn vô cùng trầm ngâm, Hoán Thần chậm rãi đi đến hỏi: "Điện hạ, người đang nghĩ gì?"
Chẳng qua Nam Cung Liêu chỉ bình tĩnh nhìn Hoán Thần đôi chút, dường như hắn nghĩ đến điều gì liền lấy ra kim ấn từ trong áo, nghiêm túc đặt vào tay Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, giao cho ngươi thứ này, hãy giúp ta bảo quản nó."
"Đây là gì?" Hoán Thần kinh ngạc, nhìn chăm chú kim ấn này, trong lòng thoáng hiện chút bất an.

"Vương ấn Đại Việt." Nam Cung Liêu cực kỳ bình tĩnh nói: "Ta đã nghĩ cẩn thận rồi, bóng đen vừa rồi muốn giết ta, chắc chắn như thế, không phải muốn giết các ngươi, vì vậy, nếu bóng đen kia lại xuất hiện, ta sẽ làm mồi nhử dụ hắn rời khỏi, các ngươi sẽ có nhiều cơ hội trốn khỏi hắn hơn."
"Ca ca..." Nhược Yên lắc đầu, "Đừng nên mạo hiểm, tài nghệ võ thuật của các tỷ muội ta không thua gì cao thủ hiện nay đâu, cho dù muốn dùng cương đối cương, cũng không thể thất bại được, nếu như một mình huynh muốn làm mồi dẫn dụ bóng đen kia, chỉ sợ huynh gặp phải nguy hiểm."
Nam Cung Liêu lắc đầu, hắn tiếp tục đặt kim ấn vào tay Hoán Thần, ép Hoán Thần phải nhận, nghiêm túc nói: "Tô Hoán Thần, ngươi không được từ chối kim ấn này."
"Được không..." Hoán Thần nhìn huynh muội bọn họ, chỉ đành phải lặng lẽ thở dài, từ tốn bỏ kim ấn vào áo, nhịn xuống lời muốn nói.

"Bõm!" Tiếng nước vang lên, giống như có gì vừa rơi xuống nước.

Hoài Băng cảnh giác nhìn sơn động bên kia, chỉ thấy mặt nước tĩnh lặng, không có gì khác thường, nếu như thật sự có gì xuống nước, tất nhiên là - Hoài Băng vừa quay mặt lại, lập tức hoảng sợ hô to: "Lại là bóng đen kia!"
Toàn thân bóng đen kia đầy nước bùn, rung lên trường kiếm trong tay, ánh kiếm lóe sáng đâm thẳng về phía Nam Cung Liêu.

"Ca ca, cẩn thận!" Nhược Yên bước lên vung tay đỡ chiêu của bóng đen kia.

Hai chưởng vừa chạm nhau liền tách ra, Nhược Yên lui về sau mấy bước, bất chợt nàng cười lạnh, "Ngươi là người!"
"Là người sao, dễ xử rồi!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử phi thân đến cạnh Nhược Yên, "Ta đến tiếp chiêu!"
Giọng cười khàn khàn vô cùng dọa người, bóng đen kia há miệng ra, máu đen ngập trong miệng, trường kiếm trong tay chém không ngừng, nhắm về phía Nam Cung Liêu, sát khí ngập tràn.

Vân Ca cùng Chân Nương đồng thời chấn động, nhất thời ngây ra như khúc gỗ, dường như họ phát hiện điều gì.

"Muội muội cẩn thận." Nam Cung Liêu kinh hãi hét to, hắn nhìn bóng đen kia quát lớn, "Có gan thì theo ta!" Vừa dứt lời, Nam Cung Liêu đã dẫn bóng đen chạy sâu vào núi.

"Ca ca, đừng!" Nhược Yên vội vàng gọi, nhưng không thể kéo được Nam Cung Liêu quay trở lại, nàng không nhịn được nhanh chân đuổi theo.

Ánh kiếm lóe sáng, đột nhiên bóng đen kia xoay kiếm đâm thẳng về phía Nhược Yên, nhắm thẳng ngay trán nàng!
"Nhược Yên!" Hoán Thần vội vàng đuổi theo, lao thẳng về phía bóng đen.

"Tam tỷ!" Hợp Hoan cùng Hoài Băng hốt hoảng hét to, nhặt cục đá trên mặt đất ném về phía bóng đen.

Bóng kiếm dần chậm lại, thanh kiếm của bóng đen chém nát cục đá, chưởng thật mạnh vào ngực Hoán Thần, đồng thời liên tiếp phát ra tiếng cười quỷ dị, hắn xoay người bỏ đi, tiếp tục đuổi theo Nam Cung Liêu.


"Hoán Thần!" Nhược Yên khẩn trương đỡ Hoán Thần đang run rẩy, chỉ thấy nàng phun ra ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch ngay lập tức.

"Tam tỷ, đừng nóng vội, ta đến cứu con mọt sách!" Mộ Ly khẩn trương chạy đến, Tiểu Phách Tử hốt hoảng đỡ Hoán Thần nằm xuống.

"Hoán Thần..." Trong lòng Nhược Yên đau xót, lo lắng nhìn gương mặt Hoán Thần, không nhịn được nhìn thoáng qua con đường huynh trưởng rời khỏi, trong lòng Nhược Yên vô cùng bối rối, ca ca gặp nguy hiểm, Hoán Thần cũng gặp nguy hiểm, bây giờ nàng nên làm sao đây?
Vân Ca bước lên đỡ Hoán Thần, nhìn Nhược Yên nói: "Ở đây có ta chăm sóc hắn rồi, ngươi mau chóng đi giúp Nam Cung Liêu đi, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của người kia! Nếu trễ thì chẳng phải hai người vĩnh viễn chia xa nhau sao."
"Ngươi..." Nhược Yên âm thầm cắn răng, không có ý buông Hoán Thần, "Hoán Thần, chờ ta về!" Vừa dứt lời, nàng điểm mũi chân nhanh chóng chạy về phía Nam Cung Liêu vừa rời khỏi.

"Ta đi giúp tam tỷ! Tiểu Phách Tử, ở đây nhờ nàng rồi!" Hoài Băng vội vàng dứt lời, nhanh chân chạy theo Nhược Yên.

"Nhược Yên -" Hoán Thần chỉ cảm thấy trong ngực đau đớn từng hồi, vô cùng khó chịu, vừa hé miệng nói lại không nhịn được phun ra ngụm máu đen.

"Vì sao máu của hắn lại là màu đen?" Vân Ca vội vàng nhìn Mộ Ly hỏi, "Chẳng lẽ hắn đã trúng độc từ trước rồi?"
Mộ Ly đặt tay trên mạch đập Hoán Thần, chân màu nhíu chặt giãn ra đôi chút, "Chưởng này không làm chất độc công tâm, nếu không thần tiên cũng cứu không được ngươi." Vừa dứt lời, Mộ Ly nhìn Vân Ca, "Đúng vậy, Tô Hoán Thần vẫn luôn mang kịch độc trong người."
"Vì sao lại không cứu hắn?" Vân Ca không nhịn được hỏi.

"Nếu cứu nàng rồi, tam tỷ không thể tiếp tục dùng độc dược kéo dài tính mạng." Hợp Hoan đau lòng nói: "Con mọt sách yêu tam tỷ vô cùng sâu đậm, cam nguyện trở thành người mang độc, nàng chỉ muốn tam tỷ có thể sống thật tốt."
"Ngươi...!các ngươi..." Trong lòng Vân Ca đau nhói, nhìn gương mặt Hoán Thần thật sâu, gương mặt thanh tú mang theo ôn nhuận, chân thành, ngươi vì nàng, không cần tính mạng của mình sao?
Chân Nương đứng cạnh, nhíu chặt mày nhìn Hoán Thần, không trách được tam muội lại phản bội bà bà vì ngươi, nếu có người hi sinh vì ta như thế, không chừng...!bỗng nhiên gương mặt Vệ tướng quân lặng lẽ hiện lên từ đáy lòng, Chân Nương hốt hoảng lắc đầu, không! Không phải ngươi! Người này, tuyệt đối không được là ngươi!
"Nhược Yên..." Hoán Thần lo lắng nhìn về phía Nhược Yên rời đi, "Nàng sẽ gặp nguy hiểm, đỡ ta dậy đi, đỡ ta dậy đi."
Tiểu Phách Tử không nhịn được ép Hoán Thần nằm xuống, "Con mọt sách, ngươi đừng làm loạn nữa, có Hoài Băng đi cùng, đảm bảo bóng đen kia sẽ không chiếm được ưu thế gì đâu, việc quan trọng nhất hiện giờ là ngươi phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không được làm con mọt sách chết yểu làm người ta khó chịu à."
"Tiểu Phách Tử!" Hợp Hoan không nhịn được gõ đầu Tiểu Phách Tử, "Vì sao ngươi dám nói mấy lời xui xẻo này?"
"Đúng, con mọt sách sống lâu trăm tuổi, ngươi đừng bỏ chạy giữa chừng là được rồi, ta đây không gánh nhiều tránh nhiệm như vậy được." Tiểu Phách Tử quan tâm nhìn Hoán Thần, "Ta nói trước cho ngươi nghe nha, nếu ngươi không cố chịu đựng, ta sẽ là người phủi mông trốn trước đấy!"
"Ngươi..." Hoán Thần nhíu chặt mày, bất đắc dĩ lắc đầu, Nhược Yên ơi Nhược Yên, nàng rời khỏi đây như vậy có biết làm ta lo lắng nhiều thế nào không?
Nam Cung Liêu chạy sâu vào rừng, xoay người núp sau một cây đại thụ, không dám thở, hắn giương mắt nhìn bóng đen kia ngừng lại gần đó, tràn đầy sát khí nhìn chung quanh.

"Ca..." Nhược Yên hoảng sợ im bặt, âm thầm lướt đến gần bóng đen, kẹp chặt ngân châm trong tay, "Nếu không diệt trừ ngươi, không biết chừng ngươi còn theo bọn ta hại thêm bao nhiêu người nữa đây?" Thân thể nàng vừa chuyển động, kế đến bắn ra ngân châm.

"Đến đúng lúc lắm!" Đột nhiên bóng đen kia quát to, chuyển động tránh thoát ngân châm, đồng thời vung kiếm đánh bay ngân châm, hắn điểm mũi chân dùng trường kiếm đâm thẳng về phía Nhược Yên.

"Là ngươi!" Nhược Yên chợt hiểu ra, xoay người tránh thoát chiêu này, nàng tiếp tục bắn ra ngân châm, kế đến lấy ra thêm một ngân châm, cánh tay uyển chuyển như thủy xà liên tiếp đỡ mấy chiêu của bóng đen kia.


Bóng đen kinh hãi, hắn không ngờ được võ công mấy tỷ muội đảo Thiên Khu này lại tốt hơn hắn nghĩ quá nhiều, đột nhiên tay hắn vô cùng đau đớn, tê dại, suýt nữa rơi xuống trường kiếm trong tay.

Bóng đen đổi trường kiếm cầm bên tay trái, từ từ kéo dài khoảng cách với Nhược Yên, hắn liếc mắt nhìn phía sau liền thấy Nam Cung Liêu đang ẩn núp sau cây, lúc nào cũng có thể đánh lén, hắn âm thầm cắn răng, bỗng nhiên chuyển chiêu kiếm như muốn chém Nhược Yên, nhưng giữa chừng ánh kiếm xoay ngược lại đâm Nam Cung Liêu sau lưng.

"Ca ca!" Nhược Yên vội vàng bắn ra ngân châm, ngân châm bay đến thanh kiếm, chỉ nghe một tiếng "Đinh!", ngân châm đã xuyên qua thanh kiếm kia.

Thanh kiếm kia bị ngân châm xuyên thủng, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, gắt gao đâm thẳng vào cành cây bên phải Nam Cung Liêu.

Nam Cung Liêu thở phào nhẹ nhõm, chạy đến cạnh Nhược Yên, "Muội muội, không sao chứ?"
"Tam tỷ!" Hoài Băng đuổi theo sau Nhược Yên, vội vàng bắn ra ngân châm, bức lui bóng đen đang tấn công phía sau, khiến hắn lui vài bước.

Bóng đen kia nhìn thấy thế cuộc thay đổi, hắn liền xoay người chạy thẳng vào rừng sâu.

"Chạy đâu!" Nhược Yên còn muốn tiếp tục truy đuổi, lại bị Nam Cung Liêu ngăn lại, "Muội muội, không sao là tốt rồi, chúng ta về trước đi."
"Được!" Trong lòng Nhược Yên vô cùng rối loạn, Hoán Thần, hiện giờ nàng sao rồi?
Cả ba xoay người rời khỏi, vừa đi mấy bước nghe thấy thanh âm gió thổi phần phật truyền lại từ sau lưng, Hoài Băng vội vàng quay đầu lại, hoàn toàn không kịp bắn ra ngân châm trong tay, chỉ thấy một thanh trường kiếm đã hung hăng xuyên thủng ngực Nam Cung Liêu.

Bóng đen trở lại lần nữa, một chiêu đoạt mạng, hắn mở miệng cười, giọng cười khàn khàn vô cùng quái dị, hắn không thèm để ý ngân châm của Hoài Băng đã đâm vào cơ thể hắn, kế đến hắn hung hăng tấn công Nhược Yên.

Hốt hoảng ra tay, Nhược Yên vội vàng đỡ chưởng, nội lực vừa chạm nhau, Nhược Yên cảm thấy thân thể chấn động, bỗng nhiên sau gáy dâng lên đau đớn, hơn nữa mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ vô cùng.

"Tam tỷ!" Hoài Băng vội vàng muốn đỡ Nhược Yên ngã xuống, tay kia hung hăng đánh vào ngực bóng đen, bóng đen kia không nhịn được phun ra ngụm máu, hắn xoay người chạy thẳng vào trong rừng lần nữa.

"Ca..." Ngay khi tầm mắt bị bóng tối xâm chiếm, Nhược Yên từ từ trở nên mềm nhũn nằm xuống đất.

Nam Cung Liêu thở dốc kịch liệt, hắn nhìn thấy muội muội đang ngã xuống, trong mắt vô cùng bối rối, "Muội muội, khụ, muội muội...".


Bình Luận (0)
Comment