Bích Huyết Tẩy Thương Ngân

Chương 25

Người này quả là khách sộp, mua hàng thật nhiều. Hễ có hàng bán, tất có khách mua, khách mua bao nhiêu thì phải bán bấy nhiêu. Mã Như Long nhìn thấy sắc mặt Thiết Chấn Thiên đã biến hẳn. Y nghĩ chắc sắc diện mình cũng thay đổi, chỉ tiếc là không nhìn thấy sắc diện của lão Trương thật thà, chỉ nghe tiếng lão đáp :

- Tiệm tạp hóa của chúng tôi tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ lắm, hàng hóa cũng không phải là ít, một mình đại nhân dọn đi hết chăng?

Khách đáp :

- Ta có thể kêu người đến khiên đồ, ngươi chỉ cần ra giá ta sẽ trả đủ.

Kêu người đến khiên đồ? Kêu ai? Có phải đến khiên đồ thật sự? Hay đến đòi mạng?

Mã Như Long không xông ra đối phó với vị khách này, y bỗng có cảm giác kỳ quặc, là lão Trương thật thà nhất định có cách đối phó với vị khách.

Lão Trương thật thà đáp :

- Tiểu nhân chỉ là kẻ thu tiền của tiệm, việc mua bán nhiều như vầy, tiểu nhân không tự quyết định được.

- Vậy ai mới quyết định được?

- Ông chủ tiệm.

- Chủ tiệm ngươi có đây chăng?

- Có, ở bên trong, đại nhân có thể bước vô hỏi thử.

- Ta không vào đâu, ngươi kêu y ra đây.

- Tại sao đại nhân không vào?

- Tại sao không kêu y ra đây?

Thái độ của vị khách chẳng nhường.

Lão Trương thật thà cũng không vừa :

- Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì cũng có kiểu cách riêng.

Khách dường như hết hứng :

- Chủ không ra, thì ta không mua nữa.

Đột nhiên lão Trương thật thà bồi một câu rất nặng :

- Bây giờ đại nhân không muốn mua cũng không được, bởi vậy nhất định phải vào trong.

Thiết Chấn Thiên nãy giờ chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại, trong mắt dường như đang suy nghĩ. Tiếng nói của cả hai không nhỏ lắm, ở phòng trong có thể nghe rõ từng chữ, y đâu cần phải chuyên chú lắng nghe.

Mã Như Long thầm nghĩ chắc Thiết Chấn Thiên đang cố nhận giọng nói của người khách kia. Đang muốn hỏi phải chăng Thiết Chấn Thiên đã biết lai lịch người khách, thì y đã nói :

- Vương Vạn Võ ư?

Giọng Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp :

- Coi chừng hai cánh tay của lão Trương thật thà.

Trong võ lâm chỉ có một Vương Vạn Võ, “Phân Cân Thố Cốt Thủ” Đại Lực Ưng Trảo Công của y độc bộ giang hồ; y tâm độc tay hiểm, một khi xuất thủ là nhắm vào các khớp quan trọng trên thân thể, cho nên kẻ cùng y giao đấu, không chết cũng bị tàn phế.

Lúc này Vương Vạn Võ đã xuất thủ, Thiết Chấn Thiên nói đã quá trễ, vì Mã Như Long đã nghe thấy tiếng xương bể. Tiếng động rất khẽ nhưng nghe đến lạnh người.

Mã Như Long chỉ cảm thấy ruột thắt lại, bất kể lão Trương thật thà có thành thật hay chăng, y cũng đã cùng lão chung sống hết ba tháng hai mươi mốt ngày.

Điều kỳ lạ là Mã Như Long chỉ nghe tiếng xương vỡ chứ không hề nghe tiếng người kêu.

Chỉ có hai loại người có thể chịu đau không phát ra tiếng, một là người cứng cỏi khác thường, hai là kẻ đã chết, hoặc đã ngất đi và sắp chết.

Mã Như Long muốn xông ra, Thiết Chấn Thiên cũng muốn xông ra, nhưng chưa kịp dời bước thì bên ngoài đã có người vào. Người này lui ngược vào phòng, cả hai cánh tay đều bị bể khớp. Y đang cố gắng chịu đau không kêu la, đến độ mặt mày thân thể toát mồ hôi như tắm.

Y quả là một thiết hán. Chẳng thể ngờ được một Vương Vạn Võ nổi danh giang hồ với thuật “Phân Cân Thố Cốt Thủ” lại bị một kẻ thu ngân trong tiệm tạp hóa đánh vỡ khớp xương tay! Y có chết cũng không tin được điều này, Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long cũng không thể tin nổi!

Trên mặt Vương Vạn Võ hằn vẻ kinh ngạc và đau đớn, xen lẫn sợ hãi. Trong đời y chưa bao giờ sợ như lần này, nhưng lối xuất thủ của kẻ thu tiền trong tiệm tạp hóa đã làm y hoảng sợ thật sự! Chỉ trong một chiêu y đã bị đánh bại, không đường thoái lui, y chỉ có nước lui dần từng bước, lui tuốt vào phòng trong.

Tấm màn cửa lại buông xuống, Vương Vạn Võ không còn nhìn thấy lão Trương thật thà tầm thường kia, nhưng y cũng không nhìn thấy những người trong phòng. Bởi mắt của y tràn đầy nỗi kinh hãi, đau khổ, nên đã không nhìn thấy gì khác nữa. Thiết Chấn Thiên bỗng đứng dậy kéo y ấn ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vương Vạn Võ lẽ ra phải nhận ra Thiết Chấn Thiên, bởi cả hai đã từng là bạn, sau đó trở thành kẻ tử địch. Nhưng bây giờ y cũng không nhận ra Thiết Chấn Thiên, y vẫn còn đổ mồ hôi.

- Hắn là ai? Hắn là ai?

Giọng của Vương Vạn Võ như đang trong cơn ác mộng.

Thiết Chấn Thiên cũng rất muốn biết câu trả lời, y quay qua hỏi Mã Như Long :

- Người thu tiền kia thật sự là ai?

Mã Như Long không có cách gì trả lời. Y chỉ biết ông ta được gọi là lão Trương thật thà, là một người chất phác thành thật, không có quá khứ huy hoàng, cũng không có tương lai lớn lao, như thể chỉ sống cho qua ngày trong tiệm tạp hóa này. Một người như vậy làm thế nào có thể trong một chiêu đã khống chế một Vương Vạn Võ nổi tiếng võ lâm? Chủ tiệm nơi đây chẳng phải chủ tiệm ngày xưa, thì người thu ngân cũng có thể không phải người của ngày xưa.

Mã Như Long cũng nghĩ đến điểm này, nhưng y không nghĩ ra người này là ai.

Vương Vạn Võ vẫn tháo mồ hôi, miệng lẩm nhẩm hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi. Thiết Chấn Thiên đột nhiên tát một bạt tai vào mặt Vương Vạn Võ. Y như trong cơn mơ chợt tỉnh, cuối cùng đã nhìn thấy Thiết Chấn Thiên, y lấp bấp :

- Là ngươi... ngươi ở đây...

- Phải. Ngươi chắc chắn phải biết ta trốn ở đây.

Vương Vạn Võ nhìn Thiết Chấn Thiên, trong mắt lộ vẻ đau khổ :

- Ta biết ngươi ở đây, ta đến đây là để lấy mạng ngươi, bởi vì ta đã từng bán rẻ ngươi, do đó ta càng hận ngươi hơn nữa.

- Ta biết!

- Ngươi đã biết tại sao không giết ta đi? Lúc ấy nếu ngươi giết chết ta, thì ta đã không có ngày hôm nay!

Vương Vạn Võ nói thật. Nếu chết dưới tay đại đạo Thiết Chấn Thiên, ít ra cũng đỡ hơn chết dưới tay một tên thu ngân của tiệm tạp hóa. Y đã bại quá thê thảm, quá đau đớn.

Bên ngoài đã lâu không có tiếng động nào, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Lão Trương thật thà không vào phòng, có lẽ lúc này lão cũng giống như một người thật thà, đang ngồi trước tiệm. Vẫn không ai nhận ra lão là một cao thủ mang tuyệt kỹ trong người. Lão là ai? Tại sao lại cùng Mã Như Long trốn trong tiệm tạp hóa này? Mã Như Long bỗng nhào ra khỏi phòng, y còn sốt ruột hơn Thiết Chấn Thiên, muốn biết câu trả lời.

Lão Trương thật thà quả nhiên vẫn ngồi chỗ lão vẫn thường ngồi, tiệm tạp hóa trông không có gì khác thường.

Thế nhưng bên ngoài tiệm hình như có gì khác thường. Thông thường đến lúc này, trong hẻm đã ồn ào náo nhiệt, nào là những phụ nữ phơi y phục, những trẻ nít ham chơi, những chó mèo đi hoang phóng uế bừa bãi. Con hẻm này tuy nghèo nàn dơ bẩn, nhưng lúc nào cũng có tiếng người, có sinh khí. Nhưng lúc này trong hẻm lại chẳng có một người nào cả. Không người, không tiếng động. Con hẻm tràn trề sinh khí bây giờ dường như đã biến thành con hẻm chết.
Bình Luận (0)
Comment