Đêm. Trăng sáng, sao lấp kín cả bầu trời. Các khối đá đen kịt đứng sừng
sững, trông giống như một thanh bảo kiếm chọc thẳng vào đám mây trên
trời cao.
Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và Tiếu Chi cùng vỗ tay ra hiệu leo lên các khối đá, sau đó phân ra ba hướng tiến về Từ Ân tự.
Có câu "Nghé con không sợ cọp" thật chẳng sai. Phương Cảnh Thu và Tiếu Chi từ hậu các lâu đi ra, nhất tề tiến đến phòng của Tống Chánh Khanh. Ba
người bàn về việc bức họa ở hậu các lâu bị mất. Phương Cảnh Thu cho hai
người bọn họ hay rằng ngày hôm qua gã và Chu quản gia định lên Từ Ân tự
để thắp hương thì hay được những ngày gần đây Từ Ân tự đã đóng cửa, nghe nói là để sửa chữa điện đường, tạm thời không tiếp hương khách nhưng mà chẳng thấy thợ đâu cả, miếu đường thật vắng lặng, chỉ thấy một ít kẻ
mặt mày dữ dằn mang kiếm vác đao đi qua đi lại mà thôi.
Biết rõ
bọn đó là thị vệ ở kinh đô đến, nhưng bọn họ chẳng biết là chúng đến vì
bức họa và đang ép Ấn Thiện đại sư giải Phạn văn trong bí họa. Nghe đồn
nếu Ấn Thiện đại sư không giải được bí họa thì bọn quan quân đang ở trên núi sẽ thông đồng buộc tội mà tẩy kiếp tự viện. Sau khi nhận được tin
từ Chu quản gia thám thính, ba người kết luận rằng bức họa mà bọn thị vệ mang đến chùa nhờ giải đáp chính là bức họa bị thất lạc ở hậu các lâu.
Tống Chánh Khanh lập tức cho rằng việc chẳng được chậm trễ, phải lập tức đến Từ Ân tự để đoạt lại bức họa, một là để phân ưu giải sầu cho sư
phụ, hai là cảnh cáo bọn thị vệ tặc tử, Tiếu gia trang nào phải dễ khinh hiếp, cả ba đã theo sư phụ học nghệ nhiều năm cũng nên thử thân thủ một lần cho biết. Phương Cảnh Thu, Tiếu Chi tuổi đều còn trẻ, huyết khí
phương cương, lòng vô cùng tức giận. Ba người mặc đồ dạ hành vào, ngoài
khoác trường sam 1, mang theo binh khí, li khai trang viên, tiến về Tuyết Phong sơn.
Tiếu Chi mình vận áo đen, mặt che vải đen, nhảy vù lên cổng tường của Từ Ân tự.
Vầng trăng non cùng mây lững lờ trôi trên bầu trời. Ánh trăng chiếu xuống
đại điện trông giống như đầu của một con quái thú khổng lồ tạo nên một
bầu không khí tuy vắng lặng nhưng lại có ẩn chứa một chút gì đó khủng
bố.
Tiếu Chi ném một viên đá nhỏ vào trong viện nội để dò đường.
Chẳng thấy có một chút chi phản ứng, Tiếu Chi sử chiêu "Bình sa lạc
nhạn", thân người từ từ lướt vào viện nội. Tiếu Chi nghiêng tai lắng
nghe, tuyệt chẳng có lấy một tiếng động nhỏ nào, cô bất giác sanh nghi:
"Kỳ quái, tại sao trong chùa lại không có một người đi tuần? Những tên
thị vệ đâu hết rồi?"
Tiếu Chi vô cùng sốt ruột, cầm lấy trường
kiếm phóng vào đại điện. Đại điện tối đen như mịt, giơ tay không thấy
ngón. Tiếu Chi nhẹ nhàng bước vào trong điện, đột nhiên dưới chân đạp
phải vật chi mềm mềm thì vô cùng sợ hãi. Cô bật lửa lên, cúi đầu nhìn
xuống, ánh sáng yếu ớt rọi xuống thi thể của một hoà thượng tuổi còn
trẻ, miệng khép chặt lại, mắt lộ vẻ hoảng sợ, thiên linh cái bị hõm
xuống, khóe miệng và mắt đều rỉ máu, hiển nhiên bị chưởng đánh trúng
thiên linh cái mà tử vong.
Tiếu Chi đưa ngọn lửa đi qua đi lại
bốn phía để xem coi thì thấy năm sáu thi thể nằm cách đó không xa. Tiếu
Chi dằn sự sợ hãi trong lòng xuống, tiếp tục tiến về trước. Đột nhiên,
một đạo nhân ảnh nhanh như điện từ trong bóng tối bay thẳng về phía cô.
Tiếu Chi hơi hoảng, vội dùng ngọn lửa trong tay đâm thẳng về bóng nhân
ảnh, trường kiếm đột ngột sử chiêu "Bạch xà thổ tín" đâm vào Khí Hải
huyệt của người mới đến. Người mới đến bị Tiếu Chi công tới đành phải
thủ, nếu mà còn công tới thì sẽ không kịp ứng phó, chỉ thấy thân hình
vọt lên nhưng dù thân thủ của y khá nhanh nhưng y phục đã bị kiếm của
Tiếu Chi đâm toạc một lổ lớn.
Người mới đến kêu lên một tiếng,
như cảm thấy kỳ quái đối với võ công của Tiếu Chi. Chỉ thấy chân hắn
điểm xuống đất, thân người quay tròn, thanh đao nơi hông đã được rút ra, bất ngờ sử chiêu "Tuyết hoa cái đính" tạo ra một luồng hàn quang chém
thẳng vào mặt. Tiếu Chi không kịp lui tránh, đành phải tận lực sử chiêu
"Bạch hồng quán nhật" đón đỡ.
"Keng!" Tay cô chấn động, trường
kiếm bị gãy hết nửa đoạn. Đao quang của người đó lại tiếp tục chuyển
động, hàn quang tứ phía, lại hướng về đầu của Tiếu Chi mà bổ tới...
"Sư thúc, hãy bắt sống hắn!" Một đạo nhân ảnh từ phía ngoài bay vọt vào trong điện la lớn rồi biến mất như chớp.
Người nọ nghe tiếng kêu bèn vội vàng thu đao lại, đao phong lướt qua trước
ngực của Tiếu Chi. Tiếu Chi có được cơ hội, hữu thủ bèn vung lên, cầm
đoạn kiếm đâm vào người nọ, cứ tưởng người nọ kiên dè đoạn kiếm thì mình sẽ đào thoát khỏi hiểm cảnh. Nào hay người nọ sử chiêu "Sư tử diêu đầu" tránh khỏi đoạn kiếm, chân không ngừng lại, thân hình lướt qua nhanh
như quỷ mị đến sát bên mình cô rồi nhanh chóng xuất thủ điểm vào Thiên
Phủ huyệt của Tiếu Chi. Lập tức toàn thân bên phải của Tiếu Chi đau nhói lên, té quặp xuống đất.
Phương Cảnh Thu tiến về Từ Ân tự theo
hướng hậu viện, mắt thấy một vài thi thể nằm trước nhà bếp thì cảm thấy
không ổn liền chạy vào huyền phòng 2. Gã đã cùng Chu Tường đến Từ Ân tự được vài lần nên biết đây là nơi ở của Ấn Thiện đại sư.
Phương Cảnh Thu vừa mới bước lên bậc thềm của huyền phòng thì nghe tiếng hét
vang lên, hai đạo nhân ảnh từ trong bóng tối vọt ra đến bên cạnh gã. Một tên trong đó sử chiêu "Hoàng anh liêu thối", cước quét vào hai chân gã, buộc gã phải né người về tên đứng bên cạnh. Tên nọ sớm đã âm thầm chờ
đợi, cánh tay trái vung lên hướng về nách gã, cánh tay phải vặn lên nhằm để chế trụ tay của Phương Cảnh Thu. Đây chính là chiêu "Đảo quyển liêm" của "Thập bát cầm nã thủ pháp" trong "Tiểu cầm nã pháp" dùng để khóa và tóm lấy địch nhân. Loại thủ pháp này sử dụng khi người sát nhau thì
nhanh, chuẩn và độc. Phương Cảnh Thu thấy đối thủ xuất thủ bất phàm thì
nào dám xem thường, cánh tay trái vội vàng hạ thấp xuống rồi quét lên,
cánh tay phải dùng "Tiểu đảo trửu" đốn về phía sau, ngay lập tức giải
tỏa được "Tiểu cầm nã pháp". Gã tung ra một chưởng, hô lên một tiếng rồi lập tức đứng tấn, hữu thủ rút cương đao giắt trên vai ra.
Hai kẻ nọ thấy tập kích Phương Cảnh Thu như vậy mà vẫn không đắc thủ thì cũng
biết không phải là dễ nuốt, nhất tề bạt xuất đao đánh vào hai bên tả
hữu. Phương Cảnh Thu múa cương đao một vòng, đao quang chằng chịt bảo về lấy cả thân người. Ba người đánh nhau kịch liệt trên mảnh đất phẳng của chùa.
Đấu có hơn mười hiệp, Phương Cảnh Thu thấy hai người không có vẻ gì là bọn thị vệ cả thì lòng sinh nghi: "Đây là bọn tặc tử nào?"
Lúc này đây, phía ngoài cổng sau của hậu viện vang lên tiếng vũ khí chạm nhau kịch liệt. Phương Cảnh Thu vô cùng sốt ruột: "Không ổn rồi, Tống
Chánh Khanh ở phía ngoài cổng cũng gặp phải bọn tặc tử, chẳng biết tình
hình của sư muội ở ngoài tiền viện như thế nào rồi?" Nghĩ đến đây, gã
chẳng còn lòng dạ nào chiến đấu nữa nên vận động nội công, dồn tất cả
lực vào đao phong, ra chiêu "Lực tảo kiền quân", đao của song phương
chạm vào nhau bắn lửa tung tóe, hai người nọ chịu không nổi nội lực của
Phương Cảnh Thu nên bị đẩy lùi ra ngoài vài thước. Phương Cảnh Thu hét
lớn một tiếng, người và đao cùng tiến tới, sử chiêu "Thuận thuỷ hành
chu". Chỉ nghe "xoạc" một tiếng, áo ngoài của tên nằm bên phải đã bị tét ra, lộ rõ hình một con ngột ưng được thêu bằng chỉ trắng, Phương Cảnh
Thu thất thanh la lớn: "Thanh Ưng tặc tử!"
Nguyên lai, trên chốn
giang hồ phao tin rằng Tiếu Trường Đình nhận được tàng bảo bí họa, Thanh Ưng bang lại nghe tin La Hán Trùng đang tại Từ Ân tự bức bách Ấn Thiện
đại sư giải bí mật trong bức họa cho nên bọn Tống Phúc vội vã đến đây để đoạt bí họa. Lúc này đây, một tràng cười sắc nhọn từ phía ngoài cửa
chùa vang lên.
Trước khi vào chùa, Phương Cảnh Thu cùng Tống
Chánh Khanh và Tiếu Chi đã ước định lần này vì bức họa mà đến nơi này
tuyệt đối không được để thương vong, tránh gây ưu phiền thêm cho sư phụ. Trước mắt gặp phải bọn Thanh Ưng bang tặc tử, tất nhiên là chẳng thể
nào hạ thủ lưu tình cho được. Phương Cảnh Thu giấu kim tiêu trong tay,
chạy đến bên tường, đề tụ công lực, hai chân dậm xuống đất, sử chiêu
"Bạch hạc trùng thiên" nhảy vọt lên cao, chỉ thấy thân hình giữa không
trung đột ngột xoay lại, tả thủ vung lên, hai mũi kim tiêu từ tay bay
ra.
Hai tên tặc tử rượt theo đến bên tường, đang muốn vượt tường
nhảy theo, bọn chúng đâu nghĩ rằng Phương Cảnh Thu lại có thể phóng tiêu khi thân người còn lơ lửng giữa không trung. Chỉ nghe hai tiếng gào lên đau đớn, kim tiêu đã ghim sâu vào yết hầu. Hai tên Thanh Ưng tặc tử lập tức khí tuyệt thân vong.
Phương Cảnh Thu vừa đặt chân lên đỉnh
tường, bèn nhìn ra phía ngoài thì thấy bốn tên tặc tử Thanh Ưng đang vây lấy Tống Chánh Khanh. Tống Chánh Khanh đang cùng tên tặc tử Tống Phúc
giao đấu kịch liệt, nhưng lại chỉ thấy mũi kiếm của Tống Phúc cứ xoay
tít, thế công như vũ bão, ép Tống Chánh Khanh liên tiếp thối lui. Khăn
che mặt của Tống Chánh Khanh đã bị gỡ ra, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh lộ
rõ lên, kiếm quang bảo vệ lấy thân thể, vừa đấu vừa lùi, chỉ còn biết
nước chống đỡ, không còn khả năng để hoàn thủ. Dưới các chiêu thức tấn
công lăng lệ của Tống Phúc, các tuyệt chiêu, quái thức của Tống Chánh
Khanh vô phương thi triển. Với nội lực và căn cơ còn yếu của gã thì làm
sao có khả năng công kích loại cao thủ như Tống Phúc cho được? Thân mình gã đã trúng hai nhát kiếm, máu tuôn như suối, lúc này đang liên tục bị
khốn trong vòng nguy hiểm.
Tại Tiếu gia trang, Tống Chánh Khanh
đề nghị với Phương Cảnh Thu và Tiếu Chi lên Từ Ân tự đoạt lại bí họa là
xuất phát từ chân tâm của gã. Từ sau khi ăn cắp bí họa để trừ nợ thì
lòng gã vô cùng bất an, cảm thấy vô cùng áy náy. Khi nghe Phương Cảnh
Thu nói rằng bọn thị vệ mang bí họa đến Từ Ân tự nhờ giải đáp thì đã
đoán được hết chín phần sự việc, vì vậy bèn đề xuất việc đến Từ Ân tự để đoạt lại họa. Gã sợ phải chạm mặt với bọn thị vệ nên ở phía ngoài cửa
tự để canh phòng, nào hay lại gặp Thanh Ưng tặc tử, giao đấu chỉ có hơn
hai mươi chiêu mà đã trúng đến hai kiếm. Trong lúc nguy cấp, gã một mặt
vội vàng phát xuất tín hiệu cầu cứu, mặt khác sử dụng kiếm thức "Tiểu
quy nguyên" để bảo vệ thân thủ, chờ viện binh kéo đến.
"Hay lắm!" Chiêu "Tiên nhân chỉ lộ" mà Tống Phúc sử ra chỉ là hư chiêu để tìm sơ
hở trong kiếm pháp của Tống Chánh Khanh. Hắn vận dụng nội lực, dùng chữ
"Niệm" trong kiếm quyết để khóa chặt trường kiếm của Tống Chánh Khanh,
kiếm của hắn đột nhiên hất ngược lên, quát lớn: "Buông!"
Cổ tay của Tống Chánh Khanh lập tức ê ẩm, trường kiếm rớt khỏi tay...
Đứng trên bờ tường, Phương Cảnh Thu hô to: "Tống Phúc cẩu tặc, xem tiêu
đây!" Tả thủ vung lên, hai đạo kim quang bay về hướng Tống Phúc. Tống
Phúc lập tức thu hồi trường kiếm, xoay người lại đỡ. "Keng! Keng!" Kim
tiêu tuy bị đánh rơi nhưng cổ tay của Tống Phúc một phen chấn động khiến hắn cả kinh, thầm nghĩ gã tiểu tử này công lực thật lợi hại. Mới vừa
nghĩ đến đó thì Phương Cảnh Thu từ không trung hét lớn, tựa như chim ưng từ trên tường lao xuống, cương đao trong tay ra chiêu "Lực phách hoa
sơn" bổ thẳng xuống đầu. Tống Phúc chưa kịp thu chiêu, đứng còn chưa
vững, thấy khí thế hung mãnh của Phương Cảnh Thu thì nào dám ngạnh tiếp, hai vai trầm xuống, sử chiêu "Đặng lí tàng thân" vội vàng tráng né.
Phương Cảnh Thu nghiêng người hạ xuống, nắm tay Tống Chánh Khanh ba chân bốn cẳng chạy.
Tống Phúc chẳng kịp nghỉ lấy sức, lập tức đứng
dậy, hướng bọn Thanh Ưng tặc tử quát: "Còn không mau đuổi theo!" Nói
xong, nhanh như cắt, cầm kiếm đuổi theo.
Phương Cảnh Thu, Tống
Chánh Khanh vừa chạy vừa đánh, hướng về phía Tiếu Chi phát ra tín hiệu
triệt thối. Chạy xa được chừng một dặm, bắp chân của Tống Chánh Khanh rỉ máu ra, cước bộ chậm dần, phía sau Tống Phúc dẫn bọn Thanh Ưng tặc tử
đã gần đuổi kịp. Phương Cảnh Thu quay sang Tống Chánh Khanh nói:
"Ngươi mau tìm chỗ băng bó vết thương, để đám tặc tử này cho ta!" Nói xong, gã để thanh đao nằm ngang, đứng giữa sơn đạo.
Tống Phúc rượt đến, bỗng dừng bước, thu trường kiếm lại, rồi nói: "Nếu Tống
Phúc ta đoán không sai, ngươi chính là Phương Cảnh Thu?"
Phương
Cảnh Thu thấy Tống Phúc đã nhận ra mình thì cũng không dấu diếm nữa, xé
bỏ khăn che mặt đi, vênh mặt nói: "Đúng vậy! Chính là tiểu gia gia của
ngươi đây!" Gã nhớ lại tình cảnh bị Tống Phúc treo lên đánh tại Thạch
Tuyền động năm trước thì vô cùng giận dữ, nói năng chẳng cần khách khí.
Tống Phúc cười lạnh hai tiếng: "Ha ha! Nhiều năm không gặp, công phu có bước tiến đáng kể đó, nhưng đã gặp Tống gia gia ngươi thì vẫn còn thua vài
phần hỏa hầu đó, để ta lãnh giáo ngươi vài chiêu xem sao!" Lời chưa kịp
dứt, hắn ra chiêu "Ngân bình sạ phá", kiếm quang như một dải lụa trắng
bay thẳng vào ngực Phương Cảnh Thu.
Phương Cảnh Thu trợn trừng
mắt, đột nhiên quát lớn, chẳng thèm quan tâm đến nguy hiểm ngay ngực,
tay dang ra, đao sử chiêu "Hoàng giang tiệt đấu" cực hung, cực hiểm, rõ
ràng muốn cùng kẻ địch đồng ư quy tận. Tống Phúc cả kinh, hắn hoành
hoành giang hồ có hơn hai mươi năm, hạ không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, về kinh nghiệm thì Phương Cảnh Thu sao so bì với hắn được, nhưng
hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ được Phương Cảnh Thu bất kể đến tính
mệnh, ra chiêu để cùng lưỡng bại câu thương. "Tên tiểu tử này không muốn sống nữa rồi!" Hắn sợ hãi, vội vàng thu kiếm lại, nhảy lên cao khoảng
chừng một trượng. Hắn vừa mới rơi xuống đất thì vội vàng lui về sau, mũi đao của Phương Cảnh Thu quét nhẹ ngang hông hắn, tuy rằng không bị
thương nhưng cũng rơi tí huyết.
Tống Phúc nghĩ không ra tại sao
lại thua dưới tay tên tiểu tử này, bất giác đại nộ, gầm lên giận dữ,
trường kiếm trong tay ra chiêu "Bài sơn đảo hải", kiếm phong cứ nhắm về
hướng Phương Cảnh Thu đâm tới. Phương Cảnh Thu chẳng hề khiếp sợ, đao
phong lẫm liệt, xuất chiêu "Trường giang điệp lãng" cùng hắn ngạnh đấu,
hai người quay tròn lấy nhau, thật khó phân thắng bại.
Tống Chánh Khanh đứng một bên nhìn đến há hốc cả mồm, chẳng nghĩ rằng công phu của sư huynh vượt mình quá xa. Gã từng quan sát kỹ đao pháp của sư huynh
thì thấy cũng học những chiêu thức bình thường như mình nên lúc này đây, trong lòng gã chẳng hiểu nỗi là đạo lý gì đây nữa. Kỳ thật lý do mà
Phương Cảnh Thu có được năng lực mà Tống Chánh Khanh cảm thấy mình không thể có được thì hoàn toàn là nhờ vào khí thế và can đảm mà thôi. Đạo lý đó trong lúc nhất thời thì Tống Chánh Khanh làm sao minh bạch cho được.
Dù sao công lực cũng như kinh nghiệm của Tống Phúc đều vượt trên Phương
Cảnh Thu một bậc, đấu có hơn vài chục hiệp, Phương Cảnh Thu dần dần rơi
vào thế hạ phong. Tống Phúc tuy chiếm được thượng phong nhưng nhất thời
cũng khó mà đánh ngã được Phương Cảnh Thu, bất giác trong lòng giận dữ,
hắn cầm sẵn "Truy hồn độc đinh" tại tay, vừa nhìn thấy có cơ hội, hữu
thủ hắn lật kiếm lại, kiếm quang đâm thẳng vào yết hầu của Phương Cảnh
Thu, cổ tay trái run lên, "Truy hồn độc đinh" ngầm bắn về bụng Phương
Cảnh Thu. Đây là tuyệt môn ám khí đã từng đánh ngã nhiều anh hùng hảo
hán trên chốn giang hồ mà hắn ta đã học được từ Triệu Chấn Vũ. Hắn đoán
rằng tên tiểu tử Phương Cảnh Thu khó qua được một chiêu. Đang lúc nguy
cấp thì chợt nghe một loạt tiếng lụp bụp vang lên, một chiếc nón bay đến hứng lấy hết tất cả những độc đinh bắn ra của Tống Phúc.
Tống
Phúc còn đang kinh nghi, đột nhiên thấy một đạo nhân ảnh như chim nhạn
bay vọt đến. Bốn tên Thanh Ưng tặc tử nhất tề đánh vào đạo hắc ảnh đó.
"Keng! Keng! Keng! Keng!" Bốn tiếng vang lên, Tống Phúc chưa kịp thấy
người vừa đến sử chiêu thức gì thì bốn tên tặc tử đã bị ngã ra ngoài một trượng, chẳng còn động đậy.
Tống Phúc lớn tiếng hỏi: "Là tặc tử phương nào mà dám đả thương Thanh Ưng đệ tử của ta đây?"
Hành động của đạo hắc ảnh cực kỳ nhanh chóng, nhanh nhạy vô cùng. Tay của
người đó chụp lấy chiếc nón đang quay tít rồi đội lên đầu, tay lập tức
sờ vào đả cẩu trượng ở bên hông ra. Phương Cảnh Thu thấy rất rõ người
mới đến chính là vị khất cái mà sư phụ mời đến.
Tống Phúc không
thể thấy rõ khuôn mặt bị chiếc nón che khuất của Phương Chiêu Khiết.
Trường kiếm trong tay hắn run lên, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Sao dám
đến đây quấy rối?"
Phương Chiêu Khiết cười lạnh, chẳng thèm trả
lời, hai vai khẽ lắc nhẹ, đã cẩu trượng đã nằm trong tay. Đầu trượng đột nhiên nhảy lên, đâm thẳng vào "Kiên diệu huyệt" của Tống Phúc. Tống
Phúc vội sử chiêu "Quan công nhượng bào" để tránh đầu trượng, trường
kiếm vung lên đón đỡ. Nào hay đầu trượng trơn tuột, nhẹ nhàng thoát khỏi kiếm phong, lại hướng về "Dũng tuyền huyệt" của hắn. Đả cẩu trượng
không ngừng di chuyển, điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của Tống Phúc:
Thiên nguyên huyệt, Thần khuyết huyệt, Khí hải huyệt, Thân trụ huyệt,
Tam lí huyệt... Tống Phúc tránh né tứ phía, chân tay lúng túng, mồ hôi
tuôn ra như tắm.
Phương Chiêu Khiết đang muốn đùa giỡn với Tống
Phúc một chút, đột nhiên thấy một đám Thanh Ưng tặc từ đang từ trên sơn
đạo tiến đến, dẫn đầu là một người có vóc dáng trung bình, thân người
mập mạp. Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt vô cùng hung tợn,
râu quai nón bù xù, cặp mắt hung tợn, hung quang bức nhân. Phương Chiêu
Khiết nhận ra người nọ chính là "Hắc phong ma" Triệu Chấn Vũ. Ông vội sử chiêu "Qoan quỷ đoạt hồn" cực mạnh, bức lui Tống Phúc, hướng về Phương
Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh kêu lớn: "Mau chạy đi!"
Tống Chánh Khanh đang băng bó vết thương, đứng dậy nói: "Không được! Sư muội vào chùa mà vẫn chưa có quay ra!"
Phương Chiêu Khiết lại kêu lên lần nữa: "Mau chạy đi!" Tống Chánh Khanh đang
còn muốn nói gì nữa thì Phương Cảnh Thu đã kéo lấy hắn, vội vàng chạy
xuống núi.
"Chạy đi đâu!" Triệu Chấn Vũ nhảy cao có hơn trượng,
lăng không bay đến, mặc dù thân hình hắn mập mạp nhưng động tác thì thật là mẫn tiệp dị thường. Triệu Chấn Vũ vừa mới đứng vững, hữu thủ của
Phương Chiêu Khiết đã vung lên, một đạo bạch quang bay thẳng về hướng
hắn. Bảo đao của Triệu Chấn Vũ vung lên, nghe leng keng, một đạo bạch
quang bị rớt xuống, tiếp đến đạo bạch quang thứ hai cũng bị hắn đánh rơi xuống, không ngờ đạo bạch quang thứ ba đột ngột bay theo hình vòng cung tránh khỏi đao phong rồi bay thẳng vào mặt hắn. Triệu Chấn Vũ kêu lên
tức tối, đạo bạch quang thứ ba đánh vào sống mũi khiến cho mũi hắn sưng
phù lên, hắn lập tức nổi trận lôi đình. Triệu Chấn vũ lấy tay móc ra
"Thất huyệt truy hồn đinh", hắn đưa mắt nhìn quanh nhưng nào có thấy
nhân ảnh của Phương Chiêu Khiết đâu nữa. Hắn giậm chân giận dữ, cước đá
vào tảng đá dưới chân khiến nó bể làm hai.
Tống Phúc chạy đến bên cạnh Triệu Chấn Vũ: "Sư thúc, người không bị thương chứ?"
"Mẹ nó!" Triệu Chấn Vũ tức tối chửi "Sao không đuổi theo cho ta?"
Tống Phúc kề tai Triệu Chấn Vũ: "Sư thúc, con đã bắt được Tiếu Chi, con gái
của Tiếu Trường Đình, hiện đang giữ ở trong chùa. Chỉ cần hỏi ả, sẽ biết rõ bí họa cất ở đâu thôi..."
Triệu Chấn Vũ gật gật đầu: "Được,
chúng ta cùng hồi tự." Hắn quay đầu nhìn bọn tặc tử Thanh Ưng ở phía sau quát: "Mẹ nó! Còn đứng ngẩn người ra đó à? Toàn là một lũ vô dụng, đi
mau!"
"Sư thúc, kẻ đó là ai vậy?"
"Hừ, ngươi mà không nói
là ta đã quên mất." Triệu Chấn Vũ khom người tìm thấy hai hòn đá nhẵn
bóng dưới đất, cơ thịt trên mặt co giật liên hồi: "Phi hoàng thạch, mẹ
nó! 'Điểm huyệt thần thủ' Phương Chiêu Khiết cũng đến nơi này, lần này
sẽ có kịch hay xem rồi!".