Bích Linh Ma Ảnh

Chương 20

Vừa ra khỏi cổng môn, Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn thấy về phía tay phải có một người đang đâm đầu chạy bất kể trời đất. Phía sau có một tốp cao thủ phái Võ Đang rượt theo. Chàng biết ngay, người chạy trước là Lãnh Diện Tiên Vườn và kế đó là Liệt Đương đạo trưởng.

Chợt thấy nỗi oán giận trong người chàng bốc lên như lửa đốt.

Chàng dùng thuật khinh công tuyệt đỉnh bay vọt tới. Không mấy chốc, chàng qua ngang Liệt Đương đạo trưởng và hỏi :

- Lãnh Diện Tiên Vườn vừa chạy đó phải không?

Liệt Đương đạo trưởng đáp :

- Phải! Chính y ta.

- Sao không kêu y dừng lại?

- Đã gọi mà y không chịu.

- Được! Ta sẽ bắt y.

Nói xong, Trịnh Kiếm Hồng gia tăng tốc lực, phóng mình vèo lên một cái, đồng thời chưởng phong đẩy ra.

- Đứng lại!

Mặc cho Trịnh Kiếm Hồng hét, Lãnh Diện Tiên Vườn vẫn cắm đầu chạy.

Tức quá, Trịnh Kiếm Hồng đánh liên tiếp hai chưởng ép thẳng vào lưng đối phương.

Thật ra, Lãnh Diện Tiên Vườn chỉ muốn chạy cho khỏi vòng vây, nhưng vì nghe chưởng lực của Trịnh Kiếm Hồng, từ phía sau ép vù vù tới, lão không dám chạy thẳng mà lại nhảy tạt qua một bên rồi quật ngược lại một chưởng.

Bùng!

Tiếng nổ của hai sức chưởng chạm nhau, đẩy bật đôi bên dội ngược lại.

Trịnh Kiếm Hồng chân vừa được lấy đà, chàng đã nhanh như điện, ép ra một chưởng nữa, rồi phóng mình qua khỏi đầu Lãnh Diện Tiên Vườn, cản đường.

Lãnh Diện Tiên Vườn bị mấy ngọn chưởng của Trịnh Kiếm Hồng bay tới vội lo chống đỡ không nổi, nên không thoát thân được.

Giữa lúc ấy Liệt Đương đạo trưởng và đám cao thủ môn hạ cũng vừa chạy tới và bao vây Lãnh Diện Tiên Vườn vào giữa.

Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nhìn Lãnh Diện Tiên Vườn giận dữ, nói :

- Ngươi dùng ám khí hại Lôi Đình kiếm khách còn không chịu buông tay chịu tội mà dám đưa tay chống lại hả?

Vừa nói, Trịnh Kiếm Hồng xòe hai bàn tay ra như sẵn sàng tung chưởng.

Lãnh Diện Tiên Vườn ngó trước nhìn sau, tứ bề đều bị bao vây, thấy khó thoát thân, lão biến hẳn sắc mặt.

Thình lình Lãnh Diện Tiên Vườn lẹ như điện, quật ra một chưởng vào đám môn hạ Võ Đang, phá đường máu thoát thân.

Nhưng chưởng lực của lão vừa xẹt r, Trịnh Kiếm Hồng đã nhanh như chớp tung ra “Thần Long tam chiêu” đánh lui Lãnh Diện Tiên Vườn.

Và ngay lúc đó, Liệt Đương đạo trưởng lẹ làng như con diều sớt mồi, phóng mình tới, chĩa thẳng kiếm vào ngực Lãnh Diện Tiên Vườn.

Đối phương vừa lùi bước, chưa kịp đứng vững, trường kiếm của Liệt Đương đạo trưởng đã đâm tới, làm y kinh hãi ngã người té xuống để tránh.

Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :

- Khá lắm! Ta bảo ngươi ngừng ngươi không chịu ngừng. Bây giờ sao không giỏi mà chạy nữa đi.

Lãnh Diện Tiên Vườn sợ hãi, ngồi bật dậy, mặt mày xanh ngắt.

Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng nói :

- Lôi Đình kiếm khách đã bị trúng độc mà chết, ta phải bắt ngươi về cúng tế để người chết bớt phần ân hận.

Lãnh Diện Tiên Vườn run lên, nói :

- Lôi Đình kiếm khách chết vì trúng độc à?

- Ngươi đừng giả vờ vô ích!

- Đừng nói bậy! Ta không bao giờ dùng độc chất để ám hại y.

- Vậy sao Lôi Đình kiếm khách bị độc?

- Đó là do người khác hại y.

- Ai?

- Ta nhìn không rõ.

- Hãy nói thật đi là hơn.

- Ta chỉ nói bấy nhiêu đó là đủ rồi. Bây giờ ta có chuyện phải đi.

- Không được!

Nhưng Lãnh Diện Tiên Vườn không đáp, chỉ lo vận công đề khí.

Giữa lúc ấy, Võ Đang Bát Kiếm thủ đã dàn trận thế, đề phòng nếu như có bất trắc xảy ra là đối phương khó chạy thoát.

Lãnh Diện Tiên Vườn nhìn quanh thấy cuộc diện có phần gay go hơn, ông ta buột miệng thở dài và nói :

- Thôi, số trời đã an bài, lão phu phải chết rồi.

Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt quát :

- Biết chạy không thoát thì mau nói sự thật đi. Ta sẵn sàng tha cho tội chết.

- Tha tội chết?

- Đúng!

- Há há...

- Sao lại cười? Ta nói thật đó.

- Ngươi nói thật ư? Tốt lắm! Nhưng ta không thoát được mạng chết. Ngươi muốn ta nói gì?

Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt nhìn thẳng vào mặt Lãnh Diện Tiên Vườn, cất tiếng hỏi :

- Lôi Đình kiếm khách bị đánh ngã có phải do nhà ngươi gây ra không?

- Đúng! Lão phu đã dùng chân đá vào Khủy Trung huyệt của y.

- Vì sao nhà ngươi làm như vậy?

- Vì có người ám hại y bằng cách bắn ra một thứ thuốc bột không có màu sắc.

- Thuốc bột à?

- Phải!

- Rồi sao?

- Ta vừa thoáng thấy vội đá một cái, Lôi Đình kiếm khách té xuống, nhưng không biết thuốc bột có trúng y hay không ta không rõ.

- Chẳng may, ông ấy đã trúng, còn nhà ngươi, có tránh khỏi không?

- Ta cũng bị!

- Thật sao?

- Dối làm gì!

- Tại sao không nói ra ngay lúc đó?

- Trong sảnh đường đầy người, địch ngã bất minh, nói ra biết ai tin. Vả lại lúc ấy, ta nghi nhất là ngươi, nên mới quật chưởng đánh ngươi và thách ngươi ra ngoài.

Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày suy nghĩ giây lát, nói :

- Nhưng tại sao nhà ngươi lại chạy đi trốn?

- Vì ta thấy thứ độc ấy ghê gớm nên cần một chỗ yên tịnh để vận công điều trị và lấy thuốc do ta chế là “Tiên Vườn Tán” ra uống.

- Tại sao lúc Liệt Đương đạo trưởng kêu gọi, chận đường ngươi, nhà ngươi ngậm câm như hến vậy. Đến đỗi ta dùng chưởng bức bách mới chịu dừng bước và nói?

- Ái da! “Tiên Vườn Tán” của ta có thể ngậm đỡ cho huyết khí đừng bành trướng trong nội thể. Và thứ thuốc này hễ ngậm vào miệng là không được mở miệng. Nếu mở miệng nói chuyện, thuốc ấy không còn hiệu lực. Bởi vậy mà ta không dám mở miệng nói.

Nói đến đây, toàn thân Lãnh Diện Tiên Vườn run lên, mặt hiện màu xanh lặt lìa như lá cây, trông vô cùng khủng khiếp.

Trịnh Kiếm Hồng định dùng nội lực chữa trị, Lãnh Diện Tiên Vườn hiểu ý, khoát tay nói :

- Nhà ngươi định chữa bịnh cho ta phải không?

- Vâng!

- Đừng phí sức uổng công. Hãy để ta nói vài lời.

Trịnh Kiếm Hồng buộc lòng đứng y lại vị trí cũ, hỏi :

- Vậy nhà ngươi nghi ai bắn ra thứ độc dược ấy?

- Ta cho là Nhiệt Trường Sư Thống Từ Thiên Trụ có thể làm chuyện đó!

- Vì sao nhà ngươi nghi cho lão già ấy?

- Vì vị trí đứng của nó.

- Nhiệt Trường Sư Thống đã quen biết với nhà ngươi lâu năm rồi phải không?

- Đúng!

- Lần này nhà ngươi và lão ấy cùng đến Lôi Đình trang, hai người cùng đi một đường với nhau phải không?

- Phải!

- Lão ấy có thù gì với Đỗ Thiên Uy không? Hay là lão ấy a dua theo bọn ma?

- Nhiệt Trường Sư Thống là người rất thật thà ngay thẳng và đâu có thù gì với Lôi Đình kiếm khách. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Lần này tuy cùng đi với ta, nhưng y có vài cử chỉ hơi khác thường.

- Nhà ngươi cho biết một vài cử chỉ khác lạ ấy coi.

- Chẳng hạn như ít nói và hay tránh né mỗi khi ta đi gần bên y.

- Như vậy...

Chàng thốt ra hai tiếng rồi nghĩ lúc ban nãy giao đấu, bị thương té ngã,, có thể đó là một sự giả vờ bị thương để che mắt mình. Không lẽ y là Bích Linh Ma Ảnh cải trang làm Nhiệt Trường Sư Thống? Hay Nhiệt Trường Sư Thống bị bọn ma tinh lợi dụng? Tiếc là bị Liệt Đương đạo trưởng cản ngăn, nếu không thì thế nào cuối trận đấu cũng biết được sự thật này.

Đương lúc nghĩ suy như vậy, Liệt Đương đạo trưởng kinh hoảng la lên, chàng giật mình nhìn lại thì Lãnh Diện Tiên Vườn đã ngã lăn ra chết, sắc mặt biến thành màu xanh kỳ lạ.

Trịnh Kiếm Hồng thất sắc nói :

- Lại một mạng chết vì ngộ độc kế của kẻ thù.

Cái chết của Lãnh Diện Tiên Vườn đã nói rõ sự thật về cái chết của Đỗ Thiên Uy. Nhưng Nhiệt Trường Sư Thống có phải là lão Ma Ảnh hay không, còn phải đợi ngày sau mới chứng tỏ sự thật.

Nghĩ tới đo, Trịnh Kiếm Hồng cúi xuống ôm xác chết Lãnh Diện Tiên Vườn quay trở về Lôi Đình trang để chôn cất.

Chàng vừa đi được vài bước, đột nhiên có một bóng người đàn bà bay xẹt tới.

Liệt Đương đạo trưởng vội chặn ngang đường hỏi :

- Bà tìm ai?

Quái phụ có khuôn mặt cũng dễ coi, song tóc tai rối nùi, trông không xứng với khuôn mặt chút nào.

Quái phụ nhìn thẳng vào mặt Liệt Đương đạo trưởng đáp :

- Tôi đi tìm Võ lâm Tôn chủ.

- Người có thân thích hay là bạn của Võ lâm Tôn chủ không?

- Tôi là gia nô của nhà họ Trịnh đến đây để hầu cận Trịnh công tử.

Liệt Đương đạo trưởng hướng về phía trước, nói :

- Thưa Tôn chủ, có người nhà của Tôn chủ đến tìm.

Đang đi, Trịnh Kiếm Hồng nghe nói giật mình dừng bước quay lại thấy theo sau Liệt Đương đạo trưởng là một quái phụ. Chàng hơi biến sắc mặt vì người nhà của chàng toàn là bọn gia nô đàn ông, đâu có ai là đàn bà. Tại sao quái phụ này lại tự xưng là gia nô của nhà họ Trịnh. Nhưng dù có đi nữa, chàng đã cho thôi việc hết rồi. Thoáng sợ hãi một chút, chàng lấy lại được vẻ tự nhiên.

Chàng định cất tiếng hỏi, quái phụ đã nhanh chân đến trước mặt chàng và nói :

- Trịnh công tử, công tử đi đâu làm tôi kiếm tìm muốn hụt hơi.

Trịnh Kiếm Hồng trong lòng nghi hoặc quái phụ là Bích Linh Ma Ảnh, chàng liền giả vờ nói :

- À, thì ra bà đã đến tìm tôi.

- Vâng! Tôi là Xảo Thủ Hà Cô đây mà, đến hơi trễ, xin công tử tha lỗi cho.

- Tìm tôi có chuyện gì không?

- Theo di mệnh Trịnh gia chủ là bảo tôi đi theo hầu cận công tử, công tử bộ quên rồi sao?

- À! À! Tôi bận nhiều việc thành quên mất. Bà đến thật đúng lúc tôi cần người phục dịch. Bà đi theo tôi, vào trong trang trại không?

- Đi chớ.

- Vậy ta đi vào một thể đi.

- Vâng!

Không bao lâu, tất cả mọi người đều bước vào bên trong cổng môn Lôi Đình trang.

Chợt từ trong sảnh đường, một lão gia đinh nhà họ Đỗ chạy ra nói :

- Xin mời chú rể vào bái linh cữu nhạc gia, cô tôi đang đợi.

Lời xưng hô này làm Liệt Đương đạo trưởng kinh ngạc. Thoáng cái lão đã hiểu ra và cất tiếng cười vui mừng. Trịnh Kiếm Hồng hơi lúng túng, lặng lẽ bước vào trong và giao xác chết Lãnh Diện Tiên Vườn cho bát kiếm môn hạ Võ Đang lo bề chôn cất. Trong khi đó, Xảo Thủ Hà Cô lấy làm khó chịu nhíu mày bực tức nhìn Trịnh Kiếm Hồng.

Trịnh Kiếm Hồng trong lòng ngổn ngang trăm mối, đầu óc trĩu nặng những thắc mắc lo âu, buồn giận, mà không để ý thái độ của quái phụ.

Nhân lúc không có ai, Xảo Thủ Hà Cô tiến bước ngang hàng với Trịnh Kiếm Hồng rồi dùng thuật “Mật Ngữ Truyền Âm” nói với chàng :

- Sao? Lấy vợ rồi à?

Câu nói này làm chàng giật mình kinh ngạc, vì giọng nói đó rất quen thuộc.

- Anh kinh ngạc lắm phải không? Chính em là Lý Minh Châu đây mà. Anh lấy vợ hồi nào?

À thì ra quái phụ này là Lý Minh Châu. Nàng hóa trang khéo quá thảo nào chàng nhìn không ra.

May nhờ nàng dùng giọng nói cố hữu của nàng mới nhận ra.

Lý Minh Châu đã hỏi mà Trịnh Kiếm Hồng không trả lời, nàng liền hỏi thêm :

- Em hỏi sao anh lấy vợ, anh có nghe tiếng em không?

Trịnh Kiếm Hồng thở dài như trút tất cả nỗi khổ tâm trong lòng rồi dùng “Mật Ngữ Truyền Âm”, nói :

- Vì di mệnh của Lôi Đình kiếm khách anh không biết phải từ chối thế nào cho được.

- Sao lạ vậy kìa?

- Em vừa bảo lạ là lạ cái gì?

- Bùa yêu của em không ngăn được anh, chắc anh yêu cô ấy lắm phải không?

- Điều này...

Trịnh Kiếm Hồng vừa nói tới đây thì chân đã bước vào đại sảnh rồi, đành nín lặng.

Lý Minh Châu hơi phật ý, nhưng cũng không biết nói gì hơn là đóng vai trò của người gia nô.

Sau khi cúi lạy linh cữu Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy xong, chàng liền ra lệnh cho gia đinh an táng ngay.

Đỗ Thu Linh lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chăm chú Lý Minh Châu. Và nhận thấy đối phương tuy hình dạng lớn tuổi, sắc diện không có gì đẹp cho lắm, nhưng trực giác của người con gái làm chú ý đến đối phương nhiều. Và cảm thấy ở đối phương hình như ẩn chứa một cái gì đặc biệt... bắt nàng phải nghi ngờ.

Trịnh Kiếm Hồng liếc thấy phản ứng trên khuôn mặt mỹ miều của Đỗ Thu Linh và cái nhìn soi mói của nàng, chàng muốn nói rõ cho Đỗ Thu Linh biết.

Nhưng chàng lại nghĩ Lý Minh Châu đã cải trang lặn lội tìm đến đây, chắc là có chuyện, lập tức chàng nói dối, để đánh tan sự nghi ngờ của Đỗ Thu Linh :

- Cô bà bà, bà đến tìm tôi có việc gì quan trọng?

Lý Minh Châu giả bộ mặt lạnh đáp :

- Trịnh công tử, công tử há quên lúc Trịnh lão gia qua đời, lão gia có dặn công tử mấy điều quan trọng, bữa nay vì chờ đợi công tử không được nên lão nô mới tới tìm gọi công tử về có việc cần kíp.

Trịnh Kiếm Hồng quay lại Đỗ Thu Linh :

- Linh muội, anh tạm thời phải chia tay em nhé.

Đỗ Thu Linh mặt rơm rớm nước mắt :

- Không! Em cùng đi với chàng.

Lý Minh Châu cướp lời :

- Đỗ cô nương! Đây là việc riêng gia đình lão nô không dám làm phiền cô nương.

Đỗ Thu Linh gắt giọng :

- Phụ thân ta cùng mẫu thân chàng đều đã chết chỉ do một kẻ thù gây ra. Tôi phải cùng đi với chàng để trả thù. Tại sao bà cản tôi?

- Tôi nào dám cản ngăn tiểu thơ. Tôi chỉ khuyên tiểu thơ, tiểu thơ nghe, không nghe là quyền tiểu thơ. Thật ra, cho dù tiểu thơ đi theo Trịnh công tử, có gặp kẻ thù trước mắt đi nữa chưa chắc tiểu thơ làm gì được đối phương.

Đỗ Thu Linh giận run lên, nói :

- Bà nói thế chẳng khác nào bà bảo tôi ở nhà.

- Đúng!

- Tôi cho bà biết, đi hay không đi là do tôi, không cần để bà lắm mồm, cút đi!

Lý Minh Châu cười lạt :

- Tiểu thơ nên nhớ, tôi là người nhà Trịnh công tử, nói ra thì vô lễ, thật ra tiểu thơ chưa đủ tư cách bảo tôi cút đi.
Bình Luận (0)
Comment