Biển Cấm

Chương 18


Từ đầu tới đuôi, thì ra chỉ có ta là không biết gì, không hiểu gì.
Đoạn ký ức bị Linh Trạch phong ấn phá kén mà ra, tràn ngập trong đầu ta.

Thì ra ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ rất sớm, chính mình với hắn mà nói không là gì cả.
Hắn sủng ái ta, cũng không phải bởi vì lớp vảy màu đỏ, càng không phải là do ta đặc biệt từ nhỏ, chỉ là vì… trong cơ thể ta có được thức thần của Giáng Phong.
Ta mượn thức thần của đệ đệ hắn mới không phải ngu dại, có thể nói chuyện hành động giống như người thường, Mặc Tước nói ta trở nên lanh lợi, lanh lợi cái rắm, ta vẫn là quá ngu ngốc.
Hắn cõng ta cho ta cưỡi trên lưng hắn chính là đối đãi khác biệt? Ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là cõng đệ đệ mình bơi lượn thỏa thích với cá biển, liên quan gì đến ta?
Ta chỉ là vật chứa thừa nhận hồn phách của Giáng Phong, hắn nhìn, sủng ái, dung túng, tất cả đều không phải ta.

Ngay cả ‘ngoan’ hắn vẫn luôn vừa ý, cũng không phải là yêu cầu đối với ta.
Mỗi lần hắn vuốt ve tóc ta, gọi ta ‘bé ngoan’, nói ta chỉ cần ngoan, liền không cần sợ gì.

Nhưng ta trước giờ đối với hắn đều thật cẩn thận, chưa từng ngỗ nghịch hắn, vì sao hắn chỉ để ý mỗi việc ta có thuận theo hay không?
Chỉ có Giáng Phong, phản nghịch khó thuần, dã tâm bừng bừng, cùng với hai chữ ‘ngoan ngoãn‘ này khác biệt như trời với đất.

Mỗi lần Linh Trạch ôn nhu khen ta, nhìn như là đang nói chuyện với ta, kỳ thật đều là xuyên qua ta nói chuyện với đệ đệ yêu quý của hắn mà thôi.
Vĩnh viễn là bé ngoan của hắn, không cần phản bội hắn, ngoan ngoãn, chuyện gì cũng không cần sợ.
Buồn cười, đường đường là Bắc Hải Vương...!lại xem một Dạ giao như thế thân.
“Hắn lấy xương sống của ta làm thành roi, thật sự là người ca ca nhẫn tâm a.”
Ta mở mắt ra, phát hiện thân mình đang ở bên trong một mảnh mênh mông màu trắng, dưới chân giống như là mặt đất, lại giống như biển không nhìn thấy bờ.


Theo tiếng nói, cách đó không xa sinh ra gợn sóng, trong làn nước màu trắng, chậm rãi nổi lên một đầu rồng cực lớn.

Đôi mắt đỏ đậm liếc nhìn ta, lớp vảy lửa đỏ giống như hoàng hôn trên bờ biển, đỏ tươi ướt át.
Là Ác long Giáng Phong.
Ta sợ hãi ngước nhìn gã, theo bản năng lui về sau, muốn trốn, nhưng bốn phía trắng xóa nhìn không thấy bờ, căn bản không biết đi về phía nào.
Dương như gã nhìn thấu ý đồ của ta, tìm đến trước mặt ta: “Nơi này là Tâm hải của ngươi, ngươi còn muốn đi chỗ nào?”
Giọng của gã giống như nổi trống, mà màng nhĩ ta ù ù rung động.
Ta cảnh giác nhìn gã chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”
Xích long bơi đến bên cạnh ta, vòng ta lại giống như một con rắn, hàm răng sắc bén hướng về phía ta, miệng lớn lúc mở lúc đóng: “Bọn họ đều đang lừa ngươi, không ai muốn ngươi sống.

Ngươi rất hận bọn họ đi?” Con ngươi của gã dựng thành một sợi dây nhỏ màu đen, có vẻ hết sức âm trầm đáng sợ.

“Ta có thể cho ngươi mượn sức mạnh của ta.

Ngươi tìm bọn họ báo thù, giết chết bọn họ, tra tấn bọn họ, khiến bọn họ sống không bằng chết!”
Câu cuối cùng, gã nói đến đặc biệt khắc cốt*, quả thật là phát ra từ tiếng lòng.
(*Khắc cốt khó quên.)
Ta nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi định… cho ta mượn sức mạnh như thế nào?”
Lúc trước Hắc giao vẫn còn lời thề son sắt, cảm thấy cho dù nguyên thần của Giáng Phong chỉ là mảnh vỡ cũng có thể nghiền nát ta, thay thế ta.

Gã lợi hại như vậy, thì quang minh chính đại nghiền nát ta thử xem a? Việc gì gạt ta uống thuốc độc, làm thần hồn ta suy yếu?
Hèn hạ, quả thật hèn hạ.

Những người này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có một người tốt.
Cho nên dù hiện tại Giáng Phong có nói đến xinh đẹp, ta cũng tuyệt đối không tin gã.
Cái gì mà cho ta mượn sức mạnh báo thù, cho chính gã báo thù còn kém không nhiều lắm đi!
“Ngươi trở thành ta, trở lại thế gian, là có thể có được sức mạnh không gì sánh được.” Xích long dần siết chặt thân mình, quấn quanh ta.
Đầu rồng của gã đột nhiên dán lên mặt ta từ phía sau, phả ra hơi thở rét lạnh: “Để cho ta ăn ngươi.

Chúng ta hợp hai làm một, cùng nhau giết sạch bọn họ.”
Ta biết ngay là có chuyện như vậy…
Nói tới nói lui, cũng chỉ là muốn chiếm đoạt nguyên thần của ta, chiếm lấy thân thể ta.
‘Hợp hai làm một? Nếu ăn xong đồ còn có thể gọi là ‘hợp hai làm một’, ta đây đã sớm hợp thể với vạn vật thiên hạ rồi.
Ta nhìn gã, dần đè xuống sợ hãi: “Nhưng ta không muốn trở thành ngươi.”
Vây tai đỏ tươi của Giáng Phong đột nhiên dựng lên: “Chúng ta đã sớm là một thể, vì sao ngươi còn muốn giãy giụa? Trở thành ta không tốt sao? Ta là Hoàng tử Bắc Hải, Li Long trời sinh, có được sức mạnh không người nào tưởng được.”
Nếu là Tâm hải của ta, nên nghe theo mệnh lệnh ta mới phải.
Xích long quấn càng lúc càng chặt, dường như muốn bóp nát mỗi một tấc gân cốt của ta.
Ta hít sâu một hơi, hóa ra đuôi cá cực lớn, tâm niệm vừa chuyển, chìm vào trong dòng nước cổ quái dưới chân.
Mau chóng đong đưa đuôi cá, bơi về phía trước không có mục tiêu, dưới nước không có thứ gì, không có sinh vật, cũng không thấy được đáy.
Giáng Phong giống như biến mất, không đuổi theo, cũng không nghe được tiếng của gã.
Ta dừng lại, đứng yên lơ lửng trong nước một lúc, xác định không gặp nguy hiểm, lúc này mới bơi lên mặt nước.
Chỉ là vừa mới nổi đầu lên, liền thấy một cái đầu thật lớn ập vào trước mắt, Giáng Phong nổi ở không trung, thân rồng xoay quanh uốn lượn, hai sợi râu dài không gió tự bay.
“Ta đã sớm nói, đây là Tâm hải của ngươi, ngươi lại có thể trốn đi nơi nào?”
Lòng ta bỗng dâng lên một trận tuyệt vọng, xoay người còn muốn trốn, vuốt rồng của gã đã vươn đến giữ chặt ta, kéo lên không trung.

“Chẳng lẽ ngươi có tình ý với Linh Trạch sao?” Giọng điệu gã bỗng nhiên nghiền ngẫm, “Vậy không phải càng tốt, trở thành ta, hắn sẽ càng yêu ngươi.”
Ngực bỗng dưng đau xót, ta quả thật lại muốn nôn máu.
Ta hiến bản thân cho gã, xóa sạch chính mình, vứt bỏ nguyên thần, chỉ vì làm Linh Trạch có thể yêu ta?
Ta thừa nhận, chuyện Linh Trạch lấy ta làm thế thân quả thật khiến ta chịu đả kích, nhưng ta cũng không thiếu tự trọng đến mức này.
“Ta muốn dùng thân thể cùng dung mạo của ngươi, khiến hắn khăng khăng một mực với ta, lại bị ta lừa đến xoay vòng.

Sau đó… giết hắn! Rút gân khoét xương hắn, ngũ mã phanh thây, đánh tan thần hồn, không được siêu sinh!” Giáng Phong càng nói càng tàn nhẫn, không trung bỗng nhiên mây đen kéo tới, gió to nổi lên.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng sấm đang quay cuồng ủ mình giữa những đám mây.
Này xác định là Tâm hải của ta sao? Như thế nào ta điều khiển còn không thuần thục bằng Giáng Phong a?
“Ta nói, ta không muốn trở thành ngươi…”
Ta tụ lực nín hơi, đột nhiên ngực tuôn ra một luồng sáng đỏ, chói mắt đến cực điểm.
Trong một trời mây ngũ sắc, chỉ nghe tiếng “a” kinh ngạc của Giáng Phong khi bị ánh đỏ bao phủ, tiếp theo ta liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, vuốt rồng bóp chặt ta rốt cuộc thả lỏng.
Thân thể ta rơi thẳng xuống, trong nháy mắt rơi vào trong nước, trời đất điên đảo.
Ta đột nhiên mở mắt, trước mắt là bầu trời âm trầm xám xịt.

Ta được người ôm vào trong ngực, gió biển mặn chát thổi lên sợi tóc ta, trong tầm mắt mông lung, ta nhìn thấy đường cong cằm cổ duyên dáng của Linh Trạch, cùng với non nửa sườn mặt tuấn mỹ.
“Trên người ngươi là Dẫn lôi chú ta đã khắc, đợi lát nữa sẽ hạ chín cột thiên lôi, ngươi không phải sợ, thật mau liền sẽ không đau.” Không biết có phải hắn cảm giác được ta tỉnh hay không, bắt đầu nhẹ giọng trấn an ta, “Đến lúc đó ngươi không vào luân hồi, không có kiếp sau… hoàn toàn tự do.”
Đáng tiếc ta không hề được trấn an chút nào.

Nếu không phải hiện tại ta không còn sức lực, rất có thể là cười to lên rồi.
Hắn nói hồn phi phách tán thành ‘hoàn toàn tự do’, thật là diệu, thật là khéo a.
“Linh Trạch…” Ta dùng chút sức lực cuối cùng hỏi hắn, “Toàn bộ, đều là… giả sao?”
Rất tốt với ta là giả, ôn nhu là giả, sủng ái là giả, tín nhiệm cũng là giả.

Hắn trước nay đều đề phòng ta, cho nên mới phải phong ấn ký ức về Giáng Phong ở trong đầu ta, không dám để ta phát hiện, sợ ‘bé ngoan’ của hắn lại biến trở về Ác long đệ đệ chọc hắn thương tâm kia.

Trời bắt đầu mưa, Linh Trạch không biến ra che chắn, mặc kệ nước mưa đánh lên trên người hai chúng ta, thấm ướt áo.
Hắn thở dài một tiếng, không nói gì.

Giống như khi gặp phải vấn đề khó có thể giải đáp, hắn đều sẽ quen trầm mặc.
Hôm nay hắn muốn giết ta, diệt thần hồn của ta, hẳn là cũng giống như Mặc Tước, muốn hồi sinh Giáng Phong.
Ta nhớ hắn đã từng nói, trấn hồn ấn chỉ khi ta hồn phi phách tán mới có thể giải.
Thiên lôi hủy thân thể ta, diệt thần hồn ta, hai hồn ba phách của Giáng Phong được tự do, không còn bị trấn hồn ấn trói buộc đổi một bộ thân thể, hẳn là có thể thoát thai sống lại.
Nếu có thể nói nhiều hơn một chút, ta thật muốn nhắc nhở hắn, đến lúc đó Giáng Phong trọng sinh, nhớ rõ xóa đi ký ức của gã, bằng không thì bạch nhãn lang này có dưỡng nhưng không có quen*, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị đối phương cắn lại.
(*养不熟 dưỡng bất thục: k biết đến ơn nuôi dưỡng, thậm chí làm xấu sau lưng, cho dù nuôi lớn, cũng không phải ruột thịt.

Nói chính là đối tốt với người ngoài còn hơn người nhà.)
Ở không trung không được bao lâu, Linh Trạch bắt đầu hạ xuống, nhẹ nhàng đặt ta xuống một rạn đá đen.
Ta nửa nằm nửa ngồi, bởi vì tư thế, lúc này mới có thể nhìn đằng sau hắn cách đó không xa, trong biển, giữa không trung, là đông đảo nhóm Hải tộc, dẫn đầu chính là Tử Vân Anh người mặc giáp vàng.
Khung cảnh hùng tráng như vậy nha…
Xem ra ta chắc chắn phải chết rồi.
Bầu trời vang lên tiếng sấm cực lớn, giống như đúc tiếng sấm ta nghe trong Tâm hải.
“Tiểu gia hỏa, ta đi đây.”
Linh Trạch khom người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, nước mưa theo lông mi hắn nhỏ xuống mặt ta, trong hoảng hốt, giống như là hắn rơi lệ.
“Đừng khóc…” Ta muốn nâng tay, lau đi nước mắt cho hắn, không biết sao như thế nào cũng không nâng nổi, trên người không còn chút sức lực nào.
Hắn nao nao, bàn tay vuốt ve khuôn mặt ta giống như bị phỏng mà rụt lại, bỗng nhiên đứng dậy, bước lùi lại.

Chờ đến khi mũi chân đã rời khỏi rạn đá kia, mưa gió rền quanh, xoay người rời đi.
Xiềng xích ở dưới đáy biển bò lên rạn đá, trói chặt ta.
Thiên lôi cuồn cuộn, giống như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào..

Bình Luận (0)
Comment