Sau mấy ngày đi đường vất vả, cuối cùng đoàn người hộ tống Tạ vương gia cũng đặt chân đến
Tịnh Quốc. Nơi này tuy không rộng lớn trù phú như Trần quốc, nhưng được
trời ban vị thế thuận lợi, là nút giao thông của nhiều cường quốc, nên
lúc nào cũng đông đúc người ra vào.
Trình Vân Du không còn ngồi
trên xe ngựa mà hòa vào đám người tùy tùng đi phía sau kiệu. Nàng vui vẻ nhìn cảnh phố phường tấp nập xung quanh. Ven hai bên đường đi có người
bán hồ lô ngào đường, có người bán bánh bao, cũng có vị đại tẩu kia bán
tàu hủ,... Tất cả dường như thổi bay cái lạnh lẽo, âm u của những người
cuối thu. Tiểu Du thấy cảnh này không khác gì trên những phim truyền
hình mà nàng hay coi: Phố treo đèn lồng, người người qua lại, tiếng
cười nói vang cả một góc trời. Nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải
thử món ngon ở đây xem có ngon giống như trên phim nói hay không.
Xe ngựa dừng lại trước cổng thành rộng lớn. Hai bên có hàng lính gác đứng
nghiêm đầy oa về. Người đón bọn họ là một ông lão tóc đã pha màu sương,
thân vận y phục tím, tay cầm cây phất trần. Theo kinh nghiệm xem phim
của mình, Tiểu Du đoán ông chính là công công theo hầu hoàng thượng.
”Tạ vương gia an lành, Mặc tướng quân an lành. Hoàng thượng sai ta đến đây đón tiếp hai vị”
Hai nam nhân một cường tráng hào sảng một nho nhã bình đạm bước xuống xe ngựa. Họ gật đầu chào với vị công công kia.
”Ta đi mấy ngày đường nên có chút mệt mỏi, nhờ công công báo với Hoàng
huynh ngày mai ta sẽ đến thỉnh an.” - Tạ Hạo Minh phất tay đáp lại, sau
nhìn qua Mặc Ngôn - “Tướng quân, ta cáo từ trước”
”Cáo từ” - Mặc Ngôn gật đầu đáp trả
Hoàng huynh? - Tiểu Du thầm nghĩ - Ra là thân thế của tên kia cũng không hề
tâm thường. Sau này nói chuyện với hắn nhất định phải cẩn trọng một
chút, không khéo lại nổi bệnh công tử, một phát liền xử tử nàng.
Đợi cho đoàn người của Tạ Hạo Minh đi xa, vị công công kia mới lên tiếng -“Mặc tướng quân, hoàng thượng đã cho sắp xếp cho người nơi ở trong những ngày này. Mời ngài theo ta”
Mặc Ngôn không trả lời, chỉ điềm
tĩnh gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Sau đó, y cũng nha hoàn của mình đi theo
vị công công đến một điện nhỏ ở phía đông.
Nơi này cách xa hậu
cung, nhưng cũng lại rất gần với vườn thượng uyển, cảnh đẹp vô cùng. Ở
nơi này mùa xuân có thể nhìn anh đào, mùa hạ ngắm sen trắng, mùa thu hoa cát tường, mùa đông trồng Tử Linh Lan. Có thể nói, từ trong tẩm điện
nhìn được tiên cảnh.
”Nơi này chính là tẩm điện mà Thái hoàng thái hậu yêu thích nhất. Mong rằng Mặc tướng quân không chê trách chỗ nhỏ.”
Ông lão kia miệng thì nói như khiêm tốn, thế nhưng lại lôi thái hoàng thái
hậu gì gì đó ra thị uy. Nếu như bây giờ tên họ Mặc kia bảo không thích,
há chẳng phải chê thái hoàng thái hậu các người không có mắt nhìn sao.
Người cổ đại các người đúng là giống như trên phim miêu tả, mở miệng câu nào cũng đều có tâm cơ. - Những lời này, tất nhiên Tiểu Du chỉ đành
nuốt vào trong bụng mà thôi.
”Không sao. Nơi này cảnh đẹp như
thế, Mặc mỗ không nỡ từ chối. Mặc mỗ đi đường xa có chút mệt, ngày mai
sẽ cùng Tạ vương gia đến tiếp kiến Hoàng thượng.”
Mặc Ngôn chỉ
nhàn nhạt đáp một câu rồi bỏ vào trong. Y từ nhỏ được dưỡng phụ dẫn đi
làm quen với việc triều chính, sớm đã tiếp xúc với nhiều loại người, tự
nhiên cũng hình thành nên thái độ bình đạm mà xa cách.
Đoàn tùy
tùng cũng theo Mặc Ngôn mà bước vào tẩm điện. Mọi người không cần sự chỉ đạo của y, cũng chẳng ai nói với ai một câu nào mà đã có thể phân chia
chỗ ngủ cho chính mình cũng sắp xếp đồ đạc cho y thật ngăn nắp.
Trình Vân Du cũng theo tự chọn cho mình một chỗ ngủ. Nàng không có hứng thú
với hoa cảnh, cũng không hứng thú với những câu chuyện phiếm vô vị của
các cô gái nên liền tắm rồi về phòng đánh một giấc.
Thẳng đến
khi nàng tỉnh dậy, trời đã chiều tà. Tiểu Du rửa mặt, vấn lại tóc của
mình rồi đi dọc theo hành lang. Hôm nay Mặc tướng quân mới vừa đến đây,
nên nha hoàn như nàng cũng không có nhiều việc lắm. Tiểu Du nhân cơ hội
này đi vòng quanh ngắm nhìn tẩm điện một chút. Nơi này trang trí cũng
không tệ. Sàn nhà cùng tường được xây bằng gỗ nâu, tuy đơn sơ mộc mạc,
nhưng lại mang vẻ đẹp thanh tao đến không ngờ. Nàng dừng chân lại trước
hành lang đối diện vườn thượng uyển, im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
”Cũng không có gì đẹp đẽ mà mấy quyển tiểu thuyết với cả phim cứ ca ngợi lắm kì” - Trình Vân Du lẩm bẩm
Cảnh hoàng hôn mà nàng thấy được, cũng không rực rỡ như trong phim truyền
hình. Nó không có màu tím thơ mộng, mà chỉ là một màu cam chói mắt sau
đó từ từ chuyển sang màu đen yên tĩnh.
”Tiểu thuyết? Phim truyền hình?”
Trong lúc nàng tự mình nói chuyện, đột nhiên từ đâu phát ra giọng nam nhân
mang chút ngạc nhiên. Tiểu Du quay đầu nhìn lại liền thấy một nam tử nho nhã, thân vận bạch y trắng có điểm chút chỉ bạc.
”Tướng quân cát tường” - Bạn học Tiểu Du luôn chăm chỉ, thế nên lập tức làm theo bài học chào hỏi mà Tử Hiền đã dạy.
”Đứng dậy đi. Ban nãy ta vừa nghe ngươi nói tiểu thuyết, truyền hình gì đó?”
”Không phải không phải” - Trình Vân Du lắc đầu lia lại - “Ý... ý của nô tì
chính là... vườn thượng uyển này đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết
với những bức hình, à không là bức họa.”
Chính là càng nói càng rối rắm. Ngay cả Tiểu Du cũng không hiểu chính mình nói gì.
Mặc Ngôn đứng đó nhìn vị cô nương đang lúng túng kia, trong mắt hiện ý cười nhàn nhạt rồi lập tức vụt mất.
”Được rồi, ta hiểu rồi.”
”Vâng” - Tiểu Du thấy mình thoát qua một ải, nàng liền tìm cách trốn đi. Đừng
trách nàng nhát gan, chỉ trách tên đi thật quá giảo hoạt. Nhìn bề ngoài
hắn điềm tĩnh nho nhã nhưng ánh mắt kia không tầm thường chút nàp. Tốt
nhất nàng không nên lại gần - “Nô tỳ xin cáo từ.”
Thế nhưng đồng chí Trình Vân Du tội nghiệp chỉ vừa đi được hai bước, liền bị người kêu lại.
”Ta có chút đói, ngươi hãy đi làm chút đồ ăn đi.”
”Vâng. Nô tỳ lập tức truyền ý của tướng quân cho nhà bếp.”
”Không phải ta bảo ngươi đi làm chút đồ ăn sao.” - Ý của câu này, không phải là bắt nàng đi nấu chứ?
Không đợi đối phương trả lời, Mặc Ngôn đã bỏ đi về phòng trước. Y tuy quay
lưng nhưng lại có thể trưởng tượng ra trong đầu dáng vẻ của nàng. Nàng
bây giờ hẳn đang rất lúng túng, mặt thì đỏ lên, ngón trỏ cũng cái ở hai
bàn tay đan lại với nhau. Trông bộ dạng có chút buồn cười, lại có chút
đáng yêu.
Trình Vân Du nghe y nói vậy thì liền toát mồ hôi -“Nhưng mà nhưng mà...” - Nàng nấu ăn không được ngon cho lắm. Ở thế giới hiện đại nàng đều vì tăng ca về trễ mà ngày ngày phải ăn đồ hộp. Nếu
nấu cho y ăn đồ dở, mạng nàng có còn giữ được hay sao.