Kuroko vừa trở về từ Đại hội bóng rổ đường phố đã phải nhận nhiệm vụ đưa Momoi ra nhà ga. Nhìn đến đôi mắt khóc sưng đỏ của Momoi, Kuroko đoán tám, chín phần là do tên đại ngốc kia lại gây chuyện.
Momoi kể lại mọi chuyện, quả nhiên trận đấu với Kise bởi vì miễn cưỡng chính mình mà khuỷu tay Aomine đã bị thương nặng. Hồi còn ở Teiko, vấn đề sức khỏe và thể trạng của mỗi thành viên đều do Momoi phụ trách, tùy tình trạng sẽ kiên quyết yêu cầu đối phương nghỉ ngơi để điều dưỡng.
Kuroko nghĩ cậu dường như có thể mơ hồ hiểu được Aomine hiện đang cảm thấy như thế nào. Nếu mình ở vào hoàn cảnh như vậy hẳn cũng sẽ hoài nghi năng lực của chính mình mà bất mãn. Aomine-kun, cậu ấy vẫn luôn mong chờ cái ngày ấy, tuy không muốn bản thân bị thua cuộc, nhưng suy nghĩ đó luôn âm ỉ mà tồn tại.
Nghĩ vậy, Kuroko cân nhắc rồi quyết định đem kĩ năng đặc biệt cho Momoi xem, không nề hà đối phương không những là quản lí mà còn là quân sư của đội bóng khác. Kĩ năng này cậu vẫn chưa hoàn thiện, hẳn là sau khi trở về Momoi sẽ nói cho Aomine biết, cũng là thư giao chiến mà cậu muốn gửi.
Nhìn biểu tình ngỡ ngàng của Momoi, Kuroko biết cậu đã thể hiện nó khá tốt, khóe môi nhợt nhạt câu lên cười nhẹ, nhìn cửa nhà ga trước mặt rồi xoay lại nói, “Chờ tớ một chút.” Đoạn chạy đến hàng thuốc ven đường mua một lọ chữa ngoại thương, tùy tiện viết vài chữ gì đó rồi đưa cho Momoi.
“Cậu giúp tớ đưa cái này cho Aomine-kun nhé!”
“A, được.” Momoi cẩn thận cầm lấy, ánh mắt do dự nhìn Kuorko, “Tetsu, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
“Có thể.”
Biểu tình của Kuroko khiến Momoi cảm thấy mình hỏi gì cậu cũng sẽ trả lời, yên tâm thở nhẹ. Kuroko là một người tinh tế, lại đem đến cảm giác an tâm, khiến đối phương muốn dựa dẫm vào, đây cũng là điểm mà Momoi cảm thấy thích ở cậu.
“Tetsu thích Aomine phải không?”
“Ừhm.”
“Aomine cũng thích cậu, chẳng lẽ Tetsu không nhìn ra sao? Vậy vì cái gì… Chẳng lẽ chỉ bởi lí tưởng không hợp?”
Kuroko suy nghĩ trong chốc lát, dùng đầu ngón tay xoay trái bóng.
“Người tớ thích, đã không còn là Aomine-kun của hiện tại.”
Tuy Kuroko không trả lời trực tiếp vào câu hỏi nhưng Momoi biết cậu cũng không trốn tránh, trả lời lấy lệ. Không tiếp tục truy hỏi mà nở nụ cười, “Tuy rằng đã bị thất tình, nhưng tớ vẫn mong có thể nhìn thấy hai cậu đều vui vẻ.”
“Sân bóng bên cạnh nhà ga không cần thuê chỗ, có cơ hội lại cùng nhau chơi bóng đi. Tớ vẫn thích xem mọi người cùng chơi bóng a.”
“Được.”
Kuroko nhìn Momoi đi xa dần. Ngẩng đầu nhìn trời đêm, giơ tay phải lên nắm lại thành quyền, trăng sáng như gương chiếu rọi khiến tâm tình cậu trở nên thoải mái.
Không cần có kế hoạch để thay đổi Aomine, cậu cũng không mong cậu ấy sẽ biến thành dạng gì, chỉ cần trở về làm Aomine mà mình quen biết là đủ rồi. Aomine có thể cười rạng rỡ khi chơi bóng rổ mới là con người thật của Aomine, không phân biệt thắng thua, không phân biệt thành tích.
Không cần chỉ đứng một chỗ để chờ tớ, bởi vì tớ sẽ đến đó rất nhanh.
Vậy nên, cậu cũng phải nhanh vượt qua đó.
*Giải thích một chút: Aomine đã không còn luyện tập từ hồi cấp hai vì không muốn mình trở nên quá giỏi, ghét thua nhưng lại khao khát có một đối thủ khó nhằn khiến nó phải chơi hết mình. “Cái mốc” lằn ranh giữa Kuroko và Aomine chính là lúc Kuroko có thể tìm được một người đánh bại tên Aho cho nó bớt dở hơi ấy (~^▽ ^)~