Biên Nhược Thủy

Chương 27

Tôi lặng lẽ buông lỏng nắm tay, chầm chậm nói với hắn: “Chưa có người nào bắt tớ làm việc tớ không thích.”

“Nhưng cậu không thể nào làm chuyện đó được…”

Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nói của Biên Nhược Thủy vang lên rành rọt từng chữ một. Chưa lúc nào tôi cảm nhận được nội tâm phức tạp của Biên Nhược Thủy rõ ràng như đêm nay, hắn không phải dạng người khiếp nhược như tôi vẫn tưởng, mà là loại người cố chấp, sự tự tôn và chấp nhất trong hắn khiến tôi có muốn lay động cỡ nào cũng không nổi.

“Cậu không thể để mặc ba mẹ được, tớ cũng thế thôi. Tớ không cho phép mình làm hại tới gia đình người khác, mẹ tớ không cho phép, dì cũng không thể nào đồng ý được. Tớ đã chịu nhiều ơn huệ của dì, vì dì, tớ sẽ không đưa con trai dì vào con đường không lối thoát…Tống Thiên Lộ, hãy vì ba mẹ của cậu, đừng tùy hứng nữa được không?”

Tôi cười khổ, lẳng lặng hỏi: “Vì sao…”

Tiếng chuông di động vang lên, tôi nhấn nút trả lời, tiếng mẹ tôi ồn ã vang cả ngoài di động, khiến cả hai đứa đều nghe rõ, bà muốn hai đứa chúng tôi về nhà ngay.

“Vì cậu không chỉ sống cho bản thân mình thôi. “ Cuối cùng Biên Nhược Thủy mới đáp lời tôi.

“Về nhà đi, có việc gì về nhà tính tiếp, ngủ sớm một chút, sáng mai còn dậy đi chúc tết nữa.”

Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy đi, hắn cũng không nhúc nhích, tôi quay đầu lại nhìn gương mặt kiên quyết của hắn. Tôi lẳng lặng buông tay hắn ra, nhưng cũng không hề cảm nhận được một chút cảm giác không muốn từ hắn.

“Nếu tối nay cậu không quay về với tớ, tớ sẽ ở trong phòng cậu chờ một đêm, đây là chìa khóa, nếu đêm nay cậu không trở về, chúng ta đường ai nấy đi, từ nay về sau sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.”

Biên Nhược Thủy cắn chặt môi, không nói tiếng nào, nhưng cũng không ra vẻ đồng ý.

Tôi vẫn còn một mong ước xa xỉ, cầu cho lúc tôi bước đi bước đầu tiên, Biên Nhược Thủy sẽ đi theo tôi, nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước, tôi không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nhìn.

Có lẽ tôi đang chơi đánh cược, tình yêu cũng giống như một trò chơi, mỗi người đều lấy thực tâm của mình làm vốn, người thắng cũng là người thua, người thua cũng là người thắng, cho nên trò chơi này cứ kéo dài không bao giờ chấm dứt, cuối cùng hai người chúng tôi đều bị tổn thương…

——————————————————————————————

“Biên Nhược Thủy đâu?” mẹ tôi ra mở cửa, hỏi.

“Đi sau ạ, cậu ấy về ngay thôi.” Tôi nói dối.

Mẹ gật đầu, che miệng ngáp một cái rồi dặn dò: “Mẹ mệt quá, mai còn phải dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, rồi còn đi chúc tết nữa, lát nữa Biên Nhược Thủy về thì hai đứa nhớ khóa cửa lại rồi hẵng ngủ nhé, mẹ đi ngủ trước đây.”

Tôi gật đầu, mẹ tôi vặn mình mấy cái rồi uể oải đi vào phòng, bên trong truyền ra tiếng ngáy của ba tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ sáng, còn sáu tiếng nữa là trời sáng, sáu tiếng nữa hắn có thể quay về được sao?

Tôi vào phòng Biên Nhược Thủy, bật đèn lên, cả căn phòng dán toàn tranh cắt giấy, đỏ tới nhức mắt. Nếu không phải nhìn thấy cả bốn bức tường toàn một màu đỏ tới vậy, tôi sẽ quên mất hôm nay là một ngày vui tới cỡ nào. Cũng không nhớ mấy tiếng trước mình còn vui vẻ cười đùa, thậm chí còn không dám nhớ tới sự chờ mong ngày này của mấy hôm trước.

Tại sao lại đem tôi lên vách núi rồi lại ném tôi xuống dưới vực? Biên Nhược Thủy nói tôi không chịu thừa nhận sự chống chếnh trong lòng mình, chính là cảm giác như thế này sao? Cậu có thể nhẫn tâm để tôi phải chịu cảm giác này sao?

Có thể hắn còn muốn trở về đây, nếu hắn có tình cảm, chắc chắn sẽ gạt đi được cản trở trong suy nghĩ. Tôi chậm rãi ngồi lên giường, từ từ bình ổn tâm tình của mình.

Vào lúc này, tôi chán ngán nhận ra: trên giường không có chăn. Tôi lại cái tủ quần áo tuy đã cũ nhưng vẫn còn giữ được nước sơn, mở cửa ra.

Chăn gối đều được xếp gọn đặt ngay ngắn trong tủ. Còn có mấy bộ quần áo hắn mượn của tôi, tất cả đều được giặt sạch sẽ, xếp trong ngăn dưới.

Tôi cẩn thận nhìn lại từng thứ một, cảm giác như trong lòng mình đang có thứ gì đó chết dần chết mòn. Không phải hắn tính sắp xếp mọi thứ thật chu toàn rồi mới đi, đây chỉ là thói quen của hắn, hắn vẫn hay dọn dẹp…tôi càng không ngừng tự an ủi mình, không muốn mình bị ngập trong cảm giác tuyệt vọng, tôi biết, nếu mình tuyệt vọng, sẽ không có cái gì gọi là hy vọng còn tồn tại nữa.

Tôi nghe tiếng đồng hổ chậm rãi đổ từng hồi chuông, đứng im lặng nhìn về phía cửa sổ. Giả như bây giờ dưới kia xuất hiện bóng của Biên Nhược Thủy, tôi chắc sẽ dùng cách leo ống nước giống hồi trốn nhà để gặp hắn để xuống ngay lập tức. Chỉ tiếc rằng đêm yên tĩnh, còn thứ mà tôi mong đợi lại chẳng xuất hiện. Tôi cảm nhận được khóe miệng mình có vị đắng chát, vừa đau đớn, lại như đang tự giễu mình. Tôi rời cửa sổ, không muốn đối mặt với hiện thực ngoài cái khung chữ nhật đó.

Đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, không hiểu có phải do ảo giác hay không mà tôi như lúc nào cũng nghe thấy tiếng chó sủa cách đó không xa. Thú nuôi ở khu vực này không nhiều lắm, có thể là bên ngoài đang có gì đó…

Tôi bước dài tới bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn xuống dưới. Gió lạnh mang theo hạt tuyết ập đến đập vào mặt tôi, khiến hai mắt rát rát. Tôi vội nhắm mắt lại, lấy tay dụi dụi, cố gắng nheo mắt nhìn lại…chẳng có gì ngoài những tán cây đang xào xạc theo luồng gió, cái lạnh của đêm khiến tôi rùng mình tỉnh táo.

Trời đã nổi gió, thời tiết lạnh thế này rồi, Biên Nhược Thủy, cậu còn có thể đi đâu được đây?

Tôi cảm nhận được mùi máu tươi từ trong miệng mình, trong đầu chỉ toàn tiếng gió ù ù thổi qua. Tôi không suy nghĩ, đi thẳng vào trong phòng lấy thêm áo, vừa mở cửa tủ, một cái hộp đen đã rơi ra.

Trong chiếc hộp giản đơn ấy là một cái hộp nữa được gói gém cẩn thận, còn có một phong thư kèm theo. Không cần mở hộp tôi cũng biết trong đó là gì, tôi cẩn thận bóc phong thư ra, trong đó là một tệp tiền và tờ giấy gấp tư ngay ngắn.

Tống Thiên Lộ:

Hồi đó tớ đi làm thêm được một ngàn ba trăm đồng, mẹ tớ để lại cho tớ hơn hai nghìn đồng, tớ tự tiết kiệm được hơn bốn trăm đồng nữa. Số tiền này vốn định để lại chữa bệnh cho mẹ tớ, nhưng giờ không còn cần thiết nữa rồi. Còn nữa, hôm ấy dì cho tớ một ngàn rưỡi tiền mừng tuổi, tổng cộng là năm nghìn đồng. Số tiền này tớ không nên lấy, tuy rằng hơi ít so với những sự quan tâm mà gia đình cậu dành cho tớ những ngày qua, thậm chí còn vô cùng thô tục. Nhưng tớ không dám đảm bảo rằng, từ “ngày mai” dành cho tớ, cho nên tớ để lại tất cả những gì có giá trị, còn việc tớ có thể làm duy nhất chính là không ở lại gây phiền cho gia đình cậu nữa.

Tống Thiên Lộ, tớ thật lòng mong cậu có thể hạnh phúc!

Biên Nhược Thủy.

Dòng chữ cuối cùng của Biên Nhược Thủy tôi còn nhớ, chính là câu hắn từng nói với tôi khi còn ở trường.

“Tống Thiên Lộ, tớ thật lòng mong cậu có thể hạnh phúc!”

Lúc đó tôi thấy buồn nôn hơn là cảm động, thậm chí còn không ngờ rằng trước đó Biên Nhược Thủy còn bảo: “yêu không giống với thích, thích là thích một điểm nào đó của người ấy, còn yêu nghĩa là thích toàn bộ. Tớ yêu một người cũng chỉ mong người ấy được hạnh phúc thôi.”

Cái thứ tình yêu trong sáng không vụ lợi mà tôi vẫn cho rằng không còn tồn tại vẫn còn trong cậu sao? Biên Nhược Thủy, tình yêu của cậu có thể thực sự chạm tới cảnh giới ấy, không quan tâm tới bản thân mình, ở bên ngoài sống khổ sở cũng không sao, chỉ mong tôi sống đầy đủ hạnh phúc? Cậu có biết, đối với tôi, cái gì mới là hạnh phúc không?

Tôi cầm theo áo, chạy ra khỏi nhà, đèn đường dưới nhà vẫn còn sáng, tôi chỉ những mong sẽ thấy được cái bóng dài trải trên nền đất.Tôi chạy nhanh trên con đường quen thuộc, nếu hắn cũng ở đây mà thấy tôi thì chắc chắn sẽ không nghĩ chuyện chạy trốn nữa.

“Tớ rút lại những lời ban nãy, tớ không muốn chúng ta đoạn tuyệt với nhau, cho dù làm bạn bè, hay chỉ là bạn học cũng được…” Tôi hét to về phía con đường không bóng người, đáp lại chỉ có những làn gió lạnh buốt thổi qua những tán cây.

Chính tại nơi này chúng tôi đã từng đốt rất nhiều pháo hoa, góc kia chính là nơi tôi nói câu tuyệt tình đường ai nấy đi, lẳng lặng lấy quả bóng ra khỏi hộp, chậm rãi ôm lấy đi tới tường, ngồi bệt xuống. Quả bóng này là hiệu Spalding làm bằng da, giá hơn một nghìn đồng, không biết kẻ từ nhỏ tới lớn vẫn dùng một cái hộp bút cũ mèm như hắn thì đây là một thứ xa xỉ khủng khiếp tới cỡ nào. Cũng không hiểu tại sao sau 12 giờ khuya mà hắn vẫn có thể tới cửa hàng, mua được thứ mà tôi từng thuận miệng nói thích…

Ngay khoảnh khắc tôi ôm cứng lấy quả bóng, ông trời đã cho tôi một thứ, hai chân tôi chạm tới dòng chữ được viết trên mặt đất.

“Nếu tớ đi rồi, sau này sẽ không gặp lại.”

Dòng chữ ấy dưới ánh đèn đường ánh lên sắc đỏ, tôi đưa tay sờ lên từng chữ, từng chữ, cảm giác như tim mình đang bị ai dùng dao mà khắc vào đó. Tôi biết, đó là những từ dùng máu viết nên, là do hắn quyết dứt bỏ mọi thứ, để lại cho tôi một vết thương sâu hoắm khó có thể chữa lành. Cái cảm giác đau đớn tới nghẹt thở ấy cũng giống như máu của hắn, từng chút, từng chút ngấm vào nơi hai chúng tôi đã từng cười đùa vui vẻ.

Tôi nhẹ nhàng thả rơi chiếc áo bông trên đất, ôm lấy quả bóng rổ, quay người trở về nhà. Tôi biết, hắn ở cách đó không xa, bởi nơi này đã được quét dọn sạch sẽ như thế.

Tôi tới đây chằng qua cũng chỉ là đem trả lại chiếc áo bông cho một người bạn cũ, lấy đi một phần hồi ức giữa hai chúng tôi, lưu lại cái ấm áp trong đêm cuối cùng. Biên Nhược Thủy, chúc mừng năm mới, nếu rời xa tôi mà cậu có thể hạnh phúc được, tôi nguyện buông tay…

Quyển trung 《中卷》

Ba tháng sau, tôi chuyển trường, lại một lần nữa bắt đầu học hành, cách xa lũ bạn học cũ, nếu chúng nó không liên lạc với tôi, tôi cũng chẳng buồn chủ động đi tìm.

Không hiểu tại sao tôi bắt đầu thấy ghét phải gặp lại bạn học cũ, có thể là vì khoảng thời gian nghỉ học đã tạo thành khoảng cách, khiến chúng tôi nói chuyện cũng thấy gượng gạo, xa cách lạ thường; cũng có thể đó là nơi còn ghi dấu nhiều dấu tích của tôi, mà tôi lại muốn làm tất cả lại từ đầu.

Tiếu Vĩ qua tết đã vội vã tới trường quân sự báo danh, một nam sinh chưa từng được giáo viên để mắt tới, chỉ có sức khỏe là tốt vô cùng, đã trở thành người đầu tiên trong số chúng tôi bước ra khỏi ngôi trường trung học.

Cuối cùng tôi cũng không có vinh dự được “tâng bốc” hắn một cái, Tiếu Vĩ đi quá nhanh, nhanh tới mức tôi không thể kịp nhớ ra mình đã từng hứa sẽ tới tiễn hắn trước lúc đi..

Từ sau đêm giao thừa, tôi không chủ động đi tìm Biên Nhược Thủy nữa, mẹ tôi ban đầu còn cằn nhằn lải nhải, sau đó thì thưa dần. Có thể bà để ý tôi đang cố né tránh chuyện ấy, có thể bà quen dần đi. Hôm đó tôi uống tới tám viên thuốc ngủ, ngủ li bì hai ngày, tỉnh lại mọi chuyện lại như cũ.

Tôi thường xuyên vào dọn dẹp căn phòng Biên Nhược Thủy đã từng ở, thay đổi vị trí những vật dụng trong phòng, cho tới khi thấy cách bài trí này khiến căn phòng khác hẳn trước kia với chịu thôi. Chỉ là trên tường và cửa sổ vẫn còn dán đầy những bức tranh cắt giấy, ánh nắng thường xuyên chiếu vào đây khiến phần lớn tranh bị bạc màu, biến thành màu hồng sậm, thậm chí còn hơi ố vàng. Những khi tâm trạng không tốt, tôi cũng không dám vào trong căn phòng ấy.

Tôi chuyển tới một trường nội trú, hơn nữa một tháng chỉ được về nhà một lần vào hai ngày cuối tuần. Phần lớn học sinh trong trường đều là thi tuyển vào, cho nên thành tích chung cũng rất tốt, tôi không hiểu tại sao ba mẹ phải tốn cả đống tiền để chuyển tôi tới đây, vào một lớp chọn của trường, có thể khiến tôi nhận rõ sự chênh lệch trình độ của mình. Lần đầu tiên tôi đi làm bài kiểm tra chất lượng, kết quả là xếp chót toàn khối, hơn nữa còn kém đứa xếp áp chót những ba trăm ba mươi điểm.

Ở trong một lớp chênh lệch trình độ như thế này rồi cũng đạt tới một cảnh giới nhất định, nếu là tôi trước đây thì hẳn sẽ lo lắng bản thân mình có thể sống nổi trong lớp không. Nhưng tới lúc đã rơi vào hoàn cảnh này, tôi phát hiện ra mình hoàn toàn có thể tiếp nhận, thậm chí còn hưởng thụ sự yên bình này nữa.

Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo chừng bốn mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, giáo viên hơn ba mươi tuổi kết hôn là chuyện bình thường, nhưng tới bốn mươi rồi vẫn còn độc thân thì rất hiếm. Học được mấy ngày rồi tôi mới hiểu tại sao thầy lại chưa có vợ, hóa ra thầy mắc bệnh ưa sạch sẽ, ưa sạch tới mức khủng khiếp. Cứ nhìn lớp tôi là đủ hiểu, rèm cửa và tường đều khác những lớp khác, bởi toàn bộ là do thầy bỏ tiền ra thay.

Không chỉ như vậy, lúc thầy giảng bài còn phải đeo bao tay vì rất ghét phải tiếp xúc với bụi phấn, mỗi lần hết giờ học, bao tay đều chuyển thành màu khác, tới hôm sau lên lớp, bao tay lại sạch như mới mua. Vì cái bệnh quái gở ấy mà chuyện trực nhật của lớp tôi rất nặng nề, kệ xác chương trình học có nhanh chậm ra sao, vệ sinh lớp học không thể không được quan tâm; hơn nữa mỗi học sinh đều phải tự giữ vệ sinh thân thể, nếu chủ nhiệm tới trước cửa lớp nhìn thấy ai quần áo không chỉnh tề, bẩn thỉu thì nhất định đứa đó sẽ ra ngoài lớp đứng. Nữ phải để tóc ngắn ngang tai, thật vô cùng thương cho những bạn nữ trong lớp có tóc dài, vì tiếc, không đi cắt tóc mà bị thầy cầm kéo cắt ngay giữa lớp….

Dù vậy, số học sinh muốn chuyển tới lớp này vẫn rất đông, vì trong trường lưu truyền một câu nói: “Vào được lớp của thầy ấy thì chẳng khác nào vào được trường đại học ngon lành.” Cho nên những học sinh được vào lớp này đều vô cùng tự hào. Kiểu dạy ở trường này là mỗi lớp do một giáo viên phụ trách từ lúc mới vào trường tới khi tốt nghiệp, ba năm liền sẽ không đổi giáo viên, cũng không phân ban, chỉ có học sinh chuyển tới chứ không có chuyện giáo viên chuyển đi. Mà chủ nhiệm lớp chúng tôi là người đã bốn lần liền lập kỳ tích có số học sinh đậu đại học cao đáng ngạc nhiên, phương châm giáo dục của thầy chỉ có một từ – “nghiêm”.

Tôi nghĩ một đứa học sinh chuyển trường giữa chừng như tôi, với thầy mà nói chắc chắn là một đòn đả kích không nhỏ. Tôi vẫn tưởng rằng thầy sẽ tìm cơ hội đuổi tôi ra khỏi lớp, bởi tôi biết rõ, trừ thần thánh ra, không ai có thể tạo ra kỳ tích khiến tôi đậu đại học cả, cho nên sự tồn tại của tôi là chướng ngại cho cái kỳ tích của thầy.

Tôi trở nên an phận hơn rất nhiều, cả ngày ngoại trừ ra ngoài đi vệ sinh thì sẽ không rời khỏi chỗ ngồi. Có khi ngoài lớp truyền tới tiếng cười đùa ồn ã, tôi cũng không buồn chú ý. Ngoại trừ thói quen vào nhà vệ sinh hút thuốc, hầu như tôi chả làm gì nữa. Thuốc lá, nói muốn bỏ mà cuối cùng không bỏ nổi, cũng giống như những hồi ức tôi muốn quên.

Tôi cảm giác mình là một cá thể lạc lõng trong lớp này, tôi với bọn họ không có điểm chung gì, cũng giống chuyện tôi không bao giờ có thể sống cùng với những học sinh gương mẫu. Còn Biên Nhược Thủy lại là một ngoại lệ, hắn chưa bao giờ đem lại cho tôi cảm giác gượng gạo như những đứa học sinh giỏi khác.

“Cậu rất lạnh lùng!” có một ngày cô bạn ngồi cùng bàn nói với tôi như thế.

Cô bạn ấy tên Chung Giai, là một người rất giản dị, kể ra cũng có duyên, nam nữ trong lớp này đều lẻ ra chúng tôi, bởi vậy hai đứa ngồi chung một bàn luôn. Nhưng ngồi với Chung Giai cũng chả khác gì ngồi một mình, ngoại trừ lúc khai giảng hai đứa có bắt chuyện qua loa hai ba câu thì chẳng nói gì thêm nữa, cho nên lúc cô chủ động nói chuyện quả khiến tôi hơi ngạc nhiên.

“Thật à?” Tôi cười cười.

Chung Giai cũng mỉm cười, chống cằm lên cán bút, môi hơi bĩu ra: “Ừ, lúc cậu vừa chuyển tới, có đứa đã bảo rằng cậu rất khác người.”

Tôi cười nhạt, uể oải buông bút xuống: “Thì khác là đúng rồi, điểm kiểm tra của tớ bằng một nửa các cậu mà.”

Chung Giai bật cười, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bâng quơ: “Không phải thế, cậu có thứ khí chất rất khác bọn tớ.”

“Khí chất của tớ có gì đáng nói sao?” Tôi hỏi lại, không phải khiên tốn, mà bởi vì hiện giờ tôi không thèm để ý tới hình tượng bên ngoài của bản thân, hoàn toàn là một người tẻ nhạt.

“Cậu rất lạnh!” Chung Giai nói rồi chúi đầu đọc sách giáo khoa, không lên tiếng nữa.

Học sinh giỏi quả nhiên là không giống người thường, mới nói chuyện với tôi xong đã có thể tập trung học bài được rồi. Tôi bị Chung Giai khiến cho đờ người ra, tôi mà cũng có thể hợp với từ lạnh lùng hay sao? Nếu là bạn học cũ của tôi, chắc chắn nghe xong sẽ cười tới bục ruột ra mất!

“Thực ra tớ là người hướng ngoại!” Tôi giải thích.

Chung Giai không trả lời, tôi biết cô đã hoàn toàn nhập tâm vào quyển sách, nét mặt nghiêm túc tới cực điểm khiến tôi cảm thấy hơi rờn rợn. Cũng chẳng phải là thần hồn nát thần tính gì cho cam, mà bởi tôi tự nhiên nhớ lại một câu chuyện ma – cô gái ở tòa nhà đối diện. Cô gái đó cả ngày chỉ ngồi bất động bên cửa sổ, không uống nước, cũng không ăn cơm, nhân vật chính vì hiếu kỳ mà đi sang tòa nhà đối diện mới hay rằng bên đó hoàn toàn không có người ở…

Tôi ngồi nghĩ vẩn vơ, ngồi mân mê cây bút, rồi tự mình cười ngớ ngẩn. Chung Giai ngồi cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu không phải là người hướng ngoại, cậu chỉ là người đang điên cuồng, điên cuồng nắm lấy ý niệm của bản thân. Cậu đang trốn tránh việc gì đó, cho nên tự phong tỏa bản thân, nếu giờ có gương ở đây cho cậu soi, cậu cũng không muốn nhìn mặt mình đâu.”

Tôi nhe răng cười, “Con gái quá thông minh cẩn thận không ai dám yêu ấy!”

Tôi hơi ngần ngại, không biết có thể đùa thế này với con gái trong lớp không, nhưng phản ứng của Chung Giai không có gì khác lạ, không đồng tình cũng không phản đối, chỉ tỉnh bơ nói: “Tớ thích coi tiểu thuyết đồng tính hơn!”

“Cậu cũng thích xem cái ấy hả?” Tôi kinh ngạc há hốc mồm hỏi lại.

Chung Giai gật đầu, tỉnh bơ nói tiếp: “Ừ, thích, buổi tối mà không xem tiểu thuyết thì không tài nào ngủ được, hì…không ngờ hả, thực ra bọn tớ cũng giống người bình thường, đầu óc đâu chỉ có việc học hành đâu, tớ rất thích ngồi yên lặng tưởng tượng này nọ, tớ thấy cậu rất giống mấy nhân vật trong tiểu thuyết tớ đã từng đọc.”

“Chính là cái kiểu truyện nhân vật chính hoàn mỹ, lái xe thể thao tới trường, gia đình giàu có, giao du với hắc đạo, thành tích ưu tú, chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, quyến rũ, thu hút con gái nhiều vô số kể nhưng chỉ động lòng với một đứa con trai ngốc nghếch?” Tôi dửng dưng nhìn Chung Giai nói.

Không phải tôi đã từng đọc qua loại truyện này, tôi cũng biết thừa thứ đó không dành cho người như mình, chỉ là vẫn còn nhớ rõ lúc còn học ở trường cũ. Hồi đó con trai lớp tôi hay mang AV tới lớp truyền tay nhau, xem xong thì tụ tập lại bàn nhảm; còn con gái thì đứa nào cũng lén giấu tiểu thuyết trong ngăn bàn truyền nhau đọc, xem xong thì hay nằm dài ra bàn mơ mộng hão huyền.

Chung Giai bị tôi nói trúng thì đỏ mặt, lỏn lẻn cười: “Mấy cái cậu nói là hình tượng thôi, cái bọn tớ cảm nhận được là thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt cơ.”

Tôi cười cười, không trả lời cô, Chung Giai rất khéo léo che giấu nhãn thần sắc bén của mình, hoặc cũng có thể con người của tôi đơn giản quá, rất dễ bị người khác nhìn thấu.

Từ lần nói chuyện đó với Chung Giai, tôi bắt đầu hiểu cô ấy hơn một chút, mỗi lần giải lao giữa giờ, cô vẫn hay giảng đạo lý cho tôi nghe, đại khái là khuyên tôi đừng nên lãng phí thời gian, chuyên tâm học hành. Tôi và Chung Giai cùng nhau lên lớp, cùng học, cùng đi về, nói gọn là thời gian biểu sinh hoạt hàng ngày gần giống nhau, chỉ khác ở chỗ, cô ấy chăm chú học hành, còn tôi thì chỉ như cho qua ngày.

Có một ngày Chung Giai bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “Tống Thiên Lộ, ngày nào cậu cũng dậy sớm, thức khuya, ban ngày thì ngồi trong lớp chẳng học hành gì cả, cậu không cảm thấy vô vị sao?”

“Sao lại vô vị? Trước đây cả ngày tớ không trốn học thì cũng là ngủ, bây giờ tiến bộ chán rồi ấy.” Tôi lơ đãng nói.

“Thế về bản chất có gì khác nhau hả? Không phải là chẳng thay đổi được chút nào sao? Cậu chẳng hề làm gì cả, cậu đang tự làm lãng phí tuổi trẻ của mình, làm phí phạm tiền của ba mẹ cậu.”

Sau câu nói chối tai kia, tôi bực mình đáp lại: “Thế cậu học ra sao? Cậu vào đại học rồi thì còn nhớ những kiến thức cấp ba à? Rồi tới khi tốt nghiệp đại học thì những thứ đó hữu dụng chắc? Cậu sẽ không lãng phí thời gian à?”

Đó là lần đầu tiên tôi nói lên suy nghĩ của mình, Chung Giai im bặt, chỉ lát sau, tôi nghe thấy cạnh mình có tiếng nấc nho nhỏ vang lên. Tôi không thể chịu được mỗi lần nhìn thấy con gái khóc, trước đây chắc chắn tôi sẽ ngọt nhạt dỗ cho tới khi thôi khóc thì thôi.

Nhưng giờ tôi chả buồn dỗ dành làm gì nữa, lời đã nói ra khỏi miệng rồi, có muốn rút lại cũng không thể được, đột nhiên tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi không sai, chỉ vô tình đụng chạm tới tôn nghiêm của người có học thức như Chung Giai mà thôi, nước mắt không có nghĩa là nhu nhược, có đôi khi người hay khóc đều hiểu được nước mắt chính là loại vũ khí tốt nhất của mình. Cho nên, tôi chỉ ngồi im mà thôi.

Mấy ngày sau đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau, tôi cũng không để bụng suy nghĩ nhiều, chỉ những khi cùng ngồi đọc bài hội thoại tiếng Anh mới nhớ tới chuyện đó. Nhưng bình thường chúng tôi không đọc bài với nhau, Chung Giai cũng không quay đầu sang nhìn, tôi cũng tự hiểu hai đứa không thể nào cùng nhau học kiểu ấy được bởi sự chênh lệch trình độ quá cách xa nhau.

Hôm nay là thứ sáu, ngày được về nhà, đây là lần nghỉ đầu tiên từ sau khi khai giảng, trước khi về, Chung Giai nhét vào tay tôi tờ giấy rồi vội vã đi mất.

Tôi nhét tờ giấy vào trong túi quần rồi đeo cặp, đi ra cổng trường, nhà tôi cách trường khá xa nên ba bảo sẽ đi từ sớm để kịp đón tôi. Tôi len trong đám người, cố tìm bóng ba, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đánh lộn, tôi để ý ngay tới đám người đứng cạnh cổng trường đang nhìn chằm chằm vào tôi, cả bọn không mặc đồng phục, nhìn cách ăn mặc trông có vẻ như lũ choai choai ăn chơi bây giờ.

Chắc là muốn tính nợ cũ, hoặc không thì là nhận nhầm người, tôi coi như không phát hiện, đi tới bãi đậu xe. Mới ra khỏi cổng trường tới chỗ vắng người hơn, cả đám đó đã lục tục kéo nhau tới phía tôi, thế này thì không phải nhận nhầm người rồi, tôi nghĩ bụng bèn không tới bãi đậu xe nữa mà rẽ qua chỗ nào khuất hơn, đề phòng bị ba nhìn thấy.

Một đám chừng năm, sáu người qua chỗ tôi, số còn lại đều đứng quây xung quanh, tôi dừng lại, đám người cũng dừng theo.

“Mày là Tống Thiên Lộ hả?” Một thằng con trai mặc bộ quần áo thể thao màu trắng hỏi tôi.

Tôi liếc mắt nhìn hắn, đáp: “Là tao, tìm tao làm gì?”

Hắn quẹt tay ngang miệng, làm ra vẻ nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ rồi đi tới trước mặt tôi, hắn thấp hơn tôi nửa cái đầu nên phải ngẩng lên, nheo mắt quát: “Tìm mày làm gì hả? Mày nói thử xem nào? Mày dám cướp bạn gái của đại ca tao, giờ còn ra vẻ đáng thương hả!”

Tôi cười lạnh, “đây đã có cháu trai rồi còn giả bộ cho ai coi hả?”

Thằng kia dĩ nhiên không hiểu ý trong câu nói của tôi, một thằng nhóc mặt non choẹt nhăn mày quát tướng lên: “Mày còn nói lung tung gì với hắn thế hả?”

Thằng nhóc kia vượt qua đứa mặc bộ thể thao màu trắng, tới ngay cạnh tôi vung nắm đấm lên, nhưng tôi đã sớm đoán ra rồi. Tôi lui về sau một bước rồi giơ chân đá một cái, khiến thằng nhóc lảo đảo lui lại. Năm, sáu tên đứng ngoài lập tức chạy tới. Vừa chuẩn bị tinh thần đánh lại thì bỗng nhiên có tiếng còi xe vang lên, tôi nghiêng đầu nhìn, ba từ trong xe ló đầu ra, hét: “Thiên Lộ, về nhà thôi!”

Tôi ngây người ra, ba tôi ở đó từ lúc nào vậy? Năm đứa kia vừa nhìn thấy ba tôi thì không dám tiến lại gần nữa, có lẽ đám này bình thường cũng chỉ giỏi nói mồm, tới lúc đánh nhau thì kéo năm, kéo bảy tới để đánh hội đồng.

Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, đi lại phía ô tô của ba, tên mặc đồ thể thao màu trắng còn làm động tác như muốn chỉ cứ đợi đấy.

Ba tôi vẻ mặt âm trầm, lúc sau vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: “Đám kia xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết ạ!” tôi lắc đầu, ngả người vào lưng ghế.

Ba không hề nổi giận, chuyện này ngoài dự liệu của tôi, bởi tôi chắc chắn rằng ông đã nhìn thấy cảnh tôi đá thằng nhóc kia một cái rồi. Có thể ông không muốn ngồi trong xe mà la mắng, đợi tới khi về nhà sẽ như cũ, tính ba vẫn hay thích gộp mấy chuyện vào tính sổ với tôi một thể.

Hồi lâu sau, ba tôi bỗng nhiên hỏi: “Thiên Lộ, các con bình thường đi học chắc mệt lắm nhỉ?”

Tôi không ngờ rằng ba sẽ hỏi tới chuyện ấy, thấy tôi ngây người ra ngạc nhiên, tới nửa ngày cũng không nói nổi một câu, liền lắc đầu, nói nhỏ: “Gầy hơn hồi trước rồi, sắc mặt cũng không tốt nữa, lát nữa về nhà bảo mẹ nấu mấy món ngon ngon mà ăn.”

Tôi nhổm người lên, nhìn vào mảnh kính gắn trong xe, mặt tôi có gầy hay không thì tôi cũng chẳng nhận ra, nhưng sắc mặt không tốt thì là thật, râu mép cũng đã mọc lún phún, tôi xoa tay lên hai má, đúng là chả có tý thịt gì cả.

Lần đầu tiên tôi biết rằng ba cũng có để ý tới tôi, thế mà trước đây tôi còn nghĩ cái tính tùy tiện cẩu thả của mình được di truyền từ ông. Bây giờ ngẫm lại những lời Chung Giai nói quả thực cũng không sai, tôi càng lớn thì ba mẹ tôi cũng hiểu tôi nhiều hơn, nhưng tôi lại càng không hiểu chút gì về họ cả.

Có lẽ vì một tháng liền không về nhà nên ba mẹ đối xử với tôi như với khách, khiến tôi cảm thấy là lạ. Đang chuẩn bị quần áo đi tắm thì tôi phát hiện căn phòng bên cạnh phòng mình đã đổi khóa, tôi cảm thấy hơi tò mò, sao một căn phòng không có người ở mà còn phải khóa lại chứ, tôi vặn nắm cửa, đẩy nhẹ, không có chìa khóa thì không thể vào đó được.

Trước đây tôi luôn tránh việc phải bước chân vào căn phòng ấy, giờ khi nó đã bị khóa lại thì trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng, căn phòng đó trước giờ không ai để ý tới hết, từ khi hắn đi, tôi rất mẫn cảm với nơi đó. Có thể đây là ý của mẹ tôi, tôi không biết bà đã biết và hiểu được những gì rồi, tôi nghĩ, nếu mẹ đã gom tất cả những vật kỉ niệm của tôi từ trước tới giờ đặt vào trong ngăn kéo thì ít nhất bà đã hiểu được phải làm gì lúc này.

Bên cạnh có tiếng bước chân đi tới, mẹ nhìn tôi, cười hỏi: “Không đi tắm còn đứng ngây ra đó làm gì thế?”

“Không ạ, con đang nghĩ coi đã cầm đủ quần áo chưa…” Tôi đáp qua loa.

Mẹ không nói nữa, cầm chén nước vào phòng, tôi hít sâu một hơi, cầm quần áo vào phòng tắm.

Ngày về trường cũng là do ba tôi đưa đi, tôi vốn tính đi xe bus thôi, ba không cần đưa đi làm gì. Lúc xuống xe, ba còn nói với tôi một câu: “Đừng cố quá, cứ làm hết sức mình là được rồi.”

Câu nói ấy khiến tôi vừa cảm động, vừa mắc cười, từ sau đợt nghỉ đông, thái độ của ba mẹ đối với tôi đều đã thay đổi. Sự thay đổi ấy không khiến tôi mừng mà còn làm tôi bất an, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy áp lực. Tôi nghĩ mọi việc rốt cuộc đều có nguyên nhân, thế nhưng lý do lại không thể nói rõ ra được.

Lúc soạn sách vở chuẩn bị đi học, tôi mới nhớ tới tờ giấy Chung Giai đã đưa mấy hôm trước, lần vào trong túi quần, vẫn còn, chỉ hơi nhàu nát một chút, tôi móc ra mới phát hiện cả giấy lẫn quần đều bị mẹ tôi tống hết vào máy giặt. Nếu tờ giấy đó vẫn còn đây thì chứng tỏ bà không thấy gì hết, thực ra xem cũng chẳng sao, dù sao thì người như Chung Giai cũng không nói tới chuyện gì đáng để bí mật đâu.

Tôi tới lớp thì mọi người đã đến đông đủ hết rồi, tôi lần nào cũng là người đi muộn nhất. Vẫn giữ thói quen cũ, tôi lân la mượn vở bài tập của Chung Giai để chép. Liếc mắt dò hỏi Chung Giai, cô ngượng ngập nói: “Muốn mượn tham khảo thì cầm đi!”

Tôi mỉm cười, quả nhiên dùng từ “tham khảo” thì tốt hơn.

Trước giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người đều đi ăn tối hết, với lớp chúng tôi thì đi ăn cơm tối là một việc khá khó khăn. Căng-tin trong trường cách khu nhà học ít nhất là 400m, chưa kể lớp tôi còn ở trên tầng 6, có đứa vừa nghe tiếng chuông hết giờ đã vội vội vàng vàng phi ra ngoài, chưa đầy 10 phút sau đã ăn xong đi về, cũng không có ai mua đồ lên lớp ăn. Thế nên mỗi lần tôi thu dọn sách vở chuẩn bị đi ăn đều gặp rất nhiều người quen quay lại lớp, Chung Giai cũng là một trong số đó.

Tôi rất hiếm khi thấy cô ăn, cho nên vẫn hoài nghi liệu cô ta có phải là mình đồng da sắt hay không. Tối nay tôi tính không đi ăn, bài tập chưa làm vẫn còn rất nhiều, phải tranh thủ lúc này chép bổ sung. Chung Giai ngồi cạnh tôi lôi thứ gì đó ra ăn, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người.

Chung Giai đang ăn một miếng bánh bích quy rất to, loại bán lẻ, loại bánh quy này tôi đã từng ăn qua rồi, hồi trước nhìn Biên Nhược Thủy ăn suốt một tuần nên cũng hiếu kỳ mà lấy ăn thử. Lúc tôi nếm thì bánh đã hơi mềm đi, thậm chí có nhai cũng chẳng cảm thấy vị gì, Biên Nhược Thủy thà ăn thứ bánh ấy chứ nhất định không động vào những thứ đã mua cho tôi.

Tôi nhận ra mình vừa thất thần một lúc lâu, vội vàng cúi đầu xuống chép nốt bài tập, lúc chép xong vẫn còn dư ra năm phút nữa, tôi chép miệng, quyết định xuống dưới mua thứ gì đó ăn được.

Hình ảnh túi bánh bích quy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi không thôi, giống như người bị thôi miên, càng lúc càng bị chi tiết ấy ám ảnh. Tôi rẽ vào siêu thị mua lấy một đống đồ ăn rồi cả đồ ăn vặt nữa, cũng chả thèm nhìn xem là mua những gì, tới lúc tính tiền mới phát hiện nữ sinh ở bên cạnh cứ lấm lét liếc nhìn tôi, lúc tôi nghiêng đầu nhìn lại thì các cô đã chạy mất tăm rồi.

Không hiểu ra sao nữa, hồi còn ở trường cũ tôi cả ngày gây chuyện, bị người ta tò mò nhìn theo cũng là chuyện thường tình. Nhưng từ khi chuyển tới trường này, tới sở trường chơi bóng rổ cũng chưa một lần thể hiện, thế mà không hiểu sao vẫn thu hút ánh mắt của người khác. Lẽ nào tôi không giống mấy đứa học sinh gương mẫu? Người ta vừa liếc mắt nhìn qua một cái là biết tôi khác bọn họ.

Cuối giờ tự học, tôi đưa mớ đồ ăn cho Chung Giai đang thu dọn sách vở, nói: “Mua cho cậu ăn đó.”

Chung Giai kinh ngạc nhìn tôi: “Tại sao? Sao lại mua cho tớ?”

“Không biết, thích thì mua thôi!”

Tôi thành thật, thực ra tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mua đồ ăn cho Chung Giai, chỉ là tự nhiên rẽ vào siêu thị, rồi cũng tự nhiên mua nhiều thứ đến thế. Mua rồi lại chẳng biết dùng làm gì, tôi thì không ăn rồi, trong cả lớp này lại chỉ quen mỗi mình Chung Giai.

Chung Giai lúng túng, tôi đoán chừng cô nàng không dám nhận, bèn nói gọn lỏn: “Nhiều thứ như vậy mà không chịu nhận giùm cái, cậu không ăn là tớ ném đi đó, dù sao tớ cũng không ăn thứ này.”

“Đừng lãng phí thế!” Chung Giai luống cuống, giằng lại gói đồ ăn: “Cảm ơn cậu, coi như là quà của bạn bè vậy.”

Tôi gật đầu, vốn dĩ tôi đã coi cô là bạn bè rồi, hồi tôi còn ở lớp cũ, ai có cái gì cũng chia cho mọi người cùng ăn, không quan tâm là nam hay nữ, ai lại đi quản nhiều thế chứ.

Kết quả là tới hôm sau, Chung Giai chuyển chỗ, tôi thấy hơi khó hiểu. Thầy giáo chuyển chỗ rất bình thường, chỉ là chuyển cô sang bàn cạnh tôi, hai đứa ngồi một mình ở hai bàn thì trông có hơi kỳ cục. Không phải lý do là tôi làm phiền tới chuyện học hành của Chung Giai đấy chứ? Nhưng không phải đã qua một tháng rồi sao, không thể nào có chuyện ấy được! Hơn nữa, tôi nghĩ Chung Giai cũng không phải dạng người tôi có thể gây ảnh hưởng tới được.

Giờ tự học buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi tôi lên văn phòng, đây là lần gặp riêng đầu tiên của hai thầy trò từ hồi tôi mới vào lớp tới nay. Bình thường thầy giáo ngoài chuyện lên lớp, còn lại đều ở trong văn phòng làm việc, dẫu sao chuyện ở lớp cũng không cần giáo viên quản lý làm gì. Hơn nữa thầy cũng là giáo viên xuất sắc, cũng coi như là nhân vật nổi tiếng trong trường cũng được, có bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường.

Lúc tôi đi vào, thầy đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi hắng giọng chào, thầy mới biết tôi tới, mở mắt nhìn.

“Tống Thiên Lộ phải không, thầy vẫn muốn gặp em lâu rồi, hôm nay cố ý bỏ hết mọi chuyện để gặp đây.”

Ngữ khí của thầy cũng có thể coi là ôn hòa, tôi chưa từng một lần tiếp xúc với thầy, cho nên chưa được lãnh hội thứ nghiêm khắc mọi người vẫn hay nói. Vẫn hay nghe nói thầy chủ nhiệm lớp tôi nam nữ gì đều đánh không kiêng dè, vậy thì lần này cho gọi tôi tới, hẳn là muốn xả giận, dù sao cũng đã một tháng rồi.

“Thầy có ba chuyện muốn nói với em, có thể nói lâu đấy, chúng ta cứ từ từ cũng được, em qua đây ngồi đi.”

Thầy chỉ cho tôi một cái ghế cạnh đó, tôi vội vàng đáp ngay: “Thôi thầy ạ, em đứng quen rồi, nếu thầy bảo em ngồi thì em thấy không thoải mái lắm.”

Thầy chủ nhiệm nghe xong liền mỉm cười, cười tới mức tôi nổi hết cả tóc gáy lên. Thầy lại chỉ vào ghế, nói: “Ngồi đi, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện vui thôi, mà nói chuyện bình thường em mà không ngồi thì thầy khó nói chuyện lắm. Em ngồi đi?”

“Vâng vâng…” Tôi vội vàng kéo ghế lại ngồi.

Thầy im lặng giây lát rồi lôi một tờ giấy ra, mở ra đọc lướt một chút rồi ngẩng đầu nói với tôi: “Vậy nói chuyện của Chung Giai trước nhé!”

Tôi gật đầu đồng ý. Tôi biết chắc thầy muốn giải thích chuyện tại sao lại đổi chỗ, rồi nhân đó mà xả hết chuyện của mình.

“Em xem cái này đi…” thấy chủ nhiệm đưa cho tôi một tờ giấy.
Bình Luận (0)
Comment